Chương 16: Có phải cậu và anh Liệt quen nhau nhưng không cho ai biết?
<!-- Quảng cáo 1 -->
Chương 16: Chân đẹp – Có phải cậu và anh Liệt quen nhau nhưng không cho ai biết?
Đến tận khi Hạ Diên Điệp từ văn phòng thầy Miêu ôm bộ đồng phục được bọc trong túi nilon trong suốt về, Kiều Xuân Thụ còn ngồi yên tại chỗ, vẫn cái dáng vẻ chưa tỉnh táo lại ấy.
Trước khi chuông báo vào lớp vang lên khoảng ba phút.
Hạ Diên Điệp vừa mở sách tiếng Anh ra thì bị Kiều Xuân Thụ nghiêm túc lao tới hỏi: “Cậu và anh Liệt quen nhau nhưng không cho ai biết đúng không?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Đây là câu hỏi chí mạng. <!-- Quảng cáo 1 -->
Hạ Diên Điệp im lặng, khẽ đẩy kính mắt lên: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì thái độ của cậu ấy đối với cậu rất kỳ lạ, haiz!” Kiều Xuân Thụ hơi dừng lại: “Tớ học cùng cậu ấy từ lớp mười, chưa từng thấy anh Liệt đối xử với ai như vậy…”
“Như vậy?”
“Dù sao cũng rất kỳ lạ, thái độ không giống như đối với những người khác.”
“Chắc không có đâu.” Hạ Diên Điệp nghiêm túc đọc ví dụ trong vở, đồng thời phân tâm đáp: “Tớ cảm thấy không khác gì cả, hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Coi như thái độ là tớ nghĩ nhiều, thế xưng hô của cậu ấy thì giải thích thế nào?”
“?”
Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt, quay đầu lại: “Xưng hô gì?”
“Trước khi đi, rõ ràng cậu ấy gọi cậu là hồ ly mà?” Kiều Xuân Thụ nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tuy giọng nói không to nhưng tớ có thể nghe được. Thành thật khai báo đi, cậu và cậu ấy có quan hệ xưng hô bằng biệt danh từ khi nào?”
“Cậu nghe nhầm rồi.”
Hạ Diên Điệp khẽ liếm răng nanh, mỉm cười ôn hoà, mắt cong cong như trăng non.
“Có thể cậu ấy nhớ nhầm tên của tớ, gọi thành Hồ Lệ.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Kiều Xuân Thụ: “?”
“Hồ Lệ và Hạ Diên Điệp nào có liên quan mà nhớ nhầm được?”
“Vị thiếu gia kia là quý nhân hay quên, rất bình thường.” Hạ Diên Điệp không hề chột dạ cúi thấp đầu.
Kiều Xuân Thụ còn muốn hỏi gì đó.
“Ở tiết trước, hình như thầy Miêu có nói tiết này phải viết từ ghép và lấy ví dụ đúng không?”
“Mẹ nó, tớ quên mất, cái gì ấy nhỉ?”
“Ừm, ở đây…”
Không lâu sau, thầy Miêu dẫn Du Liệt về phòng học.
Không biết nói gì mà đại thiếu gia kia lại lộ ra vẻ lười biếng xa cách. Lần này đi ngang qua bàn Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ, anh chẳng ngước mắt lên lấy một lần, cầm lấy balo đi thẳng về phía sau.
Thầy Miêu đứng trên bục giảng: “Bạn học Du Liệt tự ý trốn học, còn vắng mặt trong kỳ thi tháng, hành động này rất tồi tệ. Các em không được phép học em ấy, nghe chưa?”
Bên dưới có người nhỏ giọng: “Chúng em nào dũng cảm như vậy.”
“Ha ha ha…”
Trong tiếng cười phá lên, Hạ Diên Điệp vô thức liếc mắt nhìn.
