Chương 35: Răng khôn (1)
Tôi đang mọc răng khôn.
Thực ra vẫn có thể chịu đựng, thỉnh thoảng mới khó chịu, nhưng mỗi lần hạ quyết tâm đi nhổ thì lại trì hoãn, có thể phải đau một lần chết đi sống lại mới có dũng khí đi nhổ.
Lúc này tôi ôm má, khó chịu vô cùng, không mở miệng nổi. Lâm Hiếu Thành rướn người tới hỏi: “Làm sao vậy, bị Lý Miễn chọc tức tới đau răng à?”
“Tớ mọc răng khôn.” Trả lời mà cứ như ngậm thứ gì trong miệng.
“Thế đi nhổ đi.”
“…” Tôi lườm cậu ta, không đáp.
“Răng khôn ấy, nếu không để ý là sẽ càng nghiêm trọng.” Nói rất hùng hồn, chợt đổi lời, “Có vài người cũng giống răng khôn, Lý Miễn đi tìm Triệu Ngữ Tĩnh chưa?”
“Rồi.”
“Kết quả thế nào?”
Chẳng có kết quả gì cả, Triệu Ngữ Tĩnh nói muốn làm công việc này, quán trà sữa rất ổn, cũng không làm phiền cậu ấy, cũng không ai quy định mình không được xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh cậu ấy.
Đoạn này nói quá nhiều, tôi nghĩ ngợi, lười thuật lại, chỉ đáp ậm ờ: “Thì cũng thế thôi.”
“Khó chơi, quá khó chơi.” Lâm Hiếu Thành lắc đầu nói, “Vẫn phải dùng cách của tớ thôi, xét cho cùng là vì cô ta không có chuyện gì làm, không người nhà không bạn bè, cũng không đi học, gửi gắm hết vào cả Lý Miễn, ta cần chuyển dời mục tiêu.”
Tôi lườm cậu ta, nói dễ lắm, nhưng nước đổ đầu vịt thì chuyển dời kiểu gì, thế là sỉ vả: “Dùng mỹ nam kế của cậu ấy hả? Nực cười.”
“Cậu đã nghe câu này chưa, biện pháp quên một người tốt nhất chính là bắt đầu tình yêu mới.” Lâm Hiếu Thành tựa vào tường, đang nói điêu thì cô Trịnh ôm một chồng nhạc phổ đẩy cửa vào.
Gần như ngay tức khắc, khứa này đứng thẳng dậy, nói đại khái câu tiếp: “Biện pháp là vậy, nhưng tớ không giúp cậu được, bây giờ tớ phải giữ thân.”
“…” Tôi cạn lời, nhìn cô Trịnh rồi lại nhìn Lâm Hiếu Thành, “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Không thể nghiêm túc hơn được nữa.”
Cậu ta trả lời, chợt một giây sau cao giọng cười nói: “Cô ơi, trên đàn piano có kẹo ngậm, tốt cho họng.”
Gì, còn có chiêu này?
Ngoái đầu nhìn, cô Trịnh cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng dịu dàng mỉm cười, gật đầu với cậu ta: “Cám ơn, cô xin nhận.”
Tôi chẳng màng tới cái răng đau nữa, trở tay bật ngón cái với sau lưng, lại nghe thấy cậu ta đắc ý nói: “Không cần tôn sùng tớ.”
“Ngưỡng mộ cậu đàn ông, tới lúc đó đừng khóc.”
“Ha, ai khóc làm chó.”
—
Đang tập dở thì răng khôn âm ỉ đau nhức, tôi phải xin nghỉ.
Ôm mặt đi vòng vòng trong khu dạy học, đi tới lớp của Lý Miễn, cậu đang học môn Tư tưởng đạo đức và Nền tảng Pháp luật đại cương.
Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, vẫn là giảng viên già đấy, lại cẩn thận tìm một vòng, phát hiện Lý Miễn ngồi ở hàng sau gần cửa sổ, bên cạnh có ghế trống.
Tôi xoa tay muốn đi vào, song lại không dám đẩy cửa. Đúng lúc này có mấy người đến trễ, người đông lá gan cũng to hơn, rón rén theo họ bước vào cửa.
Ai dè còn chưa kịp xoay người khép cửa, cả đám đã bị gọi lại: “Ấy ấy, lại một nhóm nữa, đến đây, đứng chỗ này cho tôi.”
