Chương 81: (Hoàn)
Tống Vũ Băng cắn môi dưới, lén lút vẫy tay với Sư Giá, bộ dáng kia như thể cô bé cần Sư Giá nghiêng người để có thể thì thầm với nàng.
Sư Giá thấy thế, không khỏi cảm thấy càng thêm tò mò, được rồi, nàng liền tới nghe xem rốt cuộc trong đầu nhỏ của con gái nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
Sư Giá cúi đầu lắng nghe.
Hơi thở nhẹ nhàng của Tống Vũ Băng như một chiếc lông vũ, sượt qua vành tai nàng. Ngay lúc Sư Giá đang cảm thấy trong lòng một mảnh yên bình cùng ấm áp, lại rất nhanh bị Tống Vũ Băng nói ra một câu làm cho tức giận đến đầu có chút phát đau, đương nhiên tức giận này không phải đối với Tống Vũ Băng.
"Tang Tang nói chỉ có thông minh nhất mới có thể có vợ xinh đẹp như mama!"
Bởi vì Tang Thúc thường ở nhà nhiều hơn, bình thường cũng dành nhiều thời gian cho cô bé hơn, Tang Thúc lại là người cưng chiều con cái, Tống Vũ Băng trước kia nghe Tống lão sư gọi Tang Thúc là Tang Tang, vì vậy học theo, cũng gọi Tang Thúc là Tang Tang. Sư Giá đã sửa lại cho cô bé nhiều lần, để cho cô bé gọi Tang Thúc là mama, nhưng Tống Vũ Băng lại là quỷ tinh ranh, liền mở to đôi mắt đen như mực, không hiểu hỏi: "Vậy tại sao Vũ Băng có hai mama, về sau khi con gọi mama, là đang gọi ai?"
Sư Giá: "..."
Ngược lại là Tang Thúc, rất vui vẻ xoa đầu con gái nhà mình, một chút nguyên tắc cũng không có, trực tiếp mở miệng nói: "Tang Tang thì Tang Tang, con gái nhà chúng ta muốn gọi thế nào thì gọi."
Kết quả là danh xưng này vẫn không bị thay đổi.
Mà lúc nay, nghe Tống Vũ Băng trả lời, Sư Giá cơ hồ không nhịn được muốn lập tức từ trên giường đứng lên, nàng là muốn đi tìm Tang Thúc hỏi rõ ràng, hỏi xem cô đang dạy con mình cái gì!
Nhưng Sư Giá còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Tống Vũ Băng kéo lại trước.
Tống Vũ Băng: "Đây có phải là thật không, mama?"
Sư Giá: "..."
Dưới đáy lòng nàng nhiều lần nhắc nhở chính mình, phải nhịn xuống, không thể nổi giận với con, cho dù lát nữa muốn đi tìm Tang Thúc tính sổ, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt đứa bé.
Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại từ cơn tức giận dâng trào trong lòng, Sư Giá vuốt cái đầu nhỏ của Tống Vũ Băng, lắc đầu nói: "Không phải, mama biết hiện tại đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như con cần lo lắng. Nhưng, thông minh một chút, tóm lại là không có gì xấu."
Tống Vũ Băng làm sao có thể hiểu được ý tứ của Sư GIá, cô bé cái hiểu cái không ngáp một cái.
Sư Giá vỗ lưng cô bé, dỗ cô bé ngủ trước.
Khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền vào tai mình, Sư Giá mới bế cô bé trong lòng, đặt lên gối, còn mình thì nhẹ nhàng bước xuống giường.
Bây giờ nàng phải đi tính sổ với Tang Thúc!
Tang Thúc lúc này làm sao biết được con gái bảo bối đã không chút lưu tình bán đứng mình.
Khi Tang Thúc đang thoa kem trên cổ thì nhìn thấy Sư Giá hùng hổ đi đến, cô ở trong gương cùng ánh mắt của Sư Giá chạm nhau, còn tưởng mình nhìn nhầm. Bằng không lúc này vì sao vợ cô lại có bộ dáng hận không thể cầm đao đến gặp cô như vậy?
"Giá Giá?" Tang Thúc thử dò xét hỏi: "Làm sao vậy? Vũ Băng chọc giận em à? Không sao, ngày mai chị sẽ đi dỗ con bé."
Tang Thúc vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sư Giá hừ lạnh một tiếng, vỗ vào cái ót xinh đẹp của cô, chất vấn: "Dỗ con bé? Dỗ thế nào? Nói cho con bé biết trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái xinh đẹp? Nói có vợ tương lai của con bé ở trong đó?"
"Hahaha, sao có thể..." Tang Thúc theo bản năng muốn phản bác, còn tưởng Sư Giá đang nói đùa với mình. Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy những lời này có chút quen tai, hình như... cô từng nói điều tương tự với bạn nhỏ nào đó...
Tang Thúc đột nhiên ngừng nói, giống như là bị mắc nghẹn, hiện tại rất muốn đem ánh mắt đối diện với Sư Giá dời đi.
Sư Giá có thể cho cô toại nguyện sao?
