Chương 37: 37: Khổ Nhục Kế
Triết Lực với tay lấy hộp khăn giấy ở cạnh giường, tự mình lau sạch đi dấu vết của "pháo hoa" còn tàn dư trên người.Sau đó ngồi bật dậy, nhắm chuẩn xác vào môi cô hôn tạo ra một tiếng "chụt" rồi buông ra, cười thành tiếng sau đó không màng tới chuyện gì mà dùng chút sức lực bế cô một mạch xuống giường tiến thẳng vào phòng tắm.Cô vẫn một thân váy vóc đầy đủ trên người, chỉ chuyên tâm vào làm sạch răng hàm và da mặt.Còn anh hoàn toàn ngược lại, bản thân đang trong tình trạng khoả th@n trước mặt cô, hoà mình vào dòng nước trút từ vòi hoa sen.Đây ắt hẳn đây là lần đầu tiên cô ở chung phòng tắm và ngắm nhìn cận cảnh thân hình cường tráng của anh, trước kia cô còn ngại ngùng ngay cả áo còn chẳng cho anh cởi khi ngủ.Ấy vậy mà bây giờ một bước tiến xa, cô chẳng cần đi từng bước nhỏ mà chỉ cần một sải dài bỏ qua tiểu tiết nhỏ nhặt đã có thể nhìn trọn cơ thể anh.Nhưng dù sao cũng là lần đầu nên cô sẽ luôn có phần nào ngượng ngùng khó tả, không thể nào tập trung vào việc chăm sóc da của bản thân.Đôi mắt không tự chủ mà lén liếc nhìn anh qua tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh nam nhân trên tường.Không may sau vài lần thành công, đến lần nhìn sau cùng của cô lại bị anh bắt thóp, không chút lưu tình chừa lại cho cô một ít mặt mũi mà ngược lại còn cười tươi, đưa tay tắt vòi sen vuốt nước ra khỏi mặt rồi cất giọng trêu người:- "Em muốn nhìn thì cứ nói anh chứ không cần trộm như vậy, anh đây sẵn lòng tình nguyện dâng hiến cuộc đời mình cho em chứ đừng nói là nhìn."- "Già mà không đứng đắn." Lại ban tặng cho anh một ánh mắt thân thương như thường lệ, cô không một chút vương vấn hình ảnh anh mà xoay người về phía cửa định ra ngoài.Khẽ nhướn mày, anh nhanh chóng kéo lấy chiếc khăn tắm dài màu trắng quấn quanh nơi hạ bộ.Sau đó sải chân tiến nhanh về phía cô, cánh tay rắn chắc bao bọc trọn vòng eo mềm sau lớp váy.Cơ thể lực lưỡng cùng vòm ng ực rắn chắc trực tiếp áp sát vào tấm lưng trơn mịn của cô.Giây tiếp theo anh liền đặt cằm mình tựa lên vai cô, tinh ranh thổi nhẹ làn hơi vào tai cô khiến Khả Di bất giác rùng mình một phen.- "Già nhưng tôi đây vẫn còn đủ sức để phục vụ quý cô trẻ trung, xinh đẹp này đó!" Buông lời trêu ghẹo, anh còn không tiếc rẻ mặt mũi mà nắm lấy tay cô đưa ra sau, chạm vào cậu bạn nhỏ của anh.Cô trợn tròn mắt vội rụt tay nhưng bất thành, Triết Lực lưu manh cười khẽ, một tay giữ lấy bàn tay cô để nó được tiếp xúc trực tiếp với cậu bé qua lớp khăn mỏng.Tay còn lại cũng chẳng hề nhàn rỗi mà tìm đến đôi bánh bao, x0a nắn nhiệt tình.Miệng cũng chẳng hề rảnh rỗi mà chuyên tâm tạo dấu kí cho chiếc cổ trắng ngần của cô.Mọi hành động được kết hợp nhuần nhuyễn của anh khiến cô vì kh0ái cảm ập đến mà không thể ngăn được tiếng "ưm...a..." nguyên thủy được phát ra từ sâu trong cổ họng.Khả Di cố gắng lấy lại tinh thần, vực dậy từ nguồn cơn của kh0ái cảm nhỏ.Bàn tay nhỏ nhắn còn lại không bị tóm liền ngăn lại hành động không đứng đắn trên đôi gò bông kia.- "Anh bỏ tay ra mau, em không đùa với anh nữa đâu nha!" Cô dần bực đến phát cáu với bộ mặt vô sỉ của anh..Truyện Bách HợpTưởng chừng anh sẽ kết thúc ngay màn chọc ghẹo quá quắt này nhưng nào ngờ, Triết Lực lại chẳng để tâm mà buông ngay câu đáp trả khiến cô bất lực đến phát khóc.- "Anh đùa với em bao giờ?"Khi vừa đặt môi mình lên phần da thịt trên cánh tay cô, anh liền cảm nhận được sự run nhẹ cũng như tiếng nấc khóc như mèo khẽ của cô gái trong lòng.Ngay lập tức, dường như các ngũ quan trên khuôn mặt anh đều được căng vì ngạc nhiên.Không biết phải "đối phó" với tình hình này thế nào, nhanh chóng xoay người cô để bốn mắt cùng nhìn trực diện nhau.Đôi mắt to tròn, hàng mi có phần dài cong thoáng những giọt sương trong.Đôi môi chợt vểnh nhẹ vì mếu khóc, biểu cảm mít ướt xen lẫn chút nũng nịu như một loại vũ khí xuyên thẳng vào tim anh vậy.Anh dùng tay mình gạt đi những giọt nước còn đậu trên hàng mi dưới mà chưa kịp lăn dài trên má cô, miệng không ngừng nói: -"Là anh làm bé khóc, anh thương em lắm mà...bé nín đi có gì anh mua trà sữa cho nha, anh biết lỗi rồi mà."Liên tục dùng hành động hôn như chim gõ kiến vào má cô nhằm an ủi, hai cánh tay bao phủ cả người cô đến mức khó thở nhưng anh nào biết được bản thân cô đang cố gắng nhịn cười đến mức khổ sở thế này.Thật ra đây chỉ là một kế sách nhỏ để doạ anh đôi phần mà thôi, vì nghĩ bản thân nếu cãi tay đôi với anh sẽ không thể nào thắng nổi nên mới dùng nước mắt để "trừng trị" tên ghẹo người không có mặt mũi này.Sau cùng vẫn không thể nào nhịn được mà cô đành bất đắc dĩ phải tuông ra một điệu cười trái ngược với biểu cảm từ ban nãy đến giờ.Lúc này anh mới ngớ người nhận ra mình bị chơi một vố khá cay cú từ cô vợ sinh muộn, đẻ chậm này.Để lại cho cô một câu nói trách móc, anh buông cô ra tỏ vẻ hờn dỗi mà mở cửa phòng tắm một thân trở ra ngoài....- Còn tiếp -....