Chương 16
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 16
Cửa sổ phòng bệnh hướng ra hồ nước, cách bệnh viện không xa, khi mặt trời lặn về phía Tây, trên mặt hồ giống như nổi lên một tầng ánh sáng màu cam. Giang Nại vừa vào phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp này, cô ngắm nhìn vài giây quay sang nhìn Lý Thanh Tễ đang nằm trên giường.
“Bên ngoài có rất nhiều quà, hôm nay nhiều người đến thăm anh lắm sao?” Giang Nại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Lý Thanh Tễ: “Bạn bè, còn có một số người thân.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Ồ……” <!-- Quảng cáo 1 -->
Giang Nại thầm nghĩ, loại người thân cố ý hãm hại mình này chi bằng không cần: “Anh muốn ăn táo không? Gọt cho anh một quả nhé.”
Lý Thanh Tễ cũng không khách sáo: “Được, cảm ơn em.”
“Không có gì.”
Giang Nại cầm lấy quả táo, dùng dao gọt vỏ. Cô gọt rất khéo, vỏ táo mỏng nhưng không hề bị đứt đoạn.
Lý Thanh Tễ có chút kinh ngạc: “Em còn luyện tập cái này nữa sao?”
Trần Mẫn: “Trưởng phòng Trần của bộ phận tài vụ Tư Ninh Đặc, trưởng phòng Lưu của bộ phận thị trường, còn có…”
“Bọn họ đều đến đây sao?! Ở, ở đâu?”
Vị trí mờ ám, khoảng cách cũng mờ ám… Ngay lúc Giang Nại còn đang trầm tư suy nghĩ xem phải làm thế nào với thân dưới của Lý Thanh Tễ, cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lấy.
Cô thoáng sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn Lý Thanh Tễ, chỉ thấy ánh mắt của anh nặng nề, nhìn cô không chớp mắt.
“…Làm sao vậy?” Không hiểu sao cô đột nhiên run lên.
Lý Thanh Tễ trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm, em ra ngoài đi.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Nhưng mà tay anh…”
“Không sao.”
“Anh làm được không?”
Giang Nại đang muốn nói ngay cả khăn cũng không cầm được thì làm sao lau bên dưới, vẫn cần người giúp đỡ thì hơn… Nhưng suy nghĩ của cô đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút dữ dội khi cô vô tình liếc mắt nhìn thấy được hình ảnh nào đó.
Cách vị trí khăn một khoảng, lớp quần áo bệnh nhân mỏng manh rõ ràng không thể ngăn cản được thứ gì đó đang ‘thay đổi bất thường’.
“Bây giờ có thể ra ngoài rồi chứ?” Lý Thanh Tễ hỏi cô.
So với sự bình tĩnh của anh, gương mặt Giang Nại đỏ bừng, lập tức lùi về sau, bởi vì một chân của cô còn đang quỳ trên giường nên suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Sau khi khó khăn đứng vững, cô quay đầu sang một bên: “Có thể!”
“Đưa khăn cho tôi.”
Trần Mẫn luôn cảm thấy sau ba năm Giang Nại đã trưởng thành hơn rất nhiều, tính tình cũng đằm thắm hơn, nhưng lúc này nhìn thấy cô căng thẳng cầu cứu mình, cô ấy đột nhiên nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên cô ấy gặp cô, rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
Trần Mẫn không nhịn được mỉm cười, nói: “Hay là cô Giang trốn vào phòng vệ sinh một lúc đi, đến lúc đó tránh để người khác dùng phòng vệ sinh là được rồi.”
Giang Nại gấp đến mức hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra trong không gian này vẫn còn một nơi riêng tư.
Cô liên tục gật đầu: “Được đấy, vậy tôi vào phòng vệ sinh trốn một lúc!”
Cô nhanh chân chạy trốn, đóng sầm cửa phòng vệ sinh lại.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật chạy trốn của cô có chút đáng yêu, Trần Mẫn bật cười, nhưng nhớ đến sếp của mình còn đang ở đây, cô ấy nhanh chóng kiềm chế lại.
Điều đáng ngạc nhiên là, lúc cô ấy kiềm chế bản thân ngước mắt nhìn sang, chợt phát hiện trong ánh mắt sếp mình cũng đang có ý cười.
Trần Mẫn thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi đầu nói: “Vậy tôi để bọn họ vào nhé?”
Lý Thanh Tễ: “Ừm.”
Hai phút sau, ban lãnh đạo của Tư Ninh Đặc đi vào thăm Lý Thanh Tễ.
Lưu Niệm của bộ phận thị trường cũng có mặt ở đây, cô ta đứng bên cạnh, lúc này người của bộ phận nhân sự đang nói chuyện với Lý Thanh Tễ.
Cô ta nhất thời không lên tiếng, chỉ thuận tiện nhìn quanh một vòng, trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc áo khoác nữ đang đặt trên chiếc ghế cạnh giường… đương nhiên không phải của Trần Mẫn.