Lúc này lực chú ý của Sư Giá đều đặt trên người Tang Thúc, nhìn thấy Tang Thúc trong nháy mắt muốn chạy trốn, lúc này đã tiến lên chặn Tang Thúc lại: "Nói đi, chị nói tiếp cho em nghe một chút, chị cũng cảm thấy cái này nghe rất khó tin phải không?"
Tang Thúc: "..."
Làm sao bây giờ, hiện tại vợ cô rất hung dữ, hơn nữa thoạt nhìn rất không dễ dỗ.
Sư Giá lúc này đâu phải là muốn Tang Thúc dỗ mình? Nàng chỉ đơn thuần là muốn "hét" với Tang Thúc.
"Bình thường chị nói với con những lời chó má gì vậy?" Sư Giá không nhịn được mà chửi thề, "Bảo con bé thông minh một chút, sau này có thể tìm được vợ?" Sư Giá thừa thắng xông lên, thấy sắc mặt Tang Thúc có chút ngượng ngùng, đuổi theo hỏi.
Tang Thúc ở trong lòng "A" một tiếng, cô vốn còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng cô và Tống Vũ Băng là liên minh không thể phá vỡ, kết quả nào biết tiểu đồng minh đặc biệt không đáng tin cậy, thừa dịp cô không chú ý, liền bán đứng cô.
Tang Thúc khóc không ra nước mắt, lắp ba lắp bắp giải thích: "Bác sĩ Sư, em nghe chị nói, chị, chị chỉ đùa với con bé một chút thôi..."
Ánh mắt Sư Giá càng lạnh hơn: "Có thể đùa giỡn như vậy sao?"
Tang Thúc: "...A, chị sai rồi."
Sư Giá: "Chị vốn đã sai rồi!"
Tang Thúc tới gần Sư Giá, muốn đưa tay ôm lấy người trước mặt.
Chọc vợ tức giận, ôm một cái, hôn một cái, lại bán chút sức lực, hẳn là sẽ tốt lên, nhỉ?
Nhưng tính toán của Tang Thúc rất nhanh không thành, Sư Giá khẽ nghiêng người, né tránh vòng tay của cô, thậm chí bây giờ còn cầm chổi lông gà, chống ở đầu vai cô, cùng cô giữ khoảng cách.
Tang Thúc: "...Vậy, vậy em muốn chị làm gì bây giờ?"
Sư Giá: "Sắp tới chị ngủ một mình ở phòng ngủ chính đi, em muốn ngủ với con."
Đây cũng không phải vì muốn trừng phạt Tang Thúc, mà là Sư Giá cảm thấy trong khoảng thời gian này nên ở bên cạnh Tống Vũ Băng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ đến trường học.
Tang Thúc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Như vậy sao được? Em là vợ của chị!"
Làm sao cô có thể ngủ được khi không có vợ trong vòng tay vào ban đêm?
Sư Giá nhìn Tang Thúc, bất vi sở động: "Sao lại không được? Tống Vũ Băng cũng là con gái của em, chị đem con gái đi lệch hướng, chẳng lẽ còn không cho phép em sửa lại?"
Tang Thúc: "..."
Nghe Sư Giá nói như vậy, cô cảm thấy mình không thể phản bác được. Mặc dù trong lòng cô đã nói điều này hàng vạn lần: "Vậy cũng không tính là làm sai.", nhưng bây giờ đối mặt với Sư Giá còn đang tức giận, cô cảm giác mình giống như có chút không có biện pháp trực tiếp nói ra. Tang Thúc đoán chừng mình vừa nói ra, khả năng thời gian phân giường một tuần này, sẽ biến thành... một năm.
"Được rồi..." Tang Thúc không tình nguyện đồng ý.
Sư Giá lúc này mới xoay người rời đi.
Tang Thúc nhìn bóng lưng Sư Giá rời đi, ánh mắt có chút u oán.
Đợi đến nửa đêm, một người bạn nhỏ nào đó muốn đứng lên đi vệ sinh, phát hiện bây giờ ôm mình không chỉ có mama của mình, mà ở sau lưng mama, còn có Tang Tang cô bé thích nhất.
Tang Thúc không biết nửa đêm mò vào phòng con gái từ lúc nào, nhìn thấy vợ của mình ôm con gái ngủ, cũng len lén bò lên giường, từ phía sau lưng đem Sư Giá cùng Tống Vũ Băng ôm vào trong ngực.
Ngày hôm sau lúc Tống Vũ Băng đi nhà trẻ, là Tống lão sư cùng Tang Thúc đưa cô bé đến cổng trường.
Tống Vũ Băng thắt bím, mặc áo len có mũ cùng váy dài nhỏ, được Tang Thúc nắm tay đưa ra ngoài.
Tống Vũ Băng ra khỏi cửa còn có chút không tình nguyện, lúc ăn sáng còn len lén lôi kéo Tang Thúc hỏi có thể không đi hay không, mặc dù ngày hôm qua cô bé đã hỏi qua Sư Giá, nhưng Tang Thúc cùng Sư Giá không giống nhau, theo Tống Vũ Băng thấy, Tang Tang dễ nói chuyện hơn Giá Giá.
Nhưng đáng tiếc, lần này Tang Thúc lại không gật đầu.
Dọc theo đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vũ Băng bỗng nhiên nhăn lại, "Tang Tang, mama nói thông minh chưa chắc sau này sẽ có vợ."
