Chương 35: Buộc chặt chút
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 35: Buộc chặt chút
Hạ Diên Điệp cảm thấy chắc chắn mình bị ma nhập.
Nếu không thì phải giải thích thế nào? Khi đối mặt với lời mời của Du Liệt, mọi suy nghĩ trong đầu cô chỉ có một câu trả lời: “Từ chối.”
Nhưng nửa giờ sau, Hạ Diên Điệp đã đứng dưới một tấm biển lớn đầy màu sắc. <!-- Quảng cáo 1 -->
“Chỗ này là chỗ nào?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Suy nghĩ một hồi, Hạ Diên Điệp quyết định hỏi thẳng Du Liệt.
“Quán karaoke.” Du Liệt nói xong, nhìn ánh mắt vẫn kiểu “là chỗ gì” của Hồ Ly, anh cúi đầu cười nói: “Họ nói đúng đấy, trông cậu đúng là học sinh ba tốt.”
Hồ Ly chớp chớp mắt.
Tuy vẫn chưa hiểu quán karaoke là gì, nhưng có lẽ cô cũng biết đại khái nơi này là chỗ giải trí.
Thế là Hạ Diên Điệp đẩy mắt kính lên, tự nhiên quay người lại: “Tôi chợt nhớ ra mình phải quay lại trường lấy đồ. Chúc các cậu vui vẻ.”
Du Liệt khẽ cười khẩy, sải bước chặn đường Hạ Diên Điệp.
Anh cụp mắt xuống, cười nửa miệng nhìn cô: “Dây thừng của cậu đâu?”
“Dây thừng gì cơ?”
Du Liệt không nói gì, cụp mắt xuống, chỉ vào cổ tay cô.
Hạ Diên Điệp chợt nhận ra, cúi đầu xuống, nghiêng mặt khó chịu: “Dù sao… cũng đang là kỳ nghỉ đông.” Cô quay lại kiểm tra cửa quán, ít nhất cửa ra vào cũng rất sáng sủa: “Ở đây trông ổn đấy, tôi nới lỏng sợi dây một chút nhé?”
“Không thể.”
Du Liệt cúi người xuống, giơ tay móc gọng kính đen của cô gái ra.
Anh liếc nhìn phía sau Hạ Diên Điệp rồi nói: “Chỉ là nơi bọn họ tìm phòng riêng để ca hát và chơi game thôi. Vào đó ngồi nửa tiếng, tôi sẽ cùng cậu đi về.”
Hạ Diên Điệp khẽ cau mày, giơ tay muốn lấy kính lại: “Tôi đi cùng cậu, không phải cậu đi cùng tôi.”
“Ồ, được rồi, vậy cậu ở lại với tôi.”
Du Liệt khẽ cười, cầm kính lắc lắc: “Đây là ‘con tin’, đợi cậu đi cùng tôi vào trong thì tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Hạ Diên Điệp: “…”
Sao lại có một đại thiếu gia ấu trĩ thế này chứ?
Hạ Diên Điệp chưa từng đến những nơi như vậy, nhưng phòng riêng mà Cao Đằng đặt lại ở tận cuối. Cô và Du Liệt đi không biết bao nhiêu khúc quanh, nghe vô số tiếng quỷ khóc sói gào.
Nghe tới mức Hạ Diên Điệp hơi nghi ngờ nhân sinh: “Cậu không gạt tôi đấy chứ?”
“Tôi lừa cậu cái gì?”
“Cậu có chắc đây là quán karaoke mà cậu nói, chứ không phải…”
“Hú!”
Một tiếng hú khó mà phán đoán được trạng thái tinh thần đột nhiên tràn ngập toàn bộ hành lang thông qua hệ thống loa.
Hạ Diên Điệp dừng bước, cất giọng chậm rãi không chút biểu cảm: “… Không phải nhà ma chứ?”
Du Liệt vốn cũng hơi khó chịu, nhưng khi nghe lời này, trong mắt anh thấp thoáng ý cười: “Lát nữa ai quấy rầy cậu, tôi sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.”
“Mời hai vị.”
Cuối cùng người phục vụ dẫn đường cũng dừng lại.
Cánh cửa nạm vàng tô bạc trông khá nặng nề được mở ra, đối phương cúi xuống làm động tác mời hai người. <!-- Quảng cáo 1 -->
Bên trong phòng VIP, mấy người kia lập tức im lặng, dừng hết động tác rồi đồng loạt nhìn sang.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến họ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Trước mặt là một cô gái ăn mặc rất giản dị, gương mặt trong trẻo, đặc biệt là đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần kia nhẹ nhàng và không có bất cứ cảm xúc nào.
Du Liệt đứng phía sau cô, anh mặc một chiếc áo khoác da dê màu đen, cổ dựng lên một nửa, bên dưới là một chiếc quần yếm màu đen. Tuy bị Hạ Diên Điệp che chỉ để lộ ra chân trái, nhưng thiết kế túi hộp hay vướng víu này lại tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh.
Điều thu hút sự chú ý nhất là thứ anh đang cầm trên tay.
Hai ngón tay trái của anh lười biếng móc gọng kính đen, buông xuôi ở bên người.
Rõ ràng đó không phải là đồ của anh.
“Anh Liệt, cậu thật sự dẫn người tới đây sao?” Trong phòng có người phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Du Liệt vốn đang nói chuyện với Hạ Diên Điệp, anh cụp mắt xuống cười nửa miệng nhìn cô.
Nghe vậy, anh ngước mắt lên, nụ cười không hề nhạt đi mà tràn ngập sự lạnh lẽo.
Rất kỳ lạ là chỉ khác là cụp mắt và ngước mắt lên, nhưng người nào trong phòng đang nhìn chằm chằm Du Liệt cũng cảm thấy sự khác biệt rất rõ rệt.
Khi anh nhìn cô ánh mắt rất gần gũi, nhưng khi ngước mắt nhìn vào trong, cả người như trở nên xa cách không thể chạm tới.
“Có ý kiến à?”
Du Liệt cất giọng trầm thấp, vừa mơ hồ vừa êm tai: “Vậy tớ đi nhé?”
“Không, không, không, không!” Mấy người trong phòng tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy, chừa lại hai ghế trống ở giữa.
Đèn trong phòng mờ ảo.
Khuôn mặt nào cũng có vẻ xa lạ, Hạ Diên Điệp cũng không muốn làm quen ai ở đây nên đi về phía chiếc ghế sofa trống ở góc hẻo lánh nhất phòng.
“Ê, ê chị Điệp, đừng ngồi xa thế!” Một thanh niên lạ mặt chạy tới chặn trước mặt Hạ Diên Điệp.
Suýt nữa đi đụng vào nhau.
May mà cậu ta kịp dừng lại, vừa đứng thẳng dậy thở phào một hơi thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ai đó đang nhìn mình.
Chàng trai: “…”
Hạ Diên Điệp nhìn người đột nhiên đứng trước mặt nở nụ cười ngốc nghếch khó hiểu: “Chúng ta… quen nhau sao?”
“Đúng vậy, cậu có biết xấu hổ không hả?” Mấy người ngồi trên sô pha la ó: “Gọi ai là chị Điệp đấy? Cậu hỏi anh Liệt xem cậu ấy có đồng ý không? Đó là người của thiếu gia nhà chúng tôi!”
Du Liệt cười khẩy, anh vừa cởi khóa chiếc áo khoác đen đang mặc trên người ra, sau đó ở dưới tầm mắt mọi người anh hơi cuộn áo len đen lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Anh cầm đĩa trái cây trên bàn lên, nhặt lấy mấy quả cam trong đó, nghịch nghịch trong lòng bàn tay rồi lạnh lùng ném một quả về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sofa: “Hỏi tớ cái gì?”
