Chương 18: Thật hay thách
Thật hay thách.
Nhiễm Vũ Đồng không ngờ tới Bùi Thư Ngôn sẽ đồng ý thoải mái thế này.
Bùi Thư Ngôn trong ấn tượng của cậu phản cảm nhất là đám đông ầm ĩ, ồn ào, trước kia mỗi lần có dịp hội họp đông người, chỉ cần mình không đi thì chắc chắn anh cũng sẽ viện cớ để từ chối. Nhưng lần này Bùi Thư Ngôn lại đáp lại rất nhanh, anh hoàn toàn không cần suy nghĩ mà nói thẳng: "Có."
Người của phòng công trình ai cũng rất nhiệt tình, khéo nói, với sự xuất hiện của Bùi Thư Ngôn thì ai cũng bày tỏ cực kì hoan nghênh. Thậm chí Triệu Cường còn bảo Nhiễm Vũ Đồng rốt cuộc cũng thông suốt rồi đó, cơm ăn suốt một năm qua rốt cuộc cũng không lãng phí, lại thu nhận được một mãnh tướng cho tổ chức của chúng ta rồi.
"Đâu thể nói như thế được đâu?" Trần Tuấn Hào hớn hở lắc đầu: "Phải bảo là từ sau khi quản lý Bùi đến thì Tiểu Nhiễm đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi. Đứa nhỏ ngốc này vẫn còn chưa rõ đâu mới là chiến trường nhà mình hay sao?"
Đầu tháng bảy trời tối sập tối rất muộn, tầm tám, chín giờ thì đèn đóm trong thành phố mới bắt đầu rực rỡ.
Một hàng người ngồi vào chỗ trong tiếng cười của Trần Tuấn Hào, may mà vừa kịp tranh được nốt chỗ cuối cùng bên ngoài.
Trong tiệm vẫn còn mấy chỗ trống nhưng bên ngoài thì người đã đầy kín bàn. Gió đêm ngày hè man mát sảng khoái, còn vương theo một chút hương ngòn ngọt và cả không khí trong lành, so ra thì gió của điều hoà kém xa.
Trừ Bùi Thư Ngôn ra thì những người còn lại bình thường cứ dăm ba bữa là lại ra ngoài cải thiện bữa ăn, mấy quán ở gần công ty đều đã ăn tới quen mặt hết rồi, nhắm mắt cũng có thể chọn món đúng tới từng câu chữ.
Thẩm Du Ninh gọi mấy món quen trước, thịt thăn dê, cánh giữa gà, sò điệp, đậu hũ da cá, Đại Trần thích ăn ớt xanh, Triệu Cường ăn thịt miếng dẹt, Tiểu Nhiễm thích ăn hải sản, chọn bừa thêm một món cá nữa là được.
"Quản lý Bùi xem thử xem muốn ăn cái gì?" Thẩm Du Ninh đưa giấy gọi món đã đánh dấu xong qua phía đối diện: "Lần đầu đi ăn ngoài với anh nên cũng không rõ khẩu vị của anh ra sao."
"Tôi sao cũng được." Nói thì nói thế nhưng Bùi Thư Ngôn vẫn nhận tờ menu, lặng lẽ đánh dấu thêm mấy món hải sản nữa.
"Một chục bia, ốc bươu cay tê, một dĩa đậu nành và đậu phộng." Thẩm Du Ninh quen đường quen nẻo nói với phục vụ: "Làm phiền đem mấy món nguội lên trước nhé."
Nhiễm Vũ Đồng vốn dĩ đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe tới đây thì bất thình lình ngẩng đầu lên.
"Đậu phộng với đậu nành để tách ra đi."
Mấy người còn lại không hiểu, cả đám đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Tôi dị ứng với đậu phộng."
Bùi Thư Ngôn ngồi bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng giải thích.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên hơi vi diệu, thật ra lời này để người ngoài nghe cũng không có gì, chủ yếu là vì cả hai người Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào khá nhạy cảm nên không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt một cái.
