Chương : 43
CHƯƠNG 43: YẾN HỘI
Lại là một đêm mưa.
Tiếng mưa che đậy tiếng khóc của cô.
Đến khúc cuối, Cố Uyên chỉ có thể nghẹn ngào lên tiếng, “Tô Ngọc Kỳ, van cầu anh. . . Buông tha tôi có được hay không. .”
“Buông tha cô, cô đã phí hết tâm tư làm mợ Tô, bây giờ chỉ là thực hiện nghĩa vụ giữa vợ chồng thôi? Đã làm mợ Tô, liền an phận cho tôi, đồ đĩ, cô thiếu đàn ông đến vậy sao?”
Người đàn ông không để ý chút nào đến vết thương trên mặt anh ta, nhớ tới xế chiều hôm nay Hạ Cường Nam vào phòng làm việc của anh, nói cho anh biết, nếu như anh không chăm sóc em Uyên đàng hoàng thì anh ta liền đem cô đi…
Em. . Uyên. . .
Xưng hô thân mật đến cỡ nào…
Nghĩ tới đây, Tô Ngọc Kỳ liền hận không thể hung hăng trừng phạt người phụ nữ dưới thân. .
Hung hăng va chạm trong cơ thể cô.
Cố Uyên đau đến mặt tái nhợt như tờ giấy. .
Đến cuối cùng.
Cố Uyên nằm trên ghế, phảng phất cơ thể này đã không phải là chính mình, ánh mắt cô tan rã nhìn người đàn ông mặc xong quần áo, sửa sang lại sơ mi.
Dưới sự trợ giúp của bóng đêm, khuôn mặt người đàn ông mang theo vết máu, trong đêm mưa, lạnh lùng mà vô tình nhìn cô, trong mắt không chút cảm tình nào…
Tô Ngọc Kỳ trở lại vị trí ghế lái, hạ cửa kính xe xuống, liên tiếp hút vài điếu thuốc.
“Lưu Thanh Vũ, nếu cô còn ôm lấy tình cảm gì với Hạ Cường Nam, tôi khuyên cô hay là thôi đi, nhà họ Tô nén không nổi cơn giận này đâu, chỉ là một đứa con nuôi mà thôi.” Khi Tô Ngọc Kỳ nói câu này thì cười lạnh một tiếng: “thủ đoạn tra tấn cô của tôi nhiều lắm, mặc kệ sinh hoạt trước kia của cô có phóng đãng, xa hoa thế nào, nếu đã làm Mợ Tô, thì ngoan ngoãn cho tôi.
Anh dập tắt điếu thuốc trong tay: “Chỗ ông bà nội, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, cô nhớ cho rõ, nếu không tôi không biết mình có thể làm gì đâu.”
Cố Uyên nắm chặt nắm tay.
Nước mắt lưng tròng nơi vành mắt.
Cô nhịn không cho mình khóc nấc thành tiếng
nước mắt im ắng chảy qua má.
Giọng cô khản lại: “Tại sao anh lại không thích tôi, tại sao, không buông tha tôi, tại sao nhất định phải đợi một năm sau, Tô Ngọc Kỳ, anh buông tha tôi đi…”
“Buông tha cô?” Tô Ngọc Kỳ nhìn phía trước, mưa rơi không dứt trên kính cửa xe: “Tôi còn không ngủ cô đủ đâu? Sao có thể buông tha cô! Cô cho là vị trí mợ Tô muốn làm thì làm, không muốn làm là không làm nữa sao? đừng cho là tôi không biết cô đang nghĩ gì, nhanh vậy đã quyến rũ được Hạ Cường Nam, tìm được nhà dưới rồi ha..có điều chỉ là đồ thừa của tôi mà thôi.”
Cố Uyên ngồi thẳng lại, miễng cưỡng mặc vào quần áo, cô chỉ thấy vừa động một chút thì phía dưới đau như nuốt trọn cô, cô cắn chặt môi, sau khi nghe đến đó thì cười một chút: “Ngài Tô, ngài yên tâm, thích một người thật lòng thì sẽ không để ý đến điều vụn vặt như vậy đâu.”
Cô nhìn góc nghiêng khôi ngô của người đàn ông, trong lòng tràn đầy nỗi đau muốn ngạt thở.
“Xem ra cô còn chưa được dạy dỗ đầy đủ, có phải muốn làm lần nữa không?”
Cố Uyên nghe được câu này, toàn thân cô run lên…
Lại làm lần nữa…
Cô thấy cô sẽ chết mất.
“Ngài Tô, tôi sai rồi, tất cả những điều anh nói đều đúng, tôi đã sai.”
Sau khi Cố Uyên về đến biệt thự thì trực tiếp lên lầu.
Về đến phòng ngủ, cô chống đỡ người vào phòng tắm, chà xát làn da của mình đến đỏ ủng mới mở vòi sen rửa sạch, nhưng dấu vết trên người thì không cách nào rửa sạch được.