Buổi chiều nên mặt trời đã xuống thấp, ánh nắng cong vẹo chiếu vào cửa sổ phác hoạ ra hình dáng của anh, tựa như dùng bút máy ngòi mảnh tô lại đường viền, rõ nét tới cô đơn. Vì vậy trong tiếng cười đùa vui vẻ của đám người, bóng lưng lạnh lùng kia lại như làm lu mờ tất cả những thứ bên cạnh, nó khiến người ta cảm thấy nhân gian náo nhiệt, chỉ là Du Liệt không hợp với cảnh này.
Giờ phút này, Hạ Diên Điệp như chợt ngộ ra đôi chút.
Vì sao từ lần đầu gặp mặt, cô không hề muốn che giấu khi ở trước mặt Du Liệt.
Đại khái là một loại trực giác.
Trên đời này có người giống như cô, cũng là một cá nhân cô độc.
Có điều, người kia trái ngược với Hạ Diên Điệp, anh không ở trong vũng lầy mà là ở trên đỉnh cao nhất của nhân gian rộng lớn, giống như ngôi sao bên trên tầng mây. Từ lúc trông thấy Du Liệt cô đã biết khoảng cách giữa hai người còn hơn cả núi và biển.
Hạ Diên Điệp nghĩ một lát rồi yên tĩnh dời mắt đi, ngòi bút lưu loát viết ra một cụm từ.
Ngôi sao bên cạnh mây quá xa.
Cô chỉ muốn hái quả mà mình tự tay trồng được.
…. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đồng phục mùa hè của nữ sinh Trường trung học phổ thông Tân Đức có kiểu dáng thống nhất. Áo là kiểu sơ mi trắng có buộc dây lụa đỏ, kết hợp với một chiếc váy ca rô màu đỏ lam.
Thường thì váy sẽ dài tới vị trí đầu gối.
Chí ít trong sân trường, đa số nữ sinh là như vậy.
Hạ Diên Điệp đứng trong phòng vệ sinh của phòng kế bên, lưỡng lự túm lấy váy, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là do váy hay do kích thước. Nếu không vì sao váy lại ngắn chưa tới đầu gối cô.
Trên núi nhiều sâu bọ, cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên Hạ Diên Điệp gần như chưa bao giờ mặc váy ngắn. Nhất thời, cô cũng không biết đây là nguyên nhân khiến tỷ lệ chiều dài chân của cô vượt trội hơn người bình thường.
“Xong chưa Tiểu Hồ Điệp? Cậu còn không ra là chúng ta sẽ không kịp đi tập hợp chạy bộ đâu đấy.”
“Tới đây.”
Dù muốn xác nhận có phải nhầm kích thước không thì cũng phải đợi chạy bộ xong. Hạ Diên Điệp đưa tay vuốt vuốt váy, đẩy cửa đi ra.
Kiều Xuân Thụ quay lưng đứng chờ ngoài cửa, từ cửa sổ xoay người lại: “Thời tiết nóng chết người này mà còn phải chạy bộ một ngày hai lần. Trường chúng ta đúng là không có nhân tính. Tớ mà là cậu thì sẽ ước gì đồng phục mãi mãi đừng tới, như vậy có thể không cần chạy bộ… bộ.”
“?”
Hạ Diên Điệp không biết có phải vừa rồi mình nghe được từ thô tục gì không.
Cô dừng cái tay đang vuốt váy lại, khó hiểu ngẩng đầu.
Sau đó thấy Kiều Xuân Thụ vừa ngẩn người tỉnh táo lại, lao tới nói: “Trời ơi, Tiểu Hồ Điệp, cái áo phông và quần bò của cậu làm tớ không nhìn ra… cậu lại có ngực, eo và đôi chân như vậy. Má ơi, đồng phục xấu đau xấu đớn mà cậu cũng có thể mặc thành thế này. Đi, đi, đi! Mau, tớ phải đưa cậu ra ngoài đi dạo hai vòng.”
