Chương 17: Cơm hộp đến rồi
“Răng rắc!”
Một âm thanh nhỏ nhưng trong đem tối thì nó lại khá nổi bật, bạch ngọc dính máu nhanh chóng nứt một đường, máu cũng như vậy mà chảy ra theo khe nứt.
Người cầm bạch ngọc ngực cũng chấn động, miệng liền phun ngụm máu tươi.
“Sư huynh!” vừa hô lên thì liền xông đến đỡ lấy người thanh niên để tránh gã ngạc xuống đất. Hai người cũng không xa lạ, chính là hai người lần trước đến Tinh Quang Giải Trí điều tra.
Nam nhân bận áo dài tên Khúc Chấn là thiên sư trong Hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu, còn kẻ được gã gọi là sư huynh tên là Bạch Nguyên Cang. Sư phụ cả hai chính là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu.
Giờ phút này, Khúc Chấn nhìn bạch ngọc trong tay Bạch Nguyên Cang có nguyên một vết nứt dài đang rỉ máu thì sửng sốt tột độ mà lẩm bẩm " sao có thể?"
Khúc Chấn rõ nhất miếng bạch ngọc này lợi hại thế nào, dù là thiên sư cấp 3 cũng chưa chắc diệt được thứ trong ngọc thả ra. Mặc dù, Bạch Nguyên Cang không thả ra bản thể nhưng thứ kia cũng đủ để khiến một thiên sư cấp 1 phải bị thương, hoặc có thể mất mạng.
Phạm Thiên Hạo chỉ là một người bình thường, không những không bị thứ đó gϊếŧ mà còn gϊếŧ ngược lại thứ đó sao?
Bạch Nguyên Cang cùng thứ đó tương liên, lấy máu làm cộng hưởng thứ đó bị tiêu diệt thì bên này Bạch Nguyên Cang cũng chịu thương tổn tương ứng.
" Xem ra có kẻ nhúng tay." Bạch Nguyên Cang giơ tay lau đi vết máu, đáy mắt một mảnh âm trầm.
Gã cứ nghĩ chuyện lần này ở Tinh Quang Giải Trí chỉ là cá lọt lưới, giờ xem ra " con cá " đó có cao nhân chỉ điểm nên mới dám càn quấy thế này.
Khúc Chấn cũng nghĩ đến điểm này, thanh âm trầm trầm, “Sư huynh, kia hiện tại làm sao bây giờ? Có nên nói cho sư phụ biết không?”
Bạch Nguyên Cang xua xua tay, “Tạm thời không cần, là người hay quỷ, chúng ta gặp trước hẵng biết ”
Khúc Chấn: “ vâng.”
Bạch Nguyên Cang: " Chu Chí Cường ở Tinh Quang Giải Trí dạo gần đây có chút không bình thường, ngươi đi theo dõi xem dạo gần đây gã liên lạc với ai."
Khúc Chấn: “ được”
Bạch Nguyên Cang vuốt ve vết nứt trên bạch ngọc, nét mặt thanh tú của gã dần trở nên âm u nham hiểm.
Trên bạch ngọc bỗng hiện một đạo ánh sáng sau đó vết nứt biến mất, trở thành khối ngọc nguyên vẹn.
.......
Hạ Cô Hàn lại đói mà tỉnh, y cảm thấy hình như bản thân quên chuyện gì, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không ra nên liền không để ý nữa. Sau đó lại dây dưa dây cà mà bò đi đánh răng rửa mặt.
Cố Tấn Niên bên dưới nghe được tiếng lạch cạch bên trên thì biết được Hạ Cô Hàn đã dậy nên liền nhanh chóng mà đem đồ ăn bưng lên, chỉ cần Hạ Cô Hàn vừa ra liền có thể ăn ngay. Nếu Hạ Cô Hàn muốn, hắn còn có thể đút cho y, không cần cậu vợ động thủ.
