Chương 57
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 57
Lý Thanh Tễ và những người khác đi ra khỏi cửa hông, một nhóm nhân viên công tác gần đó mới hoàn hồn lại.
Mặc dù đã sớm biết mối quan hệ giữa sếp và Giang Nại, nhưng chưa bao giờ thấy hai người có hành động thân mật gì đó ở công ty, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này ở nơi làm việc.
“Giang Nại làm sao vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu?” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Không biết nữa.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Chắc là quá mệt mỏi nên bị hạ đường huyết?”
“Có lẽ sếp đưa đi bệnh viện rồi. Này, các cậu nhanh cử người lên phía trên trông chừng đi, mấy người Diêu Kỳ không có ở đây.”
“Được.”
Mọi người nhanh chóng phân công công việc, đột nhiên có người nói: “Sếp tinh mắt thật đó, ngồi phía bên kia mà vẫn chú ý đến đầu tiên.”
“Có lẽ nào… sếp vẫn luôn quan sát vợ mình?”
“Vãi…”
Phần xuất hiện cá nhân của Hứa Ngôn trên sân khấu tạm thời kết thúc, các nghệ sĩ khách mời bước ra biểu diễn, cô ta đi vào hậu trường, chuẩn bị thay quần áo.
Trong lúc chỉnh sửa lớp trang điểm, Hứa Ngôn nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, gửi tin nhắn cho Giang Dao.
Lúc nhận được tin nhắn, Giang Dao đã rời khỏi hội trường, đang ngồi trong xe của mình. <!-- Quảng cáo 1 -->
[Không phải cô nói Lý Thanh Tễ và Giang Nại sắp ly hôn sao? Tôi thấy vừa rồi Lý Thanh Tễ rất lo lắng cho cô ấy, trông cũng không có vẻ muốn ly hôn.]
[Xem ra tin tức của cô sai rồi, người ta vẫn rất ổn đó.]
Lúc Giang Dao nhìn thấy hai tin nhắn này, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Không giống như muốn ly hôn? Rất lo lắng? <!-- Quảng cáo 1 -->
Đây là Lý Thanh Tễ sao?
Giang Nại dựa vào cái gì chứ?
Giang Dao cảm thấy như bị tát mạnh một cái vào mặt, cô ta siết chặt vô lăng, thô bạo ném điện thoại lên ghế phó lái bên cạnh!
——
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mơ hồ và tiếng bánh xe đẩy qua bên ngoài cửa.
Trái tim Giang Nại khẽ siết lại, hai người xa cách lâu ngày khiến trong lòng cô nhất thời có chút bất an.
“Em có ngủ mà.” Cô thấp giọng nói.
“Nói dối, bởi vì em mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi không đủ cho nên mới bị sốt.”
Giang Nại nhắm mắt lại, vì không thể nói ra lời nói dối nào nữa nên cô đành thôi giữ im lặng.
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Sự kiện bên đó thế nào rồi?”
Lý Thanh Tễ: “Lúc này em không cần quan tâm chuyện đó.”
Giang Nại: “Nhưng đó là chuyện của tổ bọn em, đương nhiên em phải quan tâm….”
“Bây giờ ngoại trừ công việc ra em còn nghĩ được gì khác nữa không?” Lý Thanh Tễ bất mãn: “Trong đầu em chỉ có công việc thôi đúng không?”
“Đúng vậy, bằng không em còn phải suy nghĩ chuyện gì nữa?” Trong lòng Giang Nại cũng bừng lên ngọn lửa giận, giọng nói khàn khàn: “Em phải tự lực cánh sinh, em muốn nỗ lực làm việc thì có vấn đề gì?”
Lý Thanh Tễ: “Tự lực cánh sinh? Cho nên trong kế hoạch của em hoàn toàn không có sự tồn tại của anh? Giang Nại, có phải em đã hạ quyết tâm phải ly hôn với anh rồi không? Còn lấy cớ để anh cân nhắc làm gì?”
“Cái gì gọi là lấy cớ hay không lấy cớ? Đây là hai chuyện khác nhau. Mặc kệ có anh hay không thì em cũng phải tự lực cánh sinh chứ?”
Nói xong cô định lấy điện thoại ra, nếu anh không nói sự kiện thế nào, đương nhiên cô có thể gọi điện thoại hỏi thăm.
Lý Thanh Tễ thấy vậy thì cướp lấy điện thoại của cô, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Ở đó đã kết thúc thành công rồi, không có gì sai sót, bây giờ em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng quan tâm chuyện đó nữa.”
Cảm giác buồn nôn rất khó chịu, nhất là lúc ăn quá no, giống như có thứ gì đó cuồn cuộn trong dạ dày, toàn bộ dồn hết ra ngoài, kích thích cổ họng, vừa chua xót vừa đau đớn.
Nhưng may mắn là sau khi nôn xong dạ dày cũng thoải mái hơn một chút, Giang Nại còn tưởng rằng mình ăn quá nhiều hải sản, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
Trước đây từng có lúc dạ dày cô không tốt, nhưng vì đã lâu chưa từng có cảm giác khó chịu nên trong tâm lý cũng thoải mái, nghĩ bụng ăn nhiều một chút cũng không sao.
Kết quả là quả báo đến quá nhanh.
Giang Nại nghe vậy mới thả lỏng đôi chút, thu tay lại: “…Em biết rồi. Em truyền dịch xong rồi, có thể đi được chứ?”
