Chương 3
5.
Chỗ công ty tôi cách quảng trường thời đại ba mươi phút lái xe.
Vì để đảm bảo yêu cầu nhiệt độ của cà phê là 45°C mà tôi còn bắt xe để về.
Kết quả khi tôi cung kính dâng cốc cà phê lên đưa cho anh ta, anh ta chỉ nhìn thoáng qua, ngay cả chạm vào cũng chưa chạm đã nói:
"Đổ hết đi."
"Vâng ông chủ."
Tôi vừa định rời đi anh ta đã mở miệng:
"Sửa lại tư liệu của nhân viên bộ phận thị trường trong ba năm gần đây rồi đưa lại cho tôi."
Thẩm Dịch đưa cho tôi một đống tư liệu: "Chỗ này cũ quá rồi."
Ngoài mặt tôi vẫn cười hì hì nhưng trong lòng không biết đã mắng anh ta bao nhiêu lần.
"Chậm nhất là sáng sớm ngày mai phải có cho tôi."
Anh ta có biết bộ phận thị trường có bao nhiêu nhân viên không?
Hơn một trăm nhân viên đó!
Nếu như phải sửa lại chỗ tư liệu này có khả năng là tôi phải thức đêm tăng ca.
À không tôi thu hồi lại lời trước đó, không phải là có khả năng mà là chắc chắn!
Buổi tối.
Quả nhiên như tôi dự đoán, không có gì bất ngờ tôi phải tăng ca.
Tôi nhìn mọi người lục đục đi về nhà, còn tôi, phải khổ sở sửa sang lại mới hơn bảy mươi ba tư liệu.
Một đồng nghiệp khá thân với tôi lúc về nhà còn lại cổ vũ một tiếng: "Cố lên!"
Không biết qua bao lâu.
Trên bàn làm việc của tôi xuất hiện một cái bóng.
Không biết là đồng nghiệp nào muốn lại đây xem náo nhiệt cho nên tôi không ngẩng đầu lên mà bực bội phất tay: "Tôi biết phải cố lên rồi, cô không cần phải nói nữa."
Cái bóng kia hơi lung lay.
"Đừng lắc lắc nữa, tan tầm rồi về nhà nhanh đi."
Cái bóng kia vẫn lung lay
Tôi tức đến mức sùi bọt mép, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thẩm Dịch bỏ tay vào túi, rũ mắt nhìn tôi.
"Ơ…. Ông chủ."
Thẩm Dịch cong môi như là sung sướng trước thảm cảnh của tôi.
"Cố lên."
Hai chữ này đối với tôi mà nói chẳng khác nào mồi lửa.
Nhưng từ miệng ông chủ phát ra khác với đồng nghiệp phát ra.
Tôi chỉ có thể mỉm cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Có điều lạ là Thẩm Dịch nói với tôi xong thì quay về văn phòng tiếp tục tăng ca.
Như là đang nói với tôi rằng: Nhìn đi, ngay cả ông chủ như tôi cũng phải tăng ca, cô có gì mà phải oán giận nữa?
Chờ đến khi tôi vất vả ngược xuôi sửa sang lại tư liệu xong thì đã mười giờ tối.
Chuyến xe cuối cùng cũng đã đi.
Hôm nay vì giúp Thẩm Dịch đi mua cà phê mà tôi đã bắt xe một lần.
Tiền gọi xe rất đắt nhưng đi bộ về lại không an toàn.
Cho nên tôi đi gõ cửa văn phòng Thẩm Dịch. Truyện Xuyên Nhanh
6.
Lá gan tôi to hơn một chút: "Ông chủ, có thể chi trả tiền gọi xe không?"
Thẩm Dịch ngẩng đầu từ đống tư liệu, mặt mày hiện rõ sự mệt mỏi:
"Tiền xe gì?
