Chương : 15
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vương Siêu tiễn Lương Tỉ về chẳng bao lâu đã quay lại. Lương Tỉ đồng ý sẽ giúp hắn tuyên truyền trong chương trình nên mặt mày hắn hớn ha hớn hở, chỉ là trên quần có thêm mấy dấu giày mới.
“Có phải thầy Lương tức giận không?” Trình Diệu hỏi hắn, vẫn còn lo lắng, “Sau này gặp lại sẽ lúng túng lắm.”
Vương Siêu chả thèm để ý, “Không sao, ngày mai là ổng quên sạch chuyện này thôi, chỉ cần mấy cậu đừng nói lung tung khắp nơi thì ổng sẽ không tính toán gì hết.”
Trình Diệu vội vàng ra hiệu mình tuyệt đối sẽ không nói.
Quý Kiệt đứng lên, “Nếu thầy Lương cũng đi rồi thì hôm nay cứ vậy đi, tôi về trước đây.”
Mọi người đều đứng lên muốn đi.
Vương Siêu lại gọi, “Ế đừng, đến cũng đến rồi, làm spa xong hãy về.”
Mấy người khác thì chẳng sao, chỉ có Quý Kiệt là không thèm nể mặt, “Tôi không làm, còn phải chạy về có việc.”
Vương Siêu hỏi, “Việc gì?”
Quý Kiệt đâu ngờ hắn lại hỏi tới, căn bản vẫn còn chưa biên soạn sẵn.
Vương Siêu nhìn Tạ Trúc Tinh, Tạ Trúc Tinh ngầm hiểu nói giúp vào, “Hôm nay mọi người đều cố gắng mệt mỏi rồi, thả lỏng một chút cũng rất tốt. Quý Kiệt, anh ấy đã có ý tốt này thì cậu cũng đừng ghét bỏ.”
Tới phiên Vương Siêu không hài lòng, trừng mắt nhìn cậu — nói nhảm, là ai ghét bỏ ai hả?
Về sau vẫn phải làm việc với nhau, thực ra Quý Kiệt cũng chẳng muốn bất hòa với Vương Siêu như vậy mãi, nhưng mà lại cần chút mặt mũi. Hiện giờ đã có bậc thang rồi, cậu ta liền thuận thế bước xuống, “Vậy cũng được. Vương Siêu, cảm ơn nha.”
Vương Siêu đáp một tiếng, cảm thấy đã cho cậu ta mặt mũi rồi liền không thèm để ý tới nữa, bảo với Tạ Trúc Tinh, “Em phủi quần cho anh đi, cũng không biết ông Lương này đi lòng vòng ở đâu mà đế giày bẩn vậy.”
Tạ Trúc Tinh phủi quần giúp hắn, hắn liền ra vẻ đắc ý nói với những người khác, “Vậy đi thôi, nói trước là tôi mời khách, rượu bia trái cây spa trọn gói, chỉ cần trên menu có thì cứ gọi tùy ý.”
Làm spa xong hắn lại mời mọi người ăn cơm, ăn xong ra ngoài mới tự động giải tán.
Quý Kiệt và Trình Diệu ở chung nên đi cùng nhau, Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục chia nhau về chỗ mình.
Chỉ còn hai người Tạ Vương, Vương Siêu muốn đưa Tạ Trúc Tinh về nhà, Tạ Trúc Tinh không lay chuyển được hắn nên đành phải đồng ý. Ra đến cạnh xe Vương Siêu lại leo lên ghế phụ, nói, “Hôm nay anh mệt chết rồi, làm spa xong cả người mềm nhũn, em lái đi.”
Tạ Trúc Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là làm tài xế.
Mới lên đường thì Vương Siêu còn nói với cậu mấy câu lảm nhảm thiếu dinh dưỡng, nói nói nghiêng đầu qua một phát, ngủ mất.
Đến dưới lầu nhà Tạ Trúc Tinh, cậu mới gọi Vương Siêu dậy, “Tôi đến rồi, anh cũng mau về ngủ đi.”
