Chương : 38
•5 giờ sáng hôm sau:
"Khò...khò!"
Thanh Di bị tiếng ngáy to làm cho cô phải chớp chớp mắt tỉnh dậy, bên cạnh cô là một tên có tướng ngủ vô cùng xấu xa. Thì ra là anh đang ngủ ngáy.
Nhưng...nhìn anh lúc ngủ say như này...lại rất đẹp trai và dịu dàng. Chẳng hiểu sao cô cứ chăm chăm nhìn anh không rời nổi mắt.
Cao Lang hé mở mắt, vì vừa ngủ dậy nên mắt anh có hơi nhòe, đập thẳng vào mắt anh là bộ dạng đầu tóc rối bù, mắt tròn to, nước miếng trên miệng khô lại dính vào khóe miệng.
Anh kêu lên:
"Ma~~~!"
Cô liền cười vui vẻ nói:
"Ma cái đầu nhà anh! Đáng đời anh cái tội dọa ma tôi, cái tội cầm thú!"
Cao Lang dụi dụi lại mắt để nhìn rõ cô một lần nữa. Anh thở phào một cái rồi lười biếng nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô nhếch miệng cười, thì ra...anh cũng sợ ma, nếu thế...cô sẽ không thể tha cho anh rồi! Hehe.
Cô ẩy ẩy tay anh rồi nói:
"Này...anh về đi, nếu không tý nữa sáng rồi sẽ rất nhiều người nhìn thấy! Tôi con gái chưa chồng như này, hàng xóm thấy lại đánh giá tôi như nào?"Cao Lang trả lời với vẻ giọng ngái ngủ
"Cho tôi ngủ chút nữa đi!"
"Không được! Anh phải về"
"Sss...Em thật là quá vô tâm. Để tôi về trong lúc lạnh như này sao?"
"Đêm hôm mưa rét như vậy anh còn mò tới được thì bây giờ về cũng đâu khó khăn!"
"Tôi có món quà cho em!"
Cao Lang nói xong, anh liền đứng dậy, đi về phía công tắc điện, anh lấy ra một cái nút nhỏ rồi cắm nó vào điện thoại. Anh bật lên rồi đưa cô xem.
Trong đó đã ghi lại cảnh cô và anh đang thân mật nhau, thân thể hai người đều trần trụi đến xấu hổ. Mặt cô đỏ bừng lên, cô nhanh chóng ấn nút xóa nó đi. Răng cô nghiến chặt nói:
"Anh...anh!"
"Mục đích của tôi...chính là muốn em về ở chung nhà. Mau thu dọn đồ đạc, ngay bây giờ...tới nhà tôi!"
Cô tưởng mình nghe nhầm liền lớn tiếng hỏi lại:
"Anh nói cái gì? Anh điên sao? Sao anh lại bỉ ổi như thế?"
"Đơn giản là tôi không thể sống thiếu em được, tôi khao khát mọi thứ từ em!"
Cô cương nghị đáp:
"Có chết...tôi cũng không đi!"
Cao Lang tiến tới trước mặt cô, phả từng lời nói lên gương mặt thoáng chốc tiều tụy kia:
"Ồ! Thế thì chỉ còn cách cho bố mẹ em xem nó thôi. Chậc...chậc! Không biết khi xem rồi họ sẽ như nào nhờ? Thấy con gái họ đang phóng túng trên giường kêu rên như này họ cảm thấy xấu hổ hay là thương xót đây?"
Cô nghẹn ngào nói:
"Anh...Tại sao anh cứ phải làm như vậy? Không lẽ bất kể cô gái nào anh thích, anh cũng sẽ làm như này sao?"
"Em là trường hợp đầu tiên!"
Nghe anh nói xong, cô cũng chẳng buồn nói gì nữa. Cao Lang thấy thế liền vuốt má cô nói:
"Cửa hàng hoa này em cứ để ở đó, tôi cho người thay em bán! Về ở với tôi rồi...em không phải làm gì cả"
Cô dứt khoát trả lời:
"Tôi không muốn người ta nói tôi được anh bao nuôi. Tôi không thích như vậy!""Không thích cũng phải thích. Giờ tôi là người nói, em là người nghe. Cấm cãi lại!"
Nói xong, Cao Lang mở tủ quần áo của cô ra, anh đưa mắt nhìn ngắm chúng một lúc rồi nói:
"Chúng đã cũ hết rồi! Để nữa tôi đưa em đi mua đồ! Giờ thì đi thôi!"
Cao Lang nắm lấy tay cô lôi đi, cô đành thuận theo rồi đi theo anh xuống dưới. Cô khóa cửa cẩn thận rồi lên xe.
