Chương : 38
Editor: Puck - Diễn đàn Lê Quý Đôn
Ngón trỏ của Phó Thần Thương hơi cong đỡ cằm, trầm ngâm nói, “Cho nên, ông ta hoài nghi do em làm?”
Tống An Cửu lắc đầu một cái, “Không phải hoài nghi, là xác định.”
Cô bị một người đàn ông xa lạ mang đi suốt cả một tháng ông đều không có một cuộc điện thoại, một lần tìm cô chính là đội cái bô lên đầu cô.
“Vậy bây giờ em đây là định đi đâu?”
“Đi tìm An Bình.” Mặt Tống An Cửu lộ vẻ lo lắng, tự lẩm bẩm, “Nếu thật sự là tôi bắt cóc thì tốt…”
“Thân thể em còn chưa khỏe, không nên chạy lung tung.” Phó Thần Thương nghĩ tới quan hệ giữa cô và em trai cùng cha khác mẹ này chắc cũng không phải rất tốt, cho dù không vui sướng khi người gặp họa cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay, không ngờ cô lại định hỗ trợ đi tìm người.
“Không được, An Bình mới bốn tuổi, nếu như không phải do tôi làm, vậy rất có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.” Tống An Cửu kiên trì.
Cuối cùng Phó Thần Thương vẫn thỏa hiệp, lái ô tô mang theo cô bắt đầu tìm từng chỗ, từ rừng cây nhỏ phía sau lưng núi chỗ nhà họ Tống tìm đến chỗ bà cụ bán kẹo đường ở cửa công viên điêu khắc; từ chỗ ngựa gỗ xoay tròn ở khu vui chơi tìm đến cầu tuột ở nhà trẻ…
Nó một thằng nhóc, nếu như tự mình lạc đường, khẳng định ở gần nhà. Sợ rằng không phải.
Vì vậy Phó Thần Thương lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, Tống An Cửu tập trung tinh thần tìm kiếm mỗi một góc ở phố lớn ngõ nhỏ, nhìn đến hoa mắt.
Ánh chiều tà le lói, dần có đèn đường sáng lên.
Phó Thần Thương liếc nhìn Tống An Cửu dựa đầu trên cửa sổ xe, rõ ràng mặt đã mệt mỏi lại không chịu nghỉ ngơi, “Trời sắp tối rồi, cứ tìm không có mục đích như vậy không có khả năng tìm được.”
“…” Cô còn không có hơi sức nói chuyện.
“Bên chỗ nhà họ Tống cũng đã báo cảnh sát, bây giờ có lẽ chúng ta nên trở về chờ tin tức thì tốt hơn. Còn nữa, em nên giải thích rõ với bọn họ chuyện này không phải do em làm, nếu không bọn họ đặt trọng điểm lên người em sẽ làm trễ nải chuyện tìm được thằng bé.” Phó Thần Thương tỉnh táo phân tích.
“Chỉ có thể phí lời.” An Cửu lướt lướt điện thoại di động, cuối cùng vẫn lướt đến số điện thoại của Tống Hưng Quốc.
Đang chuẩn bị nhấn phím gọi, hình như mới vừa xẹt qua cái gì, hai mắt Tống An Cửu đột nhiên tỏa sáng, “Dừng một chút! Quay ngược lại!”
“Sao vậy?”
“Ngược trở lại cổng trường học Thịnh Cẩn.”
“Ở đây không thể quay đầu.”
Tống An Cửu chỉ đành phải lòng như lửa đốt chờ Phó Thần Thương vòng một vòng trở lại Thịnh Cẩn.
Chạy tới gần vừa nhìn, quả nhiên có một đứa bé mặc quần yếm cao bồi, đội cái nón arale màu xanh có cánh nhỏ màu trắng, đeo ba lô in rất nhiều hình Doraemon lớn hơn rất nhiều so với thân thể của cậu bé đứng ở đó.
Tống An Cửu nhanh chóng xuống xe, vừa định chạy tới lại bị Phó Thần Thương kéo lại, “Đừng nóng vội, bình tĩnh một chút. Đừng hù tới thằng bé.”
Tống An Cửu gật đầu một cái, “Biết rồi.”
