Chương 38-2: Ngày thi tuyển sinh đại học - Tôi phạm luật
<!-- Quảng cáo 1 -->
Hạ Diên Điệp thoạt nhìn đã đoán được ý đồ của Đinh Gia Trí.
Chỉ trong nháy mắt này, mặt thiếu nữ cắt không còn giọt máu.
Không cần suy nghĩ, Hạ Diên Điệp đưa ngón tay run rẩy bấm gọi lại cho Du Liệt.
Cô lẩm bẩm “đừng đi” trong lòng mười nghìn lần, nhưng tia hy vọng cuối cùng của cô đã bị tiêu tan bởi giọng nói điện tử phát ra từ micro… <!-- Quảng cáo 1 -->
“Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng liên lạc lại sau…” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi…”
“Xin lỗi...”
Sau khi cúp máy lần thứ ba, Hạ Diên Điệp nắm chặt tay để không gọi tới lần thứ tư.
Khóe mắt cô đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô bị điều gì đó làm tức giận tới phát run, so với tức giận thì sự sợ hãi chiếm nhiều hơn. Tựa như mây đen bị ép vỡ tràn vào phủ kín trái tim.
“Ôi, không nghe điện thoại à?” Nam sinh cười: “Trường trung học phổ thông Tân Đức cách điểm thi của Du Liệt khoảng 20 phút phải không? Đoán xem Du Liệt có đến đó không?”
“Bốp!”
Một cái tát mạnh khiến nam sinh quay mặt sang một bên.
Nam sinh tỏ ra ngạc nhiên tới không thể tin được, cuối cùng sắc mặt cậu ta trở nên u ám. Cậu ta xoay người muốn đánh lại, nào ngờ cổ tay bị siết chặt, sau đó bị nữ sinh trước mặt túm lấy cánh tay vặn ra sau lưng.
Hạ Diên Điệp nhấc chân đá mạnh vào đầu gối đối phương.
“A…”
Cậu ta hét lên rồi ngã khuỵu xuống.
Hạ Diên Điệp buông tay ra, đứng hình, sau đó vô thức bước vài bước về phía cầu thang.
“Bạn học này?” Bên trong cửa phòng thi, nữ giám thị ló đầu ra, có chút khó hiểu nhìn về phía sau: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
Hạ Diên Điệp nghe giọng nói của mình như phát ra từ một người khác ở trong cơ thể.
Lạnh lùng và cứng ngắc.
“Vậy thì em nhanh vào đi.” Giám thị nhìn đồng hồ: “Vào trước khi bắt đầu thi 15 phút, không vào sẽ bị cấm thi.”
Có lẽ thấy sắc mặt thiếu nữ thực sự tái nhợt nên giám thị tỏ ra lo lắng, còn nói thêm: “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Thưa cô, em có thể gọi điện được không ạ?”
Giám thị do dự: “Được rồi, nhanh lên. Nhiều nhất một phút thôi đấy.”
Hạ Diên Điệp nhấc điện thoại, đôi bàn tay lạnh ngắt và cứng đờ gọi cho chú Triệu.
Người kia nhanh chóng trả lời: “Tiểu Điệp? Cháu không sao chứ? Sao Du Liệt lại gọi điện cho chú bảo cháu xảy ra chuyện. Chú đang lái xe tới Trường trung học phổ thông Tân Đức, cháu…”
“Chắc Du Liệt đã qua… đó rồi.”
Giám thị đứng ở cửa hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên..
Thiếu nữ vốn điềm tĩnh nhất toàn phòng thi bỗng bật khóc ngay khi nói những lời này.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Thiếu nữ ngồi xổm xuống, cuộn tròn thân thể lạnh lẽo, run rẩy không ngừng: “Thật xin lỗi, chú, cháu không đi được… Giúp cậu ấy… Cháu xin lỗi…”
Cô giáo đứng ngoài phòng học, bờ vai căng cứng, tỏ vẻ lo lắng.
Không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nhưng bên này chỉ có tiếng xin lỗi đứt quãng và tiếng khóc của thiếu nữ. Nữ giám thị đang định báo tình trạng đột phát với giáo viên phụ trách thì nghe thấy tiếng chuông báo ba mươi phút trước khi thi…
Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất đặt điện thoại xuống, kết thúc cuộc gọi. <!-- Quảng cáo 1 -->
Cô bỏ điện thoại vào cặp, đứng dậy, thô bạo lau nước mắt. Vành mắt thiếu nữ đỏ bừng, cầm túi clear trong suốt đi về phía phòng thi.
Ngoài nửa khuôn mặt bị nước mắt làm ướt đẫm và vành mắt đỏ ửng, mặt thiếu nữ đã không còn biểu cảm nào.
Khi bước tới cửa phòng thi, cô đưa túi clear về phía giám thị, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Cô kiểm tra đi ạ.”
Nữ giáo viên không bình tĩnh nổi, vội vàng kiểm tra: “Em không sao chứ?”
