Chương : 32
Sự thật chứng minh mưu kế mà Tống An Cửu vắt óc suy nghĩ hao hết tế bào não bày ra thực sự không hề phí công.
Ngải Hinh thực sự làm theo đúng kịch bản, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhỏ của Ngải Hinh, nghe không quá rõ ràng, có lẽ là "em thích anh" gì đó, ngược lại lại không hề nghe thấy giọng nói của Phó Thần Thương, sau đó có tiếng sột sột soạt soạt của quần áo ma sát truyền đến bên tai cô, sau đó là tiếng quần áo bị cởi hết ném lên mặt đất, sau âm thanh răng môi quấn quít nước đọng là tiếng động hai người nặng nề ngã lên ghế salon......
Hừ hừ quả nhiên trên thế giới này đặc biệt không có người đàn ông nào không ăn vụng! Huống chi là phụ nữ đưa tới tận cửa, mà người phụ nữ này lại còn không xấu nữa!
Kế hoạch thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn nữa, nhưng Tống An Cửu lại không hiểu vì sao trong lòng mình lại không dễ chịu, chứ đừng nói đến sự hưng phấn sau khi thành công nữa.
Thanh âm ám muội của nam nữ dây dưa càng ngày càng rõ ràng, mặc dù không có đèn, nhưng rèm cửa sổ không kéo, ngọn đèn dầu ở phòng ngoài chiếu vào có thể nhìn rõ ràng hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ quấn quít với nhau, Tống An Cửu mặt đỏ tai nóng, bên tai như bị người thả một cây đuốc vậy, vừa nghĩ tới anh cũng từng đối với cô như vậy, trong lòng cô càng giống như có một cây gai trong đó.
Tống An Cửu hơi ổn định tâm trạng lại, rón rén lần mò đến nơi công tắc điện, trong nháy mắt khi tiếng kéo khóa quần không hề có tiết tháo của tên khốn kiếp Phó Thần Thương vang lên cô bỗng kéo công tắc điện, đèn trong nhà bỗng sáng rực lên, Tống An Cửu nhanh chóng chạy như bay đến góc độ cao nhất bắt đầu chụp ảnh rắc rắc rắc rắc......
"A ——" Ngải Hinh bị sợ hãi trước sự cố bất ngờ này mà hét chói tai.
Hừ hừ tốt nhất bị dọa sợ đến mức khiến tên kia bất lực đi! Tống An Cửu hung tợn nhìn chằm chằm sống lưng trần truồng trên ghế sa lon.
Vậy mà, một giây sau, Tống An Cửu bỗng trợn to cặp mắt nhìn người đàn ông đang lười biếng xoa tóc quay đầu lại kia, giống gương mặt của Phó Thần Thương quá!
"Tại sao lại là anh!!!" Tống An Cửu ngây ngẩn cả người, đây không phải là người đàn ông lần trước tới nhà gọi Phó Thần Thương đi uống rượu đó sao?
Phó Hoa Sanh hơi tỉnh táo lại được một chút, nhìn cô lại nhìn người phụ nữ dưới thân thể mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô, "Vèo" một tiếng bò dậy kéo khóa lên, "Sao...... Chuyện gì xảy ra? Sao lại không phải là cô......"
Cùng lúc đó, vang lên tiếng cửa mở, vốn dĩ là nhân vật chính Phó Thần Thương trong tay treo cái áo khoác cầm xâu chìa khóa, thản nhiên đi vào.
Phó Thần Thương nhíu mày liếc nhìn tình huống trong phòng, Ngải Hinh ôm gối run lẩy bẩy trốn trên ghế sa lon, Phó Hoa Sanh say khướt để trần nửa thân trên, Tống An Cửu vẻ mặt đờ dẫn cầm máy chụp hình trong tay.
Vừa rồi anh ở cách đây không xa bỗng thấy đèn nhà mình tắt hết, ngay sau đó lại bừng sáng lên kèm theo một tiếng thét, trong lòng kinh nghi bất định cho nên không làm chậm trễ mà tự mình mở cửa. Thật ra thì cho tới bây giờ lúc nào anh cũng đều mang chìa khóa, chẳng qua là cố tình muốn để cô ra mở cửa mà thôi.