Ánh mắt Lưu Niệm dừng lại một thoáng, sau đó cố gắng dời đi.
Thoạt nhìn phong cách kia còn rất trẻ trung, nói vậy… là của cô gái bên cạnh sếp?
Những vị khách đến thăm cũng không ở lại quá mấy phút đã lịch sự rời đi, để lại rất nhiều quà tặng bồi bổ cơ thể.
Lý Thanh Tễ ra hiệu cho Trần Mẫn: “Gọi cô ấy ra đi.”
Trần Mẫn: “Vâng.”
Giang Nại ra khỏi phòng vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục cắt nửa quả táo còn lại.
“Mang tất cả tài liệu tới đây.”
Giang Nại cắt táo xong, nhìn thấy Lý Thanh Tễ dặn dò Trần Mẫn đưa tài liệu và máy tính bảng tới.
Tay phải của anh vẫn chưa thể cử động được, miếng băng gạc trong lòng bàn tay khiến tay trái cũng không quá thuận tiện, như vậy vẫn muốn làm việc sao?
Giang Nại có chút khâm phục, thế là sau bữa tối, cô ngồi trong phòng khách, cũng dùng máy tính xem nội dụng cuộc họp hôm nay, suy nghĩ xem có thể tối ưu hóa kế hoạch của bọn họ hay không.
Những người giỏi hơn bạn còn làm việc chăm chỉ hơn bạn, điều đó thật sự rất đáng sợ.
–
Người bị thương không tiện tắm rửa, hẳn là nên dùng cách lau người… là vợ của người bị thương, việc này đương nhiên có thể làm.
Nhưng vấn đề là trường hợp hiện tại của cô không thể hoàn toàn xem là vợ.
Giang Nại hắng giọng, có chút không biết phải làm sao.
Nhìn thấy cô ngại ngùng, Lý Thanh Tễ nở nụ cười mơ hồ: “Không dám à?”
“Cái, cái này có gì mà không dám chứ.” Giang Nại cố gắng mạnh mẽ, lẩm bẩm: “Cũng không phải tôi chịu thiệt.”
“Em nói gì cơ?”
Giang Nại: “… Ý tôi là, anh đã như vậy rồi, tôi giúp anh lau một chút đương nhiên có thể.”
Hơn nữa cũng không còn cách nào khác, nếu cô ra ngoài nói với y tá, gọi y tá vào lau chứ cô không làm, nhất định sẽ bị mọi người nghi ngờ, đến lúc đó lọt vào tai người nhà sẽ không tốt.
“Tôi đi lấy nước.”
Nghĩ như vậy, cô quay người đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng sau khi mang nước ra ngoài, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của cô vẫn có vết nứt, hồi lâu sau mới nói: “Để tôi đỡ anh ngồi dậy, lau lưng cho anh trước.”
“Ừm.”
Trên người Lý Thanh Tễ chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng manh.
Đứng bên cạnh anh, Giang Nại lặng lẽ hít sâu một hơi: “Vậy tôi lau nhé?”
“Ừm.”
Cô giặt sạch khăn một lần nữa, đứng về phía trước, trước tiên giúp anh lau cánh tay trái, sau khi lau xong mới vén vạt áo phía trước lên.
Nhưng một lúc lâu sau Giang Nại vẫn không nhúc nhích, cô hỏi: “Tay trái của anh có thể cầm khăn được không? Nếu anh cảm thấy tôi giúp anh như vậy không tiện, hay là… tự anh làm đi?”
Lý Thanh Tễ giơ tay trái lên, bình tĩnh nói: “Quấn nhiều băng vải thế này không dùng được lực, không cầm được.”
Anh liếc nhìn cô: “Tôi không cảm thấy có gì không tiện, hay là em không tiện?”
Giang Nại nghẹn ngào: “Tôi có gì mà không tiện chứ.”
Cũng không phải cô bị người ta cởi quần áo lau người, cô có gì phải ngại ngùng.
Hơn nữa, có thể ngắm miễn phí cơ thể đẹp như vậy, không nhìn cũng phải nhìn…
Nghĩ tới đây, Giang Nại bỗng nhiên có động lực, không còn lo lắng gì nữa, thẳng thừng cởi cúc áo của anh ra.
Trần Mẫn: “Ở ngoài hành lang, tôi vẫn chưa cho họ vào.”
Giang Nại sửng sốt, đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy: “Thế tôi phải làm sao đây? Đã ở trước cửa cả rồi à? Vậy tôi đi cũng không kịp nữa, tôi, tôi nên trốn ở đâu đây?”
Sắc mặt người bên giường rõ ràng đang vô cùng bối rối, quả táo cắt được một nửa thì không cắt nữa, cắm dao vào ném lên bàn.
Rõ ràng cô sắp hồn vía bay lên mây, thế nhưng Lý Thanh Tễ lại cảm thấy đùa rất vui, vỗ vỗ lên giường nói: “Hay là em trốn vào chăn đi.”