Tang Thúc đang lái xe vừa nghe thấy lời này: "..."
Hôm qua cô còn chưa tìm nhóc con Tống Vũ Băng này tính sổ! Hiện tại nhóc con phản loạn này thế nhưng còn dám ở trước mặt cô đề cập tới chuyện tìm vợ?!
"Vậy khẳng định là bởi vì con không đủ thông minh, hơn nữa trước đó không phải chúng ta đã ước định với nhau, chuyện này không thể để cho Giá Giá biết sao?" Tang Thúc nói.
Cô cam đoan, nếu nhãi con trước mặt này không phải là con gái mình, cô nhất định sẽ lạnh lùng ném cho đứa nhỏ này một cái liếc mắt.
Nhưng là không có biện pháp, ở sau lưng cắm đao chính là con gái ruột của cô, cô còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể tự mình cưng chiều con bé! Coi như là ở sau lưng lại cho cô một đao, cô cũng nguyện ý!
Tống Vũ Băng hoàn toàn không biết một câu nói trong lúc vô tình của mình ngày hôm qua đã tạo thành bao nhiêu "rắc rối" cho Tang Tang của cô bé, mở to đôi mắt tròn xoe, nghi ngờ hỏi: "Thật sao? Nhưng mama nói với con, Tang Tang là đang nói hươu nói vượn, nói con đừng tin!"
Tang Thúc: "..."
Đối mặt với sự chất vấn của con gái, cho dù cô không nhìn ánh mắt của Tống Vũ Băng quá kính chiếu hậu, cũng cảm thấy có chút chột dạ.
"Vậy con có thấy mama của con xinh đẹp không?"
Là người hâm mộ số một của Sư Giá, Tống Vũ Băng ra sức gật đầu: "Đẹp!"
Tang Thúc cong khóe môi: "Vậy Tang Tang cưới mama của con về nhà có lợi hại không?"
Tống Vũ Băng lại gật đầu, "Lợi hại!"
Bộ dạng này, có thể cổ vũ cho Tang Thúc.
Nụ cười trên môi Tang Thúc dần dần có chút kiêu ngạo: "Vậy Tang Tang có thể dùng đầu cưới mama của con về nhà, như vậy không phải là thông minh sao?"
Tang Thúc nói hai ba câu khiến Tống Vũ Băng đang ngồi trên ghế trẻ em bối rối, ánh mắt có chút ngơ ngác, không hiểu những lời nói vừa rồi của Tang Thúc có quan hệ gì, nhưng hình như có vẻ như vậy, cái này nghe có vẻ có lý... Vì vậy, cái đầu nhỏ của Tống Vũ Băng nhịn không được gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Người nào đó không cảm thấy chột dạ, còn rất nghiêm túc lừa gạt con gái nhà mình: "Cái này không phải xong rồi sao! Chỉ là những chuyện này, chờ sau này con lớn lên sẽ hiểu! Bây giờ đây là bí mật nhỏ của chúng ta, về sau cũng không thể nói cho mama của con, hiểu không?"
Cô bé bị lừa mà sửng sốt, mờ mịt gật đầu đồng ý: "Được."
Nụ cười trên mặt Tang Thúc không khỏi trở nên sâu hơn.
Nhưng cô dường như đã quên hôm nay đi theo mình đưa Tống Vũ Băng đến trường còn có Tống lão sư, Tống lão sư vẫn không hé răng, cho đến khi trơ mắt nhìn cháu gái mình bị lừa hoàn toàn không tự giác, còn nhu thuận đáp lại. Rốt cục, Tống lão sư mở miệng—
"Một túi kẹo, trao đổi, giữ bí mật."
Tang Thúc: "?!?!"
Tống lão sư hiếm khi đầu óc thanh tỉnh, đa số thời gian tựa như một đứa trẻ, hiện tại thấy Tang Thúc còn không đáp ứng mình, không khỏi lặp lại: "Hai túi kẹo, trao đổi, giữ bí mật, nếu không, nói cho Giá Giá."
Tang Thúc: "!!!"
Như vậy có ổn không?
Gần đây, Sư Giá nói Tống lão sư phải kiểm soát lượng đường, tịch thu rất nhiều kẹo nhỏ mà Tống lão sư đã tích lũy trước đây. Hiện tại, Tống lão sư lại lợi dụng "sơ suất" của Tang Thúc, lớn mật đưa ra yêu cầu "vô lý" của mình!
Tang Thúc cảm thấy có chút muốn khóc.
Nếu cô đồng ý mua kẹo cho Tống lão sư, nhất định sẽ bị Sư Giá nhéo lỗ tai giáo huấn.
Nhưng nếu cô không đồng ý, vậy... chờ Sư Giá biết mình lại lừa gạt bạn nhỏ, có thể một năm này, cô cũng đừng nghĩ tới việc được chung giường với vợ mình...
Chết tiệt, cái này thật rối rắm!
Vì vậy, khi bạn nhỏ Tống Vũ Băng đến nhà trẻ thì đã vô cùng vui vẻ, mà Tang Thúc, lại muốn khóc...
Cô không vui!
