Chương 13: Tràng Cười
Nói ra thì cũng thật vi diệu, ba người ở chùa Từ An cũng không có làm cái gì, chỉ là gặp được tượng Phật nào sẽ bái một cái, còn nghe tiếng kinh phật vang vọng, vốn dĩ chùa là nơi trang nghiêm, cho nên làm cho người ta có cảm giác phải tôn kính nơi đây.
Nhưng may mắn thay, là thời đó Internet còn chưa phổ biến, cho nên đời sống cá nhân của nghệ sĩ lúc đó khá lành mạnh, các cô đi ra ngoài không cần khoa trương, có thể ăn mặc như người bình thường và du ngoạn tuỳ thích.
Không bị làm phiền, bọn họ an tâm tịnh tâm, Du Diệp Quân và Ngải Lâm đều cất đi lại sự nóng nảy và bốc đồng, còn An Cát trước sau vẫn như một, bề ngoài không có gì khác biệt.
Chờ các cô đi ra cửa chùa, xuống đến chân núi, thì đường phố đã sáng đèn rực rỡ, nhưng mà cả ba người lại không có tâm trạng đi dạo chợ đêm.
"Bây giờ, chúng ta đi đâu?" Thạch Duệ Duệ vừa lái xe vừa hỏi, từ lúc ba người ngồi trên xe, Thạch Duệ Duệ cũng không có hỏi, cứ vậy mà lái xe về trung tâm thành phố. Không có ai nói ra địa điểm tiếp theo, cô cũng không chủ động hỏi.
Ba người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì.
"Ngôi chùa Từ An này thật linh nghiệm, bây giờ trong lòng tôi thật an tĩnh, tạm thời không muốn đến nơi phồn hoa nhộn nhịp, thật vi diệu." Ngải Lâm nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nói ra điều không ai ngờ được.
"Không phải nói tối đi dạo ở chợ à? Sao lại thay đổi chủ ý." Du Diệp Quân nhìn Ngải Lâm, cô muốn trêu cô gái này một chút, hoá giải không khí trầm lặng trong xe.
"Ở chợ đêm, đa số là các quán ăn, mới vừa ra khỏi cửa Phật, giờ đi ăn đồ ăn mặn, trong lòng cảm thấy tội lỗi." Ngải Lâm nói thẳng ra.
"Chậc, cậu rất có tiềm năng làm Phật Tử." Du Diệp Quân nói đùa, rất nhanh đề tài này cũng kết thúc, "Vậy thì đừng đi, chúng ta về khách sạn đi."
"An lão sư, chị thì sao?" Du Diệp Quân quay sang nhìn An Cát.
An Cát nhìn hai người, mỉm cười, dịu dàng nói, "Vậy đi về đi."
"Tôi cảm giác tối nay sẽ ngủ rất ngon." Ngải Lâm dựa vào ghế, uể oải nói.
"Nói nghe như trước giờ cậu bị mất ngủ vậy...." Du Diệp Quân cũng cảm thấy buồn chán, nên mở miệng cà khịa.
"Sau chuyến đi này, tôi cảm thấy tôi có thể tĩnh tâm mà quay phim."
"Vậy hai ngày nay cậu dùng tâm gì để quay phim?"
An Cát không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai người kia đấu võ mồm với nhau, trong lòng khẽ thở dài, tuổi trẻ thật tốt.
Các nhân viên trong đoàn làm phim, đột nhiên được nghỉ xả hơi thêm mấy tiếng đồng hồ. Lúc bắt đầu công việc tràn đầy năng lượng, bao gồm cả Du Diệp Quân và Ngải Lâm.
Đèn thuỷ ngân sáng lên, Du Diệp Quân cảm thấy bản thân cô đang sống trong đôi mắt đầy cưng chiều của An Cát, đó là ánh mắt yêu chiều dành cho phu quân, mang theo sự kính trọng, dịu dàng và tình cảm vô hạn.
Du Diệp Quân tận hưởng sự dịu dàng và ngọt ngào mà An Cát dành cho bộ phim, căn cứ vào nguyên tắc đáp trả lại, dựa vào sự tiến triển tình cảm của hai người trong kịch bản, Du Diệp Quân cũng đáp lại bằng sự nhiệt tình cùng với một tình yêu say đắm mà một phu quân nên có.
Không bên nào cố tình kiềm chế, cảm giác nhập vai của hai người ngày càng gia tăng, bất giác giữa hai người đã có một sự ăn ý vô hình.