Hình ảnh quen thuộc tái diễn, năm ngoái cũng như thế, chỉ là khác dịp. Đầu tôi ong lên, nhấc chân toan chạy trốn thì nghe thấy âm thanh như chuông lớn: “Còn có người muốn về hả, về là không qua môn đâu đấy.”
Năm ngoái tôi đã học môn này rồi, bị đúp cũng không đến lượt tôi. Nhưng chẳng hiểu sao đôi chân lại không nghe theo sai khiến, xấu hổ rụt về, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lý Miễn, rụt người nấp sau đám đông.
“Lại đây, nói rõ lý do, có thể thuyết phục được tôi thì coi như cho qua, từng người một.”
Quả nhiên truyền thống tốt đẹp vẫn được duy trì mỗi năm.
Hồi năm nhất, có một thời gian vì tìm Lý Miễn mà bê trễ, đóng cửa cúp học khá nhiều, cúp môn Tư tưởng Đạo đức và Nền tảng Pháp luật nhiều nhất. Giảng viên này rất thích điểm danh bất ngờ, còn nhờ người báo tin, sau đó ở trong phòng há miệng chờ sung, lắng nghe đại hội lý do đi trễ.
Đủ ba tiêu chuẩn: không được trùng, phải sáng tạo, có thể thuyết phục được tôi.
Kinh nghiệm mách bảo: Càng về sau càng khó bịa, lý do vớ vẩn nào cũng có cả.
Năm ngoái gặp một lần, năm nay vẫn gặp tiếp, mà cả hai lần đều là vì Lý Miễn. Tôi ngó hai bên, mấy em sinh viên mới này vẫn còn ngơ ngác, tôi lập tức bụm mặt bước tới trước: “Thưa thầy, em mọc răng khôn, đi bệnh viện nhổ răng về trễ.”
Thầy gật đầu, nói với mọi người: “Giờ đã dùng lý do đau răng, người sau không được dùng nữa.”
Người bên dưới bật cười, tôi trông thấy Lý Miễn ôm trán, muốn cười mà cười không nổi. Đang định đi xuống thì bỗng ông thầy sực nhớ ra: “Có phải năm ngoái em đã từng học lớp của tôi không?”
Làm gì có chuyện giảng viên mấy môn đại cương nhớ ai là ai. Tôi định chối, lại nghe thấy thầy hỏi: “Có phải là cái bạn thất tình kia không?”
“…” Vậy kinh nghiệm đến từ đâu? Đợi người khác đau đủ một lần, về sau cũng chỉ có thể dùng lý do đó, “Vâng, em cảm thấy năm ngoái học vẫn chưa thấm nên muốn nghe thầy giảng nữa.”
Thầy đắc chí hưởng thụ, cơ mặt giãn ra, còn dịu dàng bổ sung: “Thế bây giờ đã vượt qua chưa?”
“… Rồi ạ.”
—
Mất mặt quá đi mất, chẳng đợi đến gần Lý Miễn đã gục đầu xuống bàn kêu khổ.
Lúc ấy vì không tìm được cậu nên tâm trạng rất tệ, bịa lý do thất tình, bịa quá chân thật, nói đến mức chính mình cũng bật khóc… Chuyện cũ không nỡ nhớ đến, chẳng ngờ lại để lại ấn tượng sâu sắc cho giảng viên.
Trong giờ nghỉ, Lý Miễn cầm sách vở đi tới ngồi xuống bên cạnh, chống đầu muốn cười mà cười không nổi, nói ghen: “Còn thất tình cơ đấy.”
“Nhờ phước của cậu.”
Cậu không ngờ đáp án lại như vậy, cau mày cười bảo: “Tớ còn làm chuyện này à? Tớ có lá gan đấy sao?”
“Sao lại không?” Đang cãi lại thì đột nhiên đầu óc bất chợt thông minh, nói lảng đi, “Lúc ấy tớ bảo là mất tích, thầy lại nghe thành thất tình, có phải người mất tích là cậu không.”
Lý Miễn không hiểu, nhưng vẫn phải nhận tội danh này, nhìn xung quanh nói: “Không phải cậu đang tập à? Định tan học đi tìm cậu.”