“Có thể. Nhưng tối nay em phải về nhà với anh.”
“Được!”
Bốn người cùng lên xe, Từ Giáo nhanh chóng khởi động xe.
“Ưm….” Vừa rồi Giang Nại ngất đi một lúc, lúc này mới mơ mơ màng màng lấy lại ý thức, nhưng cô không nhìn rõ người trước mắt là ai, cũng không có sức để mở mắt ra hoàn toàn.
Lý Thanh Tễ để đầu cô nằm lên đùi anh: “Giang Nại?”
Giang Nại rầm rì đáp lại một tiếng.
Trong lòng Lý Thanh Tễ nóng như lửa đốt: “Em sao rồi?”
“Đau…”
Lý Thanh Tễ nhìn về phía chân cô, trên đầu gối có một vết trầy xước, những chỗ còn lại bị quần che khuất nên không nhìn thấy.
Anh cúi đầu hỏi: “Đau ở đâu?”
Giang Nại không nhìn rõ người nọ là ai, nhưng cô có thể mơ hồ cảm nhận được người trước mắt là ai, không hiểu sao cô chợt có chút tủi thân, cánh mũi chua xót: “Chân…. đầu cũng đau…”
Lý Thanh Tễ đưa tay sờ trán cô, nóng hổi, rõ ràng là sốt rồi.
“Em không biết bản thân bị bệnh sao?”
Giang Nại: “Lúc trước không thấy khó chịu như vậy….”
Lý Thanh Tễ kiềm chế bản thân: “Có một chút không thoải mái cũng phải nghỉ ngơi chứ. Một bộ phận lớn như vậy chẳng lẽ thiếu em thì không thể hoạt động được? Hay là mọi người đều bị sa thải rồi chỉ còn một mình em?”
Diêu Kỳ ngồi trên ghế phó lái chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô ấy mắc chứng PTSD(*) đối với việc cắt giảm biên chế.
(*) Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Giang Nại cau mày, đầu đau như muốn nổ tung: “Không phải vậy…. anh đừng ăn nói lung tung.”
Lý Thanh Tễ vừa nóng lòng vừa tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của cô, giọng nói lại dịu xuống: “Được rồi, anh không nói nữa, em cũng đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh ngước mắt nhìn về phía Từ Giáo: “Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?”
Diêu Kỳ đang nhìn vào hệ thống định vị, lập tức nói: “Sếp, còn khoảng mười phút nữa là đến bệnh viện gần nhất!”
“Ừm.”
Lý Thanh Tễ lại rũ mắt nhìn Giang Nại, đưa tay vuốt ve mặt cô, cuối cùng thở dài.
Giang Nại không thân thiết với những người khác trong tổ, cũng không muốn gây rắc rối cho người khác, làm phiền đến cuộc vui của bọn họ.
Cho nên cô cố chịu đau đi đến bên giường, lấy điện thoại bên cạnh giường gọi cho lễ tân.
Quầy lễ tân: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?”
“Ngại quá, cho chỏi chỗ các cô có thuốc dự phòng không? Bụng tôi có hơi đau…” Giang Nại bình tĩnh lại, sau đó nói: “Có lẽ là do dạ dày, hoặc là, gần đây có hiệu thuốc nào không?”
Diêu Kỳ có chút lo lắng cho Giang Nại, cho nên trên đường đi thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn lướt qua.
Kết quả lại thấy sếp của bọn họ đang cẩn thận ôm lấy Giang Nại đang nửa tỉnh nửa mê, tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, gương mặt xưa nay vốn luôn lạnh lùng lãnh đạm lại tràn ngập vẻ dịu dàng.
Diêu Kỳ giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Mẹ kiếp, đây hình như không phải là vị sếp mà cô ấy biết.
Hình ảnh trước mặt hình như không thể thứ mà cô ấy có thể nhìn thấy!
Cuối cùng cũng đến bệnh viện gần nhất, Giang Nại cũng không thể chịu nổi nữa, cô chỉ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng độc quyền của bệnh, sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối sầm, bản thân thì đang nằm trên giường bệnh, đầu óc nặng trĩu, chân cũng nặng nề, toàn thân mệt mỏi…
Giang Nại hơi nghiêng đầu, miễn cưỡng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của người đang ngồi cạnh giường.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, giống như đang đợi cô tỉnh lại.
Giang Nại nhìn anh, đột nhiên có ảo giác thời gian và không gian hỗn loạn. Cô nhớ rõ cách đây rất lâu, cô ăn hải sản bị đau dạ dày nên được anh đưa đến bệnh viện, thời điểm cô tỉnh lại cũng nhìn thấy anh ngồi bên cạnh như bây giờ.
Tuy nhiên, lúc đó anh đã nói rằng dựa trên mặt pháp luật anh cần phải có trách nhiệm với cô trong mối quan hệ của hai người.
Hiện tại thì sao… không biết anh sẽ nói gì nhỉ.
Giang Nại thấy anh không nói gì, một lúc sau, cô nhìn thấy anh nghiêng người tới, vươn tay sờ trán cô.
Không còn nóng nữa.
Hai đầu chân mày của Lý Thanh Tễ thoáng thả lỏng, rũ mắt nhìn cô: “Đã bao nhiêu ngày em không ngủ đủ giấc rồi?”
Lý Thanh Tễ: “Chân của em ra thế này rồi, anh lo lắng.”
Giang Nại hơi ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt cá chân của mình bị quấn như cái bánh chưng.
