Chương : 10
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
‘Để đi đến Tàn tích Mubaid, người chơi phải đạt level 130 trở lên!’
“Tuyển mem đi săn quái trong Rừng Xám đây ~ Chiến binh level 130 cần tìm người level cao hơn 96 ~ ‘
‘Tuyển mem đi săn Kẻ bảo vệ Rừng đây! Cung thủ 190, Võ sĩ 181 và nhiều top XH sẽ tham gia đây! Không quan trọng nghề và cấp độ! Ai cũng được!’
Khi tôi truy cập vào game, tôi thấy mình đang đứng giữa một quảng trường của một thị trấn. Tôi đã không thể hồi sinh tại Đền thờ Yatan do có mối quan hệ thù địch với Giáo hội Yatan.
‘Làng Bairan à?’
Đó là nơi tôi đã đi qua trước hoàn thành nhiệm vụ của Ashur. Tôi cau mày khi nhớ lại những ký ức đã qua.
“Mình đã quay lại.”
Những con quái vật gần làng Bairan có level ít nhất là 100. Ngoài ra, chúng đều là những con quái vật hung dữ. Level trung bình của game thủ ở đây ít nhất khoảng 80 và họ luôn cần tổ đội để train. Đây là một nơi nguy hiểm mà gamer dưới lvl 120 không thể rời làng một mình được.
Trước đây, tôi lang thang quanh đây một mình để tìm kiếm Động tận cùng phía Bắc và đã chết. Vào thời điểm đó, độ bền một số trang bị của tôi đã giảm xuống bằng không và đôi ủng và găng tay của tôi bị hỏng.
“Tôi cuối cùng đã hồi sinh tại nơi này.
Có thể kiếp trước, tôi là một gã thần ngu ngốc nào đó. Và chắc là tôi đã xúc phạm Nữ Thần May Mắn nên bị xóa hết ký ức và bị đầy xuống trần gian. Từ đó trở đi, tôi đã sống với một cuộc đời không chút may mắn.
“Đúng. Mình không thể bị bất hạnh như thế này nếu mình không tạo nghiệp với Nữ Thần May Mắn”.
Tôi đặt trán lên bức tường, thầm đổ lỗi cho tiền kiếp của mình. Tôi không thể cứ mãi dậm chân tại đây được nên tôi lấy lại tinh thần.
“Mình nên đi đến một ngôi làng khác”.
Lúc này, điều khẩn cấp nhất chính là lên level. Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi cấp độ âm này sớm nhất có thể. Không có lí do gì để nán lại một nơi mình không thể đi săn. Tôi tìm thấy một chiếc xe ngựa đang tìm khách hàng trong một góc của quảng trưởng rồi hỏi người lái.
“Ngôi làng an toàn nhất gần đây là gì?
“Làng Winston. Nhiều tân binh đều đến thăm nơi đó. Cậu có cần một tài xế để đưa cậu đến đó không?”
“Bao nhiêu?”
Người đánh xe giơ lên một ngón tay. Hắn ta là một kẻ gian. Xe ngựa là phương tiện di chuyển cho người giàu: chúng là những thứ xa xỉ đối với những người mắc nợ như tôi. Chúng xa xỉ tương đương với việc ăn nguyên một con gà chỉ trong một bữa!
Nhưng tôi không thể làm gì được. Ngay bây giờ, tôi không thể đi tới một ngôi làng khác bằng khả năng của mình. Nếu tôi ra khỏi làng, tôi sẽ chỉ đi xa được một chút trước khi chết. Tôi đưa một đồng bạc cho ông ta trong khi rơi nước mắt.
Người đánh xe nhìn tôi. “Cậu làm gì thế? Giá là 10 vàng.”
Tôi làm vẻ mặt ngạc nhiên, như thể tôi thực sự không biết. “10 vàng? 10 vàng chứ không phải 10 bạc?
“Đây ắt hẳn là lần đầu tiên cậu thuê xe ngựa. Trong những vùng an toàn, phí thuê xe tối thiểu là 5 vàng. Còn trong những nơi có đầy rẫy quái vật như thế này, phải tăng giá vì chuyến đi trở nên nguy hiểm hơn. Giá này thực sự đã rất rẻ. Winston ở gần đây nên mức này chỉ là giá bình thường”.
“Ông đang tính phí quá cao chỉ vì một chuyến xe đó”.