Vương Siêu mê man trừng mắt nhìn ra ngoài cửa xe một chút, dụi dụi đôi mắt lau nước miếng.
Tạ Trúc Tinh xuống xe, hắn cũng xuống xe. Tạ Trúc Tinh cho là hắn sẽ ngồi vào ghế tài xế lái xe về, kết quả hắn lại nhào lên người cậu, xấu xa nói, “Không được, anh buồn ngủ lắm không lái xe được đâu, cho anh lên ngủ đi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu ban đầu buồn ngủ đến mức dường như chỉ cần nửa phút là sẽ bất tỉnh, vừa lên lầu vào cửa liền đột nhiên tỉnh táo hắn, sinh long hoạt hổ nhảy tới nhảy lui, trong trong ngoài ngoài ra ra vào vào, xem xét khắp nơi y như đi tham quan.
Tạ Trúc Tinh nói, “Không mệt phải không? Xuống lầu lái xe về nhà anh mà từ từ xem, miếng đất mười mét vuông chỗ tôi có gì mà nhìn.”
Vương Siêu mặt dày mày dạn đáp, “Đuổi anh hả? Em sao lại không hiếu khách gì hết vậy? Đi, rót cho khách ly nước coi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Nước thì không có, trường đao 40m lại có một thanh.”
Vương Siêu tự tin có thừa, đáp, “Thôi dẹp đi, cho dù có em cũng đâu nỡ chém anh.”
Dù sao đuổi hắn cũng không đi, Tạ Trúc Tinh nói, “Nếu anh thật sự định ở lại thì mau tắm đi. Sắp mười một giờ rồi, còn mè nheo nữa sáng sớm mai lại không dậy nổi.”
Vương Siêu hí ha hí hửng vui mừng, “Sợ gì chứ, có em mà, đồng hồ báo thức như em còn tốt hơn ông anh anh nhiều.”
Hắn tắm xong bước ra, thấy Tạ Trúc Tinh đang bày mền gối chỗ sopha liền không vui nói, “Làm chi? Anh không ngủ sopha đâu.”
Tạ Trúc Tinh, “Ai bảo anh ngủ? Tôi ngủ.”
Vương Siêu vẫn không vui, “Giường em là giường đôi, hai ta ngủ đủ mà.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không quen ngủ chung với người khác.”
Vương Siêu nghi ngờ hỏi, “Lúc còn êm đẹp với con nhỏ kia em cũng ngủ sopha mỗi ngày hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Sao giống nhau được chứ?”
Vương Siêu không phục, “Anh không thân với em như cô ta à?”
Hắn ôm gối đầu trên ghế sopha lên, cãi bướng, “Sao cổ ngủ được mà anh lại ngủ không được?”
Tạ Trúc Tinh chẳng muốn làm ầm ĩ với hắn, cuối cùng vẫn là ngủ giường.
Vương Siêu hài lòng lăn lên giường chơi điện thoại, Tạ Trúc Tinh đi tắm, tắm xong bước ra đã thấy hắn ngủ rồi.
Tắt đèn, ngủ.
Ngủ chưa bao lâu thì Tạ Trúc Tinh bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên ngoài có ánh sáng. Sao đèn phòng khách lại bật?
Cậu nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, Vương Siêu vẫn còn ngủ tới bất tỉnh nhân sự.
Tạ Trúc Tinh mở cửa ra nhìn, một người phụ nữ đứng trong phòng khách, bên chân còn có thêm túi hành lý.
Là Diêm Giai Giai.
“Tiểu Tạ,” cô ta quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt mệt mỏi rã rời và đầy tủi thân, nói, “Em đã về rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cô ta thút tha thút thít khóc lên, chậm rãi bước tới trước mặt Tạ Trúc Tinh vừa khóc vừa tựa vào lòng cậu.
… Nhìn thế này, chắc là đứt gánh với đạo diễn rồi.