Đến tới nhà anh, vẫn là căn nhà có khu công viên đó, chẳng hiểu sao cô luôn có ấn tượng cực tốt với nó. Nhìn một lúc, cô hỏi:
"Công viên này...được xây lâu chưa?"
Cao Lang ấn điều khiển mở cổng rồi đi xe vào, anh đáp:
"Từ khi tôi còn nhỏ...Em không thấy có ấn tượng gì với nó à?"
Ấn tượng?
Tất nhiên là cô ấn tượng rồi. Chỉ là...nhà anh lại cùng khu với căn nhà cũ của cô ở bên kia đường. Nhưng...tại sao cô lại không nhớ nổi rằng anh cũng từng ở đây chứ? Cô hỏi:
"Hồi nhỏ...anh...anh từng gặp tôi chưa? Nhà cũ của tôi ở ngay bên kia đường!"
Cao Lang nhìn cô một chút rồi thở dài, anh trầm giọng đáp:
"Em nghĩ là ta đã gặp nhau chưa?"
Theo như anh tìm hiểu, sau vụ tai nạn năm bảy tuổi đó, cô đã quên hết ký ức về anh, nếu ký ức đã là mất đi thì anh sẽ bắt cô từng chút một phải nhớ lại, còn bây giờ...anh không vội để cô nhớ ra, vì...ký ức của hiện tại mới là quan trọng.
Cô hồn nhiên đáp:
"Chắc là chưa, vì tôi đâu có nhớ là đã gặp anh đâu!?"
"Em chỉ cần nhớ hiện tại...em kêu rên dưới thân thể tôi là được!"
Cô xuýt thì tức ói máu, cô nói:
"Anh...đồ không biết xấu hổ!"
Anh bước xuống xe, bước tới chỗ cô thì liền mở cửa cho cô bước xuống. Anh ngáp dài ngáp ngắn nói:
"Mau vào nhà để tôi ngủ thêm chút nữa!"
Vân là lời nói kèm theo hành động, Cao Lang ôm lấy eo cô lôi vào trong nhà, vì anh cũng lười bước cầu thang nên đã dùng thang máy để lên tầng 2. Cái này là biểu hiện của một con sâu rất lười.
Vào trong phòng, anh đặt cô lên giường rồi ôm cô vào lòng, một chân anh gác lên đùi cô rồi nhàn nhã nhắm mắt. Lúc này nhìn cô chẳng khác nào cái gối ôm biết nhận thức cả.
"Khò...khò!"
Thanh Di bị tiếng ngáy to làm cho cô phải chớp chớp mắt tỉnh dậy, bên cạnh cô là một tên có tướng ngủ vô cùng xấu xa. Thì ra là anh đang ngủ ngáy.
Nhưng...nhìn anh lúc ngủ say như này...lại rất đẹp trai và dịu dàng. Chẳng hiểu sao cô cứ chăm chăm nhìn anh không rời nổi mắt.
Cao Lang hé mở mắt, vì vừa ngủ dậy nên mắt anh có hơi nhòe, đập thẳng vào mắt anh là bộ dạng đầu tóc rối bù, mắt tròn to, nước miếng trên miệng khô lại dính vào khóe miệng.
Anh kêu lên:
"Ma~~~!"
Cô liền cười vui vẻ nói:
"Ma cái đầu nhà anh! Đáng đời anh cái tội dọa ma tôi, cái tội cầm thú!"
Cao Lang dụi dụi lại mắt để nhìn rõ cô một lần nữa. Anh thở phào một cái rồi lười biếng nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô nhếch miệng cười, thì ra...anh cũng sợ ma, nếu thế...cô sẽ không thể tha cho anh rồi! Hehe.
Cô ẩy ẩy tay anh rồi nói:
"Này...anh về đi, nếu không tý nữa sáng rồi sẽ rất nhiều người nhìn thấy! Tôi con gái chưa chồng như này, hàng xóm thấy lại đánh giá tôi như nào?"Cao Lang trả lời với vẻ giọng ngái ngủ
"Cho tôi ngủ chút nữa đi!"
"Không được! Anh phải về"
"Sss...Em thật là quá vô tâm. Để tôi về trong lúc lạnh như này sao?"
"Đêm hôm mưa rét như vậy anh còn mò tới được thì bây giờ về cũng đâu khó khăn!"
"Tôi có món quà cho em!"
Cao Lang nói xong, anh liền đứng dậy, đi về phía công tắc điện, anh lấy ra một cái nút nhỏ rồi cắm nó vào điện thoại. Anh bật lên rồi đưa cô xem.
Trong đó đã ghi lại cảnh cô và anh đang thân mật nhau, thân thể hai người đều trần trụi đến xấu hổ. Mặt cô đỏ bừng lên, cô nhanh chóng ấn nút xóa nó đi. Răng cô nghiến chặt nói:
"Anh...anh!"