Ném tiếp quả thứ hai: “Gọi ai, hỏi ai?”
Ném quả thứ ba: “Không nói được tiếng người thì làm sao hát được đây?”
“…”
“Anh Liệt, anh Liệt! Đừng ném nữa… Ôi! Tớ sai rồi, sai rồi!”
Chàng trai trên ghế như bị lợn rừng tập kích, bị ngộ thương, đáng tiếc Du Liệt ném chính xác đến mức không trúng người nào khác.
“Cậu ấy không hổ là người đàn ông mà đội thi đấu của nhà trường không có được.” Chàng trai bị ném chạy tán loạn, ôm lấy người anh em cuối cùng mà mình túm được, kêu rên: “Với tỉ lệ ném chính xác thế này, anh Liệt nên gia nhập đội tuyển quốc gia..”
“Haha, đáng đời, ai bảo cậu lắm mồm.”
“Tớ hu hu hu…”
Sau khi ném hết đĩa cam, Du Liệt đặt đĩa trái cây rỗng xuống rồi đút tay lại vào túi.
Anh quay người lại, tưởng Hạ Diên Điệp đã ngồi trong góc rồi, lại phát hiện cô không nhúc nhích, đứng ở nơi tối tăm ngay sau lưng anh.
Du Liệt ngạc nhiên: “Sao cậu không qua đó?”
Sau đó lại mỉm cười nói: “Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, họ không dám ngăn cản cậu đâu.”
Bên cạnh hai người, chàng trai đứng ra cản đường vừa bị giết gà doạ khỉ xong điên cuồng gật đầu: “Mời chị, chị cứ tự nhiên như ở nhà.”
Hạ Diên Điệp có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ nghe lời cậu, bọn họ cũng là bạn của cậu.”
Tuy cô không nói ra ẩn ý, nhưng Du Liệt vẫn hiểu được, anh khẽ nhướng mày, nghiêng người về phía sau lưng Hạ Diên Điệp rồi hơi xoay người.
Trong khung cảnh hỗn loạn, giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng: “Không cần phải nể mặt tôi.”
Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm thấy vành tai hơi nóng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có.”
Anh lùi lại hai bước, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, mỉm cười rạng rỡ: “Tôi rất vui khi cậu có thể đi cùng tôi.”
“....”
Hạ Diên Điệp chịu hợp tác, cuối cùng hai người bị kéo ra ghế sofa ở giữa.
Ngồi đối diện Hạ Diên Điệp là một cô gái mà cô chưa gặp bao giờ. Trên tai cô ta có nhiều lỗ khuyên, mặc áo khoác da, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt có phần khinh thường.
Ở giữa, Du Liệt bị đám người Cao Đằng kéo đi nói chuyện gì đó. Hạ Diên Điệp lờ mờ nghe thấy cô gái và người bên cạnh khẽ cười, giọng nói lọt vào tai cô…
“… Không thể ngờ được cuối cùng cậu ấy lại chọn người thế này, lại còn dẫn tới…”
“?”
Mi mắt Hạ Diên Điệp khẽ giật.
Cô không kiêng dè hay né tránh, ngước mắt lên nhìn cô gái.
Cô ta tình cờ liếc nhìn cô, bị ánh mắt này làm cho choáng vàng.
Đối phương dừng lại, vô thức ngồi thẳng người: “Cậu nhìn tôi làm gì? Chúng tôi đang nói chuyện riêng.” Hình như cô ta hơi e sợ, liếc nhìn về chỗ Du Liệt ở phía xa.
Sau khi xác định Du Liệt không nghe thấy, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại định nói gì đó.
Lại thấy cô gái trước mắt chậm rãi đẩy gọng kính lên.
“Không cần nhìn cậu ấy, cậu đâu có nói xấu cậu ấy.”
Cô gái mặc áo khoác da nghẹn họng.
Hạ Diên Điệp không quan tâm sắc mặt cô ta thế nào, trong tiếng quỷ khóc sói gào cô vẫn bình tĩnh nói: “Thật ra tôi không quan tâm cậu nói gì.”
“Dưới đa số tình huống thì không sao, nhưng thỉnh thoảng…” Cô ngừng lại, đôi mắt dịu dàng hơi cụp xuống, mỉm cười nhìn đối phương: “Thỉnh thoảng, có lúc tôi cũng không nhịn đâu.”
Vị dụ ở cái nơi chết tiệt khiến huyệt thái dương của cô phải phình lên thế này.
“Ráng nhịn một lát.” Hạ Diên Điệp nhìn đồng hồ treo tường, “Cùng lắm là hai mươi phút nữa tôi sẽ rời đi.”
Mặt cô gái kia chuyển sang tái mét.
Cô ta há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra lời doạ dẫm, hất mặt quay đi.
Hạ Diên Điệp có hơi khó hiểu, thầm nghĩ tính tình cô gái này đúng là ngang ngược, tại sao cô thông cảm với cô ta mà cô ta lại chẳng biết ơn.
Đang còn nghĩ ngợi.
Đột nhiên, một mùi hương lạnh có phần gay gắt theo gió ập tới.
Mùi này hơi quen quen.
Hình như sữa tắm hay dầu gội của Du Liệt đều có mùi này.
Hạ Diên Điệp quay lại thì thấy đôi chân dài của Du Liệt đang đứng cạnh mình.
“Đang nói gì vậy?” Giọng nói vang trên đỉnh đầu có vẻ lạnh lùng.
Hạ Diên Điệp ngước mắt nhìn anh.
Ghế sofa trong quán karaoke này hơi ngắn, đây là lần đầu tiên cô để ý thấy Du Liệt cao lớn như vậy, eo và bụng gần như ngang tầm mắt cô.
Thế là Hạ Diên Điệp chỉ có thể ngả người về phía sau.
Nhưng trước khi cô kịp bị chói mắt bởi ánh đèn trên trần nhà, người đứng trước mặt cô đã bật cười khúc khích, dáng người cao lớn khuỵu gối ngồi xổm xuống.
“Sao cậu lùn thế Hồ Ly?”
“?”
Hồ Ly chưa kịp nổi giận, Du Liệt đã quay mặt đi mỉm cười, ánh mắt quét qua cô rồi dừng lại ở cô gái mặc đồ da ở phía sau.
Đối phương đang chột dạ nhìn anh.
Du Liệt nghiêng người ngồi xuống cạnh Hạ Diên Điệp, trên mặt anh vẫn là nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt hờ hững: “Sao thấy tôi qua lại không nói gì nữa? Chẳng phải vừa rồi mấy người nói chuyện rất sôi nổi ư?”
Hạ Diên Điệp: “Hình như cậu hiểu nhầm về sự sôi nổi thì phải.”
Sắc mặt cô gái kia đột nhiên thay đổi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Diên Điệp lại khiến cô ta bình tĩnh lại.
“Nhưng không cần cậu lo lắng đâu.” Hạ Diên Điệp giơ tay lên vẫy tay trước mặt Du Liệt, như muốn cắt đứt ánh mắt của anh: “Cậu rảnh lắm à?”
Du Liệt bất đắc dĩ nhìn lại: “Hồ Ly, cậu có tin vào Phật giáo không?”
Hạ Diên Điệp hiểu ngay, không chút cảm xúc nói: “Tôi chỉ không thích làm những việc không hiệu quả thôi”.
“Hiệu quả gì.”