Vừa bắt đầu thì Cố Uyên chỉ khóc khẽ..
Sau đó tiếng khóc dần dần không thể kiềm nén được…
Bước ra cửa phòng tắm, hai chân của Cố Uyên đều đang run rẩy, cô lấy ra một hộp thuốc tránh thai từ tủ đầu giường, xốc ra một viên thuốc nốc vào, rồi nằm trên giường, lúc này dã là một giờ sáng, cô rất mết, mệt đến nỗi vừa nằm xuống đã ngủ mất.
nước mắt trên mặt chầm chậm khô cạn.
Cố Uyên bị Tô Ngọc Kỳ giày vò như vậy phải nghỉ ngơi đến ba ngày trời mới hồi phục được, cơ thể vẫn còn có chút không được thoải mái.
Ba ngày này cô không đến nhà họ Tô.
bà cụ Tô gọi điện thoại đến thì Cố Uyên chỉ nói là bị cảm.
Sáng hôm nay, bà cụ Tô có gọi đến: “Thanh Vũ à, cơ thể con sao rồi.”
Cố Uyên cầm ống nghe điện thoại, khỏe môi mang theo nụ cười nhợt nhạt: “bà nội, bệnh cảm của con đỡ hơn nhiều rồi.”
“Cái mùa này dễ bị cảm, con mặc dày một chút, bà nội chuẩn bị thuốc cho, con nhớ uống thường xuyên,
Thuốc này rất hữu dụng đó,con mà mang được cốt nhục của Ngọc Kỳ thì Ngọc Kỳ sẽ thương con hơn.”
Cố Uyên nói: “con biết mà, bà nội, đợi bệnh cảm hết con sẽ uống, Ngọc Kỳ anh ấy…” nghĩ đến người đàn ông này là Cố Uyên cắn môi, đáy mắt lóe lên sự sợ sệt, cô nói: “Ngọc Kỳ đối xử rất tốt với con, bà nội, ngìa và ông nội đừng ép anh ấy quá nhiều, con tin anh ấy..”
“cháu bà bà còn không biết sao? Đoán rằng nó còn đang giận đó, có phải mấy ngày nay không về nhà, Thanh Vũ à, con đừng dỗ nội vui, bà còn không hiểu thằng nhóc đáo để này sao? Tối mai có tiệc rượu, con và Ngọc Kỳ đại diện nhà mình đi dự đi.”
Cố Uyên nghe xong liền muốn từ chối ngay.
Bảo cô và Tô Ngọc Kỳ đi chung.
Cô nào dám.
Người đàn ông này mà biết chuyện, nhất định cho là cô nói với bà nội, rồi lại giày vò cô nữa.
“bà nội, ngày mai…con chưa tham dự bữa tiệc thế này nhiều, sợ là không hợp, mà bà nội cùng biết đõ, con không thích đến nơi nhiều người.”
bà cụ Tô đoán: “có phải Ngọc Kỳ koong cho con đi hay không, việc này bà già này đã quyết định rồi..thêm vào đó người trẻ tổ chức tiệc, đường nhiên là phải để các con đi rồi.”
“bà nội…”
“Được rồi, Thanh Vũ à, con không cần lo, chỉ cần trang điểm cho đẹp, ngày mai thả lỏng tâm tình là được.”
Bà cụ Tô đã nói đến đây, Cố Uyên còn nói tiếp thì quá…
“bà nội, con biết rồi ạ.”
Chiếu hôm sau, mẹ Trương nghe được tiếng gõ cửa liền bước đến mở cửa, thấy ngoài cửa đứng một chàng trai mặc đồ âu, mẹ Trương bước qua.
Đối phương nói: “đây là do ngài Tô bảo tôi đưa cho mợ Tô, ngài Tô nói, hai tiếng sau đợi mợ Tô ở cửa.”
Mẹ Trương nhận một hộp giấy được gói tinh xảo từ chàng trai, sau đó nhanh chóng vào nhà, Cố Uyên đang đọc sách ở phòng đọc sách, mẹ Trương đi vào giao đồ vào tay cô.
cười nói: “mợ chủ, đồ này là ngài Tô đưa, hi vọng tối nay mợ có thể mặc nó…”
Cố Uyên gặp sách trong tay lại: “Tôi biết rồi.”
Một bộ lễ phục đỏ chót được cắt may tinh tế, làn váy được thêu thủ công hình hoa trà, bên eo là một vòng trân châu để trang trí, nhìn thì điệu thấp trnag nhã nhưng màu đỏ lại rất lộng lẫy, Cố Uyên gác tay vào tay Tô Ngọc Kỳ, trong chớp mắt khi bước vào yến hội, hấp dẫn vô số ánh mắt ngước nhìn.