Chương : 21
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối trước khi ngủ, Tạ Trúc Tinh lại lượn một vòng bình luận bên dưới bài đăng của công ty.
Vương Siêu tức giận vì mấy cái bình luận không tốt gì đó, còn cậu trái lại không quá khó chịu trong lòng. Cậu khác với các thành viên còn lại, lăn lộn trong cái giới này hai năm, sau khi ra mắt sẽ phải nghe những lời thế nào từ người ngoài, cậu đã chuẩn bị xong tâm lý từ lâu.
Vương Siêu chỉ mặc quần lót, nằm bên cạnh vừa chơi game vừa chửi bậy, chơi một lát liền cầm di động ngủ mất.
Tạ Trúc Tinh buồn cười đắp mền mùa hè lên giúp hắn, gần như mỗi ngày hắn đều ngủ như vậy, đang chơi di động hoặc đang nói chuyện, đột nhiên ngoẹo đầu qua là ngủ, không biết còn tưởng hắn hôn mê bất tỉnh.
Đi tắt đèn, Tạ Trúc Tinh cũng nằm xuống chuẩn bị ngủ, màn hình di động bên gối lại sáng lên.
Diêm Giai Giai gửi cho cậu một tin nhắn, “Chúc mừng anh, Tomas.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi gửi lại, “Cảm ơn.”
Hai chữ này vô cùng khách sáo, cũng vô cùng lạnh lùng, đặc biệt người kia lại còn là cô gái cậu từng muốn cầu hôn.
Nhưng ngoại trừ hai chữ này ra, Tạ Trúc Tinh chẳng biết mình có thể nói gì nữa.
Hai người là bạn học, lúc ở trường quan hệ vẫn bình thường, trước khi tốt nghiệp Diêm Giai Giai mới chủ động thổ lộ, sau đó liền ở bên nhau. Khi ấy Diêm Giai Giai vẫn còn là một cô bé rất đơn giản, lễ tình nhân tặng cô bó hoa, mua hộp socola là cô đã vui vẻ đến nhảy nhót. Sau đó cô từng nhận được một cơ hội đến Thượng Hải phát triển, nhưng không muốn chia cách hai nơi với Tạ Trúc Tinh nên từ bỏ, lúc về kể cho cậu còn cười nói, “Ai bảo bạn trai em lớn lên đẹp trai thế này, xa cách như vậy sao em phòng ngừa được bọn tiểu yêu tinh chứ”, sau đấy thì trốn vào phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc. Khi đó Tạ Trúc Tinh đã nghĩ, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Diêm Giai Giai gấp bội. Bởi vì cậu quá hiểu bản thân mình, trong tình huống kia, nếu như người phải lựa chọn là cậu thì cậu sẽ không chọn cô ấy, cậu biết mình cũng không quá yêu Diêm Giai Giai.
Bây giờ bọn họ cũng chỉ mới chia tay hơn một tháng, vậy mà cảm giác như đã qua mấy chục năm, khi cậu nhớ tới cô trong lòng không hề gợn sóng, nỗi phẫn uất vì bị cắm sừng lúc mới chia tay cũng đã sớm tan thành mây khói trong một tháng bận rộn này.
Cậu thà rằng nhớ về một Diêm Giai Giai tốt đẹp, nhớ cô từng thẹn thùng thổ lộ với mình trong buổi tiệc tốt nghiệp, nhớ cô từng ngẩng mặt lên trời ăn quán vỉa hè cùng cậu, nhớ cô ấy và mình từng ở cùng nhau trong căn phòng không có lò sưởi, nhớ cô ấy đã vì cậu mà từ bỏ cơ hội phát triển hiếm có, nhớ cô ấy đã từng yêu cậu thật lòng.
Nhưng cậu sẽ không cứu vãn đoạn tình cảm đã vỡ vụn này, lúc Diêm Giai Giai đưa ra đề nghị chia tay, cậu đã buông xuôi rồi. Cậu có con đường mình phải đi, còn là đường một chiều, sẽ không quay đầu lại.
Hôm sau việc ghi âm hoàn thành rất thuận lợi.