Nhìn thấy hai diễn viên chính ngày càng hợp tác ăn ý với nhau, đạo diễn Doãn và Hàn Đức Ngọc vừa xem vừa cười.
Quả thực hiếm có cặp "Nam" chính và nữ chính nào lại hợp tác ăn ý đến vậy, liệu có phải là vì hai người đều cùng giới hay không, cả hai muốn ganh đua không ai chịu thất bại, hay là do kỹ thuật diễn của bọn họ quá tốt cho nên gãi đúng chỗ ngứa cứ thế phát huy. Ở trong mắt bọn họ, miễn là nhập vai, diễn xuất tuyệt vời, hình ảnh quay đẹp và bắt mắt, cốt truyện cảm động là kết quả mà họ mong muốn. Chưa kể, cứ như thế này, thời gian quay phim sẽ rút ngắn lại, cho dù nói từ góc cạnh nào thì đây là một chuyện vui.
Khi không có việc gì làm, mọi người thường thấy Hàn Đức Ngọc hay đi lang thang trong phim trường, thỉnh thoảng còn xem An Cát và Du Diệp Quân diễn với nhau, cười không thấy mắt đâu cả.
"Đem mấy cảnh quay ở trong nhà quay hết được không? Ngay sau khi quay xong mấy cảnh đó, chúng ta bắt đầu quay ngoại cảnh, thời tiết cũng thích hợp." Đạo diễn Doãn nhìn bản thảo, sau đó nói với Hàn Đức Ngọc đang ngồi bên cạnh.
"Có thể, anh là người trong nghề, cứ sắp xếp theo ý anh đi." Tâm trạng của Hàn Đức Ngọc khá tốt, anh ta không quan tâm mấy cảnh quay cho lắm, anh ta chỉ quan tâm tiến độ hoàn thành và chất lượng, đạo diễn Doãn nói cảnh kế tiếp sẽ như thế nào, cần bố trí ra sao, thì anh ta sẽ lo phần kinh phí. Nếu đạo diễn Doãn nói cần đi quay ngoại cảnh, vậy thì anh ta sắp xếp phương tiện di chuyển và lịch quay là được, không do dự và hỗ trợ đầy đủ.
Đạo diễn yêu cầu quay đoạn nào thì diễn đoạn đó, buổi tối sau khi kết thúc công việc hôm nay, An Cát và Du Diệp Quân đều được nhận thông báo cảnh quay ngày hôm sau, chính là cảnh quay bái đường thành thân, động phòng hoa chúc.
Hai người nhìn thông báo, lại ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó nhún vai ý bảo không sao cả.
Hai cảnh quay bị đổi ngày quay, bọn họ cũng đã thuộc kịch bản, đối với hai vị diễn viên thì không lạ lắm, cho nên muốn quay lúc nào thì quay, không tạo ảnh hưởng lớn đến các cô.
Vào lucd nhìn cả phim trường, chìm trong biển đỏ, giăng đèn kết hoa, An Cát mới cảm thấy bất an. Cô đã quay không biết bao nhiêu bộ phim, cảnh quay kết hôn cũng không thiếu, nhưng mà không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy dễ chịu.
Khăn trùm trên đầu che mất tầm mắt của An Cát, trong tay cô cầm sợi tơ lụa màu hồng, trước mặt chỉ có một màu đỏ, cách mặt đất hai mươi bao mươi cm là sàn nhà màu đất, cầm sợi tơ hồng trong tay, đến cả tân lang đang cầm một bên còn lại của sợi dây cô cũng không nhìn thấy, cô nhắm mắt và yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của đạo diễn.
"Action"
Ở dưới khăn trùm đầu, An Cát lập tức thay đổi biểu cảm, cho dù khuất máy quay, nhưng mà phẩm chất cơ bản của một diễn viên, khiến cô ấy nhập diễn.
Theo sự dẫn dắt của tân lang thông qua sợi tơ hồng, An Cát và tân lang bước vào đại sảnh.
Bởi vì thư sinh không có cha mẹ, còn nữ chính là một người tu luyện xuống trần gian gặp hoạ, cho nên cũng không có cha mẹ, trong sảnh cũng không có bà mối. Chỉ có bạn tốt của nữ chính giúp đỡ hai người hoàn thành hôn lễ. Nghi thức cũng rất dơn giản, bái trời, bái đất, bái nhau sau đó vén cái khăn voan lên là xong.
