Chương : 64
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Gia đình đang trong tình cảnh nợ ập đến bất ngờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhờ số tiền tôi kiếm được. Nhờ tôi mà có thể tránh khỏi cái tình huống tồi tệ nhất: mọi tài sản sẽ bị đem đi siết nợ vì ông bạn của cha tôi đã chạy biến đi đâu mất.
“Hum hum hum ~”
Mẹ tôi ngân nga với nét mặt rạng ngời, Sehee cũng cảm thấy thật tuyệt vời trong khi con bé nắm tay mẹ. Lúc tôi đang ngắm nhìn cảnh tượng mẹ và con gái nắm tay đi bộ cùng nhau thật ấm áp đó, cha ở bên cạnh nói với tôi.
“Ta nợ con rồi, con trai ta. Ta thật lòng xin lỗi.”
“Nợ? Tại sao cha lại nói thế?”
“… Này, ta nói thế vì đây là phẩm giá của một thằng đàn ông.”
“…”
Bằng cách nào đó, tôi có hiểu được cha muốn nói gì. Tôi ngậm miệng lại và cha đặt một tay lên vai tôi.
“Cơn khủng hoảng đã qua rồi nên con đừng lo lắng về tương lai. Ta và mẹ con sẽ làm việc cật lực để trả toàn bộ khoản nợ còn lại trong 3 năm. Ta cũng sẽ trả lại 790 triệu mà con đã cho ta mượn. Mẹ và Cha có đủ khả năng để kiếm được khoản tiền đó. Nên đừng lo lắng về số nợ của chúng ta nữa và cứ làm những gì con muốn đi. Con đã 26 cái xuân xanh rồi, thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời đấy con ạ. Ta chắc chắn sẽ đảm bảo con đường mà con trai ta chọn sẽ không có bất cứ chướng ngại nào, nên cố hết sức mình nhé. Nếu con đã chọn trò chơi đó… thì nỗ lực hết mình ở đó nhé. Ta sẽ cổ vũ cho con.”
Cha đã nói thế, nhưng 1 tỷ 980 triệu còn lại là quá nhiều để hai bậc sinh thành của tôi có thể trả hết. Dù cha có thể không thích nhưng tôi vẫn sẽ giúp hai người họ trả nợ dần. Đây là sự hối lỗi vì đã làm một thằng con tồi tệ.
Nhưng trước đó, tôi cần phải làm rõ một điều với cha, một điều cực kì quan trọng!
“Cha, con cho cha mượn 794.450.000, không phải 790 triệu. Đừng quên 4 triệu 4 đó cha!!”
“…”
Ah, trời trong xanh, con tim tôi cũng trong xanh. Thằng con bất tài đã tiến hóa thành một con người đáng tin cậy sau khi có được một nghề Huyền Thoại và tạo ra một vật phẩm huyền thoại. Tôi cảm thấy thật tự hào vì mình đang trưởng thành như một con người.
… Mặc dù vậy tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nợ nần…
‘Mình sẽ từ bỏ việc tham gia buổi họp lớp năm nay vậy.’
***
Bầu không khí ở Winston trở nên hỗn loạn.
“Ông nghe gì chưa? Đền Yatan lại đánh bại quân lính lần nữa đấy. Đội trưởng Phoenix bị trọng thương trầm trọng…”
“Không thể nào! Đội trưởng Phoenix là một trong những kị sĩ mạnh nhất! Anh ta thua dù chính bản thân dẫn dắt cả đoàn quân tinh nhuệ?”
“Có tin đồn đối thủ là một trong 7 Giáo đồ.”
“C-Cái gì? Winston đã làm gì mà phải chịu cơn thịnh nộ của 7 Giáo đồ? Winston trong tương lai sẽ thế nào đây?”