“…”
Hạ Diên Điệp lắc đầu, nhận lấy rồi xoay người đi đến bàn thi của mình.
Giống như một cái máy lạnh băng.
–
Trường trung học phổ thông Tân Đức hôm nay rất im ắng.
Tuy không phải điểm thi, học sinh lớp 10 và lớp 11 vẫn trong kỳ nghỉ, nhưng trường trung học phổ thông Tân Đức vẫn mở cửa để học sinh lớp 12 quay lại thu dọn đồ đạc. Sân trường trống rỗng chẳng thấy bóng người nào.
Ngoài phía sau sân vận động.
Trong phòng sinh hoạt bỏ hoang, một nửa cánh cửa sắt tựa vào chân bậc thang bên trong, nửa còn lại cũng tách rời tựa vào tường, lung lay sắp đổ.
Phòng hoạt động thậm chí còn bừa bộn hơn thế.
Cái ghế có thiếu nữ bị trói trong bức ảnh đổ ở bên cạnh, một chân đã bị gãy. Mà lúc Du Liệt đá gãy cửa xông vào, gạt ngã đám Đinh Gia Trí, nữ sinh toàn thân giấu trong bóng tối ở bức ảnh kia đã thét chói tai chạy ra ngoài.
Sự khởi đầu của cuộc chiến này không quá bi thảm…
Khi Du Liệt đá chốt cửa bước vào, gân xanh trên trán nổi lên, làn da trắng lạnh từ mặt đến cổ đỏ bừng, dáng vẻ hung dữ của anh khiến nhiều nam sinh khiếp sợ. <!-- Quảng cáo 1 -->
Mãi cho đến khi cú đá ác độc đó đánh ngã Đinh Gia Trí xuống đất, họ mới phản ứng và tách hai người ra.
Sau khi cô gái hét lên rồi bỏ chạy, Du Liệt đứng sững tại chỗ vài giây, dường như định quay người bỏ đi.
Không ai định cản lại.
Dáng vẻ của anh quá đáng sợ, Đinh Gia Trí đã đạt được mục đích. Du Liệt không thể nào đến kịp kỳ thi tiếng Anh cuối cùng.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, Đinh Gia Trí bị đá suýt ngất khom lưng bò dậy, anh ta che bụng dưới, gằn giọng cười.
“Hãy chờ đó Du Liệt, một ngày nào đó ông đây sẽ khiến bức ảnh kia thành sự thật.”
“…”
Bóng người đang đi tới cuối bậc thang đột nhiên dừng lại.
Sau đó… chuyện xảy ra không thể ngăn được.
Lúc đầu, đám nam sinh vẫn muốn giúp Đinh Gia Trí cũng thực sự đã ra tay. Đến tận khi họ phát hiện ra dường như Du Liệt đã phát điên. Hình như anh không còn quan tâm điều gì nữa, thật sự muốn đánh chết Đinh Gia Trí.
Một vài nam sinh bị doạ vội thu tay lại, muốn kéo hai người ra.
Kết quả là tiếng còi báo động chói tai từ sân trường vọng tới, đám nam sinh không lo được nhiều tới thế, tất cả đều hoảng hồn nhảy ra ngoài phòng hoạt động.
Hai cảnh sát kéo tay Du Liệt ra khỏi cổ Đinh Gia Trí, nhấn anh xuống đất. Mắt trái của Du Liệt đã bị máu tươi chảy từ thái dương xuống nhuộm đỏ, không nhìn rõ trước mắt nữa.
Đinh Gia Trí còn thảm hại hơn anh, anh ta hít một hơi dài, cười khẩy, vừa cười vừa ho dữ dội, chỉ ra phía ngoài phòng sinh hoạt đang náo loạn.
Miệng đầy máu nói: “Không đến… không đến haha! Tao đã bảo người nói cho con nhỏ đó biết, nhưng Hạ Diên Điệp không tới. Du Liệt à! Con nhỏ đó vốn không thèm để ý tới sự sống chết của mày. Mày sống hay chết không quan trọng bằng việc thi cử của nó, ha ha ha… Khụ khụ…”
Tiếng cười bị tiếng ho rách phổi cắt ngang.
“Đừng lộn xộn!”
Hai cảnh sát khống chế Du Liệt hung dữ nói, chật vật lắm mới giữ được thiếu niên mặc áo sơ mi nhuộm đỏ máu này. Một trong hai người lấy còng tay ở sau eo ra.
“Cùm cụp.”
Tay Du Liệt bị còng lại.
Du Liệt ngã xuống, hàng mi dài đẫm máu nhắm lại
Cảnh sát đưa anh ra khỏi căn phòng chật chội tối tăm, khi Du Liệt đến chân cầu thang, phía sau vẫn còn nghe thấy giọng nói khàn khàn của Đinh Gia Trí.
“Du Liệt, tao thua mày, mày cũng không hề thắng.”
Anh ta vừa ho vừa cười rít lên: “Con nhỏ đó chính là loại người như vậy, dù mày có móc tim móc phổi ra trao cho nó, Hạ Diên Điệp cũng không hề để ý đâu.”