“Kiều Xuân Thụ bảo là những vệ tinh xung quanh cậu sẽ không bao giờ lụi tàn.” Hạ Diên Điệp bình tĩnh nói: “Tuy tôi bị ngộ thương nhưng cũng chẳng thể tránh được.”
“…”
Du Liệt tức giận tới bật cười, mười ngón tay thon dài vỗ vào nhau rồi lại mở ra, tựa như đang đè nén cảm xúc nào đó, giây lát sau mới quay sang nói: “Vậy thì cậu buộc chặt chút.”
“?”
Hạ Diên Điệp chưa kịp hiểu ra ý gì thì ở đầu kia của phòng hát, Cao Đằng đã cầm đĩa hoa quả và micro lên gõ hai tiếng như chiêng trống, thu hút sự chú ý của mọi người nơi này.
“Nào, nào, ngồi vào chỗ đi các đồng chí, đến giờ thi đấu rồi!”
“Ờooooooo...”
Nhóm người trong phòng hát như bị tiến hoá ngược thành tinh tinh reo hò khiến Hạ Diên Điệp hơi mê mang. Cô có một thoáng hốt hoảng, rốt cuộc cô vào trường trung học phổ thông Tân Đức hay là nhà trẻ Tân Đức đây?
Có lẽ Du Liệt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nhịn cười, giữa những tiếng ồn ào lại nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Thứ bọn họ thích không phải là trò chơi, họ thích xem kẻ nào thua trong mỗi ván chơi bị trừng phạt.”
“Hình phạt gì?”
“Không có gì mới, là trò nói thật hay mạo hiểm.” Du Liệt chỉ vào màn hình bài hát, “Hay là chọn mấy bài kỳ lạ để ai thua cuộc thì phải hát?”
“?”
Hạ Diên Điệp đang định nói cô có thể từ chối tham gia không thì Cao Đằng đã cổ vũ: “Trận đầu tiên chúng ta sẽ chơi Gặp 7 là gõ —— mục tiêu của chúng ta chỉ có một! Bất kể bao nhiêu ngã xuống ——” <!-- Quảng cáo 1 -->
Chiếc micro đã được trao cho đám tinh tinh.
Trên sofa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào: “Cũng phải khiến anh Liệt thua!”
Hạ Diên Điệp: “…”
Hạ Điệp: “?”
“?”
Hạ Diên Điệp không phải là người duy nhất lần đầu tiên chơi trò này. Chẳng bao lâu sau, các “lão làng” bắt đầu mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức với vẻ ai oán.
Nói thì cũng dễ thôi.
Quy tắc của Gặp 7 là gõ đúng như tên gọi, bắt đầu đếm lần lượt theo vòng từ 0, nếu gặp số 7 hoặc bội số của 7 thì phải im lặng và gõ xuống bàn.
Ai gõ hoặc báo sai sẽ tự động bị phạt, sau đó tiếp tục từ chỗ sai.
Sở dĩ nhóm người này phẫn uất như vậy là vì Du Liệt chưa từng thất bại trong bất kỳ trận đấu nào trước đây của họ, mà anh chỉ tham gia một vài lần.
Kỷ lục đỉnh cao là vào kỳ nghỉ hè cách đây nửa năm, một nhóm người đã thức cả đêm chỉ để chờ đợi anh thua cuộc, bị trừng phạt vô số lần và đếm tới cuối cùng còn mê sảng.
Du Liệt là người duy nhất buồn ngủ đến mức ngáp liên tục, vẻ mặt còn lạnh lùng chán đời mỉa mai mấy người bọn họ, nhưng không hề phạm một sai lầm nào.
Điều khó chịu nhất là trước khi rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau anh còn nói một câu.
“Chán chết đi được.”
Thế là bỗng trở nên nổi tiếng sau một trận chiến.
Hạ Diên Điệp nghe xong muốn cười nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất đau lòng, những người này thật ngây thơ và ngu ngốc.
Đừng nói là người có trí thông mình không dốc lòng học Toán nhưng dù bài thi khó tới đâu cũng vẫn làm được trên 140 điểm như Du Liệt, mà ngay cả đối với cô, trò chơi ‘Gặp 7 là gõ’ này còn ấu trĩ hơn trẻ con.
Ngay cả khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và môi trường, phải căng thẳng tới đâu mới có thể quên 1+1=2 chứ?
Nửa tiếng sau.
Hạ Diên Điệp không cười được nữa.
Sự thật đã chứng minh, nhóm người này không chỉ ngây thơ, ngu ngốc mà còn rất bướng bỉnh. Bọn họ có chung mối hận thù và thể hiện khí thế “nếu Du Liệt không thua một lần thì trận đấu này hôm nay sẽ không kết thúc”.
Khi người thứ 18 thua cuộc và chàng trai cao 1,9 mét bị ép hát bài “Ngứa”, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cô nghiêng người đến gần Du Liệt: “Cậu thua một lần đi được không?”
“?”
Du Liệt nhướng mày ra hiệu cho cô nhìn chàng trai đang kìm nén tới đỏ bừng mặt: “Cậu đoán xem vì sao cậu ta lại biến thành như vậy?”
Hạ Diên Điệp: “Chỉ là một bài hát thôi mà, cậu…”
Lời còn chưa nói xong.
Bài hát bắt đầu.
.....
Bài hát kết thúc trong vẻ mặt đờ đẫn của Hồ Ly.
Trong phòng hát tràn ngập niềm vui, chỉ có bạn hát bỏ chạy bán sống bán chết.
Giữa tiếng cười của mọi người, Du Liệt cũng cười theo.
Chỉ là trong suốt quá trình anh không hề nhìn chàng trai ngượng ngùng kia, mà chỉ nhìn về một hướng, cánh tay lười biếng đặt trên tựa lưng, ngón tay thon dài trắng lạnh che trước cằm, nhưng vẫn không giấu được ý cười tràn ra khỏi đáy mắt khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Hồ Ly.
Đợi làn sóng cười điên cuồng này lắng xuống một chút.
Cuối cùng khó khăn lắm Hạ Diên Điệp mới tỉnh táo lại được.
“Khi tụ tập cùng nhau, các cậu đều…” Cô khó khăn lựa chọn từ ngữ: “Chơi trò biến thái như vậy à?”
Du Liệt cười đến khàn cả giọng: “Vậy mà cậu còn muốn tôi thua.”
Nhìn đám tinh tinh càng ngày càng điên cuồng, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nói: “Cậu có thấy thua một ván rồi rời đi sớm là một lựa chọn tốt hơn không?”
Du Liệt tỏ ra hời hợt, lạnh lùng vô tình: “Tôi không nghĩ vậy.”
Hạ Diên Điệp: “.”
Một vòng mới của trò chơi lại bắt đầu.
Người anh em hát bài “Ngứa” vừa rồi thua ở số 952, thế là tính từ cậu ta bắt đầu từ 953.
Thấy tiếng đếm hoặc tiếng gõ bàn càng ngày càng gần, những người phía trước đều hết sức căng thẳng, im lặng đếm số của mình. Trừ Du Liệt đang cầm điện thoại di động, có vẻ đang thản nhiên nhắn tin cho ai đó.
Hồ Ly chớp mắt nhẹ.
Người bên trái Du Liệt hô 963. Du Liệt cụp mắt xuống, nhấn gửi, đang định đọc rõ từng số…
“A Liệt.”
Hơi thở của thiếu nữ đột nhiên phả vào sườn cổ.
“…”
964 mắc kẹt giữa đôi môi mỏng.
Toàn căn phòng im lặng như tờ.
Ba giây sau.
“Ôi! Anh Liệt! Cậu thua rồi.”