Nhưng nhờ trời thương, Hạ Cô Hàn có lười chứ chưa liệt tứ chi nên vẫn không thể dày mặt nhờ lão quỷ đút.
Bữa sáng còn không có ăn xong, di động đã vang lên.
Là Hạ Cô Giang gọi tới, Hạ Cô Hàn nhìn liền màn hình liền nhớ ra cái mà y quên, hình như tối qua đang nghe thằng em họ diễn thuyết thì y ngủ quên!!!
Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên, trong mắt đều mang theo dò hỏi. Cố Tấn Niên chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu vợ đã biết y đang hỏi gì.
" Không có gì quan trọng."
Vừa lúc Hạ Cô Hàn vừa bấm nhận cuộc gội, cái câu " Không có gì quan trọng." nhanh chóng chạy vào tai của Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Giang: “……”
Sao cậu cảm thấy như tẩu tử đang nói về mình thế???
Hạ Cô Giang: “Hạ Cô Hàn, anh có đến đây không?”
“Đến chỗ nào?” Hạ Cô Hàn nuốt muỗng cơm liền hỏi lại.
Hạ Cô Giang: “Tới nhà Phạm Thiên Hạo! Anh chẳng lẽ không muốn biết Phạm Thiên Hạo đang giữ cái gì sao?"
" Muốn!" Hạ Cô Hàn dừng một chút, “Nhưng lười qua.”
Hạ Cô Giang: “……”
Bà nội choa, anh lười vậy chỉ có thằng này là siêng hà?????
Tuy nói như thế nhưng Hạ Cô Hàn vẫn đi đến căn hộ của Phạm Thiên Hạo.
Y không đi mình ên mà còn đem Năm 1,Năm 2 theo. Hơn nửa tiếng sau, y cũng đặt chân đến chỗ của Phạm Thiên Hạo.
Phạm Thiên Hạo nhìn đến Hạ Cô Hàn theo bản năng hỏi một câu: " bây giờ làm thiên sư phải có visual à?"
Phạm Thiên Hạo chỉ nghĩ Hạ Cô Giang lớn lên đã đủ chói, nào ngờ hôm nay gặp thêm một Hạ Cô Hàn chói hơn cả nắng nữa là sao?
Hạ Cô Hàn nghe câu hỏi của Phạm Thiên Hạo cảm thấy không gì bất ngờ, rất nhàn nhã mà nói:" chưa tìm được người hơn tôi đâu!!!"
Phạm Thiên Hạo: “……”
Quả thật người khác nói lời này thì Phạm Thiên Hạo đã chửi cha chửi mẹ người ta rồi, nhưng Hạ Cô Hàn nói khiến anh không thể phủ nhận, quả thật rất khó để tìm người xinh đẹp hơn Hạ Cô Hàn dù trong giới nghệ sĩ không ít người xinh đẹp.
Hạ Cô Giang một tay ôm một hình nộm giấy từ cửa bước vào thì vừa lúc nghe được câu nói của thằng anh họ mà nhịn không được xùy một tiếng, khuôn mặt rõ khinh mà nói:" Hạ Cô Hàn về viết chữ tự kỷ rồi chiêm nghiệm đê."
Hai hình nộm giấy trong tay Hạ Cô Giang liền cười hắc hắc như muốn đồng ý với câu nói của cậu, khuôn mặt vàng nến của hai hình nộm phá lệ quỷ dị.
Phạm Thiên Hạo bị doạ đến giật bắn mình nhảy vọt lên sofa, ngón tay run rẩy chỉ vào hai hình nộm giấy
" Cái... Qqqqqq.... Quỷ... Quỷ..."
" Qqqqqq cái gì mà q... Đây là hai bảo bối." Hạ Cô Giang bộ mặt bực bội, dám nói bảo bối của cậu là quỷ, đáng ghét!!!