“…”
“Bắt nó câm miệng đi.” Cảnh sát già đi cùng đội cau mày: “Xem có nghiêm trọng không, nếu không chết được thì mang nó đi!”
“Vâng! Thưa đội trưởng.”
Ông cảnh sát già cau mày liếc nhìn thiếu niên bị bắt đi, máu tươi nhuộm đỏ mí mắt trái của anh trông rất khủng khiếp. Mất máu hoặc bạo lực khiến khuôn mặt anh trông vừa tái nhợt vừa lạnh lùng. Anh nhắm chặt mắt, thái dương, mũi, gò má và tất cả ngũ quan sắc nét đều lấm lem vết máu, tựa như vàng vốn thanh quý mà lại bị chôn trong nước bùn.
Du Liệt bị nhét vào xe cảnh sát, người cảnh sát già ngồi bên cạnh anh.
Cửa xe khép lại, tiếng còi chói tai của xe cảnh sát vang lên.
Cảnh sát già cau mày: “Cậu là Du Liệt à? Xảy ra chuyện gì vậy? Bảo vệ nói cậu bảo anh ta báo cảnh sát. Chẳng phải có nữ sinh bị bắt cóc ư? Cô bé ấy bây giờ ở đâu?”
“…”
Trong xe yên lặng hồi lâu.
Một lúc sau, thiếu niên cúi đầu ngả người về phía sau, dựa vào chiếc ghế da phía sau xe cảnh sát.
Máu chảy ra từ trán anh và thấm vào chân tóc sẫm màu.
Dường như Du Liệt đang mỉm cười.
Hoặc chỉ nhếch mép vừa lạnh lùng vừa tự giễu.
“Không ai cả.” Du Liệt khàn giọng nói: “Hận thù của chúng cháu không liên quan tới người khác.”
“…”
–
Hạ Diên Điệp không bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô nộp bài sớm lại là vào phòng thi tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học của mình.
Giống như toàn bộ trường thi, cô tựa như một con robot lạnh lùng chỉ có khả năng suy nghĩ lý trí. Hạ Diên Điệp xác nhận tên và số bài thi của mình, kiểm tra phiếu trả lời rồi cầm tập tài liệu đứng dậy đưa bài thi cho giáo viên, gật đầu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng thi.
Cô nhét tập tài liệu vào cặp quá mạnh khiến góc nhọn cắt vào ngón tay cô.
Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Hạ Diên Điệp siết chặt nắm tay.
Giây tiếp theo, cô nhặt cặp sách lên và chạy về phía cầu thang.
Đó cũng là cảnh tượng nực cười và điên rồ nhất trong cuộc đời Hạ Diên Điệp. Trong cuộc sống, cô vô cùng thận trọng, cẩn trọng trong từng bước đi của mình, đây là lần đầu tiên cô chạy về phía trước như điên, bất chấp mọi việc.
Khi Hạ Diên Điệp chạy, trong hô hấp tràn ngập mùi máu tanh. Cô xông ra khỏi cổng trường xa lạ, chạy bừa trước những khuôn mặt kinh ngạc của người xa lạ.
“Bạn học… này!”
Có người cầm micro chặn trước mặt cô, Hạ Diên Điệp không kịp tránh, cả hai va vào nhau khiến cô ngã xuống đất.
Cảm giác nóng rát nhanh chóng bị che đậy bởi cảm giác tê dại.
Hạ Diên Điệp đứng dậy, không thèm nhìn người dưới đất và đám đông hỗn loạn, cuối cùng cô lao ra đường, chặn chiếc taxi đầu tiên.
Cảnh vật dọc đường mờ ảo như trong mơ.
Hạ Diên Điệp không còn nhớ mình đã quay lại khu biệt thự như thế nào, nhìn thấy dì Triệu hoảng hốt chạy tới với vẻ mặt buồn bã, nói vào tai cô điều gì đó với giọng lo lắng.
Hạ Diên Điệp không nghe rõ bà ấy nói gì.
Sau khi mọi tia lý trí đã cạn kiệt, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại tên của một người.
“Du Liệt đâu ạ?”
Giọng nói luôn ấm áp nhẹ nhàng của thiếu nữ giờ lại như giọng của một người mắc kẹt trong sa mạc mấy ngày không được uống nước: “Dì, Du Liệt về chưa ạ?”
“Thân thể cậu ấy thì không sao cả… À… Nhu Sinh đã đến đồn cảnh sát…”
Lời nói ngắt quãng của dì Triệu vang vọng bên tai cô.
Lúc này, Hạ Diên Điệp rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập.
Cô nhắm mắt lại.
“Vâng.”
Hạ Diên Điệp không còn sức để nói nữa, cô lắc đầu từ chối mọi ý tốt của dì Triệu, chậm rãi bước về phía cầu thang.
Mọi thứ sau đó vẫn còn mờ mịt.