“Xin nghỉ rồi, răng khôn đau quá.” Tôi ôm nửa bên mặt, “Có thể phải đi nhổ.”
“Tớ xem nào.” Vừa nói vừa sờ cằm tôi.
Tôi lập tức ngậm chặt miệng, lúng búng nói: “Đừng nhìn.”
“Làm gì thế? Hồi trước sún răng tớ cũng thấy rồi mà, bố cậu muốn buộc dây nhổ răng cho cậu, cậu sợ hãi chạy khắp nơi, còn đập trúng tớ, nước mũi dính hết khắp người.”
“Cậu nói lung tung.”
Ngay lúc vừa mở miệng thì miệng bị bóp thành hình chữ O. Tôi né người ra sau, cậu chúi tới trước, bất thình lình có người lên tiếng: “Ối chà chà, làm cái gì đấy?”
Là bạn cùng phòng của Lý Miễn, từng gặp hai lần nhưng chưa có dịp nói chuyện, hôm nay xem như chính thức gặp nhau. Tôi vuốt tóc ngồi dậy, xấu hổ cười xòa, lại nghe thấy cậu ta nói tiếp: “Được lắm Chu Miễn, hóa ra là theo đuổi đàn chị.”
Trong lòng như có trống đánh, Lý Miễn không thích nhắc tới chuyện học lại, có đôi khi rất để ý chuyện mình thua chúng tôi một khóa. Âm thầm quan sát cậu, nào ngờ cậu thuận thế xuống núi: “Đúng thế, chào chị đi.”
“Mẹ nó, lớn lối lắm.” Nhưng cậu kia vừa quay mặt sang là lập tức đổi biểu cảm, “Chị nè, chị học ngành gì, có nhiều con gái không.”
“Tôi học Quản trị kinh doanh, con gái… tỷ lệ 5:5.”
“Tỷ lệ rất ổn định,” Cậu ta ngồi xuống ghế trước, xoay người nói, “Ngành bọn em, tỷ lệ nam nữ là 9:1, chị không cần bận tâm Chu Miễn làm gì, trừ khi cậu ta tìm con trai.”
“Ha ha ha ha…” Phối hợp cười mấy tiếng, thấy Lý Miễn cũng nhoẻn miệng.
“Mà này chị à, chị có ai có thể giới thiệu được không? Còn độc thân ấy.” Cậu ta chỉ vào mình.
“Hả?” Không ngờ còn phải làm bà mai, tôi đã làm chuyện này bao giờ đâu, thế là do dự, “Người tôi quen toàn năm hai cả.”
“Thật ra là thế này, em chỉ thích mấy chị lớn tuổi hơn.”
“… Để tôi xem xem.” Mà ngoài Trần Tiêu Dĩnh ra thì có thể xem ai được nữa, “Cậu có yêu cầu gì không?”
“Giống chị là được, quan trọng là đẹp.”
Lời nịnh hót rất đường hoàng, khiến người nghe không khép mồm được. Lý Miễn cười mắng cậu ta, chỉ vài câu bông đùa ấy lại khiến tôi ngơ ngác, cho tới khi chuông vào học vang lên, cậu mới quay qua hỏi nhỏ: “Nhìn tớ làm gì?”
“… Giờ cậu hòa thuận với bạn học rồi.”
Lý Miễn nhướn mày, im lặng tiếp tục nghe giảng.
Trong ấn tượng của tôi cậu chính là người như thế, chơi bóng rổ, uống nước ngọt, bên cạnh thường có một nhóm con trai cười đùa ha hả, vừa mắng vừa cười, bước đi như gió.
Sau khi gặp lại, mỗi lần tôi phân biệt cậu là Lý Miễn hay Chu Miễn, khi thì cậu im lặng, chần chừ, muốn nói nhưng thôi, khi thì cậu bảo với tôi “cảm thấy không ai thay đổi à”, tôi lại cảm thấy cậu thay đổi thật rồi.
Nhất thời nổi hứng, tôi kéo vở cậu tới, viết vào bên góc: “Tớ cảm thấy Chu Miễn ngày càng giống Lý Miễn.”
Sau đó đưa cho cậu.
Lý Miễn chống cằm nhìn một lúc lâu, cầm bút lên viết tiếp hai chữ: “Tán thành.”