Hai hình hộm trong tay Hạ Cô Giang cứng đờ mà nhảy xuống đất, sau đó tung tăng mà đến bên cạnh Hạ Cô Hàn. Mỗi đưa ôm một bên chân của y, sau đó như nhớ lại cái gì liền vội vàng buông ra mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Hạ Cô Hàn nhìn động tác của hai hình nộm không khỏi phì cười, ánh mắt khẽ liếc Cố Tấn Niên một cái, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu hai hình nộm.
Cố Tấn Niên xem như không thấy cái liếc mắt của Hạ Cô Hàn, mà vẫn đứng lướt điện thoại, dường như cái ánh mắt hăm doạ Năm 1, Năm 2 không được ôm Hạ Cô Hàn khi nãy không phải của hắn vậy đó.
Phạm Thiên Hạo nhìn thấy mà cảm tưởng bản thân xuyên đến một thế giới huyền huyễn nào đó.... Không đúng phải là đêm qua anh đã đến thế giới huyền huyễn rồi.
Phạm Thiên Hạo không khỏi nuốt nước miếng, tận lực đem tầm mắt hướng về phía khác, không dám nhìn hai anh em Hạ gia chứ đừng nói chi là hai hình nộm giấy, vừa mở miệng thì giọng đã run như mất chữ.
" Các.. các cậu.. cái đó? Tôi có thứ các cậu đang tìm."
Tối hôm qua Hạ Cô Giang cũng không có ép Phạm Thiên Hạo lấy ra đồ mà Hứa Thính Nhàn để lại, mà cậu chỉ nói.
“Hứa Thính Nhàn liều chết để tìm được những chứng cứ đó. Chính là hi vọng chân tướng được phơi bày ánh sáng, khi đó linh hồn của Hứa Thính Nhàn mới có thể thanh thản. Cô ấy đưa anh chứng cứ chính là tin tưởng anh, chẳng lẽ anh muốn phản bội sự tín nhiệm của cô ấy? Để có ấy mãi không siêu sinh?"
Phạm Thiên Hạo suy nghĩ một buổi tối. Nên sâng hôm nay liền đưa một cái usb cho Hạ Cô Giang, còn trịnh trọng mà nói:" hy vọng ngài có thể lấy lại công đạo và sự trong sạch của chị ấy."
Trở lại chuyện chính.
Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang cũng không mất nết mà mở usb trước mặt Phạm Thiên Hạo để xem mà chỉ gật đầu nói được. Trước khi đi còn để lại Năm 1, Năm 2.
Hạ Cô Hàn đem Năm 1,Năm 2 tới trước mặt Phạm Thiên Hạo mà dặn:" hai đứa nhỏ sẽ ở lại bảo vệ cho cậu, những chuyện khác không cần nhúng tay vào.".
Nếu Phạm Thiên Hạo muốn nhúng tay chắc cũng chả nên ngô nên khoai gì. Nên anh liền ngập ngừng mà nói được, nhưng nhìn hai hình nộm giấy lại càng thấy hơi rén. Nhưng Hạ Cô Hàn đã nói vậy anh cũng không dám có ý kiến.
An bài ổn thoả cho cho Phạm Thiên Hạo xong thì Hạ Cô Hàn cũng về lại tiệm nhang đèn.
Giữa trưa nắng như thêu như đốt, Hạ Cô Giang đổ mồ hôi như tắm, nhịn không được liền xề đến gần Hạ Cô Hàn muốn dựa.
Nhiệt độ cơ thể Hạ Cô Hàn khá thấp, đi giữa trời nắng vẫn khô ráo sạch sẽ. Hồi lúc còn ở Hạ gia vào hè Hạ Cô Giang luôn muốn dính vào người của thằng anh họ, cậu cảm thấy Hạ Cô Hàn còn tốt hơn cả cái máy lạnh ở trong phòng.
Chỉ là lần này cậu lại không cách nào tới gần Hạ Cô Hàn được.... Cậu định khoác vai Hạ Cô Hàn thì trực tiếp bị một cổ lực thần bí đẩy ra xém chút té sml.
Không cần nói Hạ Cô Giang cũng biết cái này do ai làm, nên liền khinh khỉnh hướng Hạ Cô Hàn mà nói.
