Chương 14
Chu Chí Cường rất dứt khoác mà vung tiền mua bản nâng cấp trấn trạch trừ sát của Hạ Cô Hàn. Khi cất bùa vào túi gã mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đây là bùa bảo mệnh của gã là bảo bối quý giá!
Chính là gã cũng không có gan để hỏi hướng dẫn sử dụng mà chỉ im lặng đứng một bên quầy, Gã cảm thấy chỉ có vị trí bên cạnh ông chủ nhỏ mới khiến gã thấy an toàn.
Hạ Cô Hàn ngồi một chút lại lơ mơ buồn ngủ, sau đó trực tiếp lơ luôn Chu Chí Cường mà lăn ra ngáy. Hơn một tiếng sau, chuông điện thoại của Chu Chí Cường reo vang phá vỡ không khí im lặng trong tiệm.
Gã vội vàng bấm tắt chuông sau đó khẽ nhìn về phía Hạ Cô Hàn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa tiếp điện thoại.
Người gọi đến chính là trợ lý Trần, không biết nguyên nhân gì nhưng giọng điệu của trợ lý Trần vô cùng hoảng loạn.
Trợ lý Trần: “Đêm nay Vương tổng có việc, ngươi không cần mang Hứa Tư Nhã lại đây, có gì ta báo lại ngươi sau.”
Nhưng lời này của trợ lý Trần giống như hoãn tử hình cho Chu Chí Cường vậy, gã cầm điện thoại mà cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Gã biết cũng phải có ngày gã phải đưa Hứa Tư Nhã đi gặp Vương tổng nhưng kéo được ngày nào thì tốt ngày đó, chỉ mong Hạ Cô Hàn có biện pháp giải quyết Hứa Tư Nhã sớm.
Chu Chí Cường mang theo tin tức tốt này trở lại trong tiệm, không nhịn cười cùng Hạ Cô Hàn nói: “ ông chủ nhỏ, trợ lý Trần nói đêm nay không cần qua đó."
Hạ Cô Hàn ở trên ghế nằm trở mình, không biết có hay không nghe thấy.
Chu Chí Cường lại đợi trong chốc lát, thấy Hạ Cô Hàn thật không phản ứng, ôm lá bùa mà về.
Khi ra khỏi ngõ nhỏ thì vươn tay tìm chìa khoá xe nhưng đụng trúng tờ giấy, lấy ra coi thì chính là tờ giấy viết địa chỉ khi nãy gã đưa Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn khi nào đem trả lại cho gã?????
Chu Chí Cường không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy ngón tay cầm tờ giấy nóng rát như bị bỏng, vô thức mà xoay đầu nhìn lại vào trong ngõ nhỏ,không biết vì sao lại thấy lạnh.
Chu Chí Cường lắc lắc đầu, nói cho chính mình tự doạ, sau đó rảo bước nhanh hơn đến xe để về nhà
Tiệm nhang đèn.
Hạ Cô Hàn cũng ngồi dậy, hướng về phía Cố Tấn Niên mà nói.
" Em đói."
Ầy, ngủ mà cũng tố sức quá đê.
Cố Tấn Niên nói gì nhưng lại dẹp điện thoại vào túi quần rồi vài phút sau trước mặt Hạ Cô Hàn có một chén cơm chiên trứng nóng hổi.
Cố Tấn Niên: “Ăn đi.”
Hạ Cô Hàn tiếp nhận cơm chiên trứng, chầm chậm mà ăn.
" Tủ lạnh hết nguyên liệu rồi, em chút nữa đi siêu thị đi." Vừa nói hắn vừa ngồi xuống tiếp tục rút điện thoại coi tiểu thuyết.
Hạ Cô Hàn đang ăn, nghe câu lão chồng quỷ nói thì cả người cứng đờ, cảm thấy cơm cũng chả còn ngon.
Tính tình tang....Vừa lúc di động vang lên.
Cố Tấn Niên liền cầm đưa qua cho Hạ Cô Hàn:" đệ đệ em nhắn nè."
Đệ đệ này chính là em họ.
Khi Hạ Cô Hàn bị trục xuất khỏi gia tộc cùng người của Hạ gia cắt đứt liên lạc. Thì chỉ có cậu em họ Hạ Cô Giang vẫn luôn giữ liên lạc với y. Bất quá vì lười nên Hạ Cô Hàn cũng rất ít khi rep tin từ Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Hàn cũng không có tiếp nhận di động, để Cố Tấn Niên đưa đến trước mặt cho y nhìn
Giang giang giang: Hạ Cô Hàn, em đến Vụ Châu rầu noè!
Giang giang giang: em đang đến tiệm của anh đó, nhanh chóng dọn dẹp đón thánh giá đê!!!
Hạ Cô Hàn múc muỗng cơm ăn sau đó hướng Cố Tấn Niên nói.
" Anh nhắn giúp em, kêu nó sẵn ghé qua siêu thị mua đồ luôn đi."
Cố Tấn Niên như đã thành quen bị Hạ Cô Hàn sai sử nên ngón tay cũng thoăn thoắt không khác thanh niên hiện đại mà rep lại tin cho Hạ Cô Giang, còn sẵn tay liệt kê một list đồ cần mua.
Hạ Cô Giang vừa bước xuống xe bus thì điệm thoại tẹt tẹt rung âm báo tin nhắn.mở ra thấy hơn ba tin của Hạ Cô Hàn đã khiến cậu bất ngờ không thôi. Nhưng nhìn vào nội dung thì chỉ muốn xuất nghiệp thành thơ!!!!
Giang giang giang: anh là người thiệt thì gâu một tiếng.
Giang giang giang: Hạ Cô Hàn, anh mà cũng bấm nhiều kí tự thế này sao?
Hạ Cô Hàn:……
Người đang thao tác trên điện thoại- Cố Tấn Niên trực tiếp trầm mặc, con vợ của hắn lười thế nào mà ai cũng biết thế.
Quả thật, Hạ Cô Giang không hổ là đệ đệ Hạ Cô Hàn, biết rất rõ về người anh của cậu.
Cố Tấn Niên không rep....
....
Một tiếng sau, cửa hàng nhang đèn tiếp đón một thanh niên, không ai khác chính là vị đệ đệ của Hạ Cô Hàn —— Hạ Cô Giang.
