Chương : 36
Editor: Puck - Diễn đàn
Trong phòng bệnh.
Phó Thần Thương đang đút An Cửu uống từng ngụm cháo nhỏ.
Trong miệng sắp nhạt đến đờ bờ (câu chửi) rồi, lại còn cho cô uống thứ này, An Cửu tỏ vẻ ghét bỏ… Uống vài chén.
“Dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh dẫn em về nhà một chuyến.”
Tống An Cửu nhạy cảm ngẩng đầu lên, “Nhà” trong miệng anh không phải là Lãng Hi Viên của bọn họ.
Phó Thần Thương hiểu suy nghĩ trong lòng cô, “Yên tâm, không phải nhà họ Tống, cũng không phải nhà họ Lương, là nhà tôi.”
Tống An Cửu lấy làm kinh hãi, nhà anh?
Lòng kinh hoàng, cho tới nay cô để ý nhất chính là Phó Thần Thương không rõ lai lịch, thậm chí ngay cả lời giải thích của chú hai anh Phó Cảnh Hi cũng không thể tin, mà cũng là một trong những nguồn lo lắng quan trọng của cô, rốt cuộc sẽ phải cởi màn sương mù này ra rồi sao?
Tống An Cửu thấp thỏm không thôi.
Có một số việc, không nói không có nghĩa rằng cô không biết.
Cho tới nay cô đều khóa mình lại không thèm nghĩ tới những thứ đó nữa, không thèm nghĩ tới thái độ tôn kính của Lương Đông và Chu Tĩnh Di với anh, không nghĩ tới khí chất cao quý bẩm sinh của anh, không nghĩ tới xe sang trọng nhà cửa xa hoa của anh, không thèm nghĩ nữa… Bản thân mình như vậy, người nhà của anh sao có thể tiếp nhận?
Thấy sắc mặt của cô không tốt, Phó Thần Thương để chén xuống, lau khóe miệng của cô, “Không cần lo lắng, tất cả có tôi.”
Ánh nắng sáng sớm rơi vào, giờ phút này khuôn mặt yêu nghiệt của Phó Thần Thương xem ra có vài phần thần thánh. Mặc dù cằm hiện đầy râu ria xanh, giữa hai chân mày cũng hiện vẻ mệt mỏi, xem ra nhìn cũng không thuận mắt.
Người đàn ông này, lại là chồng của mình…
Cô luôn cho rằng kết hôn cho tới bây giờ đều không phải chuyện của một người, đến cuối cùng khổ sở cũng không chỉ hai người. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày kết hôn, mãi cho đến khi anh xuất hiện, cường thế xông vào thế giới của cô, vung tay lên hủy diệt những đất đai mục nát kia, trồng hoa trồng cỏ tưới nước bón phân, ngẫu nhiên cấp cho chút ánh mặt trời, cũng sẽ vô tình loại bỏ những cành lá dư thừa kia…
Khi Tống An Cửu học lớp mười thì chủ nhiệm lớp có dáng dấp vô cùng đẹp trai, cho nên cô cũng sẽ cực kỳ nể mặt một tí, lời của thầy sẽ nghe có chọn lọc vài câu, kể từ sau khi chủ nhiệm lớp vì để ngăn chặn yêu sớm đã để cho bọn họ nghe một câu lời mẹ từng nói “Trên thế giới này hoa hồng duy nhất không có gai chính là tình yêu của cha mẹ” thì cô không bao giờ nghe thầy giáo nói lời vô ích nữa.
Cho dù là cha mẹ ruột thịt mang cô tới thế giới này cũng có thể tuyệt tình như thế, người xa lạ bèo nước gặp nhau vì cô một tay xây dựng thế giới, có thể duy trì mấy ngày?
Không có mong đợi, cũng không có phiền não. Nếu là Tống An Cửu lúc trước, tuyệt đối sẽ không lề mề dài dòng giống phụ nữ như thế.
Vẻ mặt Tống An Cửu thay đổi liên tục, khi bừng tỉnh, lúc phản ứng lại Phó Thần Thương đã động cơ không tốt nghiêng người đè tới.
Ý niệm lung tung lộn xộn trong đầu Tống An Cửu trong nháy mắt bỏ chạy không còn bóng dáng, “Tôi là bệnh nhân!”
Tại sao mỗi khi người này làm đều không hề có một chút điểm báo trước..
“Hơn nữa còn là một bệnh nhân không vui. Vận động có lợi cho tâm tình vui vẻ, cả người khỏe mạnh.” Phó Thần Thương nghiêm trang, lý do cũng đường hoàng.
“Ở đây là bệnh viện! Hơn nữa còn là ban ngày!!!”
“Cho nên tôi đang điều trị bệnh thay em, ra một thân mồ hôi là tốt, bảo đảm có tác dụng hơn bất cứ thuốc gì.”
Đối xử với phụ nữ, nhất là người phụ nữ suy nghĩ lung tung, nói một vạn lần anh yêu em đều vô ích, phương thức trực tiếp nhất tương đối có ích.
“Tôi! Không! Muốn!”
“Ngoan, tiêm xong là được rồi.”
Ý thức được tầng hàm nghĩa sâu của câu nói này, trong nháy mắt Tống An Cửu bị đốt cháy, “Anh biến thái!!!”
Khi Phó Thần Thương móc ra cái bao thì Tống An Cửu đã hoàn toàn hết ý kiến, người này lại tùy thân mang theo vật này!
Cái gọi là đàn ông, cởi quần áo chính là cầm thú; mặc quần áo vào chính là áo mũ cầm thú.
