Chương 11: Chàng hiệp sĩ và nàng công chúa
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trời trong xanh nắng ấm chan hòa, thích hợp xuất hành.
Chị họ dẫn năm đứa con nít tụi tôi đến công viên thiếu nhi, cực giống cô giáo dẫn học trò đi du lịch – ngó trước trông sau, chưa tới nơi đã bắt đầu hối hận, muốn quay gót về nhà.
Nhưng sao có thể được, tôi đã chuẩn bị một bộ váy trắng riêng cho ngày hôm nay, Ngô Thừa Thừa còn đeo cả cài vương miện kia mà. Hai đứa tôi chải chuốt ăn vận như bướm hoa, tuyệt không cam tâm quay về.
Thế là chúng tôi giở trò nũng nịu, vừa kéo vừa đẩy thành công đi vào công viên.
Nào tàu hải tặc, nào xe điện đụng, thay phiên chơi một lượt, chẳng mấy chốc đã đến trưa. Ánh nắng rất gắt, chị họ dẫn em gái đi tìm nhà vệ sinh, tôi và Ngô Thừa Thừa ngồi trên ghế xoay nghỉ ngơi, duỗi chân chà xuống đất, vừa xoay tròn vừa ăn kem.
Đang chơi vui vẻ thì bất thình lình tốc độ tăng vụt. Tôi giật nảy mình, suýt làm rơi que kem, ngoái đầu lại, thấy Lý Miễn đang xoay ghế.
“Cậu làm trò gì thế hả Lý Miễn!” Còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Ngô Thừa Thừa hét toáng, nhanh chóng gỡ cài vương miện trên đầu xuống.
“Sợ à?” Cậu ấy cười đáp, nhưng không hề dừng lại.
Gió thổi vù vù qua tai, phong cảnh xung quanh như đang chạy lùi về sau. Cứ mỗi vòng xoay đến trước mặt cậu ấy, tôi lại cảm thấy bên ghế dồn rất nhiều lực, bất giác mạnh miệng: “Không sợ!”
Ngô Thừa Thừa cũng không phục: “Trò này có gì mà sợ, nhanh hơn nữa cũng chấp.”
Cậu ấy vừa dứt câu, quả nhiên đã tăng tốc. Từ Chi Dương đi tới thêm thêm tay, đứng chéo đối diện với Lý Miễn, vừa xoay vừa nhắc nhở: “Hai cậu vịn chặt vào.”
Hai người cùng đẩy, tốc độ lập tức tăng nhanh, tôi bắt đầu cảm thấy hoa mắt. Ngón tay nắm lưng ghế đã cứng đờ, mà tay cầm kem đã lạnh đến tê cóng, nhưng vẫn nghe thấy Ngô Thừa Thừa cứng miệng: “Vẫn chưa đủ!”
“Được, vậy nhanh hơn nữa.” Lý Miễn không do dự tiếp lời.
Tôi chóng mặt, sợ đến mức không trụ nổi, thấy hai người họ vẫn còn đọ sức nhau, trong lòng cuống lên. Mỗi lần quay qua Lý Miễn là tôi lại trợn mắt, mở miệng toan nhắc cậu ta dừng lại, nhưng kết quả chỉ có gió táp vào bụng mà người kia thì chẳng nghe thấy gì.
Cuối cùng cũng tới giới hạn chịu đựng, tôi giơ tay nhắc nhở dừng lại, không biết đã đụng vào vạt áo của ai.
“Được rồi được rồi.” Từ Chi Dương bỗng nói.
Cậu ấy lập tức nhảy tới đứng cạnh tôi, vạt áo sơ mi bay bay trong gió.
Sau đó cậu duỗi chân ra ghì lại, một tiếng *kíttttt* kéo dài vang lên, thêm Lý Miễn dùng tay níu nên chẳng mấy chốc đã dừng.
Cuối cùng cũng đã có thể thở phào, tôi cúi đầu nhìn que kem trong tay, sắp chảy nước cả rồi.
Trông Lý Miễn có vẻ rất chơi hết mình, mệt mỏi leo lên ngồi nghỉ cùng, hỏi như khoe khoang: “Vui không?”