Cô ta khóc rất lâu, lâu đến mức Tạ Trúc Tinh cũng bắt đầu mơ màng.
Vương Siêu đang ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng phụ nữa khóc liền mơ thấy một cơn ác mộng về nữ quỷ, giật mình tỉnh lại phát bệnh thần kinh thò tay muốn sờ Tạ Trúc Tinh, sờ sang thì trống không, nghe kỹ lại, làm thế nào mà có phụ nữ khóc ở đây thật? Vừa nhìn —
“Tạ Trúc Tinh! Em làm gì thế hả?”
Diêm Giai Giai đang khóc hăng say, vốn cũng không nghĩ tới trong phòng còn có người khác, giật mình ngẩng đầu nhìn vào trong, Tạ Trúc Tinh liền thuận thế lùi về sau tránh khỏi cô.
Vương Siêu xuống giường bước ra, chỉ mặc mỗi quần lót, đi tới cạnh cửa mới thấy rõ Diêm Giai Giai.
Trước đây chưa từng gặp, nhưng hắn cũng chẳng ngốc, đoán một phát đủ biết đây là ai, cực kỳ ghét cô ta, vừa há mồm ra là, “Bạn gái cũ ngu ngốc của em đây hả!?”
Diêm Giai Giai, “…”
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh mặc quần áo cho xong trước đi.”
Vương Siêu dùng ngón tay… búng quần lót mình một phát, nói, “Ăn mặc thế nào, anh là cần khuôn mặt, đâu giống một số người.”
Diêm Giai Giai chẳng biết hắn là ai, có hơi mơ hồ, cũng không khóc nữa mà hỏi, “Tiểu Tạ, anh ta là ai vậy?”
Tạ Trúc Tinh chưa kịp nói thì Vương Siêu đã ôm lấy vai cậu bằng một cánh tay, ngón tay khác thì chỉ chỉ vào mình, khoe khoang nói, “Tôi là anh em tốt nhất của cậu ấy.”
Gương mặt Diêm Giai Giai đầy hoài nghi, cô không hề cảm thấy Tạ Trúc Tinh sẽ làm anh em với cái loại người viết rõ chữ thiếu thông minh lên mặt thế này.
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi nói này người anh em, anh mặc quần áo vào rồi xuống lầu chờ tôi.”
Vương Siêu không muốn chút nào, nói, “Vì sao hai ta phải đi? Dựa vào đâu mà con nhỏ này ở lại?”
Tạ Trúc Tinh cau mày đáp, “Bảo anh đi thì đi đi, nhiều lời vậy làm gì.”
Vương Siêu thấy cậu nghiêm túc, chỉ đành bất đắc dĩ mặc quần áo vào, vẫn không yên lòng bảo, “Tối đa mười phút, em mà không xuống là anh lên đó.” Sau đó khinh thường lườm Diêm Giai Giai một phát trắng mắt rồi mới đi.
Xuống dưới lầu hắn cũng chẳng lên xe, dựa vào nắp động cơ đặt đồng hồ đếm ngược đúng mười phút. Mới qua hơn một phút hắn đã hối hận không nên xuống dưới, phải ở trên lầu quan sát Tiểu Tạ chằm chằm mới đúng.
Cô nàng đó dáng vẻ rất xanh xao, nửa đêm chạy về nhất định là muốn câu dẫn Tiểu Tạ. Lỡ đâu Tiểu Tạ không cầm lòng được, hai người củi khô bốc lửa chịch một phát hòa hợp lại, vậy trách ai đây?
Hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng lúc chịch của Tiểu Tạ là thế nào, nhìn thể trạng của cậu, lại còn chạy bộ mỗi ngày, mười phút đâu có đủ đâu ha!?
Cũng may hơn bảy phút sau Tạ Trúc Tinh đã đeo một cái túi đi xuống. Vương Siêu vội vàng nhảy khỏi nắp động cơ, “Sao chậm chạp dữ vậy? Ở trên đó làm gì rồi?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không làm gì cả, lấy mấy bộ quần áo thôi.”