Cô giáo nhà trẻ nhìn thấy vẻ mặt của Tang Thúc, còn trấn an nói: "Mẹ Vũ Băng, chị cũng không cần lo lắng như vậy, buổi chiều lúc tan học là có thể tới đón Vũ Băng rồi! Chị xem, Vũ Băng ngoan như vậy, cũng không khóc nháo giống như những bạn nhỏ khác! Chị làm cha mẹ, cũng phải kiên cường giống như cô gái của mình!"
Tang Thúc: "..."
Đúng vậy, cô phải kiên cường. Nhưng nghĩ đến chuyện trong xe, cô cảm thấy mình không thể kiên cường được!
*
Buổi chiều, Sư Giá tan làm sớm đi đón Tống Vũ Băng, lúc nàng đến nhà trẻ, các bạn nhỏ còn chưa tan học, được cô giáo dẫn đi chơi trò chơi trong khuôn viên.
Ngay khi Sư Giá bước tới hàng rào đầy màu sắc, liền nhìn thấy con gái nhà mình.
Cảnh tượng Tống Vũ Băng bị xa lánh mà nàng lo lắng thoạt nhìn cũng không có xảy ra, ngược lại, con gái nhà nàng bây giờ thoạt nhìn giống như một... ngôi sao! Hầu như tất cả bạn nhỏ đều vây quanh Tống Vũ Băng.
Sư Giá vô cùng ngạc nhiên, nàng biết tính tình con gái mình không hòa đồng như những đứa trẻ khác, thậm chí còn có chút hướng nội. Nhưng bây giờ, Tống Vũ Băng lại được bạn bè vây quanh.
Sư Giá bước vào, đang muốn nhìn một chút con gái nhà nàng rốt cuộc là có ma lực gì, chợt nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm ríu ra ríu rít của đám nhóc con kia—
"Vũ Băng Vũ băng, mau giúp mình nói với Thượng Đế một câu đi! Để ông ấy nói với mẹ mình, mua thêm cho mình một con robot biến hình đi!"
"Vũ Băng, mình cũng muốn, mình dùng búp bê Barbie này đổi với cậu được không? Cậu có thể nói với Thượng Đế, để ông ấy biến mình thành cô gái xinh đẹp nhất!"
"Mình cũng vậy, mình cũng muốn! Tống Vũ Băng, chúng ta làm bạn đi, sau đó mình cũng sẽ là bạn của Thượng Đế!"
...
Một đám trẻ con, đều cực kỳ khát khao nhìn máy trợ thính trong suốt trên lỗ tai Tống Vũ Băng, chen lấn muốn cùng tiểu đồng học duy nhất trong lớp có thể cùng Thượng Đế nói chuyện làm bạn bè.
Sư Giá: "???"
Nói chuyện với Thượng Đế?
Là một câu chuyện cổ tích, lãng mạn nào đó sao?
Nhưng cái này không giống như là con gái thoạt nhìn có chút ngốc nghếch nhà nàng có thể nghĩ ra đi?
Nhưng, tình hình hiện tại ngược lại cũng rất tốt, ít nhất, chuyện nàng lo lắng đã không xảy ra.
Không biết từ lúc nào, cô giáo đã đi tới bên cạnh Sư Giá, đối với cô bé có chút khác biệt trong lớp này, cũng rất quan tâm.
Khi nhìn thấy Sư Giá, cô ấy đi tới, "Bác sĩ Sư đến rồi à? Bây giờ vẫn còn rất sớm."
Sư Giá gật đầu: "Chào cô Lưu." Nàng mỉm cười nói: "Ngày đầu tiên đứa bé đến nhà trẻ, vẫn có chút không yên lòng."
Trước khi khai giảng, nàng đã gặp cô Lưu.
Cô Lưu cười nói: "Bây giờ cô đã yên tâm chưa? Mọi người đều rất thích Vũ Băng."
Sư Giá đáp một tiếng, nhưng nàng vẫn có chút tò mò: "Nói chuyện với Thượng Đế này là do ai nghĩ ra vậy?"
Dù sao cũng rất sáng tạo, nghe có chút lãng mạn.
Cô Lưu vừa nghe lời này của nàng, ngược lại có chút kinh ngạc, "Cô không biết sao? Đây là hôm nay lúc cô Tang đưa Vũ Băng đến, có bạn nhỏ hỏi trên tai Vũ Băng đeo cái gì, cô Tang đã nói, đây là sứ giả do Thượng Đế phái tới, hahaha, chuyên dùng cái này để nói chuyện với các bạn nhỏ. Cứ như vậy, các bạn nhỏ đều rất thích Vũ Băng!"
Sư Giá: "..."
Khoan đã, nàng vừa nói gì vậy?
Lãng mạn?
Phi! Rõ ràng đều là chiêu trò của Tang Thúc!
Nàng thiếu chút nữa lại bị lừa!
[Toàn văn hoàn]
...
Lời của editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua, nếu có sai sót gì mong mọi người sẽ nhẹ nhàng góp ý với mình, và hẹn gặp lại.
Sư Giá thấy thế, không khỏi cảm thấy càng thêm tò mò, được rồi, nàng liền tới nghe xem rốt cuộc trong đầu nhỏ của con gái nhà mình đang suy nghĩ cái gì.