Lúc trước cô đứng không vững bước hụt chân, mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, nhưng sau đó lại nửa tỉnh nửa mê, toàn thân đau nhức, cho nên không chú ý đến chân của mình.
“…. Em cũng không ở một mình, bạn em có thể giúp em.”
Lý Thanh Tễ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Cô ấy còn không cao bằng em, có thể bế em được sao? Đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”
“Em không cần bế ——”
“Giang Nại.” Lý Thanh Tễ ngắt lời cô: “Chúng ta sẽ không ly hôn, anh cũng chưa từng nói có ý định ly hôn với em! Lúc trước đều tùy vào em, nhưng bây giờ em bị thương thì phải theo anh về nhà.”
“…”
Nửa tiếng sau truyền dịch xong, tuy đầu Giang Nại vẫn còn choáng váng nhưng cơ thể đã không còn đau nhức do cơn sốt cao hành hạ nữa.
Cuối cùng Lý Thanh Tễ vẫn đưa cô về nhà, mà cô cũng không còn sức lực để chống đối anh, chỉ có thể để mặc anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính.
Cô ngồi ở mép giường, nhìn căn phòng quen thuộc này, trong lòng có chút mất tự nhiên, càng cảm thấy chua xót.
Thật sự đã rất nhiều ngày cô không trở lại nơi này rồi.
“Uống thuốc trước đi.”
Lý Thanh Tễ từ ngoài phòng khách đi vào, cầm theo nước ấm và thuốc do bệnh viện kê đơn.
Anh đưa thuốc và nước đến bên miệng cô.
Giang Nại mím môi, ngước mắt nhìn anh.
Lý Thanh Tễ: “Không đắng, uống đi.”
Anh cho rằng cô là trẻ con sao, uống thuốc còn sợ bị đắng.
Giang Nại cụp mắt xuống, trái tim cô vì những lời nói này của anh mà giống như có một sợi chỉ mỏng quấn quanh, mỗi lúc một thắt chặt lại, cuốn trôi tất cả cảm giác bất an của cô trong khoảng thời gian này vào trong đó.
Khoảng thời gian này quả thật không có đêm nào cô có thể ngủ ngon, có đôi khi là vì mơ thấy mẹ cô, có đôi khi là vì mơ thấy anh…
Trong giấc mơ, mẹ cô không còn cần cô nữa.
Lý Thanh Tễ cũng vậy…
Cô luôn mơ thấy sau khi anh đối xử với cô rất tốt, thì bỗng có một ngày nào đó anh nhìn cô rồi nói: Giang Nại, chúng ta không thích hợp.
Lúc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô lại cảm thấy hoảng sợ.
Giang Nại cụp mắt xuống, nhấp một ngụm nước rồi nuốt thuốc vào.
Phía bên kia, Lý Thanh Tễ bế Giang Nại đi ra ngoài, bước chân không hề ngừng lại.
Lúc nãy khi vừa ngồi vào hội trường anh đã nhìn thấy vị trí của cô, cô khuất nửa người phía sau thiết bị, nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Anh vẫn luôn quan sát cô, cho nên nhìn thấy cô cau mày rất rõ ràng, rồi lại đột nhiên đưa bàn tay lên đỡ trán.
Sắc mặt trông rất tệ.
Anh khẽ cau mày, vừa định đứng dậy đi tới thì chợt thấy Giang Nại xoay người đi xuống. Bởi vì bị thiết bị che khuất cho nên anh không thể nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy vị trí của Từ Giáo và Diêu Kỳ, trên khuôn mặt của hai người ấy đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, Từ Giáo vội vàng chạy về phía trước ——
Anh chợt có một dự cảm không lành, trái tim thắt lại.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh đã nhìn thấy cô ngã xuống.
Lúc đó đầu óc anh trống rỗng, đột nhiên không thể suy nghĩ được điều gì khác.
Cái gì gọi là xử lý xong mọi chuyện rồi mới đi gặp cô, cái gì gọi là không gian, cái gì gọi là cân nhắc, anh không muốn quan tâm đến nữa.
Anh kéo cô đến bên cạnh, mặc kệ cô nghĩ thế nào hay mất hứng ra sao, mặc kệ cô có phải thật sự muốn ly hôn hay không, anh cũng phải giữ cô ở lại bên cạnh mình.
Chỉ khi để cô ở bên cạnh mình, anh mới có thể chú ý đến cô từng phút từng giây, anh mới có thể cảm thấy an tâm!
“Chìa khóa đây, hai người ai biết lái xe thì lái xe.” Xe của Lý Thanh Tễ đỗ ở bên ngoài, anh ném chìa khóa cho Từ Giáo rồi ôm Giang Nại lên ghế sau.
Diêu Kỳ không biết lái, Từ Giáo liền mở cửa ghế lái: “Để tôi.”
“Bệnh viện gần nhất.”
Giang Nại sửng sốt: “Tại sao?”
“Cũng đã muộn rồi, tối nay em phải ngủ một giấc đàng hoàng.” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại thầm nghĩ, có thể ngủ ngon hay không cũng không phải cô muốn là được.
Thấy cô im lặng, Lý Thanh Tễ cúi người bế cô lên giường, tránh động đến chân bị thương của cô, sau đó xoay người lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra.
“Thay quần áo đi.” Lý Thanh Tễ quỳ một chân trên giường, đưa tay chạm vào cúc áo của cô.
