Chương : 18
Anh chưa từng nhớ ra cô.
Thậm chí còn không biết cô là ai.
Trong trí nhớ của anh, căn bản không có sự tồn tại của người như cô.
Lúc này, có một tin nhắn được gửi đến số điện thoại của “Lưu Thanh Vũ”.
“Chị Thanh Vũ, hôm nay cùng nhau đi dạo phố nhé, rồi mình ăn cơm cùng nhau, buổi chiều đi ngâm suối nước nóng nữa.”
Là một tiểu thư con nhà giàu tên Tạ Tâm, Cố Uyên có một chút ấn tượng, cô quen người này trong bữa tiệc của đám cậu ấm cô chiêu, vốn dĩ Cố Uyên chưa từng tham gia những hoạt động này, cũng không muốn đi.
Nhưng Tạ Tâm cứ hỏi mãi.
Nghĩ đến việc bây giờ mình cũng không bận gì, cô gửi tin nhắn cho “Tạ Tâm” kia.
“Ừ được, tôi tới đầu phố đợi cô.”
Cô nhanh chóng lên tầng thay quần áo, lấy túi xách rồi xuống tầng, nhìn người đàn ông đang ngồi trên sô pha đọc báo, cô không biết có nên nói với người đàn ông này một tiếng không.
Nhưng, anh không thích cô đến thế cơ mà.
Thôi thì cô đừng nói vậy.
Cứ thế mà đi là được rồi.
Đợi đến lúc tối, chắc chắn anh sẽ sớm rời khỏi nơi này thôi.
Nghĩ đến đây, Cố Uyên bước ra cửa và thay giày, người đàn ông kia hờ hững lên tiếng: “Đi đâu đấy?”
Cố Uyên sững sờ, phản ứng được là người đàn ông kia đang hỏi cô, nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Ra ngoài đi dạo.”
Tô Ngọc Kỳ lên tiếng: “Sáu giờ tối, tôi sẽ đợi cô trước cổng biệt thự.”
Tạ Tâm không chỉ đi một mình, Cố Uyên tới đó rồi mới phát hiện ra, đây là một buổi tụ tập quy mô nhỏ của đám cậu ấm cô chiêu, có rất nhiều con gái của các nhà giàu.
Thấy cô đến, họ bước tới chào hỏi.
Cố Uyên chỉ mỉm cười hờ hững.
Tạ Tâm khoác cánh tay cô: “Chị Thanh Vũ, cuối cùng chị cũng đến rồi, sáng nay chúng ta đi dạo phố trước, mua ít quần áo hay gì đó, trưa nay ăn một bữa cơm rồi đến chiều đi tắm suối nước nóng.”
Cố Uyên đã đến rồi, tất nhiên sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng cô rất không thích việc Tạ Tâm cứ khoác tay cô tỏ vẻ thân mật lắm.
Mà cũng không thể nào từ chối được.
Suốt đường đi, những vấn đề mà Tạ Tâm hỏi đa phần đều liên quan đến Tô Ngọc Kỳ.
Cố Uyên làm sao có thể không biết được suy nghĩ của đám cô chiêu này chứ.
Nhưng những câu mà Tạ Tam hỏi, cô thực sự không biết gì.
Phải biết rằng, Tô Ngọc Kỳ rất ít khi đến biệt thự, bởi anh trốn tránh cô, chán ghét cô.
Sao cô có thể biết được sở thích của anh cơ chứ?
Tạ Tâm thấy cô không muốn nói nên cũng không dám hỏi nhiều.
Cứ thế khoác tay cô đến khu trung tâm mua sắm.
Khu vực bán quần áo của nữ.
Cố Uyên ngồi trong khu nghỉ chân, nhìn Tạ Tâm cùng mấy cô gái con nhà giàu khác cứ từng người một bước ra khỏi phòng thử đồ, chọn quần áo với vẻ khó xử, cô chỉ nhấp một ngụm đồ uống.
Lấy điện thoại ra khỏi túi xách, cô đột ngột phát hiện ra mình chỉ mang chiếc điện thoại với thân phận “Lưu Thanh Vũ”, không mang điện thoại của mình, cô nhíu mày, chẳng lẽ sáng nay mình để quên trong phòng ngủ?
Màn hình điện thoại của cô là Tinh Tinh.
Cố Uyên đưa tay lên nhìn vào chiếc đồng hồ kiểu nữ, bây giờ là mười giờ rưỡi sáng, cô từ từ đè nén cảm giác bất an trong lòng, chắc hẳn đã Tô Ngọc Kỳ rời khỏi đây rồi.
Anh sẽ không ở trong biệt thự đó quá lâu đâu nhỉ.
Chắc sẽ không phát hiện ra điện thoại của cô đâu nhỉ.
Nếu như phát hiện ra, chắc hẳn người đàn ông ấy cũng không muốn đụng vào điện thoại của cô đâu.
Chắc vậy, không phát hiện ra đâu.
Sẽ không có chuyện gì đâu