“Đã lúc nào rồi mà anh còn nói đùa với tôi?!” Giang Nại cao giọng, trừng mặt nhìn anh một cái.
Giang Nại quyết định mấy ngày nay sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh, thứ nhất là bởi vì cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ như vậy, thứ hai là vì trông Lý Thanh Tễ thật sự rất đáng thương.
Tám giờ tối hôm nay, y tá đến kiểm tra phòng như thường lệ, trước khi rời đi còn nói: “Cô Giang, tình trạng của anh Lý hiện tại không tiện tắm rửa, nhưng buổi tối cô có thể giúp anh ấy lau qua người, như vậy sẽ khiến anh ấy thoải mái hơn.”
Y tá biết bọn họ là vợ chồng, cho nên dặn dò như vậy cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng hai người nghe thấy đều giật mình.
“Lau người sao… lau ở đâu?”
Y tá mỉm cười nhìn cô: “Nơi nào không bị thương vẫn có thể lau, cô chỉ cần làm ướt khăn, lau nhẹ qua là được.”
Y tá nói xong liền rời đi, để lại Giang Nại rối rắm trong phòng bệnh.
Lý Thanh Tễ có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, rất có hứng thú nhìn cô: “Vậy em nói phải làm sao bây giờ, nói em cũng đến thăm tôi?”
Giang Nại gấp đến mức hoàn toàn không nhận ra giọng điệu nói chuyện của mình, nhíu mày nói: “Tôi chỉ là một trợ lý kế hoạch, một mình đến thăm sếp lớn như anh, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên sẽ cảm thấy tôi và anh có…. quan hệ không thể cho người khác biết.”
Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Đúng là có quan hệ không thể cho người khác biết mà.”
Thấy Lý Thanh Tễ không đáng tin cậy, Giang Nại nhìn về phía Trần Mẫn: “Chị Trần Mẫn, bây giờ tôi nên làm sao đây…”
À… phía trước đúng như dự đoán.
Trong lòng Giang Nại như đang đốt pháo hoa nhưng vẻ mặt lại rất đứng đắn, làm việc vô cùng nghiêm túc.
Cô cẩn thận chà sát khăn lên lồng ngực anh, rồi lại lướt qua vùng bụng, sau đó vì cảm thấy không lau tới nên trực tiếp quỳ một chân lên giường.
Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống, vừa dày vừa mềm mại.
Khoảnh khắc cô đến gần, Lý Thanh Tễ có thể ngửi thấy rất rõ mùi dầu gội trên tóc cô.
Anh hơi khựng lại, ánh mắt không biết đặt ở đâu, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là xương quai xanh trắng nõn lấp ló sau những sợi tóc của cô, còn cả… phần trập trùng nằm sâu trong cổ áo không chút phòng bị.
Lông mày anh giật giật, vội quay mặt đi, thế nhưng mùi hương đọng lại ở chóp mũi lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Giang Nại vẫn đang tiếp tục nghiêm túc lau người cho anh, tránh đi vết thương trên ngực, tiếp tục lau xuống dưới.
Giang Nại vén một góc áo của anh lên, nhìn thấy vòng eo của anh trắng lạnh trơn bóng, cơ lưng săn chắc đẹp mắt, không hề khoa trương mà có cảm giác rất mạnh mẽ, đẹp như một tác phẩm điêu khắc.
So với lần vội vàng nhìn thoáng qua ở phòng ngủ thì lần này còn kích thích hơn nhiều.
Giang Nại không khỏi đỏ mặt, bị sự nam tính trước mắt làm cho chấn động.
Sau khi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau lưng cho anh. Từ sau gáy, bả vai, rồi chậm rãi đi xuống đến thắt lưng…
Nhưng càng lau mặt lại càng nóng, hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn thấy vành tai đỏ rực của cô, có lẽ vì quá nhàm chán, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô: “Phía sau được rồi, lau phía trước đi.”
Giang Nại: “Hả? Ồ… được rồi.”
Quần…
Phần thân trên thì không sao, nhưng phần thân dưới rõ ràng không thể tùy tiện động vào… nhưng mà cũng cần phải vệ sinh sạch sẽ chứ nhỉ.
Làm sao bây giờ…
Bởi vì ngẩn người suy nghĩ, cô không nhận ra bàn tay của mình đã vô tình đặt trên lưng quần của anh rất lâu.
Giang Nại cúi đầu nhìn quả táo, thuận miệng nói: “Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường xuyên phải nằm viện nên tôi cũng rất hay gọt táo cho bà ấy, gọt mãi thì trở nên thành thạo. Được rồi, để tôi giúp anh cắt thành miếng nhỏ, tay anh cũng không tiện cầm.”
Vừa nói vừa cẩn thận cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, xếp vào trong đĩa.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng ngủ.
“Sếp.” Trần Mẫn xuất hiện ở cửa.
Lý Thanh Tễ: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Mẫn nhìn thoáng qua Giang Nại đang quay lưng về phía cô ấy, có chút có xử: “Mấy người trưởng phòng Trần đến đây, nói là… muốn thăm anh.”
