Chương 12: Chỗ nên đến
Chỗ nên đến.
Intoxication, quán bar xa hoa, sang trọng nhất trong thành phố A.
Cho dù là bàn đơn thì hoá đơn thấp nhất cũng có thể khiến cho một người bình thường phải chùn bước, hơn nữa vì vị trí nằm ở trung tâm hiện đại nhất nên phần lớn khách đến đều là mấy cậu trai trẻ tuổi ngọt nước và không thẳng lắm.
Nói tóm lại, đây là một quán gay bar dành cho người giàu.
Đây là lần đầu Nhiễm Vũ Đồng tới gay bar, thấy cũng không có gì khác lắm với mấy quán bar bình thường. Người giàu thì cũng là người mà, cũng phải giải toả áp lực, bình thường họ mặc tailcoat quen rồi, trong những lúc hiếm hoi được mặc áo thun này thì càng phải làm gì đó để ra mồ hôi nhiều hơn chứ.
Nhân viên phục vụ bưng mộ ly Black Russian tới, Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm cái chất lỏng không rõ đen xì trước mặt mình, cậu chợt nhận ra hình như rượu mà Ôn Nam gọi đã đủ hết bảng màu luôn rồi.
"Cậu muốn thử cái nào?" Ôn Nam hào phóng nói: "Cậu chọn trước đi."
Nhiẽm Vũ Đồng dè dặt dời cái ly cocktail ngoài cùng ra, lấy ly mojito duy nhất có nồng độ cồn thấp hơn 10% trên bàn tới trước mặt mình.
"Vậy thôi hả?" Ôn Nam đốc thúc chớp chớp mắt: "Không làm một bữa không say không về sao?"
Nhiễm Vũ Đồng lấy hộp khăn giấy qua xài đỡ như giá kê điện thoại, đầu ngón tay tung bay tứ phía mở livestream game lên.
"Cậu phụ trách say, tớ phụ trách về."
Nhiễm Vũ Đồng biết tửu lượng của Ôn Nam rất tốt, một hàng rượu trên bàn này chắc cũng chỉ tới mức hơi say say thôi. Nhưng người cần mượn rượu giải sầu hôm nay không phải là mình, muốn để bạn mình vui hết mình thì thân là người đi cùng, cậu phải tỉnh táo mới được.
Ôn Nam uống rất vội, không bao lâu sau đã cạn hết một nửa rượu trên bàn. Nhưng tiếc là người này khó say, rượu nồng độ cao như thế uống trộn với nhau mà vẻ mặt vẫn tỉnh táo như thường.
"Tớ muốn đi vệ sinh, cậu đi không?" Ôn Nam xấn qua đây hỏi.
"Tớ không buồn lắm." Lúc này Nhiễm Vũ Đồng mới chợt nhớ tới ly mojito bị lãng quên nãy giờ kia, cậu thuận theo hút một ngụm nhỏ: "Cậu đi đi, tớ ở đây trông ly cho cậu."
Sau khi Ôn Nam đi rồi Nhiễm Vũ Đồng lại càng bồn chồn hơn, hai tay cậu đặt trên bàn, đầu nghiêng qua một bên vùi vào trong khuỷu tay trái.
Mình đã từng tuổi này rồi, đáng lẽ phải là một người lớn chững chạc mới đúng chứ, sao mà ăn nói, hành động vẫn trẻ trâu dữ vậy trời?
Hối hận vì đã quậy với Bùi Thư Ngôn rồi, trước kia lúc nào anh ấy cũng bảo mình ngoan, nói không chừng là vì thích cái tính ngoan ngoãn này đó.
Bây giờ mình không nghe lời nữa, mạnh miệng với anh ấy, chơi khăm anh ấy đủ đường, chắc chắn là anh ấy không thích nữa rồi.
Haiz, có khi anh ấy đã không thích từ lâu rồi nhỉ.
Màn hình điện thoại chớp tắt chiếu vào trong mắt của Nhiễm Vũ Đồng biến thành một tia trắng sáng, lập loè như những vì sao trong màn đêm mù sương, bán đứng tâm trạng chập chùng lên xuống của cậu.