Giờ phút này anh kết nối tất cả đầu mối cùng một chỗ, dễ dàng đưa ra được kết luận, cười mỉa mai với Tống An Cửu, "Em có thể đem phân nửa những tâm tư này đến phương diện học tập thì sẽ không phải học lại những hai năm!"
Phó Hoa Sanh mặc dù vừa rồi bị dọa sợ đến mức phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cũng rất nhanh hiểu rõ sự kỳ quặc trong này rồi.
Người phụ nữ anh vừa ôm ấp yêu thương này coi anh như Phó Thần Thương, mà anh lại coi người phụ nữ này trở thành Tống An Cửu. Còn Tống An Cửu lúc này đột nhiên nhảy ra là có ý tứ gì?
Đáng chết! Uống đến không tỉnh táo rồi, lại có thể để xảy ra chuyện xấu này! Anh đã nói sao vận khí của mình lại tốt như vậy chứ, còn chưa ra tay, mà Tống An Cửu đã không chịu nổi tịch mịch chủ động đưa tới cửa rồi!
Cũng đừng lưu lại một ấn tượng xấu mới được! Phó Hoa Sanh uất uất ức ức liếc nhìn Tống An Cửu, "Chị Hai! Lần đầu tới cửa, món quà này của chị cũng quá đặc biệt rồi! Theo suy nghĩ của chị, thì em lại không có tiết tháo đến vậy sao?"
Tống An Cửu ngã ngồi xuống đất, dốc hết lửa giận của đồi người về phía Phó Hoa Sanh, "Tôi thấy anh còn rất thích đấy!!!"
Phát giận xong liếc mắt về phía Phó Thần Thương đang tỉnh bơ nhìn cô, cười đến phải gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại khuynh quốc khuynh thành dịu dàng thoải mái......
Chỉ liếc mắt một cái, Tống An Cửu biết......
GAMEOVER!
Cô! Chết! Chắc! Rồi!
Ngải Hinh thực sự làm theo đúng kịch bản, ngoài cửa truyền đến tiếng nói nhỏ của Ngải Hinh, nghe không quá rõ ràng, có lẽ là "em thích anh" gì đó, ngược lại lại không hề nghe thấy giọng nói của Phó Thần Thương, sau đó có tiếng sột sột soạt soạt của quần áo ma sát truyền đến bên tai cô, sau đó là tiếng quần áo bị cởi hết ném lên mặt đất, sau âm thanh răng môi quấn quít nước đọng là tiếng động hai người nặng nề ngã lên ghế salon......
Hừ hừ quả nhiên trên thế giới này đặc biệt không có người đàn ông nào không ăn vụng! Huống chi là phụ nữ đưa tới tận cửa, mà người phụ nữ này lại còn không xấu nữa!
Kế hoạch thuận lợi đến mức không thể thuận lợi hơn nữa, nhưng Tống An Cửu lại không hiểu vì sao trong lòng mình lại không dễ chịu, chứ đừng nói đến sự hưng phấn sau khi thành công nữa.
Thanh âm ám muội của nam nữ dây dưa càng ngày càng rõ ràng, mặc dù không có đèn, nhưng rèm cửa sổ không kéo, ngọn đèn dầu ở phòng ngoài chiếu vào có thể nhìn rõ ràng hình ảnh người đàn ông và người phụ nữ quấn quít với nhau, Tống An Cửu mặt đỏ tai nóng, bên tai như bị người thả một cây đuốc vậy, vừa nghĩ tới anh cũng từng đối với cô như vậy, trong lòng cô càng giống như có một cây gai trong đó.
Tống An Cửu hơi ổn định tâm trạng lại, rón rén lần mò đến nơi công tắc điện, trong nháy mắt khi tiếng kéo khóa quần không hề có tiết tháo của tên khốn kiếp Phó Thần Thương vang lên cô bỗng kéo công tắc điện, đèn trong nhà bỗng sáng rực lên, Tống An Cửu nhanh chóng chạy như bay đến góc độ cao nhất bắt đầu chụp ảnh rắc rắc rắc rắc......