Giang Nại vẫn đang cắt hoa quả, trong lúc nhất thời không nhận ra trưởng phòng Trần là người nào, cho đến khi Trần Mẫn nói “Có lẽ cô Giang có chút bất tiện” cô mới phản ứng lại.
“Trưởng phòng Trần nào?” Cô lập tức quay người lại hỏi Trần Mẫn.
“À!”
Cô nhanh chóng đưa chiếc khăn cho anh, quay người bước ra khỏi phòng, cửa phòng ngủ “ầm” một tiếng bị đóng sầm lại.
Lý Thanh Tễ dùng tay trái bị quấn băng cầm chiếc khăn lên, khẽ nhíu mày.
Lúc này, Giang Nại đứng phía sau cánh cửa ôm trán hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể làm dịu trái tim đang đập loạn của mình.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng khiến người khác hốt hoảng kia!
Thật ra đã là một người trưởng thành, hơn nữa bây giờ internet lại thông dụng như vậy, không có gì là không thể nhìn thấy, nhưng nhìn thấy trong video thật sự khác biệt rất lớn so với việc tận mắt nhìn thấy.
Đương nhiên vừa rồi cô cũng không nhìn thấy gì cả, dù sao anh cũng đang mặc quần, nhưng vẫn… <!-- Quảng cáo 1 -->
Nếu sớm biết như vậy cô đã không lau cho anh, thà gọi y tá nam còn hơn!
Giang Nại ở trong phòng khách hối hận hồi lâu, đợi cho nhiệt độ trên người giảm xuống, cuối cùng mới có thể tỉnh táo lại.
Chuyện này có là gì chứ… có là gì chứ…
Cũng không biết anh ở bên trong thế nào, dù sao anh cũng đang bị thương.
Nếu cô vẫn tiếp tục không đi vào như vậy sẽ khiến cho bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Giang Nại thở dài một hơi, đứng dậy gõ cửa phòng ngủ.
Ánh đèn trong phòng ngủ tỏa sáng, sau khi đẩy cửa ra, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang dựa vào giường bệnh, trước mặt đặt một quyển sách, bàn tay đang quấn băng của anh lật trang sách, còn khăn mặt và chậu nước đang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bên cạnh anh.
Giang Nại im lặng đi tới, thu dọn đồ đạc vào phòng vệ sinh, sau đó quay lại kéo giường phụ ra.
“Tôi là một người đàn ông bình thường.” Trong không gian yên tĩnh, Lý Thanh Tễ mở miệng.
Giang Nại dừng động tác, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Cho nên trong những hoàn cảnh đặc biệt bị kích thích phản ứng sinh lý cũng rất bình thường.”
Cô quay đầu lại nhìn anh, nhưng người nọ cũng không hề chuyển mắt về phía này, anh đang bình tĩnh đọc sách, bình tĩnh nói chuyện.
Giang Nại nuốt khan: “À… tôi biết rồi.”
“Nếu đã biết, sao em còn căng thẳng như thế?”
“Tôi không căng thẳng.”
“Vậy em kéo cái giường kia ra làm gì?” Lý Thanh Tễ cuối cùng cũng nhìn về phía này: “Không định ngủ giường của tôi nữa à?”
Giang Nại “A” một tiếng mới phản ứng lại, nói: “Tôi vẫn cảm thấy sẽ dễ động vào người anh, thật ra tối hôm qua tôi ngủ rất cẩn thận, quá mức cẩn thận sẽ không được tự nhiên, tối nay tôi vẫn nên ngủ một mình vậy… Thật ra cũng không liên quan tới chuyện vừa rồi, không phải tôi chưa từng thấy qua.”
Nói nhiều sai nhiều, đặc biệt là trong lúc đang hoảng loạn.
Giang Nại lập tức muốn tát vào mặt mình một cái, cô có cần phải nói thêm một câu như vậy không!
Lý Thanh Tễ khựng lại, quay đầu đi: “Ồ, kiến thức rộng rãi nhỉ.”
“…Không phải.”
“Rất giỏi.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 16
Cửa sổ phòng bệnh hướng ra hồ nước, cách bệnh viện không xa, khi mặt trời lặn về phía Tây, trên mặt hồ giống như nổi lên một tầng ánh sáng màu cam. Giang Nại vừa vào phòng ngủ thì nhìn thấy cảnh sắc tuyệt đẹp này, cô ngắm nhìn vài giây quay sang nhìn Lý Thanh Tễ đang nằm trên giường.
“Bên ngoài có rất nhiều quà, hôm nay nhiều người đến thăm anh lắm sao?” Giang Nại ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường.
Lý Thanh Tễ: “Bạn bè, còn có một số người thân.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Ồ……” <!-- Quảng cáo 1 -->
Giang Nại thầm nghĩ, loại người thân cố ý hãm hại mình này chi bằng không cần: “Anh muốn ăn táo không? Gọt cho anh một quả nhé.”