Tôi cẩn thận nói: "Tiền xe đi mua cà phê…"
"Cô cảm thấy sao?" Thẩm Dịch dùng ngòi bút đập đập lên bàn.
Tôi hít sâu một cái:
"Tôi cảm thấy được."
Thẩm Dịch xoa xoa chỗ giữa hai hàng lông mày, nhìn thoáng qua đồng hồ, nghĩ một lát như là đang rối rắm việc gì đó.
Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu:
"Vậy được."
Trong lòng tôi vui vẻ: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm tài vụ."
Vừa muốn xoay người đi thì Thẩm Dịch đã gọi tôi lại:
"Không phải là đưa tiền mà chúng ta đi cùng nhau."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm:
"Hả?"
Có lẽ là anh ta thấy bất lực trước sự ngu ngơ của tôi: "Tôi đưa cô về."
Ồ…
Chờ đến khi tôi trở lại chỗ làm việc mới dần dần tỉnh táo lại.
Ý của ông chủ là muốn làm tài xế cho tôi?
Còn có được chuyện tốt này?
Trong lúc nhất thời thiếu chút nữa là tôi đã quên những oán giận bị hắn bóc lột.
Sau này nhớ lại tình cảnh thảm hại của tôi ngày hôm nay, tôi chỉ nói với bản thân: Đây là việc mà anh ta nên làm.
Vì thế kích động trong lòng cũng bình ổn lại.
Nhưng Thẩm Dịch đúng là phú nhị đại, đây là lần đầu tiên tôi được ngồi Bentley.
Siêu xe đúng là siêu xe, chỗ ngồi cũng rất thoải mái.
Tôi ngồi ra ghế sau thoải mái nằm ườn. Lỡ đãng nhìn về kính chiếu hậu thẳng với ánh mắt của Thẩm Dịch.
Ánh sáng trong xe yếu ớt nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta kỳ lạ sao sao.
Sau đó tôi mới ý thức được tư thế của mình không được tốt cho lắm.
Nhìn như bao cát nằm đó để người ta giải sầu.
Tôi vội vàng ngồi thẳng:
"Ngại quá, tôi thấy hơi mệt mỏi nên mới… mới…."
Từ trong gương Thẩm Dịch thấy dáng vẻ khẩn trương của tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ:
"Không sao."
Lúc anh ta lái xe rất chuyên chú cả quãng đường đi cơ hồ là không nói chuyện, nửa giờ sau tôi đã về đến nhà.
Có phải đây là chỗ tốt của xe không?
Lúc chúng tôi cùng đi lên thang máy thì bắt gặp một người vạm vỡ cũng đi vào.
Khói thuốc toát ra khắp không gian hẹp này khiến tôi không nhịn được ho vài tiếng.
Thẩm Dịch đứng trước tôi, bỏ tay vào túi quần.
Nghe thấy tôi ho khan không ngừng anh ta chuyển tầm mắt liếc tôi một cái, nhíu mày lại.
Sau đó anh ta quay đầu nói với người vạm vỡ kia: "Người anh em, nơi công cộng thì đừng hút thuốc."
Đúng lúc đến tầng mà người vạm vỡ kia ở, anh ta xoay người lại cực kỳ khinh thường mà nói một tiếng: "Muốn ân ái thì đóng cửa lại mà ân ái."
Rồi anh ta gạt tàn thuốc, bước ra thang máy.
Chỉ để lại gương mặt đang xấu hổ của tôi cùng với tấm lưng của con người bình tĩnh là Thẩm Dịch.
Tôi lựa chọn cách đánh vỡ sự xấu hổ này.
"Cảm… Cảm ơn."
Thẩm Dịch không quay lại chỉ nói một câu lạnh lùng: "Là tôi sợ bản thân bị sặc."
Được rồi, là do tôi tự mình đa tình
Chỗ công ty tôi cách quảng trường thời đại ba mươi phút lái xe.
Vì để đảm bảo yêu cầu nhiệt độ của cà phê là 45°C mà tôi còn bắt xe để về.
