Chương : 34
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tết Trung thu.
Vừa khéo là ngày nghỉ cuối cùng trong tuần lễ vàng, ba mẹ Vương đi châu Âu du lịch theo đoàn vẫn chưa về.
Vương Siêu vốn định về nhà ăn lễ với hai ông anh, gọi điện cho mấy ổng, hai vợ chồng Vương Tề thì mời em vợ ăn cơm, Vương Cẩm thì bệnh viện quá bận phải trực ban, đều không về nhà.
Hắn liền gọi cho Tạ Trúc Tinh, chẳng ai nhận, cứ gọi mãi vẫn không có ai bắt, cuối cùng còn nhắc nhở hắn “Đối phương đã tắt máy”.
Hắn chưa bỏ cuộc chạy tới chỗ Tạ Trúc Tinh ở, cũng không có nhà, đi đâu rồi?
Vương Siêu buồn phiền muốn chết, lễ tết lớn vậy mà sao chẳng ai quan tâm tới hắn.
Đang buồn bực thì nhận được điện thoại của một người bạn.
“Hôm nay sinh nhật tao,” đối phương nói, “Buổi tối tụ tập một trận, đại minh tinh nếu không có chuyện gì thì nể chút mặt mũi tới chơi?”
Người bạn này họ Trịnh, lớn hơn Vương Siêu vài tuổi, trong nhà buôn bán đá quý, cũng thích chơi bời, tính ham chơi so ra còn hơn hắn, có thể chơi chung tới bến với Vương Siêu. Mùa đông năm ngoái hắn bị người trong nhà đưa sang Ý tu nghiệp ngành thiết kế, gần đây mới về nước, thế nhưng sau khi ra mắt Vương Siêu rất bận rộn nên vẫn chưa đi tìm hắn chơi được.
Vừa nghe là hắn Vương Siêu liền vui vẻ hẳn lên, nói, “Ông cứ nói vớ vẩn, sinh nhật đúng hôm nay hả?”
Người bạn kia cười ha hả đáp, “Ai thèm cmn nói vớ vẩn với mày, thật sự là hôm nay, tao sinh ngay người hai giờ trưa ngày Trung thu cho nên mới đặt tên là Thu Dương. Mày tới chứ?”
Vương Siêu vừa vặn chả có chuyện gì làm, liền đáp, “Ông tổ chức sinh nhật mà có thể không tới hả? Ở đâu đó?”
Phần lớn nhân viên đều được nghỉ, người trong công ty không nhiều.
Trực ban nhìn thấy Tạ Trúc Tinh còn kinh ngạc hỏi, “Tomas, văn phòng trên lầu đều không có ai, nếu cậu muốn làm gì thì chờ tới mai đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cần, tôi đến tập nhảy một lát thôi.”
Cậu đi vào chờ thang máy, nghe thấy hai cô gái nhỏ giọng cảm thán, “Lớn lên đẹp trai còn chăm chỉ như thế, chẳng trách là người hot nhất trong nhóm IceDream, có giống vị trưởng nhóm nào đó đâu, chậc chậc.”
Cậu nhìn thấy chính mình bên trong mặt kính thang máy đang nhíu nhíu mày.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cậu không nghe nổi người khác nói xấu Vương Siêu?
Đi đến phòng tập nhảy, mở nhạc, làm nóng người, tập vài bài khởi động, sau đó nhảy “Băng mùa hè”.
Tiếng nhạc hơi lớn, Tạ Trúc Tinh không nghe thấy di động vang lên, chờ tới khi phát hiện Vương Siêu gọi điện thoại cho cậu thì đã có tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, căn bản là ngắt một lần liền lập tức gọi lại lần nữa.
Cậu có thể tưởng tượng được gương mặt hầm hừ tức giận của Vương Siêu phía bên kia.
Điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Vương Siêu.
Tạ Trúc Tinh không bắt máy, trái lại còn bật chế độ im lặng, nhét điện thoại vào túi xách, sau đó bật nhạc tới mức lớn nhất, đứng trước gương nhảy một đoạn nhạc Jazz cậu yêu thích.
Lúc tập huấn, là căn phòng tập nhảy này, cũng là cái gương này.
Vương Siêu dãn gân sẽ khóc tới chết đi sống lại, tập động tác không tốt bị giáo viên phê bình, trước mặt không dám tranh luận với giáo viên, sau lưng lại xấu nói người ta, giống như một đứa học sinh tiểu học bướng bỉnh.
Khi đó chỉ thấy cái tên này rất phiền, mỗi ngày đều lầu bầu lười biếng muốn chết, miệng tiện hiếm thấy, da mặt dày như tường thành, trên đời chẳng có ai đáng ghét hơn con hàng này nữa.