Vương Siêu dí sát vào người cậu, giống như cún con ngửi ngửi Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “… Làm gì đó?”
Vương Siêu đẩy cậu lên xe, nói, “Anh ngửi coi hai người ngoại trừ ôm ấp lâu lắc ra có còn làm gì khác không, không có gì, chịch không phải là mùi này.”
Tạ Trúc Tinh lại bị nhét vào ghế tài xế, đáp, “Cũng không có ôm ấp lâu lắc.”
Vương Siêu ngồi vào ghế phụ, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Còn giả bộ, anh thấy hết rồi. Em đúng là nhẹ dạ, anh mà là em thì đã sớm đánh con nhỏ đó tới má nó nhận không ra rồi.”
Tạ Trúc Tinh cau mày, “Anh còn đánh cả phụ nữ?”
Vương Siêu thắt dây an toàn, đáp, “Chưa từng đánh, anh cũng đâu có gặp qua người phụ nữ nào đê tiện như vậy.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu nói tiếp, “Nhất định là cô ta ở bên ngoài không được tốt, bị tên đàn ông khác đá nên lúc này mới nhớ tới điểm tốt của em, tìm tới em muốn quay lại đây mà, khi dễ em tính tình thành thật, đúng là không biết xấu hổ.”
Tạ Trúc Tinh nghe chỉ càng thêm phiền lòng, bảo, “Đừng nói nữa.”
Vương Siêu lầm bầm, “Không nói thì không nói, Vọng Kinh Tây viên, lái xe.”
Hắn không muốn Tạ Trúc Tinh quay lại với bạn gái cũ. Hắn không thích Diêm Giai Giai, hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh đáng được tốt hơn.
Vương Siêu tiễn Lương Tỉ về chẳng bao lâu đã quay lại. Lương Tỉ đồng ý sẽ giúp hắn tuyên truyền trong chương trình nên mặt mày hắn hớn ha hớn hở, chỉ là trên quần có thêm mấy dấu giày mới.
“Có phải thầy Lương tức giận không?” Trình Diệu hỏi hắn, vẫn còn lo lắng, “Sau này gặp lại sẽ lúng túng lắm.”
Vương Siêu chả thèm để ý, “Không sao, ngày mai là ổng quên sạch chuyện này thôi, chỉ cần mấy cậu đừng nói lung tung khắp nơi thì ổng sẽ không tính toán gì hết.”
Trình Diệu vội vàng ra hiệu mình tuyệt đối sẽ không nói.
Quý Kiệt đứng lên, “Nếu thầy Lương cũng đi rồi thì hôm nay cứ vậy đi, tôi về trước đây.”
Mọi người đều đứng lên muốn đi.
Vương Siêu lại gọi, “Ế đừng, đến cũng đến rồi, làm spa xong hãy về.”
Mấy người khác thì chẳng sao, chỉ có Quý Kiệt là không thèm nể mặt, “Tôi không làm, còn phải chạy về có việc.”
Vương Siêu hỏi, “Việc gì?”
Quý Kiệt đâu ngờ hắn lại hỏi tới, căn bản vẫn còn chưa biên soạn sẵn.
Vương Siêu nhìn Tạ Trúc Tinh, Tạ Trúc Tinh ngầm hiểu nói giúp vào, “Hôm nay mọi người đều cố gắng mệt mỏi rồi, thả lỏng một chút cũng rất tốt. Quý Kiệt, anh ấy đã có ý tốt này thì cậu cũng đừng ghét bỏ.”
Tới phiên Vương Siêu không hài lòng, trừng mắt nhìn cậu — nói nhảm, là ai ghét bỏ ai hả?