Sư Giá cúi đầu lắng nghe.
Hơi thở nhẹ nhàng của Tống Vũ Băng như một chiếc lông vũ, sượt qua vành tai nàng. Ngay lúc Sư Giá đang cảm thấy trong lòng một mảnh yên bình cùng ấm áp, lại rất nhanh bị Tống Vũ Băng nói ra một câu làm cho tức giận đến đầu có chút phát đau, đương nhiên tức giận này không phải đối với Tống Vũ Băng.
"Tang Tang nói chỉ có thông minh nhất mới có thể có vợ xinh đẹp như mama!"
Bởi vì Tang Thúc thường ở nhà nhiều hơn, bình thường cũng dành nhiều thời gian cho cô bé hơn, Tang Thúc lại là người cưng chiều con cái, Tống Vũ Băng trước kia nghe Tống lão sư gọi Tang Thúc là Tang Tang, vì vậy học theo, cũng gọi Tang Thúc là Tang Tang. Sư Giá đã sửa lại cho cô bé nhiều lần, để cho cô bé gọi Tang Thúc là mama, nhưng Tống Vũ Băng lại là quỷ tinh ranh, liền mở to đôi mắt đen như mực, không hiểu hỏi: "Vậy tại sao Vũ Băng có hai mama, về sau khi con gọi mama, là đang gọi ai?"
Sư Giá: "..."
Ngược lại là Tang Thúc, rất vui vẻ xoa đầu con gái nhà mình, một chút nguyên tắc cũng không có, trực tiếp mở miệng nói: "Tang Tang thì Tang Tang, con gái nhà chúng ta muốn gọi thế nào thì gọi."
Kết quả là danh xưng này vẫn không bị thay đổi.
Mà lúc nay, nghe Tống Vũ Băng trả lời, Sư Giá cơ hồ không nhịn được muốn lập tức từ trên giường đứng lên, nàng là muốn đi tìm Tang Thúc hỏi rõ ràng, hỏi xem cô đang dạy con mình cái gì!
Nhưng Sư Giá còn chưa kịp phản ứng, nàng đã bị Tống Vũ Băng kéo lại trước.
Tống Vũ Băng: "Đây có phải là thật không, mama?"
Sư Giá: "..."
Dưới đáy lòng nàng nhiều lần nhắc nhở chính mình, phải nhịn xuống, không thể nổi giận với con, cho dù lát nữa muốn đi tìm Tang Thúc tính sổ, cũng không thể biểu hiện ra trước mặt đứa bé.
Cuối cùng, sau khi bình tĩnh lại từ cơn tức giận dâng trào trong lòng, Sư Giá vuốt cái đầu nhỏ của Tống Vũ Băng, lắc đầu nói: "Không phải, mama biết hiện tại đây không phải là chuyện mà một đứa trẻ như con cần lo lắng. Nhưng, thông minh một chút, tóm lại là không có gì xấu."
Tống Vũ Băng làm sao có thể hiểu được ý tứ của Sư GIá, cô bé cái hiểu cái không ngáp một cái.
Sư Giá vỗ lưng cô bé, dỗ cô bé ngủ trước.
Khi nghe thấy tiếng hít thở đều đều truyền vào tai mình, Sư Giá mới bế cô bé trong lòng, đặt lên gối, còn mình thì nhẹ nhàng bước xuống giường.
Bây giờ nàng phải đi tính sổ với Tang Thúc!
Tang Thúc lúc này làm sao biết được con gái bảo bối đã không chút lưu tình bán đứng mình.
Khi Tang Thúc đang thoa kem trên cổ thì nhìn thấy Sư Giá hùng hổ đi đến, cô ở trong gương cùng ánh mắt của Sư Giá chạm nhau, còn tưởng mình nhìn nhầm. Bằng không lúc này vì sao vợ cô lại có bộ dáng hận không thể cầm đao đến gặp cô như vậy?
"Giá Giá?" Tang Thúc thử dò xét hỏi: "Làm sao vậy? Vũ Băng chọc giận em à? Không sao, ngày mai chị sẽ đi dỗ con bé."
Tang Thúc vẫn chưa nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề.
Sư Giá hừ lạnh một tiếng, vỗ vào cái ót xinh đẹp của cô, chất vấn: "Dỗ con bé? Dỗ thế nào? Nói cho con bé biết trong nhà trẻ có rất nhiều chị gái xinh đẹp? Nói có vợ tương lai của con bé ở trong đó?"
"Hahaha, sao có thể..." Tang Thúc theo bản năng muốn phản bác, còn tưởng Sư Giá đang nói đùa với mình. Nhưng rất nhanh, cô cảm thấy những lời này có chút quen tai, hình như... cô từng nói điều tương tự với bạn nhỏ nào đó...
Tang Thúc đột nhiên ngừng nói, giống như là bị mắc nghẹn, hiện tại rất muốn đem ánh mắt đối diện với Sư Giá dời đi.
Sư Giá có thể cho cô toại nguyện sao?
Lúc này lực chú ý của Sư Giá đều đặt trên người Tang Thúc, nhìn thấy Tang Thúc trong nháy mắt muốn chạy trốn, lúc này đã tiến lên chặn Tang Thúc lại: "Nói đi, chị nói tiếp cho em nghe một chút, chị cũng cảm thấy cái này nghe rất khó tin phải không?"
