Chương : 31
CHƯƠNG 31: SAY RƯỢU
Hai năm trước đã được gả cho nhà họ Lương ở thành phố Thượng Châu.
Những gì Cố Uyên nghe được cũng chỉ có nhiêu đó.
Bà Tô buông một tiếng thở dài: “Thanh Vũ, chuyện nhà chúng ta cũng nên để con biết, tuổi của con và Vân Thư cũng không kém nhau là bao. Con bé là đứa thứ tư trong nhà, là con nuôi của gia đình chúng ta, được Biệt Lam ôm từ trại trẻ mồ côi về nuôi.”
Cố Uyên gật nhẹ đầu, nhìn vào đáy mắt chất chứa buồn thương đau xót của bà Tô.
Cô vươn người thân thiết kéo cánh tay bà Tô, giọng nói nhẹ nhàng cố ý làm xao lãng những suy tư của bà Tô: “Bà ơi, con thật rất muốn nhanh chóng gặp mặt Vân Thư đó. Bà, chúng ta mau về nhà thôi, con cho bà xem quần áo con mới mua nữa.”
“Được.”
Sau khi về nhà họ Tô.
Ông Tô và Tô Ngọc Kỳ đang ngồi trên ghế sofa uống rượu, Cố Uyên vừa đi vào đã ngửi thấy mùi rượu nồng nặc. Bà Tô lập tức đến bên cạnh ông Tô, kìm cơn giận nói: “Ai cho ông uống rượu? Ông quên những lời bác sĩ đã dặn rồi sao?”
“Chỉ uống có chút thôi…”
Ông Tô đã ngà ngà say, bà lắc đầu thở dài, đành nhờ chị Từ cùng bà dìu ông lên tầng.
Trong phòng khách chỉ còn lại Cố Uyên và Tô Ngọc Kỳ.
Ánh đèn pha lê soi sáng rực rỡ.
Người đàn ông tựa nửa người vào ghế sofa, khép hờ đôi mắt, có vẻ như đã uống không ít rượu.
Những tia sáng của ánh đèn rơi trên khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, ánh sáng lung linh làm tăng thêm vẻ đẹp tinh tế của anh. Cố Uyên khẽ cắn môi, nhìn đồng hồ đã tám giờ bốn mươi phút tối.
Chị Từ từ trên tầng đi xuống, vào phòng bếp nấu trà giải rượu.
“Mợ ba, tối nay mợ với cậu ba đừng quay về nữa, ở lại đây đi!”
Cố Uyên ngập ngừng đôi chút, nhìn người đàn ông đang say khướt, chưa đưa ra được quyết định. Đúng lúc này, Tô Ngọc Kỳ mở mắt, đứng dậy, Cố Uyên lập tức bước tới bên cạnh đỡ lấy anh. Người đàn ông thở hắt ra mang theo men rượu say phả vào mặt Có Uyên: “Đi thôi…”
“Ừ.” Cố Uyên đỡ anh đi ra ngoài, nói với chị Từ: “Chị Từ, vậy bọn em đi về trước đây, đợi ngày mai rồi bọn em lại qua.”
“Dạ được. Mợ ba, hay là mợ đợi một lúc, cũng sắp nấu trà giải rượu đây rồi.” Chị Từ đáp.
Cố Uyên đỡ cơ thể người đàn ông, nghĩ một lúc: “Không cần đâu, lát về em nấu cũng được. Chị Từ, bọn em về đây.”
Tài xế nhà họ Tô đưa hai người họ về biệt thự,
Cố Uyên xuống xe. Tô Ngọc Kỳ tối nay uống không ít, may mà có người lái xe phụ cô đỡ anh vào trong biệt thự.
Nếu không mình cô thực sự không thể đỡ nổi người đàn ông này.
“Mợ chủ, mợ chăm sóc tốt cho cậu chủ, tôi đi trước đây.” Người lái xe vừa đặt Tô Ngọc Kỳ xuống vội rời đi.
Cố Uyên gật đầu.
Sau đó cô lần lượt giúp anh cởi giày và cà vạt, tiếp đến gắng sức đưa tay nâng cổ anh lên để cởi áo khoác ngoài ra.
Ngay lúc cô đứng dậy muốn rời đi, cổ tay cô bị người ta nắm lấy.
Bàn tay to lớn mà ấm áp của người đàn ông, siết chặt lấy cổ tay mảnh khảnh trắng nõn của người phụ nữ.
Cố Uyên sững người.
Người đàn ông dùng lực một chút đã dễ dàng kéo cô lên giường, anh mở mắt, xoay người đè cô xuống, Cố Uyên mắt mở to: “Anh tỉnh rồi à. Thả tôi ra, tôi đi nấu trà giải rượu cho anh.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn cô, men say của rượu gợn lên trong đáy mắt, ánh mắt anh ngày một tiến lại gần cô, khuôn mặt anh tuấn ấy cứ ngày một lớn dần trước mắt của Cố Uyên.
Hơi thở của cô như bị đóng băng.
Người đàn ông nhìn vào đôi môi hồng hào giống như màu sắc mê người của hoa tường vi kia khiến anh không kìm lòng được mà ngắt lấy. Anh buông một câu: “Thật lắm chuyện.”
Sau đó anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi cứ liến thoắng của cô.
Lực cắn mút ngày một tăng dần.
Cố Uyên trong phút chốc cứng người run sợ, sau đó cô vùng vẫy thoát khỏi thì đôi môi truyền đến một cảm giác đau đớn. Cố Uyên không hề nghĩ rằng người đàn ông này lại cắn đứt môi của cô.
