Chương 8
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 8.
Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh.
Lúc này Giang Nại mới bình tĩnh lại, bắt đầu có chút hối hận vì không lâu trước đó đã chọc giận Giang Viễn Đào.
Vận mệnh của mẹ cô còn đang nằm trong tay ông ấy, tương lai còn dài, lúc này cô không nên nóng vội. <!-- Quảng cáo 1 -->
Trong phòng bếp, dì giúp việc rửa sạch một đĩa trái cây đưa cho Giang Nại, sau đó lễ phép hỏi cô có cần thêm gì không. <!-- Quảng cáo 1 -->
Giang Nại lắc đầu, để dì ấy tan làm.
Sau khi dì giúp việc đi rồi, Giang Nại ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách một lúc, sau đó bưng dĩa trái cây đi về phía phòng sách.
Cốc cốc –––
“Vào đi.”
Giang Nại nghe thấy âm thanh mới đẩy cửa đi vào, trong phòng sách, Lý Thanh Tễ đang ngồi sau bàn làm việc, tay phải cầm bút, trên bàn trải ra một chồng tài liệu.
“Trái cây dì giúp việc đã rửa sạch.” Cô bước tới đặt đĩa trái cây lên bàn.
Lý Thanh Tễ đặt bút xuống: “Cám ơn em.”
Giang Nại: “… Không có gì.”
Đến đây đáng lẽ ra cô nên đi ra ngoài, nhưng cô lại không làm vậy.
Lý Thanh Tễ ngẩng đầu nhìn cô, lúc này hốc mắt cô đã hết sưng đỏ, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, chần chờ không nói.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Giang Nại đành phải nói: “Cuối tuần anh có rảnh không, bà nội tôi nói muốn tôi và anh cùng về nhà ăn cơm.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lý Thanh Tễ: “Hình như có chút việc, tôi phải xác nhận với trợ lý đã.”
“Vâng. Nếu… nếu không phải chuyện rất khẩn cấp, anh cùng tôi về nhà ăn cơm được không? Hoặc đợi anh xong việc rồi về với tôi cũng được.”
Lý Thanh Tễ nhìn cô, nhưng không trả lời.
Giang Nại biết anh đã nghe được cuộc điện thoại hôm nay của cô, mặc dù không nghe thấy tất cả, nhưng với trí thông minh của anh thì cũng có thể ghép lại được đại khái câu chuyện.
Vì vậy cô cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Hôm nay bởi vì tôi muốn gặp mẹ tôi nên đã chọc cho ông nội tức giận. Nhưng tôi cũng không muốn khiến ông ấy không vui, cho nên anh có thể theo tôi về nhà ăn cơm được không, ông ấy gặp được anh thì sẽ tha thứ cho tôi.”
Ngoài miệng cô nói ‘tức giận’, ‘tha thứ’, nhưng trong ánh mắt của cô hoàn toàn không có những từ ngữ như vậy, cô cũng không phải thật sự muốn làm cho Giang Viễn Đào vui vẻ, chẳng qua là cô không thể làm gì khác được mà thôi.
Thật ra Lý Thanh Tễ đã biết rõ thân thế của cô, bởi vì bên phía bọn họ đã điều tra rõ ràng về đối tượng kết hôn này.
Chỉ là anh không muốn điều tra quá sâu, bởi vì anh vốn cho rằng cô cũng giống như anh, hôn nhân thương mại, lấy lợi ích làm điều quan trọng nhất.
Nhưng mà hiện tại xem ra không phải như vậy, cô không phải vì lợi ích của nhà họ Giang nên mới gả cho anh, chẳng qua cô chỉ bị ép buộc mà thôi.
“Cuộc hôn nhân thế này không phải ý định ban đầu của tôi.” Lý Thanh Tễ tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng rằng trong lòng em là vì nghĩ cho nhà họ Giang.”
“Không có gì khác nhau.” Giang Nại nói: “Trong lòng tôi có đặt lợi ích của nhà họ Giang lên hàng đầu hay không không quan trọng, lý do tại sao kết hôn với anh cũng không quan trọng. Chỉ cần kết quả như ý, không phải là được rồi sao? Tôi gả cho anh, nhà họ Giang và nhà các anh đạt được mục đích hôn nhân thương mại, chúng ta đều đạt được mục đích của mình.”
Lý Thanh Tễ hơi nhướng mày, bởi vì người trước mặt hiếm khi có ánh mắt sắc bén như vậy.
Thật ra Giang Nại nói với anh những lời như cũng có chút căng thẳng trong lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục: “Lý Thanh Tễ, tôi vẫn sẽ làm tốt những việc mà vị trí này nên làm. Cho nên, cuối tuần anh… giúp tôi một chút, được không?”
Cô không muốn chọc giận Giang Viễn Đào vì sự xúc động nhất thời của mình, vì như vậy sẽ gây rắc rối cho mẹ cô.
Lý Thanh Tễ nhìn cô một lúc, lại tiếp tục cầm bút lên: “Tôi biết rồi.”
Ánh mắt Giang Nại sáng lên: “Anh đồng ý rồi à?”
“Em nói đúng, chỉ cần kết quả chính xác là được.” Lý Thanh Tễ nói: “Tôi cũng chỉ xem kết quả.”
Ngày cuối tuần hôm đó, Giang Nại cùng Lý Thanh Tễ trở về nhà tổ.
Tặng quà, ăn cơm, trò chuyện, ông nội bà nội ngồi cùng Lý Thanh Tễ một lúc lâu, đồng thời cũng nói chuyện với cô rất nhiều, biểu cảm giống như hoàn toàn không tồn tại sự tức giận của ngày hôm đó.