Lý Thanh Tễ cũng không khách sáo: “Được, cảm ơn em.”
“Không có gì.”
Giang Nại cầm lấy quả táo, dùng dao gọt vỏ. Cô gọt rất khéo, vỏ táo mỏng nhưng không hề bị đứt đoạn.
Lý Thanh Tễ có chút kinh ngạc: “Em còn luyện tập cái này nữa sao?”
Trần Mẫn: “Trưởng phòng Trần của bộ phận tài vụ Tư Ninh Đặc, trưởng phòng Lưu của bộ phận thị trường, còn có…”
“Bọn họ đều đến đây sao?! Ở, ở đâu?”
Vị trí mờ ám, khoảng cách cũng mờ ám… Ngay lúc Giang Nại còn đang trầm tư suy nghĩ xem phải làm thế nào với thân dưới của Lý Thanh Tễ, cổ tay của cô đột nhiên bị nắm lấy.
Cô thoáng sửng sốt, sau đó ngước mắt nhìn Lý Thanh Tễ, chỉ thấy ánh mắt của anh nặng nề, nhìn cô không chớp mắt.
“…Làm sao vậy?” Không hiểu sao cô đột nhiên run lên.
Lý Thanh Tễ trầm giọng nói: “Tôi tự mình làm, em ra ngoài đi.” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Nhưng mà tay anh…”
“Không sao.”
“Anh làm được không?”
Giang Nại đang muốn nói ngay cả khăn cũng không cầm được thì làm sao lau bên dưới, vẫn cần người giúp đỡ thì hơn… Nhưng suy nghĩ của cô đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút dữ dội khi cô vô tình liếc mắt nhìn thấy được hình ảnh nào đó.
Cách vị trí khăn một khoảng, lớp quần áo bệnh nhân mỏng manh rõ ràng không thể ngăn cản được thứ gì đó đang ‘thay đổi bất thường’.
“Bây giờ có thể ra ngoài rồi chứ?” Lý Thanh Tễ hỏi cô.
So với sự bình tĩnh của anh, gương mặt Giang Nại đỏ bừng, lập tức lùi về sau, bởi vì một chân của cô còn đang quỳ trên giường nên suýt chút nữa đã ngã xuống đất.
Sau khi khó khăn đứng vững, cô quay đầu sang một bên: “Có thể!”
“Đưa khăn cho tôi.”
Trần Mẫn luôn cảm thấy sau ba năm Giang Nại đã trưởng thành hơn rất nhiều, tính tình cũng đằm thắm hơn, nhưng lúc này nhìn thấy cô căng thẳng cầu cứu mình, cô ấy đột nhiên nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên cô ấy gặp cô, rốt cuộc vẫn là một cô gái nhỏ chưa trưởng thành.
Trần Mẫn không nhịn được mỉm cười, nói: “Hay là cô Giang trốn vào phòng vệ sinh một lúc đi, đến lúc đó tránh để người khác dùng phòng vệ sinh là được rồi.”
Giang Nại gấp đến mức hoảng hốt, lúc này mới nhớ ra trong không gian này vẫn còn một nơi riêng tư.
Cô liên tục gật đầu: “Được đấy, vậy tôi vào phòng vệ sinh trốn một lúc!”
Cô nhanh chân chạy trốn, đóng sầm cửa phòng vệ sinh lại.
Nhìn thấy dáng vẻ chật vật chạy trốn của cô có chút đáng yêu, Trần Mẫn bật cười, nhưng nhớ đến sếp của mình còn đang ở đây, cô ấy nhanh chóng kiềm chế lại.
Điều đáng ngạc nhiên là, lúc cô ấy kiềm chế bản thân ngước mắt nhìn sang, chợt phát hiện trong ánh mắt sếp mình cũng đang có ý cười.
Trần Mẫn thở phào nhẹ nhõm, hơi cúi đầu nói: “Vậy tôi để bọn họ vào nhé?”
Lý Thanh Tễ: “Ừm.”
Hai phút sau, ban lãnh đạo của Tư Ninh Đặc đi vào thăm Lý Thanh Tễ.
Lưu Niệm của bộ phận thị trường cũng có mặt ở đây, cô ta đứng bên cạnh, lúc này người của bộ phận nhân sự đang nói chuyện với Lý Thanh Tễ.
Cô ta nhất thời không lên tiếng, chỉ thuận tiện nhìn quanh một vòng, trong lúc vô tình nhìn thấy một chiếc áo khoác nữ đang đặt trên chiếc ghế cạnh giường… đương nhiên không phải của Trần Mẫn.
Ánh mắt Lưu Niệm dừng lại một thoáng, sau đó cố gắng dời đi.
Thoạt nhìn phong cách kia còn rất trẻ trung, nói vậy… là của cô gái bên cạnh sếp?
Những vị khách đến thăm cũng không ở lại quá mấy phút đã lịch sự rời đi, để lại rất nhiều quà tặng bồi bổ cơ thể.
