Chương : 15
Editor: Dungpro.
Phó Thần Phương hai ba lần giữ chặt cô ngồi ở trên đùi, "Có thể nhận, mở loa ngoài lên."
Tống An Cửu không ngừng đồng ý, chỉ muốn nhanh một chút nghe điện thoại.
Phó Thần Phương nhấn hai cái, đưa di động đưa cho cô.
"Này, Cảnh hi!"
Nghe thấy giọng cô vui mừng trong điện thoại, trái tim Phó Cảnh Hi vốn là đang giữa không trung không khống chế được nhảy lên sau đó trở về chỗ cũ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói ấm áp khiến Tống An Cửu thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mấy ngày nay cô bị đối xử cực kỳ tàn ác, đột nhiên xảy ra biến cố lớn khiến cô không biết làm sao, mặc dù rất muốn bày tỏ với cậu ấy, nhưng vừa nghĩ đến nếu như nói thật Phó Cảnh Hi sẽ phải gọi mình thím hai, cô cũng không cách nào mở miệng được.
Mong muốn ban đầu của cô là muốn chọc tức những người đó, cũng không muốn khiến Phó Cảnh Hi tức giận. Nếu như cậu ấy biết mình gả cho một người xa lạ một cách lỗ mãng như vậy, người này là chú hai của cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ mình như thế nào.
"Có xảy ra chút chuyện, nhưng mà bây giờ cũng đã giải quyết." Cô mạnh mẽ chống đỡ trả lời.
"Vậy thì tốt. Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Phó Cảnh Hi muốn chuẩn bị gặp mặt hỏi kỹ.
Nghe đến đó, Phó Thần Phương rất là ngoài ý muốn nhướng mày, anh còn chưa từng nghe nói Phó Cảnh Hi chủ động hẹn hò cô bé nào cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa không phát hiện giọng nói dịu dàng tuyệt đối không phải là giả vờ.
Bên này vợ nhỏ của anh đang cười thành một đóa hoa loa kèn, "Tốt lắm tốt lắm tốt lắm! A ——"
"Sao vậy?" Âm thanh đầu điện thoại bên kia hỏi.
Thân thể Tống An Cửu run rẩy, cả khuôn mặt đỏ bừng, rút tay của kẻ không biết từ lúc nào đã âm thầm chui vào trong áo cô ra, oán hận liếc mắt trừng mắt, lại không có cách nào làm như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, sợ nhất là Phó Cảnh Hi phát hiện, cuối cùng vẫn cố gắng ổn định giọng nói trả lời, "Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới tối nay mình còn có việc, không đi được."
Miễn bàn là giọng nói kia như đưa đám.
"Không sao, lần sau đi!" Phó Cảnh Hi mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được không đúng chỗ nào.
"Ừ, bái bai."
Cúp điện thoại, Tống An Cửu trầm mặt, "Anh hài lòng chưa?"
"Ở trước mặt chồng đồng ý lời mời hẹn hò của người con trai khác, em cảm thấy mình rất có lý?" Giọng nói Phó Thần Phương lạnh như mảnh băng vụn.
"Em.... " Tại sao chỉ gặp bạn mà thôi lại có thể bị hắn nói đến kinh khủng như vậy.
"Dù sao chuyện gì cũng đều là anh có lý!" Tống An Cửu không phục la ầm lên.
"Sự thật như thế.
"Sự thực là anh nhốt em! Tại sao anh không cho phép em gặp bạn, anh dựa vào cái gì cấm em liên lạc với bên ngoài!"
Phó Thần Phương dùng ánh mắt như mắt con phù du* quan sát cô, "Dựa vào anh thích."
*Con phù du giống như con chuồn chuồn nhưng nó nhỏ xíu và sống rất ngắn, vì thế hay có câu đời như phù du để chỉ cuộc sống ngắn ngủi. Seach gg là ra ngay đó.
Tống An Cửu thiếu chút nữa xỉu vì tức, "Em muốn ly hôn!"
"Em nói lại lần nữa!"
"Em muốn li hôn, em muốn li hôn, em muốn li hôn!"
Đối với cô la lối om sòm, Phó Thần Phương chẳng thèm ngó tới, "Dẹp suy nghĩ này đi, không có sự đồng ý của anh, cả đời em chỉ có thể là của anh."
"Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án, cuộc hôn nhân này em nhất định phải bỏ, coi như bị Lương Giai Giai cười nhạo châm chọc em cũng muốn ly hôn!" Rốt cuộc cô cũng phát hiện trên đời này tên này đáng ghét hơn Lương Giai Giai vài phần, hiện tại một phút cô cũng không muốn đi cùng với anh ta, chỉ muốn rời đi, không tiếc bất cứ giá nào. Có câu họa từ miệng mà ra, nhưng vì tự do, tất cả đều có thể ném!
"Em có thể thử xem."
"Phó Thần Phương, tốt nhất không nên để cho em bắt được cái đuôi của anh!" Cô cũng không tin anh ta hoàn toàn không có sơ hở.
Hoặc là lừa anh ta đánh mình một trận, đã nói là bạo lực nhà đình? Không được không được, cái này quá dữ!
Vậy thì nói anh ta có tiểu tam bên ngoài! Đúng! Coi như không bắt được tiểu tam cũng muốn tạo ra một tiểu tam để bắt. Nghĩ như vậy, Tống An Cửu lập tức có động lực.
Phó Thần Phương hai ba lần giữ chặt cô ngồi ở trên đùi, "Có thể nhận, mở loa ngoài lên."
Tống An Cửu không ngừng đồng ý, chỉ muốn nhanh một chút nghe điện thoại.