Kết quả khi tôi cung kính dâng cốc cà phê lên đưa cho anh ta, anh ta chỉ nhìn thoáng qua, ngay cả chạm vào cũng chưa chạm đã nói:
"Đổ hết đi."
"Vâng ông chủ."
Tôi vừa định rời đi anh ta đã mở miệng:
"Sửa lại tư liệu của nhân viên bộ phận thị trường trong ba năm gần đây rồi đưa lại cho tôi."
Thẩm Dịch đưa cho tôi một đống tư liệu: "Chỗ này cũ quá rồi."
Ngoài mặt tôi vẫn cười hì hì nhưng trong lòng không biết đã mắng anh ta bao nhiêu lần.
"Chậm nhất là sáng sớm ngày mai phải có cho tôi."
Anh ta có biết bộ phận thị trường có bao nhiêu nhân viên không?
Hơn một trăm nhân viên đó!
Nếu như phải sửa lại chỗ tư liệu này có khả năng là tôi phải thức đêm tăng ca.
À không tôi thu hồi lại lời trước đó, không phải là có khả năng mà là chắc chắn!
Buổi tối.
Quả nhiên như tôi dự đoán, không có gì bất ngờ tôi phải tăng ca.
Tôi nhìn mọi người lục đục đi về nhà, còn tôi, phải khổ sở sửa sang lại mới hơn bảy mươi ba tư liệu.
Một đồng nghiệp khá thân với tôi lúc về nhà còn lại cổ vũ một tiếng: "Cố lên!"
Không biết qua bao lâu.
Trên bàn làm việc của tôi xuất hiện một cái bóng.
Không biết là đồng nghiệp nào muốn lại đây xem náo nhiệt cho nên tôi không ngẩng đầu lên mà bực bội phất tay: "Tôi biết phải cố lên rồi, cô không cần phải nói nữa."
Cái bóng kia hơi lung lay.
"Đừng lắc lắc nữa, tan tầm rồi về nhà nhanh đi."
Cái bóng kia vẫn lung lay
Tôi tức đến mức sùi bọt mép, bỗng nhiên ngẩng đầu.
Thẩm Dịch bỏ tay vào túi, rũ mắt nhìn tôi.
"Ơ…. Ông chủ."
Thẩm Dịch cong môi như là sung sướng trước thảm cảnh của tôi.
"Cố lên."
Hai chữ này đối với tôi mà nói chẳng khác nào mồi lửa.
Nhưng từ miệng ông chủ phát ra khác với đồng nghiệp phát ra.
Tôi chỉ có thể mỉm cười: "Tôi sẽ cố gắng."
Có điều lạ là Thẩm Dịch nói với tôi xong thì quay về văn phòng tiếp tục tăng ca.
Như là đang nói với tôi rằng: Nhìn đi, ngay cả ông chủ như tôi cũng phải tăng ca, cô có gì mà phải oán giận nữa?
Chờ đến khi tôi vất vả ngược xuôi sửa sang lại tư liệu xong thì đã mười giờ tối.
Chuyến xe cuối cùng cũng đã đi.
Hôm nay vì giúp Thẩm Dịch đi mua cà phê mà tôi đã bắt xe một lần.
Tiền gọi xe rất đắt nhưng đi bộ về lại không an toàn.
Cho nên tôi đi gõ cửa văn phòng Thẩm Dịch. Truyện Xuyên Nhanh
6.
Lá gan tôi to hơn một chút: "Ông chủ, có thể chi trả tiền gọi xe không?"
Thẩm Dịch ngẩng đầu từ đống tư liệu, mặt mày hiện rõ sự mệt mỏi:
"Tiền xe gì?
Tôi cẩn thận nói: "Tiền xe đi mua cà phê…"
"Cô cảm thấy sao?" Thẩm Dịch dùng ngòi bút đập đập lên bàn.