Lý Thanh Tễ ra hiệu cho Trần Mẫn: “Gọi cô ấy ra đi.”
Trần Mẫn: “Vâng.”
Giang Nại ra khỏi phòng vệ sinh mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục cắt nửa quả táo còn lại.
“Mang tất cả tài liệu tới đây.”
Giang Nại cắt táo xong, nhìn thấy Lý Thanh Tễ dặn dò Trần Mẫn đưa tài liệu và máy tính bảng tới.
Tay phải của anh vẫn chưa thể cử động được, miếng băng gạc trong lòng bàn tay khiến tay trái cũng không quá thuận tiện, như vậy vẫn muốn làm việc sao?
Giang Nại có chút khâm phục, thế là sau bữa tối, cô ngồi trong phòng khách, cũng dùng máy tính xem nội dụng cuộc họp hôm nay, suy nghĩ xem có thể tối ưu hóa kế hoạch của bọn họ hay không.
Những người giỏi hơn bạn còn làm việc chăm chỉ hơn bạn, điều đó thật sự rất đáng sợ.
–
Người bị thương không tiện tắm rửa, hẳn là nên dùng cách lau người… là vợ của người bị thương, việc này đương nhiên có thể làm.
Nhưng vấn đề là trường hợp hiện tại của cô không thể hoàn toàn xem là vợ.
Giang Nại hắng giọng, có chút không biết phải làm sao.
Nhìn thấy cô ngại ngùng, Lý Thanh Tễ nở nụ cười mơ hồ: “Không dám à?”
“Cái, cái này có gì mà không dám chứ.” Giang Nại cố gắng mạnh mẽ, lẩm bẩm: “Cũng không phải tôi chịu thiệt.”
“Em nói gì cơ?”
Giang Nại: “… Ý tôi là, anh đã như vậy rồi, tôi giúp anh lau một chút đương nhiên có thể.”
Hơn nữa cũng không còn cách nào khác, nếu cô ra ngoài nói với y tá, gọi y tá vào lau chứ cô không làm, nhất định sẽ bị mọi người nghi ngờ, đến lúc đó lọt vào tai người nhà sẽ không tốt.
“Tôi đi lấy nước.”
Nghĩ như vậy, cô quay người đi vào phòng vệ sinh.
Nhưng sau khi mang nước ra ngoài, vẻ mặt giả vờ bình tĩnh của cô vẫn có vết nứt, hồi lâu sau mới nói: “Để tôi đỡ anh ngồi dậy, lau lưng cho anh trước.”
“Ừm.”
Trên người Lý Thanh Tễ chỉ mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng manh.
Đứng bên cạnh anh, Giang Nại lặng lẽ hít sâu một hơi: “Vậy tôi lau nhé?”
“Ừm.”
Cô giặt sạch khăn một lần nữa, đứng về phía trước, trước tiên giúp anh lau cánh tay trái, sau khi lau xong mới vén vạt áo phía trước lên.
Nhưng một lúc lâu sau Giang Nại vẫn không nhúc nhích, cô hỏi: “Tay trái của anh có thể cầm khăn được không? Nếu anh cảm thấy tôi giúp anh như vậy không tiện, hay là… tự anh làm đi?”
Lý Thanh Tễ giơ tay trái lên, bình tĩnh nói: “Quấn nhiều băng vải thế này không dùng được lực, không cầm được.”
Anh liếc nhìn cô: “Tôi không cảm thấy có gì không tiện, hay là em không tiện?”
Giang Nại nghẹn ngào: “Tôi có gì mà không tiện chứ.”
Cũng không phải cô bị người ta cởi quần áo lau người, cô có gì phải ngại ngùng.
Hơn nữa, có thể ngắm miễn phí cơ thể đẹp như vậy, không nhìn cũng phải nhìn…
Nghĩ tới đây, Giang Nại bỗng nhiên có động lực, không còn lo lắng gì nữa, thẳng thừng cởi cúc áo của anh ra.
Trần Mẫn: “Ở ngoài hành lang, tôi vẫn chưa cho họ vào.”
Giang Nại sửng sốt, đặt đồ trong tay xuống, đứng dậy: “Thế tôi phải làm sao đây? Đã ở trước cửa cả rồi à? Vậy tôi đi cũng không kịp nữa, tôi, tôi nên trốn ở đâu đây?”
Sắc mặt người bên giường rõ ràng đang vô cùng bối rối, quả táo cắt được một nửa thì không cắt nữa, cắm dao vào ném lên bàn.
Rõ ràng cô sắp hồn vía bay lên mây, thế nhưng Lý Thanh Tễ lại cảm thấy đùa rất vui, vỗ vỗ lên giường nói: “Hay là em trốn vào chăn đi.”
“Đã lúc nào rồi mà anh còn nói đùa với tôi?!” Giang Nại cao giọng, trừng mặt nhìn anh một cái.