“Ah… chúng ta vừa phải thoát khỏi ách thống trị của Công ty Mero, và giờ thì lại phải đối mặt với cái chuyện khó tin như thế này…”
Không lâu trước đó, một ngôi đền Yatan được phát hiện ở ngoại ô Winston. Công nương Irene đã điều quân đến để loại bỏ ngôi đền 3 lần và cả ba lần đều thất bại. Đối thủ là một trong 7 Giáo đồ, nghe cái tên thôi cũng khiến một đứa trẻ bật khóc… Nói thật thì tôi không quan tâm.
“Chuyện đó không liên quan gì tới mình.”
Tôi rời khỏi đám đông đang lo âu để đi đến lò rèn của Khan. Rồi tôi nghĩ về tương lai trong lúc chạm vào 20.000 vàng còn lại.
‘Mình sẽ kiếm lời lớn nếu làm ra một vật phẩm có hạng cao. Mặt khác, nếu làm ra mấy cái trang bị dỏm hạng thấp thì mình sẽ nguy to.’
Nhờ vào hai kĩ năng ‘Chế tạo của Thợ rèn Huyền thoại’ và ‘Hơi thở của Thợ rèn Huyền thoại’, chỉ số của trang bị tăng đến tận 19%. Nhưng tôi vẫn có thể không hòa vốn nếu tôi tạo một vật phẩm cấp 160 hạng thường.
Hay nói cách khác, làm ra những trang bị có yêu cầu sử dụng cao không phải lúc nào cũng kiếm lời được.
‘Mình phải tạo ra một trang bị không khiến mình lỗ nặng, dù là hạng thường đi chăng nữa.
Có một sự thật là đa phần những trang bị mà tôi chế tác, cái tỉ lệ trang bị hạng Thường luôn luôn xuất hiện. Vì lo ngại về điều đó, tôi quyết định tạo ra những vật phẩm cấp 140, vẫn sẽ lãi dù cho chúng có là hạng thường đi chăng nữa.’
‘Mình cần phải trả hết nợ sớm.’
Tôi phải làm việc cật lực để trả nốt gần 2 tỷ mà gia đình tôi còn nợ cũng như tiền lãi mỗi tháng. Tôi nhìn vào trạng cửa sổ trạng thái trước khi bắt đầu làm việc.
<figcaption>Grid chap 64</figcaption>
Mọi chỉ số của tôi đã tăng cao đến bất ngờ sau khi tạo ra nhiều vật phẩm Sử Thi và một vật phẩm Huyền Thoại. Đặc biệt hơn, chỉ số Khéo léo và Kiên Trì đã tăng đáng kể trong quá trình chế tác trang bị.
Tôi đã vượt qua tổng chỉ số của một Chiến binh cấp 80 từ lâu. Nhờ thế mà tôi muốn chạy thẳng vào bãi săn ngay lập tức.
‘Với những chỉ số này và 『Dao Găm Lý Tưởng』… mình có thể dễ dàng hạ được những con quái cấp 100 sau khi làm thêm vài món áo giáp.’
Việc được vung kiếm giết quái cực kì phấn khích. Tôi có thể nhận thêm kinh nghiệm và có thêm vật phẩm, đạo cụ và dĩ nhiên, gia tăng cấp độ. Cái cảm giác hấn khích tột độ chỉ có thể tìm thấy khi tôi tăng cấp bằng việc săn quái! Đã nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối tôi nhận được cái cảm giác ấy!
‘… Quên nó đi. Mình phải kiếm tiền.’
Tôi cầm một cây búa thay vì một thanh kiếm. Đó là một cây búa cũ mà tôi đã dùng hàng tháng nay!
‘Độ bền đang giảm nhanh dần… Hrrmmm, mình có nên làm một cây mới không?’
Tôi không biết cách làm búa, nhưng tôi có thể làm ra một cây với khả năng của mình. Tôi cho sắt vào lò nung để làm búa. Khan hỏi tôi khi ông nhìn tôi làm việc từ bên cạnh,
“Cậu đang định làm loại vật phẩm nào thế?”