Khi gương mặt của tân lang sắp xuất hiện trước mặt An Cát, thì tiếng cười của các nhân viên lần lượt vang lên, Du Diệp Quân mím môi run run, sau đó chiếc khăn trở về vị trí ban đầu.
"Ha ha ha." Khi mấy người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, như là bị điểm huyệt, cười không ngừng.
Du Diệp Quân cũng nhịn không được mà cười thành tiếng
"NG." Mặt đạo diễn Doãn đầy phẫn nộ, anh ta nhìn mấy nhân viên che miệng cười, ánh mắt lạnh lùng, anh ta đoán sẽ có nhân viên cười, nhưng mà không ngờ phản ứng của mọi người lại lớn như thế.
"Xin lỗi đạo diễn." Du Diệp Quân tự biết bản thân không nên cười, nhưng mà nghĩ đến cảnh bản thân sắp cưới vợ, cô cũng buồn cười, nghẹn đến mức đỏ cả mặt.
"Nghỉ ngơi một lát, tìm lại trạng thái, lát nữa quay lại." Thái độ của đạo diễn Doãn hoàn toàn khác so với lúc này, bây giờ nhẹ nhàng nói với mấy người trong máy quay.
Ngải Lâm ở bên cạnh đỡ An Cát, nhìn thấy Du Diệp Quân túng quẫn, cô ôm bụng cười.
An Cát vén cái khăn trùm đầu lên, nhìn trong phim trường vẫn còn vài người đang cười, còn có một người đang cười không ngừng nghỉ - Ngải Lâm, hơn nữa gương mặt hồng hồng cùng với khoé môi cong cong của Du Diệp Quân.
"Buồn cười đến vậy sao?" Du Diệp Quân đi ra khỏi ống kính máy quay, lôi kéo mấy người còn đang cười, mỉm cười hỏi.
"Vẫn ổn, vẫn ổn."
"Vẫn ổn mà đến bây giờ mọi người còn không nhịn được à?"
"Ha ha ha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người đẹp kết hôn, ha ha ha." Trong đám người, có người vừa cười vừa nói.
Du Diệp Quân nghe xong, ngưng cười. Ở trong mắt bọn họ nhìn ra là hai người phụ nữ kết hôn với nhau, vậy vấn đề là ở cô rồi.
Rõ ràng là đóng vai thư sinh, nhưng mà không có một ai xem cô là thư sinh cả, cũng chính là không ai công nhận cô nhập vai. Đây có thể nói là một cảnh quay thất bại.
Tại sao An Cát lại không cười theo, cô ấy không cảm thấy đang cùng một người cùng giới thành thân sao?
Du Diệp Quân xoay người tìm kiếm thân ảnh của An Cát, nhìn thấy nụ cười thường ngày của An Cát, hình như tiếng cười của mọi người không làm ảnh hưởng đến An Cát, trái tim Du Diệp Quân chùng xuống.
Xem ra là cô chưa nhập vai.
Giữa giờ nghỉ ngày hôm đó, Du Diệp Quân và đạo diễn Doãn nói chuyện với nhau, đạo diễn Doãn giống như ám chỉ điều gì đó với cô, diễn rất tốt, những bộ phim cô từng quay cũng rất ấn tượng, nhưng mà vẫn còn nhiều chỗ cần phát huy.
Lúc đó, Du Diệp Quân không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cho rằng đạo diễn Doãn yêu cầu hơi cao và mong đạt được kết quả tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ, cô chợt hiểu ra, là một đạo diễn thì họ rất nhạy cảm, cảnh quay rất đẹp, ảnh chụp cũng rất đẹp, nhưng mà trên thực tế nhân vật lại thiếu mất linh hồn.
Người ngoài nghề có thể không nhìn ra được, nhưng mà người trong nghề rất dễ nhận ra.
Nếu như vậy thì An Cát hoàn toàn nhập vai sao? Cô ấy thật sự đã buông những cái suy nghĩ lung tung, và thực sự đối xử với cô như một phu quân sao?
Cho đến khi vào set quay lần nữa, Du Diệp Quân vẫn còn chưa điều chỉnh lại được trạng thái.
"Này, cảm giác cưới thê tử thế nào hả?" Ngải Lâm chạy đến trước mặt Du Diệp Quân, lấm la lấm lét dáo dác hỏi.