" Hạ Cô Hàn, dù gì em cũng là em họ anh mà. Có phải người nào đó có bệnh chiếm hữu quá độ không?"
Hạ Cô Hàn liền cười cười, no comments
Hai người một quỷ trở lại tiệm nhang đèn, thì Hạ Cô Giang liền te te đi tìm laptop sau đó gắn usb vào.
Mấy cái gọi là chứng cứ chính là những file video. Còn có thêm vài file ghi âm, cùng vài file ảnh chụp văn kiện.
Hứa Thính Nhàn vì thu thập những chứng cứ này mà tốn rất nhiều tâm tư, trong đó không chỉ nạn nhân là cô mà còn không ít những người nghệ sĩ khác trong Tinh Quang Giải Trí.
Phần lớn thời gian trong những video đều rất khó coi, nhưng cảnh cưỡng ép, những lời nói dơ bẩn, nhưng câu chửi rủa và ám doạ, thậm chí có người trong lúc bị cưỡng ép mà mất cả hô hấp.
Những kẻ trong này không còn có thể gọi là người được chúng còn không bằng cả loài súc sinh, hại chết người này chúng lại xuống tay với người khác.
Video chưa chiếu xong thì Hạ Cô Hàn đã một phen rú lên, đôi mắt đều đỏ bừng.
" *ụ mẹ nó, mấy con đ*, chúng nó éo phải người, chúng nó &*¥&%……”
Hỏa khí tăng lên, Hạ Cô Giang chửi đến không vấp mà cũng không lặp lại câu nào. Linh khí quanh thân cũng chuyển động, nhiệt độ trong tiệm cũng nhanh chóng tăng lên vài độ.
Hạ Cô Hàn không giống Hạ Cô Giang, y vẫn ngồi ở ghế, không có chút phản ứng quá khích nào. Nhưng nét cười trước nay ở khoé mắt cũng biến mất, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cố Tấn Niên đứng bên cạnh liền vươn bàn tay nhẹ nhàng che đi tầm mắt của Hạ Cô Hàn,tay còn lại thì đóng tắt, những hình ảnh tối tăm cũng nhanh chóng biến mất
Hạ Cô Giang chửi xong thì không nói gì, cả cửa tiệm cũng nhanh chóng lâm vào một trận trầm mặc, Hạ Cô Hàn rút usb ra trong đôi mắt hoa đào đều là âm trầm.
Hồi lâu, thì bỗng một tiếng hét vang lên từ cửa.
" Ông chủ nhỏ! Cứu mạng!"
“Cứu mạng a!!”
Chu Chí Cường té ngã lộn nhào mà chạy vào tiệm, cả người ướt nhẹp mồ hôi, hai đồng tử thì co rút, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu.
" Ông chủ nhỏ, cứu mạng!"
Giống như những lời này là cái phao để cứu mạng gã. Nhưng không để Chu Chí Cường bò đến quầy thì thân hình cùa gã bị một thứ gì đó kéo ngược mà ngã ra sau. Đôi tay gã tự bóp cổ mình, hai mắt trợn muốn lòi cả ra, miệng thì há rộng cố gắng hô hấp.
Theo đó chính là một cổ âm lạnh nháy mắt bao trùm cả cửa tiệm....
Một con quỷ thắt cổ.
Đầu lưỡi đỏ tươi vươn dài cuốn lấy cổ Chu Chí Cường, hốc mắt tối đen, bóng trắng mơ hồ.
Chu Chí Cường gian nan phát ra tiếng: " ông... Ông... Chủ nhỏ... Cứu..."
Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua, sau đó lấy tay vỗ vỗ lên bàn tay ông chồng quỷ đang đứng bên cạnh.
" Lão quỷ, cơm hộp của anh tới kìa!"
Một âm thanh nhỏ nhưng trong đem tối thì nó lại khá nổi bật, bạch ngọc dính máu nhanh chóng nứt một đường, máu cũng như vậy mà chảy ra theo khe nứt.