Về sau vẫn phải làm việc với nhau, thực ra Quý Kiệt cũng chẳng muốn bất hòa với Vương Siêu như vậy mãi, nhưng mà lại cần chút mặt mũi. Hiện giờ đã có bậc thang rồi, cậu ta liền thuận thế bước xuống, “Vậy cũng được. Vương Siêu, cảm ơn nha.”
Vương Siêu đáp một tiếng, cảm thấy đã cho cậu ta mặt mũi rồi liền không thèm để ý tới nữa, bảo với Tạ Trúc Tinh, “Em phủi quần cho anh đi, cũng không biết ông Lương này đi lòng vòng ở đâu mà đế giày bẩn vậy.”
Tạ Trúc Tinh phủi quần giúp hắn, hắn liền ra vẻ đắc ý nói với những người khác, “Vậy đi thôi, nói trước là tôi mời khách, rượu bia trái cây spa trọn gói, chỉ cần trên menu có thì cứ gọi tùy ý.”
Làm spa xong hắn lại mời mọi người ăn cơm, ăn xong ra ngoài mới tự động giải tán.
Quý Kiệt và Trình Diệu ở chung nên đi cùng nhau, Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục chia nhau về chỗ mình.
Chỉ còn hai người Tạ Vương, Vương Siêu muốn đưa Tạ Trúc Tinh về nhà, Tạ Trúc Tinh không lay chuyển được hắn nên đành phải đồng ý. Ra đến cạnh xe Vương Siêu lại leo lên ghế phụ, nói, “Hôm nay anh mệt chết rồi, làm spa xong cả người mềm nhũn, em lái đi.”
Tạ Trúc Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là làm tài xế.
Mới lên đường thì Vương Siêu còn nói với cậu mấy câu lảm nhảm thiếu dinh dưỡng, nói nói nghiêng đầu qua một phát, ngủ mất.
Đến dưới lầu nhà Tạ Trúc Tinh, cậu mới gọi Vương Siêu dậy, “Tôi đến rồi, anh cũng mau về ngủ đi.”
Vương Siêu mê man trừng mắt nhìn ra ngoài cửa xe một chút, dụi dụi đôi mắt lau nước miếng.
Tạ Trúc Tinh xuống xe, hắn cũng xuống xe. Tạ Trúc Tinh cho là hắn sẽ ngồi vào ghế tài xế lái xe về, kết quả hắn lại nhào lên người cậu, xấu xa nói, “Không được, anh buồn ngủ lắm không lái xe được đâu, cho anh lên ngủ đi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu ban đầu buồn ngủ đến mức dường như chỉ cần nửa phút là sẽ bất tỉnh, vừa lên lầu vào cửa liền đột nhiên tỉnh táo hắn, sinh long hoạt hổ nhảy tới nhảy lui, trong trong ngoài ngoài ra ra vào vào, xem xét khắp nơi y như đi tham quan.
Tạ Trúc Tinh nói, “Không mệt phải không? Xuống lầu lái xe về nhà anh mà từ từ xem, miếng đất mười mét vuông chỗ tôi có gì mà nhìn.”
Vương Siêu mặt dày mày dạn đáp, “Đuổi anh hả? Em sao lại không hiếu khách gì hết vậy? Đi, rót cho khách ly nước coi.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Nước thì không có, trường đao 40m lại có một thanh.”
Vương Siêu tự tin có thừa, đáp, “Thôi dẹp đi, cho dù có em cũng đâu nỡ chém anh.”
Dù sao đuổi hắn cũng không đi, Tạ Trúc Tinh nói, “Nếu anh thật sự định ở lại thì mau tắm đi. Sắp mười một giờ rồi, còn mè nheo nữa sáng sớm mai lại không dậy nổi.”
Vương Siêu hí ha hí hửng vui mừng, “Sợ gì chứ, có em mà, đồng hồ báo thức như em còn tốt hơn ông anh anh nhiều.”
Hắn tắm xong bước ra, thấy Tạ Trúc Tinh đang bày mền gối chỗ sopha liền không vui nói, “Làm chi? Anh không ngủ sopha đâu.”