"Thế thì tách ra đi." Mấy anh trai tốt nhà mình không nói gì, Triệu Cường không hiểu nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới việc cậu ta làm chủ bàn ăn, cậu ta dồn hết sức vào đan điền, thốt lên ba chữ vô cùng vang vọng: "Để riêng ra."
"Sò điệp, tôm tươi, ốc móng tay, cua sữa cũng phải để riêng ra." Nhiễm Vũ Đồng chăm chú nghiên cứu menu món hơi là lạ này, không chú ý đến bầu không khí lúc này lắm: "Anh này, sao hôm nay anh gọi nhiều hải sản thế ạ?"
?
Đầu Thẩm Du Ninh nảy ra một dấu chấm hỏi, nếu như anh nhớ không lầm thì hình như anh chỉ đánh dấu có mỗi sò điệp nướng thôi mà?
"Tôi cũng dị ứng với động vật có vỏ nữa." Bùi Thư Ngôn tiếp tục nói.
"Ồ, nếu đã thế thì---" Thẩm Du Ninh ngẩng đầu lên nhìn trời, giọng nói lượn lờ trong không trung: "Chắc là vì tự nhiên anh muốn ăn hải sản quá đó."
Ầm ĩ, cười to, tiếng dầu nhỏ xuống than lửa vang lên xèo xèo, thỉnh thoảng còn có vài câu chửi tục khó nghe thoảng qua bên tai. Tiếng ly bia cụng vào nhau lúc này lại êm tai lạ thường, lách cách giòn tan lại tăng thêm phần mát lạnh.
Một ly bia trôi tuột vào trong bụng, vị giác cũng coi như được khai mở.
Trong lúc đợi món, Thẩm Du Ninh hiếm khi không đào sâu vào chủ đề khi nãy, không dám hỏi bậy bạ. Nhưng cũng không thể để bầu không khí trầm xuống nên anh bèn nói vài chuyện vặt vãnh nhàm chán, ví dụ như máy vi tính trong phòng làm việc, hay là mèo trong nhà của mình.
Phần lớn thời gian thì Bùi Thư Ngôn đều yên lặng, anh chỉ tập trung uống bia, lâu lâu thì khẽ gật đầu như đáp lại.
Động tác của anh vẫn toát lên khí chất tao nhã, trên người lúc nào cũng như đang khoác lên một bộ tailcoat, bia Yên Kinh mà anh cầm cũng như thể được thổi vào hồn của Lafite*.
*Château Lafite Rothschild: Một loại rượu vang của Pháp.
Nhiễm Vũ Đồng ngồi ở chỗ cách anh tầm mười centimet, lặng lẽ hít hít mũi.
Có lẽ là do mùi khói quá nồng nên mùi nước hoa dễ ngửi của đối phương lúc này lại càng có vẻ nhạt hơn. Chỉ cần có gió thổi qua thôi là Nhiễm Vũ Đồng sẽ hít mạnh mấy hơi liền, mùi hương lành lạnh lập tức xộc vào khoang mũi lan ra khắp trong phổi, thậm chí ngay cả trong cổ họng cũng nhẹ nhõm, thoải mái hơn không ít. Cậu tham lam hít hà vài hơi, thoải mái tới híp cả hai mắt lại.
"Lâu quá đi, em đợi mà buồn ngủ luôn đó."
Triệu Cường dễ đói, không ngồi yên được tại chỗ, lúc thì nhìn trái, khi thì ngó phải, không một khắc nào yên ổn được.
"Hay là chơi trò chơi đi?" Cậu ta cầm một xấp bài trên bàn lên, đề nghị: "Thật hay thách, được không mọi người?"
Lỗ tai của Nhiễm Vũ Đồng dựng thẳng lên, trông có vẻ là cũng rất hứng thú.
Thật ra chủ yếu là cậu cảm thấy hứng thú với "thật" của người nào đó thôi, nhưng lại lo là mình đi trộm gà không được còn mất thêm một nắm gạo, vì vậy nên không dám đồng ý ngay.
Cậu hơi nghiêng mặt qua, cũng vừa hay Bùi Thư Ngôn đang nhìn cậu.
