Chương : 12
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hôm sau mới sáng sớm Tạ Trúc Tinh đã ra ngoài chạy bộ.
Vương Siêu nghe tiếng động liền vất vả hé mắt ra, phát hiện thấy chiếc giường bên cạnh không có ai, chăn cũng xếp xong rồi, còn cho rằng Tạ Trúc Tinh dám không gọi mình dậy mà bỏ đi, tức giận đến mức bật phắt dậy, lại thấy valy lớn bên cạnh tủ quần áo vẫn còn đó mới yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
Hơn nửa tiếng sau Tạ Trúc Tinh về gọi hắn, Vương Siêu không muốn dậy, lẩm bẩm nói, “Cả tháng nay anh chưa từng ngủ thẳng giấc lần nào, để anh ngủ một tí đi!”
Dù sao cũng hết lên lớp rồi, Tạ Trúc Tinh không bắt ép hắn nữa, bảo, “Được, vậy anh ngủ đi, tôi ăn sáng xong đi trước đây.”
Vương Siêu không vui, “Anh đưa em, em chờ anh ngủ đến… mười giờ.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Về tới nơi đã trưa rồi, lỡ mất cả nửa ngày thì chẳng làm được gì nữa.”
Vương Siêu còn nói, “Nếu không em lái xe anh đi, khi nào tỉnh ngủ anh đến tìm em chơi.”
Tạ Trúc Tinh không muốn chơi với hắn, cố ý đáp, “Đến giúp tôi quét dọn vệ sinh à?”
Vương Siêu, “Thôi dẹp đi, anh lớn như vậy nhưng trừ hồi tiểu học vung chổi được hai lần thì chưa bao giờ quét đâu.”
Tạ Trúc Tinh sẵn tiện nói, “Vậy anh đến làm gì? Tôi thật sự không có thời gian chơi với anh. Tôi cũng không lái xe anh, tự tôi về được.”
Vương Siêu lại nói, “Valy của em lớn như vậy mà chen chúc trên tàu điện ngầm thiệt phiền phức lắm, trời nóng thế này em lại không chịu bỏ tiền đón xe, cứ lái xe anh đi!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt mũi nhập nhèm không còn vẻ hung hăng càn quấy thiếu đòn bình thường nữa, hai mắt buồn ngủ thoạt nhìn lại có thêm vài phần hồn nhiên.
Hắn vốn không phải người sẽ khách khí với kẻ khác, đã nói ra lời quan tâm thì nhất định xuất phát từ thật lòng.
“Tôi không đi tàu điện ngầm, bắt xe đi,” Tạ Trúc Tinh nói, “anh ngủ dậy cũng về sớm chút, Quý Kiệt và Trình Diệu ở lại đây, có gặp thì đừng gây chuyện, khách khí với người ta một chút, không có tôi ở trước mặt anh thì chưa chắc lúc đánh nhau sẽ có ai để ý đến anh đâu.”
Vương Siêu sắp thiếp đi rồi, đáp một câu như nói mớ, “Biết rồi anh cả.”
Tạ Trúc Tinh nghe thấy buồn cười đáp, “Anh cả anh mà ở đây thì đã sớm tét mông anh rồi.” Vừa nói cậu vừa thuận tay vỗ một phát lên mông Vương Siêu.
Cậu không dùng chút lực nào, Vương Siêu chỉ rầm rì một tiếng rồi không phản ứng gì nữa.
Ngủ thẳng tới trưa, Vương Siêu ngủ đủ mới ngồi dậy vò đầu, phát hiện trong phòng chỉ còn lại hắn và valy nhỏ của hắn.
Tả không được là cảm giác gì, dường như trong lòng có hơi trống vắng.
Trước đây hắn chưa từng ở ký túc xá, ngoại trừ khi còn bé thì sau này không ở cùng phòng với người khác nữa. Đó giờ hắn cũng chẳng gặp được ai giống như Tạ Trúc Tinh, có thể nhịn hắn mỗi lần hắn tức giận xấu tính hay không chịu nói lý, ba mẹ và anh trai hắn bình thường còn chẳng nhịn được nữa là.