“Búa.”
“Huh?”
“Tôi sẽ làm một cây búa.”
“Huh…? Cậu không dùng cây búa mà cậu vãn dùng sao?”
“Đúng thế.”
Tôi gật đầu và Khan đáp lại với vẻ mặt hơi bối rối.
“Cậu đã dùng cây búa đó suốt mấy tháng qua, nên ta nghĩ là có câu chuyện đặc biệt nào đó ẩn giấu trong cây búa cũ đó…”
“Chuyện gì cơ? Làm gi có thứ gì như thế. Đây là cây búa duy nhất mà tôi có nên tôi cứ thế mà sử dụng thôi. Không có ý nghĩa gì sâu xa đâu.”
“Không, thế thì tại sao cậu không làm một cây búa mới sớm hơn?”
“Ah, bất ngờ thật đó! Tại sao ông tự dưng hét toáng lên thế?”
Khan giải thích,
“Có 4 điểm cực kì quan trong việc chế tác trang bị! Đầu tiên! Kĩ năng xuất sắc. Thứ hai! Nguyên vật liệu sử dụng. Thứ ba! Kiên nhẫn và cống hiến hết mình Và cuối cùng! Một cây búa với hiệu năng tốt. Nhưng cậu lại sử dụng một cây búa rác rưởi như thế không vì lí do gì đặc biệt! Điều đó quá buồn cười.”
“… Cái gì cơ?”
Tôi giám định cây búa mà tôi dùng.
<figcaption>[Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
Tôi nhận được cây búa này từ làng Bairan và nó không có bất kì hiệu năng đặc biệt nào khác. Tôi đã luôn nghĩ rằng mọi cây búa đều giống nhau, nhưng câu trả lời của Khan lại hoàn toàn khác biệt. Tôi thử giám định cây búa của Khan.
“『 Thẩm định 』!”
<figcaption>[Excellent Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
“ Wow…”
Thật kìa… Búa cũng có xếp hạng và tính năng đi kèm. Nếu mà biết trước thì tôi đã quăng cái búa rởm này và làm ra một cây búa Sử thi rồi!
“Tôi cứ tưởng là mọi cây búa đều như nhau.”
Tôi hét vào không khí, trước khi nhìn sang Khan,
“Tại sao? Tại sao ông không nói cho tôi biết sớm hơn? Ông định nhìn tôi sử dụng cây búa cũ nát này đến bao giờ?”
Khan ngượng ngùng nói,
“Cậu là Hậu duệ của Pgama, nên ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu còn không nắm được cái căn bản… Như ta đã nói lúc trước, ta đã nghĩ rằng cậu sử dụng cây búa cũ đó là vì câu chuyện đặc biệt ẩn sau….”
“Ughhhhhhh!”
Giờ không phải là lúc đổ lỗi cho Khan. Tôi nhanh chóng bắt đầu chế tạo cây búa mới. Một cây búa bình thường xuất hiện, nhưng tôi vẫn tiếp tục đổ mồ hôi, sôi nước mắt và đã tạo ra một cây búa Sử thi vào lần thử thứ 6.
<figcaption>[Unknown Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
Có phải vì tôi đã đặc biệt thiết kế? Nên chỉ có Hậu duệ của Pagma mới có thể sử dụng. Trong hai tỷ người chơi, đây là vật phẩm mà chỉ mình tôi sử dụng được. Nhưng hiệu năng đi kèm lại không tuyệt vời như điều kiện sử dụng.
‘Nếu chỉ dành cho Hậu duệ Pagma, nó đáng lẽ phải tăng tỉ lệ tạo ra trang bị hạng Cực phẩm hoặc Huyền Thoại… Nhưng trong trường hợp này thì đây quả là một con game keo kiệt. Huh? Phần mô tả của trang bị thay đổi.’