Cậu rất đơn giản một chiếc áo tshirt cùng quần jean giặt muốn bạc màu cùng giầu thể thao, nách thì quải thêm 2,3 túi lớn nhỏ tự phân hủy của siêu thị. Chính là khi đi đến cửa liền nhìn hai hình nhân giấy, sau đó rú lên như bị dựa.
" Năm một, năm hai, chào buổi chiều!!!!!"
Hai hình nhân giấy ngẩng đầu nhìn về Hạ Cô Giang, khoé miệng cứng ngắt cong lên kì quái, thoạt nhìn thực khϊếp người. Hạ Cô Giang lại lập tức quẳng hết đồ trên tay, xoa đầu Năm một, xoa má Năm hai mà phát cuồng.
" Đã lâu không gặp, sao hai đứa lại đáng iu thía này. Cưng quá!!!!" Quả thực yêu thích không buông tay.
“Hắc hắc hắc!”
Hai hình nhân giấy phát ra tiếng cười bén nhọn mà cùng Hạ Cô Giang khùng điên một hơi, sau đó Hạ Cô Giang mới xách túi đi vào bên trong.
Chính là bước vào được 2 bước cậu liền đậu mía, sau đó rất tao nhã mà hót.
" Con mịa nó Hạ Cô Hàn, trong tiệm sao lạnh dữ thần vậy? Giờ đang hè mà lạnh hơn điều hoà của siêu thị là sao?"
Hạ Cô Hàn nghe được tiếng của thằng em thì mơ màng ngó cái sau đó lại nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng.
" Tĩnh điện."
Hạ Cô Giang nghe thằng anh phán câu đó thì môi liền giật giật bắt đầu phần khẩu nghiệp.
" Qq chứ tĩnh điện, xem bố là người ngu à. Hừ!!! Để xem mùa đông anh có biến thành cục đá hay không."
Hạ Cô Giang vừa nói nhưng vẫn quen cửa quen nẻo mà đem đồ vào phòng bếp, chính là khi bước vào lại lần nữa Hạ Cô Giang lại rú lên.
" Má ơi!!! Hạ Cô Hàn, anh tự nấu cơm saoooooo????"
Hỏi xong lại tự thấu bản thân ngu, nếu Hạ Cô Hàn không tự nấu cơm thì kêu cậu mua đồ ăn làm gì?
Hạ Cô Giang từ trong phòng bếp đi ra, nhìn Hạ Cô Hàn không khác gì nhìn Raccoon trốn trong container lén vượt biên vậy.
" Hạ Cô Hàn, ở riêng khiến anh trưởng thành rồi sao?"
Nhưng nhìn Hạ Cô Hàn nằm chèm bẹp trên ghế khiến cậu cảm thấy.....
Hạ Cô Hàn, thằng cha đó vẫn lười nhớt thây như xưa!!!!
Rõ ràng là người thông tuệ nhất gia tộc, có thể xưng là thiên tài, gánh trên mình sự kì vọng của gia tộc để đem gia tộc bước lên có đường huy hoàng, trở thành thiên sư tuyệt diễm.
Kết quả chính là....
Vừa lọt lòng, Hạ Cô Hàn đã nhuần nhuyễn thể hiện sự lười nhớt của bản thân. Những người khác trong gia tộc đang cuống cuồng tập luyện thì y cong đít mà ngủ, nhưng người khác thi thố triển lộ tài nghệ để thành thiên sư thì y vừa gãi đít vừa ngủ....
Hạ Cô Hàn thiên tư thông minh ai cũng thấy rõ, nhưng y lười ai cũng nhìn thấy trong mắt. Ba mẹ Hạ Cô Hàn nặng hơi mỏi cổ hết quật roi đốc thúc đến chửi rủa cũng không làm Hạ Cô Hàn thay đổi.
Cuối cùng, ba ba của Hạ Cô Hàn nổi điên mà đem y trục xuất khỏi Hạ gia, đoạn tuyệt quan hệ từ ngày đó.
Chuyện này cũng ầm ĩ trong giới thiên sư một thời gian, Hạ Cô Hàn là thiên tài trong giới vậy mà lại bị trục xuất khỏi gia tộc nên nhanh chóng trở thành trò cười.
Thẳng đến hôm nay, rất nhiều người đều cho rằng do đạo pháp không tiến bộ, dù bậc 1 của thiên sư cũng không đậu nên mới bị đá đi.
Hạ Cô Giang biết cái đó không phải sự thật, điện thật thì Hạ Cô Hàn chính là thâm tàng bất lộ, chính cậu cũng không nhìn ra thực lực của y.
Hạ Cô Hàn không biết Hạ Cô Giang đã tự kỷ đến miệt nào, chỉ mơ màng nói một câu.
" Mày không thấy ốc đồng tiên sinh của tao sao?"
Hạ Cô Giang không nghe thấy, nhưng “Ốc đồng tiên sinh” lại nghe đến rành mạch, nhìn Hạ Cô Hàn liếc mắt một cái, sau đó giơ tay nhéo khuôn mặt cậu vợ.
Bàn tay hắn một mảnh lạnh lẽo.
Cố Tấn Niên liền nhíu mày, tại sao nhiệt độ cơ thể của vợ hắn càng ngày lại càng thấp đến thế?
Hạ Cô Giang phục hồi tinh thần nhìn Hạ Cô Hàn đang nằm mà nhíu mi phẩy phẩy tay với không khí, thì không khỏi híp mắt... Mắc hùng bố gì,....
Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái, hỏi Hạ Cô Giang: " mày tới Vụ Châu làm gì vậy?"
Hạ Cô Giang chỉ có thể tạm thời thu hồi hoài nghi, mà nói nguyên nhân.
" Em nhận được nhiệm vụ, lại đây xử lý chút. À anh có biết Tinh Quang giải trí đâu không?"
Không chờ Hạ Cô Hàn trả lời, Hạ Cô Giang liền tự hỏi tự đáp, “ ầy, nhất định anh không biết rồi.”
“Mấy năm nay Tinh Quang giải trí đã xảy ra không ít chuyện, nhưng mỗi lần Hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu đến xử lí đều vô cùng nhẹ nhàng, chỉ là sau đó lại phát sinh việc như vậy tiếp."
Không khác gì loại ung mủ cứ ngoan cố mà lay lan, chỉ trấn áp nhất thời không thể trị tận gốc.
Nhưng có thật là khó trị tận gốc không thì Hạ Cô Giang còn chưa chắc.