Vương Siêu biết mình nhiều thói hư tật xấu, nhưng lại không muốn sửa đổi, hắn thấy cứ sống như vậy là thoải mái nhất. Hắn cũng biết trừ người nhà ra thì chả có mấy ai thật lòng thích hắn, tiếp cận hắn nịnh hót hắn chẳng qua là vì ba hắn có tiền, anh hắn có bản lĩnh.
Hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh không như vậy, kiên cường chính trực lại ngay thẳng, đầu óc tốt, tính tình tốt, có kiên nhẫn, đối xử với hắn còn cực kỳ chu đáo, có thể chăm sóc hắn lại còn đặc biệt bao dung hắn, nếu có thể ở chung một chỗ thì tuyệt quá.
“Mày muốn dọn ra ngoài ở?” Vương Tề trợn mắt, phủ quyết ngay, “Không được.”
Vương Siêu nói, “Em đã lớn như vậy rồi, mắc mớ gì không được?”
Vương Tề nghi hắn lại muốn làm loạn, hỏi, “Chứ sao tự nhiên lại nghĩ tới việc ra ngoài ở?”
Mắt Vương Siêu sáng lên, “Để làm việc dễ dàng hơn.”
Vương Tề ghét bỏ, “Mày thì có việc gì?”
Vương Siêu, “Em sắp làm minh tinh rồi! Sau này ký giả ngồi ngoài cửa cả ngày, anh và anh hai ra ra vào vào đều bị người ta chụp lén, không chỉ có em không tiện mà hai người các anh cũng không tiện nữa!”
Hiển nhiên Vương Tề chưa nghĩ tới điều này, cứng họng trong chốc lát.
Vương Siêu thừa thắng xông lên, “Tên anh là gì, đơn vị nào, tình trạng hôn nhân ra sao, có con cái gì không, tất cả đều đăng lên mạng, đến lúc đó cả thế giới đều biết, cục trưởng Vương của Trung ương kết hôn tám năm mà không có con nổi, chắc chắn là phương diện kia không được… úi úi úi em nói nhảm thôi, anh cả đừng đánh đừng đánh!”
Vương Tề cao 1m92, tóm lấy hắn như tóm một con gà, từng phát từng phát đá vào mông hắn, đá một phát Vương Siêu lại gào một tiếng, gào đủ tám tiếng Vương Tề mới chịu buông hắn ra.
Vương Siêu bụm mông, nước mắt ròng ròng oan uổng nói, “Anh cả, anh có thể đá em, mấy tiếng sủa trên mạng anh có thể đá không, thông tin của anh mà thật sự bị người ta mổ xẻ ra thì nhất định sẽ còn nói khó nghe hơn em nữa, anh rất có mặt mũi, tới lúc đó mất mặt lắm đúng không?”
Vương Tề mắng hắn, “Mất mặt nhất chính là để người ta biết tao có thằng em như mày.”
Vương Siêu không phục, còn đang muốn cằn nhằn vài câu thì Vương Tề đã lấy xâu chìa khóa trong ngăn kéo ra ném cho hắn.
Vương Siêu vội vàng bắt lấy, hết sức vui mừng nói, “Anh, cái này là căn hộ ở đâu?”
Vương Tề lạnh mặt, “Vọng Kinh. Cảnh cáo mày trước, nếu dọn ra ngoài ở mà để tao bắt được mày làm bậy thì coi tao xử mày thế nào.”
Vương Siêu vào tai trái ra tai phải, đợi Vương Tề dạy dỗ xong liền cầm chìa khóa xoắn xuýt hối hả chạy mất.
Trước tiên hắn đi nhìn căn hộ một vòng, tầng cao nhất, phong cách duplex, một sân thượng, đồ điện gia dụng đều có đủ nhưng vẫn chưa có ai ở, tất cả đều phủ vải chống bụi.
Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.