Ngô Thừa Thừa đang chậm rãi lấy lại bình tĩnh, hưởng ứng đáp: “Vui, tớ nói cậu biết, có nhanh hơn nữa tớ cũng cóc sợ.”
Lý Miễn nhướn mày, lập tức duỗi chân chạm xuống đất, chiếc ghế lại kêu cót két.
Tôi giật mình, vội nhảy xuống trước khi tốc độ tăng, ra vẻ người lớn: “Các cậu tự chơi một mình đi.”
“Sao thế?” Cậu ta khó hiểu, quay sang nhìn Từ Chi Dương, “Cậu ấy bị gì vậy?”
Không ai trả lời.
—
Sự kỳ quặc của trẻ con lúc nào cũng ngớ ngẩn và đột ngột thế đấy. Vốn đang nghỉ ngơi mà giờ lại mệt lả, còn bị chọc khó chịu. Chị họ quay về, nhận thấy bầu không khí không ổn, thế là đề nghị chơi thêm một trò để giải tỏa.
Và rồi, chuyện đáng lo đã xảy ra.
Chúng tôi chơi đua xe, đây là trò chơi mới được ra mắt ở công viên thiếu nhi. Chị họ dẫn em gái ngồi ngoài chờ, bốn đứa chúng tôi vừa hay ngồi hai chiếc. Quản lý đề nghị con trai lái, Ngô Thừa Thừa đòi ngồi cùng xe với Từ Chi Dương, nhưng lúc đó tôi đang tức Lý Miễn, thế là muốn tự lái thử.
Tôi chưa chơi trò này bao giờ, cứ tưởng cũng như giống xe điện mà thôi, ai ngờ tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều. Vừa đạp cần ga, chiếc lốp đã lăn tròn đâm vào lề đường.
Cả người tôi đổ ập tới trước, đập thẳng vào tay lái, máu mũi lập tức chảy ra.
Tôi đờ đẫn. Máu nhỏ tí tách xuống váy, như vòi nước bị hỏng không thể khóa van. Tôi vô thức đưa tay lên lau, nhưng lau mãi mà chẳng thể sạch.
Mọi người xúm đến, trố mắt chết lặng. Lúc đó chắc máu phải chảy nửa mặt, dọa em họ khóc òa vì sợ.
Chỉ có chị họ có đem theo giấy, song cũng không còn dư lại bao nhiêu. Chị vội vã lau cho tôi, chốc lát sau cũng bị máu thấm ướt. Cuối cùng chị đành ngồi xuống ôm tôi, ngẩng đầu nhìn một vòng rồi bình tĩnh nói: “Lý Miễn, em đi mượn ít giấy đi.”
Cậu ta ngẩn người vài giây rồi vội vàng xoay người chạy nhanh, Từ Chi Dương thấy vậy, cũng chạy theo giúp. Chốc lát sau hai cậu ấy dẫn quản lý khu trò chơi xe đua tới, cầm theo một cuộn giấy.
Phải mất một lúc lâu máu mới ngừng chảy. Suốt quá trình tôi rất phối hợp, không cảm thấy đau, còn ra vẻ mạnh mẽ. Tới khi hoàn hồn, tôi mới phát hiện mình lúc này bẩn thỉu thê thảm thế nào, ai ai cũng trông thấy, bỗng mũi đau nhức nhối, nước mắt sắp chực trào.
Tôi cố nén tiếng thút thít, theo chị họ đi rửa sạch. Vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, tôi òa khóc to hơn.
Quá xấu xí quá đáng sợ, cứ như chui ra từ trong phim ma. Vào lúc này tôi cực kỳ khó chịu.
“Rửa sạch là được mà,” Chị họ vẩy nước lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau sạch, “Em xem, không phải sạch rồi sao?”
“Xấu chết… đi… được.” Tôi nói ngắt quãng, bả vai xụ xuống.
“Em sợ bị cậu ấy thấy hả?” Chị ấy trêu tôi, “Chị sai cậu ấy đi lấy giấy rồi, không thấy đâu.”
Tôi ngơ ngác nhìn chị, bỗng quên cả khóc.
“Không phải em đánh dấu tích vào tên Lý Miễn à?”
“…” Không lời phản bác, nước mắt cũng ngừng tuôn. Một lúc sau, tôi đỏ mặt nói, “Em ghét cậu ta chết đi được, em chỉ đánh dấu đại thôi.”