"A ——" Ngải Hinh bị sợ hãi trước sự cố bất ngờ này mà hét chói tai.
Hừ hừ tốt nhất bị dọa sợ đến mức khiến tên kia bất lực đi! Tống An Cửu hung tợn nhìn chằm chằm sống lưng trần truồng trên ghế sa lon.
Vậy mà, một giây sau, Tống An Cửu bỗng trợn to cặp mắt nhìn người đàn ông đang lười biếng xoa tóc quay đầu lại kia, giống gương mặt của Phó Thần Thương quá!
"Tại sao lại là anh!!!" Tống An Cửu ngây ngẩn cả người, đây không phải là người đàn ông lần trước tới nhà gọi Phó Thần Thương đi uống rượu đó sao?
Phó Hoa Sanh hơi tỉnh táo lại được một chút, nhìn cô lại nhìn người phụ nữ dưới thân thể mình, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cô, "Vèo" một tiếng bò dậy kéo khóa lên, "Sao...... Chuyện gì xảy ra? Sao lại không phải là cô......"
Cùng lúc đó, vang lên tiếng cửa mở, vốn dĩ là nhân vật chính Phó Thần Thương trong tay treo cái áo khoác cầm xâu chìa khóa, thản nhiên đi vào.
Phó Thần Thương nhíu mày liếc nhìn tình huống trong phòng, Ngải Hinh ôm gối run lẩy bẩy trốn trên ghế sa lon, Phó Hoa Sanh say khướt để trần nửa thân trên, Tống An Cửu vẻ mặt đờ dẫn cầm máy chụp hình trong tay.
Vừa rồi anh ở cách đây không xa bỗng thấy đèn nhà mình tắt hết, ngay sau đó lại bừng sáng lên kèm theo một tiếng thét, trong lòng kinh nghi bất định cho nên không làm chậm trễ mà tự mình mở cửa. Thật ra thì cho tới bây giờ lúc nào anh cũng đều mang chìa khóa, chẳng qua là cố tình muốn để cô ra mở cửa mà thôi.
Giờ phút này anh kết nối tất cả đầu mối cùng một chỗ, dễ dàng đưa ra được kết luận, cười mỉa mai với Tống An Cửu, "Em có thể đem phân nửa những tâm tư này đến phương diện học tập thì sẽ không phải học lại những hai năm!"
Phó Hoa Sanh mặc dù vừa rồi bị dọa sợ đến mức phản ứng chậm nửa nhịp, nhưng cũng rất nhanh hiểu rõ sự kỳ quặc trong này rồi.
Người phụ nữ anh vừa ôm ấp yêu thương này coi anh như Phó Thần Thương, mà anh lại coi người phụ nữ này trở thành Tống An Cửu. Còn Tống An Cửu lúc này đột nhiên nhảy ra là có ý tứ gì?
Đáng chết! Uống đến không tỉnh táo rồi, lại có thể để xảy ra chuyện xấu này! Anh đã nói sao vận khí của mình lại tốt như vậy chứ, còn chưa ra tay, mà Tống An Cửu đã không chịu nổi tịch mịch chủ động đưa tới cửa rồi!
Cũng đừng lưu lại một ấn tượng xấu mới được! Phó Hoa Sanh uất uất ức ức liếc nhìn Tống An Cửu, "Chị Hai! Lần đầu tới cửa, món quà này của chị cũng quá đặc biệt rồi! Theo suy nghĩ của chị, thì em lại không có tiết tháo đến vậy sao?"
Tống An Cửu ngã ngồi xuống đất, dốc hết lửa giận của đồi người về phía Phó Hoa Sanh, "Tôi thấy anh còn rất thích đấy!!!"
Phát giận xong liếc mắt về phía Phó Thần Thương đang tỉnh bơ nhìn cô, cười đến phải gọi là Phong Hoa Tuyệt Đại khuynh quốc khuynh thành dịu dàng thoải mái......
Chỉ liếc mắt một cái, Tống An Cửu biết......
GAMEOVER!
Cô! Chết! Chắc! Rồi!