Người cầm bạch ngọc ngực cũng chấn động, miệng liền phun ngụm máu tươi.
“Sư huynh!” vừa hô lên thì liền xông đến đỡ lấy người thanh niên để tránh gã ngạc xuống đất. Hai người cũng không xa lạ, chính là hai người lần trước đến Tinh Quang Giải Trí điều tra.
Nam nhân bận áo dài tên Khúc Chấn là thiên sư trong Hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu, còn kẻ được gã gọi là sư huynh tên là Bạch Nguyên Cang. Sư phụ cả hai chính là hội trưởng hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu.
Giờ phút này, Khúc Chấn nhìn bạch ngọc trong tay Bạch Nguyên Cang có nguyên một vết nứt dài đang rỉ máu thì sửng sốt tột độ mà lẩm bẩm " sao có thể?"
Khúc Chấn rõ nhất miếng bạch ngọc này lợi hại thế nào, dù là thiên sư cấp 3 cũng chưa chắc diệt được thứ trong ngọc thả ra. Mặc dù, Bạch Nguyên Cang không thả ra bản thể nhưng thứ kia cũng đủ để khiến một thiên sư cấp 1 phải bị thương, hoặc có thể mất mạng.
Phạm Thiên Hạo chỉ là một người bình thường, không những không bị thứ đó gϊếŧ mà còn gϊếŧ ngược lại thứ đó sao?
Bạch Nguyên Cang cùng thứ đó tương liên, lấy máu làm cộng hưởng thứ đó bị tiêu diệt thì bên này Bạch Nguyên Cang cũng chịu thương tổn tương ứng.
" Xem ra có kẻ nhúng tay." Bạch Nguyên Cang giơ tay lau đi vết máu, đáy mắt một mảnh âm trầm.
Gã cứ nghĩ chuyện lần này ở Tinh Quang Giải Trí chỉ là cá lọt lưới, giờ xem ra " con cá " đó có cao nhân chỉ điểm nên mới dám càn quấy thế này.
Khúc Chấn cũng nghĩ đến điểm này, thanh âm trầm trầm, “Sư huynh, kia hiện tại làm sao bây giờ? Có nên nói cho sư phụ biết không?”
Bạch Nguyên Cang xua xua tay, “Tạm thời không cần, là người hay quỷ, chúng ta gặp trước hẵng biết ”
Khúc Chấn: “ vâng.”
Bạch Nguyên Cang: " Chu Chí Cường ở Tinh Quang Giải Trí dạo gần đây có chút không bình thường, ngươi đi theo dõi xem dạo gần đây gã liên lạc với ai."
Khúc Chấn: “ được”
Bạch Nguyên Cang vuốt ve vết nứt trên bạch ngọc, nét mặt thanh tú của gã dần trở nên âm u nham hiểm.
Trên bạch ngọc bỗng hiện một đạo ánh sáng sau đó vết nứt biến mất, trở thành khối ngọc nguyên vẹn.
.......
Hạ Cô Hàn lại đói mà tỉnh, y cảm thấy hình như bản thân quên chuyện gì, nhưng suy nghĩ một hồi cũng không ra nên liền không để ý nữa. Sau đó lại dây dưa dây cà mà bò đi đánh răng rửa mặt.
Cố Tấn Niên bên dưới nghe được tiếng lạch cạch bên trên thì biết được Hạ Cô Hàn đã dậy nên liền nhanh chóng mà đem đồ ăn bưng lên, chỉ cần Hạ Cô Hàn vừa ra liền có thể ăn ngay. Nếu Hạ Cô Hàn muốn, hắn còn có thể đút cho y, không cần cậu vợ động thủ.
Nhưng nhờ trời thương, Hạ Cô Hàn có lười chứ chưa liệt tứ chi nên vẫn không thể dày mặt nhờ lão quỷ đút.
Bữa sáng còn không có ăn xong, di động đã vang lên.