Giang Nại rất cảm ơn sự phối hợp của Lý Thanh Tễ, cho nên một khoảng thời gian sau đó cô cũng sẽ thường xuyên giúp anh đối phó một số bữa tiệc trong nhà.
Chỉ là từ lúc đó về sau, Lý Thanh Tễ không tiếp tục ngủ trong phòng ngủ chính nữa.
Có lẽ bởi vì lúc trước anh đã nói “chuyện vợ chồng sau này rồi nói”, hoặc cũng có thể là vì anh biết cô không cam tâm tình nguyện muốn bước vào cuộc hôn nhân này.
Tóm lại, về sau bọn họ càng giống như bạn cùng phòng thuê chung nhà hơn, thời gian gặp nhau nhiều nhất là vào buổi sáng, đều tự thức dậy, tự ra ngoài.
*
[Cuối tuần được đi team building, mọi người đã thấy email chưa? Team building không chiếm dụng thời gian cuối tuần!] Trong nhóm chat nhỏ của công ty, Diêu Kỳ vui vẻ gửi mấy biểu tượng cảm xúc.
Vương Văn Bác: [Thấy rồi thấy rồi, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đi nghỉ mà vẫn có lương!]
Diêu Kỳ: [Mẹ kiếp! Tôi xin rút lại tất cả những lời nói xấu trước đây của tôi về sếp mới, sếp mới thật sự là ông chủ tốt nhất!!!]
Giang Nại: [Chị thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật.]
Diêu Kỳ: [Em đã thấy công ty nào tổ chức team building trong thời gian làm việc chưa! Dù sao chị cũng chưa từng nhìn thấy!]
Từ Giáo: [Khu nghỉ dưỡng hình như không tệ, còn có một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng.]
Vương Văn Bác: [Gần đây vì 3.0 mà bận sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng có thể thư giản một chút. Boss muôn năm.]
[Nại Nại, em muốn mang theo quần áo gì?] Rời khỏi nhóm chat, Diêu Kỳ gửi tin nhắn riêng cho Giang Nại.
Giang Nại: [Phải mang theo món gì đó đặc biệt sao?]
Diêu Kỳ: [Áo tắm đó, lâu lắm rồi chị không mua, tối nay em có muốn đi mua sắm không?]
Trong khoảng thời gian này Giang Nại và Diêu Kỳ đã thân thiết hơn rất nhiều, hai người thường đi ăn cùng nhau, cho nên mối quan hệ cũng càng gần gũi hơn.
Giang Nại: [Được.]
Sau khi tan làm, Giang Nại và Diêu Kỳ đến một trung tâm thương mại gần đó.
Giang Nại mua một bộ váy mới và một bộ đồ tắm để đi suối nước nóng, sau đó ai tự về nhà nấy.
Lý Thanh Tễ vẫn chưa về nhà, Giang Nại lấy quần áo vừa mua đặt trên bàn trong phòng thay quần áo, nghĩ bụng sau khi tắm xong sẽ đem quần áo đi giặt, cuối tuần mang theo ra ngoài để mặc.
Chín giờ tối, Lý Thanh Tễ về nhà.
Gần đây bởi vì dự án bên phía Hoành Xuyên khiến anh thường về nhà muộn, nhìn thấy đôi giày đặt ở lối ra vào, biết Giang Nại đã ở nhà.
Anh thay dép lê, vừa tháo cà vạt vừa đi vào phòng thay quần áo.
Trước đây lúc anh chỉ sống một mình, phòng thay quần áo tuy rộng nhưng màu sắc rất đơn điệu, chủ yếu là đen trắng xám, tất cả đều là quần áo của anh.
Bây giờ trong nhà có thêm một nữ chủ nhân, màu sắc cũng trở nên rực rỡ hơn, các màu sáng mềm mại dần dần xuất hiện.
Lý Thanh Tễ đi vào đặt quần áo sang một bên, lúc anh định vươn tay lấy một chiếc áo phông tay ngắn thì chợt nhìn thấy hai bộ quần áo đặt trên bàn kính, một trong số đó là một bộ váy hai dây màu xanh lục, kiểu dáng đơn giản.
Một bộ còn lại… ánh mắt Lý Thanh Tễ hơi khựng lại.
Dây buộc màu đen nằm rải rác, áo ống, mặt đơn, hiển nhiên vị trí sau lưng trống rỗng, bên dưới là một chiếc váy ngắn đi kèm quần nhỏ.
“Anh về rồi à?!” Đột nhiên, một bóng người từ cửa xông vào, tóc vẫn chưa kịp sấy khô, nước từ đuôi tóc nhỏ giọt xuống dính vào cánh tay làm nổi bật hai màu đen trắng.
Ánh mắt Lý Thanh Tễ liếc qua, sau đó thu lại: “Ừm.”
Giang Nại vội vàng nhặt áo tắm và váy trên bàn lên: “Ngại quá, tôi vừa định mang đi giặt nên mới tùy tiện để ở đây. Anh… về từ lúc nào vậy?”
Lý Thanh Tễ: “Mấy phút trước.”
“Ồ… anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì trong bếp vẫn còn đồ ăn ăn được đấy.”
“Không cần, tôi ăn rồi.” Lý Thanh Tễ nói: “Em mua áo tắm à?”
Giang Nại vốn định chuồn đi, không ngờ Lý Thanh Tễ lại hỏi một câu như vậy.