Hạ Diên Điệp còn đang ngơ ngác đã bị Kiều Xuân Thụ hưng phấn kéo ra ngoài. Cô ấy nhanh chóng xuống lầu, kéo theo Hạ Diên Điệp vẫn còn kinh hoàng vì đang mặc váy ngắn trên đầu gối, cảm giác này hoàn toàn khác với quần và chiếc váy ngủ dài mà nhà họ Du tặng.
Dọc đường, cô cảm thấy váy như sắp bay lên, thực sự muốn dùng chun buộc tóc buộc luôn nó vào đùi.
Đợi Hạ Diên Điệp hoàn hồn thì đã bị Kiều Xuân Thụ đưa tới tầng dưới.
Học sinh lớp 11 đang xếp hàng tập hợp dưới tầng, vừa ra khỏi cửa cầu thang, đối mặt với hai bên đường có các bạn đang xếp hàng dài về phía sân trường, Kiều Xuân Thụ lập tức dừng lại.
Còn đẩy phía sau eo của Hạ Diên Điệp lên một chút: “Đừng chạy, đoan trang chút.”
Hạ Diên Điệp: “?”
Chẳng lẽ người vừa rồi chạy suýt bay cả lên là cô ư?
Hạ Diên Điệp chỉnh lại kính đen bị méo sẹo vì vừa chạy, bất đắc dĩ nói: “Được, đến trễ sẽ bị phạt đứng một cách ‘đoan trang’.”
“…”
Lúc này, trong lớp 11/9.
Đinh Hoài Tình đột nhiên bị nữ sinh bên cạnh đụng đụng cánh tay: “Ôi trời, cậu nhìn xem kia chẳng phải con bé ăn mày mới tới của lớp 11/1 sao?”
“Ai da, cậu ta có gì đáng xem.”
Đinh Hoài Tình cau mày quay sang chỗ khác, con ngươi bỗng chốc co rụt lại.
Thiếu nữ đang chạy từ vị trí cách đó không xa tới, bộ ngực đang bị trói buộc trong áo sơ mi khẽ lắc lư, dây lụa đỏ đón gió bay bay bên cạnh sườn cổ trắng nõn. Vòng eo mảnh khảnh vừa với chiếc váy, gió thổi làm tà váy xếp ly ngay ngắn của cô bay bay, lộ ra đôi chân dài trắng ngần như mỡ đông ở bên dưới.
Nơi đó đúng là điểm bắt mắt nhất.
Dáng chân của cô cực đẹp, vừa thon dài lại vừa cao thẳng, nhiều chút thịt sẽ thấy béo, ít đi chút thì lại gầy. Trên chân còn đi một đôi giày màu trắng hoa văn màu đỏ đã sờn cũ, vừa khéo cao tới dưới mắt cá chân.
Thế là ngay cả mắt cá chân nho nhỏ kia cũng lộ ra đôi phần gợi cảm.
Đinh Hoài Tình vô thức siệt chặt tấm gương trong tay.
Nữ sinh bên cạnh còn chưa phát giác, nhìn theo hướng Hạ Diên Điệp rời đi: “Trước kia trong trường đồn anh Liệt đưa áo sơ mi cho cậu ta, tớ hoàn toàn không tin. Bây giờ nhìn thì thấy có chút khó nói. Không phải anh Liệt thật sự thích kiểu này… Haiz, Hoài Tình, sắp chạy bộ rồi, cậu đi đâu thế?”
“Cháy nắng, không chạy, xin phép nghỉ cho tớ.”
Đinh Hoài Tình tức giận tiến vào cửa cầu thang.
Nữ sinh kia nghẹn họng giây lát, quay mặt đi chỗ khác, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Thôi đi, trong nhà có vài đồng tiền mà tự coi mình là công chúa…”
Cuối cùng, Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ cũng chạy tới điểm tập hợp của lớp 11/1.
Lớp 11/1 đã từng là đội dẫn đầu nên được xếp ở phía trước nhất của toàn bộ đội ngũ học sinh.