"Mục đích của tôi...chính là muốn em về ở chung nhà. Mau thu dọn đồ đạc, ngay bây giờ...tới nhà tôi!"
Cô tưởng mình nghe nhầm liền lớn tiếng hỏi lại:
"Anh nói cái gì? Anh điên sao? Sao anh lại bỉ ổi như thế?"
"Đơn giản là tôi không thể sống thiếu em được, tôi khao khát mọi thứ từ em!"
Cô cương nghị đáp:
"Có chết...tôi cũng không đi!"
Cao Lang tiến tới trước mặt cô, phả từng lời nói lên gương mặt thoáng chốc tiều tụy kia:
"Ồ! Thế thì chỉ còn cách cho bố mẹ em xem nó thôi. Chậc...chậc! Không biết khi xem rồi họ sẽ như nào nhờ? Thấy con gái họ đang phóng túng trên giường kêu rên như này họ cảm thấy xấu hổ hay là thương xót đây?"
Cô nghẹn ngào nói:
"Anh...Tại sao anh cứ phải làm như vậy? Không lẽ bất kể cô gái nào anh thích, anh cũng sẽ làm như này sao?"
"Em là trường hợp đầu tiên!"
Nghe anh nói xong, cô cũng chẳng buồn nói gì nữa. Cao Lang thấy thế liền vuốt má cô nói:
"Cửa hàng hoa này em cứ để ở đó, tôi cho người thay em bán! Về ở với tôi rồi...em không phải làm gì cả"
Cô dứt khoát trả lời:
"Tôi không muốn người ta nói tôi được anh bao nuôi. Tôi không thích như vậy!""Không thích cũng phải thích. Giờ tôi là người nói, em là người nghe. Cấm cãi lại!"
Nói xong, Cao Lang mở tủ quần áo của cô ra, anh đưa mắt nhìn ngắm chúng một lúc rồi nói:
"Chúng đã cũ hết rồi! Để nữa tôi đưa em đi mua đồ! Giờ thì đi thôi!"
Cao Lang nắm lấy tay cô lôi đi, cô đành thuận theo rồi đi theo anh xuống dưới. Cô khóa cửa cẩn thận rồi lên xe.
Đến tới nhà anh, vẫn là căn nhà có khu công viên đó, chẳng hiểu sao cô luôn có ấn tượng cực tốt với nó. Nhìn một lúc, cô hỏi:
"Công viên này...được xây lâu chưa?"
Cao Lang ấn điều khiển mở cổng rồi đi xe vào, anh đáp:
"Từ khi tôi còn nhỏ...Em không thấy có ấn tượng gì với nó à?"
Ấn tượng?
Tất nhiên là cô ấn tượng rồi. Chỉ là...nhà anh lại cùng khu với căn nhà cũ của cô ở bên kia đường. Nhưng...tại sao cô lại không nhớ nổi rằng anh cũng từng ở đây chứ? Cô hỏi:
"Hồi nhỏ...anh...anh từng gặp tôi chưa? Nhà cũ của tôi ở ngay bên kia đường!"
Cao Lang nhìn cô một chút rồi thở dài, anh trầm giọng đáp:
"Em nghĩ là ta đã gặp nhau chưa?"
Theo như anh tìm hiểu, sau vụ tai nạn năm bảy tuổi đó, cô đã quên hết ký ức về anh, nếu ký ức đã là mất đi thì anh sẽ bắt cô từng chút một phải nhớ lại, còn bây giờ...anh không vội để cô nhớ ra, vì...ký ức của hiện tại mới là quan trọng.
Cô hồn nhiên đáp:
"Chắc là chưa, vì tôi đâu có nhớ là đã gặp anh đâu!?"
"Em chỉ cần nhớ hiện tại...em kêu rên dưới thân thể tôi là được!"
Cô xuýt thì tức ói máu, cô nói:
"Anh...đồ không biết xấu hổ!"
Anh bước xuống xe, bước tới chỗ cô thì liền mở cửa cho cô bước xuống. Anh ngáp dài ngáp ngắn nói:
"Mau vào nhà để tôi ngủ thêm chút nữa!"
Vân là lời nói kèm theo hành động, Cao Lang ôm lấy eo cô lôi vào trong nhà, vì anh cũng lười bước cầu thang nên đã dùng thang máy để lên tầng 2. Cái này là biểu hiện của một con sâu rất lười.
Vào trong phòng, anh đặt cô lên giường rồi ôm cô vào lòng, một chân anh gác lên đùi cô rồi nhàn nhã nhắm mắt. Lúc này nhìn cô chẳng khác nào cái gối ôm biết nhận thức cả.