Thực ra vẫn có thể chịu đựng, thỉnh thoảng mới khó chịu, nhưng mỗi lần hạ quyết tâm đi nhổ thì lại trì hoãn, có thể phải đau một lần chết đi sống lại mới có dũng khí đi nhổ.
Lúc này tôi ôm má, khó chịu vô cùng, không mở miệng nổi. Lâm Hiếu Thành rướn người tới hỏi: “Làm sao vậy, bị Lý Miễn chọc tức tới đau răng à?”
“Tớ mọc răng khôn.” Trả lời mà cứ như ngậm thứ gì trong miệng.
“Thế đi nhổ đi.”
“…” Tôi lườm cậu ta, không đáp.
“Răng khôn ấy, nếu không để ý là sẽ càng nghiêm trọng.” Nói rất hùng hồn, chợt đổi lời, “Có vài người cũng giống răng khôn, Lý Miễn đi tìm Triệu Ngữ Tĩnh chưa?”
“Rồi.”
“Kết quả thế nào?”
Chẳng có kết quả gì cả, Triệu Ngữ Tĩnh nói muốn làm công việc này, quán trà sữa rất ổn, cũng không làm phiền cậu ấy, cũng không ai quy định mình không được xuất hiện trong phạm vi mười mét quanh cậu ấy.
Đoạn này nói quá nhiều, tôi nghĩ ngợi, lười thuật lại, chỉ đáp ậm ờ: “Thì cũng thế thôi.”
“Khó chơi, quá khó chơi.” Lâm Hiếu Thành lắc đầu nói, “Vẫn phải dùng cách của tớ thôi, xét cho cùng là vì cô ta không có chuyện gì làm, không người nhà không bạn bè, cũng không đi học, gửi gắm hết vào cả Lý Miễn, ta cần chuyển dời mục tiêu.”
Tôi lườm cậu ta, nói dễ lắm, nhưng nước đổ đầu vịt thì chuyển dời kiểu gì, thế là sỉ vả: “Dùng mỹ nam kế của cậu ấy hả? Nực cười.”
“Cậu đã nghe câu này chưa, biện pháp quên một người tốt nhất chính là bắt đầu tình yêu mới.” Lâm Hiếu Thành tựa vào tường, đang nói điêu thì cô Trịnh ôm một chồng nhạc phổ đẩy cửa vào.
Gần như ngay tức khắc, khứa này đứng thẳng dậy, nói đại khái câu tiếp: “Biện pháp là vậy, nhưng tớ không giúp cậu được, bây giờ tớ phải giữ thân.”
“…” Tôi cạn lời, nhìn cô Trịnh rồi lại nhìn Lâm Hiếu Thành, “Cậu nghiêm túc đấy à?”
“Không thể nghiêm túc hơn được nữa.”
Cậu ta trả lời, chợt một giây sau cao giọng cười nói: “Cô ơi, trên đàn piano có kẹo ngậm, tốt cho họng.”
Gì, còn có chiêu này?
Ngoái đầu nhìn, cô Trịnh cũng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng dịu dàng mỉm cười, gật đầu với cậu ta: “Cám ơn, cô xin nhận.”
Tôi chẳng màng tới cái răng đau nữa, trở tay bật ngón cái với sau lưng, lại nghe thấy cậu ta đắc ý nói: “Không cần tôn sùng tớ.”
“Ngưỡng mộ cậu đàn ông, tới lúc đó đừng khóc.”
“Ha, ai khóc làm chó.”
—
Đang tập dở thì răng khôn âm ỉ đau nhức, tôi phải xin nghỉ.
Ôm mặt đi vòng vòng trong khu dạy học, đi tới lớp của Lý Miễn, cậu đang học môn Tư tưởng đạo đức và Nền tảng Pháp luật đại cương.
Đứng ngoài cửa sổ nhìn vào trong, vẫn là giảng viên già đấy, lại cẩn thận tìm một vòng, phát hiện Lý Miễn ngồi ở hàng sau gần cửa sổ, bên cạnh có ghế trống.
Tôi xoa tay muốn đi vào, song lại không dám đẩy cửa. Đúng lúc này có mấy người đến trễ, người đông lá gan cũng to hơn, rón rén theo họ bước vào cửa.
