Chương 43: Cúc áo thứ ba
Cúc áo thứ ba.
Bùi Thư Ngôn giống như vừa tìm được công tắc trong không gian hỗn loạn này, tách một tiếng, khung cảnh tối om xung quanh lập tức được chiếu sáng lên.
Hửm? Sữa chua kefir?
Nhiễm Vũ Đồng nhớ lại hôm qua bước ra khỏi phòng làm việc của người ta, một loạt hành động liếm môi, lau miệng, mà biểu cảm đen tối không rõ của kia của Trần Tuấn Hào cũng bắt đầu sâu sắc hơn từ lúc đó.
Ừ. Sữa chua kefir.
Mặt của Nhiễm Vũ Đồng cứng đờ, khoé môi khẽ run, sau khi nhìn vào ánh mắt đã sớm hiểu thấu hết mọi chuyện của Bùi Thư Ngôn thì tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
-
Đợi đến khi cậu đã lấy đủ dũng khí để đối mặt với cái sự thật vừa hoang đường vừa quen thuộc này, vừa mới mở mắt thì hai vị hộ pháp chính nghĩa kia đã sớm hiện nguyên hình, chạy trối chết về hang ổ của mình rồi.
Chỉ có cánh cửa thuỷ tinh trước mặt này là vẫn bền lòng vững dạ rộng mở với cậu thôi. Bùi Thư Ngôn cúi đầu cười cười, không nói gì cả mà xoay người đi vào trong.
Trải qua một màn giày vò này, những nhân viên không có việc công cũng không có việc riêng đều tan làm như thường lệ. Người trong văn phòng đã về sạch hết, hai con cá đuôi kiếm đỏ vừa mới tới bên trong bể thuỷ sinh đột nhiên bất thình lình giao hợp mờ ám với nhau.
Nhiễm Vũ Đồng gõ gõ sau gáy mình, không khỏi nghi ngờ có phải Bùi Thư Ngôn đã nhân lúc cậu ngủ mà cài con chip bluetooth gì đó vào trong đầu của cậu rồi không. Sao mà nằm ngoài phạm vi của anh thì vừa tỉnh táo vừa nhanh nhạy, nhưng vừa mới lại gần là đầu óc thông minh lại từ từ dính thành một đống bùn nhão.
Hầu kết cậu nhấp nhô một chút, nhanh chóng vọt vào trong phòng làm việc của Bùi Thư Ngôn.
Không ngờ người này khi nãy hoàn toàn chưa đi vào trong mà là đóng vai heo ăn cún con đứng trông chừng trước cửa. Chân trước Nhiễm Vũ Đồng vừa mới bước qua khung cửa chân sau đã bị một sức lực ngang ngược kéo đi rồi.
Rầm!
Cánh cửa phía vang lên một tiếng ầm trời, Nhiễm Vũ Đồng không dám quay đầu lại, chỉ sợ cánh cửa đã nhìn lén hết mọi tâm tư kia của cậu bị đập mạnh tới nứt ra luôn thôi.
Bùi Thư Ngôn kéo lấy tay cậu, không nặng không nhẹ xoa xoa. Ở trước mặt người khác anh lúc nào cũng giống như một cỗ máy hoàn hảo, chỉ có khi ở trước mặt Nhiễm Vũ Đồng thì mới thể hiện ra cảm xúc mà con người nên có thôi.
"Không thoải mái à?" Bùi Thư Ngôn lo lắng mở lời.
Nói cũng lạ, câu nói này không đầu không đuôi nhưng mà Nhiễm Vũ Đồng lại không cần đắn đo chút nào đã nghe hiểu ngay.
"V-vẫn ổn." Cậu ậm ờ đáp.
Không biết trước đó Bùi Thư Ngôn đã nghĩ gì mà chỉ thấy anh kinh ngạc ngây ra một chú, ngay sau đó là giương cao giọng lên "Ồ" một tiếng, rõ ràng là đáp án này đã nằm ngoài dự đoán ban đầu của anh.