" Đại bá hoài nghi Tinh Quang có uẩn khuất, nói trắng ra chính là bên Hiệp hội Thiên Sư của Vụ Châu bắt tay cùng Tinh Quang Giải Trí làm cái giao kèo gì đó. Nên mới kêu em tới đây âm thầm điều tra."
Vị Đại bá trong miệng Hạ Cô Giang chính là ba ba của Hạ Cô Hàn, cũng chính là gia chủ hiện tại của Hạ gia -- Hạ Vân Khai. Đầu năm nay vừa bị lừa trở thành hội trưởng của Hiệp hội Thiên Sư.
Hạ Vân Khai là người rất có trách nhiệm, khi được chọn thành hội trưởng thì liền hổ báo mà chỉnh đốn hiệp hội Thiên Sư.
Cái chết kì lạ của Tề Chính Vân được báo lên vừa lúc Hạ Vân Khai nhìn thấy, ông nhìn báo cáo đã nhận ra có điểm đáng ngờ.
Hạ Vân Khai cũng lo lắng trong Hiệp hội Thiên Sư có kẻ mật báo nên không ra lệnh cho người trong hội điều tra, mà im lặng về nhà kêu thằng cháu trai đi một chuyến đến Vụ Châu để kiểm chứng.
Hạ Cô Giang đang nói chuyện đồng thời cũng quan sát Hạ Cô Hàn, thấy thằng anh họ vẫn lười trương thây nứt cốt ưỡn ẹo bên đó, không vì cậu nhắc đến Hạ Vân Khai mà khó chịu hay gì cũng thở phào một hơi.
Theo lý thuyết, Hạ Cô Hàn là bị ba ba của y chính là Hạ Vân Khai tự tay xoá tên trên gia phả, là người ít nhiều cũng có oán giận!! Nhưng từ ngày bị xoá tên đến giờ, bộ dáng của Hạ Cô Hàn vẫn lười biếng, chả có tức giận ầm ĩ gì, như đó là điều hiển nhiên chả có liên quan gì đến y.
Khiến Hạ Cô Giang thật sự không hiểu nổi.
Quá là không hiểu nổi.
Hạ Cô Giang âm thầm lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó rút một cái thẻ ngân hàng từ túi quần ra đưa Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng, lại nhìn về phía Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Giang nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, “Đây là Đại bá nói em đưa cho anh, ông ấy nói không cần nói anh biết, nên anh biết rồi thì ngậm cái mồm lại."
Cái thẻ ngân hàng này không khác gì tấm lòng của ông cha già cất giấu cho thằng con, Hạ Cô Giang cũng không muốn giấu diếm Hạ Cô Hàn. Tuy khi đưa thẻ, khuôn mặt của Hạ Vân Khai đều lạnh lùng.
" Con đưa cái thẻ này cho Hạ Cô Hàn, mật mã là sinh nhật nó, dù gì cũng là con của Hạ Vân Khai ta, chết đói ngoài đường thì mặt mũi ta giấu chỗ nào?!"
Hạ Vân Khai tuy nói khó nghe, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn toát ra cảm tình cùng chân thành tha thiết.
Đến nay Hạ Cô Giang vẫn không thể lý giải Hạ Vân Khai vì cái gì khăng khăng muốn đem tên của Hạ Cô Hàn xoá đi. Không lẽ vì y lười??? Nhưng thằng cha này lười trước nay rồi mà. Chẳng lẽ lại vì Hạ gia đại nghiệp nên không thể nuôi nổi 1 thằng lười?????
Hạ Cô Giang phục hồi tinh thần lại, lại nhìn cái thẻ vẫn nằm trên quầy mà nhìn Hạ Cô Hàn.
" Anh không lấy sao? Dạo này có tiền xài à?"
Hạ Cô Hàn liền với tay cầm thẻ, sau đó nhét vào túi như chuyện hiển nhiên rồi thuận mồm nói:" có"
Hạ Cô Giang cũng không hỏi nhiều, xoay người hướng phòng bếp: " em chưa ăn gì, anh ăn mì không sẵn nấu luôn."
" Thôi!!!" Hạ Cô Hàn lên tiếng, lại nằm liệt trên ghế nằm.
Hạ Cô Giang ăn xong thì trời cũng đã tối.
Cửa hàng nhang đèn của Hạ Cô Hàn ngoại trừ mặt tiền để buôn bán thì bên trong còn phòng bếp, kế bên phòng bếp là cái cầu thang đi lên phía trên chính là phòng ngủ cùng nhà vệ sinh.
Hạ Cô Giang bằng tuổi với Hạ Cô Hàn, chỉ nhỏ hơn có 2 tháng. Khi còn nhỏ ở Hạ gia mấy đứa nhỏ ai cũng không muốn chơi với Hạ Cô Hàn vì sợ cái bệnh lười của y sẽ lây.
Còn Hạ Cô Giang lại khác, ngày nào cũng tíu tít xoay xung quanh Hạ Cô Hàn, có thể nói đồng lứa trong Hạ gia thì Hạ Cô Hàn và Hạ Cô Giang quan hệ tốt nhất, còn thường xuyên đắp chăn ngủ chung.
Hạ Cô Giang cũng không nghĩ nhiều, nên tắm rửa xong liền tò tò lên phòng, chuẩn bị xề lên giường thì Hạ Cô Hàn liền phán.
" Mày xuống ghế ở dưới lầu mà ngủ."
" Gì vậy má?" Hạ Cô Giang nhìn cái giường hơn mét tám khó hỉu mà hỏi:" cái giường rộng chà bá, ngủ hai người có bị sao?"
Hạ Cô Hàn đã nằm đến trên giường, ngáp một cái, khoé mắt đỏ hoe ẩm ướt, âm thanh nhũn ra.
" Tẩu tử mày không chịu!"
“Tẩu tử?!!!” Hạ Cô Giang bỗng lên hai tông giọng, khó tin mà nói:" từ khi nào em có tẩu tử? Sao em không biết giề hết vại?"
Giờ cậu mới hiểu tại sao Hạ Cô Hàn lại kêu mua đồ ăn, nguyên lai thằng chả có gấu rồi!
Ủa mà cậu đến này giờ trong tiệm ngoài trừ thằng anh ra cũng có thấy ai đâu????
Hạ Cô Hàn hướng trong chăn rụt rụt, thanh âm càng ngày càng mơ hồ, " tẩu tử mày vẫn luôn ở đây, mày không thấy thiệt hả?"