“Ha ha ha ha ha!”
“Anh Liệt, cậu cũng có ngày hôm nay!”
“Trừng phạt cậu ấy! Trừng phạt cậu ấy!”
“…”
Những con tinh tinh như đang phát điên.
Giữa tiếng ồn ào sắp xé rách màng nhĩ người ta, Du Liệt chậm rãi đẩy đầu lưỡi vào bên trong má, mấy giây sau, anh khẽ cười nhẹ.
Nói là cười nhưng nó giống với tiếng thở hơn, vô cùng nhẹ nhàng.
“Được… Hồ Ly.” Dưới ánh đèn mờ ảo, Du Liệt quay người nhìn Hạ Diên Điệp vừa làm việc xấu đang từ từ cuộn người lại thành một quả bóng với vẻ mặt hết sức ngây thơ bên cạnh.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cô ba giây, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Tôi đồng ý nhận thua. Đây là lựa chọn của cậu.”
“?”
Hạ Diên Điệp có chút bất an, vừa định thò đầu ra ngoài đã thấy Du Liệt duỗi đôi chân dài đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vòng qua bàn, bình tĩnh bước đến màn hình bài hát.
“Này, anh Liệt, cậu không thể tự lựa chọn được. Chọn ngẫu nhiên trong mấy bài kỳ lạ, tới bài nào thì chọn bài đó!”
“Ừ. Các cậu làm đi.”
Du Liệt nói rồi đi ngang qua màn hình chọn bài, anh cầm hai chiếc ghế da ở ngoài cửa, mỗi tay một chiếc, cuối cùng bước tới chính giữa màn hình rồi đặt xuống.
Chiếc micro đã được “chu đáo” trao tận tay anh.
Du Liệt giơ micro lên trước cằm, nhìn Hồ Ly đang cố thu mình lại trên ghế sofa. Anh đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len đen, bỗng nhiên nhấc tay lên rồi ngón tay thon dài lười biếng ngoắc ngoắc về phía Hạ Diên Điệp, sau đó chỉ vào chiếc ghế da trước mặt.
“Hồ Ly.” Giọng nói được khuếch đại qua micro thậm chí còn trầm ấm hơn: “Lại đây.”
Phòng hát im lặng trong hai giây, sau đó tràn ngập tiếng la hét.
Đối diện với đôi mắt đen ngược sáng của Du Liệt và cảm xúc như những đốm lửa đang nhảy nhót nơi đáy mắt anh, Hạ Diên Điệp ngập ngừng: “…”
Xong đời rồi.
Du Liệt lại sắp “phát điên”.
Tự gây nghiệt không thể sống, hơn nữa cô cũng không phải là người không dám nhận trách nhiệm.
Dù sao thì cũng không phải cô hát.
Hát xong cứ đi luôn.
Ai sợ ai?
Sau khi an ủi tâm lý xong, Hạ Diên Điệp hít sâu một hơi, đứng dậy đi vòng qua bàn, đứng trước chiếc ghế da.
“Tôi ngồi đây đợi cậu hát xong sẽ đi, nhưng mà ra khỏi cánh cửa này, cậu không được ôm hận về chuyện ngày hôm nay nữa.” Hạ Diên Điệp phòng hờ trước.
Đôi mắt đen nhánh của Du Liệt như đang mỉm cười: “Được.”
Lúc này Hạ Diên Điệp mới ngồi xuống.
Để tránh tình trạng quá xấu hổ, cô nhìn thẳng vào màn hình hiển thị trước mặt, nhưng qua khóe mắt vẫn nhìn thấy Du Liệt khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế da bên cạnh.
Có điều không giống cô.
Anh đang đưa lưng về phía màn hình, hoàn toàn đối mặt với cô.
Hạ Diên Điệp làm như không thấy.
Cũng đúng lúc này, tên bài hát từ từ xuất hiện trên màn hình.
《I wanna be your slave》(Anh muốn làm nô lệ của em)
Hạ Diên Điệp giật mình.
Cô đã ghi nhớ từ “slave” trong học kỳ trước, chắc là nô…?
Học sinh kém tiếng Anh như Hạ Diên Điệp còn chưa kịp xác nhận suy nghĩ của mình có đúng hay không thì đã nghe thấy một tiếng hét bất ngờ vang vọng từ ghế sô pha phía sau.
Có cả giọng nam.
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhăn mặt lại.
Hồ Ly là người thức thời.
Vì vậy trong giây lát cô đứng dậy: “Tôi có việc phải làm, cậu cứ ghi thù… đi.”
Cổ tay cô bị nắm lấy.
Sau đó, Du Liệt không cho phép từ chối từ từ kéo thiếu nữ đang chạy trốn quay lại chiếc ghế da trước mặt, đồng thời cũng “ân cần” đỡ cô quay người lại, đối mặt với anh.
“Bây giờ cậu muốn chạy trốn à?”
Du Liệt nắm lấy cổ tay Hạ Diên Điệp rồi nghiêng người về phía trước, lười biếng tựa khuỷu tay cầm micro lên đầu gối, micro chỉ cách đôi môi mỏng của anh một tấc.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt tối sầm: “Muộn rồi.”
“….!”
Nhiều năm sau, Hạ Diên Điệp vẫn còn mơ về cảnh tượng này.
Nói chính xác hơn là đôi mắt u tối tựa như biển đen, vực thẳm không thấy đáy này đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt cô.
“……I wanna be your slave.” (… Anh muốn làm nô lệ của em)
Vào lúc đó, dường như tất cả những thứ còn lại trên thế giới này chỉ là chất giọng khàn khàn lười biếng này.
“I wanna be your master.” (Cũng muốn làm chủ nhân của em)
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, đầu gối chạm vào nhau, cảm xúc nóng bỏng trong đáy mắt u tối của anh như xuyên qua bộ quần áo mùa đông dày cộp, khiến cô vô thức muốn tránh xa anh.
“…… wanna be a good boy.” (… Muốn trở thành một chàng trai tốt)
Nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, chỉ để nhìn sâu hơn vào mắt cô.
“I wanna be a gangster.” (Cũng muốn trở thành một tên lưu manh)
Giọng nói kia như hoá thành một chiếc lưới đen vô hình, khiến cô muốn thoát cũng không thoát được.
“Cause you can be the beauty.” (Vì em là công chúa xinh đẹp)
Anh dây dưa, quấn lấy cô.
“And I could be the monster.” (Và anh không ngại trở thành quái vật.)
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp vào vực thẳm trong đáy mắt mình.
Thế giới chỉ thuộc về Hạ Diên Điệp, cũng là vực thẳm chỉ thuộc về mình cô.
Sau này, khi đã dành trọn cả thanh xuân của mình, Hạ Diên Điệp vẫn chưa từng thoát ra được.
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 35: Buộc chặt chút
Hạ Diên Điệp cảm thấy chắc chắn mình bị ma nhập.
Nếu không thì phải giải thích thế nào? Khi đối mặt với lời mời của Du Liệt, mọi suy nghĩ trong đầu cô chỉ có một câu trả lời: “Từ chối.”
Nhưng nửa giờ sau, Hạ Diên Điệp đã đứng dưới một tấm biển lớn đầy màu sắc. <!-- Quảng cáo 1 -->
“Chỗ này là chỗ nào?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Suy nghĩ một hồi, Hạ Diên Điệp quyết định hỏi thẳng Du Liệt.
“Quán karaoke.” Du Liệt nói xong, nhìn ánh mắt vẫn kiểu “là chỗ gì” của Hồ Ly, anh cúi đầu cười nói: “Họ nói đúng đấy, trông cậu đúng là học sinh ba tốt.”