Tạ Trúc Tinh, “Ai bảo anh ngủ? Tôi ngủ.”
Vương Siêu vẫn không vui, “Giường em là giường đôi, hai ta ngủ đủ mà.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không quen ngủ chung với người khác.”
Vương Siêu nghi ngờ hỏi, “Lúc còn êm đẹp với con nhỏ kia em cũng ngủ sopha mỗi ngày hả?”
Tạ Trúc Tinh, “Sao giống nhau được chứ?”
Vương Siêu không phục, “Anh không thân với em như cô ta à?”
Hắn ôm gối đầu trên ghế sopha lên, cãi bướng, “Sao cổ ngủ được mà anh lại ngủ không được?”
Tạ Trúc Tinh chẳng muốn làm ầm ĩ với hắn, cuối cùng vẫn là ngủ giường.
Vương Siêu hài lòng lăn lên giường chơi điện thoại, Tạ Trúc Tinh đi tắm, tắm xong bước ra đã thấy hắn ngủ rồi.
Tắt đèn, ngủ.
Ngủ chưa bao lâu thì Tạ Trúc Tinh bị tiếng động bên ngoài đánh thức.
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên ngoài có ánh sáng. Sao đèn phòng khách lại bật?
Cậu nhẹ tay nhẹ chân đứng lên, Vương Siêu vẫn còn ngủ tới bất tỉnh nhân sự.
Tạ Trúc Tinh mở cửa ra nhìn, một người phụ nữ đứng trong phòng khách, bên chân còn có thêm túi hành lý.
Là Diêm Giai Giai.
“Tiểu Tạ,” cô ta quay đầu nhìn cậu, vẻ mặt mệt mỏi rã rời và đầy tủi thân, nói, “Em đã về rồi.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cô ta thút tha thút thít khóc lên, chậm rãi bước tới trước mặt Tạ Trúc Tinh vừa khóc vừa tựa vào lòng cậu.
… Nhìn thế này, chắc là đứt gánh với đạo diễn rồi.
Cô ta khóc rất lâu, lâu đến mức Tạ Trúc Tinh cũng bắt đầu mơ màng.
Vương Siêu đang ngủ, mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng phụ nữa khóc liền mơ thấy một cơn ác mộng về nữ quỷ, giật mình tỉnh lại phát bệnh thần kinh thò tay muốn sờ Tạ Trúc Tinh, sờ sang thì trống không, nghe kỹ lại, làm thế nào mà có phụ nữ khóc ở đây thật? Vừa nhìn —
“Tạ Trúc Tinh! Em làm gì thế hả?”
Diêm Giai Giai đang khóc hăng say, vốn cũng không nghĩ tới trong phòng còn có người khác, giật mình ngẩng đầu nhìn vào trong, Tạ Trúc Tinh liền thuận thế lùi về sau tránh khỏi cô.
Vương Siêu xuống giường bước ra, chỉ mặc mỗi quần lót, đi tới cạnh cửa mới thấy rõ Diêm Giai Giai.
Trước đây chưa từng gặp, nhưng hắn cũng chẳng ngốc, đoán một phát đủ biết đây là ai, cực kỳ ghét cô ta, vừa há mồm ra là, “Bạn gái cũ ngu ngốc của em đây hả!?”
Diêm Giai Giai, “…”
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh mặc quần áo cho xong trước đi.”
Vương Siêu dùng ngón tay… búng quần lót mình một phát, nói, “Ăn mặc thế nào, anh là cần khuôn mặt, đâu giống một số người.”
Diêm Giai Giai chẳng biết hắn là ai, có hơi mơ hồ, cũng không khóc nữa mà hỏi, “Tiểu Tạ, anh ta là ai vậy?”
Tạ Trúc Tinh chưa kịp nói thì Vương Siêu đã ôm lấy vai cậu bằng một cánh tay, ngón tay khác thì chỉ chỉ vào mình, khoe khoang nói, “Tôi là anh em tốt nhất của cậu ấy.”