Nhưng may mắn thay, là thời đó Internet còn chưa phổ biến, cho nên đời sống cá nhân của nghệ sĩ lúc đó khá lành mạnh, các cô đi ra ngoài không cần khoa trương, có thể ăn mặc như người bình thường và du ngoạn tuỳ thích.
Không bị làm phiền, bọn họ an tâm tịnh tâm, Du Diệp Quân và Ngải Lâm đều cất đi lại sự nóng nảy và bốc đồng, còn An Cát trước sau vẫn như một, bề ngoài không có gì khác biệt.
Chờ các cô đi ra cửa chùa, xuống đến chân núi, thì đường phố đã sáng đèn rực rỡ, nhưng mà cả ba người lại không có tâm trạng đi dạo chợ đêm.
"Bây giờ, chúng ta đi đâu?" Thạch Duệ Duệ vừa lái xe vừa hỏi, từ lúc ba người ngồi trên xe, Thạch Duệ Duệ cũng không có hỏi, cứ vậy mà lái xe về trung tâm thành phố. Không có ai nói ra địa điểm tiếp theo, cô cũng không chủ động hỏi.
Ba người liếc nhìn nhau một cái, không ai nói gì.
"Ngôi chùa Từ An này thật linh nghiệm, bây giờ trong lòng tôi thật an tĩnh, tạm thời không muốn đến nơi phồn hoa nhộn nhịp, thật vi diệu." Ngải Lâm nhìn ra cảnh đêm bên ngoài cửa sổ, nói ra điều không ai ngờ được.
"Không phải nói tối đi dạo ở chợ à? Sao lại thay đổi chủ ý." Du Diệp Quân nhìn Ngải Lâm, cô muốn trêu cô gái này một chút, hoá giải không khí trầm lặng trong xe.
"Ở chợ đêm, đa số là các quán ăn, mới vừa ra khỏi cửa Phật, giờ đi ăn đồ ăn mặn, trong lòng cảm thấy tội lỗi." Ngải Lâm nói thẳng ra.
"Chậc, cậu rất có tiềm năng làm Phật Tử." Du Diệp Quân nói đùa, rất nhanh đề tài này cũng kết thúc, "Vậy thì đừng đi, chúng ta về khách sạn đi."
"An lão sư, chị thì sao?" Du Diệp Quân quay sang nhìn An Cát.
An Cát nhìn hai người, mỉm cười, dịu dàng nói, "Vậy đi về đi."
"Tôi cảm giác tối nay sẽ ngủ rất ngon." Ngải Lâm dựa vào ghế, uể oải nói.
"Nói nghe như trước giờ cậu bị mất ngủ vậy...." Du Diệp Quân cũng cảm thấy buồn chán, nên mở miệng cà khịa.
"Sau chuyến đi này, tôi cảm thấy tôi có thể tĩnh tâm mà quay phim."
"Vậy hai ngày nay cậu dùng tâm gì để quay phim?"
An Cát không nói gì, chỉ im lặng nhìn hai người kia đấu võ mồm với nhau, trong lòng khẽ thở dài, tuổi trẻ thật tốt.
Các nhân viên trong đoàn làm phim, đột nhiên được nghỉ xả hơi thêm mấy tiếng đồng hồ. Lúc bắt đầu công việc tràn đầy năng lượng, bao gồm cả Du Diệp Quân và Ngải Lâm.
Đèn thuỷ ngân sáng lên, Du Diệp Quân cảm thấy bản thân cô đang sống trong đôi mắt đầy cưng chiều của An Cát, đó là ánh mắt yêu chiều dành cho phu quân, mang theo sự kính trọng, dịu dàng và tình cảm vô hạn.
Du Diệp Quân tận hưởng sự dịu dàng và ngọt ngào mà An Cát dành cho bộ phim, căn cứ vào nguyên tắc đáp trả lại, dựa vào sự tiến triển tình cảm của hai người trong kịch bản, Du Diệp Quân cũng đáp lại bằng sự nhiệt tình cùng với một tình yêu say đắm mà một phu quân nên có.
Không bên nào cố tình kiềm chế, cảm giác nhập vai của hai người ngày càng gia tăng, bất giác giữa hai người đã có một sự ăn ý vô hình.
Nhìn thấy hai diễn viên chính ngày càng hợp tác ăn ý với nhau, đạo diễn Doãn và Hàn Đức Ngọc vừa xem vừa cười.
