Chương : 19
Editor: Đường Thất Công Tử
An Cửu nâng cằm lên, nghe bọn họ ầm ĩ nửa ngày cuối cùng hiểu là vì chuyện gì.
Không phải hai bên đều không muốn cô sao.
Liếc nhìn những người đối diện đó từng ánh ánh mắt của từng người một lo lắng không dứt, cho nên bây giờ như thế nào? Quyền lựa chọn đến trong tay cô?
Có đúng cô định nói hay không, nói là người nào thì cũng có thể kéo cô vào địa ngục?
Cảm giác tay cầm quyền lớn sinh sát thật sự vui vẻ. Chỉ là, không đủ, chỉ kéo một thì làm sao đủ đây!
"Không bằng lần lượt đến cãi lẽ...!"
An Cửu chậm rãi trả lời bị tất cả mọi người phản đối.
Tiếp đó lại là một vòng cãi nhau dài lâu không dừng.
"An Cửu, không phải mẹ không muốn con...con đi theo cha cuộc sống sẽ tốt hơn, mẹ là vì tốt cho con!"
"Cái người đàn bà này, ít giả mù sa mưa(giả ngu để che mắt thiên hạ)! Lương Đông giàu to khoản tiền bất chính rồi, kiếm nhiều tiền như vậy chẳng lẽ nuôi mồm ngoài cũng không nuôi nổi?"
"Tống Hưng Quốc ông còn không biết xấu hổ, ban đầu là ông muốn giành quyền nuôi dưỡng An Cửu với tôi."
"Ít đi! Bà cho rằng tôi muốn, đây không phải là bà - con mẹ nó - ép - đấy!"
......
Trên mặt An Cửu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhìn bọn họ cãi vả, cũng đã không nghe được bọn họ cãi vã cái gì, chỉ biết là, mỗi một chữ mỗi một câu của bọn họ lại muốn cố gắng dốc hết tất cả ngăn cách bản thân cô với thế giới bên ngoài, một câu như một đao, chặt được cô sẽ ít đi một phần rắc rối......
Lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng người đàn ông chế nhạo không đúng lúc...
"Nếu hai bên đều làm khó nhau như vậy, không bằng chuyển qua với tôi thì sao?"
Lương Đông vừa nhìn người đàn không biết đứng dựa nghiêng trên khung của phòng khách bao lâu, lập tức bày ra vẻ mặt ảo não không thôi, nhưng rất nhanh thì cố gắng bình tĩnh lại, sợ hãi mà lúng túng nói, "Cậu Phó đã tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ như thế nào?"
Gần đây công ty của bọn họ nhận một đơn đặt hàng lớn, phía trên giao cho ông đi tiếp đãi ngài Phật tổ này -- Cậu hai tập đoàn EK - Phó Thần Thương. Vốn khách sạn đã sắp xếp tốt rồi, Phó Thần Thương lại nghe nói ở chỗ ông yên tĩnh, nói muốn ở nhà ông vài ngày.
Lương Đông vừa nghe có thời cơ làm quen với nhân vật lớn sẽ tự nhiên chắc chắn không từ chối, hơn nữa ông rất có lòng tin với thưởng thức của vợ, ban đầu ở trên sườn núi mua một khu đất, từ trong gia ngoài phòng ốc đều là bà thiết kế, mọi người khen không dứt miệng, ông cũng rất có mặt mũi.
Quả nhiên Phó Thần Thương rất hài lòng, cộng thêm Giai Giai thiên chân hồn nhiên sẽ khiến lòng người vui vẻ, không khí vẫn luôn rất tốt, mọi thứ ban đầu cũng tiến hành được rất thuận lợi, không ngờ Tống Hưng Quốc biết lúc này tới gây chuyện, khuyên như thế nào cũng không muốn hôm khác, nhất định vào giờ phút này kết thúc truyện nơi đây.
May mắn đêm qua Phó Thần Thương ở bên ngoài uống rượu đến rất khuya mới trở về, đến bây giờ cũng chưa có tỉnh, ông chỉ có thể cố bình tĩnh làm không khí hòa hoãn, hi vọng trước khi Phó Thần Thương tỉnh lại giải quyết chuyện kia xong, không nghĩ tới vẫn là làm cho người ta chế giễu, cũng không biết có thể lưu lại ấn tượng xấu hay không, bởi vì ảnh hưởng đến hợp tác ngày sau.
"Đúng vậy." Phó Thần Thương chỉ đơn giản trả lời Lương Đông một câu, ngay sau đó ánh mắt vẫn như cũ cảm thấy thích thú khóa chặt Tống An Cửu, "Bé con thấy sao?"
Lương Đông vội vàng nói, "Cậu Phó chớ có nói đùa."
Mặc dù chỉ là cười giỡn, Chu Tĩnh Di còn nhíu mày, cảm thấy anh nghe lén việc nhà của người khác không tốt, giờ phút này lên tiếng nhạo báng càng thêm không quá tôn trọng, nhưng vì ngại thân phận của anh cũng không nói được cái gì, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài, "Phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, cậu Phó muốn đi uống một chút hay không?"
"Anh Phó, em dẫn anh đi!" Lương Giai Giai vội vàng nghênh đón, rõ ràng không muốn Phó Thần Thương có quá nhiều tiếp xúc với Tống An Cửu.
An Cửu nâng cằm lên, nghe bọn họ ầm ĩ nửa ngày cuối cùng hiểu là vì chuyện gì.