Câu nói rất bình thường nhưng lại khiến Hạ Cô Giang toàn thân nổi sải... Moẹ choa nó...
Hạ Cô Giang hiện tại đã là thiên sư bậc 2, đã mở Thiên Nhãn, có thể thấy những thứ giữa lằn ranh âm dương, nhưng ý của Hạ Cô Hàn là sao?
“Tẩu tử,” Hạ Cô Giang nhịn không được hô một câu, lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?”
Hạ Cô Hàn: “……”
Hạ Cô Hàn đang buồn ngủ bị một câu của Hạ Cô Giang mà cười như cương thi bật mồ, lấy chân đá đá vào lão quỷ đang ngồi ở mép giường.
" Lão quỷ, thằng em nó hỏi anh là thứ gì kia?"
Cố Tấn Niên thuận tay nắm lấy chân của Hạ Cô Hàn chân, lạnh không khác gì khối băng. Hắn xoa xoa một lúc, khiến Hạ Cô Hàn cảm thấy như có nguồn nhiệt từ lòng bàn chân truyền đến, hiệu quả khá nhỏ còn khiến Hạ Cô Hàn tưởng bản thân lầm.
Y cũng rút chân lại vào chăn, tuy là mùa hè nhưng chăn mền đều lạnh căm, Hạ Cô Hàn cuốn chăn như con nhộng vẫn không thấy ấm chút nào.
Mà trong mắt Hạ Cô Giang đang đứng một bên dần hiện ra một cái bóng, bận suit đen phẳng phiu, tóc tai còn chải kĩ lưỡng, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan thâm thúy mê người.
Gì thế lày...?????
Lúc này người nam nhân kia đang xoa chân cho Hạ Cô Hàn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc nhưng rất ái muội.
Khi hắn đem chân Hạ Cô Hàn nhét vào chăn mới đứng dậy nhìn về phía Hạ Cô Giang.
Ánh mắt nhàn nhạt, không mang theo bất luận tình cảm gì, nhưng áp lực phải gọi là max.
Hạ Cô Giang trợn mắt há hốc mồm, thật cẩn thận mà thử, “Tẩu…… Tẩu tử?”
“uhm.” Cố Tấn Niên không mặn không nhạt mà lên tiếng.
Hạ Cô Giang theo bản năng mà thộn mặt ra, sau đó vội vàng tự giới thiệu bản thân.
" Tẩu tử, em là Hạ Cô Giang, anh... Anh gọi tên là được."
“Cố Tấn Niên.” Cố Tấn Niên dứt khoát mà nói tên của mình.
Hạ Cô Giang tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi ra, ngoan ngoãn ôm chăn đi xuống.
Nhưng khi tới cửa vẫn không nhịn được mà thò đầu vào hì hì cười nói:" tẩu tử, anh với Hạ Cô Hàn tối nay có quẩy thì nhẹ nhàng một chút nha, phòng cách âm không tốt, em vẫn còn bé lắm."
Nói xong không đợi Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn phản ứng, nhanh chóng xuống lầu.
Thằng anh của cậu lười như lợn, khẳng định trên giường cũng chả muốn động, người kia là tẩu tử kỳ thật là ca phu mới đúng.
• Tẩu tử: chị dâu.
• Ca phu: anh rể.
Hạ Cô Giang vẫn là rất tò mò thân phận của Cố Tấn Niên, trực giác nói cho cậu biết người này dù là người hay quỷ cũng vô cùng nguy hiểm. Thằng anh của cậu ở nơi nào mà mò ra được kẻ như vậy không biết?
Hạ Cô Giang mang theo đầy bụng nghi hoặc mà nằm xuống con ghế bảo bối trong quầy của Hạ Cô Hàn, suy nghĩ đến thùy não cũng giật mà chả có manh mối nào.
Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết có phải lời nhắc vô giá của cậu có tác dụng hay không mà cả đêm vô cùng yên tĩnh.
Trên lầu trong phòng ngủ.
Khi Hạ Cô Giang xuống lầu Cố Tấn Niên liền lâm vào một loại nghi hoặc.
Hắn nghe tiếng thở của Hạ Cô Hàn liền biết y không ngủ, vì thế nằm xuống bên cạnh Hạ Cô Hàn mà hỏi.
" Đệ đệ em nói " quẩy " nghĩa là gì?"
Cố Tấn Niên không biết chính mình sống bao lâu, thời gian dài đã làm hắn quên không ít thứ, đến khi hắn gặp Hạ Cô Hàn thì linh hồn hỗn độn của hắn mới rõ ràng hơn chút nhưng vẫn rất trống rỗng.
Hạ Cô Hàn không nghĩ tới Cố Tấn Niên sẽ hỏi cái vấn đề này, thân thể cứng một chút, không biết giải thích thế nào với ông chồng quỷ đành ngậm mồm giả ngủ. Nào ngờ Cố Tấn Niên lại nói tiếp.
" Ta cũng thấy trong tiểu thuyết cũng có từ ' quẩy ' này, nhưng lại không diễn đạt rõ là thế nào, em biết hay không?"
Hạ Cô Hàn như thế nào biết? Y ngủ còn không đủ giấc thì lấy đâu ra tìm hiểu mấy cái này, nên liền chém đại mà nói chắc là nhảy đó.
Cố Tấn Niên biết cậu vợ đang chém nên cũng chả thèm để ý mà mở điện thoại lên xem Tịnh võng để coi " quẩy" là cái thể loại gì.
Nhưng kết quả là chả thu hoạch được gì cả.
Hắn mở khu bình luận lên mới biết đây là từ nhạy cảm bị cấm trên Tịnh võng nên không được viết.
Xem hết tiểu thuyết, Cố Tấn Niên không nhịn được mà cảm thán:" Tịnh võng hại ta!"'
Hạ Cô Hàn: “……”
Tịnh võng có hại Cố Tấn Niên hay không thì Hạ Cô Hàn không biết, nhưng cậu biết Tịnh võng đang cứu lão quỷ nhà cậu.
Hạ Cô Hàn mơ mơ màng màng như vậy nghĩ, không bao lâu liền chân chính mà ngủ để lại Cố Tấn Niên vẫn rối rắm với đời.
Chính là gã cũng không có gan để hỏi hướng dẫn sử dụng mà chỉ im lặng đứng một bên quầy, Gã cảm thấy chỉ có vị trí bên cạnh ông chủ nhỏ mới khiến gã thấy an toàn.