Giang Nại quyết định mấy ngày nay sẽ ở bên cạnh chăm sóc cho anh, thứ nhất là bởi vì cô cảm thấy bản thân có nghĩa vụ như vậy, thứ hai là vì trông Lý Thanh Tễ thật sự rất đáng thương.
Tám giờ tối hôm nay, y tá đến kiểm tra phòng như thường lệ, trước khi rời đi còn nói: “Cô Giang, tình trạng của anh Lý hiện tại không tiện tắm rửa, nhưng buổi tối cô có thể giúp anh ấy lau qua người, như vậy sẽ khiến anh ấy thoải mái hơn.”
Y tá biết bọn họ là vợ chồng, cho nên dặn dò như vậy cũng không cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Nhưng hai người nghe thấy đều giật mình.
“Lau người sao… lau ở đâu?”
Y tá mỉm cười nhìn cô: “Nơi nào không bị thương vẫn có thể lau, cô chỉ cần làm ướt khăn, lau nhẹ qua là được.”
Y tá nói xong liền rời đi, để lại Giang Nại rối rắm trong phòng bệnh.
Lý Thanh Tễ có chút sửng sốt, sau đó mỉm cười, rất có hứng thú nhìn cô: “Vậy em nói phải làm sao bây giờ, nói em cũng đến thăm tôi?”
Giang Nại gấp đến mức hoàn toàn không nhận ra giọng điệu nói chuyện của mình, nhíu mày nói: “Tôi chỉ là một trợ lý kế hoạch, một mình đến thăm sếp lớn như anh, người khác sẽ nghĩ thế nào?”
“Nghĩ thế nào?”
“Đương nhiên sẽ cảm thấy tôi và anh có…. quan hệ không thể cho người khác biết.”
Lý Thanh Tễ thản nhiên nói: “Đúng là có quan hệ không thể cho người khác biết mà.”
Thấy Lý Thanh Tễ không đáng tin cậy, Giang Nại nhìn về phía Trần Mẫn: “Chị Trần Mẫn, bây giờ tôi nên làm sao đây…”
À… phía trước đúng như dự đoán.
Trong lòng Giang Nại như đang đốt pháo hoa nhưng vẻ mặt lại rất đứng đắn, làm việc vô cùng nghiêm túc.
Cô cẩn thận chà sát khăn lên lồng ngực anh, rồi lại lướt qua vùng bụng, sau đó vì cảm thấy không lau tới nên trực tiếp quỳ một chân lên giường.
Hôm nay cô không buộc tóc, mái tóc dài xoăn nhẹ xõa xuống, vừa dày vừa mềm mại.
Khoảnh khắc cô đến gần, Lý Thanh Tễ có thể ngửi thấy rất rõ mùi dầu gội trên tóc cô.
Anh hơi khựng lại, ánh mắt không biết đặt ở đâu, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy là xương quai xanh trắng nõn lấp ló sau những sợi tóc của cô, còn cả… phần trập trùng nằm sâu trong cổ áo không chút phòng bị.
Lông mày anh giật giật, vội quay mặt đi, thế nhưng mùi hương đọng lại ở chóp mũi lại càng trở nên rõ ràng hơn.
Giang Nại vẫn đang tiếp tục nghiêm túc lau người cho anh, tránh đi vết thương trên ngực, tiếp tục lau xuống dưới.
Giang Nại vén một góc áo của anh lên, nhìn thấy vòng eo của anh trắng lạnh trơn bóng, cơ lưng săn chắc đẹp mắt, không hề khoa trương mà có cảm giác rất mạnh mẽ, đẹp như một tác phẩm điêu khắc.
So với lần vội vàng nhìn thoáng qua ở phòng ngủ thì lần này còn kích thích hơn nhiều.
Giang Nại không khỏi đỏ mặt, bị sự nam tính trước mắt làm cho chấn động.
Sau khi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, cô cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng lau lưng cho anh. Từ sau gáy, bả vai, rồi chậm rãi đi xuống đến thắt lưng…
Nhưng càng lau mặt lại càng nóng, hoàn toàn không thể kiềm chế được.
Lý Thanh Tễ nghiêng đầu nhìn thấy vành tai đỏ rực của cô, có lẽ vì quá nhàm chán, anh đột nhiên muốn trêu chọc cô: “Phía sau được rồi, lau phía trước đi.”
Giang Nại: “Hả? Ồ… được rồi.”
Quần…
Phần thân trên thì không sao, nhưng phần thân dưới rõ ràng không thể tùy tiện động vào… nhưng mà cũng cần phải vệ sinh sạch sẽ chứ nhỉ.
Làm sao bây giờ…
Bởi vì ngẩn người suy nghĩ, cô không nhận ra bàn tay của mình đã vô tình đặt trên lưng quần của anh rất lâu.
Giang Nại cúi đầu nhìn quả táo, thuận miệng nói: “Lúc tôi còn nhỏ, mẹ tôi thường xuyên phải nằm viện nên tôi cũng rất hay gọt táo cho bà ấy, gọt mãi thì trở nên thành thạo. Được rồi, để tôi giúp anh cắt thành miếng nhỏ, tay anh cũng không tiện cầm.”