Còn cách thời điểm chạy bộ mấy phút, khác với chỉnh thể rời rạc của các lớp khác, lúc này đội ngũ của lớp 11/1 đã xếp hàng ngay ngắn.
Lúc Hạ Diên Điệp đi qua lớp 11/2 thì thấy bóng dáng cao gầy đứng ở cuối đội ngũ lớp. Người này vốn trời sinh khiến người ta khó mà xem nhẹ. Dù đứng trong đám người nhưng với khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia, cộng với biểu cảm hờ hững xa cách chúng sinh, gần như có thể dễ dàng lôi người đó ra khỏi đám đông nhốn nháo.
Huống chi, hôm nay anh còn “đại bất kính” không mặc đồng phục, áo phông màu đen tay lửng kết hợp với quần jean dài có túi, đầu tóc rối bù không hề có nề nếp.
Dù như vậy, nữ sinh đứng hàng đầu của lớp 11/2 vẫn quay qua nhìn về hướng này, còn nghiêng mặt nhón chân cười đùa, không biết bọn họ trò chuyện gì với nhau mà mặt đỏ như quả táo, trong không khí tràn đầy vẻ tươi mới của thiếu nữ biết yêu.
Đại thiếu gia cũng chẳng thèm để ý người khác đang nhìn mình.
Mắt miễn cưỡng chớp, hàng lông mi vừa dày vừa dài rủ xuống lộ ra vẻ lười biếng. Dưới mí mắt là quầng thâm nhàn nhạt, toàn thân như đang mộng du, mặt vô cảm ngáp một cái.
Cũng lạ, anh càng như vậy thì có vẻ mấy nữ sinh kia càng hưng phấn tới không chịu được.
Hạ Diên Điệp cảm thấy tâm tư của đám người này đúng là khó hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa, bước vội từ cuối hàng chạy về phía trước.
Dây lụa đỏ trên áo sơ mi trắng buộc lỏng, chẳng biết bị tuột từ lúc nào, đang dắt ở sau áo.
Du Liệt đang ngáp được một nửa thì dừng lại.
Cũng may không chỉ có anh ngừng hành động lại nên cũng không lộ ra sự đột ngột.
Mà thực tế, toàn thể người của lớp 11/1 đang bị phơi khô đều tỉnh lại, ngay cả mấy học sinh giỏi đang cầm vở học bài mới cũng không ngoại lệ, bị kéo vào đám người chưa kịp nhìn và nhìn thấy đang bàn tán.
“Là cậu ta sao?”
“Má ơi, đôi chân này, đúng là chân nhân bất lộ tướng!”
“Tuần trước cậu ta vừa tới là tớ đã phát hiện rồi. Cậu ta trắng thật đấy, mấy cô gái tới từ thôn nhỏ ở phương Nam đều trắng như vậy sao?”
“Chân đẹp thì có tác dụng gì, mặt vẫn xấu.”
“Chậc chậc, từ cái này có thể nhìn ra cậu không biết gì về xem phim. Chân đẹp có tác dụng rất lớn. Cậu chưa xem phim 18+ bao giờ phải không? A!”
Một tiếng hét thảm vang lên.
Phía cuối hàng ngũ, nam sinh nói tới phim 18+ bị “bay” ngã ra khỏi hàng, toàn thân tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Ai! Ai đạp tôi?” Nam sinh tức giận vô cùng, nổi cáu bò dậy.
“Tôi.”
Chân dài lười miếng chạm đất, Du Liệt cong một chân lên, cử động mắt cá chân.
Anh đút tay vào túi quần, cúi xuống nhìn người kia, giọng nói cũng rất hờ hững.
“Cậu nhìn xem chân tôi có đẹp không?”
Nam sinh: “…”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->
Chương 16: Chân đẹp – Có phải cậu và anh Liệt quen nhau nhưng không cho ai biết?
Đến tận khi Hạ Diên Điệp từ văn phòng thầy Miêu ôm bộ đồng phục được bọc trong túi nilon trong suốt về, Kiều Xuân Thụ còn ngồi yên tại chỗ, vẫn cái dáng vẻ chưa tỉnh táo lại ấy.