Phó Thần Phương nhấn hai cái, đưa di động đưa cho cô.
"Này, Cảnh hi!"
Nghe thấy giọng cô vui mừng trong điện thoại, trái tim Phó Cảnh Hi vốn là đang giữa không trung không khống chế được nhảy lên sau đó trở về chỗ cũ, "Xảy ra chuyện gì sao?"
Giọng nói ấm áp khiến Tống An Cửu thiếu chút nữa lệ rơi đầy mặt, mấy ngày nay cô bị đối xử cực kỳ tàn ác, đột nhiên xảy ra biến cố lớn khiến cô không biết làm sao, mặc dù rất muốn bày tỏ với cậu ấy, nhưng vừa nghĩ đến nếu như nói thật Phó Cảnh Hi sẽ phải gọi mình thím hai, cô cũng không cách nào mở miệng được.
Mong muốn ban đầu của cô là muốn chọc tức những người đó, cũng không muốn khiến Phó Cảnh Hi tức giận. Nếu như cậu ấy biết mình gả cho một người xa lạ một cách lỗ mãng như vậy, người này là chú hai của cậu ấy, cậu ấy sẽ nghĩ mình như thế nào.
"Có xảy ra chút chuyện, nhưng mà bây giờ cũng đã giải quyết." Cô mạnh mẽ chống đỡ trả lời.
"Vậy thì tốt. Buổi tối cùng nhau ăn cơm?" Phó Cảnh Hi muốn chuẩn bị gặp mặt hỏi kỹ.
Nghe đến đó, Phó Thần Phương rất là ngoài ý muốn nhướng mày, anh còn chưa từng nghe nói Phó Cảnh Hi chủ động hẹn hò cô bé nào cùng nhau ăn cơm. Hơn nữa không phát hiện giọng nói dịu dàng tuyệt đối không phải là giả vờ.
Bên này vợ nhỏ của anh đang cười thành một đóa hoa loa kèn, "Tốt lắm tốt lắm tốt lắm! A ——"
"Sao vậy?" Âm thanh đầu điện thoại bên kia hỏi.
Thân thể Tống An Cửu run rẩy, cả khuôn mặt đỏ bừng, rút tay của kẻ không biết từ lúc nào đã âm thầm chui vào trong áo cô ra, oán hận liếc mắt trừng mắt, lại không có cách nào làm như không nhìn thấy ánh mắt cảnh cáo của hắn, sợ nhất là Phó Cảnh Hi phát hiện, cuối cùng vẫn cố gắng ổn định giọng nói trả lời, "Không có việc gì, chỉ là đột nhiên nhớ tới tối nay mình còn có việc, không đi được."
Miễn bàn là giọng nói kia như đưa đám.
"Không sao, lần sau đi!" Phó Cảnh Hi mơ hồ phát hiện có gì đó không đúng, nhưng lại không nói được không đúng chỗ nào.
"Ừ, bái bai."
Cúp điện thoại, Tống An Cửu trầm mặt, "Anh hài lòng chưa?"
"Ở trước mặt chồng đồng ý lời mời hẹn hò của người con trai khác, em cảm thấy mình rất có lý?" Giọng nói Phó Thần Phương lạnh như mảnh băng vụn.
"Em.... " Tại sao chỉ gặp bạn mà thôi lại có thể bị hắn nói đến kinh khủng như vậy.
"Dù sao chuyện gì cũng đều là anh có lý!" Tống An Cửu không phục la ầm lên.
"Sự thật như thế.
"Sự thực là anh nhốt em! Tại sao anh không cho phép em gặp bạn, anh dựa vào cái gì cấm em liên lạc với bên ngoài!"
Phó Thần Phương dùng ánh mắt như mắt con phù du* quan sát cô, "Dựa vào anh thích."
*Con phù du giống như con chuồn chuồn nhưng nó nhỏ xíu và sống rất ngắn, vì thế hay có câu đời như phù du để chỉ cuộc sống ngắn ngủi. Seach gg là ra ngay đó.
Tống An Cửu thiếu chút nữa xỉu vì tức, "Em muốn ly hôn!"
"Em nói lại lần nữa!"
"Em muốn li hôn, em muốn li hôn, em muốn li hôn!"
Đối với cô la lối om sòm, Phó Thần Phương chẳng thèm ngó tới, "Dẹp suy nghĩ này đi, không có sự đồng ý của anh, cả đời em chỉ có thể là của anh."
"Vậy chúng ta gặp nhau trên tòa án, cuộc hôn nhân này em nhất định phải bỏ, coi như bị Lương Giai Giai cười nhạo châm chọc em cũng muốn ly hôn!" Rốt cuộc cô cũng phát hiện trên đời này tên này đáng ghét hơn Lương Giai Giai vài phần, hiện tại một phút cô cũng không muốn đi cùng với anh ta, chỉ muốn rời đi, không tiếc bất cứ giá nào. Có câu họa từ miệng mà ra, nhưng vì tự do, tất cả đều có thể ném!
"Em có thể thử xem."
"Phó Thần Phương, tốt nhất không nên để cho em bắt được cái đuôi của anh!" Cô cũng không tin anh ta hoàn toàn không có sơ hở.
Hoặc là lừa anh ta đánh mình một trận, đã nói là bạo lực nhà đình? Không được không được, cái này quá dữ!
Vậy thì nói anh ta có tiểu tam bên ngoài! Đúng! Coi như không bắt được tiểu tam cũng muốn tạo ra một tiểu tam để bắt. Nghĩ như vậy, Tống An Cửu lập tức có động lực.