Tối đó đăng tuyên truyền cá nhân của Cao Tư Viễn, vẫn là tiếng mắng chửi một vùng, thậm chí còn có người bóc lịch sử đen tối của hắn ta ra, chửi càng thêm thảm hại. Có điều không còn Lương Tỉ chống lưng, lượng share và comment đều kém xa bài hôm qua của Tạ Trúc Tinh.
Hơn nữa Lương Tỉ share xong còn kéo theo các hiệu ứng tiếp đó, bởi vì hắn rất ít khi có tâm share các bài tuyên truyền weibo của người trong nghề, hắn và IceDream lại còn chẳng cùng một công ty nữa, cho nên bài share hôm qua của hắn khiến những người hâm mộ đều cực kỳ bất ngờ, sau đó nảy sinh hứng thú lớn đối với Tạ Trúc Tinh, thậm chí còn YY cả quan hệ giữa hai người, hoang tưởng ra cảnh đại thần yêu tiểu thịt tươi, phần bình luận trong bài tuyên truyền của Tạ Trúc Tinh nháy mắt liền biến thành khu đoản văn đam mỹ.
Bởi vì Lương Tỉ gọi Tạ Trúc Tinh là Tiểu Hoả Xa trong bài share, cho nên couple này được mệnh danh là couple “Rửa xe”.
So sánh nhiệt độ hai bài tuyên truyền, gương mặt Cao Tư Viễn không giấu được vẻ đố kị.
Quý Kiệt và Trình Diệu được mấy cái đoản văn kia mở ra một thế giới mới, phấn khích nhỏ giọng thảo luận.
Dương Tiêu Mục vốn thuộc đảng ha ha, không ngừng ha ha ha ha.
Tạ Trúc Tinh có chút lúng túng nhưng lại không nói được gì cả.
Chỉ mình Vương Siêu là gương mặt quái lạ, nhìn nhau với mọi người chốc lát rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hắn gọi điện thoại cho Lương Tỉ, Lương Tỉ vừa bắt máy đã nổi điên, “Có phải lại định nhắc tao share bài cho đứa hôm nay không? Tao kệ mẹ!”
Vương Siêu, “Không cần anh share, em nói anh cái này thôi.”
Lương Tỉ không có kiên nhẫn với hắn, “Nói mau, tao đang vội đây.”
Vương Siêu, “Anh vội cái gì mà vội? Em muốn nói với anh, Tiểu Tạ cậu ấy thích con gái, anh tuyệt đối đừng có nhắm trúng cậu ấy.”
Lương Tỉ chỉ mắng một tiếng “Cút!” rồi cúp điện thoại.
Vương Siêu không hiểu, Lương ca kêu hắn “Cút” là có ý gì, là nhìn trúng Tiểu Tạ hay là không trúng?
Hắn đã sớm biết Lương Tỉ thích đàn ông, cũng biết Lương Tỉ có người mình thích rồi, lại còn tương tư đơn phương rất nhiều năm. Thế nhưng Tiểu Tạ lớn lên cũng chẳng kém người kia bao nhiêu, lỡ đâu Lương Tỉ nhìn thấy mấy cái đoản văn trong phần bình luận sau đó nhắm trúng Tiểu Tạ thì không ổn.
Mấy fan đó cũng có hứng quá ha, còn couple rửa xe, rửa cmn chân đi.
Thứ tư quay MV.
Đang là ngày hè chói chang, phối với tên nhóm, cảnh trong MV quyết định quay ở cửa hàng kem và đồ ngọt cùng với bể bơi, hậu kỳ sẽ cắt nối lại với nhau.
Cửa hàng đồ ngọt quay trước, ống kính là góc nhìn của khán giả đến tiệm này mua kem ly, bên trong có sáu anh phục vụ đẹp trai, các thành viên đều được thiết kế tình huống và vai trò khác nhau, Tạ Trúc Tinh là nhân viên đón khách ấm áp, Cao Tư Viễn là nhân viên gọi món cool ngầu, Quý Kiệt và Trình Diệu là hai đầu bếp điểm tâm ngọt ngào dễ thương, Dương Tiêu Mục là nhân viên thu ngân đẹp trai, Vương Siêu là người đánh dương cầm tao nhã, tuy rằng nhìn hắn như chỉ làm nền nhưng số cảnh quay lại được nhiều nhất.