Gọi dịch vụ vệ sinh tới quét dọn sạch sẽ, Vương Siêu lượn trong lượn ngoài một vòng cực kỳ thỏa mãn, lầu dưới hai phòng một lớn một nhỏ vừa hay cửa đối diện nhau, hắn muốn rủ Tạ Trúc Tinh ở cùng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể vào phòng nhau, buổi tối nếu cùng coi phim kinh dị xong hắn không dám ngủ còn có thể gọi cậu vào ngủ chung.
Chỉ có điều trong phòng ngủ nhỏ chưa có giường, chắc Vương Tề muốn sửa thành phòng làm việc hay phòng trà, chỉ đặt tủ quần áo và hai ghế sopha nhỏ.
Tạ Trúc Tinh thu dọn hơn một ngày mà trong nhà còn chưa ngăn nắp.
Cậu biết đồ đạc của con gái nhiều, sắp xếp xong bốn thùng giấy lớn mà kết quả mới chỉ đủ quần áo giày túi của Diêm Giai Giai, còn vài thứ nhỏ linh tinh, thùng giấy đã xếp chật kín mà vẫn chưa bỏ vào hết được.
Thu dọn đồ đạc xong cậu liền quét dọn mọi ngóc ngách trong nhà một lần.
Lúc Vương Siêu gọi tới, Tạ Trúc Tinh đang đội mũ gấp bằng giấy trên đầu, trèo lên thang liếc nhìn nóc tủ đầy đồ linh tinh.
“Vương Siêu?” Cậu vừa há miệng liền ăn đầy bụi, ho hai tiếng mới nói, “Sao thế?”
Vương Siêu hỏi, “Làm gì đó? Đang yên đang lành mà ho khan?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không có gì, đang quét dọn nhà cửa.”
Vương Siêu, “Tiểu Tạ, em thích loại giường nào?”
Tạ Trúc Tinh, “… Giường gì?”
Vương Siêu nói, “Anh muốn mua cái giường mà không biết nên mua loại nào, em góp ý cho anh đi.”
Tạ Trúc Tinh muốn quét dọn mau cho xong, chẳng muốn nói ba cái chuyện vô dụng này với hắn, “Anh mua giường mà kêu tôi góp ý gì, cũng đâu phải tôi ngủ.”
Vương Siêu, “Ha ha ha ha ha chính là muốn để cho em ngủ đó!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu còn chưa hiểu, cho rằng Vương Siêu nhiều tiền không có chỗ xài, cũng không hề muốn nhận quà của hắn nên đáp, “Không cần, tôi có giường ngủ rồi, anh đừng đưa cho tôi.”
Vương Siêu nói, “Không phải anh muốn đưa giường cho em, mua để em ngủ thôi.”
Tạ Trúc Tinh chẳng hiểu ra sao, “Cái gì để tôi ngủ?”
Vương Siêu, “Chậc, nói thẳng với em luôn, bây giờ anh đang tới tìm em, anh biết tiểu khu đó đi thế nào rồi, em ở dãy mấy lầu mấy hả?”
Vương Siêu vô cùng phấn khởi đến tìm Tạ Trúc Tinh, kết quả vào tiểu khu lại tìm lộn dãy, gõ cửa rồi mới phát hiện tìm sai, lần thứ hai mới tới đúng.
Vừa vào cửa hắn đã oán giận, “Em ở cái nơi rách nát gì thế này, xập xệ lộn xộn, bảng số nhà cũng rớt hết.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cho anh tới anh còn đòi tới.”
Vương Siêu nhìn quanh khắp phòng, “Còn chưa dọn xong à? Đừng dọn nữa, đi, đi theo anh.”
Hắn lôi kéo Tạ Trúc Tinh muốn đi, Tạ Trúc Tinh lại nói, “Này, làm gì vậy hả? Đi đâu?”
Vương Siêu làm bộ thần bí, “Em đi theo anh sẽ biết.”
Tạ Trúc Tinh mệt mỏi chết đi được, không muốn làm loạn với hắn nữa, “Đừng quậy, không nói thì tôi không đi đâu.”