“Chậc, chậc! Đây chính là lý do ta không thích lũ tân thủ. Cậu có biết rằng tất cả lũ quái vật trong khu vực lân cận sẽ tấn công ngay lập tức khi chúng nhìn thấy con người?”
“Không! Nhưng tôi biết không có con quái vật nào đủ nhanh để đuổi kịp xe ngựa đâu.”
Tay lái xe cứng họng. Luận điểm của tôi đã đánh trúng tim đen hắn. Hắn ho một hồi rồi giải thích. “Tất nhiên, quái vật tuy chậm nhưng chúng biết rõ địa hình và có thiên bẩm của kẻ đi săn. Chúng sử dụng những lợi thế đó để bắt kịp”.
Nói cứ như đang bán thuốc phiện.
“Thế thì ông phải cảnh giác hơn chứ”.
“Khụ khụ, ta sẽ chấp nhận giá 9 đồng vàng”.
Thế là xong. Cuộc trả giá đã được bắt đầu. Điều cơ bản của việc trả giá là phải giảm giá hết sức có thể.
“10 bạc.”
“……”
“Xin lỗi?”
“……”
Sao vậy? Tại sao lão lại không nói gì hết? Phản ứng của ông ta khác so với những gì tôi nghĩ. Bình thường phải là”10 vàng đã quá rẻ rồi. Ta sẽ lấy 8 vàng thôi vậy? Thế thì sau đó, tôi sẽ lên giá 20 bạc, ông ta sẽ trả 7 vàng. Sau đó là 30 bạc – 6 vàng…
Đây chính là kế hoạch to lớn của tôi để trả giá thành công về mức 2 vàng. Nhưng gã đánh xe chỉ lờ tôi đi, khiến cho kế hoạch bị đổ bể.
“Ông không có ý định trả giá à?”
“Ai trên đời lại đi kì kèo với một kẻ gian manh như ngươi? Tên khốn vô dụng. Ta đã quá tử tế khi giảm còn 9 vàng, thế mà ngươi lại đòi 10 bạc à? Ngươi muốn ta trả giá hả? Ai muốn giao dịch với một tên khốn khiếp như ngươi?”
“Chẳng phải người ta nói khách hàng là thượng đế sao?! Tôi chắc chắn sẽ tố cáo ông và làm ông thất nghiệp”.
“Nếu muốn tố thì cứ tố đi, ngươi nghĩ hiệp hội sẽ đứng về phía ngươi sao? Biến đi! Đồ rác rưởi tâm thần”.
Ở Patrian, việc thương lượng của tôi luôn thành công vì danh tiếng và điểm thân mật của tôi với cư dân đang ở mức tối đa. Ngay cả khi nó không hiệu quả, tôi chỉ cười trừ. Tuy nhiên, phản ứng này hoàn toàn là trải nghiệm mới đối với tôi.
Rất nghiêm trọng. Cứ thế này, tôi sẽ không thể thuê xe ngựa. Hiện tại, tôi chỉ có 3 vàng và 11 bạc. Độ khó nhiệm vụ của Ashur là khủng khiếp đến nỗi tôi đã chi rất nhiều tiền của mình cho những lọ thuốc.
“Hãy làm ơn. Tôi có người mẹ bị bệnh đang ở một mình tại làng Winston. Bà sẽ sớm mất thôi. Một đứa con tội nghiệp không thể chứng kiến giây phút lâm chung của bà. Xin hãy thương xót tôi và giảm bớt giá đi”
Tôi tỏ ra trông thảm hại nhất có thể và bịa một câu chuyện thật đáng thương tâm.
Nhưng gã tài phu máu lạnh kia chỉ nhếch môi. “Ngươi ắt hẳn đang nói láo. Ngươi thậm chí còn không định đi đến Winston ngay từ đầu cơ mà? Ai lại tin ngươi được”.
“Xì, ông trông thông minh hơn bề ngoài đó”.
“Cái gì! Thằng khốn rẻ rách”.
Không còn cách nào thành công được nữa. Tôi buộc phải chạy khỏi gã lái xe đang đuổi theo mình với khuôn mặt đỏ chót vì giận và đi tìm những chiếc xe khác. Nhưng mặc cho đã cẩn thận hết sức, tôi vẫn không có cách nào kì kèo được xuống còn 3 vàng. Bất kể câu chuyện tôi bịa ra có đáng thương tâm ra sao, số tiền tối thiểu tôi trả giá được là 8 vàng 90 bạc.
Tôi thất vọng với cái xã hội hiện đại trong Satisfy này.
“Tại sao?”
Lẽ nào tôi buộc phải kẹt mãi ở cấp -3 và bị cô lập tại làng Bairan biệt lập này sao?
“Mình không thể làm thế”.
Tôi có cách kiếm tiền để thuê xe mà. Cứ chế đồ thôi. Nếu tạo ra vật phẩm, tôi có thể nhận được kinh nghiệm. Nếu trang bị ra cấp thường, tôi có thể bán cho các cửa tiệm. Mở cửa sổ kỹ năng ra, tôi xác nhận lần nữa thông tin kỹ năng “Chế tạo của Thợ rèn”.
“VCL”.
Theo như bảng xếp hạng, người chơi thợ rèn xếp hạng đầu chỉ có các kỹ năng đạt độ thông thạo Bậc trung. Mặc dầu đã tạo ra hàng chục nghìn vật phẩm khi đạt được cấp 110, anh ta chỉ mới nâng được kỹ năng của mình lên mức Trung Cấp. Vì thế, anh ta đã cho rằng những kỹ năng chế tạo rất khó tăng cấp.
Tuy nhiên, tôi căn bản đã đạt Lv. Bậc thầy của kỹ năng “Chế tạo của Thợ rèn”, một cấp độ còn cao hơn cả “Kỹ năng Thợ Rèn Bậc Trung” nữa. Nếu người chơi xếp hạng đầu mà biết về sự hiện diện của tôi, anh ta chắc hẳn sẽ muốn quit game ngay.
“Khi so sánh với cậu ta, cuối cùng mình cũng nhận ra được sự tuyệt vời của nghề Huyền Thoại.
Thế rồi tôi lại xem thông tin các kỹ năng chế tạo khác của “Thợ rèn Huyền thoại”
“Ôi chao”.
Kỹ năng [Chế tạo của Thợ rèn Huyền thoại] mới có cấp độ 1. Tuy vậy, nó vẫn vượt trội hơn rất nhiều so với kỹ năng [Chế tạo của Thợ rèn] Lv. Bậc thầy. Tôi không thể ngừng ngưỡng mộ nó. Cảm thấy hào hứng, tôi tiếp tục kiểm tra thông tin của kỹ năng [Sáng tạo của Thợ rèn huyền thoại]
“Sáng tạo ra một trang bị ư? Bằng cách nào?
Lời giải thích khá mơ hồ và không dễ hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi quyết định phải dùng thử. Tôi kích hoạt kỹ năng [Sáng tạo của Thợ rèn huyền thoại] không một chút do dự.
[Bạn muốn tạo vật phẩm gì?]
Vật phẩm quan trọng nhất tất nhiên là vũ khí. Vũ khí cho phép săn nhanh hơn và là yếu tố trực tiếp ảnh hưởng đến level. Trong số các vũ khí, đại kiếm là loại mà tôi thích nhất.
Dày, to, đẹp …
Một thanh đại kiếm có thể chém vỡ giáp của đối thủ là ước mong của bao đàn ông. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ chọn vũ khí nào khác ngoài đại kiếm trong tất cả các trò chơi. Vậy thì, bắt đầu tạo một thanh đại kiếm nào.
“Đại Kiếm”.
[Bạn đã quyết định?]
“Đúng.”
[Bạn muốn sử dụng vật liệu gì?]
Aha~ Đúng rồi. Tôi đang tạo ra một phương thức chế tạo nên tôi cũng cần xác định những vật liệu cần thiết cho món trang bị đó. Chẳng phải nên sử dụng các vật liệu đặc biệt sao? Tôi chợt nghĩ đến tổ đội đang tuyển mem cho cuộc đi săn “Kẻ Bảo vệ Rừng”.
“Mình nghe nói rằng Kẻ Bảo vệ Rừng thường rớt ra thứ kim loại tốt nhất được biết đến bây giờ….tên của nó là…”
“Ori Xanh”
[Bạn đã quyết định?]
“Đúng”
‘Để đi đến Tàn tích Mubaid, người chơi phải đạt level 130 trở lên!’
“Tuyển mem đi săn quái trong Rừng Xám đây ~ Chiến binh level 130 cần tìm người level cao hơn 96 ~ ‘
‘Tuyển mem đi săn Kẻ bảo vệ Rừng đây! Cung thủ 190, Võ sĩ 181 và nhiều top XH sẽ tham gia đây! Không quan trọng nghề và cấp độ! Ai cũng được!’
Khi tôi truy cập vào game, tôi thấy mình đang đứng giữa một quảng trường của một thị trấn. Tôi đã không thể hồi sinh tại Đền thờ Yatan do có mối quan hệ thù địch với Giáo hội Yatan.
‘Làng Bairan à?’
Đó là nơi tôi đã đi qua trước hoàn thành nhiệm vụ của Ashur. Tôi cau mày khi nhớ lại những ký ức đã qua.
“Mình đã quay lại.”
Những con quái vật gần làng Bairan có level ít nhất là 100. Ngoài ra, chúng đều là những con quái vật hung dữ. Level trung bình của game thủ ở đây ít nhất khoảng 80 và họ luôn cần tổ đội để train. Đây là một nơi nguy hiểm mà gamer dưới lvl 120 không thể rời làng một mình được.
Trước đây, tôi lang thang quanh đây một mình để tìm kiếm Động tận cùng phía Bắc và đã chết. Vào thời điểm đó, độ bền một số trang bị của tôi đã giảm xuống bằng không và đôi ủng và găng tay của tôi bị hỏng.
“Tôi cuối cùng đã hồi sinh tại nơi này.
Có thể kiếp trước, tôi là một gã thần ngu ngốc nào đó. Và chắc là tôi đã xúc phạm Nữ Thần May Mắn nên bị xóa hết ký ức và bị đầy xuống trần gian. Từ đó trở đi, tôi đã sống với một cuộc đời không chút may mắn.
“Đúng. Mình không thể bị bất hạnh như thế này nếu mình không tạo nghiệp với Nữ Thần May Mắn”.
Tôi đặt trán lên bức tường, thầm đổ lỗi cho tiền kiếp của mình. Tôi không thể cứ mãi dậm chân tại đây được nên tôi lấy lại tinh thần.
“Mình nên đi đến một ngôi làng khác”.
Lúc này, điều khẩn cấp nhất chính là lên level. Tôi muốn nhanh chóng thoát khỏi cấp độ âm này sớm nhất có thể. Không có lí do gì để nán lại một nơi mình không thể đi săn. Tôi tìm thấy một chiếc xe ngựa đang tìm khách hàng trong một góc của quảng trưởng rồi hỏi người lái.
“Ngôi làng an toàn nhất gần đây là gì?
“Làng Winston. Nhiều tân binh đều đến thăm nơi đó. Cậu có cần một tài xế để đưa cậu đến đó không?”
“Bao nhiêu?”
Người đánh xe giơ lên một ngón tay. Hắn ta là một kẻ gian. Xe ngựa là phương tiện di chuyển cho người giàu: chúng là những thứ xa xỉ đối với những người mắc nợ như tôi. Chúng xa xỉ tương đương với việc ăn nguyên một con gà chỉ trong một bữa!
Nhưng tôi không thể làm gì được. Ngay bây giờ, tôi không thể đi tới một ngôi làng khác bằng khả năng của mình. Nếu tôi ra khỏi làng, tôi sẽ chỉ đi xa được một chút trước khi chết. Tôi đưa một đồng bạc cho ông ta trong khi rơi nước mắt.
Người đánh xe nhìn tôi. “Cậu làm gì thế? Giá là 10 vàng.”
Tôi làm vẻ mặt ngạc nhiên, như thể tôi thực sự không biết. “10 vàng? 10 vàng chứ không phải 10 bạc?
“Đây ắt hẳn là lần đầu tiên cậu thuê xe ngựa. Trong những vùng an toàn, phí thuê xe tối thiểu là 5 vàng. Còn trong những nơi có đầy rẫy quái vật như thế này, phải tăng giá vì chuyến đi trở nên nguy hiểm hơn. Giá này thực sự đã rất rẻ. Winston ở gần đây nên mức này chỉ là giá bình thường”.
“Ông đang tính phí quá cao chỉ vì một chuyến xe đó”.
“Chậc, chậc! Đây chính là lý do ta không thích lũ tân thủ. Cậu có biết rằng tất cả lũ quái vật trong khu vực lân cận sẽ tấn công ngay lập tức khi chúng nhìn thấy con người?”
“Không! Nhưng tôi biết không có con quái vật nào đủ nhanh để đuổi kịp xe ngựa đâu.”
Tay lái xe cứng họng. Luận điểm của tôi đã đánh trúng tim đen hắn. Hắn ho một hồi rồi giải thích. “Tất nhiên, quái vật tuy chậm nhưng chúng biết rõ địa hình và có thiên bẩm của kẻ đi săn. Chúng sử dụng những lợi thế đó để bắt kịp”.
Nói cứ như đang bán thuốc phiện.
“Thế thì ông phải cảnh giác hơn chứ”.
“Khụ khụ, ta sẽ chấp nhận giá 9 đồng vàng”.
Thế là xong. Cuộc trả giá đã được bắt đầu. Điều cơ bản của việc trả giá là phải giảm giá hết sức có thể.
“10 bạc.”
“……”
“Xin lỗi?”
“……”
Sao vậy? Tại sao lão lại không nói gì hết? Phản ứng của ông ta khác so với những gì tôi nghĩ. Bình thường phải là”10 vàng đã quá rẻ rồi. Ta sẽ lấy 8 vàng thôi vậy? Thế thì sau đó, tôi sẽ lên giá 20 bạc, ông ta sẽ trả 7 vàng. Sau đó là 30 bạc – 6 vàng…
Đây chính là kế hoạch to lớn của tôi để trả giá thành công về mức 2 vàng. Nhưng gã đánh xe chỉ lờ tôi đi, khiến cho kế hoạch bị đổ bể.
“Ông không có ý định trả giá à?”
“Ai trên đời lại đi kì kèo với một kẻ gian manh như ngươi? Tên khốn vô dụng. Ta đã quá tử tế khi giảm còn 9 vàng, thế mà ngươi lại đòi 10 bạc à? Ngươi muốn ta trả giá hả? Ai muốn giao dịch với một tên khốn khiếp như ngươi?”
“Chẳng phải người ta nói khách hàng là thượng đế sao?! Tôi chắc chắn sẽ tố cáo ông và làm ông thất nghiệp”.
“Nếu muốn tố thì cứ tố đi, ngươi nghĩ hiệp hội sẽ đứng về phía ngươi sao? Biến đi! Đồ rác rưởi tâm thần”.
Ở Patrian, việc thương lượng của tôi luôn thành công vì danh tiếng và điểm thân mật của tôi với cư dân đang ở mức tối đa. Ngay cả khi nó không hiệu quả, tôi chỉ cười trừ. Tuy nhiên, phản ứng này hoàn toàn là trải nghiệm mới đối với tôi.
Rất nghiêm trọng. Cứ thế này, tôi sẽ không thể thuê xe ngựa. Hiện tại, tôi chỉ có 3 vàng và 11 bạc. Độ khó nhiệm vụ của Ashur là khủng khiếp đến nỗi tôi đã chi rất nhiều tiền của mình cho những lọ thuốc.
“Hãy làm ơn. Tôi có người mẹ bị bệnh đang ở một mình tại làng Winston. Bà sẽ sớm mất thôi. Một đứa con tội nghiệp không thể chứng kiến giây phút lâm chung của bà. Xin hãy thương xót tôi và giảm bớt giá đi”
Tôi tỏ ra trông thảm hại nhất có thể và bịa một câu chuyện thật đáng thương tâm.
Nhưng gã tài phu máu lạnh kia chỉ nhếch môi. “Ngươi ắt hẳn đang nói láo. Ngươi thậm chí còn không định đi đến Winston ngay từ đầu cơ mà? Ai lại tin ngươi được”.
“Xì, ông trông thông minh hơn bề ngoài đó”.
“Cái gì! Thằng khốn rẻ rách”.
Không còn cách nào thành công được nữa. Tôi buộc phải chạy khỏi gã lái xe đang đuổi theo mình với khuôn mặt đỏ chót vì giận và đi tìm những chiếc xe khác. Nhưng mặc cho đã cẩn thận hết sức, tôi vẫn không có cách nào kì kèo được xuống còn 3 vàng. Bất kể câu chuyện tôi bịa ra có đáng thương tâm ra sao, số tiền tối thiểu tôi trả giá được là 8 vàng 90 bạc.