Nhưng tên quỷ đáng ghét này chẳng nhận ra, còn dính lấy cậu, nói cậu rất khác với người ta, nói cậu đối xử với hắn thật tốt, nói cậu là anh em tốt thân nhất, sau đó còn sai cậu giặt quần lót giật tất chân, mua đồ ăn ngủ qua đêm, vui vẻ cười tìm cậu, buồn bã khóc lóc cũng tìm cậu, muốn ngủ chung với cậu, còn muốn hôn môi cậu, cậu gặp chuyện cái tên này còn gấp hơn ai, rõ ràng dung lượng não chưa to bằng hạt óc chó, vậy mà còn biết cân nhắc quan hệ với người khác thay cậu.
Sau này cậu không còn cảm thấy chán ghét nữa, mà lại thấy Vương Siêu rất tốt, đối với cậu cũng tốt, tốt giống như là đang câu dẫn cậu.
Cậu cắn câu rồi, do dự xác định tâm ý, cũng dần dần đưa ra quyết định, muốn cùng nhau dùng bồn cầu xanh lam, tốt nhất là có thể dùng cả đời.
Giới tính có thể đặt sang một bên, thực tại có thể cố gắng vượt qua, lý tưởng cũng có thể đổi sang thực hiện bằng cách khác. Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, chỉ có mấy chục mùa xuân, không phải ai cũng có thể may mắn gặp được người yêu thương lẫn nhau trong vài thập niên đó. Cậu không nên bỏ lỡ phần may mắn này, cậu cần phải tóm lấy nó, hưởng thụ nó, quý trọng nó.
Điều kiện tiên quyết là, nếu như phần may mắn này thật sự tồn tại, nếu như Vương Siêu cũng thích cậu.
Cho tới tối qua cậu vẫn cho rằng Vương Siêu chỉ là đầu óc chậm chạp, nhưng sau tối qua cậu mới hiểu ra, tất cả đều do mình cậu tưởng bở.
Cái tên ngựa giống say mê phong nguyệt này, không cẩn thận mã thất tiền đề*, ngủ với đàn ông xong liền phát hiện ngủ với đàn ông cũng rất thú vị.
* 马失前蹄 – mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm.
Hắn đâu có thích Tạ Trúc Tinh, hắn vừa hôn vừa sờ vừa câu dẫn, chẳng qua là muốn chịch một phát mà thôi.
Người này có thể là Tạ Trúc Tinh, có thể là Chu Niệm Sâm, thậm chí cũng có thể là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh.
Chỉ có mình Tạ Trúc Tinh cho rằng đây là “yêu thích”.
Quả thật buồn cười.
Tập nhảy tập tới bảy giờ tối, lấy di động ra đã sớm tự tắt nguồn.
Cậu rời khỏi công ty, không đi giao thông công cộng mà chạy bộ về.
Mặt trăng tròn sáng ngời treo nơi chân trời, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, gió thu man mát nhẹ nhàng lùa vào mặt, đây là mùa thoải mái nhất trong năm.
Trong bóng đêm, Bắc Kinh cổ kính mà tươi trẻ, ngõ hẻm lát gạch xanh bao hàm hàng trăm năm lịch sử, tuyến Line 7 đang xây lại hiện lên sức sống mới rõ rệt.
Cậu chạy, quẳng đèn đuốc bốn phía lại phía sau, hướng về phía trước.
Cảm giác ra mồ hôi đầm đìa vô cùng thoải mái, mỗi một lỗ chân lông mở rộng dường như đều đang giúp cậu tống khứ nỗi mờ mịt trong lòng ra ngoài. Chờ sáng mai thức dậy, cậu lại có thể nghênh đón một bản thân hoàn toàn mới.
Nỗi sung sướng do vận động mang lại kéo dài tới dưới lầu.
Xa xa nhìn thấy một chiếc xe màu xanh lam đậu ngay chỗ rẽ, Tạ Trúc Tinh thả chậm bước chân lại.
Là xe Vương Siêu, cửa xe chỗ tay lái mở ra.
Chủ xe uốn éo người ngồi đó, hai chân đều thò ra khỏi xe, cầm một miếng bánh ngọt to bằng lòng bàn tay ăn ngon lành.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh làm gì đó?”
Vương Siêu vừa thấy cậu về liền hớn hở bước xuống xe, nhét hết chỗ bánh còn lại vào miệng, quai hàm vừa nhai vừa nói, “Rốt cuộc em cũng về rồi, anh chờ em nửa ngày chờ tới đói bụng luôn, may mà lúc tới còn tiện tay cầm theo miếng bánh ngọt, lấy ra lót dạ đỡ. Em mới làm gì đó? Ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đi tập nhảy, lúc về chạy bộ một chút.”
Vương Siêu nuốt miếng bánh trong miệng xuống, liếm đi chút bơ sót nơi khóe miệng, “Vậy có phải em quên đem di động không? Anh gọi cho em em cũng không bắt máy.”