Tang Thúc: "..."
Làm sao bây giờ, hiện tại vợ cô rất hung dữ, hơn nữa thoạt nhìn rất không dễ dỗ.
Sư Giá lúc này đâu phải là muốn Tang Thúc dỗ mình? Nàng chỉ đơn thuần là muốn "hét" với Tang Thúc.
"Bình thường chị nói với con những lời chó má gì vậy?" Sư Giá không nhịn được mà chửi thề, "Bảo con bé thông minh một chút, sau này có thể tìm được vợ?" Sư Giá thừa thắng xông lên, thấy sắc mặt Tang Thúc có chút ngượng ngùng, đuổi theo hỏi.
Tang Thúc ở trong lòng "A" một tiếng, cô vốn còn ôm tâm lý may mắn, cho rằng cô và Tống Vũ Băng là liên minh không thể phá vỡ, kết quả nào biết tiểu đồng minh đặc biệt không đáng tin cậy, thừa dịp cô không chú ý, liền bán đứng cô.
Tang Thúc khóc không ra nước mắt, lắp ba lắp bắp giải thích: "Bác sĩ Sư, em nghe chị nói, chị, chị chỉ đùa với con bé một chút thôi..."
Ánh mắt Sư Giá càng lạnh hơn: "Có thể đùa giỡn như vậy sao?"
Tang Thúc: "...A, chị sai rồi."
Sư Giá: "Chị vốn đã sai rồi!"
Tang Thúc tới gần Sư Giá, muốn đưa tay ôm lấy người trước mặt.
Chọc vợ tức giận, ôm một cái, hôn một cái, lại bán chút sức lực, hẳn là sẽ tốt lên, nhỉ?
Nhưng tính toán của Tang Thúc rất nhanh không thành, Sư Giá khẽ nghiêng người, né tránh vòng tay của cô, thậm chí bây giờ còn cầm chổi lông gà, chống ở đầu vai cô, cùng cô giữ khoảng cách.
Tang Thúc: "...Vậy, vậy em muốn chị làm gì bây giờ?"
Sư Giá: "Sắp tới chị ngủ một mình ở phòng ngủ chính đi, em muốn ngủ với con."
Đây cũng không phải vì muốn trừng phạt Tang Thúc, mà là Sư Giá cảm thấy trong khoảng thời gian này nên ở bên cạnh Tống Vũ Băng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên đứa nhỏ đến trường học.
Tang Thúc nghe vậy, sắc mặt lập tức thay đổi: "Như vậy sao được? Em là vợ của chị!"
Làm sao cô có thể ngủ được khi không có vợ trong vòng tay vào ban đêm?
Sư Giá nhìn Tang Thúc, bất vi sở động: "Sao lại không được? Tống Vũ Băng cũng là con gái của em, chị đem con gái đi lệch hướng, chẳng lẽ còn không cho phép em sửa lại?"
Tang Thúc: "..."
Nghe Sư Giá nói như vậy, cô cảm thấy mình không thể phản bác được. Mặc dù trong lòng cô đã nói điều này hàng vạn lần: "Vậy cũng không tính là làm sai.", nhưng bây giờ đối mặt với Sư Giá còn đang tức giận, cô cảm giác mình giống như có chút không có biện pháp trực tiếp nói ra. Tang Thúc đoán chừng mình vừa nói ra, khả năng thời gian phân giường một tuần này, sẽ biến thành... một năm.
"Được rồi..." Tang Thúc không tình nguyện đồng ý.
Sư Giá lúc này mới xoay người rời đi.
Tang Thúc nhìn bóng lưng Sư Giá rời đi, ánh mắt có chút u oán.
Đợi đến nửa đêm, một người bạn nhỏ nào đó muốn đứng lên đi vệ sinh, phát hiện bây giờ ôm mình không chỉ có mama của mình, mà ở sau lưng mama, còn có Tang Tang cô bé thích nhất.
Tang Thúc không biết nửa đêm mò vào phòng con gái từ lúc nào, nhìn thấy vợ của mình ôm con gái ngủ, cũng len lén bò lên giường, từ phía sau lưng đem Sư Giá cùng Tống Vũ Băng ôm vào trong ngực.
Ngày hôm sau lúc Tống Vũ Băng đi nhà trẻ, là Tống lão sư cùng Tang Thúc đưa cô bé đến cổng trường.
Tống Vũ Băng thắt bím, mặc áo len có mũ cùng váy dài nhỏ, được Tang Thúc nắm tay đưa ra ngoài.
Tống Vũ Băng ra khỏi cửa còn có chút không tình nguyện, lúc ăn sáng còn len lén lôi kéo Tang Thúc hỏi có thể không đi hay không, mặc dù ngày hôm qua cô bé đã hỏi qua Sư Giá, nhưng Tang Thúc cùng Sư Giá không giống nhau, theo Tống Vũ Băng thấy, Tang Tang dễ nói chuyện hơn Giá Giá.
Nhưng đáng tiếc, lần này Tang Thúc lại không gật đầu.