Là Hạ Cô Giang gọi tới, Hạ Cô Hàn nhìn liền màn hình liền nhớ ra cái mà y quên, hình như tối qua đang nghe thằng em họ diễn thuyết thì y ngủ quên!!!
Hạ Cô Hàn nhìn Cố Tấn Niên, trong mắt đều mang theo dò hỏi. Cố Tấn Niên chỉ cần nhìn ánh mắt của cậu vợ đã biết y đang hỏi gì.
" Không có gì quan trọng."
Vừa lúc Hạ Cô Hàn vừa bấm nhận cuộc gội, cái câu " Không có gì quan trọng." nhanh chóng chạy vào tai của Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Giang: “……”
Sao cậu cảm thấy như tẩu tử đang nói về mình thế???
Hạ Cô Giang: “Hạ Cô Hàn, anh có đến đây không?”
“Đến chỗ nào?” Hạ Cô Hàn nuốt muỗng cơm liền hỏi lại.
Hạ Cô Giang: “Tới nhà Phạm Thiên Hạo! Anh chẳng lẽ không muốn biết Phạm Thiên Hạo đang giữ cái gì sao?"
" Muốn!" Hạ Cô Hàn dừng một chút, “Nhưng lười qua.”
Hạ Cô Giang: “……”
Bà nội choa, anh lười vậy chỉ có thằng này là siêng hà?????
Tuy nói như thế nhưng Hạ Cô Hàn vẫn đi đến căn hộ của Phạm Thiên Hạo.
Y không đi mình ên mà còn đem Năm 1,Năm 2 theo. Hơn nửa tiếng sau, y cũng đặt chân đến chỗ của Phạm Thiên Hạo.
Phạm Thiên Hạo nhìn đến Hạ Cô Hàn theo bản năng hỏi một câu: " bây giờ làm thiên sư phải có visual à?"
Phạm Thiên Hạo chỉ nghĩ Hạ Cô Giang lớn lên đã đủ chói, nào ngờ hôm nay gặp thêm một Hạ Cô Hàn chói hơn cả nắng nữa là sao?
Hạ Cô Hàn nghe câu hỏi của Phạm Thiên Hạo cảm thấy không gì bất ngờ, rất nhàn nhã mà nói:" chưa tìm được người hơn tôi đâu!!!"
Phạm Thiên Hạo: “……”
Quả thật người khác nói lời này thì Phạm Thiên Hạo đã chửi cha chửi mẹ người ta rồi, nhưng Hạ Cô Hàn nói khiến anh không thể phủ nhận, quả thật rất khó để tìm người xinh đẹp hơn Hạ Cô Hàn dù trong giới nghệ sĩ không ít người xinh đẹp.
Hạ Cô Giang một tay ôm một hình nộm giấy từ cửa bước vào thì vừa lúc nghe được câu nói của thằng anh họ mà nhịn không được xùy một tiếng, khuôn mặt rõ khinh mà nói:" Hạ Cô Hàn về viết chữ tự kỷ rồi chiêm nghiệm đê."
Hai hình nộm giấy trong tay Hạ Cô Giang liền cười hắc hắc như muốn đồng ý với câu nói của cậu, khuôn mặt vàng nến của hai hình nộm phá lệ quỷ dị.
Phạm Thiên Hạo bị doạ đến giật bắn mình nhảy vọt lên sofa, ngón tay run rẩy chỉ vào hai hình nộm giấy
" Cái... Qqqqqq.... Quỷ... Quỷ..."
" Qqqqqq cái gì mà q... Đây là hai bảo bối." Hạ Cô Giang bộ mặt bực bội, dám nói bảo bối của cậu là quỷ, đáng ghét!!!
Hai hình hộm trong tay Hạ Cô Giang cứng đờ mà nhảy xuống đất, sau đó tung tăng mà đến bên cạnh Hạ Cô Hàn. Mỗi đưa ôm một bên chân của y, sau đó như nhớ lại cái gì liền vội vàng buông ra mà ngoan ngoãn đứng bên cạnh.