Cô chỉ nhớ mình ngồi thẫn thờ bên giường hồi lâu, rồi trông thấy bộ dáng chật vật xấu xí của mình ở trong gương.
Thế là thiếu nữ từ từ đứng dậy, cởi đồng phục học sinh, mặc một chiếc váy dài để che đi vết thương đẫm máu trên đầu gối.
Sau đó cô đi xuống tầng dưới, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách như một con rối bị đứt dây, cầm ly nước mà dì Triệu lo lắng đặt trên bàn uống mấy ngụm đều bị sắc.
Hạ Diên Điệp đợi đến tận lúc sắc trời trở nên tối đen.
Vào một lúc nào đó, cánh cửa vào biệt thự đột nhiên mở ra…
Thiếu nữ trên ghế sofa hơi cứng người lại.
Ly nước suýt rơi khỏi tay cô, cô ngồi bất động trên chiếc ghế sofa bên ngoài gần cửa nhất, quay về phía cửa ra vào.
Du Liệt đã trở về.
Áo sơ mi trắng và quần đen thấm đẫm các loại máu khác nhau, vết thương trên trán đã được làm sạch và băng bó, nhưng càng khiến khuôn mặt kia trông tái nhợt hơn.
Du Liệt cụp mắt xuống, bước vào cửa với cơ thể đầy vết thương.
Anh không thay đôi giày da đen ra, giẫm lên thảm bước vào không có một tiếng động.
Hạ Diên Điệp không nhớ mình đã nín thở từ lúc nào, chỉ nhìn anh không nói một lời. Thấy anh đến gần, cô có cảm giác Du Liệt sẽ coi như cô không tồn tại, chỉ đi ngang qua cô.
Nhưng Du Liệt đã dừng lại.
Chiếc áo khoác dính máu được anh tùy ý vứt đi, thiếu niên lạnh lùng cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy như quét qua thiếu nữ đang ngồi cứng đờ trên ghế sofa không chút cảm xúc.
Cô vô cùng sạch sẽ, đã thay một chiếc váy dài.
Ngoại trừ việc tóc được buộc lên, không đeo kính và mặc một chiếc váy xinh xắn thì trông cô chẳng khác gì lần đầu gặp mặt.
[Ngay cả khi mày móc tim móc phổi ra trao cho nó, nó cũng sẽ không quan tâm đâu.]
Du Liệt rủ mắt, khẽ cười khẩy.
Rồi từ từ ngồi xổm xuống.
“Hạ Diên Điệp.” Du Liệt cất giọng lạnh lùng nhưng lại đượm ý cười, cũng chẳng thèm để ý tới vết thương rớm máu trên khoé môi của mình: “Cậu không thể giả vờ quan tâm tôi một chút à?”
“…”
Môi thiếu nữ khẽ run lên.
“Du Liệt.” Hạ Diên Điệp cụp mắt thì thào, “Cậu lên tầng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện, được không?”
“Được.”
Du Liệt cười khàn khàn, chống đầu gối sững người một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.
Màu u tối tràn ngập trong mắt anh.
Thiếu niên quay người lạnh lùng bước hai bước, sau đó đôi chân dài dừng dại.
Như có một tia cảm xúc không thể kìm nén xuyên qua khóe mắt, xé toạc vỏ bọc lạnh lùng kia, anh quay người bước tới trước ghế sofa, túm lấy cánh tay Hạ Diên Điệp rồi sau đó cúi người…
Giữa tiếng hét của dì Triệu, Du Liệt vác thiếu nữ trên ghế sofa lên vai.
Anh quay lại, đi về phía cầu thang.
Trời đất quay cuồng, máu dồn lên não, tầm mắt Hạ Diên Điệp tối sầm trong giây lát, cô gần như ngất đi vì mất trọng lượng. Nhưng cuối cùng, Hạ Diên Điệp cũng không kêu lên một tiếng.
Bậc thang cách cô rất xa, mặt đất càng ngày càng cao, cô nghĩ nếu bị ngã xuống có thể phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Thềm nghỉ của tầng 1, thềm nghỉ của tầng 2.
Đi hết tầng 2 lại đi lên cao nữa.
Tim Hạ Diên Điệp run lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Du Liệt.”
“... “
Du Liệt dường như không nghe thấy, tiếp tục lên tầng.
“Cậu quên rồi à?” Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại: “Cậu đã nói người ngoài không được phép lên tầng 3 mà?”
“Đúng.”
Du Liệt bật cười tự giễu, tiếng cười lạnh thấu xương.
“Là tôi phạm luật.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Hạ Diên Điệp thoạt nhìn đã đoán được ý đồ của Đinh Gia Trí.
Chỉ trong nháy mắt này, mặt thiếu nữ cắt không còn giọt máu.
Không cần suy nghĩ, Hạ Diên Điệp đưa ngón tay run rẩy bấm gọi lại cho Du Liệt.