Hồ Ly chớp chớp mắt.
Tuy vẫn chưa hiểu quán karaoke là gì, nhưng có lẽ cô cũng biết đại khái nơi này là chỗ giải trí.
Thế là Hạ Diên Điệp đẩy mắt kính lên, tự nhiên quay người lại: “Tôi chợt nhớ ra mình phải quay lại trường lấy đồ. Chúc các cậu vui vẻ.”
Du Liệt khẽ cười khẩy, sải bước chặn đường Hạ Diên Điệp.
Anh cụp mắt xuống, cười nửa miệng nhìn cô: “Dây thừng của cậu đâu?”
“Dây thừng gì cơ?”
Du Liệt không nói gì, cụp mắt xuống, chỉ vào cổ tay cô.
Hạ Diên Điệp chợt nhận ra, cúi đầu xuống, nghiêng mặt khó chịu: “Dù sao… cũng đang là kỳ nghỉ đông.” Cô quay lại kiểm tra cửa quán, ít nhất cửa ra vào cũng rất sáng sủa: “Ở đây trông ổn đấy, tôi nới lỏng sợi dây một chút nhé?”
“Không thể.”
Du Liệt cúi người xuống, giơ tay móc gọng kính đen của cô gái ra.
Anh liếc nhìn phía sau Hạ Diên Điệp rồi nói: “Chỉ là nơi bọn họ tìm phòng riêng để ca hát và chơi game thôi. Vào đó ngồi nửa tiếng, tôi sẽ cùng cậu đi về.”
Hạ Diên Điệp khẽ cau mày, giơ tay muốn lấy kính lại: “Tôi đi cùng cậu, không phải cậu đi cùng tôi.”
“Ồ, được rồi, vậy cậu ở lại với tôi.”
Du Liệt khẽ cười, cầm kính lắc lắc: “Đây là ‘con tin’, đợi cậu đi cùng tôi vào trong thì tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Hạ Diên Điệp: “…”
Sao lại có một đại thiếu gia ấu trĩ thế này chứ?
Hạ Diên Điệp chưa từng đến những nơi như vậy, nhưng phòng riêng mà Cao Đằng đặt lại ở tận cuối. Cô và Du Liệt đi không biết bao nhiêu khúc quanh, nghe vô số tiếng quỷ khóc sói gào.
Nghe tới mức Hạ Diên Điệp hơi nghi ngờ nhân sinh: “Cậu không gạt tôi đấy chứ?”
“Tôi lừa cậu cái gì?”
“Cậu có chắc đây là quán karaoke mà cậu nói, chứ không phải…”
“Hú!”
Một tiếng hú khó mà phán đoán được trạng thái tinh thần đột nhiên tràn ngập toàn bộ hành lang thông qua hệ thống loa.
Hạ Diên Điệp dừng bước, cất giọng chậm rãi không chút biểu cảm: “… Không phải nhà ma chứ?”
Du Liệt vốn cũng hơi khó chịu, nhưng khi nghe lời này, trong mắt anh thấp thoáng ý cười: “Lát nữa ai quấy rầy cậu, tôi sẽ đuổi bọn họ ra ngoài.”
“Mời hai vị.”
Cuối cùng người phục vụ dẫn đường cũng dừng lại.
Cánh cửa nạm vàng tô bạc trông khá nặng nề được mở ra, đối phương cúi xuống làm động tác mời hai người. <!-- Quảng cáo 1 -->
Bên trong phòng VIP, mấy người kia lập tức im lặng, dừng hết động tác rồi đồng loạt nhìn sang.
Cảnh tượng đập vào mắt khiến họ lộ ra vẻ mặt kỳ lạ.
Trước mặt là một cô gái ăn mặc rất giản dị, gương mặt trong trẻo, đặc biệt là đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần kia nhẹ nhàng và không có bất cứ cảm xúc nào.
Du Liệt đứng phía sau cô, anh mặc một chiếc áo khoác da dê màu đen, cổ dựng lên một nửa, bên dưới là một chiếc quần yếm màu đen. Tuy bị Hạ Diên Điệp che chỉ để lộ ra chân trái, nhưng thiết kế túi hộp hay vướng víu này lại tôn lên đôi chân vừa dài vừa thẳng của anh.
Điều thu hút sự chú ý nhất là thứ anh đang cầm trên tay.
Hai ngón tay trái của anh lười biếng móc gọng kính đen, buông xuôi ở bên người.
Rõ ràng đó không phải là đồ của anh.
“Anh Liệt, cậu thật sự dẫn người tới đây sao?” Trong phòng có người phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Du Liệt vốn đang nói chuyện với Hạ Diên Điệp, anh cụp mắt xuống cười nửa miệng nhìn cô.
Nghe vậy, anh ngước mắt lên, nụ cười không hề nhạt đi mà tràn ngập sự lạnh lẽo.
Rất kỳ lạ là chỉ khác là cụp mắt và ngước mắt lên, nhưng người nào trong phòng đang nhìn chằm chằm Du Liệt cũng cảm thấy sự khác biệt rất rõ rệt.
Khi anh nhìn cô ánh mắt rất gần gũi, nhưng khi ngước mắt nhìn vào trong, cả người như trở nên xa cách không thể chạm tới.
“Có ý kiến à?”
Du Liệt cất giọng trầm thấp, vừa mơ hồ vừa êm tai: “Vậy tớ đi nhé?”
“Không, không, không, không!” Mấy người trong phòng tỉnh táo lại, nhanh chóng đứng dậy, chừa lại hai ghế trống ở giữa.
Đèn trong phòng mờ ảo.
Khuôn mặt nào cũng có vẻ xa lạ, Hạ Diên Điệp cũng không muốn làm quen ai ở đây nên đi về phía chiếc ghế sofa trống ở góc hẻo lánh nhất phòng.
“Ê, ê chị Điệp, đừng ngồi xa thế!” Một thanh niên lạ mặt chạy tới chặn trước mặt Hạ Diên Điệp.
Suýt nữa đi đụng vào nhau.
May mà cậu ta kịp dừng lại, vừa đứng thẳng dậy thở phào một hơi thì cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo của ai đó đang nhìn mình.
Chàng trai: “…”
Hạ Diên Điệp nhìn người đột nhiên đứng trước mặt nở nụ cười ngốc nghếch khó hiểu: “Chúng ta… quen nhau sao?”
“Đúng vậy, cậu có biết xấu hổ không hả?” Mấy người ngồi trên sô pha la ó: “Gọi ai là chị Điệp đấy? Cậu hỏi anh Liệt xem cậu ấy có đồng ý không? Đó là người của thiếu gia nhà chúng tôi!”
Du Liệt cười khẩy, anh vừa cởi khóa chiếc áo khoác đen đang mặc trên người ra, sau đó ở dưới tầm mắt mọi người anh hơi cuộn áo len đen lên, để lộ cơ bụng săn chắc.
Anh cầm đĩa trái cây trên bàn lên, nhặt lấy mấy quả cam trong đó, nghịch nghịch trong lòng bàn tay rồi lạnh lùng ném một quả về phía chàng trai đang ngồi trên ghế sofa: “Hỏi tớ cái gì?”
Ném tiếp quả thứ hai: “Gọi ai, hỏi ai?”
Ném quả thứ ba: “Không nói được tiếng người thì làm sao hát được đây?”
“…”
“Anh Liệt, anh Liệt! Đừng ném nữa… Ôi! Tớ sai rồi, sai rồi!”
Chàng trai trên ghế như bị lợn rừng tập kích, bị ngộ thương, đáng tiếc Du Liệt ném chính xác đến mức không trúng người nào khác.
