Chương 36: 2 năm của Vương Vũ Thần
Vương Vũ Thần rời khỏi công xưởng bỏ hoang, anh đi bộ ra khỏi đoạn đường rừng thì tới đường lớn,... nhưng nói là đường lớn lại chẳng có lấy một bóng xe đi qua.
Vương Vũ Thần khập khiễng vừa bước đi vừa thở dốc, toàn thân anh cũng không ít vết thương, có chỗ đã khô... có chỗ còn chảy máu, mái tóc anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp rũ xuống vầng trán trầy xước. Những cơn gió lạnh buốt của đêm khuya cứ không ngừng đẩy đưa vào thân xác tàn tạ của anh.
Đi được một đoạn, Vương Vũ Thần dừng lại, cẩn thận ngồi xuống tựa vào gốc cây bên đường. Tình cảnh lúc này làm anh nhớ lại ngày mà anh gặp cô lần đầu..., anh ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao đang nhấp nháy trên nền trời đêm qua kẽ lá.... Sự cô đơn đến lạnh lẽo bao trọn lấy con tim anh... dường như nó đang dụ ngọt con tim này đóng cửa thật chặt để trốn tránh mọi tổn thương.
Anh nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáng nhất rồi khẽ mỉm cười, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, Vương Vũ Thần nghẹn ngào trong tiếng khóc nức... anh như đang đối mặt với người mẹ quá cố trong ảo giác.
- " Mẹ... tâm nguyện của người... con đã giúp người thực hiện rồi... bây giờ... người có thể nhắm mắt an nghỉ rồi."
......................
Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã 2 năm trôi qua... Những gì nên quên thì đã quên,... những gì nên nhớ thì vẫn còn in hằn.
Vương Vũ Thần ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà, vị trí này đối diện với tập đoàn Hoa Vương.
Đúng vậy,... Vương Vũ Thần nắm quyền lãnh đạo ở đây. Sau 2 năm vật lộn trên thương trường cũng với kinh nghiệm góp nhặt nhiều năm, một tay Vương Vũ Thần đã tự gầy dựng nên đế chế của riêng mình - Serendipity ( Sự may mắn tình cờ)
Dưới dự dẫn dắt của anh Serendipity phát triển như vũ bão, hiện tại đã lọt top những công ty có tầm ảnh hưởng lớn nhất nước A, thực lực ngang bằng tập đoàn Hoa Vương đã hoạt động được vài thập kỉ.
Báo đài liên tục ca ngợi không ngớt về sự phát triển của Serendipity - Họ gọi đây là sự phát triển thần kì.
Lúa này,Vương Vũ Thần đứng hùng dũng hiên ngang, hai tay đút vào túi quần âu, ánh mắt anh lạnh lùng khó đoán đang ngắm nhìn thành phố trong cảnh hoàng hôn, anh không biết đây là thói quen của mình từ khi nào... chỉ thấy nó đẹp... rất đẹp mà thôi.
( Miêu tả ngoại hình tổng tài cái nhỉ?)
Vương Vũ Thần quả thực rất hợp với đồ vest, càng nhìn càng thấy hút mắt, đôi chân của anh dài, thon tăm tắp. Mái tóc vuốt nửa gọn gàng bóng bẩy, phía còn lại rủ xuống che đi một nửa vầng trán thanh tú, đuôi tóc nối liền với sóng mũi cao chữ L, tạo nên góc nghiêng tuyệt hảo, đôi môi mỏng cùng chiếc cằm nhô ra vừa phải cũng là điểm nhấn của tuyệt tác này. Phần xương quai hàm hiện rất rõ tạo nên sự quyến rũ tột độ.
Trong ánh nắng chiều phản chiếu qua tấm kính, trái táo Adam chốc chốc lại trượt lên xuống nhìn đến mê người. Còn thân hình thì khỏi phải bàn, đó là thân hình mà phụ nữa nhìn thấy liền muốn sà vào " nương tựa"... Chỗ cần cơ có cơ, chỗ cần thịt có thịt.- Chắc anh ta phải siêng đi tập gym và ăn kiêng lắm?
Ánh mắt anh sáng ngời, nếu anh còn là trẻ nhỏ thì sẽ được gọi là ánh mắt của một đứa trẻ thông minh, có trí lớn...Làn da trắng khỏe mạnh, không có nổi một nốt mụn.- Có lẽ anh ta phải skincare kĩ lắm đây?
Hàm răng anh đều tăm táp không một kẽ hở, trắng tới mức như có thể phát sáng- Chắc anh ta siêng tới thăm nha sĩ lắm?....Nhưng...Vương Vũ Thần đã không còn cười nhiều như trước đây... à không,.... không phải là không cười nhiều... mà là không cười luôn ấy chứ...Đến Châu Dương kè kè suốt ngày bên anh còn phải công nhận điều này....- Vương tổng,... đây là con người thật của anh.... hay là vì anh đã chịu quá nhiều tổn thương nên mới khiến bản thân thành ra như bây giờ?.