Giang Nại giật mình, lập tức nắm tay anh: “Em tự làm được.”
“Chân em không tiện, để anh giúp em cởi quần áo.” Lông mày Lý Thanh Tễ khẽ nhúc nhích: “Em lại xấu hổ cái gì vậy?”
Anh nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang muốn nói là làm cũng đã làm rồi, nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, còn có gì phải xấu hổ chứ.
Quả thực không có gì phải xấu hổ, nhưng cô lại thấy mất tự nhiên.
“Em tự thay quần áo là được rồi…” Cô nhận lấy bộ đồ ngủ từ tay anh: “Anh đi làm việc của mình đi.”
Lý Thanh Tễ không có cách nào với cô, đành đứng bên cạnh giường: “Anh đi tắm, em thay xong quần áo thì để sang một bên, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Ồ……”
Lý Thanh Tễ đi vào phòng tắm.
Không có anh ở bên cạnh nữa, Giang Nại mới đưa tay cởi áo sơ mi ra, sau đó lại cẩn thận cởi quần ra, mặc váy ngủ vào.
Cơn sốt đã thuyên giảm rất nhiều, nhưng bây giờ cô vẫn đang trong tình trạng nóng hầm hập, khó chịu, choáng váng. Cô đặt quần áo vừa thay ra sang một bên, nằm xuống chiếc giường quen thuộc.
Tuy rằng cơ thể mệt mỏi nhưng trong lúc nhất thời cô vẫn không thể ngủ ngay được. Mười phút sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm chuyển động, vô thức nhìn sang.
Lý Thanh Tễ đi ra ngoài, quanh thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, dưới ánh sáng dịu nhẹ, lồng ngực trắng lạnh của anh lộ ra ngoài, đường nét rõ ràng hoàn hảo, cơ bụng săn chắc kéo dài đến khu vực được khăn tắm che phủ.
Giang Nại sửng sốt, vành tai đỏ bừng, phản ứng của cô đối với cơ thể anh hoàn toàn là bản năng sinh lý, cô căn bản không khống chế được.
Thế nên cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Anh không đi tới mà rời khỏi phòng ngủ chính, Giang Nại đoán anh đến phòng thay đồ để lấy quần áo mặc.
Quả nhiên, một lúc sau quay lại anh đã mặc một bộ đồ ngủ.
Giang Nại nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía anh.
Có tiếng công tắc đèn vang lên, đèn bị anh tắt đi.
Bên kia giường hơi lún xuống, Lý Thanh Tễ nằm xuống bên cạnh cô.
Hơi thở của Giang Nại ngừng lại trong giây lát, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng mà cô rất quen thuộc…
“Vẫn không ngủ được sao?” Anh nghiêng người đến gần, tránh mắt cá chân bị thương của cô, ôm cô vào lòng.
Vừa rồi có lẽ anh đã tắm bằng nước lạnh, làn da trên người lạnh lẽo, cơ thể Giang Nại lại nóng bừng, được anh ôm lấy như vậy, cô thoải mái khẽ run lên.
Anh dường như cũng biết cô đã cảm thấy dễ chịu, bàn tay ôm chặt eo của cô hơn, để lưng cô hoàn toàn áp vào lồng ngực của anh, gần đến mức nhiệt độ trên da có thể truyền sang đối phương.
Giang Nại dựa vào lồng ngực anh, không nói gì.
Thật ra có đã có hơi buồn ngủ vì tác dụng của thuốc.
Nhưng cô không có cách nào để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bởi vì sợi dây thần kinh trong đầu cô vẫn luôn căng thẳng.
“Giang Nại, vẫn còn có anh ở bên cạnh em.” Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói của Lý Thanh Tễ.
Cơ thể Giang Nại bỗng chốc cứng đờ, cô nhìn vào khoảng không đen kịt, đôi mắt nhanh chóng ươn ướt.
“Nếu em thật lòng muốn ly hôn với anh cho nên mới đề nghị ly hôn, anh sẽ không đồng ý. Nếu em không phải thật lòng mà chỉ vì cảm thấy bất an, anh sẽ nói cho em biết, sự bất an của em là không cần thiết.” Giọng nói của Lý Thanh Tễ rất nhẹ nhàng, lại hoàn toàn không giống như những lời anh sẽ nói.
Giang Nại sửng sốt, không đáp lại.
Lý Thanh Tễ khẽ thở dài: “Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không bỏ rơi em. Cho nên, em đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 57
Lý Thanh Tễ và những người khác đi ra khỏi cửa hông, một nhóm nhân viên công tác gần đó mới hoàn hồn lại.
Mặc dù đã sớm biết mối quan hệ giữa sếp và Giang Nại, nhưng chưa bao giờ thấy hai người có hành động thân mật gì đó ở công ty, đây là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh tượng này ở nơi làm việc.
“Giang Nại làm sao vậy? Sao lại đột nhiên ngất xỉu?” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Không biết nữa.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Chắc là quá mệt mỏi nên bị hạ đường huyết?”
“Có lẽ sếp đưa đi bệnh viện rồi. Này, các cậu nhanh cử người lên phía trên trông chừng đi, mấy người Diêu Kỳ không có ở đây.”
“Được.”
Mọi người nhanh chóng phân công công việc, đột nhiên có người nói: “Sếp tinh mắt thật đó, ngồi phía bên kia mà vẫn chú ý đến đầu tiên.”
“Có lẽ nào… sếp vẫn luôn quan sát vợ mình?”