Hạ Cô Hàn nhìn động tác của hai hình nộm không khỏi phì cười, ánh mắt khẽ liếc Cố Tấn Niên một cái, sau đó nhẹ nhàng xoa xoa đầu hai hình nộm.
Cố Tấn Niên xem như không thấy cái liếc mắt của Hạ Cô Hàn, mà vẫn đứng lướt điện thoại, dường như cái ánh mắt hăm doạ Năm 1, Năm 2 không được ôm Hạ Cô Hàn khi nãy không phải của hắn vậy đó.
Phạm Thiên Hạo nhìn thấy mà cảm tưởng bản thân xuyên đến một thế giới huyền huyễn nào đó.... Không đúng phải là đêm qua anh đã đến thế giới huyền huyễn rồi.
Phạm Thiên Hạo không khỏi nuốt nước miếng, tận lực đem tầm mắt hướng về phía khác, không dám nhìn hai anh em Hạ gia chứ đừng nói chi là hai hình nộm giấy, vừa mở miệng thì giọng đã run như mất chữ.
" Các.. các cậu.. cái đó? Tôi có thứ các cậu đang tìm."
Tối hôm qua Hạ Cô Giang cũng không có ép Phạm Thiên Hạo lấy ra đồ mà Hứa Thính Nhàn để lại, mà cậu chỉ nói.
“Hứa Thính Nhàn liều chết để tìm được những chứng cứ đó. Chính là hi vọng chân tướng được phơi bày ánh sáng, khi đó linh hồn của Hứa Thính Nhàn mới có thể thanh thản. Cô ấy đưa anh chứng cứ chính là tin tưởng anh, chẳng lẽ anh muốn phản bội sự tín nhiệm của cô ấy? Để có ấy mãi không siêu sinh?"
Phạm Thiên Hạo suy nghĩ một buổi tối. Nên sâng hôm nay liền đưa một cái usb cho Hạ Cô Giang, còn trịnh trọng mà nói:" hy vọng ngài có thể lấy lại công đạo và sự trong sạch của chị ấy."
Trở lại chuyện chính.
Hạ Cô Hàn cùng Hạ Cô Giang cũng không mất nết mà mở usb trước mặt Phạm Thiên Hạo để xem mà chỉ gật đầu nói được. Trước khi đi còn để lại Năm 1, Năm 2.
Hạ Cô Hàn đem Năm 1,Năm 2 tới trước mặt Phạm Thiên Hạo mà dặn:" hai đứa nhỏ sẽ ở lại bảo vệ cho cậu, những chuyện khác không cần nhúng tay vào.".
Nếu Phạm Thiên Hạo muốn nhúng tay chắc cũng chả nên ngô nên khoai gì. Nên anh liền ngập ngừng mà nói được, nhưng nhìn hai hình nộm giấy lại càng thấy hơi rén. Nhưng Hạ Cô Hàn đã nói vậy anh cũng không dám có ý kiến.
An bài ổn thoả cho cho Phạm Thiên Hạo xong thì Hạ Cô Hàn cũng về lại tiệm nhang đèn.
Giữa trưa nắng như thêu như đốt, Hạ Cô Giang đổ mồ hôi như tắm, nhịn không được liền xề đến gần Hạ Cô Hàn muốn dựa.
Nhiệt độ cơ thể Hạ Cô Hàn khá thấp, đi giữa trời nắng vẫn khô ráo sạch sẽ. Hồi lúc còn ở Hạ gia vào hè Hạ Cô Giang luôn muốn dính vào người của thằng anh họ, cậu cảm thấy Hạ Cô Hàn còn tốt hơn cả cái máy lạnh ở trong phòng.
Chỉ là lần này cậu lại không cách nào tới gần Hạ Cô Hàn được.... Cậu định khoác vai Hạ Cô Hàn thì trực tiếp bị một cổ lực thần bí đẩy ra xém chút té sml.