Cô lẩm bẩm “đừng đi” trong lòng mười nghìn lần, nhưng tia hy vọng cuối cùng của cô đã bị tiêu tan bởi giọng nói điện tử phát ra từ micro… <!-- Quảng cáo 1 -->
“Xin lỗi, số máy bạn vừa gọi hiện không liên lạc được, vui lòng liên lạc lại sau…” <!-- Quảng cáo 1 -->
“Xin lỗi, số điện thoại bạn vừa gọi…”
“Xin lỗi...”
Sau khi cúp máy lần thứ ba, Hạ Diên Điệp nắm chặt tay để không gọi tới lần thứ tư.
Khóe mắt cô đỏ bừng, đây là lần đầu tiên cô bị điều gì đó làm tức giận tới phát run, so với tức giận thì sự sợ hãi chiếm nhiều hơn. Tựa như mây đen bị ép vỡ tràn vào phủ kín trái tim.
“Ôi, không nghe điện thoại à?” Nam sinh cười: “Trường trung học phổ thông Tân Đức cách điểm thi của Du Liệt khoảng 20 phút phải không? Đoán xem Du Liệt có đến đó không?”
“Bốp!”
Một cái tát mạnh khiến nam sinh quay mặt sang một bên.
Nam sinh tỏ ra ngạc nhiên tới không thể tin được, cuối cùng sắc mặt cậu ta trở nên u ám. Cậu ta xoay người muốn đánh lại, nào ngờ cổ tay bị siết chặt, sau đó bị nữ sinh trước mặt túm lấy cánh tay vặn ra sau lưng.
Hạ Diên Điệp nhấc chân đá mạnh vào đầu gối đối phương.
“A…”
Cậu ta hét lên rồi ngã khuỵu xuống.
Hạ Diên Điệp buông tay ra, đứng hình, sau đó vô thức bước vài bước về phía cầu thang.
“Bạn học này?” Bên trong cửa phòng thi, nữ giám thị ló đầu ra, có chút khó hiểu nhìn về phía sau: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì ạ.”
Hạ Diên Điệp nghe giọng nói của mình như phát ra từ một người khác ở trong cơ thể.
Lạnh lùng và cứng ngắc.
“Vậy thì em nhanh vào đi.” Giám thị nhìn đồng hồ: “Vào trước khi bắt đầu thi 15 phút, không vào sẽ bị cấm thi.”
Có lẽ thấy sắc mặt thiếu nữ thực sự tái nhợt nên giám thị tỏ ra lo lắng, còn nói thêm: “Em có thấy khó chịu ở đâu không?”
“Thưa cô, em có thể gọi điện được không ạ?”
Giám thị do dự: “Được rồi, nhanh lên. Nhiều nhất một phút thôi đấy.”
Hạ Diên Điệp nhấc điện thoại, đôi bàn tay lạnh ngắt và cứng đờ gọi cho chú Triệu.
Người kia nhanh chóng trả lời: “Tiểu Điệp? Cháu không sao chứ? Sao Du Liệt lại gọi điện cho chú bảo cháu xảy ra chuyện. Chú đang lái xe tới Trường trung học phổ thông Tân Đức, cháu…”
“Chắc Du Liệt đã qua… đó rồi.”
Giám thị đứng ở cửa hơi sửng sốt, sau đó ngẩng đầu lên..
Thiếu nữ vốn điềm tĩnh nhất toàn phòng thi bỗng bật khóc ngay khi nói những lời này.
“Xin lỗi, xin lỗi…”
Thiếu nữ ngồi xổm xuống, cuộn tròn thân thể lạnh lẽo, run rẩy không ngừng: “Thật xin lỗi, chú, cháu không đi được… Giúp cậu ấy… Cháu xin lỗi…”
Cô giáo đứng ngoài phòng học, bờ vai căng cứng, tỏ vẻ lo lắng.
Không nghe thấy đầu dây bên kia nói gì nhưng bên này chỉ có tiếng xin lỗi đứt quãng và tiếng khóc của thiếu nữ. Nữ giám thị đang định báo tình trạng đột phát với giáo viên phụ trách thì nghe thấy tiếng chuông báo ba mươi phút trước khi thi…
Thiếu nữ ngồi xổm trên mặt đất đặt điện thoại xuống, kết thúc cuộc gọi. <!-- Quảng cáo 1 -->
Cô bỏ điện thoại vào cặp, đứng dậy, thô bạo lau nước mắt. Vành mắt thiếu nữ đỏ bừng, cầm túi clear trong suốt đi về phía phòng thi.
Ngoài nửa khuôn mặt bị nước mắt làm ướt đẫm và vành mắt đỏ ửng, mặt thiếu nữ đã không còn biểu cảm nào.
Khi bước tới cửa phòng thi, cô đưa túi clear về phía giám thị, sau đó nói với giọng khàn khàn: “Cô kiểm tra đi ạ.”
Nữ giáo viên không bình tĩnh nổi, vội vàng kiểm tra: “Em không sao chứ?”
“…”
Hạ Diên Điệp lắc đầu, nhận lấy rồi xoay người đi đến bàn thi của mình.