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
Gia đình đang trong tình cảnh nợ ập đến bất ngờ đã có thể thở phào nhẹ nhõm nhờ số tiền tôi kiếm được. Nhờ tôi mà có thể tránh khỏi cái tình huống tồi tệ nhất: mọi tài sản sẽ bị đem đi siết nợ vì ông bạn của cha tôi đã chạy biến đi đâu mất.
“Hum hum hum ~”
Mẹ tôi ngân nga với nét mặt rạng ngời, Sehee cũng cảm thấy thật tuyệt vời trong khi con bé nắm tay mẹ. Lúc tôi đang ngắm nhìn cảnh tượng mẹ và con gái nắm tay đi bộ cùng nhau thật ấm áp đó, cha ở bên cạnh nói với tôi.
“Ta nợ con rồi, con trai ta. Ta thật lòng xin lỗi.”
“Nợ? Tại sao cha lại nói thế?”
“… Này, ta nói thế vì đây là phẩm giá của một thằng đàn ông.”
“…”
Bằng cách nào đó, tôi có hiểu được cha muốn nói gì. Tôi ngậm miệng lại và cha đặt một tay lên vai tôi.
“Cơn khủng hoảng đã qua rồi nên con đừng lo lắng về tương lai. Ta và mẹ con sẽ làm việc cật lực để trả toàn bộ khoản nợ còn lại trong 3 năm. Ta cũng sẽ trả lại 790 triệu mà con đã cho ta mượn. Mẹ và Cha có đủ khả năng để kiếm được khoản tiền đó. Nên đừng lo lắng về số nợ của chúng ta nữa và cứ làm những gì con muốn đi. Con đã 26 cái xuân xanh rồi, thời khắc quan trọng nhất trong cuộc đời đấy con ạ. Ta chắc chắn sẽ đảm bảo con đường mà con trai ta chọn sẽ không có bất cứ chướng ngại nào, nên cố hết sức mình nhé. Nếu con đã chọn trò chơi đó… thì nỗ lực hết mình ở đó nhé. Ta sẽ cổ vũ cho con.”
Cha đã nói thế, nhưng 1 tỷ 980 triệu còn lại là quá nhiều để hai bậc sinh thành của tôi có thể trả hết. Dù cha có thể không thích nhưng tôi vẫn sẽ giúp hai người họ trả nợ dần. Đây là sự hối lỗi vì đã làm một thằng con tồi tệ.
Nhưng trước đó, tôi cần phải làm rõ một điều với cha, một điều cực kì quan trọng!
“Cha, con cho cha mượn 794.450.000, không phải 790 triệu. Đừng quên 4 triệu 4 đó cha!!”
“…”
Ah, trời trong xanh, con tim tôi cũng trong xanh. Thằng con bất tài đã tiến hóa thành một con người đáng tin cậy sau khi có được một nghề Huyền Thoại và tạo ra một vật phẩm huyền thoại. Tôi cảm thấy thật tự hào vì mình đang trưởng thành như một con người.
… Mặc dù vậy tôi vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi nợ nần…
‘Mình sẽ từ bỏ việc tham gia buổi họp lớp năm nay vậy.’
***
Bầu không khí ở Winston trở nên hỗn loạn.
“Ông nghe gì chưa? Đền Yatan lại đánh bại quân lính lần nữa đấy. Đội trưởng Phoenix bị trọng thương trầm trọng…”
“Không thể nào! Đội trưởng Phoenix là một trong những kị sĩ mạnh nhất! Anh ta thua dù chính bản thân dẫn dắt cả đoàn quân tinh nhuệ?”
“Có tin đồn đối thủ là một trong 7 Giáo đồ.”
“C-Cái gì? Winston đã làm gì mà phải chịu cơn thịnh nộ của 7 Giáo đồ? Winston trong tương lai sẽ thế nào đây?”