Tạ Trúc Tinh, “Di động hết pin.”
Buổi tối Vương Siêu chơi rất vui vẻ, không tra cứu nữa, thấy trên ngón tay có dính chút bơ liền ngậm vào mút mút, sau đó không cần biết người ta có ghét bỏ không, đưa bàn tay bẩn thỉu ra nửa đẩy nửa ôm Tạ Trúc Tinh, thúc giục, “Đi mau đi, nhanh lên lầu, cho anh vào nhà em xả nước tiểu phát.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu không chê tay Vương Siêu không sạch sẽ, cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, Chanel Coco Mademoiselle. Không phải cậu am hiểu nước hoa gì, mà là trước đây cậu từng tặng Diêm Giai Giai một chai, vẫn nhớ cái mùi này.
Cậu hỏi, “Anh từ đâu tới đây?” Từ đâu mà cả người ám đầy nước hoa phụ nữ?
Vương Siêu cười hì hì nói, “Có một người bạn sinh nhật, anh tới chơi chút.”
Tạ Trúc Tinh nghiến tới mức chân răng đều phát đau, “Bạn nào mà sinh nhật ngay Trung thu? Chưa từng nghe anh nhắc tới.”
Vương Siêu đáp, “Là Trịnh Thu Dương, em không quen biết, bánh anh ăn hồi nãy chính là bánh sinh nhật của ổng.”
Tạ Trúc Tinh hỏi một câu, “Nam hả?”
Vương Siêu, “Nam, lần tới dẫn em đi chơi với ổng, người rất tốt.”
Tạ Trúc Tinh nghe hắn khen người khác “rất tốt”, tự dưng liền cảm thấy chói tai.
Vừa vào nhà Vương Siêu liền xộc thẳng tới phòng vệ sinh, chẳng thèm đóng cửa, mở dây kéo xuống xuỵt xuỵt ngay, còn vừa xuỵt vừa hỏi, “Em đi đâu tập nhảy vậy?”
Tạ Trúc Tinh, “Chỗ nào mà không thể tập.”
Vương Siêu, “Vậy em cũng không thể không nhìn di động chứ, lần tới anh gọi mà không tìm được em nữa, phải gắn GPS lên người em thôi.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh tìm tôi làm gì?”
Vương Siêu không biết làm sao, chỉ cảm thấy cách cậu nói chuyện hôm nay có chút không thoải mái lắm, tiểu xong run lên, cau mày đáp, “Đương nhiên là tìm em chơi, chẳng lẽ còn tìm em vay tiền hả?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Lại muốn chê cậu nghèo chứ gì.
Cậu không muốn nói chuyện, cởi áo khoác ra gắn dây sạc vào di động, ấn khởi động máy.
Vương Siêu ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy sau lưng áo thun đen của cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, mồ hôi trên gáy cũng bị đèn chiếu vào.
Sáng đến lấp lánh… Có chút gợi cảm.
Vương Siêu nuốt nước miếng một phát, lòng ngứa ngáy tay cũng ngứa ngáy, bước tới làm bộ đùa giỡn sờ sờ cổ cậu, giọng nói không tự chủ được tùy tiện hơn, “Đây là chạy bao xa? Ra nhiều mồ hôi như vậy.”
Ngón tay cầm di động của Tạ Trúc Tinh siết chặt một chút.
Vương Siêu thấy cậu không phản ứng liền được thể luồn tay vào vạt áo thun sờ eo cậu, ướt nhẹp, cơ bắp săn chắc, da dẻ lành lạnh, còn hơi trơn trượt.
Tạ Trúc Tinh, “… Rút cái tay anh ra ngoài.”
Vương Siêu chưa sờ đủ, bất đắc dĩ rút tay ra nói, “Sờ một chút thì làm sao, coi em hẹp hòi kìa.”
Tạ Trúc Tinh lạnh mặt, “Là không phóng đãng như anh.”
Vương Siêu, “…”
Hắn có thể chắc chắn Tiểu Tạ hôm nay không được bình thường, chẳng hiểu mô tê gì hỏi, “Sờ hai phát em cũng nhỏ nhen? Vậy em sờ anh đi, cho em sờ, sờ thoải mái.” Vì ra vẻ mình hào phóng, hắn còn vén cả áo lên.
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn, hai bên lưng hắn đều có vết đỏ do bị móng tay ấn vào, ai cũng không phải kẻ ngu, biết phải làm gì mới có thể bị ấn thành như vậy.
Vương Siêu cũng nghĩ tới điều đó, vội thả áo xuống, đôi mắt lén lút nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh đưa mắt qua chỗ khác, nói, “Không có việc gì thì anh đi đi, tôi tắm rồi ngủ.”
Vương Siêu ngẩn ra, “Anh tới tìm em cùng đi ăn tôm hùm đất cay.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không thích cái thứ kia, anh tìm người khác đi chung đi.”