Biểu diễn trong MV cũng không cần quá nhiều kỹ năng, tỏ vẻ đẹp trai trước ống kính là được, việc quay phim cũng tiến hành rất trôi chảy, hơn hai giờ chiều kết thúc, cả đoàn di chuyển khỏi nơi này tới bể bơi.
Mục tiêu của nhóm nhạc thịt tươi đương nhiên chủ yếu vẫn là các thiếu nữ, dù là bể bơi nhưng vẫn phải giấu bớt da thịt không được quá gợi cảm, quần áo toàn kiểu sơ mi hoa nhiệt đới, quần đi biển, chân trần.
Nội dung phần này thoải mái hơn phần trước nhiều, là kiểu mọi người vây quanh bể bơi đùa giỡn nhau, nhảy xuống hồ bắn bọt nước lên, đánh nhau dưới nước các thứ. Trong cửa hàng kem cái muốn thể hiện là yên tĩnh và đẹp đẽ, ở đây cái muốn thể hiện là đầy nhiệt huyết.
Lúc vừa mới bắt đầu mọi người có chút không thả lỏng nổi mà chơi, trước giờ cả đám luôn bận tập huấn luyện hát luyện nhảy, rất ít khi đùa giỡn với nhau, phải mất một lúc lâu mới nhập vai được, cũng không biết ai ra tay trước tiên, đẩy Vương Siêu xuống nước.
Vương Siêu không hề đề phòng, xém tí sặc nên có chút tức giận, vén mái tóc ướt lên đứng trong hồ chửi bậy, “Muốn chết hả! Ai mẹ nó đẩy bố xuống!”
Mọi người nhất thời tắt tiếng, đạo diễn cũng sửng sốt.
Tạ Trúc Tinh cầm súng nước nã một phát vào người Vương Siêu, bắn đầy nước lên mặt hắn, bảo, “Là tôi đẩy đó, thì sao?”
Thấy là cậu Vương Siêu liền quên giận ngay, quay đầu gọi tổ đạo cụ, “Mau mau mau! Cho tôi khẩu súng! Coi tôi có bắn chết cậu ấy không!”
Tổ đạo cụ ném cho hắn một cái, hắn còn chưa kịp rót nước vào thì Tạ Trúc Tinh lại bắn hắn phát nữa.
Hắn vừa rót nước vừa mắng, “Tiểu Tạ em toi rồi! Em toi đời rồi! Chờ anh lên đạn xong là em toi ngay!”
Tạ Trúc Tinh gọi các thành viên khác, thấp giọng nói, “Các cậu còn sững sờ làm gì? Bình thường làm gì có cơ hội đánh anh ấy?”
Mọi người, “…” Anh Tiểu Tạ nói rất đúng!
Thế là mọi người cũng gia nhập vào, nhanh chóng biến thành một trận hỗn chiến, lần này mới thật sự chơi vui vẻ đến náo loạn.
Đạo diễn cũng yên lòng, thoải mái tiếp tục chỉ huy quay phim.
Quay mãi đến lúc mặt trời ngã về tây, chuẩn bị kết thúc công việc.
Tạ Trúc Tinh và các thành viên khác cùng nhau cám ơn đạo diễn và nhân viên, Vương Siêu vẫn còn ngâm mình dưới nước, nằm nhoài lên thành hồ gọi, “Đừng vội đi, bữa tối tôi mời mọi người ăn đồ nướng!”
Người ở đây không phải ai cũng biết bối cảnh của hắn nhưng đều nhìn thấy hắn lái Ferrari đến, cho nên chẳng ai khách khí nữa.
Nhân viên công tác vội vàng thu dọn đồ đạc, các thành viên muốn đi thay quần áo, Tạ Trúc Tinh gọi Vương Siêu, “Đừng ngâm nữa, đi thay đồ.”
Vương Siêu, “Bên ngoài nóng, trong nước thật thoải mái, anh nghỉ chút nữa rồi đi, em đợi anh một lát.”