Giống như một cái máy lạnh băng.
–
Trường trung học phổ thông Tân Đức hôm nay rất im ắng.
Tuy không phải điểm thi, học sinh lớp 10 và lớp 11 vẫn trong kỳ nghỉ, nhưng trường trung học phổ thông Tân Đức vẫn mở cửa để học sinh lớp 12 quay lại thu dọn đồ đạc. Sân trường trống rỗng chẳng thấy bóng người nào.
Ngoài phía sau sân vận động.
Trong phòng sinh hoạt bỏ hoang, một nửa cánh cửa sắt tựa vào chân bậc thang bên trong, nửa còn lại cũng tách rời tựa vào tường, lung lay sắp đổ.
Phòng hoạt động thậm chí còn bừa bộn hơn thế.
Cái ghế có thiếu nữ bị trói trong bức ảnh đổ ở bên cạnh, một chân đã bị gãy. Mà lúc Du Liệt đá gãy cửa xông vào, gạt ngã đám Đinh Gia Trí, nữ sinh toàn thân giấu trong bóng tối ở bức ảnh kia đã thét chói tai chạy ra ngoài.
Sự khởi đầu của cuộc chiến này không quá bi thảm…
Khi Du Liệt đá chốt cửa bước vào, gân xanh trên trán nổi lên, làn da trắng lạnh từ mặt đến cổ đỏ bừng, dáng vẻ hung dữ của anh khiến nhiều nam sinh khiếp sợ. <!-- Quảng cáo 1 -->
Mãi cho đến khi cú đá ác độc đó đánh ngã Đinh Gia Trí xuống đất, họ mới phản ứng và tách hai người ra.
Sau khi cô gái hét lên rồi bỏ chạy, Du Liệt đứng sững tại chỗ vài giây, dường như định quay người bỏ đi.
Không ai định cản lại.
Dáng vẻ của anh quá đáng sợ, Đinh Gia Trí đã đạt được mục đích. Du Liệt không thể nào đến kịp kỳ thi tiếng Anh cuối cùng.
Tuy nhiên, đúng lúc đó, Đinh Gia Trí bị đá suýt ngất khom lưng bò dậy, anh ta che bụng dưới, gằn giọng cười.
“Hãy chờ đó Du Liệt, một ngày nào đó ông đây sẽ khiến bức ảnh kia thành sự thật.”
“…”
Bóng người đang đi tới cuối bậc thang đột nhiên dừng lại.
Sau đó… chuyện xảy ra không thể ngăn được.
Lúc đầu, đám nam sinh vẫn muốn giúp Đinh Gia Trí cũng thực sự đã ra tay. Đến tận khi họ phát hiện ra dường như Du Liệt đã phát điên. Hình như anh không còn quan tâm điều gì nữa, thật sự muốn đánh chết Đinh Gia Trí.
Một vài nam sinh bị doạ vội thu tay lại, muốn kéo hai người ra.
Kết quả là tiếng còi báo động chói tai từ sân trường vọng tới, đám nam sinh không lo được nhiều tới thế, tất cả đều hoảng hồn nhảy ra ngoài phòng hoạt động.
Hai cảnh sát kéo tay Du Liệt ra khỏi cổ Đinh Gia Trí, nhấn anh xuống đất. Mắt trái của Du Liệt đã bị máu tươi chảy từ thái dương xuống nhuộm đỏ, không nhìn rõ trước mắt nữa.
Đinh Gia Trí còn thảm hại hơn anh, anh ta hít một hơi dài, cười khẩy, vừa cười vừa ho dữ dội, chỉ ra phía ngoài phòng sinh hoạt đang náo loạn.
Miệng đầy máu nói: “Không đến… không đến haha! Tao đã bảo người nói cho con nhỏ đó biết, nhưng Hạ Diên Điệp không tới. Du Liệt à! Con nhỏ đó vốn không thèm để ý tới sự sống chết của mày. Mày sống hay chết không quan trọng bằng việc thi cử của nó, ha ha ha… Khụ khụ…”
Tiếng cười bị tiếng ho rách phổi cắt ngang.
“Đừng lộn xộn!”
Hai cảnh sát khống chế Du Liệt hung dữ nói, chật vật lắm mới giữ được thiếu niên mặc áo sơ mi nhuộm đỏ máu này. Một trong hai người lấy còng tay ở sau eo ra.
“Cùm cụp.”
Tay Du Liệt bị còng lại.
Du Liệt ngã xuống, hàng mi dài đẫm máu nhắm lại
Cảnh sát đưa anh ra khỏi căn phòng chật chội tối tăm, khi Du Liệt đến chân cầu thang, phía sau vẫn còn nghe thấy giọng nói khàn khàn của Đinh Gia Trí.
“Du Liệt, tao thua mày, mày cũng không hề thắng.”
Anh ta vừa ho vừa cười rít lên: “Con nhỏ đó chính là loại người như vậy, dù mày có móc tim móc phổi ra trao cho nó, Hạ Diên Điệp cũng không hề để ý đâu.”