Hạ Cô Hàn ngồi một chút lại lơ mơ buồn ngủ, sau đó trực tiếp lơ luôn Chu Chí Cường mà lăn ra ngáy. Hơn một tiếng sau, chuông điện thoại của Chu Chí Cường reo vang phá vỡ không khí im lặng trong tiệm.
Gã vội vàng bấm tắt chuông sau đó khẽ nhìn về phía Hạ Cô Hàn rồi nhẹ nhàng bước ra ngoài cửa tiếp điện thoại.
Người gọi đến chính là trợ lý Trần, không biết nguyên nhân gì nhưng giọng điệu của trợ lý Trần vô cùng hoảng loạn.
Trợ lý Trần: “Đêm nay Vương tổng có việc, ngươi không cần mang Hứa Tư Nhã lại đây, có gì ta báo lại ngươi sau.”
Nhưng lời này của trợ lý Trần giống như hoãn tử hình cho Chu Chí Cường vậy, gã cầm điện thoại mà cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Gã biết cũng phải có ngày gã phải đưa Hứa Tư Nhã đi gặp Vương tổng nhưng kéo được ngày nào thì tốt ngày đó, chỉ mong Hạ Cô Hàn có biện pháp giải quyết Hứa Tư Nhã sớm.
Chu Chí Cường mang theo tin tức tốt này trở lại trong tiệm, không nhịn cười cùng Hạ Cô Hàn nói: “ ông chủ nhỏ, trợ lý Trần nói đêm nay không cần qua đó."
Hạ Cô Hàn ở trên ghế nằm trở mình, không biết có hay không nghe thấy.
Chu Chí Cường lại đợi trong chốc lát, thấy Hạ Cô Hàn thật không phản ứng, ôm lá bùa mà về.
Khi ra khỏi ngõ nhỏ thì vươn tay tìm chìa khoá xe nhưng đụng trúng tờ giấy, lấy ra coi thì chính là tờ giấy viết địa chỉ khi nãy gã đưa Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn khi nào đem trả lại cho gã?????
Chu Chí Cường không khỏi nhíu mày, chỉ cảm thấy ngón tay cầm tờ giấy nóng rát như bị bỏng, vô thức mà xoay đầu nhìn lại vào trong ngõ nhỏ,không biết vì sao lại thấy lạnh.
Chu Chí Cường lắc lắc đầu, nói cho chính mình tự doạ, sau đó rảo bước nhanh hơn đến xe để về nhà
Tiệm nhang đèn.
Hạ Cô Hàn cũng ngồi dậy, hướng về phía Cố Tấn Niên mà nói.
" Em đói."
Ầy, ngủ mà cũng tố sức quá đê.
Cố Tấn Niên nói gì nhưng lại dẹp điện thoại vào túi quần rồi vài phút sau trước mặt Hạ Cô Hàn có một chén cơm chiên trứng nóng hổi.
Cố Tấn Niên: “Ăn đi.”
Hạ Cô Hàn tiếp nhận cơm chiên trứng, chầm chậm mà ăn.
" Tủ lạnh hết nguyên liệu rồi, em chút nữa đi siêu thị đi." Vừa nói hắn vừa ngồi xuống tiếp tục rút điện thoại coi tiểu thuyết.
Hạ Cô Hàn đang ăn, nghe câu lão chồng quỷ nói thì cả người cứng đờ, cảm thấy cơm cũng chả còn ngon.
Tính tình tang....Vừa lúc di động vang lên.
Cố Tấn Niên liền cầm đưa qua cho Hạ Cô Hàn:" đệ đệ em nhắn nè."
Đệ đệ này chính là em họ.
Khi Hạ Cô Hàn bị trục xuất khỏi gia tộc cùng người của Hạ gia cắt đứt liên lạc. Thì chỉ có cậu em họ Hạ Cô Giang vẫn luôn giữ liên lạc với y. Bất quá vì lười nên Hạ Cô Hàn cũng rất ít khi rep tin từ Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Hàn cũng không có tiếp nhận di động, để Cố Tấn Niên đưa đến trước mặt cho y nhìn
Giang giang giang: Hạ Cô Hàn, em đến Vụ Châu rầu noè!
Giang giang giang: em đang đến tiệm của anh đó, nhanh chóng dọn dẹp đón thánh giá đê!!!
Hạ Cô Hàn múc muỗng cơm ăn sau đó hướng Cố Tấn Niên nói.
" Anh nhắn giúp em, kêu nó sẵn ghé qua siêu thị mua đồ luôn đi."
Cố Tấn Niên như đã thành quen bị Hạ Cô Hàn sai sử nên ngón tay cũng thoăn thoắt không khác thanh niên hiện đại mà rep lại tin cho Hạ Cô Giang, còn sẵn tay liệt kê một list đồ cần mua.
Hạ Cô Giang vừa bước xuống xe bus thì điệm thoại tẹt tẹt rung âm báo tin nhắn.mở ra thấy hơn ba tin của Hạ Cô Hàn đã khiến cậu bất ngờ không thôi. Nhưng nhìn vào nội dung thì chỉ muốn xuất nghiệp thành thơ!!!!
Giang giang giang: anh là người thiệt thì gâu một tiếng.
Giang giang giang: Hạ Cô Hàn, anh mà cũng bấm nhiều kí tự thế này sao?
Hạ Cô Hàn:……
Người đang thao tác trên điện thoại- Cố Tấn Niên trực tiếp trầm mặc, con vợ của hắn lười thế nào mà ai cũng biết thế.
Quả thật, Hạ Cô Giang không hổ là đệ đệ Hạ Cô Hàn, biết rất rõ về người anh của cậu.
Cố Tấn Niên không rep....
....
Một tiếng sau, cửa hàng nhang đèn tiếp đón một thanh niên, không ai khác chính là vị đệ đệ của Hạ Cô Hàn —— Hạ Cô Giang.
Cậu rất đơn giản một chiếc áo tshirt cùng quần jean giặt muốn bạc màu cùng giầu thể thao, nách thì quải thêm 2,3 túi lớn nhỏ tự phân hủy của siêu thị. Chính là khi đi đến cửa liền nhìn hai hình nhân giấy, sau đó rú lên như bị dựa.
" Năm một, năm hai, chào buổi chiều!!!!!"