Tạ Trúc Tinh nói với đám Quý Kiệt, “Các cậu đi trước đi.”
Mọi người đi rồi cậu liền bước qua ngồi bên thành hồ, ngâm chân xuống nước.
Vương Siêu nhắm mắt lại định chợp mắt, khoát một cánh tay lên đùi Tạ Trúc Tinh, lẩm bẩm nói, “Em cũng đừng có lén lút bỏ đi đó.”
Tạ Trúc Tinh “Ừ” một tiếng, lực chú ý bị cánh tay khoát trên đùi kia hấp dẫn.
Không biết có quan hệ gì với việc chơi dương cầm từ nhỏ không, bàn tay Vương Siêu phát triển cực kỳ đẹp, đốt ngón tay thon dài, móng tay đầy đặn, buổi trưa chơi nước một lát đã trắng mịn lạ thường, ngoại trừ hơi lớn một chút thì gần như không khác gì tay thiếu nữ.
Tạ Trúc Tinh nâng mắt nhìn về phía xa xa, mặt trời cuối chân trời đỏ như hòn lửa, ánh tà dương chiếu xuống mặt nước, bị ngọn gió chạng vạng cuối hè thổi nhẹ thành từng vòng gợn sóng màu quýt.
Cậu đẩy cái tay trên đùi mình ra.
Vương Siêu mở mắt.
Tạ Trúc Tinh, “Đi thôi, không phải anh muốn mời mọi người ăn đồ nướng hả? Bọn họ đang chờ anh đó.”
Vương Siêu ưỡn cổ qua lại, chống hai tay lên bờ hồ ào một phát nhảy lên, cảm thấy áo sơ mi hoa dính trên người mình không thoải mái chút nào, chẳng thèm cởi nút mà trực tiếp lột qua khỏi đầu, vắt nước oán giận, “Đã sắp tới tháng chín rồi mà vẫn nóng như vậy.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn ngực hắn một phát, cũng cảm thấy hơi nóng.
Buổi tối trước khi ngủ, Tạ Trúc Tinh lại lượn một vòng bình luận bên dưới bài đăng của công ty.
Vương Siêu tức giận vì mấy cái bình luận không tốt gì đó, còn cậu trái lại không quá khó chịu trong lòng. Cậu khác với các thành viên còn lại, lăn lộn trong cái giới này hai năm, sau khi ra mắt sẽ phải nghe những lời thế nào từ người ngoài, cậu đã chuẩn bị xong tâm lý từ lâu.
Vương Siêu chỉ mặc quần lót, nằm bên cạnh vừa chơi game vừa chửi bậy, chơi một lát liền cầm di động ngủ mất.
Tạ Trúc Tinh buồn cười đắp mền mùa hè lên giúp hắn, gần như mỗi ngày hắn đều ngủ như vậy, đang chơi di động hoặc đang nói chuyện, đột nhiên ngoẹo đầu qua là ngủ, không biết còn tưởng hắn hôn mê bất tỉnh.
Đi tắt đèn, Tạ Trúc Tinh cũng nằm xuống chuẩn bị ngủ, màn hình di động bên gối lại sáng lên.
Diêm Giai Giai gửi cho cậu một tin nhắn, “Chúc mừng anh, Tomas.”
Cậu suy nghĩ một chút rồi gửi lại, “Cảm ơn.”
Hai chữ này vô cùng khách sáo, cũng vô cùng lạnh lùng, đặc biệt người kia lại còn là cô gái cậu từng muốn cầu hôn.
Nhưng ngoại trừ hai chữ này ra, Tạ Trúc Tinh chẳng biết mình có thể nói gì nữa.