Không cần nói Hạ Cô Giang cũng biết cái này do ai làm, nên liền khinh khỉnh hướng Hạ Cô Hàn mà nói.
" Hạ Cô Hàn, dù gì em cũng là em họ anh mà. Có phải người nào đó có bệnh chiếm hữu quá độ không?"
Hạ Cô Hàn liền cười cười, no comments
Hai người một quỷ trở lại tiệm nhang đèn, thì Hạ Cô Giang liền te te đi tìm laptop sau đó gắn usb vào.
Mấy cái gọi là chứng cứ chính là những file video. Còn có thêm vài file ghi âm, cùng vài file ảnh chụp văn kiện.
Hứa Thính Nhàn vì thu thập những chứng cứ này mà tốn rất nhiều tâm tư, trong đó không chỉ nạn nhân là cô mà còn không ít những người nghệ sĩ khác trong Tinh Quang Giải Trí.
Phần lớn thời gian trong những video đều rất khó coi, nhưng cảnh cưỡng ép, những lời nói dơ bẩn, nhưng câu chửi rủa và ám doạ, thậm chí có người trong lúc bị cưỡng ép mà mất cả hô hấp.
Những kẻ trong này không còn có thể gọi là người được chúng còn không bằng cả loài súc sinh, hại chết người này chúng lại xuống tay với người khác.
Video chưa chiếu xong thì Hạ Cô Hàn đã một phen rú lên, đôi mắt đều đỏ bừng.
" *ụ mẹ nó, mấy con đ*, chúng nó éo phải người, chúng nó &*¥&%……”
Hỏa khí tăng lên, Hạ Cô Giang chửi đến không vấp mà cũng không lặp lại câu nào. Linh khí quanh thân cũng chuyển động, nhiệt độ trong tiệm cũng nhanh chóng tăng lên vài độ.
Hạ Cô Hàn không giống Hạ Cô Giang, y vẫn ngồi ở ghế, không có chút phản ứng quá khích nào. Nhưng nét cười trước nay ở khoé mắt cũng biến mất, hai bàn tay nắm chặt thành nắm đấm.
Cố Tấn Niên đứng bên cạnh liền vươn bàn tay nhẹ nhàng che đi tầm mắt của Hạ Cô Hàn,tay còn lại thì đóng tắt, những hình ảnh tối tăm cũng nhanh chóng biến mất
Hạ Cô Giang chửi xong thì không nói gì, cả cửa tiệm cũng nhanh chóng lâm vào một trận trầm mặc, Hạ Cô Hàn rút usb ra trong đôi mắt hoa đào đều là âm trầm.
Hồi lâu, thì bỗng một tiếng hét vang lên từ cửa.
" Ông chủ nhỏ! Cứu mạng!"
“Cứu mạng a!!”
Chu Chí Cường té ngã lộn nhào mà chạy vào tiệm, cả người ướt nhẹp mồ hôi, hai đồng tử thì co rút, sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu.
" Ông chủ nhỏ, cứu mạng!"
Giống như những lời này là cái phao để cứu mạng gã. Nhưng không để Chu Chí Cường bò đến quầy thì thân hình cùa gã bị một thứ gì đó kéo ngược mà ngã ra sau. Đôi tay gã tự bóp cổ mình, hai mắt trợn muốn lòi cả ra, miệng thì há rộng cố gắng hô hấp.
Theo đó chính là một cổ âm lạnh nháy mắt bao trùm cả cửa tiệm....
Một con quỷ thắt cổ.
Đầu lưỡi đỏ tươi vươn dài cuốn lấy cổ Chu Chí Cường, hốc mắt tối đen, bóng trắng mơ hồ.
Chu Chí Cường gian nan phát ra tiếng: " ông... Ông... Chủ nhỏ... Cứu..."
Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua, sau đó lấy tay vỗ vỗ lên bàn tay ông chồng quỷ đang đứng bên cạnh.
" Lão quỷ, cơm hộp của anh tới kìa!"