"Quy tắc thế nào?" Người bên cạnh khẽ hé đôi môi mỏng.
"Chúng ta có năm người." Triệu Cường đảo mắt một vòng rồi nói: "Thế thì chơi bằng lật úp tay đi, số ít thì phải rút bài, tự mình chọn thật hay thách."
Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào đều từ chối cho ý kiến, tất cả đều đợi quản lý Bùi lên tiếng.
"Nếu như yêu cầu khó quá thì anh có thể làm thay em."
Giống như đã đoán được Nhiễm Vũ Đồng đang nghĩ cái gì, Bùi Thư Ngôn nhẹ giọng nói: "Hoặc là uống thay cho em."
Vốn dĩ Nhiễm Vũ Đồng còn đang ngứa cằm nhìn anh, nghe thấy đối phương nói thế xong thì lặng lẽ quay mặt đi, hơi đắc ý cong cong khoé môi.
Đại trượng phu thì co được giãn được, lúc không cần sĩ diện thì cũng không cần ra vẻ làm gì, Nhiễm Vũ Đồng có chỗ dựa nên phút chốc không còn do dự nữa, xoa xoa hai tay kích động nói: "Thế thì tranh thủ bắt đầu thôi."
Tuy là Bùi Thư Ngôn đã nói là có thể chịu phạt thay cậu, nhưng vận may của cả hai người này tối nay cũng không tệ, ba ván trước thế mà chưa thua lần nào. Ngược lại là khổ cho Thẩm Du Ninh tận tụy tham gia cùng, đã phải gọi cho người yêu liên tiếp ba cuộc rồi.
"Bé cưng ơi, anh cô đơn quá." Thẩm Du Ninh mở loa ngoài, đỡ trán khó khăn mở lời.
Đầu dây bên kia rõ ràng ngây ra hồi lâu, lát sau mới có một giọng nói mềm nhũn mang theo vẻ trách cứ truyền đến: "Chồng ơi sao anh cứ thua hoài vậy."
"Oa!" Triệu Cường chơi tới vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng lấp loé đánh Nhiễm Vũ Đồng mấy cái: "Kích động quá đi mất! Đây là thứ mà tôi không cần trả tiền cũng được nghe hay sao?"
Thẩm Du Ninh ngắt điện thoại, hiếm khi bị kích động lên dây ý chí chiến đấu: "Nào, ván này anh nhất định phải rửa nhục mới được."
Mấy bàn tay cùng xoè ra trong tiếng đồng thanh, chỉ có Nhiễm Vũ Đồng và Bùi Thư Ngôn ngửa tay ra, những người còn lại đều ra mặt úp.
"Tôi chọn thách."
Mới nãy Thẩm Du Ninh đã thua liền mấy ván, mấy lá bài thách còn lại cũng không còn bao nhiêu. Nhiễm Vũ Đồng nắm được lợi thế nên lên tiếng trước.
Cậu đắn đo cả buổi mới chọn lá bài gần Bùi Thư Ngôn nhất, mặt bài vừa sáng lên thì mấy người không hẹn mà cùng xích đầu qua nhìn.
Đi xin Wechat của một người khác giới và được chấp nhận lời mời kết bạn.
"Với gương mặt này của Tiểu Nhiễm thì cái trò này hoàn toàn chả có tí độ khó nào cả." Triệu Cường hùng hổ oán trách, vội vàng lướt mắt nhìn xung quanh tìm đối tượng mục tiêu.
Vừa đưa mắt nhìn thử thì bốn phía chỉ có một bàn kết bên là có hai cô gái đang ngồi, hơn nữa ngồi cùng bàn còn có con trai nữa, cũng không biết có phải là bạn trai của người ta hay không. Nhưng chủ yếu là bầu không khí của bàn này có hơi căng thẳng, Nhiễm Vũ Đồng không muốn tự đi chuốc nhục nên vẫn đang chống má suy nghĩ.
"Để anh thay em nhé?" Bùi Thư Ngôn chủ động hỏi thăm.
"Không cần." Nhiễm Vũ Đồng từ chối rất dứt khoát.