Quả thực hiếm có cặp "Nam" chính và nữ chính nào lại hợp tác ăn ý đến vậy, liệu có phải là vì hai người đều cùng giới hay không, cả hai muốn ganh đua không ai chịu thất bại, hay là do kỹ thuật diễn của bọn họ quá tốt cho nên gãi đúng chỗ ngứa cứ thế phát huy. Ở trong mắt bọn họ, miễn là nhập vai, diễn xuất tuyệt vời, hình ảnh quay đẹp và bắt mắt, cốt truyện cảm động là kết quả mà họ mong muốn. Chưa kể, cứ như thế này, thời gian quay phim sẽ rút ngắn lại, cho dù nói từ góc cạnh nào thì đây là một chuyện vui.
Khi không có việc gì làm, mọi người thường thấy Hàn Đức Ngọc hay đi lang thang trong phim trường, thỉnh thoảng còn xem An Cát và Du Diệp Quân diễn với nhau, cười không thấy mắt đâu cả.
"Đem mấy cảnh quay ở trong nhà quay hết được không? Ngay sau khi quay xong mấy cảnh đó, chúng ta bắt đầu quay ngoại cảnh, thời tiết cũng thích hợp." Đạo diễn Doãn nhìn bản thảo, sau đó nói với Hàn Đức Ngọc đang ngồi bên cạnh.
"Có thể, anh là người trong nghề, cứ sắp xếp theo ý anh đi." Tâm trạng của Hàn Đức Ngọc khá tốt, anh ta không quan tâm mấy cảnh quay cho lắm, anh ta chỉ quan tâm tiến độ hoàn thành và chất lượng, đạo diễn Doãn nói cảnh kế tiếp sẽ như thế nào, cần bố trí ra sao, thì anh ta sẽ lo phần kinh phí. Nếu đạo diễn Doãn nói cần đi quay ngoại cảnh, vậy thì anh ta sắp xếp phương tiện di chuyển và lịch quay là được, không do dự và hỗ trợ đầy đủ.
Đạo diễn yêu cầu quay đoạn nào thì diễn đoạn đó, buổi tối sau khi kết thúc công việc hôm nay, An Cát và Du Diệp Quân đều được nhận thông báo cảnh quay ngày hôm sau, chính là cảnh quay bái đường thành thân, động phòng hoa chúc.
Hai người nhìn thông báo, lại ăn ý nhìn nhau một cái, sau đó nhún vai ý bảo không sao cả.
Hai cảnh quay bị đổi ngày quay, bọn họ cũng đã thuộc kịch bản, đối với hai vị diễn viên thì không lạ lắm, cho nên muốn quay lúc nào thì quay, không tạo ảnh hưởng lớn đến các cô.
Vào lucd nhìn cả phim trường, chìm trong biển đỏ, giăng đèn kết hoa, An Cát mới cảm thấy bất an. Cô đã quay không biết bao nhiêu bộ phim, cảnh quay kết hôn cũng không thiếu, nhưng mà không hiểu sao hôm nay lại cảm thấy dễ chịu.
Khăn trùm trên đầu che mất tầm mắt của An Cát, trong tay cô cầm sợi tơ lụa màu hồng, trước mặt chỉ có một màu đỏ, cách mặt đất hai mươi bao mươi cm là sàn nhà màu đất, cầm sợi tơ hồng trong tay, đến cả tân lang đang cầm một bên còn lại của sợi dây cô cũng không nhìn thấy, cô nhắm mắt và yên lặng chờ đợi mệnh lệnh của đạo diễn.
"Action"
Ở dưới khăn trùm đầu, An Cát lập tức thay đổi biểu cảm, cho dù khuất máy quay, nhưng mà phẩm chất cơ bản của một diễn viên, khiến cô ấy nhập diễn.
Theo sự dẫn dắt của tân lang thông qua sợi tơ hồng, An Cát và tân lang bước vào đại sảnh.
Bởi vì thư sinh không có cha mẹ, còn nữ chính là một người tu luyện xuống trần gian gặp hoạ, cho nên cũng không có cha mẹ, trong sảnh cũng không có bà mối. Chỉ có bạn tốt của nữ chính giúp đỡ hai người hoàn thành hôn lễ. Nghi thức cũng rất dơn giản, bái trời, bái đất, bái nhau sau đó vén cái khăn voan lên là xong.