Gương mặt Diêm Giai Giai đầy hoài nghi, cô không hề cảm thấy Tạ Trúc Tinh sẽ làm anh em với cái loại người viết rõ chữ thiếu thông minh lên mặt thế này.
Tạ Trúc Tinh, “… Tôi nói này người anh em, anh mặc quần áo vào rồi xuống lầu chờ tôi.”
Vương Siêu không muốn chút nào, nói, “Vì sao hai ta phải đi? Dựa vào đâu mà con nhỏ này ở lại?”
Tạ Trúc Tinh cau mày đáp, “Bảo anh đi thì đi đi, nhiều lời vậy làm gì.”
Vương Siêu thấy cậu nghiêm túc, chỉ đành bất đắc dĩ mặc quần áo vào, vẫn không yên lòng bảo, “Tối đa mười phút, em mà không xuống là anh lên đó.” Sau đó khinh thường lườm Diêm Giai Giai một phát trắng mắt rồi mới đi.
Xuống dưới lầu hắn cũng chẳng lên xe, dựa vào nắp động cơ đặt đồng hồ đếm ngược đúng mười phút. Mới qua hơn một phút hắn đã hối hận không nên xuống dưới, phải ở trên lầu quan sát Tiểu Tạ chằm chằm mới đúng.
Cô nàng đó dáng vẻ rất xanh xao, nửa đêm chạy về nhất định là muốn câu dẫn Tiểu Tạ. Lỡ đâu Tiểu Tạ không cầm lòng được, hai người củi khô bốc lửa chịch một phát hòa hợp lại, vậy trách ai đây?
Hắn cũng chưa từng thấy qua bộ dạng lúc chịch của Tiểu Tạ là thế nào, nhìn thể trạng của cậu, lại còn chạy bộ mỗi ngày, mười phút đâu có đủ đâu ha!?
Cũng may hơn bảy phút sau Tạ Trúc Tinh đã đeo một cái túi đi xuống. Vương Siêu vội vàng nhảy khỏi nắp động cơ, “Sao chậm chạp dữ vậy? Ở trên đó làm gì rồi?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không làm gì cả, lấy mấy bộ quần áo thôi.”
Vương Siêu dí sát vào người cậu, giống như cún con ngửi ngửi Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “… Làm gì đó?”
Vương Siêu đẩy cậu lên xe, nói, “Anh ngửi coi hai người ngoại trừ ôm ấp lâu lắc ra có còn làm gì khác không, không có gì, chịch không phải là mùi này.”
Tạ Trúc Tinh lại bị nhét vào ghế tài xế, đáp, “Cũng không có ôm ấp lâu lắc.”
Vương Siêu ngồi vào ghế phụ, vẻ mặt ghét bỏ nói, “Còn giả bộ, anh thấy hết rồi. Em đúng là nhẹ dạ, anh mà là em thì đã sớm đánh con nhỏ đó tới má nó nhận không ra rồi.”
Tạ Trúc Tinh cau mày, “Anh còn đánh cả phụ nữ?”
Vương Siêu thắt dây an toàn, đáp, “Chưa từng đánh, anh cũng đâu có gặp qua người phụ nữ nào đê tiện như vậy.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu nói tiếp, “Nhất định là cô ta ở bên ngoài không được tốt, bị tên đàn ông khác đá nên lúc này mới nhớ tới điểm tốt của em, tìm tới em muốn quay lại đây mà, khi dễ em tính tình thành thật, đúng là không biết xấu hổ.”
Tạ Trúc Tinh nghe chỉ càng thêm phiền lòng, bảo, “Đừng nói nữa.”
Vương Siêu lầm bầm, “Không nói thì không nói, Vọng Kinh Tây viên, lái xe.”
Hắn không muốn Tạ Trúc Tinh quay lại với bạn gái cũ. Hắn không thích Diêm Giai Giai, hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh đáng được tốt hơn.