Mấy cái trò xin info này cho có lấy về cũng không làm được gì thì cũng tuyệt đối không thể để cho Bùi Thư Ngôn làm thay được.
"Em có thể xin giảm độ khó xuống được không?" Nhiễm Vũ Đồng đã có chủ ý riêng, chớp mắt cực nhanh: "Khác giới đổi thành đồng giới, được không?"
Lần này thì đổi thành Bùi Thư Ngôn là người đầu tiên không vui, người khác nhiều lắm thì chỉ nói là cậu nhát gan thôi nhưng Bùi Thư Ngôn thì không nói lời nào, đuôi mày khẽ run một cái thật khẽ rồi xoay đầu qua nhìn về hướng khác.
Không có ai phản đối nghĩa là thông qua, giọng nói của Nhiễm Vũ Đồng cũng tươi tỉnh hơn, cố ý hắng giọng một cái: "Thế thì em bắt đầu nhé?"
Cổ của Bùi Thư Ngôn đã ngửa dài thòng ra, mắt thấy sắp thò qua tới bàn kế bên thì bất tình lình, không biết bị cái gì đó chạm vào cánh tay.
Lành lạnh, cưng cứng, xúc cảm lại nhẵn mịn, giống như là ngọc thạch thiên nhiên trơn bóng.
Anh xoay đầu qua thì mới phát hiện ra, thứ đụng vào mình chính là khuỷu tay của Nhiễm Vũ Đồng.
Dáng vẻ của đối phương trông rất đắc ý, dưới làn gió nhè nhẹ lướt qua, thoải mái linh động, tươi tắn vô cùng.
"Add Wechat cái đi."
Nhiễm Vũ Đồng giơ màn hình điện thoại đang sáng lên, cười tới không thấy mắt đâu.
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Thẩm Du Ninh: Tình nhân mấy người yêu đương với nhau, tại sao người chịu tổn thương lại là tôi chứ?
Nhiễm Vũ Đồng không ngờ tới Bùi Thư Ngôn sẽ đồng ý thoải mái thế này.
Bùi Thư Ngôn trong ấn tượng của cậu phản cảm nhất là đám đông ầm ĩ, ồn ào, trước kia mỗi lần có dịp hội họp đông người, chỉ cần mình không đi thì chắc chắn anh cũng sẽ viện cớ để từ chối. Nhưng lần này Bùi Thư Ngôn lại đáp lại rất nhanh, anh hoàn toàn không cần suy nghĩ mà nói thẳng: "Có."
Người của phòng công trình ai cũng rất nhiệt tình, khéo nói, với sự xuất hiện của Bùi Thư Ngôn thì ai cũng bày tỏ cực kì hoan nghênh. Thậm chí Triệu Cường còn bảo Nhiễm Vũ Đồng rốt cuộc cũng thông suốt rồi đó, cơm ăn suốt một năm qua rốt cuộc cũng không lãng phí, lại thu nhận được một mãnh tướng cho tổ chức của chúng ta rồi.
"Đâu thể nói như thế được đâu?" Trần Tuấn Hào hớn hở lắc đầu: "Phải bảo là từ sau khi quản lý Bùi đến thì Tiểu Nhiễm đã không còn thuộc về chúng ta nữa rồi. Đứa nhỏ ngốc này vẫn còn chưa rõ đâu mới là chiến trường nhà mình hay sao?"
Đầu tháng bảy trời tối sập tối rất muộn, tầm tám, chín giờ thì đèn đóm trong thành phố mới bắt đầu rực rỡ.
Một hàng người ngồi vào chỗ trong tiếng cười của Trần Tuấn Hào, may mà vừa kịp tranh được nốt chỗ cuối cùng bên ngoài.
Trong tiệm vẫn còn mấy chỗ trống nhưng bên ngoài thì người đã đầy kín bàn. Gió đêm ngày hè man mát sảng khoái, còn vương theo một chút hương ngòn ngọt và cả không khí trong lành, so ra thì gió của điều hoà kém xa.