Chị ấy gật đầu, vẻ mặt tùy em, đoạn đổi chủ đề, “Ây da, váy thế này phải về nhà giặt rồi, em còn muốn chơi nữa không?”
“Vẫn chưa được ngồi vòng quay ngựa gỗ.” Tôi cúi đầu lẩm nhẩm.
Hành trình đi chơi công viên thiếu nhi hôm đó kết thúc bằng trò vòng quay ngựa gỗ.
Nhưng mọi người không cho tôi cưỡi ngựa gỗ, như thể đó là một thứ rất nguy hiểm. Chị họ nói: “Công chúa cũng ngồi xe ngựa ở sau mà.”
Chọc con nít hả?
Tôi ngoái đầu nhìn, em họ lớp 1 đang hí hửng chui vào xe ngựa. Ngô Thừa Thừa gỡ cài vương miện xuống, đeo lên đầu tôi như trong lễ đăng quang, còn vờ vĩnh nói: “Cho cậu làm công chúa, tớ cưỡi ngựa hộ tống.”
Tôi không kìm được cười phá lên, thế là chui vào trong xe ngồi.*
(*Trò vòng quay ngựa gỗ mà nhóm Khương Lộc chơi là một ngựa gỗ kèm một xe kéo. Ảnh minh họa.)
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ ngồi đó quay vài vòng mà thôi. Tôi nhàm chán nhìn vào tấm gương ở giữa, đúng lúc Lý Miễn ngoái đầu lui.
Cảm giác như cậu đang kéo cỗ xe ngựa vậy.
—
Sự kỳ cục của trẻ con biến mất cũng nhanh. Thực tế hồi nhỏ hễ mỗi lần giận dỗi, “ghét cậu chết đi được, không để ý đến cậu nữa”, là tôi sẽ cho mình thêm vài điều kiện: nếu cậu bắt chuyện trước thì bỏ qua, nếu đám mây này bay đi thì bỏ qua, nếu mở mắt ra thấy người mặc đồ đen thì bỏ qua, mà áo xanh cũng được…
Nên sau đó khi đi ăn KFC, tâm trạng đã thay đổi.
Cửa hàng này mới khai trương gần đây, lại đang trong kỳ nghỉ hè nên rất đông khách. Mãi chúng tôi mới tìm được bàn trống, chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Cao gầy, tóc tém, chính là Ngụy Tiêu. Lại nhìn sang bên, có ba bốn người đi chung với cậu ấy.
Tôi thò người nhìn kỹ, đi cạnh cậu ấy là tay hát chính trong ban nhạc đó, là cái anh ngầu ngầu hay mặc áo lông cao cổ. Có nghĩa là, mấy người kia cũng là thành viên ban nhạc.
Thật ra về sau hai đứa tôi cũng ghé phòng học đó xe biểu diễn mấy lần, đi giữa sân trường đại học cũng thấy rất bình thường. Nhưng hôm nay khi thấy Ngụy Tiêu bé nhỏ đứng giữa nhóm người lớn, chợt có cảm giác kỳ quặc khó miêu tả.
Có lẽ là do tôi nhìn đăm đăm, chị họ xích lại gần: “Có người quen à?”
Ngô Thừa Thừa cũng nhìn sang, nói: “Ơ, không phải đó là Ngụy Tiêu à?”
“Đúng thế.” Tôi đáp, nhíu mày không nói tiếp nữa.
“Mấy người kia là ai thế? Người nhà à?” Chị họ nhạy bén hỏi đúng trọng điểm.
“Không phải.” Tôi chột dạ giải thích, “Là người đã gặp trong trường đại học, thành viên ban nhạc.”
“Thành viên ban nhạc? Sinh viên?” Chị họ hít một hơi, “Học sinh cấp 1 như em lại đi chơi với sinh viên?”
Tôi khoát tay lia lịa, lén nhìn Lý Miễn và Từ Chi Dương, không dám nhìn thẳng vào mắt ai, chỉ biết cúi đầu nhìn bàn: “Em không có… Ngụy Tiêu, cậu ấy cũng chỉ nghe ca hát thôi.”