Thật ra áo tắm gì gì đó rất bình thường, Giang Nại sống ở nước ngoài mấy năm, thường xuyên mặc bikini, loại áo tắm này đã được coi là bảo thủ. Từ chương sau nội dung truyện sai, các bạn liên hệ với page Làn Truyện để nhận link truyện đúng nhé. Nhưng không biết vì sao khi ở trước mặt Lý Thanh Tế cô lại có chút cảm giác khó xử.
“Đúng vậy, không phải cuối tuần sẽ đi suối nước nóng sao? Tôi không có áo tắm, cho nên buổi tối đã đi mua một bộ với đồng nghiệp.”
Lúc này Lý Thanh Tễ mới nhớ tới chuyện này.
Giang Nại nói: “Vậy tôi đi giặt quần áo trước nhé?”
Lý Thanh Tễ gật đầu.
Giang Nại lập tức bỏ chạy.
Mấy ngày sau, ngày diễn ra team building ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã tới.
Ngày khởi hành, mọi người cần tập trung tại công ty, sau đó sẽ đi đến địa điểm bằng xe buýt tập thể.
Dù sao cũng là đi nghỉ phép, Giang Nại mặc chiếc váy dây màu xanh nhạt cô đã mua trước đó, trang điểm nhẹ, mái tóc dài không buộc lên mà hơi uốn xoăn, xõa ngang vai.
Lúc Giang Nại chuẩn bị xuống lầu, Lý Thanh Tễ đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nghe thấy tiếng động, anh lướt mắt nhìn sang, dừng lại một chút.
Đập vào mắt là màu xanh tươi mát cùng màu trắng mềm mại.
Xanh là quần áo, trắng là da thịt. Dây áo trên hai vai rất mảnh, lẫn trong tróc, trên cổ tay vắt một chiếc áo khoác mỏng.
Đúng lúc có một cơn gió từ ban công cách đó không xa thổi tới, làn váy dài khẽ tung bay, phác thảo một dáng người uốn lượn.
Lý Thanh Tễ bình tĩnh dời tầm mắt, uống một ngụm nước.
“Hình như bị muộn rồi đúng không?” Giang Nại vừa nói vừa nhìn điện thoại, vội vàng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
“Đúng là em sắp muộn rồi.” Lý Thanh Tễ nói: “Lát nữa ngồi xe của tôi đi.”
Giang Nại ngẫm nghĩ: “Vậy cũng được… vậy anh thả tôi ở xa một chút nhé, tôi tự đi vào trong.”
Lý Thanh Tễ: “Tùy em.”
Giang Nại yên tâm, ăn thêm hai miếng lại hỏi: “Nhưng mà… sao hôm nay anh dậy sớm vậy, cũng muốn đi sao?”
Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô: “Không được à?”
“Đâu có… Anh là sếp mà, đương nhiên là được. Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ thôi, tôi cứ tưởng anh sẽ không tham gia team building của công ty.”
“Không phải lúc trước các em nói tôi hung dữ sao?”
Giang Nại ngừng đũa trên tay, ngơ ngác nhìn về phía anh: “Hả?”
Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Cho nên thỉnh thoảng rút ngắn khoảng cách với cấp dưới cũng có lợi cho sự gắn kết của công ty.”
“…”
“Nói anh hung dữ” đã là chuyện bao lâu trước kia rồi, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ?
–
Ăn sáng xong, Giang Nại ngồi xe của Lý Thanh Tễ.
Khi xe còn cách công ty khoảng một trăm mét, Giang Nại nhanh chóng xuống xe, chậm rãi đi về phía công ty.
Xe buýt đã đến nơi, hầu hết đồng nghiệp đều đã đến, Giang Nại tìm xe buýt của bộ phận mình rồi lên xe.
“Nại Nại, bên này, chừa chỗ cho em rồi này.” Diêu Kỳ ra hiệu.
Giang Nại xách túi du lịch đi về phía cô ấy.
“Ôi mẹ ơi, Nại Nại, bộ váy này đúng là dành cho em luôn đấy, mặc lên thế này nhìn càng xinh hơn.” Diêu Kỳ kinh ngạc nói.
Lúc trước khi đi làm ở công ty, Giang Nại chỉ mặc những bộ trang phục dễ hoạt động, chẳng hạn như áo sơ mi, quần tây hoặc quần jeans các kiểu. Cô chưa bao giờ mặc váy giống như hôm nay.
Nhưng cô rất hợp mặc váy thế này, vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Vương Văn Bác: “Quá là xinh đẹp, rất xứng đáng là hoa khôi của bộ phận chúng ta!”
Từ Giáo cũng chăm chú nhìn cô, lúc cô đi ngang qua, anh ta nói: “Để tôi giúp cô để hành lý lên giá.”
Giang Nại: “Cám ơn.”
Từ Giáo cao một mét tám, dễ dàng cất hành lý lên trên.
Giang Nại nói cảm ơn lần nữa, sau đó mới mỉm cười với các đồng nghiệp khác: “Mọi người đừng trêu chọc tôi mà.”
Diêu Kỳ: “Không phải trêu chọc, là đang nói nghiêm túc đấy.”
Vương Văn Bác: “Đúng vậy đúng vậy.”
Quãng đường không tính là xa, Diêu Kỳ lại mang theo một túi đồ ăn vặt thật lớn, buổi sáng Giang Nại đã ăn no, bây giờ không muốn ăn đồ ăn vặt, vì thế Diêu Kỳ tự mở cho mình một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói: “Nghe nói lần này Boss cũng đi cùng với chúng ta.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Vương Văn Bác đang ngồi ở bên cạnh lối đi, nghe vậy liền nói: “Đúng vậy, người tổ chức bên bộ phận hành chính nói tổng giám đốc Lý quả thực sẽ đi.”