Trước khi chuông báo vào lớp vang lên khoảng ba phút.
Hạ Diên Điệp vừa mở sách tiếng Anh ra thì bị Kiều Xuân Thụ nghiêm túc lao tới hỏi: “Cậu và anh Liệt quen nhau nhưng không cho ai biết đúng không?” <!-- Quảng cáo 1 -->
Đây là câu hỏi chí mạng. <!-- Quảng cáo 1 -->
Hạ Diên Điệp im lặng, khẽ đẩy kính mắt lên: “Sao đột nhiên cậu lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì thái độ của cậu ấy đối với cậu rất kỳ lạ, haiz!” Kiều Xuân Thụ hơi dừng lại: “Tớ học cùng cậu ấy từ lớp mười, chưa từng thấy anh Liệt đối xử với ai như vậy…”
“Như vậy?”
“Dù sao cũng rất kỳ lạ, thái độ không giống như đối với những người khác.”
“Chắc không có đâu.” Hạ Diên Điệp nghiêm túc đọc ví dụ trong vở, đồng thời phân tâm đáp: “Tớ cảm thấy không khác gì cả, hẳn là cậu nghĩ nhiều rồi.”
“Coi như thái độ là tớ nghĩ nhiều, thế xưng hô của cậu ấy thì giải thích thế nào?”
“?”
Hạ Diên Điệp khẽ chớp mắt, quay đầu lại: “Xưng hô gì?”
“Trước khi đi, rõ ràng cậu ấy gọi cậu là hồ ly mà?” Kiều Xuân Thụ nheo mắt lại, nhẹ giọng nói: “Tuy giọng nói không to nhưng tớ có thể nghe được. Thành thật khai báo đi, cậu và cậu ấy có quan hệ xưng hô bằng biệt danh từ khi nào?”
“Cậu nghe nhầm rồi.”
Hạ Diên Điệp khẽ liếm răng nanh, mỉm cười ôn hoà, mắt cong cong như trăng non.
“Có thể cậu ấy nhớ nhầm tên của tớ, gọi thành Hồ Lệ.” <!-- Quảng cáo 1 -->
Kiều Xuân Thụ: “?”
“Hồ Lệ và Hạ Diên Điệp nào có liên quan mà nhớ nhầm được?”
“Vị thiếu gia kia là quý nhân hay quên, rất bình thường.” Hạ Diên Điệp không hề chột dạ cúi thấp đầu.
Kiều Xuân Thụ còn muốn hỏi gì đó.
“Ở tiết trước, hình như thầy Miêu có nói tiết này phải viết từ ghép và lấy ví dụ đúng không?”
“Mẹ nó, tớ quên mất, cái gì ấy nhỉ?”
“Ừm, ở đây…”
Không lâu sau, thầy Miêu dẫn Du Liệt về phòng học.
Không biết nói gì mà đại thiếu gia kia lại lộ ra vẻ lười biếng xa cách. Lần này đi ngang qua bàn Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ, anh chẳng ngước mắt lên lấy một lần, cầm lấy balo đi thẳng về phía sau.
Thầy Miêu đứng trên bục giảng: “Bạn học Du Liệt tự ý trốn học, còn vắng mặt trong kỳ thi tháng, hành động này rất tồi tệ. Các em không được phép học em ấy, nghe chưa?”
Bên dưới có người nhỏ giọng: “Chúng em nào dũng cảm như vậy.”
“Ha ha ha…”
Trong tiếng cười phá lên, Hạ Diên Điệp vô thức liếc mắt nhìn.