Chị họ im lặng, cầm một miếng khoai tây chiên lên, chầm chậm nhai. Một thoáng im lặng, rồi chị bỗng phủi tay hạ quyết tâm, nói: “Gọi bạn em lại đây, chị đi với em.”
“Bọn em cũng đi.” Lý Miễn và Từ Chi Dương đứng dậy.
“Được, vậy Thừa Thừa chăm em gái nha.” Chị họ ngoái đầu dặn.
Thế là chúng tôi một lớn ba bé đứng trước mặt người ta, miễn cưỡng ghép thành đội hình tương đối. Chị họ cố giữ bình tĩnh, tuyên bố mình cũng là sinh viên, biết bố mẹ Ngụy Tiêu, muốn dẫn cậu ấy về.
Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu cứng nhắc như có máy quay đang chĩa vào mặt chị ấy vậy. À, cũng có thể là bắt chước trên phim.
Tôi nhân đó kéo Ngụy Tiêu tới, đứng sau lưng Lý Miễn và Từ Chi Dương. Anh hát chính trông có vẻ lúng túng, cười nói chỉ là hiểu lầm thôi, giải thích cả buổi.
Đại ý là bọn họ đi biểu diễn thuê trong kỳ nghỉ hè, Ngụy Tiêu nằng nặc đòi theo. Tôi không biết có phải thật không, nhưng vẫn cứ kéo cậu ấy về bàn.
“Cậu làm gì thế hả Khương Lộc…” Cậu ấy sầm mặt ngồi xuống, nhưng giọng rất nhẹ nhàng.
Ngụy Tiêu là một con nhím, từ lâu tôi đã biết điều ấy. Dù tôi thấp hơn nửa cái đầu nhưng vẫn ra vẻ lắm: “Vậy chứ cậu đang làm gì?”
“Tớ biểu diễn với các anh ấy.”
“Một đứa cấp 1 như cậu á?”
“Chỉ có cậu cấp 1 thôi, tớ lên cấp 2 rồi.”
Hai chúng tôi lời qua tiếng lại, Ngô Thừa Thừa, Lý Miễn và Từ Chi Dương giả làm người câm. May mà lúc này chị họ đã về, nom vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi cảm thấy vừa rồi chị ấy rất ngầu, không kìm được ôm tay chị.
Ngụy Tiêu tung hoành trong trường, nhưng nói gì tuổi cũng nhỏ, vào lúc này đâu có nổi oai phong. Cậu ấy dừng lại, sau đó mới thấp giọng tiếp lời: “Biểu diễn chung đã là gì, nếu tớ thích anh ấy thì sao.”
“Ai cơ?” Trong đầu toàn dấu chấm hỏi. Sao tôi không biết Ngụy Tiêu có người thầm mến.
Cậu ấy không trả lời, bướng bỉnh cắn môi. Chị họ đẩy hamburger về phía trước, nói: “Đợi bao giờ em lớn bằng chị hẵng nghĩ tới chuyện này, ăn đi, rồi chị đưa em về.”
Phải một lúc lâu sau tôi mới ngộ ra. Không ngờ Ngụy Tiêu lại thích sinh viên đại học, sao cậu ấy toàn làm những chuyện vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi vậy.
—
Hiện tại.
Anh thở dài cảm thán. Nói kể từ khi tôi bị chảy máu mũi, mỗi khi ra ngoài trong túi anh luôn có giấy, bị ám ảnh cưỡng chế.
Thật vậy, gần một năm sau đó tôi hay bị chảy máu cam, bác sĩ nói là do tổn thương mô mềm.
“Nhưng hôm em đi chơi công viên đó, đặc sắc y hệt nhật ký hằng tuần.” Anh nói.
“Xì…”
“Mới cấp 1 mà cũng miệng lưỡi nhỉ,” Anh bật cười, sau đó lại trầm ngâm, “Ý em là anh là hiệp sĩ, còn em là công chúa?”
“…” Tôi vỗ vào mặt anh, “Khả năng hiểu biết vẫn kém như ngày nào.”
Ý tôi là, các cô gái vừa là hiệp sĩ, mà đồng thời cũng là công chúa.
Trời trong xanh nắng ấm chan hòa, thích hợp xuất hành.