Hai người là bạn học, lúc ở trường quan hệ vẫn bình thường, trước khi tốt nghiệp Diêm Giai Giai mới chủ động thổ lộ, sau đó liền ở bên nhau. Khi ấy Diêm Giai Giai vẫn còn là một cô bé rất đơn giản, lễ tình nhân tặng cô bó hoa, mua hộp socola là cô đã vui vẻ đến nhảy nhót. Sau đó cô từng nhận được một cơ hội đến Thượng Hải phát triển, nhưng không muốn chia cách hai nơi với Tạ Trúc Tinh nên từ bỏ, lúc về kể cho cậu còn cười nói, “Ai bảo bạn trai em lớn lên đẹp trai thế này, xa cách như vậy sao em phòng ngừa được bọn tiểu yêu tinh chứ”, sau đấy thì trốn vào phòng vệ sinh nhỏ giọng khóc. Khi đó Tạ Trúc Tinh đã nghĩ, sau này cậu nhất định phải đối xử tốt với Diêm Giai Giai gấp bội. Bởi vì cậu quá hiểu bản thân mình, trong tình huống kia, nếu như người phải lựa chọn là cậu thì cậu sẽ không chọn cô ấy, cậu biết mình cũng không quá yêu Diêm Giai Giai.
Bây giờ bọn họ cũng chỉ mới chia tay hơn một tháng, vậy mà cảm giác như đã qua mấy chục năm, khi cậu nhớ tới cô trong lòng không hề gợn sóng, nỗi phẫn uất vì bị cắm sừng lúc mới chia tay cũng đã sớm tan thành mây khói trong một tháng bận rộn này.
Cậu thà rằng nhớ về một Diêm Giai Giai tốt đẹp, nhớ cô từng thẹn thùng thổ lộ với mình trong buổi tiệc tốt nghiệp, nhớ cô từng ngẩng mặt lên trời ăn quán vỉa hè cùng cậu, nhớ cô ấy và mình từng ở cùng nhau trong căn phòng không có lò sưởi, nhớ cô ấy đã vì cậu mà từ bỏ cơ hội phát triển hiếm có, nhớ cô ấy đã từng yêu cậu thật lòng.
Nhưng cậu sẽ không cứu vãn đoạn tình cảm đã vỡ vụn này, lúc Diêm Giai Giai đưa ra đề nghị chia tay, cậu đã buông xuôi rồi. Cậu có con đường mình phải đi, còn là đường một chiều, sẽ không quay đầu lại.
Hôm sau việc ghi âm hoàn thành rất thuận lợi.
Tối đó đăng tuyên truyền cá nhân của Cao Tư Viễn, vẫn là tiếng mắng chửi một vùng, thậm chí còn có người bóc lịch sử đen tối của hắn ta ra, chửi càng thêm thảm hại. Có điều không còn Lương Tỉ chống lưng, lượng share và comment đều kém xa bài hôm qua của Tạ Trúc Tinh.
Hơn nữa Lương Tỉ share xong còn kéo theo các hiệu ứng tiếp đó, bởi vì hắn rất ít khi có tâm share các bài tuyên truyền weibo của người trong nghề, hắn và IceDream lại còn chẳng cùng một công ty nữa, cho nên bài share hôm qua của hắn khiến những người hâm mộ đều cực kỳ bất ngờ, sau đó nảy sinh hứng thú lớn đối với Tạ Trúc Tinh, thậm chí còn YY cả quan hệ giữa hai người, hoang tưởng ra cảnh đại thần yêu tiểu thịt tươi, phần bình luận trong bài tuyên truyền của Tạ Trúc Tinh nháy mắt liền biến thành khu đoản văn đam mỹ.
Bởi vì Lương Tỉ gọi Tạ Trúc Tinh là Tiểu Hoả Xa trong bài share, cho nên couple này được mệnh danh là couple “Rửa xe”.
So sánh nhiệt độ hai bài tuyên truyền, gương mặt Cao Tư Viễn không giấu được vẻ đố kị.
Quý Kiệt và Trình Diệu được mấy cái đoản văn kia mở ra một thế giới mới, phấn khích nhỏ giọng thảo luận.
Dương Tiêu Mục vốn thuộc đảng ha ha, không ngừng ha ha ha ha.
Tạ Trúc Tinh có chút lúng túng nhưng lại không nói được gì cả.
Chỉ mình Vương Siêu là gương mặt quái lạ, nhìn nhau với mọi người chốc lát rồi đứng lên đi ra ngoài.