Vương Siêu chơi trò bí ẩn thất bại, chẳng thể làm gì khác hơn, “Em coi em đúng là không có chút hăng hái nào, được rồi anh nói, là anh của anh cho anh một căn hộ cực lớn, anh ở một mình hơi sợ nên muốn em làm bạn ở chung.”
Hắn ngại phải nói là mình muốn ở chung với cậu, liền vịn cớ nhà người ta rộng.
Tạ Trúc Tinh vất vả lắm mới hầu hạ Vương Siêu hết một tháng, đâu có muốn hầu hạ hắn tiếp nữa, lúc này liền từ chối ngay, “Tôi không đi, tiền thuê nhà của tôi ở đây còn mấy tháng nữa mới tới kỳ hạn.”
Vương Siêu tràn đầy vui mừng tìm tới lại bị giội nước lạnh xuống đầu, không cười nữa, “Hủy không được hả? Nếu chủ nhà không hoàn tiền thì số tiền đó anh tiếp tế cho em, hơn nữa anh cũng không bắt em trả tiền nhà, anh biết em nghèo em keo kiệt, anh lại chẳng thiếu tiền.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Miệng tên này sao lại thiếu đòn vậy hả?
Vương Siêu còn tự cho là đúng mà khích tướng, “Nếu em không ở chung với anh thì anh đi tìm người khác đó.”
Tạ Trúc Tinh lạnh nhạt đáp, “Anh muốn tìm ai thì tìm, tóm lại là tôi không đi.”
Vương Siêu, “… Anh thật sự tìm người khác đó!”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, cái này coi là uy hiếp kiểu gì đây? Bèn nói, “Anh tìm đi.”
Sức mạnh của sự mê trai ghê gớm chưa, thông minh đột xuất bắt bí được anh cả luôn.
Hôm sau mới sáng sớm Tạ Trúc Tinh đã ra ngoài chạy bộ.
Vương Siêu nghe tiếng động liền vất vả hé mắt ra, phát hiện thấy chiếc giường bên cạnh không có ai, chăn cũng xếp xong rồi, còn cho rằng Tạ Trúc Tinh dám không gọi mình dậy mà bỏ đi, tức giận đến mức bật phắt dậy, lại thấy valy lớn bên cạnh tủ quần áo vẫn còn đó mới yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.
Hơn nửa tiếng sau Tạ Trúc Tinh về gọi hắn, Vương Siêu không muốn dậy, lẩm bẩm nói, “Cả tháng nay anh chưa từng ngủ thẳng giấc lần nào, để anh ngủ một tí đi!”
Dù sao cũng hết lên lớp rồi, Tạ Trúc Tinh không bắt ép hắn nữa, bảo, “Được, vậy anh ngủ đi, tôi ăn sáng xong đi trước đây.”
Vương Siêu không vui, “Anh đưa em, em chờ anh ngủ đến… mười giờ.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Về tới nơi đã trưa rồi, lỡ mất cả nửa ngày thì chẳng làm được gì nữa.”
Vương Siêu còn nói, “Nếu không em lái xe anh đi, khi nào tỉnh ngủ anh đến tìm em chơi.”
Tạ Trúc Tinh không muốn chơi với hắn, cố ý đáp, “Đến giúp tôi quét dọn vệ sinh à?”
Vương Siêu, “Thôi dẹp đi, anh lớn như vậy nhưng trừ hồi tiểu học vung chổi được hai lần thì chưa bao giờ quét đâu.”
Tạ Trúc Tinh sẵn tiện nói, “Vậy anh đến làm gì? Tôi thật sự không có thời gian chơi với anh. Tôi cũng không lái xe anh, tự tôi về được.”
Vương Siêu lại nói, “Valy của em lớn như vậy mà chen chúc trên tàu điện ngầm thiệt phiền phức lắm, trời nóng thế này em lại không chịu bỏ tiền đón xe, cứ lái xe anh đi!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu chưa tỉnh ngủ hẳn, mắt mũi nhập nhèm không còn vẻ hung hăng càn quấy thiếu đòn bình thường nữa, hai mắt buồn ngủ thoạt nhìn lại có thêm vài phần hồn nhiên.