Chị họ dẫn năm đứa con nít tụi tôi đến công viên thiếu nhi, cực giống cô giáo dẫn học trò đi du lịch – ngó trước trông sau, chưa tới nơi đã bắt đầu hối hận, muốn quay gót về nhà.
Nhưng sao có thể được, tôi đã chuẩn bị một bộ váy trắng riêng cho ngày hôm nay, Ngô Thừa Thừa còn đeo cả cài vương miện kia mà. Hai đứa tôi chải chuốt ăn vận như bướm hoa, tuyệt không cam tâm quay về.
Thế là chúng tôi giở trò nũng nịu, vừa kéo vừa đẩy thành công đi vào công viên.
Nào tàu hải tặc, nào xe điện đụng, thay phiên chơi một lượt, chẳng mấy chốc đã đến trưa. Ánh nắng rất gắt, chị họ dẫn em gái đi tìm nhà vệ sinh, tôi và Ngô Thừa Thừa ngồi trên ghế xoay nghỉ ngơi, duỗi chân chà xuống đất, vừa xoay tròn vừa ăn kem.
Đang chơi vui vẻ thì bất thình lình tốc độ tăng vụt. Tôi giật nảy mình, suýt làm rơi que kem, ngoái đầu lại, thấy Lý Miễn đang xoay ghế.
“Cậu làm trò gì thế hả Lý Miễn!” Còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Ngô Thừa Thừa hét toáng, nhanh chóng gỡ cài vương miện trên đầu xuống.
“Sợ à?” Cậu ấy cười đáp, nhưng không hề dừng lại.
Gió thổi vù vù qua tai, phong cảnh xung quanh như đang chạy lùi về sau. Cứ mỗi vòng xoay đến trước mặt cậu ấy, tôi lại cảm thấy bên ghế dồn rất nhiều lực, bất giác mạnh miệng: “Không sợ!”
Ngô Thừa Thừa cũng không phục: “Trò này có gì mà sợ, nhanh hơn nữa cũng chấp.”
Cậu ấy vừa dứt câu, quả nhiên đã tăng tốc. Từ Chi Dương đi tới thêm thêm tay, đứng chéo đối diện với Lý Miễn, vừa xoay vừa nhắc nhở: “Hai cậu vịn chặt vào.”
Hai người cùng đẩy, tốc độ lập tức tăng nhanh, tôi bắt đầu cảm thấy hoa mắt. Ngón tay nắm lưng ghế đã cứng đờ, mà tay cầm kem đã lạnh đến tê cóng, nhưng vẫn nghe thấy Ngô Thừa Thừa cứng miệng: “Vẫn chưa đủ!”
“Được, vậy nhanh hơn nữa.” Lý Miễn không do dự tiếp lời.
Tôi chóng mặt, sợ đến mức không trụ nổi, thấy hai người họ vẫn còn đọ sức nhau, trong lòng cuống lên. Mỗi lần quay qua Lý Miễn là tôi lại trợn mắt, mở miệng toan nhắc cậu ta dừng lại, nhưng kết quả chỉ có gió táp vào bụng mà người kia thì chẳng nghe thấy gì.
Cuối cùng cũng tới giới hạn chịu đựng, tôi giơ tay nhắc nhở dừng lại, không biết đã đụng vào vạt áo của ai.
“Được rồi được rồi.” Từ Chi Dương bỗng nói.
Cậu ấy lập tức nhảy tới đứng cạnh tôi, vạt áo sơ mi bay bay trong gió.
Sau đó cậu duỗi chân ra ghì lại, một tiếng *kíttttt* kéo dài vang lên, thêm Lý Miễn dùng tay níu nên chẳng mấy chốc đã dừng.
Cuối cùng cũng đã có thể thở phào, tôi cúi đầu nhìn que kem trong tay, sắp chảy nước cả rồi.
Trông Lý Miễn có vẻ rất chơi hết mình, mệt mỏi leo lên ngồi nghỉ cùng, hỏi như khoe khoang: “Vui không?”
Ngô Thừa Thừa đang chậm rãi lấy lại bình tĩnh, hưởng ứng đáp: “Vui, tớ nói cậu biết, có nhanh hơn nữa tớ cũng cóc sợ.”
Lý Miễn nhướn mày, lập tức duỗi chân chạm xuống đất, chiếc ghế lại kêu cót két.