Ai dè còn chưa kịp xoay người khép cửa, cả đám đã bị gọi lại: “Ấy ấy, lại một nhóm nữa, đến đây, đứng chỗ này cho tôi.”
Hình ảnh quen thuộc tái diễn, năm ngoái cũng như thế, chỉ là khác dịp. Đầu tôi ong lên, nhấc chân toan chạy trốn thì nghe thấy âm thanh như chuông lớn: “Còn có người muốn về hả, về là không qua môn đâu đấy.”
Năm ngoái tôi đã học môn này rồi, bị đúp cũng không đến lượt tôi. Nhưng chẳng hiểu sao đôi chân lại không nghe theo sai khiến, xấu hổ rụt về, ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt khó hiểu của Lý Miễn, rụt người nấp sau đám đông.
“Lại đây, nói rõ lý do, có thể thuyết phục được tôi thì coi như cho qua, từng người một.”
Quả nhiên truyền thống tốt đẹp vẫn được duy trì mỗi năm.
Hồi năm nhất, có một thời gian vì tìm Lý Miễn mà bê trễ, đóng cửa cúp học khá nhiều, cúp môn Tư tưởng Đạo đức và Nền tảng Pháp luật nhiều nhất. Giảng viên này rất thích điểm danh bất ngờ, còn nhờ người báo tin, sau đó ở trong phòng há miệng chờ sung, lắng nghe đại hội lý do đi trễ.
Đủ ba tiêu chuẩn: không được trùng, phải sáng tạo, có thể thuyết phục được tôi.
Kinh nghiệm mách bảo: Càng về sau càng khó bịa, lý do vớ vẩn nào cũng có cả.
Năm ngoái gặp một lần, năm nay vẫn gặp tiếp, mà cả hai lần đều là vì Lý Miễn. Tôi ngó hai bên, mấy em sinh viên mới này vẫn còn ngơ ngác, tôi lập tức bụm mặt bước tới trước: “Thưa thầy, em mọc răng khôn, đi bệnh viện nhổ răng về trễ.”
Thầy gật đầu, nói với mọi người: “Giờ đã dùng lý do đau răng, người sau không được dùng nữa.”
Người bên dưới bật cười, tôi trông thấy Lý Miễn ôm trán, muốn cười mà cười không nổi. Đang định đi xuống thì bỗng ông thầy sực nhớ ra: “Có phải năm ngoái em đã từng học lớp của tôi không?”
Làm gì có chuyện giảng viên mấy môn đại cương nhớ ai là ai. Tôi định chối, lại nghe thấy thầy hỏi: “Có phải là cái bạn thất tình kia không?”
“…” Vậy kinh nghiệm đến từ đâu? Đợi người khác đau đủ một lần, về sau cũng chỉ có thể dùng lý do đó, “Vâng, em cảm thấy năm ngoái học vẫn chưa thấm nên muốn nghe thầy giảng nữa.”
Thầy đắc chí hưởng thụ, cơ mặt giãn ra, còn dịu dàng bổ sung: “Thế bây giờ đã vượt qua chưa?”
“… Rồi ạ.”
—
Mất mặt quá đi mất, chẳng đợi đến gần Lý Miễn đã gục đầu xuống bàn kêu khổ.
Lúc ấy vì không tìm được cậu nên tâm trạng rất tệ, bịa lý do thất tình, bịa quá chân thật, nói đến mức chính mình cũng bật khóc… Chuyện cũ không nỡ nhớ đến, chẳng ngờ lại để lại ấn tượng sâu sắc cho giảng viên.
Trong giờ nghỉ, Lý Miễn cầm sách vở đi tới ngồi xuống bên cạnh, chống đầu muốn cười mà cười không nổi, nói ghen: “Còn thất tình cơ đấy.”
“Nhờ phước của cậu.”
Cậu không ngờ đáp án lại như vậy, cau mày cười bảo: “Tớ còn làm chuyện này à? Tớ có lá gan đấy sao?”
“Sao lại không?” Đang cãi lại thì đột nhiên đầu óc bất chợt thông minh, nói lảng đi, “Lúc ấy tớ bảo là mất tích, thầy lại nghe thành thất tình, có phải người mất tích là cậu không.”
Lý Miễn không hiểu, nhưng vẫn phải nhận tội danh này, nhìn xung quanh nói: “Không phải cậu đang tập à? Định tan học đi tìm cậu.”