“…”
“Bắt nó câm miệng đi.” Cảnh sát già đi cùng đội cau mày: “Xem có nghiêm trọng không, nếu không chết được thì mang nó đi!”
“Vâng! Thưa đội trưởng.”
Ông cảnh sát già cau mày liếc nhìn thiếu niên bị bắt đi, máu tươi nhuộm đỏ mí mắt trái của anh trông rất khủng khiếp. Mất máu hoặc bạo lực khiến khuôn mặt anh trông vừa tái nhợt vừa lạnh lùng. Anh nhắm chặt mắt, thái dương, mũi, gò má và tất cả ngũ quan sắc nét đều lấm lem vết máu, tựa như vàng vốn thanh quý mà lại bị chôn trong nước bùn.
Du Liệt bị nhét vào xe cảnh sát, người cảnh sát già ngồi bên cạnh anh.
Cửa xe khép lại, tiếng còi chói tai của xe cảnh sát vang lên.
Cảnh sát già cau mày: “Cậu là Du Liệt à? Xảy ra chuyện gì vậy? Bảo vệ nói cậu bảo anh ta báo cảnh sát. Chẳng phải có nữ sinh bị bắt cóc ư? Cô bé ấy bây giờ ở đâu?”
“…”
Trong xe yên lặng hồi lâu.
Một lúc sau, thiếu niên cúi đầu ngả người về phía sau, dựa vào chiếc ghế da phía sau xe cảnh sát.
Máu chảy ra từ trán anh và thấm vào chân tóc sẫm màu.
Dường như Du Liệt đang mỉm cười.
Hoặc chỉ nhếch mép vừa lạnh lùng vừa tự giễu.
“Không ai cả.” Du Liệt khàn giọng nói: “Hận thù của chúng cháu không liên quan tới người khác.”
“…”
–
Hạ Diên Điệp không bao giờ nghĩ rằng lần đầu tiên cô nộp bài sớm lại là vào phòng thi tiếng Anh trong kỳ thi tuyển sinh đại học của mình.
Giống như toàn bộ trường thi, cô tựa như một con robot lạnh lùng chỉ có khả năng suy nghĩ lý trí. Hạ Diên Điệp xác nhận tên và số bài thi của mình, kiểm tra phiếu trả lời rồi cầm tập tài liệu đứng dậy đưa bài thi cho giáo viên, gật đầu, cuối cùng xoay người rời khỏi phòng thi.
Cô nhét tập tài liệu vào cặp quá mạnh khiến góc nhọn cắt vào ngón tay cô.
Dòng máu đỏ tươi lập tức chảy ra.
Hạ Diên Điệp siết chặt nắm tay.
Giây tiếp theo, cô nhặt cặp sách lên và chạy về phía cầu thang.
Đó cũng là cảnh tượng nực cười và điên rồ nhất trong cuộc đời Hạ Diên Điệp. Trong cuộc sống, cô vô cùng thận trọng, cẩn trọng trong từng bước đi của mình, đây là lần đầu tiên cô chạy về phía trước như điên, bất chấp mọi việc.
Khi Hạ Diên Điệp chạy, trong hô hấp tràn ngập mùi máu tanh. Cô xông ra khỏi cổng trường xa lạ, chạy bừa trước những khuôn mặt kinh ngạc của người xa lạ.
“Bạn học… này!”
Có người cầm micro chặn trước mặt cô, Hạ Diên Điệp không kịp tránh, cả hai va vào nhau khiến cô ngã xuống đất.
Cảm giác nóng rát nhanh chóng bị che đậy bởi cảm giác tê dại.
Hạ Diên Điệp đứng dậy, không thèm nhìn người dưới đất và đám đông hỗn loạn, cuối cùng cô lao ra đường, chặn chiếc taxi đầu tiên.
Cảnh vật dọc đường mờ ảo như trong mơ.
Hạ Diên Điệp không còn nhớ mình đã quay lại khu biệt thự như thế nào, nhìn thấy dì Triệu hoảng hốt chạy tới với vẻ mặt buồn bã, nói vào tai cô điều gì đó với giọng lo lắng.
Hạ Diên Điệp không nghe rõ bà ấy nói gì.
Sau khi mọi tia lý trí đã cạn kiệt, trong đầu cô lúc này chỉ còn lại tên của một người.
“Du Liệt đâu ạ?”
Giọng nói luôn ấm áp nhẹ nhàng của thiếu nữ giờ lại như giọng của một người mắc kẹt trong sa mạc mấy ngày không được uống nước: “Dì, Du Liệt về chưa ạ?”
“Thân thể cậu ấy thì không sao cả… À… Nhu Sinh đã đến đồn cảnh sát…”
Lời nói ngắt quãng của dì Triệu vang vọng bên tai cô.
Lúc này, Hạ Diên Điệp rốt cuộc cũng nghe được tiếng tim đập.
Cô nhắm mắt lại.
“Vâng.”