Vừa nói vừa cẩn thận cắt quả táo thành từng miếng nhỏ, xếp vào trong đĩa.
Đúng lúc này có người gõ cửa phòng ngủ.
“Sếp.” Trần Mẫn xuất hiện ở cửa.
Lý Thanh Tễ: “Có chuyện gì vậy?”
Trần Mẫn nhìn thoáng qua Giang Nại đang quay lưng về phía cô ấy, có chút có xử: “Mấy người trưởng phòng Trần đến đây, nói là… muốn thăm anh.”
Giang Nại vẫn đang cắt hoa quả, trong lúc nhất thời không nhận ra trưởng phòng Trần là người nào, cho đến khi Trần Mẫn nói “Có lẽ cô Giang có chút bất tiện” cô mới phản ứng lại.
“Trưởng phòng Trần nào?” Cô lập tức quay người lại hỏi Trần Mẫn.
“À!”
Cô nhanh chóng đưa chiếc khăn cho anh, quay người bước ra khỏi phòng, cửa phòng ngủ “ầm” một tiếng bị đóng sầm lại.
Lý Thanh Tễ dùng tay trái bị quấn băng cầm chiếc khăn lên, khẽ nhíu mày.
Lúc này, Giang Nại đứng phía sau cánh cửa ôm trán hít một hơi thật sâu, nhưng vẫn không thể làm dịu trái tim đang đập loạn của mình.
Nhắm mắt lại, trong đầu cô lại hiện về cảnh tượng khiến người khác hốt hoảng kia!
Thật ra đã là một người trưởng thành, hơn nữa bây giờ internet lại thông dụng như vậy, không có gì là không thể nhìn thấy, nhưng nhìn thấy trong video thật sự khác biệt rất lớn so với việc tận mắt nhìn thấy.
Đương nhiên vừa rồi cô cũng không nhìn thấy gì cả, dù sao anh cũng đang mặc quần, nhưng vẫn… <!-- Quảng cáo 1 -->
Nếu sớm biết như vậy cô đã không lau cho anh, thà gọi y tá nam còn hơn!
Giang Nại ở trong phòng khách hối hận hồi lâu, đợi cho nhiệt độ trên người giảm xuống, cuối cùng mới có thể tỉnh táo lại.
Chuyện này có là gì chứ… có là gì chứ…
Cũng không biết anh ở bên trong thế nào, dù sao anh cũng đang bị thương.
Nếu cô vẫn tiếp tục không đi vào như vậy sẽ khiến cho bầu không khí càng thêm xấu hổ.
Giang Nại thở dài một hơi, đứng dậy gõ cửa phòng ngủ.
Ánh đèn trong phòng ngủ tỏa sáng, sau khi đẩy cửa ra, Giang Nại nhìn thấy Lý Thanh Tễ đang dựa vào giường bệnh, trước mặt đặt một quyển sách, bàn tay đang quấn băng của anh lật trang sách, còn khăn mặt và chậu nước đang được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn bên cạnh anh.
Giang Nại im lặng đi tới, thu dọn đồ đạc vào phòng vệ sinh, sau đó quay lại kéo giường phụ ra.
“Tôi là một người đàn ông bình thường.” Trong không gian yên tĩnh, Lý Thanh Tễ mở miệng.
Giang Nại dừng động tác, chỉ nghe thấy anh tiếp tục nói: “Cho nên trong những hoàn cảnh đặc biệt bị kích thích phản ứng sinh lý cũng rất bình thường.”
Cô quay đầu lại nhìn anh, nhưng người nọ cũng không hề chuyển mắt về phía này, anh đang bình tĩnh đọc sách, bình tĩnh nói chuyện.
Giang Nại nuốt khan: “À… tôi biết rồi.”
“Nếu đã biết, sao em còn căng thẳng như thế?”
“Tôi không căng thẳng.”
“Vậy em kéo cái giường kia ra làm gì?” Lý Thanh Tễ cuối cùng cũng nhìn về phía này: “Không định ngủ giường của tôi nữa à?”
Giang Nại “A” một tiếng mới phản ứng lại, nói: “Tôi vẫn cảm thấy sẽ dễ động vào người anh, thật ra tối hôm qua tôi ngủ rất cẩn thận, quá mức cẩn thận sẽ không được tự nhiên, tối nay tôi vẫn nên ngủ một mình vậy… Thật ra cũng không liên quan tới chuyện vừa rồi, không phải tôi chưa từng thấy qua.”
Nói nhiều sai nhiều, đặc biệt là trong lúc đang hoảng loạn.
Giang Nại lập tức muốn tát vào mặt mình một cái, cô có cần phải nói thêm một câu như vậy không!
Lý Thanh Tễ khựng lại, quay đầu đi: “Ồ, kiến thức rộng rãi nhỉ.”
“…Không phải.”
“Rất giỏi.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->