Tôi hít sâu một cái:
"Tôi cảm thấy được."
Thẩm Dịch xoa xoa chỗ giữa hai hàng lông mày, nhìn thoáng qua đồng hồ, nghĩ một lát như là đang rối rắm việc gì đó.
Cuối cùng anh ta vẫn gật đầu:
"Vậy được."
Trong lòng tôi vui vẻ: "Ngày mai tôi sẽ đi tìm tài vụ."
Vừa muốn xoay người đi thì Thẩm Dịch đã gọi tôi lại:
"Không phải là đưa tiền mà chúng ta đi cùng nhau."
Tôi ngạc nhiên nhìn anh ta chằm chằm:
"Hả?"
Có lẽ là anh ta thấy bất lực trước sự ngu ngơ của tôi: "Tôi đưa cô về."
Ồ…
Chờ đến khi tôi trở lại chỗ làm việc mới dần dần tỉnh táo lại.
Ý của ông chủ là muốn làm tài xế cho tôi?
Còn có được chuyện tốt này?
Trong lúc nhất thời thiếu chút nữa là tôi đã quên những oán giận bị hắn bóc lột.
Sau này nhớ lại tình cảnh thảm hại của tôi ngày hôm nay, tôi chỉ nói với bản thân: Đây là việc mà anh ta nên làm.
Vì thế kích động trong lòng cũng bình ổn lại.
Nhưng Thẩm Dịch đúng là phú nhị đại, đây là lần đầu tiên tôi được ngồi Bentley.
Siêu xe đúng là siêu xe, chỗ ngồi cũng rất thoải mái.
Tôi ngồi ra ghế sau thoải mái nằm ườn. Lỡ đãng nhìn về kính chiếu hậu thẳng với ánh mắt của Thẩm Dịch.
Ánh sáng trong xe yếu ớt nhưng sao tôi cứ cảm thấy ánh mắt của anh ta kỳ lạ sao sao.
Sau đó tôi mới ý thức được tư thế của mình không được tốt cho lắm.
Nhìn như bao cát nằm đó để người ta giải sầu.
Tôi vội vàng ngồi thẳng:
"Ngại quá, tôi thấy hơi mệt mỏi nên mới… mới…."
Từ trong gương Thẩm Dịch thấy dáng vẻ khẩn trương của tôi, khóe miệng nhếch lên một độ cong rất nhỏ:
"Không sao."
Lúc anh ta lái xe rất chuyên chú cả quãng đường đi cơ hồ là không nói chuyện, nửa giờ sau tôi đã về đến nhà.
Có phải đây là chỗ tốt của xe không?
Lúc chúng tôi cùng đi lên thang máy thì bắt gặp một người vạm vỡ cũng đi vào.
Khói thuốc toát ra khắp không gian hẹp này khiến tôi không nhịn được ho vài tiếng.
Thẩm Dịch đứng trước tôi, bỏ tay vào túi quần.
Nghe thấy tôi ho khan không ngừng anh ta chuyển tầm mắt liếc tôi một cái, nhíu mày lại.
Sau đó anh ta quay đầu nói với người vạm vỡ kia: "Người anh em, nơi công cộng thì đừng hút thuốc."
Đúng lúc đến tầng mà người vạm vỡ kia ở, anh ta xoay người lại cực kỳ khinh thường mà nói một tiếng: "Muốn ân ái thì đóng cửa lại mà ân ái."
Rồi anh ta gạt tàn thuốc, bước ra thang máy.
Chỉ để lại gương mặt đang xấu hổ của tôi cùng với tấm lưng của con người bình tĩnh là Thẩm Dịch.
Tôi lựa chọn cách đánh vỡ sự xấu hổ này.
"Cảm… Cảm ơn."
Thẩm Dịch không quay lại chỉ nói một câu lạnh lùng: "Là tôi sợ bản thân bị sặc."
Được rồi, là do tôi tự mình đa tình