Vương Vũ Thần khập khiễng vừa bước đi vừa thở dốc, toàn thân anh cũng không ít vết thương, có chỗ đã khô... có chỗ còn chảy máu, mái tóc anh bị mồ hôi làm ướt nhẹp rũ xuống vầng trán trầy xước. Những cơn gió lạnh buốt của đêm khuya cứ không ngừng đẩy đưa vào thân xác tàn tạ của anh.
Đi được một đoạn, Vương Vũ Thần dừng lại, cẩn thận ngồi xuống tựa vào gốc cây bên đường. Tình cảnh lúc này làm anh nhớ lại ngày mà anh gặp cô lần đầu..., anh ngẩng đầu lên nhìn những ngôi sao đang nhấp nháy trên nền trời đêm qua kẽ lá.... Sự cô đơn đến lạnh lẽo bao trọn lấy con tim anh... dường như nó đang dụ ngọt con tim này đóng cửa thật chặt để trốn tránh mọi tổn thương.
Anh nhìn chằm chằm vào ngôi sao sáng nhất rồi khẽ mỉm cười, hai hàng nước mắt cứ thế rơi xuống như mưa, Vương Vũ Thần nghẹn ngào trong tiếng khóc nức... anh như đang đối mặt với người mẹ quá cố trong ảo giác.
- " Mẹ... tâm nguyện của người... con đã giúp người thực hiện rồi... bây giờ... người có thể nhắm mắt an nghỉ rồi."
......................
Thời gian như thoi đưa, thoáng chốc đã 2 năm trôi qua... Những gì nên quên thì đã quên,... những gì nên nhớ thì vẫn còn in hằn.
Vương Vũ Thần ngồi trên tầng cao nhất của tòa nhà, vị trí này đối diện với tập đoàn Hoa Vương.
Đúng vậy,... Vương Vũ Thần nắm quyền lãnh đạo ở đây. Sau 2 năm vật lộn trên thương trường cũng với kinh nghiệm góp nhặt nhiều năm, một tay Vương Vũ Thần đã tự gầy dựng nên đế chế của riêng mình - Serendipity ( Sự may mắn tình cờ)
Dưới dự dẫn dắt của anh Serendipity phát triển như vũ bão, hiện tại đã lọt top những công ty có tầm ảnh hưởng lớn nhất nước A, thực lực ngang bằng tập đoàn Hoa Vương đã hoạt động được vài thập kỉ.
Báo đài liên tục ca ngợi không ngớt về sự phát triển của Serendipity - Họ gọi đây là sự phát triển thần kì.
Lúa này,Vương Vũ Thần đứng hùng dũng hiên ngang, hai tay đút vào túi quần âu, ánh mắt anh lạnh lùng khó đoán đang ngắm nhìn thành phố trong cảnh hoàng hôn, anh không biết đây là thói quen của mình từ khi nào... chỉ thấy nó đẹp... rất đẹp mà thôi.
( Miêu tả ngoại hình tổng tài cái nhỉ?)
Vương Vũ Thần quả thực rất hợp với đồ vest, càng nhìn càng thấy hút mắt, đôi chân của anh dài, thon tăm tắp. Mái tóc vuốt nửa gọn gàng bóng bẩy, phía còn lại rủ xuống che đi một nửa vầng trán thanh tú, đuôi tóc nối liền với sóng mũi cao chữ L, tạo nên góc nghiêng tuyệt hảo, đôi môi mỏng cùng chiếc cằm nhô ra vừa phải cũng là điểm nhấn của tuyệt tác này. Phần xương quai hàm hiện rất rõ tạo nên sự quyến rũ tột độ.
Trong ánh nắng chiều phản chiếu qua tấm kính, trái táo Adam chốc chốc lại trượt lên xuống nhìn đến mê người. Còn thân hình thì khỏi phải bàn, đó là thân hình mà phụ nữa nhìn thấy liền muốn sà vào " nương tựa"... Chỗ cần cơ có cơ, chỗ cần thịt có thịt.- Chắc anh ta phải siêng đi tập gym và ăn kiêng lắm?
Ánh mắt anh sáng ngời, nếu anh còn là trẻ nhỏ thì sẽ được gọi là ánh mắt của một đứa trẻ thông minh, có trí lớn...Làn da trắng khỏe mạnh, không có nổi một nốt mụn.- Có lẽ anh ta phải skincare kĩ lắm đây?
Hàm răng anh đều tăm táp không một kẽ hở, trắng tới mức như có thể phát sáng- Chắc anh ta siêng tới thăm nha sĩ lắm?....Nhưng...Vương Vũ Thần đã không còn cười nhiều như trước đây... à không,.... không phải là không cười nhiều... mà là không cười luôn ấy chứ...Đến Châu Dương kè kè suốt ngày bên anh còn phải công nhận điều này....- Vương tổng,... đây là con người thật của anh.... hay là vì anh đã chịu quá nhiều tổn thương nên mới khiến bản thân thành ra như bây giờ?.