Vương Siêu vội la lên, “Làm sao thế? Trước đây em cũng không thích mà, sao hôm nay lại không thể đi với anh?”
Tạ Trúc Tinh nghĩ, trước đây coi như cậu ngu ngốc đi, “Tôi không muốn miễn cưỡng chính mình, được chưa?”
Vương Siêu, “… Em làm sao vậy hả?”
Hắn vươn tay muốn chạm vào Tạ Trúc Tinh, bị né ra.
Vương Siêu mờ mịt không hiểu nổi, một lát sau mới nói, “Có phải em gặp chuyện gì không? Em đừng nổi nóng mà, cứ nói với anh đi, là thiếu tiền? Hay là sao? Anh nghĩ cách giúp em.”
Tạ Trúc Tinh, “Không có chuyện gì, tôi vẫn ổn. Anh mau đi đi, tôi thật sự rất mệt.”
Ánh mắt cậu trầm tĩnh, Vương Siêu không nhìn ra nguyên cớ, cũng chẳng hiểu là sao, đầu óc mơ hồ mở cửa đi.
Tạ Trúc Tinh đứng yên tại chỗ phát ngốc một lát, giơ tay xoa xoa chỗ eo mới bị Vương Siêu sờ hồi nãy.
Cái tên quỷ lôi thôi này, trên ngón tay vẫn còn dính nước, hình như đi tiểu xong vẫn chưa rửa tay.
Lần sau còn dám sờ cậu, ăn đập thiệt cho coi.
Cửa nhà bị gõ ba tiếng “Cộc cộc cộc”, nghe đủ biết là ai.
“Lại làm sao?” Cậu mở cửa, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
Vương Siêu đưa cái hộp tới, nói, “Đem một hộp bánh trung thu từ nhà tới cho em, đặt ở trong xe, hồi nãy quên.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu ngượng ngùng nói, “Còn cái này nữa, Trung thu vui vẻ nha.”
Tạ Trúc Tinh, “… Trung thu vui vẻ.”
Vương Siêu, “Anh đi đây.”
Tạ Trúc Tinh, “Ừm.”
Vương Siêu bước từng bước tới bấm thang máy.
Vương Siêu nhìn theo hắn bước vào trong, đang định đóng cửa thì Vương Siêu lại thò đầu ra khỏi thang máy, gọi cậu, “Tiểu Tạ!”
Tạ Trúc Tinh, “???”
Vương Siêu níu cửa thang máy hỏi, “Hôm nay em không muốn ăn tôm thì thôi, ngày mai muốn không?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cuối cùng Vương Siêu cũng coi như chịu đi mất.
Tạ Trúc Tinh đóng cửa lại, cầm hộp bánh trung thu đứng sau cánh cửa, đứng một hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên.
Hôm nay em không muốn ăn tôm thì thôi, ngày mai muốn không?
Chỉ có tên ngốc này mới hỏi như vậy.
Sẽ chẳng có ai khác hỏi như vậy, chỉ có mình hắn thôi.
Bị người khác đối đãi bằng lời lẽ vô tình, cũng sẽ không ai tha thiết mong chờ mà quay lại đưa bánh trung thu.
Làm sao cậu lại tự chui vào ngõ cụt cả ngày, cảm thấy Vương Siêu không thích mình?
Mẹ nó nếu đây còn gọi là không thích thì làm sao mới là thích.
Cậu nhớ tới tối qua, Chu Niệm Sâm sưng mặt sưng mũi nói với cậu, “Cậu đố kị với tôi.”
Đúng, cậu chính là đố kị.
Đố kị với Chu Niệm Sâm, cũng đố kị với cô gái xức Coco Mademoiselle kia.
Cậu tức giận bản thân cả ngày, tập nhảy hơn cả buổi, còn tiêu hao thể lực chạy gần hai mươi km, vẫn không có cách nào giải quyết, cơ bản không phải tức giận mà là nỗi đố kị vặn vẹo tràn đầy.
Có khát vọng chiếm hữu mới có đố kị.
Không phải chỉ có mỗi Vương Siêu muốn hôn cậu sờ cậu ngủ với cậu.
Cậu cũng muốn, muốn xoa xoa Vương Siêu, muốn hôn môi Vương Siêu, còn muốn để cho hắn cũng lưu lại vài vết máu trên lưng mình.
Chu Niệm Sâm gì đó, Coco Mademoiselle gì đó, sau này đều không có phần của bọn họ.
Tết Trung thu.
Vừa khéo là ngày nghỉ cuối cùng trong tuần lễ vàng, ba mẹ Vương đi châu Âu du lịch theo đoàn vẫn chưa về.