“Cậu ấy không hổ là người đàn ông mà đội thi đấu của nhà trường không có được.” Chàng trai bị ném chạy tán loạn, ôm lấy người anh em cuối cùng mà mình túm được, kêu rên: “Với tỉ lệ ném chính xác thế này, anh Liệt nên gia nhập đội tuyển quốc gia..”
“Haha, đáng đời, ai bảo cậu lắm mồm.”
“Tớ hu hu hu…”
Sau khi ném hết đĩa cam, Du Liệt đặt đĩa trái cây rỗng xuống rồi đút tay lại vào túi.
Anh quay người lại, tưởng Hạ Diên Điệp đã ngồi trong góc rồi, lại phát hiện cô không nhúc nhích, đứng ở nơi tối tăm ngay sau lưng anh.
Du Liệt ngạc nhiên: “Sao cậu không qua đó?”
Sau đó lại mỉm cười nói: “Cậu muốn ngồi đâu thì ngồi, họ không dám ngăn cản cậu đâu.”
Bên cạnh hai người, chàng trai đứng ra cản đường vừa bị giết gà doạ khỉ xong điên cuồng gật đầu: “Mời chị, chị cứ tự nhiên như ở nhà.”
Hạ Diên Điệp có chút bất đắc dĩ nói: “Tôi sẽ nghe lời cậu, bọn họ cũng là bạn của cậu.”
Tuy cô không nói ra ẩn ý, nhưng Du Liệt vẫn hiểu được, anh khẽ nhướng mày, nghiêng người về phía sau lưng Hạ Diên Điệp rồi hơi xoay người.
Trong khung cảnh hỗn loạn, giọng nói của anh vẫn rất rõ ràng: “Không cần phải nể mặt tôi.”
Hạ Diên Điệp đột nhiên cảm thấy vành tai hơi nóng: “Cậu nghĩ nhiều rồi, tôi không có.”
Anh lùi lại hai bước, nhìn cô bằng đôi mắt đen láy, mỉm cười rạng rỡ: “Tôi rất vui khi cậu có thể đi cùng tôi.”
“....”
Hạ Diên Điệp chịu hợp tác, cuối cùng hai người bị kéo ra ghế sofa ở giữa.
Ngồi đối diện Hạ Diên Điệp là một cô gái mà cô chưa gặp bao giờ. Trên tai cô ta có nhiều lỗ khuyên, mặc áo khoác da, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Hạ Diên Điệp với ánh mắt có phần khinh thường.
Ở giữa, Du Liệt bị đám người Cao Đằng kéo đi nói chuyện gì đó. Hạ Diên Điệp lờ mờ nghe thấy cô gái và người bên cạnh khẽ cười, giọng nói lọt vào tai cô…
“… Không thể ngờ được cuối cùng cậu ấy lại chọn người thế này, lại còn dẫn tới…”
“?”
Mi mắt Hạ Diên Điệp khẽ giật.
Cô không kiêng dè hay né tránh, ngước mắt lên nhìn cô gái.
Cô ta tình cờ liếc nhìn cô, bị ánh mắt này làm cho choáng vàng.
Đối phương dừng lại, vô thức ngồi thẳng người: “Cậu nhìn tôi làm gì? Chúng tôi đang nói chuyện riêng.” Hình như cô ta hơi e sợ, liếc nhìn về chỗ Du Liệt ở phía xa.
Sau khi xác định Du Liệt không nghe thấy, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm, quay đầu lại định nói gì đó.
Lại thấy cô gái trước mắt chậm rãi đẩy gọng kính lên.
“Không cần nhìn cậu ấy, cậu đâu có nói xấu cậu ấy.”
Cô gái mặc áo khoác da nghẹn họng.
Hạ Diên Điệp không quan tâm sắc mặt cô ta thế nào, trong tiếng quỷ khóc sói gào cô vẫn bình tĩnh nói: “Thật ra tôi không quan tâm cậu nói gì.”
“Dưới đa số tình huống thì không sao, nhưng thỉnh thoảng…” Cô ngừng lại, đôi mắt dịu dàng hơi cụp xuống, mỉm cười nhìn đối phương: “Thỉnh thoảng, có lúc tôi cũng không nhịn đâu.”
Vị dụ ở cái nơi chết tiệt khiến huyệt thái dương của cô phải phình lên thế này.
“Ráng nhịn một lát.” Hạ Diên Điệp nhìn đồng hồ treo tường, “Cùng lắm là hai mươi phút nữa tôi sẽ rời đi.”
Mặt cô gái kia chuyển sang tái mét.
Cô ta há to miệng nhưng cuối cùng vẫn không dám nói ra lời doạ dẫm, hất mặt quay đi.
Hạ Diên Điệp có hơi khó hiểu, thầm nghĩ tính tình cô gái này đúng là ngang ngược, tại sao cô thông cảm với cô ta mà cô ta lại chẳng biết ơn.
Đang còn nghĩ ngợi.
Đột nhiên, một mùi hương lạnh có phần gay gắt theo gió ập tới.
Mùi này hơi quen quen.
Hình như sữa tắm hay dầu gội của Du Liệt đều có mùi này.
Hạ Diên Điệp quay lại thì thấy đôi chân dài của Du Liệt đang đứng cạnh mình.
“Đang nói gì vậy?” Giọng nói vang trên đỉnh đầu có vẻ lạnh lùng.
Hạ Diên Điệp ngước mắt nhìn anh.
Ghế sofa trong quán karaoke này hơi ngắn, đây là lần đầu tiên cô để ý thấy Du Liệt cao lớn như vậy, eo và bụng gần như ngang tầm mắt cô.
Thế là Hạ Diên Điệp chỉ có thể ngả người về phía sau.
Nhưng trước khi cô kịp bị chói mắt bởi ánh đèn trên trần nhà, người đứng trước mặt cô đã bật cười khúc khích, dáng người cao lớn khuỵu gối ngồi xổm xuống.
“Sao cậu lùn thế Hồ Ly?”
“?”
Hồ Ly chưa kịp nổi giận, Du Liệt đã quay mặt đi mỉm cười, ánh mắt quét qua cô rồi dừng lại ở cô gái mặc đồ da ở phía sau.
Đối phương đang chột dạ nhìn anh.
Du Liệt nghiêng người ngồi xuống cạnh Hạ Diên Điệp, trên mặt anh vẫn là nụ cười nửa miệng, nhưng ánh mắt hờ hững: “Sao thấy tôi qua lại không nói gì nữa? Chẳng phải vừa rồi mấy người nói chuyện rất sôi nổi ư?”
Hạ Diên Điệp: “Hình như cậu hiểu nhầm về sự sôi nổi thì phải.”
Sắc mặt cô gái kia đột nhiên thay đổi.
Nhưng lời nói tiếp theo của Hạ Diên Điệp lại khiến cô ta bình tĩnh lại.
“Nhưng không cần cậu lo lắng đâu.” Hạ Diên Điệp giơ tay lên vẫy tay trước mặt Du Liệt, như muốn cắt đứt ánh mắt của anh: “Cậu rảnh lắm à?”
Du Liệt bất đắc dĩ nhìn lại: “Hồ Ly, cậu có tin vào Phật giáo không?”
Hạ Diên Điệp hiểu ngay, không chút cảm xúc nói: “Tôi chỉ không thích làm những việc không hiệu quả thôi”.
“Hiệu quả gì.”