Hai hình nhân giấy ngẩng đầu nhìn về Hạ Cô Giang, khoé miệng cứng ngắt cong lên kì quái, thoạt nhìn thực khϊếp người. Hạ Cô Giang lại lập tức quẳng hết đồ trên tay, xoa đầu Năm một, xoa má Năm hai mà phát cuồng.
" Đã lâu không gặp, sao hai đứa lại đáng iu thía này. Cưng quá!!!!" Quả thực yêu thích không buông tay.
“Hắc hắc hắc!”
Hai hình nhân giấy phát ra tiếng cười bén nhọn mà cùng Hạ Cô Giang khùng điên một hơi, sau đó Hạ Cô Giang mới xách túi đi vào bên trong.
Chính là bước vào được 2 bước cậu liền đậu mía, sau đó rất tao nhã mà hót.
" Con mịa nó Hạ Cô Hàn, trong tiệm sao lạnh dữ thần vậy? Giờ đang hè mà lạnh hơn điều hoà của siêu thị là sao?"
Hạ Cô Hàn nghe được tiếng của thằng em thì mơ màng ngó cái sau đó lại nhắm mắt lại, giọng nói lười biếng.
" Tĩnh điện."
Hạ Cô Giang nghe thằng anh phán câu đó thì môi liền giật giật bắt đầu phần khẩu nghiệp.
" Qq chứ tĩnh điện, xem bố là người ngu à. Hừ!!! Để xem mùa đông anh có biến thành cục đá hay không."
Hạ Cô Giang vừa nói nhưng vẫn quen cửa quen nẻo mà đem đồ vào phòng bếp, chính là khi bước vào lại lần nữa Hạ Cô Giang lại rú lên.
" Má ơi!!! Hạ Cô Hàn, anh tự nấu cơm saoooooo????"
Hỏi xong lại tự thấu bản thân ngu, nếu Hạ Cô Hàn không tự nấu cơm thì kêu cậu mua đồ ăn làm gì?
Hạ Cô Giang từ trong phòng bếp đi ra, nhìn Hạ Cô Hàn không khác gì nhìn Raccoon trốn trong container lén vượt biên vậy.
" Hạ Cô Hàn, ở riêng khiến anh trưởng thành rồi sao?"
Nhưng nhìn Hạ Cô Hàn nằm chèm bẹp trên ghế khiến cậu cảm thấy.....
Hạ Cô Hàn, thằng cha đó vẫn lười nhớt thây như xưa!!!!
Rõ ràng là người thông tuệ nhất gia tộc, có thể xưng là thiên tài, gánh trên mình sự kì vọng của gia tộc để đem gia tộc bước lên có đường huy hoàng, trở thành thiên sư tuyệt diễm.
Kết quả chính là....
Vừa lọt lòng, Hạ Cô Hàn đã nhuần nhuyễn thể hiện sự lười nhớt của bản thân. Những người khác trong gia tộc đang cuống cuồng tập luyện thì y cong đít mà ngủ, nhưng người khác thi thố triển lộ tài nghệ để thành thiên sư thì y vừa gãi đít vừa ngủ....
Hạ Cô Hàn thiên tư thông minh ai cũng thấy rõ, nhưng y lười ai cũng nhìn thấy trong mắt. Ba mẹ Hạ Cô Hàn nặng hơi mỏi cổ hết quật roi đốc thúc đến chửi rủa cũng không làm Hạ Cô Hàn thay đổi.
Cuối cùng, ba ba của Hạ Cô Hàn nổi điên mà đem y trục xuất khỏi Hạ gia, đoạn tuyệt quan hệ từ ngày đó.
Chuyện này cũng ầm ĩ trong giới thiên sư một thời gian, Hạ Cô Hàn là thiên tài trong giới vậy mà lại bị trục xuất khỏi gia tộc nên nhanh chóng trở thành trò cười.
Thẳng đến hôm nay, rất nhiều người đều cho rằng do đạo pháp không tiến bộ, dù bậc 1 của thiên sư cũng không đậu nên mới bị đá đi.
Hạ Cô Giang biết cái đó không phải sự thật, điện thật thì Hạ Cô Hàn chính là thâm tàng bất lộ, chính cậu cũng không nhìn ra thực lực của y.
Hạ Cô Hàn không biết Hạ Cô Giang đã tự kỷ đến miệt nào, chỉ mơ màng nói một câu.
" Mày không thấy ốc đồng tiên sinh của tao sao?"
Hạ Cô Giang không nghe thấy, nhưng “Ốc đồng tiên sinh” lại nghe đến rành mạch, nhìn Hạ Cô Hàn liếc mắt một cái, sau đó giơ tay nhéo khuôn mặt cậu vợ.
Bàn tay hắn một mảnh lạnh lẽo.
Cố Tấn Niên liền nhíu mày, tại sao nhiệt độ cơ thể của vợ hắn càng ngày lại càng thấp đến thế?
Hạ Cô Giang phục hồi tinh thần nhìn Hạ Cô Hàn đang nằm mà nhíu mi phẩy phẩy tay với không khí, thì không khỏi híp mắt... Mắc hùng bố gì,....
Hạ Cô Hàn đánh ngáp một cái, hỏi Hạ Cô Giang: " mày tới Vụ Châu làm gì vậy?"
Hạ Cô Giang chỉ có thể tạm thời thu hồi hoài nghi, mà nói nguyên nhân.
" Em nhận được nhiệm vụ, lại đây xử lý chút. À anh có biết Tinh Quang giải trí đâu không?"
Không chờ Hạ Cô Hàn trả lời, Hạ Cô Giang liền tự hỏi tự đáp, “ ầy, nhất định anh không biết rồi.”
“Mấy năm nay Tinh Quang giải trí đã xảy ra không ít chuyện, nhưng mỗi lần Hiệp hội Thiên Sư ở Vụ Châu đến xử lí đều vô cùng nhẹ nhàng, chỉ là sau đó lại phát sinh việc như vậy tiếp."
Không khác gì loại ung mủ cứ ngoan cố mà lay lan, chỉ trấn áp nhất thời không thể trị tận gốc.
Nhưng có thật là khó trị tận gốc không thì Hạ Cô Giang còn chưa chắc.
" Đại bá hoài nghi Tinh Quang có uẩn khuất, nói trắng ra chính là bên Hiệp hội Thiên Sư của Vụ Châu bắt tay cùng Tinh Quang Giải Trí làm cái giao kèo gì đó. Nên mới kêu em tới đây âm thầm điều tra."