Trong phòng bệnh.
Phó Thần Thương đang đút An Cửu uống từng ngụm cháo nhỏ.
Trong miệng sắp nhạt đến đờ bờ (câu chửi) rồi, lại còn cho cô uống thứ này, An Cửu tỏ vẻ ghét bỏ… Uống vài chén.
“Dưỡng bệnh cho tốt, chờ hết bệnh dẫn em về nhà một chuyến.”
Tống An Cửu nhạy cảm ngẩng đầu lên, “Nhà” trong miệng anh không phải là Lãng Hi Viên của bọn họ.
Phó Thần Thương hiểu suy nghĩ trong lòng cô, “Yên tâm, không phải nhà họ Tống, cũng không phải nhà họ Lương, là nhà tôi.”
Tống An Cửu lấy làm kinh hãi, nhà anh?
Lòng kinh hoàng, cho tới nay cô để ý nhất chính là Phó Thần Thương không rõ lai lịch, thậm chí ngay cả lời giải thích của chú hai anh Phó Cảnh Hi cũng không thể tin, mà cũng là một trong những nguồn lo lắng quan trọng của cô, rốt cuộc sẽ phải cởi màn sương mù này ra rồi sao?
Tống An Cửu thấp thỏm không thôi.
Có một số việc, không nói không có nghĩa rằng cô không biết.
Cho tới nay cô đều khóa mình lại không thèm nghĩ tới những thứ đó nữa, không thèm nghĩ tới thái độ tôn kính của Lương Đông và Chu Tĩnh Di với anh, không nghĩ tới khí chất cao quý bẩm sinh của anh, không nghĩ tới xe sang trọng nhà cửa xa hoa của anh, không thèm nghĩ nữa… Bản thân mình như vậy, người nhà của anh sao có thể tiếp nhận?
Thấy sắc mặt của cô không tốt, Phó Thần Thương để chén xuống, lau khóe miệng của cô, “Không cần lo lắng, tất cả có tôi.”
Ánh nắng sáng sớm rơi vào, giờ phút này khuôn mặt yêu nghiệt của Phó Thần Thương xem ra có vài phần thần thánh. Mặc dù cằm hiện đầy râu ria xanh, giữa hai chân mày cũng hiện vẻ mệt mỏi, xem ra nhìn cũng không thuận mắt.
Người đàn ông này, lại là chồng của mình…
Cô luôn cho rằng kết hôn cho tới bây giờ đều không phải chuyện của một người, đến cuối cùng khổ sở cũng không chỉ hai người. Trước đó, cô chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày kết hôn, mãi cho đến khi anh xuất hiện, cường thế xông vào thế giới của cô, vung tay lên hủy diệt những đất đai mục nát kia, trồng hoa trồng cỏ tưới nước bón phân, ngẫu nhiên cấp cho chút ánh mặt trời, cũng sẽ vô tình loại bỏ những cành lá dư thừa kia…
Khi Tống An Cửu học lớp mười thì chủ nhiệm lớp có dáng dấp vô cùng đẹp trai, cho nên cô cũng sẽ cực kỳ nể mặt một tí, lời của thầy sẽ nghe có chọn lọc vài câu, kể từ sau khi chủ nhiệm lớp vì để ngăn chặn yêu sớm đã để cho bọn họ nghe một câu lời mẹ từng nói “Trên thế giới này hoa hồng duy nhất không có gai chính là tình yêu của cha mẹ” thì cô không bao giờ nghe thầy giáo nói lời vô ích nữa.
Cho dù là cha mẹ ruột thịt mang cô tới thế giới này cũng có thể tuyệt tình như thế, người xa lạ bèo nước gặp nhau vì cô một tay xây dựng thế giới, có thể duy trì mấy ngày?
Không có mong đợi, cũng không có phiền não. Nếu là Tống An Cửu lúc trước, tuyệt đối sẽ không lề mề dài dòng giống phụ nữ như thế.
Vẻ mặt Tống An Cửu thay đổi liên tục, khi bừng tỉnh, lúc phản ứng lại Phó Thần Thương đã động cơ không tốt nghiêng người đè tới.
Ý niệm lung tung lộn xộn trong đầu Tống An Cửu trong nháy mắt bỏ chạy không còn bóng dáng, “Tôi là bệnh nhân!”
Tại sao mỗi khi người này làm đều không hề có một chút điểm báo trước..
“Hơn nữa còn là một bệnh nhân không vui. Vận động có lợi cho tâm tình vui vẻ, cả người khỏe mạnh.” Phó Thần Thương nghiêm trang, lý do cũng đường hoàng.
“Ở đây là bệnh viện! Hơn nữa còn là ban ngày!!!”
“Cho nên tôi đang điều trị bệnh thay em, ra một thân mồ hôi là tốt, bảo đảm có tác dụng hơn bất cứ thuốc gì.”
Đối xử với phụ nữ, nhất là người phụ nữ suy nghĩ lung tung, nói một vạn lần anh yêu em đều vô ích, phương thức trực tiếp nhất tương đối có ích.
“Tôi! Không! Muốn!”
“Ngoan, tiêm xong là được rồi.”
Ý thức được tầng hàm nghĩa sâu của câu nói này, trong nháy mắt Tống An Cửu bị đốt cháy, “Anh biến thái!!!”
Khi Phó Thần Thương móc ra cái bao thì Tống An Cửu đã hoàn toàn hết ý kiến, người này lại tùy thân mang theo vật này!
Cái gọi là đàn ông, cởi quần áo chính là cầm thú; mặc quần áo vào chính là áo mũ cầm thú.