Buổi chiều nên mặt trời đã xuống thấp, ánh nắng cong vẹo chiếu vào cửa sổ phác hoạ ra hình dáng của anh, tựa như dùng bút máy ngòi mảnh tô lại đường viền, rõ nét tới cô đơn. Vì vậy trong tiếng cười đùa vui vẻ của đám người, bóng lưng lạnh lùng kia lại như làm lu mờ tất cả những thứ bên cạnh, nó khiến người ta cảm thấy nhân gian náo nhiệt, chỉ là Du Liệt không hợp với cảnh này.
Giờ phút này, Hạ Diên Điệp như chợt ngộ ra đôi chút.
Vì sao từ lần đầu gặp mặt, cô không hề muốn che giấu khi ở trước mặt Du Liệt.
Đại khái là một loại trực giác.
Trên đời này có người giống như cô, cũng là một cá nhân cô độc.
Có điều, người kia trái ngược với Hạ Diên Điệp, anh không ở trong vũng lầy mà là ở trên đỉnh cao nhất của nhân gian rộng lớn, giống như ngôi sao bên trên tầng mây. Từ lúc trông thấy Du Liệt cô đã biết khoảng cách giữa hai người còn hơn cả núi và biển.
Hạ Diên Điệp nghĩ một lát rồi yên tĩnh dời mắt đi, ngòi bút lưu loát viết ra một cụm từ.
Ngôi sao bên cạnh mây quá xa.
Cô chỉ muốn hái quả mà mình tự tay trồng được.
…. <!-- Quảng cáo 1 -->
Đồng phục mùa hè của nữ sinh Trường trung học phổ thông Tân Đức có kiểu dáng thống nhất. Áo là kiểu sơ mi trắng có buộc dây lụa đỏ, kết hợp với một chiếc váy ca rô màu đỏ lam.
Thường thì váy sẽ dài tới vị trí đầu gối.
Chí ít trong sân trường, đa số nữ sinh là như vậy.
Hạ Diên Điệp đứng trong phòng vệ sinh của phòng kế bên, lưỡng lự túm lấy váy, bắt đầu suy nghĩ xem rốt cuộc là do váy hay do kích thước. Nếu không vì sao váy lại ngắn chưa tới đầu gối cô.
Trên núi nhiều sâu bọ, cộng thêm gia cảnh nghèo khó nên Hạ Diên Điệp gần như chưa bao giờ mặc váy ngắn. Nhất thời, cô cũng không biết đây là nguyên nhân khiến tỷ lệ chiều dài chân của cô vượt trội hơn người bình thường.
“Xong chưa Tiểu Hồ Điệp? Cậu còn không ra là chúng ta sẽ không kịp đi tập hợp chạy bộ đâu đấy.”
“Tới đây.”
Dù muốn xác nhận có phải nhầm kích thước không thì cũng phải đợi chạy bộ xong. Hạ Diên Điệp đưa tay vuốt vuốt váy, đẩy cửa đi ra.
Kiều Xuân Thụ quay lưng đứng chờ ngoài cửa, từ cửa sổ xoay người lại: “Thời tiết nóng chết người này mà còn phải chạy bộ một ngày hai lần. Trường chúng ta đúng là không có nhân tính. Tớ mà là cậu thì sẽ ước gì đồng phục mãi mãi đừng tới, như vậy có thể không cần chạy bộ… bộ.”
“?”
Hạ Diên Điệp không biết có phải vừa rồi mình nghe được từ thô tục gì không.
Cô dừng cái tay đang vuốt váy lại, khó hiểu ngẩng đầu.
Sau đó thấy Kiều Xuân Thụ vừa ngẩn người tỉnh táo lại, lao tới nói: “Trời ơi, Tiểu Hồ Điệp, cái áo phông và quần bò của cậu làm tớ không nhìn ra… cậu lại có ngực, eo và đôi chân như vậy. Má ơi, đồng phục xấu đau xấu đớn mà cậu cũng có thể mặc thành thế này. Đi, đi, đi! Mau, tớ phải đưa cậu ra ngoài đi dạo hai vòng.”