Trừ Bùi Thư Ngôn ra thì những người còn lại bình thường cứ dăm ba bữa là lại ra ngoài cải thiện bữa ăn, mấy quán ở gần công ty đều đã ăn tới quen mặt hết rồi, nhắm mắt cũng có thể chọn món đúng tới từng câu chữ.
Thẩm Du Ninh gọi mấy món quen trước, thịt thăn dê, cánh giữa gà, sò điệp, đậu hũ da cá, Đại Trần thích ăn ớt xanh, Triệu Cường ăn thịt miếng dẹt, Tiểu Nhiễm thích ăn hải sản, chọn bừa thêm một món cá nữa là được.
"Quản lý Bùi xem thử xem muốn ăn cái gì?" Thẩm Du Ninh đưa giấy gọi món đã đánh dấu xong qua phía đối diện: "Lần đầu đi ăn ngoài với anh nên cũng không rõ khẩu vị của anh ra sao."
"Tôi sao cũng được." Nói thì nói thế nhưng Bùi Thư Ngôn vẫn nhận tờ menu, lặng lẽ đánh dấu thêm mấy món hải sản nữa.
"Một chục bia, ốc bươu cay tê, một dĩa đậu nành và đậu phộng." Thẩm Du Ninh quen đường quen nẻo nói với phục vụ: "Làm phiền đem mấy món nguội lên trước nhé."
Nhiễm Vũ Đồng vốn dĩ đang cúi đầu nghịch điện thoại, nghe tới đây thì bất thình lình ngẩng đầu lên.
"Đậu phộng với đậu nành để tách ra đi."
Mấy người còn lại không hiểu, cả đám đồng loạt nhìn về phía cậu.
"Tôi dị ứng với đậu phộng."
Bùi Thư Ngôn ngồi bên cạnh Nhiễm Vũ Đồng giải thích.
Bầu không khí bỗng dưng trở nên hơi vi diệu, thật ra lời này để người ngoài nghe cũng không có gì, chủ yếu là vì cả hai người Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào khá nhạy cảm nên không hẹn mà cùng trao đổi ánh mắt một cái.
"Thế thì tách ra đi." Mấy anh trai tốt nhà mình không nói gì, Triệu Cường không hiểu nhưng cũng không làm ảnh hưởng tới việc cậu ta làm chủ bàn ăn, cậu ta dồn hết sức vào đan điền, thốt lên ba chữ vô cùng vang vọng: "Để riêng ra."
"Sò điệp, tôm tươi, ốc móng tay, cua sữa cũng phải để riêng ra." Nhiễm Vũ Đồng chăm chú nghiên cứu menu món hơi là lạ này, không chú ý đến bầu không khí lúc này lắm: "Anh này, sao hôm nay anh gọi nhiều hải sản thế ạ?"
?
Đầu Thẩm Du Ninh nảy ra một dấu chấm hỏi, nếu như anh nhớ không lầm thì hình như anh chỉ đánh dấu có mỗi sò điệp nướng thôi mà?
"Tôi cũng dị ứng với động vật có vỏ nữa." Bùi Thư Ngôn tiếp tục nói.
"Ồ, nếu đã thế thì---" Thẩm Du Ninh ngẩng đầu lên nhìn trời, giọng nói lượn lờ trong không trung: "Chắc là vì tự nhiên anh muốn ăn hải sản quá đó."
Ầm ĩ, cười to, tiếng dầu nhỏ xuống than lửa vang lên xèo xèo, thỉnh thoảng còn có vài câu chửi tục khó nghe thoảng qua bên tai. Tiếng ly bia cụng vào nhau lúc này lại êm tai lạ thường, lách cách giòn tan lại tăng thêm phần mát lạnh.
Một ly bia trôi tuột vào trong bụng, vị giác cũng coi như được khai mở.
Trong lúc đợi món, Thẩm Du Ninh hiếm khi không đào sâu vào chủ đề khi nãy, không dám hỏi bậy bạ. Nhưng cũng không thể để bầu không khí trầm xuống nên anh bèn nói vài chuyện vặt vãnh nhàm chán, ví dụ như máy vi tính trong phòng làm việc, hay là mèo trong nhà của mình.