Tôi giật mình, vội nhảy xuống trước khi tốc độ tăng, ra vẻ người lớn: “Các cậu tự chơi một mình đi.”
“Sao thế?” Cậu ta khó hiểu, quay sang nhìn Từ Chi Dương, “Cậu ấy bị gì vậy?”
Không ai trả lời.
—
Sự kỳ quặc của trẻ con lúc nào cũng ngớ ngẩn và đột ngột thế đấy. Vốn đang nghỉ ngơi mà giờ lại mệt lả, còn bị chọc khó chịu. Chị họ quay về, nhận thấy bầu không khí không ổn, thế là đề nghị chơi thêm một trò để giải tỏa.
Và rồi, chuyện đáng lo đã xảy ra.
Chúng tôi chơi đua xe, đây là trò chơi mới được ra mắt ở công viên thiếu nhi. Chị họ dẫn em gái ngồi ngoài chờ, bốn đứa chúng tôi vừa hay ngồi hai chiếc. Quản lý đề nghị con trai lái, Ngô Thừa Thừa đòi ngồi cùng xe với Từ Chi Dương, nhưng lúc đó tôi đang tức Lý Miễn, thế là muốn tự lái thử.
Tôi chưa chơi trò này bao giờ, cứ tưởng cũng như giống xe điện mà thôi, ai ngờ tốc độ lại nhanh hơn rất nhiều. Vừa đạp cần ga, chiếc lốp đã lăn tròn đâm vào lề đường.
Cả người tôi đổ ập tới trước, đập thẳng vào tay lái, máu mũi lập tức chảy ra.
Tôi đờ đẫn. Máu nhỏ tí tách xuống váy, như vòi nước bị hỏng không thể khóa van. Tôi vô thức đưa tay lên lau, nhưng lau mãi mà chẳng thể sạch.
Mọi người xúm đến, trố mắt chết lặng. Lúc đó chắc máu phải chảy nửa mặt, dọa em họ khóc òa vì sợ.
Chỉ có chị họ có đem theo giấy, song cũng không còn dư lại bao nhiêu. Chị vội vã lau cho tôi, chốc lát sau cũng bị máu thấm ướt. Cuối cùng chị đành ngồi xuống ôm tôi, ngẩng đầu nhìn một vòng rồi bình tĩnh nói: “Lý Miễn, em đi mượn ít giấy đi.”
Cậu ta ngẩn người vài giây rồi vội vàng xoay người chạy nhanh, Từ Chi Dương thấy vậy, cũng chạy theo giúp. Chốc lát sau hai cậu ấy dẫn quản lý khu trò chơi xe đua tới, cầm theo một cuộn giấy.
Phải mất một lúc lâu máu mới ngừng chảy. Suốt quá trình tôi rất phối hợp, không cảm thấy đau, còn ra vẻ mạnh mẽ. Tới khi hoàn hồn, tôi mới phát hiện mình lúc này bẩn thỉu thê thảm thế nào, ai ai cũng trông thấy, bỗng mũi đau nhức nhối, nước mắt sắp chực trào.
Tôi cố nén tiếng thút thít, theo chị họ đi rửa sạch. Vào nhà vệ sinh nhìn mình trong gương, tôi òa khóc to hơn.
Quá xấu xí quá đáng sợ, cứ như chui ra từ trong phim ma. Vào lúc này tôi cực kỳ khó chịu.
“Rửa sạch là được mà,” Chị họ vẩy nước lên mặt tôi, nhẹ nhàng lau sạch, “Em xem, không phải sạch rồi sao?”
“Xấu chết… đi… được.” Tôi nói ngắt quãng, bả vai xụ xuống.
“Em sợ bị cậu ấy thấy hả?” Chị ấy trêu tôi, “Chị sai cậu ấy đi lấy giấy rồi, không thấy đâu.”
Tôi ngơ ngác nhìn chị, bỗng quên cả khóc.
“Không phải em đánh dấu tích vào tên Lý Miễn à?”
“…” Không lời phản bác, nước mắt cũng ngừng tuôn. Một lúc sau, tôi đỏ mặt nói, “Em ghét cậu ta chết đi được, em chỉ đánh dấu đại thôi.”