“Ah… chúng ta vừa phải thoát khỏi ách thống trị của Công ty Mero, và giờ thì lại phải đối mặt với cái chuyện khó tin như thế này…”
Không lâu trước đó, một ngôi đền Yatan được phát hiện ở ngoại ô Winston. Công nương Irene đã điều quân đến để loại bỏ ngôi đền 3 lần và cả ba lần đều thất bại. Đối thủ là một trong 7 Giáo đồ, nghe cái tên thôi cũng khiến một đứa trẻ bật khóc… Nói thật thì tôi không quan tâm.
“Chuyện đó không liên quan gì tới mình.”
Tôi rời khỏi đám đông đang lo âu để đi đến lò rèn của Khan. Rồi tôi nghĩ về tương lai trong lúc chạm vào 20.000 vàng còn lại.
‘Mình sẽ kiếm lời lớn nếu làm ra một vật phẩm có hạng cao. Mặt khác, nếu làm ra mấy cái trang bị dỏm hạng thấp thì mình sẽ nguy to.’
Nhờ vào hai kĩ năng ‘Chế tạo của Thợ rèn Huyền thoại’ và ‘Hơi thở của Thợ rèn Huyền thoại’, chỉ số của trang bị tăng đến tận 19%. Nhưng tôi vẫn có thể không hòa vốn nếu tôi tạo một vật phẩm cấp 160 hạng thường.
Hay nói cách khác, làm ra những trang bị có yêu cầu sử dụng cao không phải lúc nào cũng kiếm lời được.
‘Mình phải tạo ra một trang bị không khiến mình lỗ nặng, dù là hạng thường đi chăng nữa.
Có một sự thật là đa phần những trang bị mà tôi chế tác, cái tỉ lệ trang bị hạng Thường luôn luôn xuất hiện. Vì lo ngại về điều đó, tôi quyết định tạo ra những vật phẩm cấp 140, vẫn sẽ lãi dù cho chúng có là hạng thường đi chăng nữa.’
‘Mình cần phải trả hết nợ sớm.’
Tôi phải làm việc cật lực để trả nốt gần 2 tỷ mà gia đình tôi còn nợ cũng như tiền lãi mỗi tháng. Tôi nhìn vào trạng cửa sổ trạng thái trước khi bắt đầu làm việc.
<figcaption>Grid chap 64</figcaption>
Mọi chỉ số của tôi đã tăng cao đến bất ngờ sau khi tạo ra nhiều vật phẩm Sử Thi và một vật phẩm Huyền Thoại. Đặc biệt hơn, chỉ số Khéo léo và Kiên Trì đã tăng đáng kể trong quá trình chế tác trang bị.
Tôi đã vượt qua tổng chỉ số của một Chiến binh cấp 80 từ lâu. Nhờ thế mà tôi muốn chạy thẳng vào bãi săn ngay lập tức.
‘Với những chỉ số này và 『Dao Găm Lý Tưởng』… mình có thể dễ dàng hạ được những con quái cấp 100 sau khi làm thêm vài món áo giáp.’
Việc được vung kiếm giết quái cực kì phấn khích. Tôi có thể nhận thêm kinh nghiệm và có thêm vật phẩm, đạo cụ và dĩ nhiên, gia tăng cấp độ. Cái cảm giác hấn khích tột độ chỉ có thể tìm thấy khi tôi tăng cấp bằng việc săn quái! Đã nhiều tháng trôi qua kể từ lần cuối tôi nhận được cái cảm giác ấy!
‘… Quên nó đi. Mình phải kiếm tiền.’
Tôi cầm một cây búa thay vì một thanh kiếm. Đó là một cây búa cũ mà tôi đã dùng hàng tháng nay!
‘Độ bền đang giảm nhanh dần… Hrrmmm, mình có nên làm một cây mới không?’
Tôi không biết cách làm búa, nhưng tôi có thể làm ra một cây với khả năng của mình. Tôi cho sắt vào lò nung để làm búa. Khan hỏi tôi khi ông nhìn tôi làm việc từ bên cạnh,
“Cậu đang định làm loại vật phẩm nào thế?”