Vương Siêu vốn định về nhà ăn lễ với hai ông anh, gọi điện cho mấy ổng, hai vợ chồng Vương Tề thì mời em vợ ăn cơm, Vương Cẩm thì bệnh viện quá bận phải trực ban, đều không về nhà.
Hắn liền gọi cho Tạ Trúc Tinh, chẳng ai nhận, cứ gọi mãi vẫn không có ai bắt, cuối cùng còn nhắc nhở hắn “Đối phương đã tắt máy”.
Hắn chưa bỏ cuộc chạy tới chỗ Tạ Trúc Tinh ở, cũng không có nhà, đi đâu rồi?
Vương Siêu buồn phiền muốn chết, lễ tết lớn vậy mà sao chẳng ai quan tâm tới hắn.
Đang buồn bực thì nhận được điện thoại của một người bạn.
“Hôm nay sinh nhật tao,” đối phương nói, “Buổi tối tụ tập một trận, đại minh tinh nếu không có chuyện gì thì nể chút mặt mũi tới chơi?”
Người bạn này họ Trịnh, lớn hơn Vương Siêu vài tuổi, trong nhà buôn bán đá quý, cũng thích chơi bời, tính ham chơi so ra còn hơn hắn, có thể chơi chung tới bến với Vương Siêu. Mùa đông năm ngoái hắn bị người trong nhà đưa sang Ý tu nghiệp ngành thiết kế, gần đây mới về nước, thế nhưng sau khi ra mắt Vương Siêu rất bận rộn nên vẫn chưa đi tìm hắn chơi được.
Vừa nghe là hắn Vương Siêu liền vui vẻ hẳn lên, nói, “Ông cứ nói vớ vẩn, sinh nhật đúng hôm nay hả?”
Người bạn kia cười ha hả đáp, “Ai thèm cmn nói vớ vẩn với mày, thật sự là hôm nay, tao sinh ngay người hai giờ trưa ngày Trung thu cho nên mới đặt tên là Thu Dương. Mày tới chứ?”
Vương Siêu vừa vặn chả có chuyện gì làm, liền đáp, “Ông tổ chức sinh nhật mà có thể không tới hả? Ở đâu đó?”
Phần lớn nhân viên đều được nghỉ, người trong công ty không nhiều.
Trực ban nhìn thấy Tạ Trúc Tinh còn kinh ngạc hỏi, “Tomas, văn phòng trên lầu đều không có ai, nếu cậu muốn làm gì thì chờ tới mai đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cần, tôi đến tập nhảy một lát thôi.”
Cậu đi vào chờ thang máy, nghe thấy hai cô gái nhỏ giọng cảm thán, “Lớn lên đẹp trai còn chăm chỉ như thế, chẳng trách là người hot nhất trong nhóm IceDream, có giống vị trưởng nhóm nào đó đâu, chậc chậc.”
Cậu nhìn thấy chính mình bên trong mặt kính thang máy đang nhíu nhíu mày.
Rốt cuộc là bắt đầu từ khi nào, cậu không nghe nổi người khác nói xấu Vương Siêu?
Đi đến phòng tập nhảy, mở nhạc, làm nóng người, tập vài bài khởi động, sau đó nhảy “Băng mùa hè”.
Tiếng nhạc hơi lớn, Tạ Trúc Tinh không nghe thấy di động vang lên, chờ tới khi phát hiện Vương Siêu gọi điện thoại cho cậu thì đã có tận mười mấy cuộc gọi nhỡ, căn bản là ngắt một lần liền lập tức gọi lại lần nữa.
Cậu có thể tưởng tượng được gương mặt hầm hừ tức giận của Vương Siêu phía bên kia.
Điện thoại di động lại vang lên, vẫn là Vương Siêu.
Tạ Trúc Tinh không bắt máy, trái lại còn bật chế độ im lặng, nhét điện thoại vào túi xách, sau đó bật nhạc tới mức lớn nhất, đứng trước gương nhảy một đoạn nhạc Jazz cậu yêu thích.
Lúc tập huấn, là căn phòng tập nhảy này, cũng là cái gương này.
Vương Siêu dãn gân sẽ khóc tới chết đi sống lại, tập động tác không tốt bị giáo viên phê bình, trước mặt không dám tranh luận với giáo viên, sau lưng lại xấu nói người ta, giống như một đứa học sinh tiểu học bướng bỉnh.
Khi đó chỉ thấy cái tên này rất phiền, mỗi ngày đều lầu bầu lười biếng muốn chết, miệng tiện hiếm thấy, da mặt dày như tường thành, trên đời chẳng có ai đáng ghét hơn con hàng này nữa.
