Chương : 37
CHƯƠNG 37: HOANG MANG
Cố Uyên cầm bình giữ nhiệt rời đi.
Hạ Cường Nam nhắm chặt mắt, quên ư…. nhưng anh ta không quên nổi.
Uyên à, ngay cả một cơ hội giải thích em cũng không cho anh.
Uyên, anh không có cách nào quên được em…
Chiếc xe dừng lại bên vệ đường trước tòa cao ốc tập đoàn nhà họ Tô rất lâu, Hạ Cường Nam ngồi im bất động nhìn kẻ đến người đi trước mặt.
Cho tới khi điện thoại di động vang lên.
Anh ta cầm lấy di động, nhìn hiển thị trên màn hình…
Di động vang lên mấy lần anh ta mới đặt lên tai.
Giọng điệu nhạt nhẽo, “Thanh Tú, có chuyện gì không?”
“Cường Nam, tối này chúng ta cùng ăn cơm nhé, em đã đặt chỗ rồi.”
Hạ Cường Nam chỉ nói, “Chuyện thế này em cứ sắp xếp là được.”
Không cần hỏi anh.
Cố Uyên mang theo bình giữ nhiệt tới phòng nghỉ rồi ngồi xuống.
Cô lấy điện thoại ra, thật có chút nhàm chán, lại thêm hôm nay gặp phải Hạ Cường Nam khiến lòng cô nảy sinh một loại cảm xúc khó nói thành lời. Những chuyện kia, cô đã buông bỏ từ lâu.
Nhưng giờ nhắc lại lần nữa.
Lòng cô gợi lên cảm giác chuyện cũ việc xưa.
Từ ngày cấp ba đến giờ, thật sự đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Cố Uyên đã không còn giống Cố Uyên khi ấy nữa.
Cô cầm điện thoại mở một trò chơi nhỏ để giảm bớt cảm xúc.
Tô Ngọc Kỳ bước vào sảnh lớn, buổi trưa anh đi tham gia một bữa tiệc vừa mới trở về. Ba giờ chiều này, anh còn có một hội nghị qua video.
Người đàn ông sải bước chân đi nhanh về phía trước.
Phòng nghỉ ở lầu một nằm cạnh thang máy, nhất định phải đi qua đây mới đến được chỗ thang máy. Cửa phòng nghỉ làm bằng loại kính mờ, cửa đang mở, Tô Ngọc Kỳ vô tình liếc qua, lập tức nhìn thấy người con gái đang ngồi trên sofa trong phòng.
Cô mặc bộ quần áo màu trắng tươi mát trong sáng, đang cúi đầu chơi điện thoại.
Người đàn ông thu hồi ánh mắt bước về phía trước. Cửa thang máy mở ra, anh bước vào bên trong.
Tô Ngọc Kỳ lấy điện thoại gọi đến số Hoàng Hưng, ánh mắt thâm trầm, “Cậu giúp tôi điều tra xem có phải khoảng thời gian này, ngày nào Lưu Thanh Vũ cũng đến không.”
“Vâng.”
Văn phòng Tổng giám đốc.
Hoàng Hưng bước vào trong, đi tới trước bàn làm việc, “Tổng giám đốc Tô, khoảng thời gian này, buổi trưa tầm mười giờ đến mười một giờ, hoặc buổi chiều mỗi ngày mợ chủ đều cầm theo bình giữ nhiệt đến ngồi trong phòng nghỉ. Có khi sẽ ngồi khá lâu, có khi chỉ một lúc là đi ngay. Hôm nay mợ chủ tới đây lúc chiều.”
Hoàng Hưng nâng mắt nhìn vẻ mặt chẳng thay đổi chút cảm xúc nào của Tô Ngọc Kỳ, bèn nói tiếp, “Mấy chuyện này là cậu Chương ở bàn lễ tân nói với tôi, hiện giờ mợ chủ còn đang ở phòng nghỉ…”
Chuyện này Hoàng Hưng có biết một chút, bà Tô để mợ chủ hàng ngay mang canh gà đến cho Tổng giám đốc Tô. Đợt trước cô ấy còn nhờ cậu mang canh vào phòng làm việc nhưng Tổng giám đốc Tô căn bản không chạm vào mấy thứ này, thế nên lần nào hộp canh cũng mang về khi còn đầy ắp.
Dần dần rồi mợ chủ cũng không nhờ cậu nữa.
Hoàng Hưng ngẫm nghĩ một lúc lại nói, “Lúc đầu, mỗi ngày mợ chủ tới đây đều gọi điện thoại cho tôi, để tôi xuống dưới mang bình giữ nhiệt lên trên… Sau này, chắc là mợ chủ biết anh không thích uống canh nên không gọi điện thoại cho tôi nữa. Lần nào mợ chủ cũng lặng lẽ đến. Có lúc vào từ sảnh lớn, không đến phòng nghỉ mà lập tức tới thang máy xuống tầng hầm đỗ xe rồi đi luôn.”
Giọng nói Tô Ngọc Kỳ bình tĩnh, “Tôi biết rồi, cậu ra ngoài đi.”
“Vâng.”
Sau khi Hoàng Hưng ra ngoài, Tô Ngọc Kỳ nhìn vào hình ảnh từ camera trong máy tính. ‘Lưu Thanh Vũ’ đang ngồi trong phòng nghỉ uống canh gà. Có vẻ như cô ấy đã uống no lắm rồi nhưng vẫn không đành lòng đổ phần còn lại đi. Chiếc miệng nhỏ phồng lên, rất đáng yêu. Cái lưỡi hồng hồng mềm mại khẽ liếm cánh môi. Đến lúc thật sự không uống nổi nữa cô ấy mới mang canh gà đi đổ.