“Tô Ngọc Kỳ, buông tôi ra.”
“Buông ra. Tôi ngủ với vợ của mình, tại sao lại phải buông?” Nói rồi, bàn tay to lớn của người đàn ông dùng lực xé rách quần áo của cô.
Cố Uyên chỉ nghe thấy tiếng quần áo của mình bị xé rách toạc, sau đó cảm giác lành lạnh bao lấy bộ ngực của cô.
Cô vẫn chưa kịp phản ứng thì cơn đau ập đến thế chỗ cho cảm giác lạnh lẽo ấy.
Người đàn ông cúi đầu, thô bạo hôn lên xương đòn của cô.
Sau đó hung hăng cắn xuống.
Cố Uyên không kìm được, lên tiếng gọi: “A…Tô Ngọc Kỳ…”
“Tôi vẫn không biết Lưu Thanh Vũ cô lại đói khát đến vậy, Mang trên người cái danh phận con dâu nhà họ Tô lại dám đi quyến rũ Hạ Cường Nam. Cô đúng thật là… Nói dễ nghe một chút thì cô cũng chỉ là một ‘con điếm cao cấp’ thích được ‘đàn ông làm thịt’ thế thôi à?”
Cố Uyên không biết từ khi nào mà Tô Ngọc Kỳ biết chuyện của cô và Hạ Cường Nam.
Chắc không điều tra được gì chứ?
Cô chợt chột dạ: “Tôi không biết anh đang nói gì.”
Nhưng trong lòng cô lại lo ngay ngáy.
Chẳng qua chỉ là một lần cô tình cờ gặp Hạ Cường Nam trong bữa yến tiệc mà thôi. Ngoài lần đó ra thì khoảng thời gian này cô không đụng mặt với anh ta. Chắc không phải Hạ Cường Nam tiết lộ thân phận của cô ra rồi chứ?
Kể cả thân phận của cô có bị Hạ Cường Nam tiết lộ thì anh ta cũng không biết quan hệ của cô với nhà họ Lưu. Cô có thể lấy cái cớ này để đối phó với anh.
Nhưng, không biết lời nói như vậy có thể che đậy được bao lâu.
Lời nói của người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn xuyên qua trái tim cô. Cố Uyên cảm thấy nhục nhã.
“Tôi không có. Tôi với người họ Hạ kia không có quan hệ gì cả. Chẳng qua chỉ là trong bữa yến tiệc lần trước có gặp qua một lần. Anh say rồi, tôi đi nấu trà giải rượu cho anh.”
Nói rồi, Cố Uyên muốn đẩy anh ra.
Không ngờ rằng, cơ thể của người đàn ông không dịch chuyển chút nào.
“Hừm. Trà giải rượu. Tôi sợ, nếu như tôi thực sự tỉnh táo mà nhìn thấy cái cơ thể dơ bẩn này của cô thì bản thân sẽ cảm thấy ghê tởm chết mất.”
Khi Cố Uyên mở mắt vào ngày hôm sau, cơ thể đã nằm trọn trong vòng tay của người đàn ông rồi.
Cô ngẩn ra một lúc, nhìn khuôn mặt đang ngủ say của người đàn ông.
Tô Ngọc Kỳ khi ngủ say, gương mặt không còn vẻ hung hăng, đường nét góc cạnh cũng không toát lên sự lạnh lùng, khuôn mặt lộ ra vẻ ấm áp trong ánh nắng ban mai.
Trong đầu của Cố Uyên chợt nghĩ về ba năm trước, tại cửa hộp đêm, anh đưa cho cô một tấm séc, đứng ra giúp cô đúng thời điểm cô tuyệt vọng và bất lực nhất.
Thời khắc ấy, Cố Uyên cảm thấy như tìm được ánh sáng cuộc đời mình, gặp được người cứu rỗi mình, chính là người đàn ông này.
Tinh Tinh chào đời bốn năm nay, không lúc nào là cô không nhớ đến người đàn ông này. Cô biết ơn và cũng oán hận anh. Cô hận anh đã cướp đi lần đầu của cô. Hận anh rượu vào là không làm chủ được bản thân.
Nhưng cô cũng cảm kích anh, trong lúc cô bất lực nhất đã đứng ra giúp cô, trao cho cô Tinh Tinh nhỏ bé.
Cố Uyên thu lại ánh mắt, cảm thán thế sự vô thường.
Cô khẽ cử động cơ thể, cơn đau rát ở thân dưới khiến cô lập tức nhíu mày thật chặt.
Tối hôm qua, người đàn ông kia giày vò cô rất lâu.
Mãi cho đến khi cô ngủ thiếp đi.
Cố Uyên tựa đầu mình vào ngực người đàn ông, hơi thở của người đàn ông bao lấy cô, một hơi thở mà chưa bao giờ cô cảm nhận được sự ấm áp của nó đến vậy.
Khiến cô cảm thấy an toàn, vững tâm.
Cô nhẹ nhàng cử động một chút.
Người đàn ông cảm nhận được, giọng có chút ngái ngủ: “Không được động.”
Rồi đặt một tay mình lên eo của cô, kéo cả người cô lại gần anh.
Cố Uyên nghe thấy tiếng tim mình đập tùng tùng ở bên tai, hơi ngẩng đầu lên một chút, nhìn khuôn mặt đang say giấc của người đàn ông, mím môi, anh đang coi cô là Tống Ánh San sao?
Nếu không, anh sẽ không dùng giọng nói dịu dàng như vậy với cô.