Hắn vốn không phải người sẽ khách khí với kẻ khác, đã nói ra lời quan tâm thì nhất định xuất phát từ thật lòng.
“Tôi không đi tàu điện ngầm, bắt xe đi,” Tạ Trúc Tinh nói, “anh ngủ dậy cũng về sớm chút, Quý Kiệt và Trình Diệu ở lại đây, có gặp thì đừng gây chuyện, khách khí với người ta một chút, không có tôi ở trước mặt anh thì chưa chắc lúc đánh nhau sẽ có ai để ý đến anh đâu.”
Vương Siêu sắp thiếp đi rồi, đáp một câu như nói mớ, “Biết rồi anh cả.”
Tạ Trúc Tinh nghe thấy buồn cười đáp, “Anh cả anh mà ở đây thì đã sớm tét mông anh rồi.” Vừa nói cậu vừa thuận tay vỗ một phát lên mông Vương Siêu.
Cậu không dùng chút lực nào, Vương Siêu chỉ rầm rì một tiếng rồi không phản ứng gì nữa.
Ngủ thẳng tới trưa, Vương Siêu ngủ đủ mới ngồi dậy vò đầu, phát hiện trong phòng chỉ còn lại hắn và valy nhỏ của hắn.
Tả không được là cảm giác gì, dường như trong lòng có hơi trống vắng.
Trước đây hắn chưa từng ở ký túc xá, ngoại trừ khi còn bé thì sau này không ở cùng phòng với người khác nữa. Đó giờ hắn cũng chẳng gặp được ai giống như Tạ Trúc Tinh, có thể nhịn hắn mỗi lần hắn tức giận xấu tính hay không chịu nói lý, ba mẹ và anh trai hắn bình thường còn chẳng nhịn được nữa là.
Vương Siêu biết mình nhiều thói hư tật xấu, nhưng lại không muốn sửa đổi, hắn thấy cứ sống như vậy là thoải mái nhất. Hắn cũng biết trừ người nhà ra thì chả có mấy ai thật lòng thích hắn, tiếp cận hắn nịnh hót hắn chẳng qua là vì ba hắn có tiền, anh hắn có bản lĩnh.
Hắn cảm thấy Tạ Trúc Tinh không như vậy, kiên cường chính trực lại ngay thẳng, đầu óc tốt, tính tình tốt, có kiên nhẫn, đối xử với hắn còn cực kỳ chu đáo, có thể chăm sóc hắn lại còn đặc biệt bao dung hắn, nếu có thể ở chung một chỗ thì tuyệt quá.
“Mày muốn dọn ra ngoài ở?” Vương Tề trợn mắt, phủ quyết ngay, “Không được.”
Vương Siêu nói, “Em đã lớn như vậy rồi, mắc mớ gì không được?”
Vương Tề nghi hắn lại muốn làm loạn, hỏi, “Chứ sao tự nhiên lại nghĩ tới việc ra ngoài ở?”
Mắt Vương Siêu sáng lên, “Để làm việc dễ dàng hơn.”
Vương Tề ghét bỏ, “Mày thì có việc gì?”
Vương Siêu, “Em sắp làm minh tinh rồi! Sau này ký giả ngồi ngoài cửa cả ngày, anh và anh hai ra ra vào vào đều bị người ta chụp lén, không chỉ có em không tiện mà hai người các anh cũng không tiện nữa!”
Hiển nhiên Vương Tề chưa nghĩ tới điều này, cứng họng trong chốc lát.
Vương Siêu thừa thắng xông lên, “Tên anh là gì, đơn vị nào, tình trạng hôn nhân ra sao, có con cái gì không, tất cả đều đăng lên mạng, đến lúc đó cả thế giới đều biết, cục trưởng Vương của Trung ương kết hôn tám năm mà không có con nổi, chắc chắn là phương diện kia không được… úi úi úi em nói nhảm thôi, anh cả đừng đánh đừng đánh!”