Khi gương mặt của tân lang sắp xuất hiện trước mặt An Cát, thì tiếng cười của các nhân viên lần lượt vang lên, Du Diệp Quân mím môi run run, sau đó chiếc khăn trở về vị trí ban đầu.
"Ha ha ha." Khi mấy người ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này, như là bị điểm huyệt, cười không ngừng.
Du Diệp Quân cũng nhịn không được mà cười thành tiếng
"NG." Mặt đạo diễn Doãn đầy phẫn nộ, anh ta nhìn mấy nhân viên che miệng cười, ánh mắt lạnh lùng, anh ta đoán sẽ có nhân viên cười, nhưng mà không ngờ phản ứng của mọi người lại lớn như thế.
"Xin lỗi đạo diễn." Du Diệp Quân tự biết bản thân không nên cười, nhưng mà nghĩ đến cảnh bản thân sắp cưới vợ, cô cũng buồn cười, nghẹn đến mức đỏ cả mặt.
"Nghỉ ngơi một lát, tìm lại trạng thái, lát nữa quay lại." Thái độ của đạo diễn Doãn hoàn toàn khác so với lúc này, bây giờ nhẹ nhàng nói với mấy người trong máy quay.
Ngải Lâm ở bên cạnh đỡ An Cát, nhìn thấy Du Diệp Quân túng quẫn, cô ôm bụng cười.
An Cát vén cái khăn trùm đầu lên, nhìn trong phim trường vẫn còn vài người đang cười, còn có một người đang cười không ngừng nghỉ - Ngải Lâm, hơn nữa gương mặt hồng hồng cùng với khoé môi cong cong của Du Diệp Quân.
"Buồn cười đến vậy sao?" Du Diệp Quân đi ra khỏi ống kính máy quay, lôi kéo mấy người còn đang cười, mỉm cười hỏi.
"Vẫn ổn, vẫn ổn."
"Vẫn ổn mà đến bây giờ mọi người còn không nhịn được à?"
"Ha ha ha, lần đầu tiên tôi nhìn thấy hai người đẹp kết hôn, ha ha ha." Trong đám người, có người vừa cười vừa nói.
Du Diệp Quân nghe xong, ngưng cười. Ở trong mắt bọn họ nhìn ra là hai người phụ nữ kết hôn với nhau, vậy vấn đề là ở cô rồi.
Rõ ràng là đóng vai thư sinh, nhưng mà không có một ai xem cô là thư sinh cả, cũng chính là không ai công nhận cô nhập vai. Đây có thể nói là một cảnh quay thất bại.
Tại sao An Cát lại không cười theo, cô ấy không cảm thấy đang cùng một người cùng giới thành thân sao?
Du Diệp Quân xoay người tìm kiếm thân ảnh của An Cát, nhìn thấy nụ cười thường ngày của An Cát, hình như tiếng cười của mọi người không làm ảnh hưởng đến An Cát, trái tim Du Diệp Quân chùng xuống.
Xem ra là cô chưa nhập vai.
Giữa giờ nghỉ ngày hôm đó, Du Diệp Quân và đạo diễn Doãn nói chuyện với nhau, đạo diễn Doãn giống như ám chỉ điều gì đó với cô, diễn rất tốt, những bộ phim cô từng quay cũng rất ấn tượng, nhưng mà vẫn còn nhiều chỗ cần phát huy.
Lúc đó, Du Diệp Quân không cảm thấy có vấn đề gì, chỉ cho rằng đạo diễn Doãn yêu cầu hơi cao và mong đạt được kết quả tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ, cô chợt hiểu ra, là một đạo diễn thì họ rất nhạy cảm, cảnh quay rất đẹp, ảnh chụp cũng rất đẹp, nhưng mà trên thực tế nhân vật lại thiếu mất linh hồn.
Người ngoài nghề có thể không nhìn ra được, nhưng mà người trong nghề rất dễ nhận ra.
Nếu như vậy thì An Cát hoàn toàn nhập vai sao? Cô ấy thật sự đã buông những cái suy nghĩ lung tung, và thực sự đối xử với cô như một phu quân sao?
Cho đến khi vào set quay lần nữa, Du Diệp Quân vẫn còn chưa điều chỉnh lại được trạng thái.
"Này, cảm giác cưới thê tử thế nào hả?" Ngải Lâm chạy đến trước mặt Du Diệp Quân, lấm la lấm lét dáo dác hỏi.