Diêu Kỳ: “Vậy cũng khá bình dị gần gũi nhỉ, rất khác so với lúc ban đầu!”
Vương Văn Bác: “Tôi có một người bạn làm việc ở trụ sở chính Hoành Xuyên, cậu ta nói trong các ông chủ lớn của Hoành Xuyên, sếp của chúng ta dù thoạt nhìn khó gần gũi nhất, nhưng thật ra phúc lợi của những người làm việc dưới quyền anh ấy cũng là tốt nhất, cho nên, chúng ta phải biết trân trọng.”
“Thật à? Mà ở bên phía Hoành Xuyên rốt cuộc có bao nhiêu ông chủ nhỉ?”
“Tổng giám đốc Lý còn có mấy anh chị em, ngoài ra còn chú bác các kiểu nữa.” Vương Văn Bác nhỏ giọng nói: “Hoành Xuyên lớn như vậy nên rất rắc rối phức tạp. Nhưng mà tôi nghe nói lĩnh vực khoa học công nghệ quan trọng nhất đã dần thuộc về sếp của chúng ta, công ty của chúng ta cũng thuộc quyền phụ trách của anh ấy.”
Vẻ mặt Diêu Kỳ đầy sùng bái: “Trâu bò thật đấy.”
“Tầm tuổi đó mà đã ngồi lên được vị trí này, anh ấy không phải trâu bò thì là gì?”
…
Ngồi trên xe nghe đủ loại lời khen dành cho Lý thanh Tễ, Giang Nại có chút buồn ngủ.
Hành trình đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mất khoảng hai tiếng rưỡi, sau đó, mọi người nói chuyện mệt mỏi cũng dần trở nên im lặng, ngủ một giấc.
Sau khi xe dừng lại, mọi người mới dần tỉnh táo, đi bộ đến khách sạn mà họ sẽ ở lại trong mấy ngày tới, các cô gái ở phòng hành chính đã đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng trước, lần lượt phát cho mọi người.
Giang Nại và Diêu Kỳ ở cùng một phòng, vì còn chưa phát đến hai người nên cả hai đứng ở một bên, vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
“Mang hành lý theo như vậy không sợ nặng sao, để tôi giúp cô.” Từ Giáo nhiệt tình nói, cúi người cầm lấy túi xách của Giang Nại.
Giang Nại xấu hổ, vội vàng giành lại: “Không cần không cần đâu, anh đưa cho tôi đi.”
“Cứ để tôi cầm giúp cô cho, Diêu Kỳ, cô cũng đưa của cô cho tôi luôn đi.”
Ánh mắt Diêu Kỳ đảo qua Giang Nại và Từ Giáo, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Của tôi là vali, không cần cầm, anh giúp Nại Nại là được rồi.”
Từ Giáo mỉm cười: “Cũng được.”
Giang Nại: “Không cần, cái này cũng không nặng.”
“Không sao, tôi cầm giúp cô.”
“Tôi…”
“Chào tổng giám đốc Lý.” Còn chưa kịp nói xong, chợt thấy Từ Giáo nhìn về phía sau cô rồi lên tiếng chào hỏi, Giang Nại quay đầu lại thì thấy Lý Thanh Tễ từ thang máy đi tới.
Xe của anh đến sớm hơn bọn họ.
“Sếp, chào buổi trưa.” Diêu Kỳ thấy người đến cũng lớn tiếng chào hỏi.
Động tĩnh này khiến mọi người vẫn đang đợi ở sảnh khách sạn phát hiện Lý Thanh Tễ, cũng liên tục chào hỏi.
Lý Thanh Tễ khẽ gật đầu với mọi người, ánh mắt đảo qua túi hành lý mà Từ Giáo đang cầm, hỏi: “Đã lấy thẻ phòng hết chưa?”
Từ Giáo: “Vẫn đang phát ạ.”
Lý Thanh Tễ: “Được, sau khi trở về phòng cất hành lý thì có thể đi ăn cơm, bên phía nhà hàng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lý.”
Cô gái ở phòng hành chính gọi: “Giang Nại, Diêu Kỳ.”
Diêu Kỳ: “Ở đây.”
“Thẻ phòng của hai người.”
Diêu Kỳ nhận lấy thẻ phòng cô gái phòng hành chính đưa qua: “Nại Nại, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Nhân lúc này, Giang Nại cũng lấy lại túi hành lý từ chỗ Từ Giáo: “Chúng tôi lên lầu trước.”
Từ Giáo vốn còn muốn cầm giúp lên trên, nhưng thấy Giang Nại nhanh chóng bỏ đi, anh ta đành từ bỏ ý định trong đầu.
Nhìn theo bóng cô đi vào trong thang máy, anh ta mới thu lại ánh mắt, vừa quay đầu lại thì Lý Thanh Tễ vẫn chưa đi, lúc này còn đang nhìn anh ta, anh ta bèn khách sáo hỏi: “Anh định đi ăn cơm ạ?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ sâu thẳm, nở nụ cười rất nhạt: “Đợi mọi người cùng đi.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 8.
Bữa cơm diễn ra trong yên tĩnh.
Lúc này Giang Nại mới bình tĩnh lại, bắt đầu có chút hối hận vì không lâu trước đó đã chọc giận Giang Viễn Đào.
Vận mệnh của mẹ cô còn đang nằm trong tay ông ấy, tương lai còn dài, lúc này cô không nên nóng vội. <!-- Quảng cáo 1 -->
Trong phòng bếp, dì giúp việc rửa sạch một đĩa trái cây đưa cho Giang Nại, sau đó lễ phép hỏi cô có cần thêm gì không. <!-- Quảng cáo 1 -->
Giang Nại lắc đầu, để dì ấy tan làm.