Vương Tề cao 1m92, tóm lấy hắn như tóm một con gà, từng phát từng phát đá vào mông hắn, đá một phát Vương Siêu lại gào một tiếng, gào đủ tám tiếng Vương Tề mới chịu buông hắn ra.
Vương Siêu bụm mông, nước mắt ròng ròng oan uổng nói, “Anh cả, anh có thể đá em, mấy tiếng sủa trên mạng anh có thể đá không, thông tin của anh mà thật sự bị người ta mổ xẻ ra thì nhất định sẽ còn nói khó nghe hơn em nữa, anh rất có mặt mũi, tới lúc đó mất mặt lắm đúng không?”
Vương Tề mắng hắn, “Mất mặt nhất chính là để người ta biết tao có thằng em như mày.”
Vương Siêu không phục, còn đang muốn cằn nhằn vài câu thì Vương Tề đã lấy xâu chìa khóa trong ngăn kéo ra ném cho hắn.
Vương Siêu vội vàng bắt lấy, hết sức vui mừng nói, “Anh, cái này là căn hộ ở đâu?”
Vương Tề lạnh mặt, “Vọng Kinh. Cảnh cáo mày trước, nếu dọn ra ngoài ở mà để tao bắt được mày làm bậy thì coi tao xử mày thế nào.”
Vương Siêu vào tai trái ra tai phải, đợi Vương Tề dạy dỗ xong liền cầm chìa khóa xoắn xuýt hối hả chạy mất.
Trước tiên hắn đi nhìn căn hộ một vòng, tầng cao nhất, phong cách duplex, một sân thượng, đồ điện gia dụng đều có đủ nhưng vẫn chưa có ai ở, tất cả đều phủ vải chống bụi.
Duplex là căn hộ thông tầng với chiều cao 02 tầng trở lên và nằm tại vị trí tầng cao nhất của một tòa nhà hay một cao ốc. Căn hộ Duplex là loại nhà ở không có không gian riêng bên ngoài căn hộ.
Gọi dịch vụ vệ sinh tới quét dọn sạch sẽ, Vương Siêu lượn trong lượn ngoài một vòng cực kỳ thỏa mãn, lầu dưới hai phòng một lớn một nhỏ vừa hay cửa đối diện nhau, hắn muốn rủ Tạ Trúc Tinh ở cùng mình, bất cứ lúc nào cũng có thể vào phòng nhau, buổi tối nếu cùng coi phim kinh dị xong hắn không dám ngủ còn có thể gọi cậu vào ngủ chung.
Chỉ có điều trong phòng ngủ nhỏ chưa có giường, chắc Vương Tề muốn sửa thành phòng làm việc hay phòng trà, chỉ đặt tủ quần áo và hai ghế sopha nhỏ.
Tạ Trúc Tinh thu dọn hơn một ngày mà trong nhà còn chưa ngăn nắp.
Cậu biết đồ đạc của con gái nhiều, sắp xếp xong bốn thùng giấy lớn mà kết quả mới chỉ đủ quần áo giày túi của Diêm Giai Giai, còn vài thứ nhỏ linh tinh, thùng giấy đã xếp chật kín mà vẫn chưa bỏ vào hết được.
Thu dọn đồ đạc xong cậu liền quét dọn mọi ngóc ngách trong nhà một lần.
Lúc Vương Siêu gọi tới, Tạ Trúc Tinh đang đội mũ gấp bằng giấy trên đầu, trèo lên thang liếc nhìn nóc tủ đầy đồ linh tinh.
“Vương Siêu?” Cậu vừa há miệng liền ăn đầy bụi, ho hai tiếng mới nói, “Sao thế?”
Vương Siêu hỏi, “Làm gì đó? Đang yên đang lành mà ho khan?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không có gì, đang quét dọn nhà cửa.”
Vương Siêu, “Tiểu Tạ, em thích loại giường nào?”
Tạ Trúc Tinh, “… Giường gì?”