"Bởi vì chuyện này cứ liên tục xảy ra nhiều lần nên anh đã suy nghĩ lại về những chuyện đã qua một chút. Có lẽ là do bản thân anh theo đuổi vội quá, da mặt của em lại mỏng nên anh lo là cách thức theo đuổi này sẽ đem lại áp lực cho em, vì thế anh muốn nghe thử ý kiến của em."
Nói đến đây rồi thì Bùi Thư Ngôn cũng không định vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng ra luôn.
"Nếu như em cảm thấy tốc độ này nhanh quá thì sau này anh có thể kiềm chế hơn một chút, nếu như em cảm thấy trạng thái như bây giờ là ok thế thì sau này anh có thể sẽ... càng không biết rụt rè hơn nữa đó."
Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng nhìn thẳng về phía trước, đó là cái cúc áo thứ hai của Bùi Thư Ngôn, cả ngày hôm nay rồi vẫn chưa cài lên. Truyện Hệ Thống
"Thật sự là vẫn ổn." Cậu lấy hết dũng khí nói.
Lời vừa mới dứt thì hai mắt của Bùi Thư Ngôn bỗng dưng tối sầm xuống.
"Đồng Đồng."
Đôi bàn tay giữa trời hè vẫn khô ráo kia khẽ chạm vào sau tai cậu.
"Có lẽ là do cách dùng từ khi nãy của anh có hơi lỗ mãng nhưng mà anh... tuyệt đối không phải là đang thả thính em thôi đâu, hoặc là cố ý muốn trêu em nên mới nói như thế. Anh thật sự sẽ làm ra hành động thực tế đó."
Bùi Thư Ngôn giống như đang nhắc nhở, cũng giống như đang cho Nhiễm Vũ Đồng cơ hội để hối hận.
Nhiễm Vũ Đồng thuận theo tay của đối phương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy, trong trẻo của cậu lúc thì bùng lên ngọn quyết liệt, lúc thì gợn lên cơn sóng dịu dàng đong đầy tình cảm.
"Trùng hợp quá." Nhiễm Vũ Đồng nói: "Em cũng vậy."
Trong khoảnh khắc này Nhiễm Vũ Đồng đột nhiên nhận ra có đôi lúc cậu không tự chủ được ngoan ngoãn mắc câu, thật chất không phải là vì Bùi Thư Ngôn tốn nhiều tâm tư để dụ dỗ cậu. Mà ngược lại vì đối phương vừa dùng hết tâm trí vừa chân thành hao tâm tổn sức rất nhiều trên những gì mà mình mãi chú tâm đắn đo.
Chuyện hôm nay cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm để nói, Bùi Thư Ngôn hoàn toàn có thể cho qua như không có gì hoặc là nói vài câu thiếu đánh, cười mấy cái là xong chuyện.
Nhưng anh không làm vậy, anh rất nghiêm túc hỏi Nhiễm Vũ Đồng có phải là cảm thấy không thoải mái hay không, xong rồi còn tự tiến hành kiểm điểm lại bản thân trong suốt cả một màn hiểu lầm này.
Tim của Nhiễm Vũ Đồng nóng lên, câu trước không liên quan gì tới câu sau: "Thế này có tính là gì đâu, lần trước lúc anh yêu đương với em thì anh đã thành niên rồi."
Trong khoảnh khắc đó, dường như Nhiễm Vũ Đồng đã nghe được tiếng pháo hoa nổ vang, sau cơn ầm ĩ kia là tiếng lộp bộp nhỏ vụn vô tận.
Một tay Bùi Thư Ngôn nắm chặt lấy eo cậu, cảm xúc dâng trào như con ngựa hoang muốn thoát khỏi dây cương nhưng lại bị sợi dây lí trí của anh trói chặt lấy.