Dọc theo đường đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vũ Băng bỗng nhiên nhăn lại, "Tang Tang, mama nói thông minh chưa chắc sau này sẽ có vợ."
Tang Thúc đang lái xe vừa nghe thấy lời này: "..."
Hôm qua cô còn chưa tìm nhóc con Tống Vũ Băng này tính sổ! Hiện tại nhóc con phản loạn này thế nhưng còn dám ở trước mặt cô đề cập tới chuyện tìm vợ?!
"Vậy khẳng định là bởi vì con không đủ thông minh, hơn nữa trước đó không phải chúng ta đã ước định với nhau, chuyện này không thể để cho Giá Giá biết sao?" Tang Thúc nói.
Cô cam đoan, nếu nhãi con trước mặt này không phải là con gái mình, cô nhất định sẽ lạnh lùng ném cho đứa nhỏ này một cái liếc mắt.
Nhưng là không có biện pháp, ở sau lưng cắm đao chính là con gái ruột của cô, cô còn có thể làm gì bây giờ? Chỉ có thể tự mình cưng chiều con bé! Coi như là ở sau lưng lại cho cô một đao, cô cũng nguyện ý!
Tống Vũ Băng hoàn toàn không biết một câu nói trong lúc vô tình của mình ngày hôm qua đã tạo thành bao nhiêu "rắc rối" cho Tang Tang của cô bé, mở to đôi mắt tròn xoe, nghi ngờ hỏi: "Thật sao? Nhưng mama nói với con, Tang Tang là đang nói hươu nói vượn, nói con đừng tin!"
Tang Thúc: "..."
Đối mặt với sự chất vấn của con gái, cho dù cô không nhìn ánh mắt của Tống Vũ Băng quá kính chiếu hậu, cũng cảm thấy có chút chột dạ.
"Vậy con có thấy mama của con xinh đẹp không?"
Là người hâm mộ số một của Sư Giá, Tống Vũ Băng ra sức gật đầu: "Đẹp!"
Tang Thúc cong khóe môi: "Vậy Tang Tang cưới mama của con về nhà có lợi hại không?"
Tống Vũ Băng lại gật đầu, "Lợi hại!"
Bộ dạng này, có thể cổ vũ cho Tang Thúc.
Nụ cười trên môi Tang Thúc dần dần có chút kiêu ngạo: "Vậy Tang Tang có thể dùng đầu cưới mama của con về nhà, như vậy không phải là thông minh sao?"
Tang Thúc nói hai ba câu khiến Tống Vũ Băng đang ngồi trên ghế trẻ em bối rối, ánh mắt có chút ngơ ngác, không hiểu những lời nói vừa rồi của Tang Thúc có quan hệ gì, nhưng hình như có vẻ như vậy, cái này nghe có vẻ có lý... Vì vậy, cái đầu nhỏ của Tống Vũ Băng nhịn không được gật đầu một cái, bày tỏ đồng ý.
Người nào đó không cảm thấy chột dạ, còn rất nghiêm túc lừa gạt con gái nhà mình: "Cái này không phải xong rồi sao! Chỉ là những chuyện này, chờ sau này con lớn lên sẽ hiểu! Bây giờ đây là bí mật nhỏ của chúng ta, về sau cũng không thể nói cho mama của con, hiểu không?"
Cô bé bị lừa mà sửng sốt, mờ mịt gật đầu đồng ý: "Được."
Nụ cười trên mặt Tang Thúc không khỏi trở nên sâu hơn.
Nhưng cô dường như đã quên hôm nay đi theo mình đưa Tống Vũ Băng đến trường còn có Tống lão sư, Tống lão sư vẫn không hé răng, cho đến khi trơ mắt nhìn cháu gái mình bị lừa hoàn toàn không tự giác, còn nhu thuận đáp lại. Rốt cục, Tống lão sư mở miệng—
"Một túi kẹo, trao đổi, giữ bí mật."
Tang Thúc: "?!?!"
Tống lão sư hiếm khi đầu óc thanh tỉnh, đa số thời gian tựa như một đứa trẻ, hiện tại thấy Tang Thúc còn không đáp ứng mình, không khỏi lặp lại: "Hai túi kẹo, trao đổi, giữ bí mật, nếu không, nói cho Giá Giá."
Tang Thúc: "!!!"
Như vậy có ổn không?
Gần đây, Sư Giá nói Tống lão sư phải kiểm soát lượng đường, tịch thu rất nhiều kẹo nhỏ mà Tống lão sư đã tích lũy trước đây. Hiện tại, Tống lão sư lại lợi dụng "sơ suất" của Tang Thúc, lớn mật đưa ra yêu cầu "vô lý" của mình!
Tang Thúc cảm thấy có chút muốn khóc.
Nếu cô đồng ý mua kẹo cho Tống lão sư, nhất định sẽ bị Sư Giá nhéo lỗ tai giáo huấn.
Nhưng nếu cô không đồng ý, vậy... chờ Sư Giá biết mình lại lừa gạt bạn nhỏ, có thể một năm này, cô cũng đừng nghĩ tới việc được chung giường với vợ mình...
Chết tiệt, cái này thật rối rắm!
Vì vậy, khi bạn nhỏ Tống Vũ Băng đến nhà trẻ thì đã vô cùng vui vẻ, mà Tang Thúc, lại muốn khóc...