Không phải hai bên đều không muốn cô sao.
Liếc nhìn những người đối diện đó từng ánh ánh mắt của từng người một lo lắng không dứt, cho nên bây giờ như thế nào? Quyền lựa chọn đến trong tay cô?
Có đúng cô định nói hay không, nói là người nào thì cũng có thể kéo cô vào địa ngục?
Cảm giác tay cầm quyền lớn sinh sát thật sự vui vẻ. Chỉ là, không đủ, chỉ kéo một thì làm sao đủ đây!
"Không bằng lần lượt đến cãi lẽ...!"
An Cửu chậm rãi trả lời bị tất cả mọi người phản đối.
Tiếp đó lại là một vòng cãi nhau dài lâu không dừng.
"An Cửu, không phải mẹ không muốn con...con đi theo cha cuộc sống sẽ tốt hơn, mẹ là vì tốt cho con!"
"Cái người đàn bà này, ít giả mù sa mưa(giả ngu để che mắt thiên hạ)! Lương Đông giàu to khoản tiền bất chính rồi, kiếm nhiều tiền như vậy chẳng lẽ nuôi mồm ngoài cũng không nuôi nổi?"
"Tống Hưng Quốc ông còn không biết xấu hổ, ban đầu là ông muốn giành quyền nuôi dưỡng An Cửu với tôi."
"Ít đi! Bà cho rằng tôi muốn, đây không phải là bà - con mẹ nó - ép - đấy!"
......
Trên mặt An Cửu vẫn giữ nụ cười nhẹ nhàng, nhìn bọn họ cãi vả, cũng đã không nghe được bọn họ cãi vã cái gì, chỉ biết là, mỗi một chữ mỗi một câu của bọn họ lại muốn cố gắng dốc hết tất cả ngăn cách bản thân cô với thế giới bên ngoài, một câu như một đao, chặt được cô sẽ ít đi một phần rắc rối......
Lúc này, đột nhiên sau lưng truyền đến giọng người đàn ông chế nhạo không đúng lúc...
"Nếu hai bên đều làm khó nhau như vậy, không bằng chuyển qua với tôi thì sao?"
Lương Đông vừa nhìn người đàn không biết đứng dựa nghiêng trên khung của phòng khách bao lâu, lập tức bày ra vẻ mặt ảo não không thôi, nhưng rất nhanh thì cố gắng bình tĩnh lại, sợ hãi mà lúng túng nói, "Cậu Phó đã tỉnh rồi hả? Tối hôm qua ngủ như thế nào?"
Gần đây công ty của bọn họ nhận một đơn đặt hàng lớn, phía trên giao cho ông đi tiếp đãi ngài Phật tổ này -- Cậu hai tập đoàn EK - Phó Thần Thương. Vốn khách sạn đã sắp xếp tốt rồi, Phó Thần Thương lại nghe nói ở chỗ ông yên tĩnh, nói muốn ở nhà ông vài ngày.
Lương Đông vừa nghe có thời cơ làm quen với nhân vật lớn sẽ tự nhiên chắc chắn không từ chối, hơn nữa ông rất có lòng tin với thưởng thức của vợ, ban đầu ở trên sườn núi mua một khu đất, từ trong gia ngoài phòng ốc đều là bà thiết kế, mọi người khen không dứt miệng, ông cũng rất có mặt mũi.
Quả nhiên Phó Thần Thương rất hài lòng, cộng thêm Giai Giai thiên chân hồn nhiên sẽ khiến lòng người vui vẻ, không khí vẫn luôn rất tốt, mọi thứ ban đầu cũng tiến hành được rất thuận lợi, không ngờ Tống Hưng Quốc biết lúc này tới gây chuyện, khuyên như thế nào cũng không muốn hôm khác, nhất định vào giờ phút này kết thúc truyện nơi đây.
May mắn đêm qua Phó Thần Thương ở bên ngoài uống rượu đến rất khuya mới trở về, đến bây giờ cũng chưa có tỉnh, ông chỉ có thể cố bình tĩnh làm không khí hòa hoãn, hi vọng trước khi Phó Thần Thương tỉnh lại giải quyết chuyện kia xong, không nghĩ tới vẫn là làm cho người ta chế giễu, cũng không biết có thể lưu lại ấn tượng xấu hay không, bởi vì ảnh hưởng đến hợp tác ngày sau.
"Đúng vậy." Phó Thần Thương chỉ đơn giản trả lời Lương Đông một câu, ngay sau đó ánh mắt vẫn như cũ cảm thấy thích thú khóa chặt Tống An Cửu, "Bé con thấy sao?"
Lương Đông vội vàng nói, "Cậu Phó chớ có nói đùa."
Mặc dù chỉ là cười giỡn, Chu Tĩnh Di còn nhíu mày, cảm thấy anh nghe lén việc nhà của người khác không tốt, giờ phút này lên tiếng nhạo báng càng thêm không quá tôn trọng, nhưng vì ngại thân phận của anh cũng không nói được cái gì, không thể làm gì khác hơn là đổi đề tài, "Phòng bếp chuẩn bị canh giải rượu, cậu Phó muốn đi uống một chút hay không?"
"Anh Phó, em dẫn anh đi!" Lương Giai Giai vội vàng nghênh đón, rõ ràng không muốn Phó Thần Thương có quá nhiều tiếp xúc với Tống An Cửu.