"Đừng nói như vậy." Anh hắng hắng giọng, cố gắng để giọng điệu của mình bình thản hết mức có thể: "Trước giờ anh kiềm chế với em không có nghĩa là anh thật sự là một quý ông đâu."
Nhiễm Vũ Đồng chớp chớp mắt, tim lại càng đập nhanh hơn.
"Khi chúng ta nhiều lần bị hiểu lầm là đã phát sinh gì đó trong căn phòng này, em không thấy phản cảm mà còn nói những lời thế này---"
Bùi Thư Ngôn dừng vài giây, đáy mắt ẩn giấu dục vọng như thể muốn nuốt chửng luôn Nhiễm Vũ Đồng.
"Quá thích, cũng sẽ khiến cho con người ta trở nên hạ lưu đó."
Nhiễm Vũ Đồng bị Bùi Thư Ngôn nhìn tới cả người nóng như đang phát sốt, rõ ràng là anh ấy chỉ ôm mình thôi mà sao từng tấc da thịt của mình cứ như vừa bị xoa hết một lượt vậy.
Bùi Thư Ngôn cắn răng, giống như trừng phạt đánh lên mông cậu một cái.
"Mau đi đi, nhân lúc còn có thể chạy được thì chạy mau đi."
Bàn tay đặt bên hông bỗng dưng thả lỏng ra, Bùi Thư Ngôn lui về sau một bước, ngón tay mò về phía hộp thuốc lá trong túi.
Đúng lúc này, Nhiễm Vũ Đồng bất thình lình kéo lấy cổ tay anh, mặc cho tầm mắt quấn quít lấy nhau mà đối mắt với anh hồi lâu.
Một giây sau, Nhiễm Vũ Đồng cởi cái cúc áo thứ ba của Bùi Thư Ngôn ra.
Cậu không nói gì cả nhưng lại giống như là cái gì cũng nói ra hết rồi.
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Hai người bạo quá vậy ta!!!
Bùi Thư Ngôn giống như vừa tìm được công tắc trong không gian hỗn loạn này, tách một tiếng, khung cảnh tối om xung quanh lập tức được chiếu sáng lên.
Hửm? Sữa chua kefir?
Nhiễm Vũ Đồng nhớ lại hôm qua bước ra khỏi phòng làm việc của người ta, một loạt hành động liếm môi, lau miệng, mà biểu cảm đen tối không rõ của kia của Trần Tuấn Hào cũng bắt đầu sâu sắc hơn từ lúc đó.
Ừ. Sữa chua kefir.
Mặt của Nhiễm Vũ Đồng cứng đờ, khoé môi khẽ run, sau khi nhìn vào ánh mắt đã sớm hiểu thấu hết mọi chuyện của Bùi Thư Ngôn thì tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt lại.
-
Đợi đến khi cậu đã lấy đủ dũng khí để đối mặt với cái sự thật vừa hoang đường vừa quen thuộc này, vừa mới mở mắt thì hai vị hộ pháp chính nghĩa kia đã sớm hiện nguyên hình, chạy trối chết về hang ổ của mình rồi.
Chỉ có cánh cửa thuỷ tinh trước mặt này là vẫn bền lòng vững dạ rộng mở với cậu thôi. Bùi Thư Ngôn cúi đầu cười cười, không nói gì cả mà xoay người đi vào trong.
Trải qua một màn giày vò này, những nhân viên không có việc công cũng không có việc riêng đều tan làm như thường lệ. Người trong văn phòng đã về sạch hết, hai con cá đuôi kiếm đỏ vừa mới tới bên trong bể thuỷ sinh đột nhiên bất thình lình giao hợp mờ ám với nhau.
Nhiễm Vũ Đồng gõ gõ sau gáy mình, không khỏi nghi ngờ có phải Bùi Thư Ngôn đã nhân lúc cậu ngủ mà cài con chip bluetooth gì đó vào trong đầu của cậu rồi không. Sao mà nằm ngoài phạm vi của anh thì vừa tỉnh táo vừa nhanh nhạy, nhưng vừa mới lại gần là đầu óc thông minh lại từ từ dính thành một đống bùn nhão.