Nói xong vừa chạy vừa lấy khí thế tràn đầy quát lên, “Tống An Bình! Em nhất định phải chết! Không đánh gãy chân em chị liền cùng họ với em!”
Phó Thần Thương nâng trán, vốn không nghe vào lời của anh.
Hai bàn tay nhỏ của Tống An Bình vốn bám lấy cửa cổng trường học chạy bằng điện, vừa nghe thấy giọng nói sau lưng, lập tức vui sướng xoay người, bước chân ngắn bổ nhào qua.
“Chị -”
Tống An Cửu nặng nề đánh lên mông thằng bé, “Còn dám cười!”
Tống An Bình bị đánh cũng không hề để ý, vội vàng lôi ba lô sau lưng ra đằng trước, lôi hết đồ ở bên trong ra, nhét vào trong ngực Tống An Cửu.
“Chocolate ăn ngon, kẹo đường ăn ngon, khoai tây chiên ăn ngon ăn thật ngon, cái này cũng ăn thật ngon, đây là chị thích ăn nhất… Sách, chị cho em đọc…” Tống An Bình gần như cả cái đầu nhỏ cũng vùi vào trong ba lô rồi, rất phí sức lấy từng món đồ ra, nói chuyện đã mệt đến thở hồng hộc.
Rốt cuộc cầm xong toàn bộ, vui vẻ đến ôm cổ An Cửu, “Chị, em rất nhớ chị nha! Chị không ở đó cũng không có ai chơi với em rồi!”
“Ai cho một mình em chạy đến? Em có biết người nhà lo lắng bao nhiêu không?” Tống An Cửu nghiêm mặt.
“Nhưng mà… Chị chị luôn không trở về… Chị đã rất lâu không trở về…” Tống An Bình nước mắt ròng ròng.
“… Nhóc thúi!!!” Tống An Cửu hít mũi một cái, ôm lấy tiểu An Bình.
“Chị sao chị khóc? Có phải chị cũng nhớ An Bình không?”
“Nhớ cái đầu em!”
Ngón trỏ của Phó Thần Thương hơi cong đỡ cằm, trầm ngâm nói, “Cho nên, ông ta hoài nghi do em làm?”
Tống An Cửu lắc đầu một cái, “Không phải hoài nghi, là xác định.”
Cô bị một người đàn ông xa lạ mang đi suốt cả một tháng ông đều không có một cuộc điện thoại, một lần tìm cô chính là đội cái bô lên đầu cô.
“Vậy bây giờ em đây là định đi đâu?”
“Đi tìm An Bình.” Mặt Tống An Cửu lộ vẻ lo lắng, tự lẩm bẩm, “Nếu thật sự là tôi bắt cóc thì tốt…”
“Thân thể em còn chưa khỏe, không nên chạy lung tung.” Phó Thần Thương nghĩ tới quan hệ giữa cô và em trai cùng cha khác mẹ này chắc cũng không phải rất tốt, cho dù không vui sướng khi người gặp họa cũng tuyệt đối sẽ không nhúng tay, không ngờ cô lại định hỗ trợ đi tìm người.
“Không được, An Bình mới bốn tuổi, nếu như không phải do tôi làm, vậy rất có thể gặp phải nguy hiểm gì đó.” Tống An Cửu kiên trì.
Cuối cùng Phó Thần Thương vẫn thỏa hiệp, lái ô tô mang theo cô bắt đầu tìm từng chỗ, từ rừng cây nhỏ phía sau lưng núi chỗ nhà họ Tống tìm đến chỗ bà cụ bán kẹo đường ở cửa công viên điêu khắc; từ chỗ ngựa gỗ xoay tròn ở khu vui chơi tìm đến cầu tuột ở nhà trẻ…
Nó một thằng nhóc, nếu như tự mình lạc đường, khẳng định ở gần nhà. Sợ rằng không phải.
Vì vậy Phó Thần Thương lại mở rộng phạm vi tìm kiếm, Tống An Cửu tập trung tinh thần tìm kiếm mỗi một góc ở phố lớn ngõ nhỏ, nhìn đến hoa mắt.