"Anh đẹp trai?" Bên phía đối diện bỗng vang lên một câu mở đầu cũ rích, cắt ngang màn uất ức buồn khổ này của Nhiễm Vũ Đồng.
"Đi một mình à?"
Khoé mắt lướt qua thì thấy góc nghiêng mặt của một người đàn ông trát đầy son phấn trên mặt, Nhiễm Vũ Đồng đổi một hướng khác tiếp tục bò ra bàn.
"Không phải." Cậu thuận miệng đáp cho có, trên mặt viết đầy năm chữ "Người lạ đừng làm phiền".
"Thế bây giờ đang một mình đúng không?" Người đàn ông kia vẫn không chịu thôi, nghiêng nửa người về phía trước nói: "Sao anh đẹp trai lại tự uống rượu giải sầu một mình thế này? Không tìm một người nào bầu bạn sao?"
Nhiễm Vũ Đồng bị hắn õng ẹo tới chịu hết nổi, cố nén cơn buồn nôn lại nói: "Tôi không uống rượu, anh đi về đi."
Từ chối thẳng thắn đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, người bình thường mà nói tới đây thì cũng tự hiểu là hết cửa nói chuyện tiếp rồi. Nhưng người này lại cứ được đà lấn tới, dây dưa không chịu thôi: "Tiếc quá vậy. Thế nếu đã không uống rượu cùng anh đẹp trai được rồi thì không biết tôi có vinh hạnh được add Wechat của anh đẹp trai không ta."
Cuối cùng Nhiễm Vũ Đồng cũng ngồi thẳng dậy, cau đôi mày xinh đẹp nhìn về phía người đối diện.
"Tôi không có hứng thú."
Lúc nói chuyện thì một tay còn lại của cậu cũng mở khoá màn hình điện thoại, nhắn một tin cho Ôn Nam.
Không ngờ cái người này lại càng không biết kiêng nể gì nữa, nhân lúc Nhiễm Vũ Đồng quay đầu về phía nhà vệ sinh thì ngả ngớn gẩy gẩy đầu ngón tay của Nhiễm Vũ Đồng.
"Hứng thú là phải từ từ bồi đắp mới được mà, anh đẹp trai cho một cơ---?"
Bốp.
Cái tay làm xằng làm càn kia bị tát ra.
Nhiễm Vũ Đồng ngây người ra tại chỗ, xoa xoa tay theo phản xạ có điều kiện. Lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện trên lối đi giữa hai hàng ghế có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Anh ngồi sát vào cạnh Nhiễm Vũ Đồng, vai kề vai, tay chạm tay, mùi hương thanh thoát nháy mắt lấn át khắp nơi, xua tan cái mùi gay mũi khó chịu kia đi.
"Có người rồi." Trong giọng nói đặc sệt giọng địa phương kia toát lên vẻ lạnh lùng.
Là Bùi Thư Ngôn.
Sao anh ấy lại đến đây? Tại sao lại đến... cái chỗ thế này?
Sao mình lại ở đây? Mình cũng không nên ở... cái chỗ thế này.
Vẻ mặt của Bùi Thư Ngôn lạnh băng, hai mắt như phủ đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt liếc về phía đối diện, nhìn tới mức người ta rùng mình.
Không biết có phải là do cảm giác áp bách quá mạnh hay là người tới kia nhận ra mình chọc sai chỗ rồi, Bùi Thư Ngôn còn chưa kịp nói gì nhiều chỉ mới nâng ánh mắt giận dữ lên thôi mà người đó đã hậm hực rời đi rồi.
Đuổi được người tới gạ gẫm kia đi xong, Bùi Thư Ngôn mặt không đổi sắc dịch ra ngoài hai tấc, giống như vẽ ra một khoảng ngăn vô hình giữa hai người, để cho Nhiễm Vũ Đồng có đủ không gian riêng của mình.
Quá gần rồi, cho dù như thế thì vẫn rất gần, nhiệt độ cơ thể của Bùi Thư Ngôn còn vương lại trên cơ thể cậu như đang bốc cháy, mùi nước hoa lành lạnh kia như đang toát ra một hương thơm ngào ngạt, như một dòng suối chảy xuống từ con sông băng bị ngáng đường bởi một cánh đồng hoa.