“Vãi…”
Phần xuất hiện cá nhân của Hứa Ngôn trên sân khấu tạm thời kết thúc, các nghệ sĩ khách mời bước ra biểu diễn, cô ta đi vào hậu trường, chuẩn bị thay quần áo.
Trong lúc chỉnh sửa lớp trang điểm, Hứa Ngôn nhớ đến cảnh tượng vừa rồi, khóe môi hơi nhếch lên, gửi tin nhắn cho Giang Dao.
Lúc nhận được tin nhắn, Giang Dao đã rời khỏi hội trường, đang ngồi trong xe của mình. <!-- Quảng cáo 1 -->
[Không phải cô nói Lý Thanh Tễ và Giang Nại sắp ly hôn sao? Tôi thấy vừa rồi Lý Thanh Tễ rất lo lắng cho cô ấy, trông cũng không có vẻ muốn ly hôn.]
[Xem ra tin tức của cô sai rồi, người ta vẫn rất ổn đó.]
Lúc Giang Dao nhìn thấy hai tin nhắn này, lồng ngực phập phồng kịch liệt.
Không giống như muốn ly hôn? Rất lo lắng? <!-- Quảng cáo 1 -->
Đây là Lý Thanh Tễ sao?
Giang Nại dựa vào cái gì chứ?
Giang Dao cảm thấy như bị tát mạnh một cái vào mặt, cô ta siết chặt vô lăng, thô bạo ném điện thoại lên ghế phó lái bên cạnh!
——
Phòng bệnh rất yên tĩnh, chỉ có tiếng bước chân mơ hồ và tiếng bánh xe đẩy qua bên ngoài cửa.
Trái tim Giang Nại khẽ siết lại, hai người xa cách lâu ngày khiến trong lòng cô nhất thời có chút bất an.
“Em có ngủ mà.” Cô thấp giọng nói.
“Nói dối, bởi vì em mệt mỏi quá mức, nghỉ ngơi không đủ cho nên mới bị sốt.”
Giang Nại nhắm mắt lại, vì không thể nói ra lời nói dối nào nữa nên cô đành thôi giữ im lặng.
Một lúc lâu sau mới hỏi: “Sự kiện bên đó thế nào rồi?”
Lý Thanh Tễ: “Lúc này em không cần quan tâm chuyện đó.”
Giang Nại: “Nhưng đó là chuyện của tổ bọn em, đương nhiên em phải quan tâm….”
“Bây giờ ngoại trừ công việc ra em còn nghĩ được gì khác nữa không?” Lý Thanh Tễ bất mãn: “Trong đầu em chỉ có công việc thôi đúng không?”
“Đúng vậy, bằng không em còn phải suy nghĩ chuyện gì nữa?” Trong lòng Giang Nại cũng bừng lên ngọn lửa giận, giọng nói khàn khàn: “Em phải tự lực cánh sinh, em muốn nỗ lực làm việc thì có vấn đề gì?”
Lý Thanh Tễ: “Tự lực cánh sinh? Cho nên trong kế hoạch của em hoàn toàn không có sự tồn tại của anh? Giang Nại, có phải em đã hạ quyết tâm phải ly hôn với anh rồi không? Còn lấy cớ để anh cân nhắc làm gì?”
“Cái gì gọi là lấy cớ hay không lấy cớ? Đây là hai chuyện khác nhau. Mặc kệ có anh hay không thì em cũng phải tự lực cánh sinh chứ?”
Nói xong cô định lấy điện thoại ra, nếu anh không nói sự kiện thế nào, đương nhiên cô có thể gọi điện thoại hỏi thăm.
Lý Thanh Tễ thấy vậy thì cướp lấy điện thoại của cô, nhưng vẫn thỏa hiệp: “Ở đó đã kết thúc thành công rồi, không có gì sai sót, bây giờ em nghỉ ngơi cho tốt đi, đừng quan tâm chuyện đó nữa.”
Cảm giác buồn nôn rất khó chịu, nhất là lúc ăn quá no, giống như có thứ gì đó cuồn cuộn trong dạ dày, toàn bộ dồn hết ra ngoài, kích thích cổ họng, vừa chua xót vừa đau đớn.
Nhưng may mắn là sau khi nôn xong dạ dày cũng thoải mái hơn một chút, Giang Nại còn tưởng rằng mình ăn quá nhiều hải sản, lúc này mới bắt đầu có phản ứng.
Trước đây từng có lúc dạ dày cô không tốt, nhưng vì đã lâu chưa từng có cảm giác khó chịu nên trong tâm lý cũng thoải mái, nghĩ bụng ăn nhiều một chút cũng không sao.
Kết quả là quả báo đến quá nhanh.
Giang Nại nghe vậy mới thả lỏng đôi chút, thu tay lại: “…Em biết rồi. Em truyền dịch xong rồi, có thể đi được chứ?”
“Có thể. Nhưng tối nay em phải về nhà với anh.”
“Được!”
Bốn người cùng lên xe, Từ Giáo nhanh chóng khởi động xe.
“Ưm….” Vừa rồi Giang Nại ngất đi một lúc, lúc này mới mơ mơ màng màng lấy lại ý thức, nhưng cô không nhìn rõ người trước mắt là ai, cũng không có sức để mở mắt ra hoàn toàn.
Lý Thanh Tễ để đầu cô nằm lên đùi anh: “Giang Nại?”
Giang Nại rầm rì đáp lại một tiếng.