Hầu kết cậu nhấp nhô một chút, nhanh chóng vọt vào trong phòng làm việc của Bùi Thư Ngôn.
Không ngờ người này khi nãy hoàn toàn chưa đi vào trong mà là đóng vai heo ăn cún con đứng trông chừng trước cửa. Chân trước Nhiễm Vũ Đồng vừa mới bước qua khung cửa chân sau đã bị một sức lực ngang ngược kéo đi rồi.
Rầm!
Cánh cửa phía vang lên một tiếng ầm trời, Nhiễm Vũ Đồng không dám quay đầu lại, chỉ sợ cánh cửa đã nhìn lén hết mọi tâm tư kia của cậu bị đập mạnh tới nứt ra luôn thôi.
Bùi Thư Ngôn kéo lấy tay cậu, không nặng không nhẹ xoa xoa. Ở trước mặt người khác anh lúc nào cũng giống như một cỗ máy hoàn hảo, chỉ có khi ở trước mặt Nhiễm Vũ Đồng thì mới thể hiện ra cảm xúc mà con người nên có thôi.
"Không thoải mái à?" Bùi Thư Ngôn lo lắng mở lời.
Nói cũng lạ, câu nói này không đầu không đuôi nhưng mà Nhiễm Vũ Đồng lại không cần đắn đo chút nào đã nghe hiểu ngay.
"V-vẫn ổn." Cậu ậm ờ đáp.
Không biết trước đó Bùi Thư Ngôn đã nghĩ gì mà chỉ thấy anh kinh ngạc ngây ra một chú, ngay sau đó là giương cao giọng lên "Ồ" một tiếng, rõ ràng là đáp án này đã nằm ngoài dự đoán ban đầu của anh.
"Bởi vì chuyện này cứ liên tục xảy ra nhiều lần nên anh đã suy nghĩ lại về những chuyện đã qua một chút. Có lẽ là do bản thân anh theo đuổi vội quá, da mặt của em lại mỏng nên anh lo là cách thức theo đuổi này sẽ đem lại áp lực cho em, vì thế anh muốn nghe thử ý kiến của em."
Nói đến đây rồi thì Bùi Thư Ngôn cũng không định vòng vo nữa, dứt khoát nói thẳng ra luôn.
"Nếu như em cảm thấy tốc độ này nhanh quá thì sau này anh có thể kiềm chế hơn một chút, nếu như em cảm thấy trạng thái như bây giờ là ok thế thì sau này anh có thể sẽ... càng không biết rụt rè hơn nữa đó."
Hai mắt Nhiễm Vũ Đồng nhìn thẳng về phía trước, đó là cái cúc áo thứ hai của Bùi Thư Ngôn, cả ngày hôm nay rồi vẫn chưa cài lên. Truyện Hệ Thống
"Thật sự là vẫn ổn." Cậu lấy hết dũng khí nói.
Lời vừa mới dứt thì hai mắt của Bùi Thư Ngôn bỗng dưng tối sầm xuống.
"Đồng Đồng."
Đôi bàn tay giữa trời hè vẫn khô ráo kia khẽ chạm vào sau tai cậu.
"Có lẽ là do cách dùng từ khi nãy của anh có hơi lỗ mãng nhưng mà anh... tuyệt đối không phải là đang thả thính em thôi đâu, hoặc là cố ý muốn trêu em nên mới nói như thế. Anh thật sự sẽ làm ra hành động thực tế đó."
Bùi Thư Ngôn giống như đang nhắc nhở, cũng giống như đang cho Nhiễm Vũ Đồng cơ hội để hối hận.