Vương Siêu nói, “Anh muốn mua cái giường mà không biết nên mua loại nào, em góp ý cho anh đi.”
Tạ Trúc Tinh muốn quét dọn mau cho xong, chẳng muốn nói ba cái chuyện vô dụng này với hắn, “Anh mua giường mà kêu tôi góp ý gì, cũng đâu phải tôi ngủ.”
Vương Siêu, “Ha ha ha ha ha chính là muốn để cho em ngủ đó!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu còn chưa hiểu, cho rằng Vương Siêu nhiều tiền không có chỗ xài, cũng không hề muốn nhận quà của hắn nên đáp, “Không cần, tôi có giường ngủ rồi, anh đừng đưa cho tôi.”
Vương Siêu nói, “Không phải anh muốn đưa giường cho em, mua để em ngủ thôi.”
Tạ Trúc Tinh chẳng hiểu ra sao, “Cái gì để tôi ngủ?”
Vương Siêu, “Chậc, nói thẳng với em luôn, bây giờ anh đang tới tìm em, anh biết tiểu khu đó đi thế nào rồi, em ở dãy mấy lầu mấy hả?”
Vương Siêu vô cùng phấn khởi đến tìm Tạ Trúc Tinh, kết quả vào tiểu khu lại tìm lộn dãy, gõ cửa rồi mới phát hiện tìm sai, lần thứ hai mới tới đúng.
Vừa vào cửa hắn đã oán giận, “Em ở cái nơi rách nát gì thế này, xập xệ lộn xộn, bảng số nhà cũng rớt hết.”
Tạ Trúc Tinh, “Không cho anh tới anh còn đòi tới.”
Vương Siêu nhìn quanh khắp phòng, “Còn chưa dọn xong à? Đừng dọn nữa, đi, đi theo anh.”
Hắn lôi kéo Tạ Trúc Tinh muốn đi, Tạ Trúc Tinh lại nói, “Này, làm gì vậy hả? Đi đâu?”
Vương Siêu làm bộ thần bí, “Em đi theo anh sẽ biết.”
Tạ Trúc Tinh mệt mỏi chết đi được, không muốn làm loạn với hắn nữa, “Đừng quậy, không nói thì tôi không đi đâu.”
Vương Siêu chơi trò bí ẩn thất bại, chẳng thể làm gì khác hơn, “Em coi em đúng là không có chút hăng hái nào, được rồi anh nói, là anh của anh cho anh một căn hộ cực lớn, anh ở một mình hơi sợ nên muốn em làm bạn ở chung.”
Hắn ngại phải nói là mình muốn ở chung với cậu, liền vịn cớ nhà người ta rộng.
Tạ Trúc Tinh vất vả lắm mới hầu hạ Vương Siêu hết một tháng, đâu có muốn hầu hạ hắn tiếp nữa, lúc này liền từ chối ngay, “Tôi không đi, tiền thuê nhà của tôi ở đây còn mấy tháng nữa mới tới kỳ hạn.”
Vương Siêu tràn đầy vui mừng tìm tới lại bị giội nước lạnh xuống đầu, không cười nữa, “Hủy không được hả? Nếu chủ nhà không hoàn tiền thì số tiền đó anh tiếp tế cho em, hơn nữa anh cũng không bắt em trả tiền nhà, anh biết em nghèo em keo kiệt, anh lại chẳng thiếu tiền.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Miệng tên này sao lại thiếu đòn vậy hả?
Vương Siêu còn tự cho là đúng mà khích tướng, “Nếu em không ở chung với anh thì anh đi tìm người khác đó.”
Tạ Trúc Tinh lạnh nhạt đáp, “Anh muốn tìm ai thì tìm, tóm lại là tôi không đi.”
Vương Siêu, “… Anh thật sự tìm người khác đó!”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, cái này coi là uy hiếp kiểu gì đây? Bèn nói, “Anh tìm đi.”
Sức mạnh của sự mê trai ghê gớm chưa, thông minh đột xuất bắt bí được anh cả luôn.