“Búa.”
“Huh?”
“Tôi sẽ làm một cây búa.”
“Huh…? Cậu không dùng cây búa mà cậu vãn dùng sao?”
“Đúng thế.”
Tôi gật đầu và Khan đáp lại với vẻ mặt hơi bối rối.
“Cậu đã dùng cây búa đó suốt mấy tháng qua, nên ta nghĩ là có câu chuyện đặc biệt nào đó ẩn giấu trong cây búa cũ đó…”
“Chuyện gì cơ? Làm gi có thứ gì như thế. Đây là cây búa duy nhất mà tôi có nên tôi cứ thế mà sử dụng thôi. Không có ý nghĩa gì sâu xa đâu.”
“Không, thế thì tại sao cậu không làm một cây búa mới sớm hơn?”
“Ah, bất ngờ thật đó! Tại sao ông tự dưng hét toáng lên thế?”
Khan giải thích,
“Có 4 điểm cực kì quan trong việc chế tác trang bị! Đầu tiên! Kĩ năng xuất sắc. Thứ hai! Nguyên vật liệu sử dụng. Thứ ba! Kiên nhẫn và cống hiến hết mình Và cuối cùng! Một cây búa với hiệu năng tốt. Nhưng cậu lại sử dụng một cây búa rác rưởi như thế không vì lí do gì đặc biệt! Điều đó quá buồn cười.”
“… Cái gì cơ?”
Tôi giám định cây búa mà tôi dùng.
<figcaption>[Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
Tôi nhận được cây búa này từ làng Bairan và nó không có bất kì hiệu năng đặc biệt nào khác. Tôi đã luôn nghĩ rằng mọi cây búa đều giống nhau, nhưng câu trả lời của Khan lại hoàn toàn khác biệt. Tôi thử giám định cây búa của Khan.
“『 Thẩm định 』!”
<figcaption>[Excellent Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
“ Wow…”
Thật kìa… Búa cũng có xếp hạng và tính năng đi kèm. Nếu mà biết trước thì tôi đã quăng cái búa rởm này và làm ra một cây búa Sử thi rồi!
“Tôi cứ tưởng là mọi cây búa đều như nhau.”
Tôi hét vào không khí, trước khi nhìn sang Khan,
“Tại sao? Tại sao ông không nói cho tôi biết sớm hơn? Ông định nhìn tôi sử dụng cây búa cũ nát này đến bao giờ?”
Khan ngượng ngùng nói,
“Cậu là Hậu duệ của Pgama, nên ta chưa bao giờ tưởng tượng rằng cậu còn không nắm được cái căn bản… Như ta đã nói lúc trước, ta đã nghĩ rằng cậu sử dụng cây búa cũ đó là vì câu chuyện đặc biệt ẩn sau….”
“Ughhhhhhh!”
Giờ không phải là lúc đổ lỗi cho Khan. Tôi nhanh chóng bắt đầu chế tạo cây búa mới. Một cây búa bình thường xuất hiện, nhưng tôi vẫn tiếp tục đổ mồ hôi, sôi nước mắt và đã tạo ra một cây búa Sử thi vào lần thử thứ 6.
<figcaption>[Unknown Blacksmith’s Hammer]</figcaption>
Có phải vì tôi đã đặc biệt thiết kế? Nên chỉ có Hậu duệ của Pagma mới có thể sử dụng. Trong hai tỷ người chơi, đây là vật phẩm mà chỉ mình tôi sử dụng được. Nhưng hiệu năng đi kèm lại không tuyệt vời như điều kiện sử dụng.
‘Nếu chỉ dành cho Hậu duệ Pagma, nó đáng lẽ phải tăng tỉ lệ tạo ra trang bị hạng Cực phẩm hoặc Huyền Thoại… Nhưng trong trường hợp này thì đây quả là một con game keo kiệt. Huh? Phần mô tả của trang bị thay đổi.’
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen