Chương : 77
Đường Cảnh Ngọc thấy Tư Huỳnh bị đánh đang nằm trên đất, mặt đầy máu. Tư Huỳnh tuy từ nhỏ đã xuất thân từ quân đội nhưng là loại không có học vấn, không có nghề nghiệp. Hơn nữa, vài ngày nay còn phóng túng quá độ làm thân thể suy yếu, làm sao có thể chịu được vài đòn đánh của Anh ba.
Nhưng Tư Huỳnh vẫn là cháu trai của Tống tư lệnh.
Đường Cảnh Ngọc chịu đựng cơn đau ở chân, tiến đến ôm lấy Tô Ngọc Kỳ: “Anh ba, anh ba xin anh bớt giận, đừng đánh nữa!”
Nếu còn đánh nữa thì thật sự sẽ đánh chết cái tên này mất.
Tô Ngọc Kỳ buông lỏng tay, Tư Huỳnh cứ như thế nằm xoài xuống đất.
Cô bạn gái run rẩy nâng Tư Huỳnh dậy, Tư Huỳnh tuy rằng sợ hãi nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy điều không ra vẻ vội vàng, lấy từ trong túi ra một con dao, đẩy bạn gái ra, sắc mặt âm trầm đâm về phía Tô Ngọc Kỳ.
Không một ai nghĩ rằng, Tư Huỳnh sẽ có thể làm như thế này.
Tô Ngọc Kỳ giơ tay lên chắn, một giây sau đã nắm bắt được thủ đoạn của Tư Huỳnh. Tư Huỳnh chỉ cảm thấy xương cốt như bị vỡ vụn,con dao cầm trên tay cũng rơi xuống đất, khẽ kêu lên một tiếng: “A”
Đường Cảnh Ngọc mắng một câu: “Ngu”
Cái tên này thế nhưng lại ngấm ngầm giở trò.
Trong đáy mắt của người đàn ông điều là một mảnh đen nháy, khóe môi gợi lên một nụ cười lạnh, Tư Huỳnh giờ có muốn hối hận thì cũng đã không kịp nữa rồi.
Tư Huỳnh bị đánh, trên mặt điều là máu, trong miệng cũng điều là máu.
Bên trong điều là những con cái của các gia tộc lớn, được nuôi dạy trong môi trường vô cùng tốt đã bao giờ gặp qua trường hợp như thế này. Một đám điều run bần bật, không dám nhìn Tư Huỳnh đang cầu tình kia.
Đường Cảnh Ngọc chỉ cảm thấy xong rồi.
Anh ba một khi đã nổi giận lên thì đến cậu cũng không ngăn nổi.
Khập khiễng đi ra ghế, cậu không thể để Tư Huỳnh cứ như thế mà bị Anh ba đánh chết. Dù sao sau Tư Huỳnh còn có Tống gia nữa.
Cố Uyên bị hai cô gái chặn ở tollet.
Bên tai điều nghe thấy cái gì mà tình nhân được bao dưỡng linh tinh, xét đến cùng thì nó điều là lòng dạ đàn bà ghen ghét, Cố Uyên gật đầu.
Chờ hai người này nói xong, lại nói, “Các cô đã nói xong, tôi đây đi trước. Thuận tiện nói một câu, các cô coi trọng Tô Ngọc Kỳ thì đi tìm anh ta, không hề có quan hệ gì với tôi, ở chỗ này quấn lấy tôi cũng vô dụng.”
Nói xong, Cố Uyên lướt qua cô gái có vóc dáng cao kia, đi ra khỏi toilet.
Dù sao cũng là thiên kim danh giá, mắng cũng sẽ không quá khó nghe, thấy Cố Uyên đi rồi,một cô gái trong đó nói với cô gái có vóc dáng cao kia, “Chị Lộ, chúng ta cũng đi thôi.”
Chị Lộ dậm dậm chân, “Đi thôi.”
Cố Uyên đi ra khỏi toilet, không nghĩ tới đụng phải Đường Cảnh Ngọc, Đường Cảnh Ngọc nhìn thấy Cố Uyên giống như nhìn thấy cứu tinh, vội vàng đi tới, “Chị dâu, chị mau mau đi cùng em, chậm chút nữa là tai nạn chết người.”
Cố Uyên vừa nghe thấy mấy chữ ‘ chết người ’ này, sắc mặt biến đổi, “Xảy ra chuyện gì, việc gì?”
Đường Cảnh Ngọc cũng không giải thích nhiều, tốc độ thật nhanh đưa Cố Uyên đến cửa phòng bao, mở cửa, “Chị dâu chị mau khuyên nhủ anh ba.”
Cố Uyên đi vào phòng, đã thấy một người đàn ông xa lạ mặt đầy máu nằm trên mặt đất, Tô Ngọc Kỳ đang túm cổ áo người đàn ông này, một quyền đang chuẩn bị rơi xuống..
“Ngài Tô!” Cố Uyên sợ tới mức vội vàng đi qua nắm lấy tay người đàn ông đang chuẩn bị đánh một quyền xuống, nôn nóng run rẩy nói, “Ngài Tô.. Anh đừng đánh…”