Nhiễm Vũ Đồng thuận theo tay của đối phương ngẩng đầu lên, trong đôi mắt đen láy, trong trẻo của cậu lúc thì bùng lên ngọn quyết liệt, lúc thì gợn lên cơn sóng dịu dàng đong đầy tình cảm.
"Trùng hợp quá." Nhiễm Vũ Đồng nói: "Em cũng vậy."
Trong khoảnh khắc này Nhiễm Vũ Đồng đột nhiên nhận ra có đôi lúc cậu không tự chủ được ngoan ngoãn mắc câu, thật chất không phải là vì Bùi Thư Ngôn tốn nhiều tâm tư để dụ dỗ cậu. Mà ngược lại vì đối phương vừa dùng hết tâm trí vừa chân thành hao tâm tổn sức rất nhiều trên những gì mà mình mãi chú tâm đắn đo.
Chuyện hôm nay cũng chẳng có gì nghiêm trọng lắm để nói, Bùi Thư Ngôn hoàn toàn có thể cho qua như không có gì hoặc là nói vài câu thiếu đánh, cười mấy cái là xong chuyện.
Nhưng anh không làm vậy, anh rất nghiêm túc hỏi Nhiễm Vũ Đồng có phải là cảm thấy không thoải mái hay không, xong rồi còn tự tiến hành kiểm điểm lại bản thân trong suốt cả một màn hiểu lầm này.
Tim của Nhiễm Vũ Đồng nóng lên, câu trước không liên quan gì tới câu sau: "Thế này có tính là gì đâu, lần trước lúc anh yêu đương với em thì anh đã thành niên rồi."
Trong khoảnh khắc đó, dường như Nhiễm Vũ Đồng đã nghe được tiếng pháo hoa nổ vang, sau cơn ầm ĩ kia là tiếng lộp bộp nhỏ vụn vô tận.
Một tay Bùi Thư Ngôn nắm chặt lấy eo cậu, cảm xúc dâng trào như con ngựa hoang muốn thoát khỏi dây cương nhưng lại bị sợi dây lí trí của anh trói chặt lấy.
"Đừng nói như vậy." Anh hắng hắng giọng, cố gắng để giọng điệu của mình bình thản hết mức có thể: "Trước giờ anh kiềm chế với em không có nghĩa là anh thật sự là một quý ông đâu."
Nhiễm Vũ Đồng chớp chớp mắt, tim lại càng đập nhanh hơn.
"Khi chúng ta nhiều lần bị hiểu lầm là đã phát sinh gì đó trong căn phòng này, em không thấy phản cảm mà còn nói những lời thế này---"
Bùi Thư Ngôn dừng vài giây, đáy mắt ẩn giấu dục vọng như thể muốn nuốt chửng luôn Nhiễm Vũ Đồng.
"Quá thích, cũng sẽ khiến cho con người ta trở nên hạ lưu đó."
Nhiễm Vũ Đồng bị Bùi Thư Ngôn nhìn tới cả người nóng như đang phát sốt, rõ ràng là anh ấy chỉ ôm mình thôi mà sao từng tấc da thịt của mình cứ như vừa bị xoa hết một lượt vậy.
Bùi Thư Ngôn cắn răng, giống như trừng phạt đánh lên mông cậu một cái.
"Mau đi đi, nhân lúc còn có thể chạy được thì chạy mau đi."
Bàn tay đặt bên hông bỗng dưng thả lỏng ra, Bùi Thư Ngôn lui về sau một bước, ngón tay mò về phía hộp thuốc lá trong túi.
Đúng lúc này, Nhiễm Vũ Đồng bất thình lình kéo lấy cổ tay anh, mặc cho tầm mắt quấn quít lấy nhau mà đối mắt với anh hồi lâu.
Một giây sau, Nhiễm Vũ Đồng cởi cái cúc áo thứ ba của Bùi Thư Ngôn ra.
Cậu không nói gì cả nhưng lại giống như là cái gì cũng nói ra hết rồi.
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Hai người bạo quá vậy ta!!!