Vị Đại bá trong miệng Hạ Cô Giang chính là ba ba của Hạ Cô Hàn, cũng chính là gia chủ hiện tại của Hạ gia -- Hạ Vân Khai. Đầu năm nay vừa bị lừa trở thành hội trưởng của Hiệp hội Thiên Sư.
Hạ Vân Khai là người rất có trách nhiệm, khi được chọn thành hội trưởng thì liền hổ báo mà chỉnh đốn hiệp hội Thiên Sư.
Cái chết kì lạ của Tề Chính Vân được báo lên vừa lúc Hạ Vân Khai nhìn thấy, ông nhìn báo cáo đã nhận ra có điểm đáng ngờ.
Hạ Vân Khai cũng lo lắng trong Hiệp hội Thiên Sư có kẻ mật báo nên không ra lệnh cho người trong hội điều tra, mà im lặng về nhà kêu thằng cháu trai đi một chuyến đến Vụ Châu để kiểm chứng.
Hạ Cô Giang đang nói chuyện đồng thời cũng quan sát Hạ Cô Hàn, thấy thằng anh họ vẫn lười trương thây nứt cốt ưỡn ẹo bên đó, không vì cậu nhắc đến Hạ Vân Khai mà khó chịu hay gì cũng thở phào một hơi.
Theo lý thuyết, Hạ Cô Hàn là bị ba ba của y chính là Hạ Vân Khai tự tay xoá tên trên gia phả, là người ít nhiều cũng có oán giận!! Nhưng từ ngày bị xoá tên đến giờ, bộ dáng của Hạ Cô Hàn vẫn lười biếng, chả có tức giận ầm ĩ gì, như đó là điều hiển nhiên chả có liên quan gì đến y.
Khiến Hạ Cô Giang thật sự không hiểu nổi.
Quá là không hiểu nổi.
Hạ Cô Giang âm thầm lắc đầu, không muốn nghĩ đến chuyện này nữa, sau đó rút một cái thẻ ngân hàng từ túi quần ra đưa Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn nhìn thoáng qua thẻ ngân hàng, lại nhìn về phía Hạ Cô Giang.
Hạ Cô Giang nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định ăn ngay nói thật, “Đây là Đại bá nói em đưa cho anh, ông ấy nói không cần nói anh biết, nên anh biết rồi thì ngậm cái mồm lại."
Cái thẻ ngân hàng này không khác gì tấm lòng của ông cha già cất giấu cho thằng con, Hạ Cô Giang cũng không muốn giấu diếm Hạ Cô Hàn. Tuy khi đưa thẻ, khuôn mặt của Hạ Vân Khai đều lạnh lùng.
" Con đưa cái thẻ này cho Hạ Cô Hàn, mật mã là sinh nhật nó, dù gì cũng là con của Hạ Vân Khai ta, chết đói ngoài đường thì mặt mũi ta giấu chỗ nào?!"
Hạ Vân Khai tuy nói khó nghe, nhưng trong lúc lơ đãng vẫn toát ra cảm tình cùng chân thành tha thiết.
Đến nay Hạ Cô Giang vẫn không thể lý giải Hạ Vân Khai vì cái gì khăng khăng muốn đem tên của Hạ Cô Hàn xoá đi. Không lẽ vì y lười??? Nhưng thằng cha này lười trước nay rồi mà. Chẳng lẽ lại vì Hạ gia đại nghiệp nên không thể nuôi nổi 1 thằng lười?????
Hạ Cô Giang phục hồi tinh thần lại, lại nhìn cái thẻ vẫn nằm trên quầy mà nhìn Hạ Cô Hàn.
" Anh không lấy sao? Dạo này có tiền xài à?"
Hạ Cô Hàn liền với tay cầm thẻ, sau đó nhét vào túi như chuyện hiển nhiên rồi thuận mồm nói:" có"
Hạ Cô Giang cũng không hỏi nhiều, xoay người hướng phòng bếp: " em chưa ăn gì, anh ăn mì không sẵn nấu luôn."
" Thôi!!!" Hạ Cô Hàn lên tiếng, lại nằm liệt trên ghế nằm.
Hạ Cô Giang ăn xong thì trời cũng đã tối.
Cửa hàng nhang đèn của Hạ Cô Hàn ngoại trừ mặt tiền để buôn bán thì bên trong còn phòng bếp, kế bên phòng bếp là cái cầu thang đi lên phía trên chính là phòng ngủ cùng nhà vệ sinh.
Hạ Cô Giang bằng tuổi với Hạ Cô Hàn, chỉ nhỏ hơn có 2 tháng. Khi còn nhỏ ở Hạ gia mấy đứa nhỏ ai cũng không muốn chơi với Hạ Cô Hàn vì sợ cái bệnh lười của y sẽ lây.
Còn Hạ Cô Giang lại khác, ngày nào cũng tíu tít xoay xung quanh Hạ Cô Hàn, có thể nói đồng lứa trong Hạ gia thì Hạ Cô Hàn và Hạ Cô Giang quan hệ tốt nhất, còn thường xuyên đắp chăn ngủ chung.
Hạ Cô Giang cũng không nghĩ nhiều, nên tắm rửa xong liền tò tò lên phòng, chuẩn bị xề lên giường thì Hạ Cô Hàn liền phán.
" Mày xuống ghế ở dưới lầu mà ngủ."
" Gì vậy má?" Hạ Cô Giang nhìn cái giường hơn mét tám khó hỉu mà hỏi:" cái giường rộng chà bá, ngủ hai người có bị sao?"
Hạ Cô Hàn đã nằm đến trên giường, ngáp một cái, khoé mắt đỏ hoe ẩm ướt, âm thanh nhũn ra.
" Tẩu tử mày không chịu!"
“Tẩu tử?!!!” Hạ Cô Giang bỗng lên hai tông giọng, khó tin mà nói:" từ khi nào em có tẩu tử? Sao em không biết giề hết vại?"
Giờ cậu mới hiểu tại sao Hạ Cô Hàn lại kêu mua đồ ăn, nguyên lai thằng chả có gấu rồi!
Ủa mà cậu đến này giờ trong tiệm ngoài trừ thằng anh ra cũng có thấy ai đâu????
Hạ Cô Hàn hướng trong chăn rụt rụt, thanh âm càng ngày càng mơ hồ, " tẩu tử mày vẫn luôn ở đây, mày không thấy thiệt hả?"