Nhưng tên quỷ đáng ghét này chẳng nhận ra, còn dính lấy cậu, nói cậu rất khác với người ta, nói cậu đối xử với hắn thật tốt, nói cậu là anh em tốt thân nhất, sau đó còn sai cậu giặt quần lót giật tất chân, mua đồ ăn ngủ qua đêm, vui vẻ cười tìm cậu, buồn bã khóc lóc cũng tìm cậu, muốn ngủ chung với cậu, còn muốn hôn môi cậu, cậu gặp chuyện cái tên này còn gấp hơn ai, rõ ràng dung lượng não chưa to bằng hạt óc chó, vậy mà còn biết cân nhắc quan hệ với người khác thay cậu.
Sau này cậu không còn cảm thấy chán ghét nữa, mà lại thấy Vương Siêu rất tốt, đối với cậu cũng tốt, tốt giống như là đang câu dẫn cậu.
Cậu cắn câu rồi, do dự xác định tâm ý, cũng dần dần đưa ra quyết định, muốn cùng nhau dùng bồn cầu xanh lam, tốt nhất là có thể dùng cả đời.
Giới tính có thể đặt sang một bên, thực tại có thể cố gắng vượt qua, lý tưởng cũng có thể đổi sang thực hiện bằng cách khác. Nhân sinh ngắn ngủi như vậy, chỉ có mấy chục mùa xuân, không phải ai cũng có thể may mắn gặp được người yêu thương lẫn nhau trong vài thập niên đó. Cậu không nên bỏ lỡ phần may mắn này, cậu cần phải tóm lấy nó, hưởng thụ nó, quý trọng nó.
Điều kiện tiên quyết là, nếu như phần may mắn này thật sự tồn tại, nếu như Vương Siêu cũng thích cậu.
Cho tới tối qua cậu vẫn cho rằng Vương Siêu chỉ là đầu óc chậm chạp, nhưng sau tối qua cậu mới hiểu ra, tất cả đều do mình cậu tưởng bở.
Cái tên ngựa giống say mê phong nguyệt này, không cẩn thận mã thất tiền đề*, ngủ với đàn ông xong liền phát hiện ngủ với đàn ông cũng rất thú vị.
* 马失前蹄 – mã thất tiền đề: ngựa mất móng trước – ý nói vô tình phạm phải sai lầm.
Hắn đâu có thích Tạ Trúc Tinh, hắn vừa hôn vừa sờ vừa câu dẫn, chẳng qua là muốn chịch một phát mà thôi.
Người này có thể là Tạ Trúc Tinh, có thể là Chu Niệm Sâm, thậm chí cũng có thể là người qua đường Giáp Ất Bính Đinh.
Chỉ có mình Tạ Trúc Tinh cho rằng đây là “yêu thích”.
Quả thật buồn cười.
Tập nhảy tập tới bảy giờ tối, lấy di động ra đã sớm tự tắt nguồn.
Cậu rời khỏi công ty, không đi giao thông công cộng mà chạy bộ về.
Mặt trăng tròn sáng ngời treo nơi chân trời, chỉ có vài ngôi sao thưa thớt, gió thu man mát nhẹ nhàng lùa vào mặt, đây là mùa thoải mái nhất trong năm.
Trong bóng đêm, Bắc Kinh cổ kính mà tươi trẻ, ngõ hẻm lát gạch xanh bao hàm hàng trăm năm lịch sử, tuyến Line 7 đang xây lại hiện lên sức sống mới rõ rệt.
Cậu chạy, quẳng đèn đuốc bốn phía lại phía sau, hướng về phía trước.
Cảm giác ra mồ hôi đầm đìa vô cùng thoải mái, mỗi một lỗ chân lông mở rộng dường như đều đang giúp cậu tống khứ nỗi mờ mịt trong lòng ra ngoài. Chờ sáng mai thức dậy, cậu lại có thể nghênh đón một bản thân hoàn toàn mới.
Nỗi sung sướng do vận động mang lại kéo dài tới dưới lầu.
Xa xa nhìn thấy một chiếc xe màu xanh lam đậu ngay chỗ rẽ, Tạ Trúc Tinh thả chậm bước chân lại.
Là xe Vương Siêu, cửa xe chỗ tay lái mở ra.
Chủ xe uốn éo người ngồi đó, hai chân đều thò ra khỏi xe, cầm một miếng bánh ngọt to bằng lòng bàn tay ăn ngon lành.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh làm gì đó?”
Vương Siêu vừa thấy cậu về liền hớn hở bước xuống xe, nhét hết chỗ bánh còn lại vào miệng, quai hàm vừa nhai vừa nói, “Rốt cuộc em cũng về rồi, anh chờ em nửa ngày chờ tới đói bụng luôn, may mà lúc tới còn tiện tay cầm theo miếng bánh ngọt, lấy ra lót dạ đỡ. Em mới làm gì đó? Ra nhiều mồ hôi như vậy?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đi tập nhảy, lúc về chạy bộ một chút.”
Vương Siêu nuốt miếng bánh trong miệng xuống, liếm đi chút bơ sót nơi khóe miệng, “Vậy có phải em quên đem di động không? Anh gọi cho em em cũng không bắt máy.”
Tạ Trúc Tinh, “Di động hết pin.”
Buổi tối Vương Siêu chơi rất vui vẻ, không tra cứu nữa, thấy trên ngón tay có dính chút bơ liền ngậm vào mút mút, sau đó không cần biết người ta có ghét bỏ không, đưa bàn tay bẩn thỉu ra nửa đẩy nửa ôm Tạ Trúc Tinh, thúc giục, “Đi mau đi, nhanh lên lầu, cho anh vào nhà em xả nước tiểu phát.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu không chê tay Vương Siêu không sạch sẽ, cậu ngửi thấy mùi nước hoa trên người hắn, Chanel Coco Mademoiselle. Không phải cậu am hiểu nước hoa gì, mà là trước đây cậu từng tặng Diêm Giai Giai một chai, vẫn nhớ cái mùi này.
Cậu hỏi, “Anh từ đâu tới đây?” Từ đâu mà cả người ám đầy nước hoa phụ nữ?
Vương Siêu cười hì hì nói, “Có một người bạn sinh nhật, anh tới chơi chút.”
Tạ Trúc Tinh nghiến tới mức chân răng đều phát đau, “Bạn nào mà sinh nhật ngay Trung thu? Chưa từng nghe anh nhắc tới.”
Vương Siêu đáp, “Là Trịnh Thu Dương, em không quen biết, bánh anh ăn hồi nãy chính là bánh sinh nhật của ổng.”
Tạ Trúc Tinh hỏi một câu, “Nam hả?”
Vương Siêu, “Nam, lần tới dẫn em đi chơi với ổng, người rất tốt.”
Tạ Trúc Tinh nghe hắn khen người khác “rất tốt”, tự dưng liền cảm thấy chói tai.
Vừa vào nhà Vương Siêu liền xộc thẳng tới phòng vệ sinh, chẳng thèm đóng cửa, mở dây kéo xuống xuỵt xuỵt ngay, còn vừa xuỵt vừa hỏi, “Em đi đâu tập nhảy vậy?”
Tạ Trúc Tinh, “Chỗ nào mà không thể tập.”
Vương Siêu, “Vậy em cũng không thể không nhìn di động chứ, lần tới anh gọi mà không tìm được em nữa, phải gắn GPS lên người em thôi.”
Tạ Trúc Tinh, “Anh tìm tôi làm gì?”
Vương Siêu không biết làm sao, chỉ cảm thấy cách cậu nói chuyện hôm nay có chút không thoải mái lắm, tiểu xong run lên, cau mày đáp, “Đương nhiên là tìm em chơi, chẳng lẽ còn tìm em vay tiền hả?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Lại muốn chê cậu nghèo chứ gì.
Cậu không muốn nói chuyện, cởi áo khoác ra gắn dây sạc vào di động, ấn khởi động máy.
Vương Siêu ra khỏi phòng vệ sinh, nhìn thấy sau lưng áo thun đen của cậu ướt đẫm mồ hôi, cậu cúi đầu nhìn điện thoại, mồ hôi trên gáy cũng bị đèn chiếu vào.
Sáng đến lấp lánh… Có chút gợi cảm.
Vương Siêu nuốt nước miếng một phát, lòng ngứa ngáy tay cũng ngứa ngáy, bước tới làm bộ đùa giỡn sờ sờ cổ cậu, giọng nói không tự chủ được tùy tiện hơn, “Đây là chạy bao xa? Ra nhiều mồ hôi như vậy.”
Ngón tay cầm di động của Tạ Trúc Tinh siết chặt một chút.
Vương Siêu thấy cậu không phản ứng liền được thể luồn tay vào vạt áo thun sờ eo cậu, ướt nhẹp, cơ bắp săn chắc, da dẻ lành lạnh, còn hơi trơn trượt.
Tạ Trúc Tinh, “… Rút cái tay anh ra ngoài.”
Vương Siêu chưa sờ đủ, bất đắc dĩ rút tay ra nói, “Sờ một chút thì làm sao, coi em hẹp hòi kìa.”
Tạ Trúc Tinh lạnh mặt, “Là không phóng đãng như anh.”
Vương Siêu, “…”
Hắn có thể chắc chắn Tiểu Tạ hôm nay không được bình thường, chẳng hiểu mô tê gì hỏi, “Sờ hai phát em cũng nhỏ nhen? Vậy em sờ anh đi, cho em sờ, sờ thoải mái.” Vì ra vẻ mình hào phóng, hắn còn vén cả áo lên.
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn, hai bên lưng hắn đều có vết đỏ do bị móng tay ấn vào, ai cũng không phải kẻ ngu, biết phải làm gì mới có thể bị ấn thành như vậy.
