Chương 31
Chương 31
Hai người đứng đó không nhúc nhích, Lý Thanh Tễ đi tới.
“Xin chào.”
Lời chào hỏi này là gửi đến Tiết Lâm.
Tiết Lâm lấy lại tinh thần, vội vàng nói: “Xin chào xin chào, tôi tên là Tiết Lâm, bạn học thời đại học của Giang Nại.”
Lý Thanh Tễ gật đầu: “Tôi là Lý Thanh Tễ.”
“Tôi biết, Giang Nại đã nói với tôi.”
“Cô Tiết sống ở đâu? Chúng tôi đưa cô về trước.”
Tiết Lâm xua tay: “Không cần, tôi tự đi taxi là được.”
“Không sao, tiện đường.”
Lý Thanh Tễ nhìn về phía Giang Nại, cô đang kéo quần áo của Tiết Lâm, nói: “Tiện đường mà, đúng lúc nhà cậu cùng hướng với bọn tớ.”
Tiết Lâm thấp giọng nói: “Có quấy rầy không?”
Giang Nại: “Không.”
Lý Thanh Tễ nhẹ nhàng cười: “Lên xe đi.”
Lúc Tiết Lâm nhìn thấy Lý Thanh Tễ, cô ấy đã quên sạch những lời lẽ hùng hồn mình nói trước đó,ví dụ như gặp được anh sẽ trừng mắt với anh các kiểu, khách sáo nói cảm ơn rồi lên xe.
Lý Thanh Tễ ngồi phía trước, để hai cô gái ngồi phía sau.
Sau khi xe khởi động, Tiết Lâm cũng không dám nói chuyện, bình thường cô ấy nói rất nhiều, nhưng không biết vì sao ở trước mặt Lý Thanh Tễ cô ấy lại không dám nói, luôn có cảm giác giống như bản thân bị một loại khí thế nào đó áp đảo, khiến cô ấy trở nên rụt rè.
Vì vậy, cô ấy lấy điện thoại ra điên cuồng gửi tin nhắn cho Giang Nại:
[Tớ phục rồi, hóa ra chồng cậu trông như thế này, tại sao anh ta không debut làm idol chứ?]
[Được rồi, người có tiền không cần phải làm idol.]
[Nại Nại à, tớ hiểu rồi, đừng nói đến hiệu ứng lẫn lộn kích thích gì đó, động lòng thật sự cũng là chuyện bình thường.]
[Đẹp trai như vậy khiến cậu không thể tập trung được cũng đúng, ha ha, xem ra đàn ông đẹp trai đều là cặn bã.]
[Không đúng, một người đẹp trai như anh ta sao có thể không có trái tim được?]
…..
Sau khi điện thoại rung liên tục, Giang Nại cúi đầu xem tin nhắn, thấy Tiết Lâm đang tự hỏi tự trả lời giống như phân liệt.
Cô quay lại nhìn cô ấy thì thấy Tiết Lâm đang chớp mắt nhìn cô, chỉ vào điện thoại.
Giang Nại mở ra, nhìn thấy tin nhắn mới nhất: [Nhưng vẫn là câu nói kia, cậu sống thật tốt, vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.] Cô mỉm cười, gật đầu với cô ấy.
…
Giang Nại không hề lơ là trước câu hỏi này, trả lời mọi người một cách trôi chảy.
Lưu Niệm ở bên cạnh nhìn thấy, cảm thấy rất hài lòng với “học trò yêu quý” của mình.
Đến cuối cùng, mọi người không còn vấn đề gì nữa, Lưu Niệm nhìn Lý Thanh Tễ vẫn không lên tiếng, hỏi: “Tổng giám đốc Lý, anh cảm thấy thế nào?”
Lý Thanh Tễ dựa vào lưng ghế, ngước mắt nhìn Giang Nại đang đứng ở bên cạnh.
Diêu Kỳ và những người khác trong tổ đều lo lắng thay cho Giang Nại, bởi vì trong các cuộc họp, sếp luôn đặt ra những câu hỏi sắc bén.
Có đôi khi ngay cả Lưu Niệm cũng có chút khó có thể vượt qua thử thách.
“Cô cảm thấy không thoải mái à?” Đột nhiên, Lý Thanh Tễ lên tiếng hỏi.