Cô không vui!
Cô giáo nhà trẻ nhìn thấy vẻ mặt của Tang Thúc, còn trấn an nói: "Mẹ Vũ Băng, chị cũng không cần lo lắng như vậy, buổi chiều lúc tan học là có thể tới đón Vũ Băng rồi! Chị xem, Vũ Băng ngoan như vậy, cũng không khóc nháo giống như những bạn nhỏ khác! Chị làm cha mẹ, cũng phải kiên cường giống như cô gái của mình!"
Tang Thúc: "..."
Đúng vậy, cô phải kiên cường. Nhưng nghĩ đến chuyện trong xe, cô cảm thấy mình không thể kiên cường được!
*
Buổi chiều, Sư Giá tan làm sớm đi đón Tống Vũ Băng, lúc nàng đến nhà trẻ, các bạn nhỏ còn chưa tan học, được cô giáo dẫn đi chơi trò chơi trong khuôn viên.
Ngay khi Sư Giá bước tới hàng rào đầy màu sắc, liền nhìn thấy con gái nhà mình.
Cảnh tượng Tống Vũ Băng bị xa lánh mà nàng lo lắng thoạt nhìn cũng không có xảy ra, ngược lại, con gái nhà nàng bây giờ thoạt nhìn giống như một... ngôi sao! Hầu như tất cả bạn nhỏ đều vây quanh Tống Vũ Băng.
Sư Giá vô cùng ngạc nhiên, nàng biết tính tình con gái mình không hòa đồng như những đứa trẻ khác, thậm chí còn có chút hướng nội. Nhưng bây giờ, Tống Vũ Băng lại được bạn bè vây quanh.
Sư Giá bước vào, đang muốn nhìn một chút con gái nhà nàng rốt cuộc là có ma lực gì, chợt nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm ríu ra ríu rít của đám nhóc con kia—
"Vũ Băng Vũ băng, mau giúp mình nói với Thượng Đế một câu đi! Để ông ấy nói với mẹ mình, mua thêm cho mình một con robot biến hình đi!"
"Vũ Băng, mình cũng muốn, mình dùng búp bê Barbie này đổi với cậu được không? Cậu có thể nói với Thượng Đế, để ông ấy biến mình thành cô gái xinh đẹp nhất!"
"Mình cũng vậy, mình cũng muốn! Tống Vũ Băng, chúng ta làm bạn đi, sau đó mình cũng sẽ là bạn của Thượng Đế!"
...
Một đám trẻ con, đều cực kỳ khát khao nhìn máy trợ thính trong suốt trên lỗ tai Tống Vũ Băng, chen lấn muốn cùng tiểu đồng học duy nhất trong lớp có thể cùng Thượng Đế nói chuyện làm bạn bè.
Sư Giá: "???"
Nói chuyện với Thượng Đế?
Là một câu chuyện cổ tích, lãng mạn nào đó sao?
Nhưng cái này không giống như là con gái thoạt nhìn có chút ngốc nghếch nhà nàng có thể nghĩ ra đi?
Nhưng, tình hình hiện tại ngược lại cũng rất tốt, ít nhất, chuyện nàng lo lắng đã không xảy ra.
Không biết từ lúc nào, cô giáo đã đi tới bên cạnh Sư Giá, đối với cô bé có chút khác biệt trong lớp này, cũng rất quan tâm.
Khi nhìn thấy Sư Giá, cô ấy đi tới, "Bác sĩ Sư đến rồi à? Bây giờ vẫn còn rất sớm."
Sư Giá gật đầu: "Chào cô Lưu." Nàng mỉm cười nói: "Ngày đầu tiên đứa bé đến nhà trẻ, vẫn có chút không yên lòng."
Trước khi khai giảng, nàng đã gặp cô Lưu.
Cô Lưu cười nói: "Bây giờ cô đã yên tâm chưa? Mọi người đều rất thích Vũ Băng."
Sư Giá đáp một tiếng, nhưng nàng vẫn có chút tò mò: "Nói chuyện với Thượng Đế này là do ai nghĩ ra vậy?"
Dù sao cũng rất sáng tạo, nghe có chút lãng mạn.
Cô Lưu vừa nghe lời này của nàng, ngược lại có chút kinh ngạc, "Cô không biết sao? Đây là hôm nay lúc cô Tang đưa Vũ Băng đến, có bạn nhỏ hỏi trên tai Vũ Băng đeo cái gì, cô Tang đã nói, đây là sứ giả do Thượng Đế phái tới, hahaha, chuyên dùng cái này để nói chuyện với các bạn nhỏ. Cứ như vậy, các bạn nhỏ đều rất thích Vũ Băng!"
Sư Giá: "..."
Khoan đã, nàng vừa nói gì vậy?
Lãng mạn?
Phi! Rõ ràng đều là chiêu trò của Tang Thúc!
Nàng thiếu chút nữa lại bị lừa!
[Toàn văn hoàn]
...
Lời của editor: Cảm ơn mọi người đã ủng hộ mình trong thời gian qua, nếu có sai sót gì mong mọi người sẽ nhẹ nhàng góp ý với mình, và hẹn gặp lại.