Ánh chiều tà le lói, dần có đèn đường sáng lên.
Phó Thần Thương liếc nhìn Tống An Cửu dựa đầu trên cửa sổ xe, rõ ràng mặt đã mệt mỏi lại không chịu nghỉ ngơi, “Trời sắp tối rồi, cứ tìm không có mục đích như vậy không có khả năng tìm được.”
“…” Cô còn không có hơi sức nói chuyện.
“Bên chỗ nhà họ Tống cũng đã báo cảnh sát, bây giờ có lẽ chúng ta nên trở về chờ tin tức thì tốt hơn. Còn nữa, em nên giải thích rõ với bọn họ chuyện này không phải do em làm, nếu không bọn họ đặt trọng điểm lên người em sẽ làm trễ nải chuyện tìm được thằng bé.” Phó Thần Thương tỉnh táo phân tích.
“Chỉ có thể phí lời.” An Cửu lướt lướt điện thoại di động, cuối cùng vẫn lướt đến số điện thoại của Tống Hưng Quốc.
Đang chuẩn bị nhấn phím gọi, hình như mới vừa xẹt qua cái gì, hai mắt Tống An Cửu đột nhiên tỏa sáng, “Dừng một chút! Quay ngược lại!”
“Sao vậy?”
“Ngược trở lại cổng trường học Thịnh Cẩn.”
“Ở đây không thể quay đầu.”
Tống An Cửu chỉ đành phải lòng như lửa đốt chờ Phó Thần Thương vòng một vòng trở lại Thịnh Cẩn.
Chạy tới gần vừa nhìn, quả nhiên có một đứa bé mặc quần yếm cao bồi, đội cái nón arale màu xanh có cánh nhỏ màu trắng, đeo ba lô in rất nhiều hình Doraemon lớn hơn rất nhiều so với thân thể của cậu bé đứng ở đó.
Tống An Cửu nhanh chóng xuống xe, vừa định chạy tới lại bị Phó Thần Thương kéo lại, “Đừng nóng vội, bình tĩnh một chút. Đừng hù tới thằng bé.”
Tống An Cửu gật đầu một cái, “Biết rồi.”
Nói xong vừa chạy vừa lấy khí thế tràn đầy quát lên, “Tống An Bình! Em nhất định phải chết! Không đánh gãy chân em chị liền cùng họ với em!”
Phó Thần Thương nâng trán, vốn không nghe vào lời của anh.
Hai bàn tay nhỏ của Tống An Bình vốn bám lấy cửa cổng trường học chạy bằng điện, vừa nghe thấy giọng nói sau lưng, lập tức vui sướng xoay người, bước chân ngắn bổ nhào qua.
“Chị -”
Tống An Cửu nặng nề đánh lên mông thằng bé, “Còn dám cười!”
Tống An Bình bị đánh cũng không hề để ý, vội vàng lôi ba lô sau lưng ra đằng trước, lôi hết đồ ở bên trong ra, nhét vào trong ngực Tống An Cửu.
“Chocolate ăn ngon, kẹo đường ăn ngon, khoai tây chiên ăn ngon ăn thật ngon, cái này cũng ăn thật ngon, đây là chị thích ăn nhất… Sách, chị cho em đọc…” Tống An Bình gần như cả cái đầu nhỏ cũng vùi vào trong ba lô rồi, rất phí sức lấy từng món đồ ra, nói chuyện đã mệt đến thở hồng hộc.
Rốt cuộc cầm xong toàn bộ, vui vẻ đến ôm cổ An Cửu, “Chị, em rất nhớ chị nha! Chị không ở đó cũng không có ai chơi với em rồi!”
“Ai cho một mình em chạy đến? Em có biết người nhà lo lắng bao nhiêu không?” Tống An Cửu nghiêm mặt.
“Nhưng mà… Chị chị luôn không trở về… Chị đã rất lâu không trở về…” Tống An Bình nước mắt ròng ròng.
“… Nhóc thúi!!!” Tống An Cửu hít mũi một cái, ôm lấy tiểu An Bình.
“Chị sao chị khóc? Có phải chị cũng nhớ An Bình không?”
“Nhớ cái đầu em!”