Trong lòng Lý Thanh Tễ nóng như lửa đốt: “Em sao rồi?”
“Đau…”
Lý Thanh Tễ nhìn về phía chân cô, trên đầu gối có một vết trầy xước, những chỗ còn lại bị quần che khuất nên không nhìn thấy.
Anh cúi đầu hỏi: “Đau ở đâu?”
Giang Nại không nhìn rõ người nọ là ai, nhưng cô có thể mơ hồ cảm nhận được người trước mắt là ai, không hiểu sao cô chợt có chút tủi thân, cánh mũi chua xót: “Chân…. đầu cũng đau…”
Lý Thanh Tễ đưa tay sờ trán cô, nóng hổi, rõ ràng là sốt rồi.
“Em không biết bản thân bị bệnh sao?”
Giang Nại: “Lúc trước không thấy khó chịu như vậy….”
Lý Thanh Tễ kiềm chế bản thân: “Có một chút không thoải mái cũng phải nghỉ ngơi chứ. Một bộ phận lớn như vậy chẳng lẽ thiếu em thì không thể hoạt động được? Hay là mọi người đều bị sa thải rồi chỉ còn một mình em?”
Diêu Kỳ ngồi trên ghế phó lái chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Cô ấy mắc chứng PTSD(*) đối với việc cắt giảm biên chế.
(*) Chứng rối loạn căng thẳng sau sang chấn
Giang Nại cau mày, đầu đau như muốn nổ tung: “Không phải vậy…. anh đừng ăn nói lung tung.”
Lý Thanh Tễ vừa nóng lòng vừa tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ không thoải mái của cô, giọng nói lại dịu xuống: “Được rồi, anh không nói nữa, em cũng đừng nói chuyện nữa, nghỉ ngơi trước đi.”
Nói xong, anh ngước mắt nhìn về phía Từ Giáo: “Còn bao lâu nữa mới tới bệnh viện?”
Diêu Kỳ đang nhìn vào hệ thống định vị, lập tức nói: “Sếp, còn khoảng mười phút nữa là đến bệnh viện gần nhất!”
“Ừm.”
Lý Thanh Tễ lại rũ mắt nhìn Giang Nại, đưa tay vuốt ve mặt cô, cuối cùng thở dài.
Giang Nại không thân thiết với những người khác trong tổ, cũng không muốn gây rắc rối cho người khác, làm phiền đến cuộc vui của bọn họ.
Cho nên cô cố chịu đau đi đến bên giường, lấy điện thoại bên cạnh giường gọi cho lễ tân.
Quầy lễ tân: “Xin chào, xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho cô?”
“Ngại quá, cho chỏi chỗ các cô có thuốc dự phòng không? Bụng tôi có hơi đau…” Giang Nại bình tĩnh lại, sau đó nói: “Có lẽ là do dạ dày, hoặc là, gần đây có hiệu thuốc nào không?”
Diêu Kỳ có chút lo lắng cho Giang Nại, cho nên trên đường đi thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn lướt qua.
Kết quả lại thấy sếp của bọn họ đang cẩn thận ôm lấy Giang Nại đang nửa tỉnh nửa mê, tay nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt cô, gương mặt xưa nay vốn luôn lạnh lùng lãnh đạm lại tràn ngập vẻ dịu dàng.
Diêu Kỳ giật mình, vội vàng quay đầu lại.
Mẹ kiếp, đây hình như không phải là vị sếp mà cô ấy biết.
Hình ảnh trước mặt hình như không thể thứ mà cô ấy có thể nhìn thấy!
Cuối cùng cũng đến bệnh viện gần nhất, Giang Nại cũng không thể chịu nổi nữa, cô chỉ ngửi thấy mùi thuốc khử trùng độc quyền của bệnh, sau đó thì hoàn toàn bất tỉnh.
Lúc cô tỉnh lại, bầu trời bên ngoài đã tối sầm, bản thân thì đang nằm trên giường bệnh, đầu óc nặng trĩu, chân cũng nặng nề, toàn thân mệt mỏi…
Giang Nại hơi nghiêng đầu, miễn cưỡng mở mắt ra, bắt gặp ánh mắt của người đang ngồi cạnh giường.
Anh đang ngồi trên chiếc ghế sô pha nhỏ, giống như đang đợi cô tỉnh lại.
Giang Nại nhìn anh, đột nhiên có ảo giác thời gian và không gian hỗn loạn. Cô nhớ rõ cách đây rất lâu, cô ăn hải sản bị đau dạ dày nên được anh đưa đến bệnh viện, thời điểm cô tỉnh lại cũng nhìn thấy anh ngồi bên cạnh như bây giờ.
Tuy nhiên, lúc đó anh đã nói rằng dựa trên mặt pháp luật anh cần phải có trách nhiệm với cô trong mối quan hệ của hai người.
Hiện tại thì sao… không biết anh sẽ nói gì nhỉ.
Giang Nại thấy anh không nói gì, một lúc sau, cô nhìn thấy anh nghiêng người tới, vươn tay sờ trán cô.
Không còn nóng nữa.
Hai đầu chân mày của Lý Thanh Tễ thoáng thả lỏng, rũ mắt nhìn cô: “Đã bao nhiêu ngày em không ngủ đủ giấc rồi?”
Lý Thanh Tễ: “Chân của em ra thế này rồi, anh lo lắng.”
Giang Nại hơi ngẩng đầu lên mới phát hiện mắt cá chân của mình bị quấn như cái bánh chưng.
Lúc trước cô đứng không vững bước hụt chân, mắt cá chân truyền đến cơn đau nhói, nhưng sau đó lại nửa tỉnh nửa mê, toàn thân đau nhức, cho nên không chú ý đến chân của mình.
“…. Em cũng không ở một mình, bạn em có thể giúp em.”
Lý Thanh Tễ dùng ánh mắt nặng nề nhìn cô: “Cô ấy còn không cao bằng em, có thể bế em được sao? Đừng gây thêm phiền phức cho người khác.”
“Em không cần bế ——”
“Giang Nại.” Lý Thanh Tễ ngắt lời cô: “Chúng ta sẽ không ly hôn, anh cũng chưa từng nói có ý định ly hôn với em! Lúc trước đều tùy vào em, nhưng bây giờ em bị thương thì phải theo anh về nhà.”
“…”
Nửa tiếng sau truyền dịch xong, tuy đầu Giang Nại vẫn còn choáng váng nhưng cơ thể đã không còn đau nhức do cơn sốt cao hành hạ nữa.
Cuối cùng Lý Thanh Tễ vẫn đưa cô về nhà, mà cô cũng không còn sức lực để chống đối anh, chỉ có thể để mặc anh đặt cô lên giường trong phòng ngủ chính.
Cô ngồi ở mép giường, nhìn căn phòng quen thuộc này, trong lòng có chút mất tự nhiên, càng cảm thấy chua xót.
Thật sự đã rất nhiều ngày cô không trở lại nơi này rồi.
“Uống thuốc trước đi.”
Lý Thanh Tễ từ ngoài phòng khách đi vào, cầm theo nước ấm và thuốc do bệnh viện kê đơn.
Anh đưa thuốc và nước đến bên miệng cô.
Giang Nại mím môi, ngước mắt nhìn anh.
Lý Thanh Tễ: “Không đắng, uống đi.”
Anh cho rằng cô là trẻ con sao, uống thuốc còn sợ bị đắng.
Giang Nại cụp mắt xuống, trái tim cô vì những lời nói này của anh mà giống như có một sợi chỉ mỏng quấn quanh, mỗi lúc một thắt chặt lại, cuốn trôi tất cả cảm giác bất an của cô trong khoảng thời gian này vào trong đó.
Khoảng thời gian này quả thật không có đêm nào cô có thể ngủ ngon, có đôi khi là vì mơ thấy mẹ cô, có đôi khi là vì mơ thấy anh…
Trong giấc mơ, mẹ cô không còn cần cô nữa.
Lý Thanh Tễ cũng vậy…
Cô luôn mơ thấy sau khi anh đối xử với cô rất tốt, thì bỗng có một ngày nào đó anh nhìn cô rồi nói: Giang Nại, chúng ta không thích hợp.
Lúc bừng tỉnh khỏi giấc mơ, cô lại cảm thấy hoảng sợ.
Giang Nại cụp mắt xuống, nhấp một ngụm nước rồi nuốt thuốc vào.
Phía bên kia, Lý Thanh Tễ bế Giang Nại đi ra ngoài, bước chân không hề ngừng lại.
Lúc nãy khi vừa ngồi vào hội trường anh đã nhìn thấy vị trí của cô, cô khuất nửa người phía sau thiết bị, nhìn chằm chằm vào sân khấu.
Anh vẫn luôn quan sát cô, cho nên nhìn thấy cô cau mày rất rõ ràng, rồi lại đột nhiên đưa bàn tay lên đỡ trán.
Sắc mặt trông rất tệ.
Anh khẽ cau mày, vừa định đứng dậy đi tới thì chợt thấy Giang Nại xoay người đi xuống. Bởi vì bị thiết bị che khuất cho nên anh không thể nhìn thấy bóng dáng của cô, nhưng anh có thể nhìn thấy vị trí của Từ Giáo và Diêu Kỳ, trên khuôn mặt của hai người ấy đột nhiên hiện lên vẻ hoảng sợ, Từ Giáo vội vàng chạy về phía trước ——
Anh chợt có một dự cảm không lành, trái tim thắt lại.
Quả nhiên, giây tiếp theo anh đã nhìn thấy cô ngã xuống.
Lúc đó đầu óc anh trống rỗng, đột nhiên không thể suy nghĩ được điều gì khác.
Cái gì gọi là xử lý xong mọi chuyện rồi mới đi gặp cô, cái gì gọi là không gian, cái gì gọi là cân nhắc, anh không muốn quan tâm đến nữa.
Anh kéo cô đến bên cạnh, mặc kệ cô nghĩ thế nào hay mất hứng ra sao, mặc kệ cô có phải thật sự muốn ly hôn hay không, anh cũng phải giữ cô ở lại bên cạnh mình.
Chỉ khi để cô ở bên cạnh mình, anh mới có thể chú ý đến cô từng phút từng giây, anh mới có thể cảm thấy an tâm!
“Chìa khóa đây, hai người ai biết lái xe thì lái xe.” Xe của Lý Thanh Tễ đỗ ở bên ngoài, anh ném chìa khóa cho Từ Giáo rồi ôm Giang Nại lên ghế sau.
Diêu Kỳ không biết lái, Từ Giáo liền mở cửa ghế lái: “Để tôi.”
“Bệnh viện gần nhất.”
Giang Nại sửng sốt: “Tại sao?”
“Cũng đã muộn rồi, tối nay em phải ngủ một giấc đàng hoàng.” Lý Thanh Tễ nói.
Giang Nại thầm nghĩ, có thể ngủ ngon hay không cũng không phải cô muốn là được.
Thấy cô im lặng, Lý Thanh Tễ cúi người bế cô lên giường, tránh động đến chân bị thương của cô, sau đó xoay người lấy bộ đồ ngủ từ trong tủ ra.
“Thay quần áo đi.” Lý Thanh Tễ quỳ một chân trên giường, đưa tay chạm vào cúc áo của cô.
Giang Nại giật mình, lập tức nắm tay anh: “Em tự làm được.”
“Chân em không tiện, để anh giúp em cởi quần áo.” Lông mày Lý Thanh Tễ khẽ nhúc nhích: “Em lại xấu hổ cái gì vậy?”
Anh nhìn cô, ánh mắt rõ ràng đang muốn nói là làm cũng đã làm rồi, nhìn cũng đã nhìn thấy rồi, còn có gì phải xấu hổ chứ.
Quả thực không có gì phải xấu hổ, nhưng cô lại thấy mất tự nhiên.
“Em tự thay quần áo là được rồi…” Cô nhận lấy bộ đồ ngủ từ tay anh: “Anh đi làm việc của mình đi.”
Lý Thanh Tễ không có cách nào với cô, đành đứng bên cạnh giường: “Anh đi tắm, em thay xong quần áo thì để sang một bên, nằm xuống nghỉ ngơi đi.”
“Ồ……”
Lý Thanh Tễ đi vào phòng tắm.
Không có anh ở bên cạnh nữa, Giang Nại mới đưa tay cởi áo sơ mi ra, sau đó lại cẩn thận cởi quần ra, mặc váy ngủ vào.
Cơn sốt đã thuyên giảm rất nhiều, nhưng bây giờ cô vẫn đang trong tình trạng nóng hầm hập, khó chịu, choáng váng. Cô đặt quần áo vừa thay ra sang một bên, nằm xuống chiếc giường quen thuộc.
Tuy rằng cơ thể mệt mỏi nhưng trong lúc nhất thời cô vẫn không thể ngủ ngay được. Mười phút sau, cô nghe thấy tiếng cửa phòng tắm chuyển động, vô thức nhìn sang.
Lý Thanh Tễ đi ra ngoài, quanh thắt lưng quấn một chiếc khăn tắm, dưới ánh sáng dịu nhẹ, lồng ngực trắng lạnh của anh lộ ra ngoài, đường nét rõ ràng hoàn hảo, cơ bụng săn chắc kéo dài đến khu vực được khăn tắm che phủ.
Giang Nại sửng sốt, vành tai đỏ bừng, phản ứng của cô đối với cơ thể anh hoàn toàn là bản năng sinh lý, cô căn bản không khống chế được.
Thế nên cô nhanh chóng nhìn đi chỗ khác.
Anh không đi tới mà rời khỏi phòng ngủ chính, Giang Nại đoán anh đến phòng thay đồ để lấy quần áo mặc.
Quả nhiên, một lúc sau quay lại anh đã mặc một bộ đồ ngủ.
Giang Nại nhắm mắt lại, nhẹ nhàng xoay người đưa lưng về phía anh.
Có tiếng công tắc đèn vang lên, đèn bị anh tắt đi.
Bên kia giường hơi lún xuống, Lý Thanh Tễ nằm xuống bên cạnh cô.
Hơi thở của Giang Nại ngừng lại trong giây lát, cô ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng mà cô rất quen thuộc…
“Vẫn không ngủ được sao?” Anh nghiêng người đến gần, tránh mắt cá chân bị thương của cô, ôm cô vào lòng.
Vừa rồi có lẽ anh đã tắm bằng nước lạnh, làn da trên người lạnh lẽo, cơ thể Giang Nại lại nóng bừng, được anh ôm lấy như vậy, cô thoải mái khẽ run lên.
Anh dường như cũng biết cô đã cảm thấy dễ chịu, bàn tay ôm chặt eo của cô hơn, để lưng cô hoàn toàn áp vào lồng ngực của anh, gần đến mức nhiệt độ trên da có thể truyền sang đối phương.
Giang Nại dựa vào lồng ngực anh, không nói gì.
Thật ra có đã có hơi buồn ngủ vì tác dụng của thuốc.
Nhưng cô không có cách nào để nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, bởi vì sợi dây thần kinh trong đầu cô vẫn luôn căng thẳng.
“Giang Nại, vẫn còn có anh ở bên cạnh em.” Đột nhiên, phía sau vang lên giọng nói của Lý Thanh Tễ.
Cơ thể Giang Nại bỗng chốc cứng đờ, cô nhìn vào khoảng không đen kịt, đôi mắt nhanh chóng ươn ướt.
“Nếu em thật lòng muốn ly hôn với anh cho nên mới đề nghị ly hôn, anh sẽ không đồng ý. Nếu em không phải thật lòng mà chỉ vì cảm thấy bất an, anh sẽ nói cho em biết, sự bất an của em là không cần thiết.” Giọng nói của Lý Thanh Tễ rất nhẹ nhàng, lại hoàn toàn không giống như những lời anh sẽ nói.
Giang Nại sửng sốt, không đáp lại.
Lý Thanh Tễ khẽ thở dài: “Anh sẽ luôn ở bên em, sẽ không bỏ rơi em. Cho nên, em đừng nhắc đến chuyện ly hôn nữa.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->