Hắn gọi điện thoại cho Lương Tỉ, Lương Tỉ vừa bắt máy đã nổi điên, “Có phải lại định nhắc tao share bài cho đứa hôm nay không? Tao kệ mẹ!”
Vương Siêu, “Không cần anh share, em nói anh cái này thôi.”
Lương Tỉ không có kiên nhẫn với hắn, “Nói mau, tao đang vội đây.”
Vương Siêu, “Anh vội cái gì mà vội? Em muốn nói với anh, Tiểu Tạ cậu ấy thích con gái, anh tuyệt đối đừng có nhắm trúng cậu ấy.”
Lương Tỉ chỉ mắng một tiếng “Cút!” rồi cúp điện thoại.
Vương Siêu không hiểu, Lương ca kêu hắn “Cút” là có ý gì, là nhìn trúng Tiểu Tạ hay là không trúng?
Hắn đã sớm biết Lương Tỉ thích đàn ông, cũng biết Lương Tỉ có người mình thích rồi, lại còn tương tư đơn phương rất nhiều năm. Thế nhưng Tiểu Tạ lớn lên cũng chẳng kém người kia bao nhiêu, lỡ đâu Lương Tỉ nhìn thấy mấy cái đoản văn trong phần bình luận sau đó nhắm trúng Tiểu Tạ thì không ổn.
Mấy fan đó cũng có hứng quá ha, còn couple rửa xe, rửa cmn chân đi.
Thứ tư quay MV.
Đang là ngày hè chói chang, phối với tên nhóm, cảnh trong MV quyết định quay ở cửa hàng kem và đồ ngọt cùng với bể bơi, hậu kỳ sẽ cắt nối lại với nhau.
Cửa hàng đồ ngọt quay trước, ống kính là góc nhìn của khán giả đến tiệm này mua kem ly, bên trong có sáu anh phục vụ đẹp trai, các thành viên đều được thiết kế tình huống và vai trò khác nhau, Tạ Trúc Tinh là nhân viên đón khách ấm áp, Cao Tư Viễn là nhân viên gọi món cool ngầu, Quý Kiệt và Trình Diệu là hai đầu bếp điểm tâm ngọt ngào dễ thương, Dương Tiêu Mục là nhân viên thu ngân đẹp trai, Vương Siêu là người đánh dương cầm tao nhã, tuy rằng nhìn hắn như chỉ làm nền nhưng số cảnh quay lại được nhiều nhất.
Biểu diễn trong MV cũng không cần quá nhiều kỹ năng, tỏ vẻ đẹp trai trước ống kính là được, việc quay phim cũng tiến hành rất trôi chảy, hơn hai giờ chiều kết thúc, cả đoàn di chuyển khỏi nơi này tới bể bơi.
Mục tiêu của nhóm nhạc thịt tươi đương nhiên chủ yếu vẫn là các thiếu nữ, dù là bể bơi nhưng vẫn phải giấu bớt da thịt không được quá gợi cảm, quần áo toàn kiểu sơ mi hoa nhiệt đới, quần đi biển, chân trần.
Nội dung phần này thoải mái hơn phần trước nhiều, là kiểu mọi người vây quanh bể bơi đùa giỡn nhau, nhảy xuống hồ bắn bọt nước lên, đánh nhau dưới nước các thứ. Trong cửa hàng kem cái muốn thể hiện là yên tĩnh và đẹp đẽ, ở đây cái muốn thể hiện là đầy nhiệt huyết.
Lúc vừa mới bắt đầu mọi người có chút không thả lỏng nổi mà chơi, trước giờ cả đám luôn bận tập huấn luyện hát luyện nhảy, rất ít khi đùa giỡn với nhau, phải mất một lúc lâu mới nhập vai được, cũng không biết ai ra tay trước tiên, đẩy Vương Siêu xuống nước.
Vương Siêu không hề đề phòng, xém tí sặc nên có chút tức giận, vén mái tóc ướt lên đứng trong hồ chửi bậy, “Muốn chết hả! Ai mẹ nó đẩy bố xuống!”
Mọi người nhất thời tắt tiếng, đạo diễn cũng sửng sốt.