Mặt Nhiễm Vũ Đồng hơi ửng đỏ, tim cũng đập rất nhanh, cậu cố ép mình vờ như bình tĩnh, mắt nhìn thẳng không chớp nói: "Chỗ này hỗn tạp, ầm ĩ, không phải là chỗ mà quản lý Bùi nên đến."
Bùi Thư Ngôn thấy cậu còn đang không ngừng xoa tay, rút một cái khăn ướt ra trong túi như đang làm ảo thuật.
"Có thể gặp được người anh muốn gặp thì đây chính là chỗ mà anh nên đến."
Anh dứt khoát quyết đoán, hoàn toàn không cho Nhiễm Vũ Đồng có thời gian phản ứng: "Đồng Đồng, trên văn phòng em đã thực hiện đầy đủ chức trách của mình rồi, kì kiểm tra cuối quý anh sẽ phê A+ cho em."
Nhiễm Vũ Đồng hoảng hốt cảm nhận được lòng bàn tay của mình bị nhét một miếng mềm mềm ướt sũng vào, chỉ nghe thấy Bùi Thư Ngôn hỏi tiếp: "Khi nào thì chúng ta mới bàn tới chuyện riêng?"
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Bùi Thư Ngôn: Điên cuồng chuẩn bị kéo thêm điểm - ing (ง •̀_•́)ง
(PS: Nhóc Nam và Chu Dục không có tuyến tình cảm nha, hai người họ không đánh nhau đã là tốt lắm rồi)
(PS của em Gạo: Bé Ôn Nam là thụ của bộ kế trong hệ liệt này nha, tên là "Gia hạn rung động", anh công của bé tên là Lộ Sâm, cái anh hotboy khoa Toán í, nhưng mà tác giả lặn nửa năm òi chưa thấy ngoi lên viết huhuhu.)
Intoxication, quán bar xa hoa, sang trọng nhất trong thành phố A.
Cho dù là bàn đơn thì hoá đơn thấp nhất cũng có thể khiến cho một người bình thường phải chùn bước, hơn nữa vì vị trí nằm ở trung tâm hiện đại nhất nên phần lớn khách đến đều là mấy cậu trai trẻ tuổi ngọt nước và không thẳng lắm.
Nói tóm lại, đây là một quán gay bar dành cho người giàu.
Đây là lần đầu Nhiễm Vũ Đồng tới gay bar, thấy cũng không có gì khác lắm với mấy quán bar bình thường. Người giàu thì cũng là người mà, cũng phải giải toả áp lực, bình thường họ mặc tailcoat quen rồi, trong những lúc hiếm hoi được mặc áo thun này thì càng phải làm gì đó để ra mồ hôi nhiều hơn chứ.
Nhân viên phục vụ bưng mộ ly Black Russian tới, Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm cái chất lỏng không rõ đen xì trước mặt mình, cậu chợt nhận ra hình như rượu mà Ôn Nam gọi đã đủ hết bảng màu luôn rồi.
"Cậu muốn thử cái nào?" Ôn Nam hào phóng nói: "Cậu chọn trước đi."
Nhiẽm Vũ Đồng dè dặt dời cái ly cocktail ngoài cùng ra, lấy ly mojito duy nhất có nồng độ cồn thấp hơn 10% trên bàn tới trước mặt mình.
"Vậy thôi hả?" Ôn Nam đốc thúc chớp chớp mắt: "Không làm một bữa không say không về sao?"
Nhiễm Vũ Đồng lấy hộp khăn giấy qua xài đỡ như giá kê điện thoại, đầu ngón tay tung bay tứ phía mở livestream game lên.
"Cậu phụ trách say, tớ phụ trách về."
Nhiễm Vũ Đồng biết tửu lượng của Ôn Nam rất tốt, một hàng rượu trên bàn này chắc cũng chỉ tới mức hơi say say thôi. Nhưng người cần mượn rượu giải sầu hôm nay không phải là mình, muốn để bạn mình vui hết mình thì thân là người đi cùng, cậu phải tỉnh táo mới được.