“Kiều Xuân Thụ bảo là những vệ tinh xung quanh cậu sẽ không bao giờ lụi tàn.” Hạ Diên Điệp bình tĩnh nói: “Tuy tôi bị ngộ thương nhưng cũng chẳng thể tránh được.”
“…”
Du Liệt tức giận tới bật cười, mười ngón tay thon dài vỗ vào nhau rồi lại mở ra, tựa như đang đè nén cảm xúc nào đó, giây lát sau mới quay sang nói: “Vậy thì cậu buộc chặt chút.”
“?”
Hạ Diên Điệp chưa kịp hiểu ra ý gì thì ở đầu kia của phòng hát, Cao Đằng đã cầm đĩa hoa quả và micro lên gõ hai tiếng như chiêng trống, thu hút sự chú ý của mọi người nơi này.
“Nào, nào, ngồi vào chỗ đi các đồng chí, đến giờ thi đấu rồi!”
“Ờooooooo...”
Nhóm người trong phòng hát như bị tiến hoá ngược thành tinh tinh reo hò khiến Hạ Diên Điệp hơi mê mang. Cô có một thoáng hốt hoảng, rốt cuộc cô vào trường trung học phổ thông Tân Đức hay là nhà trẻ Tân Đức đây?
Có lẽ Du Liệt đã nhìn thấu suy nghĩ của cô, anh nhịn cười, giữa những tiếng ồn ào lại nghiêng người thì thầm vào tai cô: “Thứ bọn họ thích không phải là trò chơi, họ thích xem kẻ nào thua trong mỗi ván chơi bị trừng phạt.”
“Hình phạt gì?”
“Không có gì mới, là trò nói thật hay mạo hiểm.” Du Liệt chỉ vào màn hình bài hát, “Hay là chọn mấy bài kỳ lạ để ai thua cuộc thì phải hát?”
“?”
Hạ Diên Điệp đang định nói cô có thể từ chối tham gia không thì Cao Đằng đã cổ vũ: “Trận đầu tiên chúng ta sẽ chơi Gặp 7 là gõ —— mục tiêu của chúng ta chỉ có một! Bất kể bao nhiêu ngã xuống ——” <!-- Quảng cáo 1 -->
Chiếc micro đã được trao cho đám tinh tinh.
Trên sofa đột nhiên vang lên tiếng ồn ào: “Cũng phải khiến anh Liệt thua!”
Hạ Diên Điệp: “…”
Hạ Điệp: “?”
“?”
Hạ Diên Điệp không phải là người duy nhất lần đầu tiên chơi trò này. Chẳng bao lâu sau, các “lão làng” bắt đầu mồm năm miệng mười phổ cập kiến thức với vẻ ai oán.
Nói thì cũng dễ thôi.
Quy tắc của Gặp 7 là gõ đúng như tên gọi, bắt đầu đếm lần lượt theo vòng từ 0, nếu gặp số 7 hoặc bội số của 7 thì phải im lặng và gõ xuống bàn.
Ai gõ hoặc báo sai sẽ tự động bị phạt, sau đó tiếp tục từ chỗ sai.
Sở dĩ nhóm người này phẫn uất như vậy là vì Du Liệt chưa từng thất bại trong bất kỳ trận đấu nào trước đây của họ, mà anh chỉ tham gia một vài lần.
Kỷ lục đỉnh cao là vào kỳ nghỉ hè cách đây nửa năm, một nhóm người đã thức cả đêm chỉ để chờ đợi anh thua cuộc, bị trừng phạt vô số lần và đếm tới cuối cùng còn mê sảng.
Du Liệt là người duy nhất buồn ngủ đến mức ngáp liên tục, vẻ mặt còn lạnh lùng chán đời mỉa mai mấy người bọn họ, nhưng không hề phạm một sai lầm nào.
Điều khó chịu nhất là trước khi rời đi vào sáng sớm ngày hôm sau anh còn nói một câu.
“Chán chết đi được.”
Thế là bỗng trở nên nổi tiếng sau một trận chiến.
Hạ Diên Điệp nghe xong muốn cười nhưng trong lòng cũng cảm thấy rất đau lòng, những người này thật ngây thơ và ngu ngốc.
Đừng nói là người có trí thông mình không dốc lòng học Toán nhưng dù bài thi khó tới đâu cũng vẫn làm được trên 140 điểm như Du Liệt, mà ngay cả đối với cô, trò chơi ‘Gặp 7 là gõ’ này còn ấu trĩ hơn trẻ con.
Ngay cả khi bị ảnh hưởng bởi cảm xúc và môi trường, phải căng thẳng tới đâu mới có thể quên 1+1=2 chứ?
Nửa tiếng sau.
Hạ Diên Điệp không cười được nữa.
Sự thật đã chứng minh, nhóm người này không chỉ ngây thơ, ngu ngốc mà còn rất bướng bỉnh. Bọn họ có chung mối hận thù và thể hiện khí thế “nếu Du Liệt không thua một lần thì trận đấu này hôm nay sẽ không kết thúc”.
Khi người thứ 18 thua cuộc và chàng trai cao 1,9 mét bị ép hát bài “Ngứa”, cuối cùng Hạ Diên Điệp cũng không thể chịu đựng được nữa.
Cô nghiêng người đến gần Du Liệt: “Cậu thua một lần đi được không?”
“?”
Du Liệt nhướng mày ra hiệu cho cô nhìn chàng trai đang kìm nén tới đỏ bừng mặt: “Cậu đoán xem vì sao cậu ta lại biến thành như vậy?”
Hạ Diên Điệp: “Chỉ là một bài hát thôi mà, cậu…”
Lời còn chưa nói xong.
Bài hát bắt đầu.
.....
Bài hát kết thúc trong vẻ mặt đờ đẫn của Hồ Ly.
Trong phòng hát tràn ngập niềm vui, chỉ có bạn hát bỏ chạy bán sống bán chết.
Giữa tiếng cười của mọi người, Du Liệt cũng cười theo.
Chỉ là trong suốt quá trình anh không hề nhìn chàng trai ngượng ngùng kia, mà chỉ nhìn về một hướng, cánh tay lười biếng đặt trên tựa lưng, ngón tay thon dài trắng lạnh che trước cằm, nhưng vẫn không giấu được ý cười tràn ra khỏi đáy mắt khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Hồ Ly.
Đợi làn sóng cười điên cuồng này lắng xuống một chút.
Cuối cùng khó khăn lắm Hạ Diên Điệp mới tỉnh táo lại được.
“Khi tụ tập cùng nhau, các cậu đều…” Cô khó khăn lựa chọn từ ngữ: “Chơi trò biến thái như vậy à?”
Du Liệt cười đến khàn cả giọng: “Vậy mà cậu còn muốn tôi thua.”
Nhìn đám tinh tinh càng ngày càng điên cuồng, Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng nói: “Cậu có thấy thua một ván rồi rời đi sớm là một lựa chọn tốt hơn không?”
Du Liệt tỏ ra hời hợt, lạnh lùng vô tình: “Tôi không nghĩ vậy.”
Hạ Diên Điệp: “.”
Một vòng mới của trò chơi lại bắt đầu.
Người anh em hát bài “Ngứa” vừa rồi thua ở số 952, thế là tính từ cậu ta bắt đầu từ 953.
Thấy tiếng đếm hoặc tiếng gõ bàn càng ngày càng gần, những người phía trước đều hết sức căng thẳng, im lặng đếm số của mình. Trừ Du Liệt đang cầm điện thoại di động, có vẻ đang thản nhiên nhắn tin cho ai đó.
Hồ Ly chớp mắt nhẹ.
Người bên trái Du Liệt hô 963. Du Liệt cụp mắt xuống, nhấn gửi, đang định đọc rõ từng số…
“A Liệt.”