Sau khi dì giúp việc đi rồi, Giang Nại ngồi một mình trên sô pha trong phòng khách một lúc, sau đó bưng dĩa trái cây đi về phía phòng sách.
Cốc cốc –––
“Vào đi.”
Giang Nại nghe thấy âm thanh mới đẩy cửa đi vào, trong phòng sách, Lý Thanh Tễ đang ngồi sau bàn làm việc, tay phải cầm bút, trên bàn trải ra một chồng tài liệu.
“Trái cây dì giúp việc đã rửa sạch.” Cô bước tới đặt đĩa trái cây lên bàn.
Lý Thanh Tễ đặt bút xuống: “Cám ơn em.”
Giang Nại: “… Không có gì.”
Đến đây đáng lẽ ra cô nên đi ra ngoài, nhưng cô lại không làm vậy.
Lý Thanh Tễ ngẩng đầu nhìn cô, lúc này hốc mắt cô đã hết sưng đỏ, chỉ là lông mày hơi nhíu lại, chần chờ không nói.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Giang Nại đành phải nói: “Cuối tuần anh có rảnh không, bà nội tôi nói muốn tôi và anh cùng về nhà ăn cơm.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Lý Thanh Tễ: “Hình như có chút việc, tôi phải xác nhận với trợ lý đã.”
“Vâng. Nếu… nếu không phải chuyện rất khẩn cấp, anh cùng tôi về nhà ăn cơm được không? Hoặc đợi anh xong việc rồi về với tôi cũng được.”
Lý Thanh Tễ nhìn cô, nhưng không trả lời.
Giang Nại biết anh đã nghe được cuộc điện thoại hôm nay của cô, mặc dù không nghe thấy tất cả, nhưng với trí thông minh của anh thì cũng có thể ghép lại được đại khái câu chuyện.
Vì vậy cô cũng không giấu diếm nữa, thẳng thắn nói: “Hôm nay bởi vì tôi muốn gặp mẹ tôi nên đã chọc cho ông nội tức giận. Nhưng tôi cũng không muốn khiến ông ấy không vui, cho nên anh có thể theo tôi về nhà ăn cơm được không, ông ấy gặp được anh thì sẽ tha thứ cho tôi.”
Ngoài miệng cô nói ‘tức giận’, ‘tha thứ’, nhưng trong ánh mắt của cô hoàn toàn không có những từ ngữ như vậy, cô cũng không phải thật sự muốn làm cho Giang Viễn Đào vui vẻ, chẳng qua là cô không thể làm gì khác được mà thôi.
Thật ra Lý Thanh Tễ đã biết rõ thân thế của cô, bởi vì bên phía bọn họ đã điều tra rõ ràng về đối tượng kết hôn này.
Chỉ là anh không muốn điều tra quá sâu, bởi vì anh vốn cho rằng cô cũng giống như anh, hôn nhân thương mại, lấy lợi ích làm điều quan trọng nhất.
Nhưng mà hiện tại xem ra không phải như vậy, cô không phải vì lợi ích của nhà họ Giang nên mới gả cho anh, chẳng qua cô chỉ bị ép buộc mà thôi.
“Cuộc hôn nhân thế này không phải ý định ban đầu của tôi.” Lý Thanh Tễ tựa vào lưng ghế, chậm rãi nói: “Tôi còn tưởng rằng trong lòng em là vì nghĩ cho nhà họ Giang.”
“Không có gì khác nhau.” Giang Nại nói: “Trong lòng tôi có đặt lợi ích của nhà họ Giang lên hàng đầu hay không không quan trọng, lý do tại sao kết hôn với anh cũng không quan trọng. Chỉ cần kết quả như ý, không phải là được rồi sao? Tôi gả cho anh, nhà họ Giang và nhà các anh đạt được mục đích hôn nhân thương mại, chúng ta đều đạt được mục đích của mình.”
Lý Thanh Tễ hơi nhướng mày, bởi vì người trước mặt hiếm khi có ánh mắt sắc bén như vậy.
Thật ra Giang Nại nói với anh những lời như cũng có chút căng thẳng trong lòng, nhưng cô vẫn tiếp tục: “Lý Thanh Tễ, tôi vẫn sẽ làm tốt những việc mà vị trí này nên làm. Cho nên, cuối tuần anh… giúp tôi một chút, được không?”
Cô không muốn chọc giận Giang Viễn Đào vì sự xúc động nhất thời của mình, vì như vậy sẽ gây rắc rối cho mẹ cô.
Lý Thanh Tễ nhìn cô một lúc, lại tiếp tục cầm bút lên: “Tôi biết rồi.”
Ánh mắt Giang Nại sáng lên: “Anh đồng ý rồi à?”
“Em nói đúng, chỉ cần kết quả chính xác là được.” Lý Thanh Tễ nói: “Tôi cũng chỉ xem kết quả.”
Ngày cuối tuần hôm đó, Giang Nại cùng Lý Thanh Tễ trở về nhà tổ.
Tặng quà, ăn cơm, trò chuyện, ông nội bà nội ngồi cùng Lý Thanh Tễ một lúc lâu, đồng thời cũng nói chuyện với cô rất nhiều, biểu cảm giống như hoàn toàn không tồn tại sự tức giận của ngày hôm đó.
Giang Nại rất cảm ơn sự phối hợp của Lý Thanh Tễ, cho nên một khoảng thời gian sau đó cô cũng sẽ thường xuyên giúp anh đối phó một số bữa tiệc trong nhà.