Mỗi ngày đều thế này.
Người đàn ông đi tới trước cửa sổ đưa mắt nhìn ra ngoài.
Trong tâm xao động không yên.
Anh vốn cho rằng Lưu Thanh Vũ muốn lấy lòng bà nội, lên kế hoạch bên phía bà nội, để bà cho cô ta mỗi ngày đưa canh gà đến nhằm mục đích tiếp cận anh. Nhưng không ngờ được…. Mỗi ngày cô ấy đều tới, nhưng…. chưa từng lên đây, lần nào cũng lặng lẽ rời đi…
Tô Ngọc Kỳ còn cho rằng, từ sau lần anh cảnh cáo cô trong phòng làm việc, cô ấy sẽ không tới nữa, ngờ đâu.
Lại là thế này….
Lẽ nào anh hiểu lầm cô ấy.
Lần trước cô ấy chỉ đơn giản muốn đưa cho anh một bát canh gà thôi sao?
Cố Uyên cầm bình giữ nhiệt tới phòng rửa tay, đổ nửa phần canh còn thừa lại trong hộp đi, sau đó rửa sạch hộp rồi cầm theo nó bước ra khỏi tập đoàn nhà họ Tô.
Cố Uyên gọi một chiếc xe.
Vừa mới bước vào trong xe.
Di động đột nhiên vang lên.
Cố Uyên nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại.
Choáng váng.
Là Tô Ngọc Kỳ.
Sao Tô Ngọc Kỳ lại chủ động gọi điện thoại cho cô chứ?
Thật sự là…. trời sập rồi…
Tiếng chuông di động vang lên không ngừng, Cố Uyên hồi phục lại tâm trạng, tiếp điện thoại đặt lên tai, “Alo… Anh Tô…”
“Canh đâu?”
Hả?
Cố Uyên chớp chớp mắt.
Tiếng người đàn ông lại vang lên, “Tôi hỏi cô, canh gà mà bà nội để cô mang tới đâu rồi?”
Lẽ nào Tô Ngọc Kỳ muốn muốn canh gà.
Cố Uyên cau mày, cầm chiếc hộp đã trống không, canh gà bị cô đổ hết rồi còn đâu…
Cô tưởng anh ta không uống.
Hơn nữa, đã lâu vậy rồi…
Cô cắn cắn môi, “Anh Tô, để tôi đưa tới cho anh.”
Cúp điện thoại, cô nhờ lái xe chở mình tới một quán ăn gần đây nhất. Ai mà biết hôm nay Tô Ngọc Kỳ bị làm sao, còn gọi điện thoại cho cô nói muốn uống canh gà.
Trong phút chốc, Cố Uyên chỉ có thể nghĩ ra cách này.
Cô không quay lại nhà họ Tô nói chị Từ hầm lại một bát canh khác. Nếu như vậy, chuyện cô mỗi ngày đúng giờ đến tập đoàn nhà họ Tô rồi đổ hết canh gà đi, mang hộp không quay về sẽ bị chị Từ và bà Tô biết.
Thời gian lâu như vậy, quan hệ giữa cô và Tô Ngọc Kỳ đã đông cứng đến không thể đông cứng hơn được nữa.
Cố Uyên dùng thời gian ngắn nhất đi tới nhà hàng mua đầy một hộp canh gà, sau đó lại gọi xe quay về, cả đi lẫn về dùng hết nửa tiếng đồng hồ.
Cô không đi lên mà gọi điện thoại cho Hoàng Hưng xuống dưới.
Cố Uyên đứng trong sảnh lớn nhờ, từ xa nhìn thấy Hoàng Hưng bước ra từ trong thang máy. Cố Uyên tiến lên đón, cô đưa bình giữ nhiệt cho Hoàng Hưng, “Trợ lý Hoàng, giúp tôi mang cái này tới phòng làm việc của anh Tô nhé.”
Hoàng Hưng cầm lấy chiếc hộp, nhìn Cố Uyên, khe khẽ thở dài. Tổng giám đốc Tô chưa từng uống canh gà Lưu Thanh Vũ mang tới. Lúc trước Lưu Thanh Vũ nhờ cậu mang lên, Tổng giám đốc Tô không liếc mắt lấy một cái, cậu chỉ đành cầm chiếc hộp còn nguyên mang xuống dưới.
Sau đó, mợ chủ biết được. Mỗi lần tới, cô ấy cũng chỉ ngồi trong phòng nghỉ một lúc.
Cũng không gọi điện thoại cho cậu nữa.
Hoàng Hưng nhìn Lưu Thanh Vũ, có chút không đành lòng. Cậu rất muốn nói với cô không cần phải đưa canh tới hàng ngày nữa, Tổng giám đốc Tô sẽ không uống đâu.
Nhưng cậu lại không biết phải nói thế nào.
Cố Uyên nhìn Hoàng Hưng bước vào thang máy.
Sau đó cô cũng rời khỏi tập đoàn nhà họ Tô.
Lần này chắc không còn chuyện của mình nữa rồi.
Cô nhớ rất rõ lời anh nói.
Không có chuyện thì đừng làm phiền anh.
Thế nên, Cố Uyên gắng hết sức để mình không xuất hiện trước mặt anh.
Bước ra ngoài, Cố Uyên gọi một chiếc xe. Tài xế hỏi cô đi đâu, thật lòng cô cũng không biết phải đi đâu bây giờ. Lúc còn ở thành phố Lệ Châu, điều Cố Uyên muốn là hàng ngày làm sao hoàn thành thật tốt công việc của mình.
Làm sao có thể kiếm được thêm nhiều tiền để mang đến cho Tinh Tinh một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Nhưng mà hiện tại, Cố Uyên không biết mình nên đi đâu, nên làm chuyện gì.