Vương Siêu cũng nghĩ tới điều đó, vội thả áo xuống, đôi mắt lén lút nhìn Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh đưa mắt qua chỗ khác, nói, “Không có việc gì thì anh đi đi, tôi tắm rồi ngủ.”
Vương Siêu ngẩn ra, “Anh tới tìm em cùng đi ăn tôm hùm đất cay.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không thích cái thứ kia, anh tìm người khác đi chung đi.”
Vương Siêu vội la lên, “Làm sao thế? Trước đây em cũng không thích mà, sao hôm nay lại không thể đi với anh?”
Tạ Trúc Tinh nghĩ, trước đây coi như cậu ngu ngốc đi, “Tôi không muốn miễn cưỡng chính mình, được chưa?”
Vương Siêu, “… Em làm sao vậy hả?”
Hắn vươn tay muốn chạm vào Tạ Trúc Tinh, bị né ra.
Vương Siêu mờ mịt không hiểu nổi, một lát sau mới nói, “Có phải em gặp chuyện gì không? Em đừng nổi nóng mà, cứ nói với anh đi, là thiếu tiền? Hay là sao? Anh nghĩ cách giúp em.”
Tạ Trúc Tinh, “Không có chuyện gì, tôi vẫn ổn. Anh mau đi đi, tôi thật sự rất mệt.”
Ánh mắt cậu trầm tĩnh, Vương Siêu không nhìn ra nguyên cớ, cũng chẳng hiểu là sao, đầu óc mơ hồ mở cửa đi.
Tạ Trúc Tinh đứng yên tại chỗ phát ngốc một lát, giơ tay xoa xoa chỗ eo mới bị Vương Siêu sờ hồi nãy.
Cái tên quỷ lôi thôi này, trên ngón tay vẫn còn dính nước, hình như đi tiểu xong vẫn chưa rửa tay.
Lần sau còn dám sờ cậu, ăn đập thiệt cho coi.
Cửa nhà bị gõ ba tiếng “Cộc cộc cộc”, nghe đủ biết là ai.
“Lại làm sao?” Cậu mở cửa, trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.
Vương Siêu đưa cái hộp tới, nói, “Đem một hộp bánh trung thu từ nhà tới cho em, đặt ở trong xe, hồi nãy quên.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu ngượng ngùng nói, “Còn cái này nữa, Trung thu vui vẻ nha.”
Tạ Trúc Tinh, “… Trung thu vui vẻ.”
Vương Siêu, “Anh đi đây.”
Tạ Trúc Tinh, “Ừm.”
Vương Siêu bước từng bước tới bấm thang máy.
Vương Siêu nhìn theo hắn bước vào trong, đang định đóng cửa thì Vương Siêu lại thò đầu ra khỏi thang máy, gọi cậu, “Tiểu Tạ!”
Tạ Trúc Tinh, “???”
Vương Siêu níu cửa thang máy hỏi, “Hôm nay em không muốn ăn tôm thì thôi, ngày mai muốn không?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cuối cùng Vương Siêu cũng coi như chịu đi mất.
Tạ Trúc Tinh đóng cửa lại, cầm hộp bánh trung thu đứng sau cánh cửa, đứng một hồi lâu, đột nhiên cười rộ lên.
Hôm nay em không muốn ăn tôm thì thôi, ngày mai muốn không?
Chỉ có tên ngốc này mới hỏi như vậy.
Sẽ chẳng có ai khác hỏi như vậy, chỉ có mình hắn thôi.
Bị người khác đối đãi bằng lời lẽ vô tình, cũng sẽ không ai tha thiết mong chờ mà quay lại đưa bánh trung thu.
Làm sao cậu lại tự chui vào ngõ cụt cả ngày, cảm thấy Vương Siêu không thích mình?
Mẹ nó nếu đây còn gọi là không thích thì làm sao mới là thích.
Cậu nhớ tới tối qua, Chu Niệm Sâm sưng mặt sưng mũi nói với cậu, “Cậu đố kị với tôi.”
Đúng, cậu chính là đố kị.
Đố kị với Chu Niệm Sâm, cũng đố kị với cô gái xức Coco Mademoiselle kia.
Cậu tức giận bản thân cả ngày, tập nhảy hơn cả buổi, còn tiêu hao thể lực chạy gần hai mươi km, vẫn không có cách nào giải quyết, cơ bản không phải tức giận mà là nỗi đố kị vặn vẹo tràn đầy.
Có khát vọng chiếm hữu mới có đố kị.
Không phải chỉ có mỗi Vương Siêu muốn hôn cậu sờ cậu ngủ với cậu.
Cậu cũng muốn, muốn xoa xoa Vương Siêu, muốn hôn môi Vương Siêu, còn muốn để cho hắn cũng lưu lại vài vết máu trên lưng mình.
Chu Niệm Sâm gì đó, Coco Mademoiselle gì đó, sau này đều không có phần của bọn họ.