Chỉ là từ lúc đó về sau, Lý Thanh Tễ không tiếp tục ngủ trong phòng ngủ chính nữa.
Có lẽ bởi vì lúc trước anh đã nói “chuyện vợ chồng sau này rồi nói”, hoặc cũng có thể là vì anh biết cô không cam tâm tình nguyện muốn bước vào cuộc hôn nhân này.
Tóm lại, về sau bọn họ càng giống như bạn cùng phòng thuê chung nhà hơn, thời gian gặp nhau nhiều nhất là vào buổi sáng, đều tự thức dậy, tự ra ngoài.
*
[Cuối tuần được đi team building, mọi người đã thấy email chưa? Team building không chiếm dụng thời gian cuối tuần!] Trong nhóm chat nhỏ của công ty, Diêu Kỳ vui vẻ gửi mấy biểu tượng cảm xúc.
Vương Văn Bác: [Thấy rồi thấy rồi, khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, đi nghỉ mà vẫn có lương!]
Diêu Kỳ: [Mẹ kiếp! Tôi xin rút lại tất cả những lời nói xấu trước đây của tôi về sếp mới, sếp mới thật sự là ông chủ tốt nhất!!!]
Giang Nại: [Chị thay đổi sắc mặt cũng nhanh thật.]
Diêu Kỳ: [Em đã thấy công ty nào tổ chức team building trong thời gian làm việc chưa! Dù sao chị cũng chưa từng nhìn thấy!]
Từ Giáo: [Khu nghỉ dưỡng hình như không tệ, còn có một nhà hàng hải sản rất nổi tiếng.]
Vương Văn Bác: [Gần đây vì 3.0 mà bận sứt đầu mẻ trán, cuối cùng cũng có thể thư giản một chút. Boss muôn năm.]
[Nại Nại, em muốn mang theo quần áo gì?] Rời khỏi nhóm chat, Diêu Kỳ gửi tin nhắn riêng cho Giang Nại.
Giang Nại: [Phải mang theo món gì đó đặc biệt sao?]
Diêu Kỳ: [Áo tắm đó, lâu lắm rồi chị không mua, tối nay em có muốn đi mua sắm không?]
Trong khoảng thời gian này Giang Nại và Diêu Kỳ đã thân thiết hơn rất nhiều, hai người thường đi ăn cùng nhau, cho nên mối quan hệ cũng càng gần gũi hơn.
Giang Nại: [Được.]
Sau khi tan làm, Giang Nại và Diêu Kỳ đến một trung tâm thương mại gần đó.
Giang Nại mua một bộ váy mới và một bộ đồ tắm để đi suối nước nóng, sau đó ai tự về nhà nấy.
Lý Thanh Tễ vẫn chưa về nhà, Giang Nại lấy quần áo vừa mua đặt trên bàn trong phòng thay quần áo, nghĩ bụng sau khi tắm xong sẽ đem quần áo đi giặt, cuối tuần mang theo ra ngoài để mặc.
Chín giờ tối, Lý Thanh Tễ về nhà.
Gần đây bởi vì dự án bên phía Hoành Xuyên khiến anh thường về nhà muộn, nhìn thấy đôi giày đặt ở lối ra vào, biết Giang Nại đã ở nhà.
Anh thay dép lê, vừa tháo cà vạt vừa đi vào phòng thay quần áo.
Trước đây lúc anh chỉ sống một mình, phòng thay quần áo tuy rộng nhưng màu sắc rất đơn điệu, chủ yếu là đen trắng xám, tất cả đều là quần áo của anh.
Bây giờ trong nhà có thêm một nữ chủ nhân, màu sắc cũng trở nên rực rỡ hơn, các màu sáng mềm mại dần dần xuất hiện.
Lý Thanh Tễ đi vào đặt quần áo sang một bên, lúc anh định vươn tay lấy một chiếc áo phông tay ngắn thì chợt nhìn thấy hai bộ quần áo đặt trên bàn kính, một trong số đó là một bộ váy hai dây màu xanh lục, kiểu dáng đơn giản.
Một bộ còn lại… ánh mắt Lý Thanh Tễ hơi khựng lại.
Dây buộc màu đen nằm rải rác, áo ống, mặt đơn, hiển nhiên vị trí sau lưng trống rỗng, bên dưới là một chiếc váy ngắn đi kèm quần nhỏ.
“Anh về rồi à?!” Đột nhiên, một bóng người từ cửa xông vào, tóc vẫn chưa kịp sấy khô, nước từ đuôi tóc nhỏ giọt xuống dính vào cánh tay làm nổi bật hai màu đen trắng.
Ánh mắt Lý Thanh Tễ liếc qua, sau đó thu lại: “Ừm.”
Giang Nại vội vàng nhặt áo tắm và váy trên bàn lên: “Ngại quá, tôi vừa định mang đi giặt nên mới tùy tiện để ở đây. Anh… về từ lúc nào vậy?”
Lý Thanh Tễ: “Mấy phút trước.”
“Ồ… anh ăn cơm chưa? Nếu chưa thì trong bếp vẫn còn đồ ăn ăn được đấy.”
“Không cần, tôi ăn rồi.” Lý Thanh Tễ nói: “Em mua áo tắm à?”
Giang Nại vốn định chuồn đi, không ngờ Lý Thanh Tễ lại hỏi một câu như vậy.