Ôn Nam uống rất vội, không bao lâu sau đã cạn hết một nửa rượu trên bàn. Nhưng tiếc là người này khó say, rượu nồng độ cao như thế uống trộn với nhau mà vẻ mặt vẫn tỉnh táo như thường.
"Tớ muốn đi vệ sinh, cậu đi không?" Ôn Nam xấn qua đây hỏi.
"Tớ không buồn lắm." Lúc này Nhiễm Vũ Đồng mới chợt nhớ tới ly mojito bị lãng quên nãy giờ kia, cậu thuận theo hút một ngụm nhỏ: "Cậu đi đi, tớ ở đây trông ly cho cậu."
Sau khi Ôn Nam đi rồi Nhiễm Vũ Đồng lại càng bồn chồn hơn, hai tay cậu đặt trên bàn, đầu nghiêng qua một bên vùi vào trong khuỷu tay trái.
Mình đã từng tuổi này rồi, đáng lẽ phải là một người lớn chững chạc mới đúng chứ, sao mà ăn nói, hành động vẫn trẻ trâu dữ vậy trời?
Hối hận vì đã quậy với Bùi Thư Ngôn rồi, trước kia lúc nào anh ấy cũng bảo mình ngoan, nói không chừng là vì thích cái tính ngoan ngoãn này đó.
Bây giờ mình không nghe lời nữa, mạnh miệng với anh ấy, chơi khăm anh ấy đủ đường, chắc chắn là anh ấy không thích nữa rồi.
Haiz, có khi anh ấy đã không thích từ lâu rồi nhỉ.
Màn hình điện thoại chớp tắt chiếu vào trong mắt của Nhiễm Vũ Đồng biến thành một tia trắng sáng, lập loè như những vì sao trong màn đêm mù sương, bán đứng tâm trạng chập chùng lên xuống của cậu.
"Anh đẹp trai?" Bên phía đối diện bỗng vang lên một câu mở đầu cũ rích, cắt ngang màn uất ức buồn khổ này của Nhiễm Vũ Đồng.
"Đi một mình à?"
Khoé mắt lướt qua thì thấy góc nghiêng mặt của một người đàn ông trát đầy son phấn trên mặt, Nhiễm Vũ Đồng đổi một hướng khác tiếp tục bò ra bàn.
"Không phải." Cậu thuận miệng đáp cho có, trên mặt viết đầy năm chữ "Người lạ đừng làm phiền".
"Thế bây giờ đang một mình đúng không?" Người đàn ông kia vẫn không chịu thôi, nghiêng nửa người về phía trước nói: "Sao anh đẹp trai lại tự uống rượu giải sầu một mình thế này? Không tìm một người nào bầu bạn sao?"
Nhiễm Vũ Đồng bị hắn õng ẹo tới chịu hết nổi, cố nén cơn buồn nôn lại nói: "Tôi không uống rượu, anh đi về đi."
Từ chối thẳng thắn đã bày tỏ rất rõ ràng rồi, người bình thường mà nói tới đây thì cũng tự hiểu là hết cửa nói chuyện tiếp rồi. Nhưng người này lại cứ được đà lấn tới, dây dưa không chịu thôi: "Tiếc quá vậy. Thế nếu đã không uống rượu cùng anh đẹp trai được rồi thì không biết tôi có vinh hạnh được add Wechat của anh đẹp trai không ta."
Cuối cùng Nhiễm Vũ Đồng cũng ngồi thẳng dậy, cau đôi mày xinh đẹp nhìn về phía người đối diện.
"Tôi không có hứng thú."
Lúc nói chuyện thì một tay còn lại của cậu cũng mở khoá màn hình điện thoại, nhắn một tin cho Ôn Nam.
Không ngờ cái người này lại càng không biết kiêng nể gì nữa, nhân lúc Nhiễm Vũ Đồng quay đầu về phía nhà vệ sinh thì ngả ngớn gẩy gẩy đầu ngón tay của Nhiễm Vũ Đồng.