Hạ Diên Điệp không còn sức để nói nữa, cô lắc đầu từ chối mọi ý tốt của dì Triệu, chậm rãi bước về phía cầu thang.
Mọi thứ sau đó vẫn còn mờ mịt.
Cô chỉ nhớ mình ngồi thẫn thờ bên giường hồi lâu, rồi trông thấy bộ dáng chật vật xấu xí của mình ở trong gương.
Thế là thiếu nữ từ từ đứng dậy, cởi đồng phục học sinh, mặc một chiếc váy dài để che đi vết thương đẫm máu trên đầu gối.
Sau đó cô đi xuống tầng dưới, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách như một con rối bị đứt dây, cầm ly nước mà dì Triệu lo lắng đặt trên bàn uống mấy ngụm đều bị sắc.
Hạ Diên Điệp đợi đến tận lúc sắc trời trở nên tối đen.
Vào một lúc nào đó, cánh cửa vào biệt thự đột nhiên mở ra…
Thiếu nữ trên ghế sofa hơi cứng người lại.
Ly nước suýt rơi khỏi tay cô, cô ngồi bất động trên chiếc ghế sofa bên ngoài gần cửa nhất, quay về phía cửa ra vào.
Du Liệt đã trở về.
Áo sơ mi trắng và quần đen thấm đẫm các loại máu khác nhau, vết thương trên trán đã được làm sạch và băng bó, nhưng càng khiến khuôn mặt kia trông tái nhợt hơn.
Du Liệt cụp mắt xuống, bước vào cửa với cơ thể đầy vết thương.
Anh không thay đôi giày da đen ra, giẫm lên thảm bước vào không có một tiếng động.
Hạ Diên Điệp không nhớ mình đã nín thở từ lúc nào, chỉ nhìn anh không nói một lời. Thấy anh đến gần, cô có cảm giác Du Liệt sẽ coi như cô không tồn tại, chỉ đi ngang qua cô.
Nhưng Du Liệt đã dừng lại.
Chiếc áo khoác dính máu được anh tùy ý vứt đi, thiếu niên lạnh lùng cụp mắt xuống, đôi mắt đen láy như quét qua thiếu nữ đang ngồi cứng đờ trên ghế sofa không chút cảm xúc.
Cô vô cùng sạch sẽ, đã thay một chiếc váy dài.
Ngoại trừ việc tóc được buộc lên, không đeo kính và mặc một chiếc váy xinh xắn thì trông cô chẳng khác gì lần đầu gặp mặt.
[Ngay cả khi mày móc tim móc phổi ra trao cho nó, nó cũng sẽ không quan tâm đâu.]
Du Liệt rủ mắt, khẽ cười khẩy.
Rồi từ từ ngồi xổm xuống.
“Hạ Diên Điệp.” Du Liệt cất giọng lạnh lùng nhưng lại đượm ý cười, cũng chẳng thèm để ý tới vết thương rớm máu trên khoé môi của mình: “Cậu không thể giả vờ quan tâm tôi một chút à?”
“…”
Môi thiếu nữ khẽ run lên.
“Du Liệt.” Hạ Diên Điệp cụp mắt thì thào, “Cậu lên tầng nghỉ ngơi trước đi, ngày mai chúng ta sẽ nói chuyện, được không?”
“Được.”
Du Liệt cười khàn khàn, chống đầu gối sững người một lúc rồi mới từ từ đứng dậy.
Màu u tối tràn ngập trong mắt anh.
Thiếu niên quay người lạnh lùng bước hai bước, sau đó đôi chân dài dừng dại.
Như có một tia cảm xúc không thể kìm nén xuyên qua khóe mắt, xé toạc vỏ bọc lạnh lùng kia, anh quay người bước tới trước ghế sofa, túm lấy cánh tay Hạ Diên Điệp rồi sau đó cúi người…
Giữa tiếng hét của dì Triệu, Du Liệt vác thiếu nữ trên ghế sofa lên vai.
Anh quay lại, đi về phía cầu thang.
Trời đất quay cuồng, máu dồn lên não, tầm mắt Hạ Diên Điệp tối sầm trong giây lát, cô gần như ngất đi vì mất trọng lượng. Nhưng cuối cùng, Hạ Diên Điệp cũng không kêu lên một tiếng.
Bậc thang cách cô rất xa, mặt đất càng ngày càng cao, cô nghĩ nếu bị ngã xuống có thể phải đưa vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Thềm nghỉ của tầng 1, thềm nghỉ của tầng 2.
Đi hết tầng 2 lại đi lên cao nữa.
Tim Hạ Diên Điệp run lên, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh: “Du Liệt.”
“... “
Du Liệt dường như không nghe thấy, tiếp tục lên tầng.
“Cậu quên rồi à?” Hạ Diên Điệp nhắm mắt lại: “Cậu đã nói người ngoài không được phép lên tầng 3 mà?”
“Đúng.”
Du Liệt bật cười tự giễu, tiếng cười lạnh thấu xương.
“Là tôi phạm luật.” <!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->