Câu nói rất bình thường nhưng lại khiến Hạ Cô Giang toàn thân nổi sải... Moẹ choa nó...
Hạ Cô Giang hiện tại đã là thiên sư bậc 2, đã mở Thiên Nhãn, có thể thấy những thứ giữa lằn ranh âm dương, nhưng ý của Hạ Cô Hàn là sao?
“Tẩu tử,” Hạ Cô Giang nhịn không được hô một câu, lại hỏi: “Ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?”
Hạ Cô Hàn: “……”
Hạ Cô Hàn đang buồn ngủ bị một câu của Hạ Cô Giang mà cười như cương thi bật mồ, lấy chân đá đá vào lão quỷ đang ngồi ở mép giường.
" Lão quỷ, thằng em nó hỏi anh là thứ gì kia?"
Cố Tấn Niên thuận tay nắm lấy chân của Hạ Cô Hàn chân, lạnh không khác gì khối băng. Hắn xoa xoa một lúc, khiến Hạ Cô Hàn cảm thấy như có nguồn nhiệt từ lòng bàn chân truyền đến, hiệu quả khá nhỏ còn khiến Hạ Cô Hàn tưởng bản thân lầm.
Y cũng rút chân lại vào chăn, tuy là mùa hè nhưng chăn mền đều lạnh căm, Hạ Cô Hàn cuốn chăn như con nhộng vẫn không thấy ấm chút nào.
Mà trong mắt Hạ Cô Giang đang đứng một bên dần hiện ra một cái bóng, bận suit đen phẳng phiu, tóc tai còn chải kĩ lưỡng, khuôn mặt góc cạnh ngũ quan thâm thúy mê người.
Gì thế lày...?????
Lúc này người nam nhân kia đang xoa chân cho Hạ Cô Hàn, bộ dáng vô cùng nghiêm túc nhưng rất ái muội.
Khi hắn đem chân Hạ Cô Hàn nhét vào chăn mới đứng dậy nhìn về phía Hạ Cô Giang.
Ánh mắt nhàn nhạt, không mang theo bất luận tình cảm gì, nhưng áp lực phải gọi là max.
Hạ Cô Giang trợn mắt há hốc mồm, thật cẩn thận mà thử, “Tẩu…… Tẩu tử?”
“uhm.” Cố Tấn Niên không mặn không nhạt mà lên tiếng.
Hạ Cô Giang theo bản năng mà thộn mặt ra, sau đó vội vàng tự giới thiệu bản thân.
" Tẩu tử, em là Hạ Cô Giang, anh... Anh gọi tên là được."
“Cố Tấn Niên.” Cố Tấn Niên dứt khoát mà nói tên của mình.
Hạ Cô Giang tuy rằng đầy bụng nghi hoặc, nhưng vẫn không hỏi ra, ngoan ngoãn ôm chăn đi xuống.
Nhưng khi tới cửa vẫn không nhịn được mà thò đầu vào hì hì cười nói:" tẩu tử, anh với Hạ Cô Hàn tối nay có quẩy thì nhẹ nhàng một chút nha, phòng cách âm không tốt, em vẫn còn bé lắm."
Nói xong không đợi Cố Tấn Niên cùng Hạ Cô Hàn phản ứng, nhanh chóng xuống lầu.
Thằng anh của cậu lười như lợn, khẳng định trên giường cũng chả muốn động, người kia là tẩu tử kỳ thật là ca phu mới đúng.
• Tẩu tử: chị dâu.
• Ca phu: anh rể.
Hạ Cô Giang vẫn là rất tò mò thân phận của Cố Tấn Niên, trực giác nói cho cậu biết người này dù là người hay quỷ cũng vô cùng nguy hiểm. Thằng anh của cậu ở nơi nào mà mò ra được kẻ như vậy không biết?
Hạ Cô Giang mang theo đầy bụng nghi hoặc mà nằm xuống con ghế bảo bối trong quầy của Hạ Cô Hàn, suy nghĩ đến thùy não cũng giật mà chả có manh mối nào.
Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ, cũng không biết có phải lời nhắc vô giá của cậu có tác dụng hay không mà cả đêm vô cùng yên tĩnh.
Trên lầu trong phòng ngủ.
Khi Hạ Cô Giang xuống lầu Cố Tấn Niên liền lâm vào một loại nghi hoặc.
Hắn nghe tiếng thở của Hạ Cô Hàn liền biết y không ngủ, vì thế nằm xuống bên cạnh Hạ Cô Hàn mà hỏi.
" Đệ đệ em nói " quẩy " nghĩa là gì?"
Cố Tấn Niên không biết chính mình sống bao lâu, thời gian dài đã làm hắn quên không ít thứ, đến khi hắn gặp Hạ Cô Hàn thì linh hồn hỗn độn của hắn mới rõ ràng hơn chút nhưng vẫn rất trống rỗng.
Hạ Cô Hàn không nghĩ tới Cố Tấn Niên sẽ hỏi cái vấn đề này, thân thể cứng một chút, không biết giải thích thế nào với ông chồng quỷ đành ngậm mồm giả ngủ. Nào ngờ Cố Tấn Niên lại nói tiếp.
" Ta cũng thấy trong tiểu thuyết cũng có từ ' quẩy ' này, nhưng lại không diễn đạt rõ là thế nào, em biết hay không?"
Hạ Cô Hàn như thế nào biết? Y ngủ còn không đủ giấc thì lấy đâu ra tìm hiểu mấy cái này, nên liền chém đại mà nói chắc là nhảy đó.
Cố Tấn Niên biết cậu vợ đang chém nên cũng chả thèm để ý mà mở điện thoại lên xem Tịnh võng để coi " quẩy" là cái thể loại gì.
Nhưng kết quả là chả thu hoạch được gì cả.
Hắn mở khu bình luận lên mới biết đây là từ nhạy cảm bị cấm trên Tịnh võng nên không được viết.
Xem hết tiểu thuyết, Cố Tấn Niên không nhịn được mà cảm thán:" Tịnh võng hại ta!"'
Hạ Cô Hàn: “……”
Tịnh võng có hại Cố Tấn Niên hay không thì Hạ Cô Hàn không biết, nhưng cậu biết Tịnh võng đang cứu lão quỷ nhà cậu.
Hạ Cô Hàn mơ mơ màng màng như vậy nghĩ, không bao lâu liền chân chính mà ngủ để lại Cố Tấn Niên vẫn rối rắm với đời.