Thật ra áo tắm gì gì đó rất bình thường, Giang Nại sống ở nước ngoài mấy năm, thường xuyên mặc bikini, loại áo tắm này đã được coi là bảo thủ. Từ chương sau nội dung truyện sai, các bạn liên hệ với page Làn Truyện để nhận link truyện đúng nhé. Nhưng không biết vì sao khi ở trước mặt Lý Thanh Tế cô lại có chút cảm giác khó xử.
“Đúng vậy, không phải cuối tuần sẽ đi suối nước nóng sao? Tôi không có áo tắm, cho nên buổi tối đã đi mua một bộ với đồng nghiệp.”
Lúc này Lý Thanh Tễ mới nhớ tới chuyện này.
Giang Nại nói: “Vậy tôi đi giặt quần áo trước nhé?”
Lý Thanh Tễ gật đầu.
Giang Nại lập tức bỏ chạy.
Mấy ngày sau, ngày diễn ra team building ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đã tới.
Ngày khởi hành, mọi người cần tập trung tại công ty, sau đó sẽ đi đến địa điểm bằng xe buýt tập thể.
Dù sao cũng là đi nghỉ phép, Giang Nại mặc chiếc váy dây màu xanh nhạt cô đã mua trước đó, trang điểm nhẹ, mái tóc dài không buộc lên mà hơi uốn xoăn, xõa ngang vai.
Lúc Giang Nại chuẩn bị xuống lầu, Lý Thanh Tễ đang ăn sáng trong phòng ăn.
Nghe thấy tiếng động, anh lướt mắt nhìn sang, dừng lại một chút.
Đập vào mắt là màu xanh tươi mát cùng màu trắng mềm mại.
Xanh là quần áo, trắng là da thịt. Dây áo trên hai vai rất mảnh, lẫn trong tróc, trên cổ tay vắt một chiếc áo khoác mỏng.
Đúng lúc có một cơn gió từ ban công cách đó không xa thổi tới, làn váy dài khẽ tung bay, phác thảo một dáng người uốn lượn.
Lý Thanh Tễ bình tĩnh dời tầm mắt, uống một ngụm nước.
“Hình như bị muộn rồi đúng không?” Giang Nại vừa nói vừa nhìn điện thoại, vội vàng ngồi vào bàn ăn bữa sáng.
“Đúng là em sắp muộn rồi.” Lý Thanh Tễ nói: “Lát nữa ngồi xe của tôi đi.”
Giang Nại ngẫm nghĩ: “Vậy cũng được… vậy anh thả tôi ở xa một chút nhé, tôi tự đi vào trong.”
Lý Thanh Tễ: “Tùy em.”
Giang Nại yên tâm, ăn thêm hai miếng lại hỏi: “Nhưng mà… sao hôm nay anh dậy sớm vậy, cũng muốn đi sao?”
Lý Thanh Tễ liếc nhìn cô: “Không được à?”
“Đâu có… Anh là sếp mà, đương nhiên là được. Tôi chỉ cảm thấy bất ngờ thôi, tôi cứ tưởng anh sẽ không tham gia team building của công ty.”
“Không phải lúc trước các em nói tôi hung dữ sao?”
Giang Nại ngừng đũa trên tay, ngơ ngác nhìn về phía anh: “Hả?”
Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Cho nên thỉnh thoảng rút ngắn khoảng cách với cấp dưới cũng có lợi cho sự gắn kết của công ty.”
“…”
“Nói anh hung dữ” đã là chuyện bao lâu trước kia rồi, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ?
–
Ăn sáng xong, Giang Nại ngồi xe của Lý Thanh Tễ.
Khi xe còn cách công ty khoảng một trăm mét, Giang Nại nhanh chóng xuống xe, chậm rãi đi về phía công ty.
Xe buýt đã đến nơi, hầu hết đồng nghiệp đều đã đến, Giang Nại tìm xe buýt của bộ phận mình rồi lên xe.
“Nại Nại, bên này, chừa chỗ cho em rồi này.” Diêu Kỳ ra hiệu.
Giang Nại xách túi du lịch đi về phía cô ấy.
“Ôi mẹ ơi, Nại Nại, bộ váy này đúng là dành cho em luôn đấy, mặc lên thế này nhìn càng xinh hơn.” Diêu Kỳ kinh ngạc nói.
Lúc trước khi đi làm ở công ty, Giang Nại chỉ mặc những bộ trang phục dễ hoạt động, chẳng hạn như áo sơ mi, quần tây hoặc quần jeans các kiểu. Cô chưa bao giờ mặc váy giống như hôm nay.
Nhưng cô rất hợp mặc váy thế này, vừa lên xe đã thu hút sự chú ý của mọi người.
Vương Văn Bác: “Quá là xinh đẹp, rất xứng đáng là hoa khôi của bộ phận chúng ta!”
Từ Giáo cũng chăm chú nhìn cô, lúc cô đi ngang qua, anh ta nói: “Để tôi giúp cô để hành lý lên giá.”
Giang Nại: “Cám ơn.”
Từ Giáo cao một mét tám, dễ dàng cất hành lý lên trên.
Giang Nại nói cảm ơn lần nữa, sau đó mới mỉm cười với các đồng nghiệp khác: “Mọi người đừng trêu chọc tôi mà.”
Diêu Kỳ: “Không phải trêu chọc, là đang nói nghiêm túc đấy.”
Vương Văn Bác: “Đúng vậy đúng vậy.”
Quãng đường không tính là xa, Diêu Kỳ lại mang theo một túi đồ ăn vặt thật lớn, buổi sáng Giang Nại đã ăn no, bây giờ không muốn ăn đồ ăn vặt, vì thế Diêu Kỳ tự mở cho mình một gói khoai tây chiên, vừa ăn vừa nói: “Nghe nói lần này Boss cũng đi cùng với chúng ta.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Vương Văn Bác đang ngồi ở bên cạnh lối đi, nghe vậy liền nói: “Đúng vậy, người tổ chức bên bộ phận hành chính nói tổng giám đốc Lý quả thực sẽ đi.”