Tôi thất vọng với cái xã hội hiện đại trong Satisfy này.
“Tại sao?”
Lẽ nào tôi buộc phải kẹt mãi ở cấp -3 và bị cô lập tại làng Bairan biệt lập này sao?
“Mình không thể làm thế”.
Tôi có cách kiếm tiền để thuê xe mà. Cứ chế đồ thôi. Nếu tạo ra vật phẩm, tôi có thể nhận được kinh nghiệm. Nếu trang bị ra cấp thường, tôi có thể bán cho các cửa tiệm. Mở cửa sổ kỹ năng ra, tôi xác nhận lần nữa thông tin kỹ năng “Chế tạo của Thợ rèn”.
[Blacksmith Craftsmanship Skill]
“VCL”.
Theo như bảng xếp hạng, người chơi thợ rèn xếp hạng đầu chỉ có các kỹ năng đạt độ thông thạo Bậc trung. Mặc dầu đã tạo ra hàng chục nghìn vật phẩm khi đạt được cấp 110, anh ta chỉ mới nâng được kỹ năng của mình lên mức Trung Cấp. Vì thế, anh ta đã cho rằng những kỹ năng chế tạo rất khó tăng cấp.
Tuy nhiên, tôi căn bản đã đạt Lv. Bậc thầy của kỹ năng “Chế tạo của Thợ rèn”, một cấp độ còn cao hơn cả “Kỹ năng Thợ Rèn Bậc Trung” nữa. Nếu người chơi xếp hạng đầu mà biết về sự hiện diện của tôi, anh ta chắc hẳn sẽ muốn quit game ngay.
“Khi so sánh với cậu ta, cuối cùng mình cũng nhận ra được sự tuyệt vời của nghề Huyền Thoại.
Thế rồi tôi lại xem thông tin các kỹ năng chế tạo khác của “Thợ rèn Huyền thoại”
[Legendary Blacksmith’s Craftsmanship Skill]
“Ôi chao”.
Kỹ năng [Chế tạo của Thợ rèn Huyền thoại] mới có cấp độ 1. Tuy vậy, nó vẫn vượt trội hơn rất nhiều so với kỹ năng [Chế tạo của Thợ rèn] Lv. Bậc thầy. Tôi không thể ngừng ngưỡng mộ nó. Cảm thấy hào hứng, tôi tiếp tục kiểm tra thông tin của kỹ năng [Sáng tạo của Thợ rèn huyền thoại]
[Legendary Blacksmith’s Creation Skill]
“Sáng tạo ra một trang bị ư? Bằng cách nào?
Lời giải thích khá mơ hồ và không dễ hiểu. Trăm nghe không bằng một thấy. Tôi quyết định phải dùng thử. Tôi kích hoạt kỹ năng [Sáng tạo của Thợ rèn huyền thoại] không một chút do dự.
[Bạn muốn tạo vật phẩm gì?]
Vật phẩm quan trọng nhất tất nhiên là vũ khí. Vũ khí cho phép săn nhanh hơn và là yếu tố trực tiếp ảnh hưởng đến level. Trong số các vũ khí, đại kiếm là loại mà tôi thích nhất.
Dày, to, đẹp …
Một thanh đại kiếm có thể chém vỡ giáp của đối thủ là ước mong của bao đàn ông. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ chọn vũ khí nào khác ngoài đại kiếm trong tất cả các trò chơi. Vậy thì, bắt đầu tạo một thanh đại kiếm nào.
“Đại Kiếm”.
[Bạn đã quyết định?]
“Đúng.”
[Bạn muốn sử dụng vật liệu gì?]
Aha~ Đúng rồi. Tôi đang tạo ra một phương thức chế tạo nên tôi cũng cần xác định những vật liệu cần thiết cho món trang bị đó. Chẳng phải nên sử dụng các vật liệu đặc biệt sao? Tôi chợt nghĩ đến tổ đội đang tuyển mem cho cuộc đi săn “Kẻ Bảo vệ Rừng”.
“Mình nghe nói rằng Kẻ Bảo vệ Rừng thường rớt ra thứ kim loại tốt nhất được biết đến bây giờ….tên của nó là…”
“Ori Xanh”
[Bạn đã quyết định?]
“Đúng”