Mọi người sửng sốt, có chút bối rối.
Giang Nại đặt một tay lên bàn, nhìn Lý Thanh Tễ, trong lúc nhất thời không biết nên trả lời thế nào.
Cô rất khó chịu, nhưng làm sao anh biết được.
“Tôi vẫn ổn……”
Lý Thanh Tễ “ừm” một tiếng, nhìn sang chỗ khác: “Cũng không có vấn đề gì lớn, chúng ta kết thúc đi.”
Anh đứng dậy, rời khỏi phòng họp.
Cuộc họp đột ngột kết thúc, nhưng mà mọi người đều đã quen, nếu thực sự không có vấn đề gì thì Lý Thanh Tễ sẽ không bới móc, từ trước đến nay anh vẫn luôn họp một cách ngắn gọn dứt khoát.
Điều duy nhất không quen chính là vừa rồi vậy mà anh lại lên tiếng quan tâm đến cấp dưới?
Mọi người nhìn về phía Giang Nại, nhận ra sắc mặt của cô có chút tái nhợt.
Diêu Kỳ đứng dậy trước tiên, đi tới giúp cô thu dọn máy tính: “Em sao vậy? Cơ thể có chỗ nào không thoải mái sao?”
“Không sao đâu, không có gì.”
Lưu Niệm nói: “Giang Nại, nếu không thoải mái thì nghỉ ngơi trước đi.”
“Được rồi, chị Lưu Niệm.”
“Hôm nay biểu hiện rất tốt.” Lưu Niệm cười nói với mọi người: “Cuộc họp hôm nay kết thúc ở đây, giải tán đi.”
Mọi người lần lượt đứng dậy rời đi, trong lòng cũng không nhịn được kinh ngạc.
Hôm nay tâm trạng của sếp rất tốt đúng không, còn tốt bụng như vậy.
Có người nói, có thể là vì với người đẹp nên mới tốt bụng như thế.
Một người khác lập tức phản bác, làm sao có thể, sếp gặp người đẹp còn nhiều hơn mấy người ăn cơm nữa đấy.
Ngành điện ảnh và truyền hình của Hoành Xuyên đang phát triển rất mạnh mẽ, người đẹp trong giới giải trí nhiều như mây, câu này không hề sai.
Vì vậy cuối cùng mọi người đều đồng ý rằng hôm nay tâm trạng của sếp rất tốt.
Sau khi đặt máy tính trở lại bàn làm việc, Giang Nại lại đi vào nhà vệ sinh.
Diêu Kỳ lo lắng cho cô nên đợi ở bên ngoài, sau đó hai người cùng nhau đi về phía phòng trà nước.
“Em không sao chứ?”
“Không sao đâu, chỉ là đang tới kỳ nên có chút không thoải mái thôi.”
Diêu Kỳ thở phào nhẹ nhõm: “Chị còn tưởng em ăn trúng cái gì bị đau dạ dày.”
Giang Nại cười nói: “Ngày đầu tiên đến kỳ, em đều sẽ khó chịu như vậy.”
“Vậy em có cần túi chườm nóng không? Trong ngăn kéo của chị có.”
“Được, em uống thêm một ly nước ấm nữa.”
“Ừm.”
Hai người quay người vừa đi dọc hành lang vừa nói chuyện, thoáng liếc mắt lại nhìn thấy có người ở phía sau.
Giang Nại lơ đãng nhìn thoáng qua, sau khi nhìn rõ người phía sau, cô hơi khựng lại.
Hóa ra là Lý Thanh Tễ, Trần Mẫn và Tiểu Triệu, không biết đã ở phía sau bọn họ từ lúc nào.
Giang Nại chợt nhớ đến ngày hôm đó cô đã nói mình đến kỳ, lấy lý do này để ngăn cản bước phát triển tiếp theo của hai người….
“Xin chào sếp, chị Trần Mẫn, Tiểu Triệu.” Diêu Kỳ cũng chú ý đến người phía sau, bèn chào hỏi.
Lý Thanh Tễ gật đầu, liếc nhìn Giang Nại.
Giang Nại cảm thấy có chút áy náy vì lời nói dối lần trước, cô không nhìn anh.
Trần Mẫn cũng chào hai người, còn hỏi Giang Nại có cần giúp đỡ không, ý đang nói đến chuyện bụng cô thấy khó chịu.
Giang Nại: “Không cần, cảm ơn chị Trần Mẫn.”
“Một tháng con gái có thể có hai kỳ sinh lý không?”
Triệu Tư Nguyên đang định rời đi thì đột nhiên nghe thấy Lý Thanh Tễ hỏi một câu như vậy.
Anh ấy sửng sốt, “hả” một tiếng, không biết phải trả lời câu hỏi của sếp như thế nào.
Nhưng mà Lý Thanh Tễ đang nhìn anh ấy, không có ý định thu hồi lại câu hỏi này.
Triệu Tư Nguyên đắn đo một lúc rồi nói: “Bình thường thì sẽ không, bạn gái của tôi không như vậy…”
Vừa dứt lời, chợt phát hiện sắc mặt ông chủ đột nhiên tái đi.
Nhưng anh ấy không biết lý do, chỉ đứng yên tại chỗ chờ lệnh.
“Cậu ra ngoài đi.”
Một lúc sau, Triệu Tư Nguyên nhận được mệnh lệnh thì gật đầu, nhanh chóng quay người rời đi.
Ở bên kia, Giang Nại uống chút nước ấm rồi tiếp tục làm việc.
Chưa đến một tiếng sau, điện thoại reo lên, là bà nội của Lý Thanh Tễ gọi đến cho cô, nói tối nay bà cụ đã làm rất nhiều món ngon, bảo cô và Lý Thanh Tễ sang đó ăn cơm.
Bà cụ rất nhiệt tình, Giang Nại đã đồng ý.
Vì vậy trước khi tan làm, cô gửi tin nhắn cho Lý Thanh Tễ nói đến chuyện ăn cơm tối nay.
Lý Thanh Tễ trả lời tin nhắn của cô: [Đến bãi đỗ xe đi.]
[Được.]
Sau khi đồng nghiệp đều rời đi, Giang Nại đi đến bãi đậu xe, lén lút lên xe.
Bởi vì đang trong kỳ sinh lý nên cô vẫn còn chút khó chịu, cô dựa vào cửa sổ không nói gì, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sau khi đến nhà họ Lý, cô mới phấn chấn lên một chút ăn cơm tối với ông nội bà nội, sau đó còn trò chuyện với bà nội một lúc.
Bởi vì cũng đã khá muộn nên bà nội bảo hai người ở lại qua đêm.
Cùng một chiếc giường, nhưng kể từ khi trở về từ Mỹ, đã mấy ngày rồi bọn họ không ngủ chung giường.
Trong lòng Giang Nại vẫn không ngừng tự nhủ bản thân phải giữ bình tĩnh, giống như trước đây là được. Nhưng sau khi nằm cùng một chiếc giường, cô vẫn cảm thấy có sự khác biệt nho nhỏ.
Đèn còn chưa tắt, hai người ở hai phía tách biệt.
Giang Nại yên lặng rúc vào trong chăn, một lát sau, Lý Thanh Tễ cũng tắt đèn nằm xuống.
Ban đêm ở trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Giang Nại lại không thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Không chỉ vì lý do tâm lý mà còn vì lý do sinh lý, cô cảm thấy rất lạnh, bụng lạnh, rất khó chịu.
Nằm một lúc, cô mới nhớ ra hình như trong túi còn một miếng túi chườm nóng mà Diêu Kỳ đưa cho, vì vậy cô nhìn sang bên cạnh, cảm thấy chắn chắc Lý Thanh Tễ đã ngủ rồi, cho nên mới không bật đèn, nhẹ nhàng đứng dậy, bật đèn flash điện thoại di động lên.
Cô bước tới cạnh bàn, lục lọi trong túi xách của mình.
“Em lén lút làm gì vậy?”
Đột nhiên, giọng nói của Lý Thanh Tễ vang lên phía sau.
Giang Nại giật mình quay đầu lại: “…Tôi đang tìm đồ.”
Lý Thanh Tễ bật đèn lên: “Bật đèn lên tìm.”
“Tôi nghĩ anh ngủ rồi.”
Giang Nại tắt đèn flash điện thoại, lục lọi trong túi xách một hồi cũng không tìm thấy, có lẽ đã để trên bàn làm việc ở văn phòng, không cho vào túi xách.
Cô đành phải quay lại giường.
Lý Thanh Tễ: “Em tìm cái gì?”
Trần Mẫn gật đầu, theo Lý Thanh Tễ rời đi.
Diêu Kỳ nắm tay Giang Nại tiếp tục đi về phía trước: “Em nói xem sếp cũng rất chu đáo đúng không, hôm nay sếp là người đầu tiên phát hiện ra em không thoải mái đấy.”
Giang Nại mím môi không nói gì.
Diêu Kỳ không phát hiện ra sự mất tập trung của cô, tiếp tục tự nói: “Đột nhiên cảm thấy sếp cũng khá tốt bụng.”
“Ồ……”
–
Sau khi Lý Thanh Tễ trở lại phòng làm việc, Trần Mẫn được cử ra ngoài làm việc, Triệu Tư Nguyên thì mang tài liệu cần ký tên của các bộ phận đến, đặt lên bàn.
Trong lúc chờ đợi, anh ấy phát hiện ông sếp nhà mình đang ngồi ở đó, không biết đang suy nghĩ cái gì mà không hề động bút.
Triệu Tư Nguyên quan sát một lúc, vẫn lên tiếng nhắc nhở: “Sếp, những tài liệu này cần được đưa đến các bộ phận vào tối nay.”
Lúc này Lý Thanh Tễ mới ừm một tiếng, cầm bút máy ở bên cạnh lên.
Một chồng tài liệu, phải ký mất hai phút.
Sau khi ký xong, Triệu Tư Nguyên bước tới thu dọn tài liệu, chuẩn bị mang ra ngoài phân phát.
Mấy ngày tiếp theo, bản thân Giang Nại cũng đã nghĩ thông suốt.
Cô cảm thấy mối quan hệ của mình và Lý Thanh Tễ giống như trước đây là tốt nhất, tôn trọng nhau như khách, không can thiệp vào chuyện của nhau.
Tất cả những tâm tư nảy sinh lúc trước đều được gạt bỏ như chưa từng tồn tại.
Ngày hôm nay, thứ Tư, Lưu Niệm thông báo với bọn họ là buổi sáng sẽ có một cuộc họp.
Trước khi họp, Giang Nại vào nhà vệ sinh vì bụng có chút khó chịu.
Nhưng sắp đến lúc cuộc họp bắt đầu, cô cũng không quan tâm quá nhiều, sau khi ra ngoài thì nhanh chóng lấy máy tính đi vào phòng hợp lớn.
Cuộc họp hôm nay do ba tổ kế hoạch cùng nhau tổ chức, báo cáo về tất cả các dự án tung sản phẩm ra thị trường vào quý tiếp theo.
Mọi người có mặt đông đủ không bao lâu thì cửa phòng họp mở ra, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đi vào, anh ngồi ở chiếc ghế đầu tiên bên phải, sắc mặt lạnh lùng, cũng không lên tiếng.
Lưu Niệm đi tới nhỏ giọng nói với anh vài câu, Lý Thanh Tễ gật đầu, cuộc họp chính thức bắt đầu.
Bởi vì Lý ThanhT ễ đã đến, những người bên dưới đều ngồi ngay ngắn, không ai dám có chút lơ là nào.
Chỉ có Giang Nại là có vẻ mất tinh thần, cô cũng không cố ý, chủ yếu là vì… bụng cô vẫn đang khó chịu.
Cô không phải người sẽ bị đau bụng nghiêm trọng mỗi khi đến kỳ, nhưng ngày đầu tiên bắt đầu chu kỳ vẫn sẽ cảm thấy khó chịu.
Lưu Niệm vẫn đang trình bày nội dung cuộc họp ở phía trên, sau đó từng tổ sẽ trình bày chi tiết kế hoạch sản phẩm của mình.
Lưu Niệm đặc biệt có ý muốn dẫn dắt Giang Nại, cho nên các kế hoạch về sản phẩm an ninh gia đình của tổ bọn họ như khóa cửa thông minh, chuông cửa thông minh, camera và các dòng sản phẩm khác đều sẽ do Giang Nại trình bày. . ngôn tình hay
Giang Nại đã làm PPT trong một tuần, vào thời điểm quan trọng không thể sơ suất được, cô chịu đựng cảm giác khó chịu, lấy máy tính ra kết nối với màn hình rồi báo cáo cho cấp trên.
Lý Thanh Tễ ngồi ở vị trí đầu tiên, rất gần cô, nhưng hai người lại làm như không quen biết nhau, suốt quá trình cũng không nhìn nhau.
Hơn mười phút sau, báo cáo của Giang Nại kết thúc, cấp trên của các bộ phận hợp tác khác hỏi một số vấn đề về quảng bá ngoại tuyến, khả năng thao tác và dự toán.
Giang Nại do dự một lúc, vốn dĩ không muốn nói, nhưng Lý Thanh Tễ cứ nhìn cô như vậy, cô không thể ậm ờ cho qua, đành thành thật nói: “Bụng có hơi lạnh, tôi muốn tìm xem trong túi có túi chườm nóng không.”
Lý Thanh Tễ ừm một tiếng, tắt đèn.
Trước mắt tối sầm lại, Giang Nại chớp mắt nhìn trần nhà tối đen, thầm nghĩ cứ như vậy đi, cũng không phải quá khó chịu.
Nhưng thời điểm cô nhắm mắt lại chuẩn bị đi ngủ thì tay trái đột nhiên bị túm lấy, giây tiếp theo, cả người cô trực tiếp bị kéo qua.
“A —”
Sau một tiếng giật mình ngắn ngủi, Giang Nại còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong lòng Lý Thanh Tễ, nhiệt độ nóng rực trong phút chốc truyền đi khắp nơi.
Giang Nại sửng sốt, hỏi: “Anh đang làm gì vậy?”
“Lần trước cũng chưa làm gì, lần nay tôi còn có thể làm gì em.” Khác với nhiệt độ cơ thể, giọng nói của Lý Thanh Tễ trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Giang Nại nhìn về phía sau.
Anh đã biết lần trước là cô nói dối, lúc đó cô hoàn toàn chưa đến kỳ sinh lý.
“Giang Nại, lần trước em đang tức giận.”
Không phải một câu nghi vấn, là một câu khẳng định.
Giang Nại: “…..”
Lý Thanh Tễ im lặng một lúc rồi nói: “Là vấn đề của tôi, tôi không nói trước cho em biết chuyện về Joseph.”
Giang Nại cụp mắt xuống, giọng điệu có chút lạnh đi: “Không sao, cũng không quá quan trọng. Ký kết hợp tác mới là mấu chốt, tôi còn được đi chơi, học được trượt tuyết, rất vui vẻ.”
Lý Thanh Tễ cảm nhận được cô đang nói lời trái với lòng mình, nhưng lại không tìm ra được vấn đề gì, anh nhíu mày nói: “Em còn hỏi Lục Phong về em gái Hà?”
“Tôi chỉ… thuận miệng hỏi một chút thôi.”
“Lúc trước tôi đã nói rồi, tôi chưa từng thích cô ta. Lục Phong không gạt em, tôi đương nhiên cũng vậy.” Lý Thanh Tễ nói: “Nếu tôi đã kết hôn với em, tôi sẽ không có người khác.”
Trong bóng tối, Giang Nại bất đắc dĩ cười nói: “Tôi biết rồi.”
Chỉ sợ cả Lục Phong và anh đều cảm thấy cô đang để ý đến chuyện em gái Hà.
Nhưng cũng không phải.
Cô chỉ thoáng nhận ra một số quy tắc từ trên người Hà Thù Tịnh mà thôi.
Giang Nại nghiêng đầu sang một bên, không muốn nghĩ tới chuyện này nữa.
Đột nhiên, bụng cô trở nên ấm áp, cô cảm nhận được bàn tay của Lý Thanh Tễ đang phủ lên bụng dưới của cô. Cách lớp áo ngủ mong manh, nhiệt độ từ lòng bàn tay hoàn toàn có thể xuyên qua lớp vải kia thâm nhập vào trong.
Nhiệt độ ấm áp khiến cô cảm thấy rất thoải mái….
Giang Nại mím môi, nhắm mắt lại không nói gì, cũng không rút tay anh ra.
Anh lợi dụng cô là thật.
Anh đổi xử tốt với cô cũng là thật…
Cô nghĩ, cô thật sự không cần phần biệt quá rõ khi nào là tình cảm thật lòng, khi nào lòng dạ giả dối nữa.
Giống như Tiết Lâm đã nói, bản thân sống thật tốt là được.
–
Vì cảm thấy thoải mái nên tối hôm đó Giang Nại ngủ rất ngon giấc.
Ngày hôm sau lúc thức dậy, trong lúc mơ mơ màng màng, cô cảm thấy chiếc gối mình đang gối có hơi cứng.
Mãi đến khi mở mắt ra, Giang Nại mới nhận ra bản thân đang gối lên cái gì, cô lập tức ngồi dậy.
Chăn bông bị cử động mạnh của cô kéo ra, người đàn ông nằm bên cạnh cũng từ từ mở mắt.
Giang Nại vô cùng ngạc nhiên, ngày hôm qua cô lại ngủ như vậy, hơn nữa sau đó không biết tại sao còn gối đầu lên cánh tay của anh.
Sau khi Lý Thanh Tễ tỉnh lại, anh liếc nhìn qua cô, vốn cũng muốn ngồi dậy nhưng lại phát hiện bả vai đau nhức.
Anh cau mày cử động thử, nhưng nhất thời không thể cử động được.
Nhìn thấy anh như thế, Giang Nại đương nhiên hiểu được anh bị cái gì: “Thật ngại quá, tôi…. tướng ngủ không tốt, tôi cũng không biết tại sao lại ngủ trên người anh.”
Lý Thanh Tễ đợi thêm một lúc rồi ngồi dậy.
Đúng lúc này, đồng hồ báo thức vang lên, là của Giang Nại.
Cô quay người tắt đồng hồ báo thức, lúc quay đầu lại lần nữa, Lý Thanh Tễ đã rời khỏi giường, anh khẽ cử động cánh tay, không biết đã bị cô đè bao lâu.
Giang Nại nhìn động tác của anh, trong lòng có chút xấu hổ.
“Không dậy sao? Đừng đi làm muộn.”
Nhà tổ của nhà họ Lý cách Tư Ninh Đặc hơi xa, thức dậy như lúc bình thường thì lúc này cần phải tăng tốc hơn.
Giang Nại lấy lại phản ứng, nhanh chóng xuống giường, vào phòng tắm rửa mắt.
Một tiếng sau, Giang Nại ngồi trên xe của Lý Thanh Tễ đến tầng dưới của công ty.
Lúc này rất đông người, Giang Nại càng trở nên lén lút, cô xuống xe đi một đoạn, sau đó giả vờ bản thân lái xe đến, chậm rãi đi đến cửa thang máy.
Lúc này đã có hai ba đồng nghiệp đang đợi ở lối vào thang máy, khi thang máy đến, mấy người đi vào.
“Này, chờ đã, là sếp.”
Vừa lúc cửa thang máy chuẩn bị đóng lại thì có một đồng nghiệp tinh mắt mở cửa ra.
Lý Thanh Tễ và Tiểu Triệu bước vào, mọi người chào hỏi, Giang Nại im lặng quay đi.
“Đây là tài liệu của Việt Hồng, sẽ cần dùng trong cuộc họp một lúc nữa…” Tiểu Triệu ở bên cạnh Lý Thanh Tễ thấp giọng nói.
Lý Thanh Tễ đưa tay định nhận lấy, nhưng lại dừng lại, hơi nhíu mày, sau đó lại đổi tay nhận lấy.
Triệu Tư Nguyên đi theo anh lâu như vậy, tuy rằng không bằng Trần Mẫn nhưng vẫn có thể đoán ý qua lời nói và sắc mặt, anh ấy hỏi: “Tay của anh không thoải mái?”
Mọi người trong thang máy đều nhìn sang.
Trái tim Giang Nại đập thình thịch, cô ngước mắt nhìn vào gương thang máy.
Dường như Lý Thanh Tễ cảm nhận được ánh mắt của cô, anh cũng nhìn qua, ánh mắt hai người chạm nhau trong gương.
Giang Nại: “…”
Lý Thanh Tễ nhìn cô, thản nhiên nói: “Không có gì, chỉ là tối hôm qua không cẩn thận bị người ta đụng trúng.”
–