Diêu Kỳ: “Vậy cũng khá bình dị gần gũi nhỉ, rất khác so với lúc ban đầu!”
Vương Văn Bác: “Tôi có một người bạn làm việc ở trụ sở chính Hoành Xuyên, cậu ta nói trong các ông chủ lớn của Hoành Xuyên, sếp của chúng ta dù thoạt nhìn khó gần gũi nhất, nhưng thật ra phúc lợi của những người làm việc dưới quyền anh ấy cũng là tốt nhất, cho nên, chúng ta phải biết trân trọng.”
“Thật à? Mà ở bên phía Hoành Xuyên rốt cuộc có bao nhiêu ông chủ nhỉ?”
“Tổng giám đốc Lý còn có mấy anh chị em, ngoài ra còn chú bác các kiểu nữa.” Vương Văn Bác nhỏ giọng nói: “Hoành Xuyên lớn như vậy nên rất rắc rối phức tạp. Nhưng mà tôi nghe nói lĩnh vực khoa học công nghệ quan trọng nhất đã dần thuộc về sếp của chúng ta, công ty của chúng ta cũng thuộc quyền phụ trách của anh ấy.”
Vẻ mặt Diêu Kỳ đầy sùng bái: “Trâu bò thật đấy.”
“Tầm tuổi đó mà đã ngồi lên được vị trí này, anh ấy không phải trâu bò thì là gì?”
…
Ngồi trên xe nghe đủ loại lời khen dành cho Lý thanh Tễ, Giang Nại có chút buồn ngủ.
Hành trình đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng mất khoảng hai tiếng rưỡi, sau đó, mọi người nói chuyện mệt mỏi cũng dần trở nên im lặng, ngủ một giấc.
Sau khi xe dừng lại, mọi người mới dần tỉnh táo, đi bộ đến khách sạn mà họ sẽ ở lại trong mấy ngày tới, các cô gái ở phòng hành chính đã đến quầy lễ tân lấy thẻ phòng trước, lần lượt phát cho mọi người.
Giang Nại và Diêu Kỳ ở cùng một phòng, vì còn chưa phát đến hai người nên cả hai đứng ở một bên, vừa trò chuyện vừa chờ đợi.
“Mang hành lý theo như vậy không sợ nặng sao, để tôi giúp cô.” Từ Giáo nhiệt tình nói, cúi người cầm lấy túi xách của Giang Nại.
Giang Nại xấu hổ, vội vàng giành lại: “Không cần không cần đâu, anh đưa cho tôi đi.”
“Cứ để tôi cầm giúp cô cho, Diêu Kỳ, cô cũng đưa của cô cho tôi luôn đi.”
Ánh mắt Diêu Kỳ đảo qua Giang Nại và Từ Giáo, nở nụ cười đầy ẩn ý: “Của tôi là vali, không cần cầm, anh giúp Nại Nại là được rồi.”
Từ Giáo mỉm cười: “Cũng được.”
Giang Nại: “Không cần, cái này cũng không nặng.”
“Không sao, tôi cầm giúp cô.”
“Tôi…”
“Chào tổng giám đốc Lý.” Còn chưa kịp nói xong, chợt thấy Từ Giáo nhìn về phía sau cô rồi lên tiếng chào hỏi, Giang Nại quay đầu lại thì thấy Lý Thanh Tễ từ thang máy đi tới.
Xe của anh đến sớm hơn bọn họ.
“Sếp, chào buổi trưa.” Diêu Kỳ thấy người đến cũng lớn tiếng chào hỏi.
Động tĩnh này khiến mọi người vẫn đang đợi ở sảnh khách sạn phát hiện Lý Thanh Tễ, cũng liên tục chào hỏi.
Lý Thanh Tễ khẽ gật đầu với mọi người, ánh mắt đảo qua túi hành lý mà Từ Giáo đang cầm, hỏi: “Đã lấy thẻ phòng hết chưa?”
Từ Giáo: “Vẫn đang phát ạ.”
Lý Thanh Tễ: “Được, sau khi trở về phòng cất hành lý thì có thể đi ăn cơm, bên phía nhà hàng đã chuẩn bị xong cả rồi.”
“Cảm ơn tổng giám đốc Lý.”
Cô gái ở phòng hành chính gọi: “Giang Nại, Diêu Kỳ.”
Diêu Kỳ: “Ở đây.”
“Thẻ phòng của hai người.”
Diêu Kỳ nhận lấy thẻ phòng cô gái phòng hành chính đưa qua: “Nại Nại, chúng ta đi thôi.”
“Ừm.”
Nhân lúc này, Giang Nại cũng lấy lại túi hành lý từ chỗ Từ Giáo: “Chúng tôi lên lầu trước.”
Từ Giáo vốn còn muốn cầm giúp lên trên, nhưng thấy Giang Nại nhanh chóng bỏ đi, anh ta đành từ bỏ ý định trong đầu.
Nhìn theo bóng cô đi vào trong thang máy, anh ta mới thu lại ánh mắt, vừa quay đầu lại thì Lý Thanh Tễ vẫn chưa đi, lúc này còn đang nhìn anh ta, anh ta bèn khách sáo hỏi: “Anh định đi ăn cơm ạ?”
Ánh mắt Lý Thanh Tễ sâu thẳm, nở nụ cười rất nhạt: “Đợi mọi người cùng đi.”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->