Phần lớn thời gian thì Bùi Thư Ngôn đều yên lặng, anh chỉ tập trung uống bia, lâu lâu thì khẽ gật đầu như đáp lại.
Động tác của anh vẫn toát lên khí chất tao nhã, trên người lúc nào cũng như đang khoác lên một bộ tailcoat, bia Yên Kinh mà anh cầm cũng như thể được thổi vào hồn của Lafite*.
*Château Lafite Rothschild: Một loại rượu vang của Pháp.
Nhiễm Vũ Đồng ngồi ở chỗ cách anh tầm mười centimet, lặng lẽ hít hít mũi.
Có lẽ là do mùi khói quá nồng nên mùi nước hoa dễ ngửi của đối phương lúc này lại càng có vẻ nhạt hơn. Chỉ cần có gió thổi qua thôi là Nhiễm Vũ Đồng sẽ hít mạnh mấy hơi liền, mùi hương lành lạnh lập tức xộc vào khoang mũi lan ra khắp trong phổi, thậm chí ngay cả trong cổ họng cũng nhẹ nhõm, thoải mái hơn không ít. Cậu tham lam hít hà vài hơi, thoải mái tới híp cả hai mắt lại.
"Lâu quá đi, em đợi mà buồn ngủ luôn đó."
Triệu Cường dễ đói, không ngồi yên được tại chỗ, lúc thì nhìn trái, khi thì ngó phải, không một khắc nào yên ổn được.
"Hay là chơi trò chơi đi?" Cậu ta cầm một xấp bài trên bàn lên, đề nghị: "Thật hay thách, được không mọi người?"
Lỗ tai của Nhiễm Vũ Đồng dựng thẳng lên, trông có vẻ là cũng rất hứng thú.
Thật ra chủ yếu là cậu cảm thấy hứng thú với "thật" của người nào đó thôi, nhưng lại lo là mình đi trộm gà không được còn mất thêm một nắm gạo, vì vậy nên không dám đồng ý ngay.
Cậu hơi nghiêng mặt qua, cũng vừa hay Bùi Thư Ngôn đang nhìn cậu.
"Quy tắc thế nào?" Người bên cạnh khẽ hé đôi môi mỏng.
"Chúng ta có năm người." Triệu Cường đảo mắt một vòng rồi nói: "Thế thì chơi bằng lật úp tay đi, số ít thì phải rút bài, tự mình chọn thật hay thách."
Thẩm Du Ninh và Trần Tuấn Hào đều từ chối cho ý kiến, tất cả đều đợi quản lý Bùi lên tiếng.
"Nếu như yêu cầu khó quá thì anh có thể làm thay em."
Giống như đã đoán được Nhiễm Vũ Đồng đang nghĩ cái gì, Bùi Thư Ngôn nhẹ giọng nói: "Hoặc là uống thay cho em."
Vốn dĩ Nhiễm Vũ Đồng còn đang ngứa cằm nhìn anh, nghe thấy đối phương nói thế xong thì lặng lẽ quay mặt đi, hơi đắc ý cong cong khoé môi.
Đại trượng phu thì co được giãn được, lúc không cần sĩ diện thì cũng không cần ra vẻ làm gì, Nhiễm Vũ Đồng có chỗ dựa nên phút chốc không còn do dự nữa, xoa xoa hai tay kích động nói: "Thế thì tranh thủ bắt đầu thôi."
Tuy là Bùi Thư Ngôn đã nói là có thể chịu phạt thay cậu, nhưng vận may của cả hai người này tối nay cũng không tệ, ba ván trước thế mà chưa thua lần nào. Ngược lại là khổ cho Thẩm Du Ninh tận tụy tham gia cùng, đã phải gọi cho người yêu liên tiếp ba cuộc rồi.
"Bé cưng ơi, anh cô đơn quá." Thẩm Du Ninh mở loa ngoài, đỡ trán khó khăn mở lời.
Đầu dây bên kia rõ ràng ngây ra hồi lâu, lát sau mới có một giọng nói mềm nhũn mang theo vẻ trách cứ truyền đến: "Chồng ơi sao anh cứ thua hoài vậy."