Hạ Diên Điệp còn đang ngơ ngác đã bị Kiều Xuân Thụ hưng phấn kéo ra ngoài. Cô ấy nhanh chóng xuống lầu, kéo theo Hạ Diên Điệp vẫn còn kinh hoàng vì đang mặc váy ngắn trên đầu gối, cảm giác này hoàn toàn khác với quần và chiếc váy ngủ dài mà nhà họ Du tặng.
Dọc đường, cô cảm thấy váy như sắp bay lên, thực sự muốn dùng chun buộc tóc buộc luôn nó vào đùi.
Đợi Hạ Diên Điệp hoàn hồn thì đã bị Kiều Xuân Thụ đưa tới tầng dưới.
Học sinh lớp 11 đang xếp hàng tập hợp dưới tầng, vừa ra khỏi cửa cầu thang, đối mặt với hai bên đường có các bạn đang xếp hàng dài về phía sân trường, Kiều Xuân Thụ lập tức dừng lại.
Còn đẩy phía sau eo của Hạ Diên Điệp lên một chút: “Đừng chạy, đoan trang chút.”
Hạ Diên Điệp: “?”
Chẳng lẽ người vừa rồi chạy suýt bay cả lên là cô ư?
Hạ Diên Điệp chỉnh lại kính đen bị méo sẹo vì vừa chạy, bất đắc dĩ nói: “Được, đến trễ sẽ bị phạt đứng một cách ‘đoan trang’.”
“…”
Lúc này, trong lớp 11/9.
Đinh Hoài Tình đột nhiên bị nữ sinh bên cạnh đụng đụng cánh tay: “Ôi trời, cậu nhìn xem kia chẳng phải con bé ăn mày mới tới của lớp 11/1 sao?”
“Ai da, cậu ta có gì đáng xem.”
Đinh Hoài Tình cau mày quay sang chỗ khác, con ngươi bỗng chốc co rụt lại.
Thiếu nữ đang chạy từ vị trí cách đó không xa tới, bộ ngực đang bị trói buộc trong áo sơ mi khẽ lắc lư, dây lụa đỏ đón gió bay bay bên cạnh sườn cổ trắng nõn. Vòng eo mảnh khảnh vừa với chiếc váy, gió thổi làm tà váy xếp ly ngay ngắn của cô bay bay, lộ ra đôi chân dài trắng ngần như mỡ đông ở bên dưới.
Nơi đó đúng là điểm bắt mắt nhất.
Dáng chân của cô cực đẹp, vừa thon dài lại vừa cao thẳng, nhiều chút thịt sẽ thấy béo, ít đi chút thì lại gầy. Trên chân còn đi một đôi giày màu trắng hoa văn màu đỏ đã sờn cũ, vừa khéo cao tới dưới mắt cá chân.
Thế là ngay cả mắt cá chân nho nhỏ kia cũng lộ ra đôi phần gợi cảm.
Đinh Hoài Tình vô thức siệt chặt tấm gương trong tay.
Nữ sinh bên cạnh còn chưa phát giác, nhìn theo hướng Hạ Diên Điệp rời đi: “Trước kia trong trường đồn anh Liệt đưa áo sơ mi cho cậu ta, tớ hoàn toàn không tin. Bây giờ nhìn thì thấy có chút khó nói. Không phải anh Liệt thật sự thích kiểu này… Haiz, Hoài Tình, sắp chạy bộ rồi, cậu đi đâu thế?”
“Cháy nắng, không chạy, xin phép nghỉ cho tớ.”
Đinh Hoài Tình tức giận tiến vào cửa cầu thang.
Nữ sinh kia nghẹn họng giây lát, quay mặt đi chỗ khác, bĩu môi nhỏ giọng nói: “Thôi đi, trong nhà có vài đồng tiền mà tự coi mình là công chúa…”
Cuối cùng, Hạ Diên Điệp và Kiều Xuân Thụ cũng chạy tới điểm tập hợp của lớp 11/1.
Lớp 11/1 đã từng là đội dẫn đầu nên được xếp ở phía trước nhất của toàn bộ đội ngũ học sinh.