Tạ Trúc Tinh cầm súng nước nã một phát vào người Vương Siêu, bắn đầy nước lên mặt hắn, bảo, “Là tôi đẩy đó, thì sao?”
Thấy là cậu Vương Siêu liền quên giận ngay, quay đầu gọi tổ đạo cụ, “Mau mau mau! Cho tôi khẩu súng! Coi tôi có bắn chết cậu ấy không!”
Tổ đạo cụ ném cho hắn một cái, hắn còn chưa kịp rót nước vào thì Tạ Trúc Tinh lại bắn hắn phát nữa.
Hắn vừa rót nước vừa mắng, “Tiểu Tạ em toi rồi! Em toi đời rồi! Chờ anh lên đạn xong là em toi ngay!”
Tạ Trúc Tinh gọi các thành viên khác, thấp giọng nói, “Các cậu còn sững sờ làm gì? Bình thường làm gì có cơ hội đánh anh ấy?”
Mọi người, “…” Anh Tiểu Tạ nói rất đúng!
Thế là mọi người cũng gia nhập vào, nhanh chóng biến thành một trận hỗn chiến, lần này mới thật sự chơi vui vẻ đến náo loạn.
Đạo diễn cũng yên lòng, thoải mái tiếp tục chỉ huy quay phim.
Quay mãi đến lúc mặt trời ngã về tây, chuẩn bị kết thúc công việc.
Tạ Trúc Tinh và các thành viên khác cùng nhau cám ơn đạo diễn và nhân viên, Vương Siêu vẫn còn ngâm mình dưới nước, nằm nhoài lên thành hồ gọi, “Đừng vội đi, bữa tối tôi mời mọi người ăn đồ nướng!”
Người ở đây không phải ai cũng biết bối cảnh của hắn nhưng đều nhìn thấy hắn lái Ferrari đến, cho nên chẳng ai khách khí nữa.
Nhân viên công tác vội vàng thu dọn đồ đạc, các thành viên muốn đi thay quần áo, Tạ Trúc Tinh gọi Vương Siêu, “Đừng ngâm nữa, đi thay đồ.”
Vương Siêu, “Bên ngoài nóng, trong nước thật thoải mái, anh nghỉ chút nữa rồi đi, em đợi anh một lát.”
Tạ Trúc Tinh nói với đám Quý Kiệt, “Các cậu đi trước đi.”
Mọi người đi rồi cậu liền bước qua ngồi bên thành hồ, ngâm chân xuống nước.
Vương Siêu nhắm mắt lại định chợp mắt, khoát một cánh tay lên đùi Tạ Trúc Tinh, lẩm bẩm nói, “Em cũng đừng có lén lút bỏ đi đó.”
Tạ Trúc Tinh “Ừ” một tiếng, lực chú ý bị cánh tay khoát trên đùi kia hấp dẫn.
Không biết có quan hệ gì với việc chơi dương cầm từ nhỏ không, bàn tay Vương Siêu phát triển cực kỳ đẹp, đốt ngón tay thon dài, móng tay đầy đặn, buổi trưa chơi nước một lát đã trắng mịn lạ thường, ngoại trừ hơi lớn một chút thì gần như không khác gì tay thiếu nữ.
Tạ Trúc Tinh nâng mắt nhìn về phía xa xa, mặt trời cuối chân trời đỏ như hòn lửa, ánh tà dương chiếu xuống mặt nước, bị ngọn gió chạng vạng cuối hè thổi nhẹ thành từng vòng gợn sóng màu quýt.
Cậu đẩy cái tay trên đùi mình ra.
Vương Siêu mở mắt.
Tạ Trúc Tinh, “Đi thôi, không phải anh muốn mời mọi người ăn đồ nướng hả? Bọn họ đang chờ anh đó.”
Vương Siêu ưỡn cổ qua lại, chống hai tay lên bờ hồ ào một phát nhảy lên, cảm thấy áo sơ mi hoa dính trên người mình không thoải mái chút nào, chẳng thèm cởi nút mà trực tiếp lột qua khỏi đầu, vắt nước oán giận, “Đã sắp tới tháng chín rồi mà vẫn nóng như vậy.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn ngực hắn một phát, cũng cảm thấy hơi nóng.