"Oa!" Triệu Cường chơi tới vô cùng hưng phấn, hai mắt sáng lấp loé đánh Nhiễm Vũ Đồng mấy cái: "Kích động quá đi mất! Đây là thứ mà tôi không cần trả tiền cũng được nghe hay sao?"
Thẩm Du Ninh ngắt điện thoại, hiếm khi bị kích động lên dây ý chí chiến đấu: "Nào, ván này anh nhất định phải rửa nhục mới được."
Mấy bàn tay cùng xoè ra trong tiếng đồng thanh, chỉ có Nhiễm Vũ Đồng và Bùi Thư Ngôn ngửa tay ra, những người còn lại đều ra mặt úp.
"Tôi chọn thách."
Mới nãy Thẩm Du Ninh đã thua liền mấy ván, mấy lá bài thách còn lại cũng không còn bao nhiêu. Nhiễm Vũ Đồng nắm được lợi thế nên lên tiếng trước.
Cậu đắn đo cả buổi mới chọn lá bài gần Bùi Thư Ngôn nhất, mặt bài vừa sáng lên thì mấy người không hẹn mà cùng xích đầu qua nhìn.
Đi xin Wechat của một người khác giới và được chấp nhận lời mời kết bạn.
"Với gương mặt này của Tiểu Nhiễm thì cái trò này hoàn toàn chả có tí độ khó nào cả." Triệu Cường hùng hổ oán trách, vội vàng lướt mắt nhìn xung quanh tìm đối tượng mục tiêu.
Vừa đưa mắt nhìn thử thì bốn phía chỉ có một bàn kết bên là có hai cô gái đang ngồi, hơn nữa ngồi cùng bàn còn có con trai nữa, cũng không biết có phải là bạn trai của người ta hay không. Nhưng chủ yếu là bầu không khí của bàn này có hơi căng thẳng, Nhiễm Vũ Đồng không muốn tự đi chuốc nhục nên vẫn đang chống má suy nghĩ.
"Để anh thay em nhé?" Bùi Thư Ngôn chủ động hỏi thăm.
"Không cần." Nhiễm Vũ Đồng từ chối rất dứt khoát.
Mấy cái trò xin info này cho có lấy về cũng không làm được gì thì cũng tuyệt đối không thể để cho Bùi Thư Ngôn làm thay được.
"Em có thể xin giảm độ khó xuống được không?" Nhiễm Vũ Đồng đã có chủ ý riêng, chớp mắt cực nhanh: "Khác giới đổi thành đồng giới, được không?"
Lần này thì đổi thành Bùi Thư Ngôn là người đầu tiên không vui, người khác nhiều lắm thì chỉ nói là cậu nhát gan thôi nhưng Bùi Thư Ngôn thì không nói lời nào, đuôi mày khẽ run một cái thật khẽ rồi xoay đầu qua nhìn về hướng khác.
Không có ai phản đối nghĩa là thông qua, giọng nói của Nhiễm Vũ Đồng cũng tươi tỉnh hơn, cố ý hắng giọng một cái: "Thế thì em bắt đầu nhé?"
Cổ của Bùi Thư Ngôn đã ngửa dài thòng ra, mắt thấy sắp thò qua tới bàn kế bên thì bất tình lình, không biết bị cái gì đó chạm vào cánh tay.
Lành lạnh, cưng cứng, xúc cảm lại nhẵn mịn, giống như là ngọc thạch thiên nhiên trơn bóng.
Anh xoay đầu qua thì mới phát hiện ra, thứ đụng vào mình chính là khuỷu tay của Nhiễm Vũ Đồng.
Dáng vẻ của đối phương trông rất đắc ý, dưới làn gió nhè nhẹ lướt qua, thoải mái linh động, tươi tắn vô cùng.
"Add Wechat cái đi."
Nhiễm Vũ Đồng giơ màn hình điện thoại đang sáng lên, cười tới không thấy mắt đâu.
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Thẩm Du Ninh: Tình nhân mấy người yêu đương với nhau, tại sao người chịu tổn thương lại là tôi chứ?