“Xin nghỉ rồi, răng khôn đau quá.” Tôi ôm nửa bên mặt, “Có thể phải đi nhổ.”
“Tớ xem nào.” Vừa nói vừa sờ cằm tôi.
Tôi lập tức ngậm chặt miệng, lúng búng nói: “Đừng nhìn.”
“Làm gì thế? Hồi trước sún răng tớ cũng thấy rồi mà, bố cậu muốn buộc dây nhổ răng cho cậu, cậu sợ hãi chạy khắp nơi, còn đập trúng tớ, nước mũi dính hết khắp người.”
“Cậu nói lung tung.”
Ngay lúc vừa mở miệng thì miệng bị bóp thành hình chữ O. Tôi né người ra sau, cậu chúi tới trước, bất thình lình có người lên tiếng: “Ối chà chà, làm cái gì đấy?”
Là bạn cùng phòng của Lý Miễn, từng gặp hai lần nhưng chưa có dịp nói chuyện, hôm nay xem như chính thức gặp nhau. Tôi vuốt tóc ngồi dậy, xấu hổ cười xòa, lại nghe thấy cậu ta nói tiếp: “Được lắm Chu Miễn, hóa ra là theo đuổi đàn chị.”
Trong lòng như có trống đánh, Lý Miễn không thích nhắc tới chuyện học lại, có đôi khi rất để ý chuyện mình thua chúng tôi một khóa. Âm thầm quan sát cậu, nào ngờ cậu thuận thế xuống núi: “Đúng thế, chào chị đi.”
“Mẹ nó, lớn lối lắm.” Nhưng cậu kia vừa quay mặt sang là lập tức đổi biểu cảm, “Chị nè, chị học ngành gì, có nhiều con gái không.”
“Tôi học Quản trị kinh doanh, con gái… tỷ lệ 5:5.”
“Tỷ lệ rất ổn định,” Cậu ta ngồi xuống ghế trước, xoay người nói, “Ngành bọn em, tỷ lệ nam nữ là 9:1, chị không cần bận tâm Chu Miễn làm gì, trừ khi cậu ta tìm con trai.”
“Ha ha ha ha…” Phối hợp cười mấy tiếng, thấy Lý Miễn cũng nhoẻn miệng.
“Mà này chị à, chị có ai có thể giới thiệu được không? Còn độc thân ấy.” Cậu ta chỉ vào mình.
“Hả?” Không ngờ còn phải làm bà mai, tôi đã làm chuyện này bao giờ đâu, thế là do dự, “Người tôi quen toàn năm hai cả.”
“Thật ra là thế này, em chỉ thích mấy chị lớn tuổi hơn.”
“… Để tôi xem xem.” Mà ngoài Trần Tiêu Dĩnh ra thì có thể xem ai được nữa, “Cậu có yêu cầu gì không?”
“Giống chị là được, quan trọng là đẹp.”
Lời nịnh hót rất đường hoàng, khiến người nghe không khép mồm được. Lý Miễn cười mắng cậu ta, chỉ vài câu bông đùa ấy lại khiến tôi ngơ ngác, cho tới khi chuông vào học vang lên, cậu mới quay qua hỏi nhỏ: “Nhìn tớ làm gì?”
“… Giờ cậu hòa thuận với bạn học rồi.”
Lý Miễn nhướn mày, im lặng tiếp tục nghe giảng.
Trong ấn tượng của tôi cậu chính là người như thế, chơi bóng rổ, uống nước ngọt, bên cạnh thường có một nhóm con trai cười đùa ha hả, vừa mắng vừa cười, bước đi như gió.
Sau khi gặp lại, mỗi lần tôi phân biệt cậu là Lý Miễn hay Chu Miễn, khi thì cậu im lặng, chần chừ, muốn nói nhưng thôi, khi thì cậu bảo với tôi “cảm thấy không ai thay đổi à”, tôi lại cảm thấy cậu thay đổi thật rồi.
Nhất thời nổi hứng, tôi kéo vở cậu tới, viết vào bên góc: “Tớ cảm thấy Chu Miễn ngày càng giống Lý Miễn.”
Sau đó đưa cho cậu.
Lý Miễn chống cằm nhìn một lúc lâu, cầm bút lên viết tiếp hai chữ: “Tán thành.”