"Hứng thú là phải từ từ bồi đắp mới được mà, anh đẹp trai cho một cơ---?"
Bốp.
Cái tay làm xằng làm càn kia bị tát ra.
Nhiễm Vũ Đồng ngây người ra tại chỗ, xoa xoa tay theo phản xạ có điều kiện. Lúc ngẩng đầu lên thì phát hiện trên lối đi giữa hai hàng ghế có một bóng dáng quen thuộc xuất hiện.
Anh ngồi sát vào cạnh Nhiễm Vũ Đồng, vai kề vai, tay chạm tay, mùi hương thanh thoát nháy mắt lấn át khắp nơi, xua tan cái mùi gay mũi khó chịu kia đi.
"Có người rồi." Trong giọng nói đặc sệt giọng địa phương kia toát lên vẻ lạnh lùng.
Là Bùi Thư Ngôn.
Sao anh ấy lại đến đây? Tại sao lại đến... cái chỗ thế này?
Sao mình lại ở đây? Mình cũng không nên ở... cái chỗ thế này.
Vẻ mặt của Bùi Thư Ngôn lạnh băng, hai mắt như phủ đầy sương lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhàn nhạt liếc về phía đối diện, nhìn tới mức người ta rùng mình.
Không biết có phải là do cảm giác áp bách quá mạnh hay là người tới kia nhận ra mình chọc sai chỗ rồi, Bùi Thư Ngôn còn chưa kịp nói gì nhiều chỉ mới nâng ánh mắt giận dữ lên thôi mà người đó đã hậm hực rời đi rồi.
Đuổi được người tới gạ gẫm kia đi xong, Bùi Thư Ngôn mặt không đổi sắc dịch ra ngoài hai tấc, giống như vẽ ra một khoảng ngăn vô hình giữa hai người, để cho Nhiễm Vũ Đồng có đủ không gian riêng của mình.
Quá gần rồi, cho dù như thế thì vẫn rất gần, nhiệt độ cơ thể của Bùi Thư Ngôn còn vương lại trên cơ thể cậu như đang bốc cháy, mùi nước hoa lành lạnh kia như đang toát ra một hương thơm ngào ngạt, như một dòng suối chảy xuống từ con sông băng bị ngáng đường bởi một cánh đồng hoa.
Mặt Nhiễm Vũ Đồng hơi ửng đỏ, tim cũng đập rất nhanh, cậu cố ép mình vờ như bình tĩnh, mắt nhìn thẳng không chớp nói: "Chỗ này hỗn tạp, ầm ĩ, không phải là chỗ mà quản lý Bùi nên đến."
Bùi Thư Ngôn thấy cậu còn đang không ngừng xoa tay, rút một cái khăn ướt ra trong túi như đang làm ảo thuật.
"Có thể gặp được người anh muốn gặp thì đây chính là chỗ mà anh nên đến."
Anh dứt khoát quyết đoán, hoàn toàn không cho Nhiễm Vũ Đồng có thời gian phản ứng: "Đồng Đồng, trên văn phòng em đã thực hiện đầy đủ chức trách của mình rồi, kì kiểm tra cuối quý anh sẽ phê A+ cho em."
Nhiễm Vũ Đồng hoảng hốt cảm nhận được lòng bàn tay của mình bị nhét một miếng mềm mềm ướt sũng vào, chỉ nghe thấy Bùi Thư Ngôn hỏi tiếp: "Khi nào thì chúng ta mới bàn tới chuyện riêng?"
-
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Bùi Thư Ngôn: Điên cuồng chuẩn bị kéo thêm điểm - ing (ง •̀_•́)ง
(PS: Nhóc Nam và Chu Dục không có tuyến tình cảm nha, hai người họ không đánh nhau đã là tốt lắm rồi)
(PS của em Gạo: Bé Ôn Nam là thụ của bộ kế trong hệ liệt này nha, tên là "Gia hạn rung động", anh công của bé tên là Lộ Sâm, cái anh hotboy khoa Toán í, nhưng mà tác giả lặn nửa năm òi chưa thấy ngoi lên viết huhuhu.)