Chị ấy gật đầu, vẻ mặt tùy em, đoạn đổi chủ đề, “Ây da, váy thế này phải về nhà giặt rồi, em còn muốn chơi nữa không?”
“Vẫn chưa được ngồi vòng quay ngựa gỗ.” Tôi cúi đầu lẩm nhẩm.
Hành trình đi chơi công viên thiếu nhi hôm đó kết thúc bằng trò vòng quay ngựa gỗ.
Nhưng mọi người không cho tôi cưỡi ngựa gỗ, như thể đó là một thứ rất nguy hiểm. Chị họ nói: “Công chúa cũng ngồi xe ngựa ở sau mà.”
Chọc con nít hả?
Tôi ngoái đầu nhìn, em họ lớp 1 đang hí hửng chui vào xe ngựa. Ngô Thừa Thừa gỡ cài vương miện xuống, đeo lên đầu tôi như trong lễ đăng quang, còn vờ vĩnh nói: “Cho cậu làm công chúa, tớ cưỡi ngựa hộ tống.”
Tôi không kìm được cười phá lên, thế là chui vào trong xe ngồi.*
(*Trò vòng quay ngựa gỗ mà nhóm Khương Lộc chơi là một ngựa gỗ kèm một xe kéo. Ảnh minh họa.)
Thật ra cũng chẳng có gì, chỉ ngồi đó quay vài vòng mà thôi. Tôi nhàm chán nhìn vào tấm gương ở giữa, đúng lúc Lý Miễn ngoái đầu lui.
Cảm giác như cậu đang kéo cỗ xe ngựa vậy.
—
Sự kỳ cục của trẻ con biến mất cũng nhanh. Thực tế hồi nhỏ hễ mỗi lần giận dỗi, “ghét cậu chết đi được, không để ý đến cậu nữa”, là tôi sẽ cho mình thêm vài điều kiện: nếu cậu bắt chuyện trước thì bỏ qua, nếu đám mây này bay đi thì bỏ qua, nếu mở mắt ra thấy người mặc đồ đen thì bỏ qua, mà áo xanh cũng được…
Nên sau đó khi đi ăn KFC, tâm trạng đã thay đổi.
Cửa hàng này mới khai trương gần đây, lại đang trong kỳ nghỉ hè nên rất đông khách. Mãi chúng tôi mới tìm được bàn trống, chợt nhìn thấy bóng người quen thuộc.
Cao gầy, tóc tém, chính là Ngụy Tiêu. Lại nhìn sang bên, có ba bốn người đi chung với cậu ấy.
Tôi thò người nhìn kỹ, đi cạnh cậu ấy là tay hát chính trong ban nhạc đó, là cái anh ngầu ngầu hay mặc áo lông cao cổ. Có nghĩa là, mấy người kia cũng là thành viên ban nhạc.
Thật ra về sau hai đứa tôi cũng ghé phòng học đó xe biểu diễn mấy lần, đi giữa sân trường đại học cũng thấy rất bình thường. Nhưng hôm nay khi thấy Ngụy Tiêu bé nhỏ đứng giữa nhóm người lớn, chợt có cảm giác kỳ quặc khó miêu tả.
Có lẽ là do tôi nhìn đăm đăm, chị họ xích lại gần: “Có người quen à?”
Ngô Thừa Thừa cũng nhìn sang, nói: “Ơ, không phải đó là Ngụy Tiêu à?”
“Đúng thế.” Tôi đáp, nhíu mày không nói tiếp nữa.
“Mấy người kia là ai thế? Người nhà à?” Chị họ nhạy bén hỏi đúng trọng điểm.
“Không phải.” Tôi chột dạ giải thích, “Là người đã gặp trong trường đại học, thành viên ban nhạc.”
“Thành viên ban nhạc? Sinh viên?” Chị họ hít một hơi, “Học sinh cấp 1 như em lại đi chơi với sinh viên?”
Tôi khoát tay lia lịa, lén nhìn Lý Miễn và Từ Chi Dương, không dám nhìn thẳng vào mắt ai, chỉ biết cúi đầu nhìn bàn: “Em không có… Ngụy Tiêu, cậu ấy cũng chỉ nghe ca hát thôi.”