Hơi thở của thiếu nữ đột nhiên phả vào sườn cổ.
“…”
964 mắc kẹt giữa đôi môi mỏng.
Toàn căn phòng im lặng như tờ.
Ba giây sau.
“Ôi! Anh Liệt! Cậu thua rồi.”
“Ha ha ha ha ha!”
“Anh Liệt, cậu cũng có ngày hôm nay!”
“Trừng phạt cậu ấy! Trừng phạt cậu ấy!”
“…”
Những con tinh tinh như đang phát điên.
Giữa tiếng ồn ào sắp xé rách màng nhĩ người ta, Du Liệt chậm rãi đẩy đầu lưỡi vào bên trong má, mấy giây sau, anh khẽ cười nhẹ.
Nói là cười nhưng nó giống với tiếng thở hơn, vô cùng nhẹ nhàng.
“Được… Hồ Ly.” Dưới ánh đèn mờ ảo, Du Liệt quay người nhìn Hạ Diên Điệp vừa làm việc xấu đang từ từ cuộn người lại thành một quả bóng với vẻ mặt hết sức ngây thơ bên cạnh.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chằm chằm cô ba giây, sau đó đột nhiên mỉm cười: “Tôi đồng ý nhận thua. Đây là lựa chọn của cậu.”
“?”
Hạ Diên Điệp có chút bất an, vừa định thò đầu ra ngoài đã thấy Du Liệt duỗi đôi chân dài đứng dậy khỏi ghế sofa, đi vòng qua bàn, bình tĩnh bước đến màn hình bài hát.
“Này, anh Liệt, cậu không thể tự lựa chọn được. Chọn ngẫu nhiên trong mấy bài kỳ lạ, tới bài nào thì chọn bài đó!”
“Ừ. Các cậu làm đi.”
Du Liệt nói rồi đi ngang qua màn hình chọn bài, anh cầm hai chiếc ghế da ở ngoài cửa, mỗi tay một chiếc, cuối cùng bước tới chính giữa màn hình rồi đặt xuống.
Chiếc micro đã được “chu đáo” trao tận tay anh.
Du Liệt giơ micro lên trước cằm, nhìn Hồ Ly đang cố thu mình lại trên ghế sofa. Anh đã cởi áo khoác, bên trong chỉ mặc một chiếc áo len đen, bỗng nhiên nhấc tay lên rồi ngón tay thon dài lười biếng ngoắc ngoắc về phía Hạ Diên Điệp, sau đó chỉ vào chiếc ghế da trước mặt.
“Hồ Ly.” Giọng nói được khuếch đại qua micro thậm chí còn trầm ấm hơn: “Lại đây.”
Phòng hát im lặng trong hai giây, sau đó tràn ngập tiếng la hét.
Đối diện với đôi mắt đen ngược sáng của Du Liệt và cảm xúc như những đốm lửa đang nhảy nhót nơi đáy mắt anh, Hạ Diên Điệp ngập ngừng: “…”
Xong đời rồi.
Du Liệt lại sắp “phát điên”.
Tự gây nghiệt không thể sống, hơn nữa cô cũng không phải là người không dám nhận trách nhiệm.
Dù sao thì cũng không phải cô hát.
Hát xong cứ đi luôn.
Ai sợ ai?
Sau khi an ủi tâm lý xong, Hạ Diên Điệp hít sâu một hơi, đứng dậy đi vòng qua bàn, đứng trước chiếc ghế da.
“Tôi ngồi đây đợi cậu hát xong sẽ đi, nhưng mà ra khỏi cánh cửa này, cậu không được ôm hận về chuyện ngày hôm nay nữa.” Hạ Diên Điệp phòng hờ trước.
Đôi mắt đen nhánh của Du Liệt như đang mỉm cười: “Được.”
Lúc này Hạ Diên Điệp mới ngồi xuống.
Để tránh tình trạng quá xấu hổ, cô nhìn thẳng vào màn hình hiển thị trước mặt, nhưng qua khóe mắt vẫn nhìn thấy Du Liệt khoanh chân ngồi xuống chiếc ghế da bên cạnh.
Có điều không giống cô.
Anh đang đưa lưng về phía màn hình, hoàn toàn đối mặt với cô.
Hạ Diên Điệp làm như không thấy.
Cũng đúng lúc này, tên bài hát từ từ xuất hiện trên màn hình.
《I wanna be your slave》(Anh muốn làm nô lệ của em)
Hạ Diên Điệp giật mình.
Cô đã ghi nhớ từ “slave” trong học kỳ trước, chắc là nô…?
Học sinh kém tiếng Anh như Hạ Diên Điệp còn chưa kịp xác nhận suy nghĩ của mình có đúng hay không thì đã nghe thấy một tiếng hét bất ngờ vang vọng từ ghế sô pha phía sau.
Có cả giọng nam.
Cô chợt nhận ra có điều gì đó không ổn, nhăn mặt lại.
Hồ Ly là người thức thời.
Vì vậy trong giây lát cô đứng dậy: “Tôi có việc phải làm, cậu cứ ghi thù… đi.”
Cổ tay cô bị nắm lấy.
Sau đó, Du Liệt không cho phép từ chối từ từ kéo thiếu nữ đang chạy trốn quay lại chiếc ghế da trước mặt, đồng thời cũng “ân cần” đỡ cô quay người lại, đối mặt với anh.
“Bây giờ cậu muốn chạy trốn à?”
Du Liệt nắm lấy cổ tay Hạ Diên Điệp rồi nghiêng người về phía trước, lười biếng tựa khuỷu tay cầm micro lên đầu gối, micro chỉ cách đôi môi mỏng của anh một tấc.
Khóe môi anh hơi nhếch lên, ánh mắt tối sầm: “Muộn rồi.”
“….!”
Nhiều năm sau, Hạ Diên Điệp vẫn còn mơ về cảnh tượng này.
Nói chính xác hơn là đôi mắt u tối tựa như biển đen, vực thẳm không thấy đáy này đã chiếm cứ toàn bộ tầm mắt cô.
“……I wanna be your slave.” (… Anh muốn làm nô lệ của em)
Vào lúc đó, dường như tất cả những thứ còn lại trên thế giới này chỉ là chất giọng khàn khàn lười biếng này.
“I wanna be your master.” (Cũng muốn làm chủ nhân của em)
Cổ tay cô bị anh nắm chặt, đầu gối chạm vào nhau, cảm xúc nóng bỏng trong đáy mắt u tối của anh như xuyên qua bộ quần áo mùa đông dày cộp, khiến cô vô thức muốn tránh xa anh.
“…… wanna be a good boy.” (… Muốn trở thành một chàng trai tốt)
Nhưng anh đã nắm lấy cổ tay cô, chỉ để nhìn sâu hơn vào mắt cô.
“I wanna be a gangster.” (Cũng muốn trở thành một tên lưu manh)
Giọng nói kia như hoá thành một chiếc lưới đen vô hình, khiến cô muốn thoát cũng không thoát được.
“Cause you can be the beauty.” (Vì em là công chúa xinh đẹp)
Anh dây dưa, quấn lấy cô.
“And I could be the monster.” (Và anh không ngại trở thành quái vật.)
Du Liệt kéo Hạ Diên Điệp vào vực thẳm trong đáy mắt mình.
Thế giới chỉ thuộc về Hạ Diên Điệp, cũng là vực thẳm chỉ thuộc về mình cô.
Sau này, khi đã dành trọn cả thanh xuân của mình, Hạ Diên Điệp vẫn chưa từng thoát ra được.
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->