Chương : 47
Không phải con có rồi chứ?
"Chú Trương, ông già có nhà không?"
Cho dù xưng hô với người giúp việc trong nhà cũng lễ độ hơn với khi xưng hô với Tống Hưng Quốc.
Quản gia Trương nhìn Tống An Cửu từ trên xuống dưới, sửng sốt thật lâu mới gọi giúp việc nữ bên cạnh, "Mau, mau đi nói cho ông Tống, đại tiểu thư đã về!"
"Đại tiểu thư, thật sự là cô?" Quản gia kích động hỏi.
"Vâng."
"Cô thế này... Rất xinh đẹp." Quản gia nói từ đáy lòng.
Mặc dù cô bé này ngang ngược bướng bỉnh, xấu tinnhs nhưng chưa từng làm khó người làm bọn họ, ngược lại nữ chủ nhân Phương Như mới tới kia, khi vui thì thưởng cho ít tiền, khi không vui thì hoàn toàn không coi họ là người, bảo mẫu mới bị xa thải cũng là vì hiểu rõ ngộ nhỡ bị bà ta phát hiện mình không trông thằng bé sẽ có kết quả gì nên mới nói dối.
"Cám ơn chú." Tống An Cửu cất bước đi vào cửa nhà.
Hơn một tháng không quay về, cứ như cách một đời.
"An Cửu đã về!"
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Hưng Quốc dùng khuôn mặt vui cười chào đón cô, ngay đến Phương Như cũng không bày ra vẻ mặt cau có.
"An Bình đi học mỹ thuật, còn chưa về. Ngồi xuống ăn cơm trước đã! Ba bảo nhà bếp làm thêm hai món."
"Không cần."
"Sao lại không cần, hôm nay ba tự xuống bếp làm cho con, khong phải con thích nhất món cánh gà rán sốt coca và ớt cay da hổ mà ba làm sao?"
Mệt cho ông ta còn nhớ hai món ăn này, đó là bởi vì chỉ có hai món này ông ta làm mới có thể vào miệng, hơn nữa lần làm cuối cùng đã không biết là bao nhiêu năm trước.
Tống Hưng Quốc mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, Phương Như làm trợ thủ, An Cửu ngồi ở sofa xem ti vi, người giúp việc bưng cho cô một bát chè đậu xanh ngân nhĩ, trên đĩa không có hạt dưa hấu.
"Đồ ăn xong rồi! Mau qua nếm thử tay nghề của ba! Đã nhiều năm không xuống bếp rồi."
Trên bàn cơm, Tống An Cửu rất phối hợp gắp một cái cánh gà.
"Thế nào?"
"Rất ngon."
Tống Hưng Quốc cười vui mừng, "Ba rất vui khi thấy con về."
"Đúng thế! Ngày đó ba con đã cố gắng ngăn cản mà vẫn chậm một bước, mấy ngày nay luôn lo cho con." Phương Như gắp một miếng bóng tôm [1] cho cô.
[1] Một món ăn bình dân ở vùng Vũ Hán Hồ Bắc.
Tống An Cửu không nói chuyện, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Tống Hưng Quốc và Phương Như liếc mắt nhìn nhau, không ai tức giận vì thái độ không lạnh không nhạt của cô. Cô không như trước lời vừa ra khỏi miệng đã khiến không khí bế tắc, bây giờ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm với bọn họ đã gọi là kỳ tích rồi.
Tống Hưng Quốc không ngừng gắp thức ăn cho cô, tỏ vẻ đau lòng, "Hiếm khi thấy tính tình con thu liễm nhiều thế này. Những ngày qua có phải con đã phải chịu khổ bên ngoài? Gầy đến thế này, sắc mặt cũng không tốt!"
"Cũng tạm." Tống An Cửu hàm hồ đáp.
"Sau này dọn về nhà ở đi?"
Phương Như phụ họa, "Đúng thế! Phòng con ngày nào mẹ cũng cho người dọn dẹp. Chung quy ở bên ngoài cũng không tốt, người không biết còn tưởng mẹ không tốt với con."
Tống An Cửu đột nhiên che miệng lại, kiềm chế cơn cuồn cuộn trong dạ dày.
"Sao vậy?" Tống Hưng Quốc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì."
Sắc mặt Phương Như trở nên rất khó coi, "An Cửu, không phải con... có rồi chứ!"
"Chú Trương, ông già có nhà không?"