Chị họ im lặng, cầm một miếng khoai tây chiên lên, chầm chậm nhai. Một thoáng im lặng, rồi chị bỗng phủi tay hạ quyết tâm, nói: “Gọi bạn em lại đây, chị đi với em.”
“Bọn em cũng đi.” Lý Miễn và Từ Chi Dương đứng dậy.
“Được, vậy Thừa Thừa chăm em gái nha.” Chị họ ngoái đầu dặn.
Thế là chúng tôi một lớn ba bé đứng trước mặt người ta, miễn cưỡng ghép thành đội hình tương đối. Chị họ cố giữ bình tĩnh, tuyên bố mình cũng là sinh viên, biết bố mẹ Ngụy Tiêu, muốn dẫn cậu ấy về.
Vẻ mặt nghiêm nghị, giọng điệu cứng nhắc như có máy quay đang chĩa vào mặt chị ấy vậy. À, cũng có thể là bắt chước trên phim.
Tôi nhân đó kéo Ngụy Tiêu tới, đứng sau lưng Lý Miễn và Từ Chi Dương. Anh hát chính trông có vẻ lúng túng, cười nói chỉ là hiểu lầm thôi, giải thích cả buổi.
Đại ý là bọn họ đi biểu diễn thuê trong kỳ nghỉ hè, Ngụy Tiêu nằng nặc đòi theo. Tôi không biết có phải thật không, nhưng vẫn cứ kéo cậu ấy về bàn.
“Cậu làm gì thế hả Khương Lộc…” Cậu ấy sầm mặt ngồi xuống, nhưng giọng rất nhẹ nhàng.
Ngụy Tiêu là một con nhím, từ lâu tôi đã biết điều ấy. Dù tôi thấp hơn nửa cái đầu nhưng vẫn ra vẻ lắm: “Vậy chứ cậu đang làm gì?”
“Tớ biểu diễn với các anh ấy.”
“Một đứa cấp 1 như cậu á?”
“Chỉ có cậu cấp 1 thôi, tớ lên cấp 2 rồi.”
Hai chúng tôi lời qua tiếng lại, Ngô Thừa Thừa, Lý Miễn và Từ Chi Dương giả làm người câm. May mà lúc này chị họ đã về, nom vẫn chưa hoàn hồn.
Tôi cảm thấy vừa rồi chị ấy rất ngầu, không kìm được ôm tay chị.
Ngụy Tiêu tung hoành trong trường, nhưng nói gì tuổi cũng nhỏ, vào lúc này đâu có nổi oai phong. Cậu ấy dừng lại, sau đó mới thấp giọng tiếp lời: “Biểu diễn chung đã là gì, nếu tớ thích anh ấy thì sao.”
“Ai cơ?” Trong đầu toàn dấu chấm hỏi. Sao tôi không biết Ngụy Tiêu có người thầm mến.
Cậu ấy không trả lời, bướng bỉnh cắn môi. Chị họ đẩy hamburger về phía trước, nói: “Đợi bao giờ em lớn bằng chị hẵng nghĩ tới chuyện này, ăn đi, rồi chị đưa em về.”
Phải một lúc lâu sau tôi mới ngộ ra. Không ngờ Ngụy Tiêu lại thích sinh viên đại học, sao cậu ấy toàn làm những chuyện vượt quá phạm vi hiểu biết của tôi vậy.
—
Hiện tại.
Anh thở dài cảm thán. Nói kể từ khi tôi bị chảy máu mũi, mỗi khi ra ngoài trong túi anh luôn có giấy, bị ám ảnh cưỡng chế.
Thật vậy, gần một năm sau đó tôi hay bị chảy máu cam, bác sĩ nói là do tổn thương mô mềm.
“Nhưng hôm em đi chơi công viên đó, đặc sắc y hệt nhật ký hằng tuần.” Anh nói.
“Xì…”
“Mới cấp 1 mà cũng miệng lưỡi nhỉ,” Anh bật cười, sau đó lại trầm ngâm, “Ý em là anh là hiệp sĩ, còn em là công chúa?”
“…” Tôi vỗ vào mặt anh, “Khả năng hiểu biết vẫn kém như ngày nào.”
Ý tôi là, các cô gái vừa là hiệp sĩ, mà đồng thời cũng là công chúa.