Còn cách thời điểm chạy bộ mấy phút, khác với chỉnh thể rời rạc của các lớp khác, lúc này đội ngũ của lớp 11/1 đã xếp hàng ngay ngắn.
Lúc Hạ Diên Điệp đi qua lớp 11/2 thì thấy bóng dáng cao gầy đứng ở cuối đội ngũ lớp. Người này vốn trời sinh khiến người ta khó mà xem nhẹ. Dù đứng trong đám người nhưng với khuôn mặt điển trai lạnh lùng kia, cộng với biểu cảm hờ hững xa cách chúng sinh, gần như có thể dễ dàng lôi người đó ra khỏi đám đông nhốn nháo.
Huống chi, hôm nay anh còn “đại bất kính” không mặc đồng phục, áo phông màu đen tay lửng kết hợp với quần jean dài có túi, đầu tóc rối bù không hề có nề nếp.
Dù như vậy, nữ sinh đứng hàng đầu của lớp 11/2 vẫn quay qua nhìn về hướng này, còn nghiêng mặt nhón chân cười đùa, không biết bọn họ trò chuyện gì với nhau mà mặt đỏ như quả táo, trong không khí tràn đầy vẻ tươi mới của thiếu nữ biết yêu.
Đại thiếu gia cũng chẳng thèm để ý người khác đang nhìn mình.
Mắt miễn cưỡng chớp, hàng lông mi vừa dày vừa dài rủ xuống lộ ra vẻ lười biếng. Dưới mí mắt là quầng thâm nhàn nhạt, toàn thân như đang mộng du, mặt vô cảm ngáp một cái.
Cũng lạ, anh càng như vậy thì có vẻ mấy nữ sinh kia càng hưng phấn tới không chịu được.
Hạ Diên Điệp cảm thấy tâm tư của đám người này đúng là khó hiểu, cũng không thèm nghĩ nữa, bước vội từ cuối hàng chạy về phía trước.
Dây lụa đỏ trên áo sơ mi trắng buộc lỏng, chẳng biết bị tuột từ lúc nào, đang dắt ở sau áo.
Du Liệt đang ngáp được một nửa thì dừng lại.
Cũng may không chỉ có anh ngừng hành động lại nên cũng không lộ ra sự đột ngột.
Mà thực tế, toàn thể người của lớp 11/1 đang bị phơi khô đều tỉnh lại, ngay cả mấy học sinh giỏi đang cầm vở học bài mới cũng không ngoại lệ, bị kéo vào đám người chưa kịp nhìn và nhìn thấy đang bàn tán.
“Là cậu ta sao?”
“Má ơi, đôi chân này, đúng là chân nhân bất lộ tướng!”
“Tuần trước cậu ta vừa tới là tớ đã phát hiện rồi. Cậu ta trắng thật đấy, mấy cô gái tới từ thôn nhỏ ở phương Nam đều trắng như vậy sao?”
“Chân đẹp thì có tác dụng gì, mặt vẫn xấu.”
“Chậc chậc, từ cái này có thể nhìn ra cậu không biết gì về xem phim. Chân đẹp có tác dụng rất lớn. Cậu chưa xem phim 18+ bao giờ phải không? A!”
Một tiếng hét thảm vang lên.
Phía cuối hàng ngũ, nam sinh nói tới phim 18+ bị “bay” ngã ra khỏi hàng, toàn thân tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Ai! Ai đạp tôi?” Nam sinh tức giận vô cùng, nổi cáu bò dậy.
“Tôi.”
Chân dài lười miếng chạm đất, Du Liệt cong một chân lên, cử động mắt cá chân.
Anh đút tay vào túi quần, cúi xuống nhìn người kia, giọng nói cũng rất hờ hững.
“Cậu nhìn xem chân tôi có đẹp không?”
Nam sinh: “…”
<!-- Quảng cáo 1 --> <!-- AI CONTENT END 1 -->