Cho dù xưng hô với người giúp việc trong nhà cũng lễ độ hơn với khi xưng hô với Tống Hưng Quốc.
Quản gia Trương nhìn Tống An Cửu từ trên xuống dưới, sửng sốt thật lâu mới gọi giúp việc nữ bên cạnh, "Mau, mau đi nói cho ông Tống, đại tiểu thư đã về!"
"Đại tiểu thư, thật sự là cô?" Quản gia kích động hỏi.
"Vâng."
"Cô thế này... Rất xinh đẹp." Quản gia nói từ đáy lòng.
Mặc dù cô bé này ngang ngược bướng bỉnh, xấu tinnhs nhưng chưa từng làm khó người làm bọn họ, ngược lại nữ chủ nhân Phương Như mới tới kia, khi vui thì thưởng cho ít tiền, khi không vui thì hoàn toàn không coi họ là người, bảo mẫu mới bị xa thải cũng là vì hiểu rõ ngộ nhỡ bị bà ta phát hiện mình không trông thằng bé sẽ có kết quả gì nên mới nói dối.
"Cám ơn chú." Tống An Cửu cất bước đi vào cửa nhà.
Hơn một tháng không quay về, cứ như cách một đời.
"An Cửu đã về!"
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Tống Hưng Quốc dùng khuôn mặt vui cười chào đón cô, ngay đến Phương Như cũng không bày ra vẻ mặt cau có.
"An Bình đi học mỹ thuật, còn chưa về. Ngồi xuống ăn cơm trước đã! Ba bảo nhà bếp làm thêm hai món."
"Không cần."
"Sao lại không cần, hôm nay ba tự xuống bếp làm cho con, khong phải con thích nhất món cánh gà rán sốt coca và ớt cay da hổ mà ba làm sao?"
Mệt cho ông ta còn nhớ hai món ăn này, đó là bởi vì chỉ có hai món này ông ta làm mới có thể vào miệng, hơn nữa lần làm cuối cùng đã không biết là bao nhiêu năm trước.
Tống Hưng Quốc mặc tạp dề nấu ăn trong bếp, Phương Như làm trợ thủ, An Cửu ngồi ở sofa xem ti vi, người giúp việc bưng cho cô một bát chè đậu xanh ngân nhĩ, trên đĩa không có hạt dưa hấu.
"Đồ ăn xong rồi! Mau qua nếm thử tay nghề của ba! Đã nhiều năm không xuống bếp rồi."
Trên bàn cơm, Tống An Cửu rất phối hợp gắp một cái cánh gà.
"Thế nào?"
"Rất ngon."
Tống Hưng Quốc cười vui mừng, "Ba rất vui khi thấy con về."
"Đúng thế! Ngày đó ba con đã cố gắng ngăn cản mà vẫn chậm một bước, mấy ngày nay luôn lo cho con." Phương Như gắp một miếng bóng tôm [1] cho cô.
[1] Một món ăn bình dân ở vùng Vũ Hán Hồ Bắc.
Tống An Cửu không nói chuyện, chỉ vùi đầu ăn cơm.
Tống Hưng Quốc và Phương Như liếc mắt nhìn nhau, không ai tức giận vì thái độ không lạnh không nhạt của cô. Cô không như trước lời vừa ra khỏi miệng đã khiến không khí bế tắc, bây giờ ngoan ngoãn ngồi ăn cơm với bọn họ đã gọi là kỳ tích rồi.
Tống Hưng Quốc không ngừng gắp thức ăn cho cô, tỏ vẻ đau lòng, "Hiếm khi thấy tính tình con thu liễm nhiều thế này. Những ngày qua có phải con đã phải chịu khổ bên ngoài? Gầy đến thế này, sắc mặt cũng không tốt!"
"Cũng tạm." Tống An Cửu hàm hồ đáp.
"Sau này dọn về nhà ở đi?"
Phương Như phụ họa, "Đúng thế! Phòng con ngày nào mẹ cũng cho người dọn dẹp. Chung quy ở bên ngoài cũng không tốt, người không biết còn tưởng mẹ không tốt với con."
Tống An Cửu đột nhiên che miệng lại, kiềm chế cơn cuồn cuộn trong dạ dày.
"Sao vậy?" Tống Hưng Quốc lo lắng hỏi.
"Không có việc gì."
Sắc mặt Phương Như trở nên rất khó coi, "An Cửu, không phải con... có rồi chứ!"