Chương 34: Không rét mà run
Đó là chuyện từ mấy trăm năm trước.
Nhưng thật ra cũng chẳng phải xa xôi gì, vì tuổi thọ trung bình của người dân đế quốc là 150 tuổi – đây còn là con số bị kéo thấp xuống do các Alpha bị chết trẻ. Trên thực tế, nếu không có bệnh gen thì tuổi thọ trung bình phải lên đến 200 tuổi.
Vậy nên, đây là chuyện của ba bốn thế hệ trước thôi.
Hơn một ngàn năm trước, bức xạ thiên hà bùng nổ, môi trường sống ở tất cả tinh cầu nằm trong đế quốc nhanh chóng xấu đi. Một lượng lớn đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm bởi bức xạ mang tính hủy diệt, làm cho thực vật chết hàng loạt. Chỉ tính riêng trong năm bức xạ thiên hà bùng phát, số lượng loài thực vật bị tuyệt chủng đã đạt đến con số kinh khủng là 6300 loài. Hơn nữa, càng về sau con số này càng tiếp tục tăng lên.
Mức độ tàn phá của trận thảm họa này tương đương với kỷ Phấn trắng ở Trái Đất, nhưng phạm vi tàn phá của nó không chỉ là mấy tinh cầu, mà hoàn toàn quét sạch toàn bộ vũ trụ.
Theo lý, nếu cả thực vật còn khó sinh tồn thì động vật – vốn dĩ sống dựa vào thực vật, sẽ càng khó tồn tại hơn mới đúng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, các loài động vật không những không bị tuyệt chủng trên quy mô lớn mà còn bị biến đổi gen sau khi gặp bức xạ, nhờ đó có được sức mạnh vượt xa bản thân và tiến hóa thành những kẻ săn mồi mạnh mẽ.
Trong cùng thời gian đó, trạng thái phân hóa hai cực này cũng xuất hiện ở loài người.
Người mang gen động vật, dù là Alpha hay số ít Omega, đã có được dị năng và cơ thể phát triển cường tráng. Người mang gen thực vật, dù là Omega hay số ít Alpha thì ngày càng yếu ớt và nhỏ bé, khả năng sinh sản cũng dần khó khăn.
Đúng vậy, chẳng hề có quy kết Alpha mới có gen động vật hay Omega mới có gen thực vật, trong số họ luôn tồn tại những trường hợp ngoại lệ.
Còn về phần Beta thì từ đầu đến cuối vẫn ở vị trí cân bằng, cũng là vị trí ít gây sự chú ý nhất.
Ban đầu, những Alpha và Beta cũng không coi bức xạ thiên hà là một thảm họa. Trái ngược với các Omega lo lắng bất an, bọn họ lại coi trận bức xạ thiên hà đó là một phép màu – một phép màu khiến cho họ có được sức mạnh to lớn.
Thậm chí bọn họ còn ca tụng công đức của trận thảm họa này.
Sự tự cao ngạo mạn khiến những Alpha đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn không chú ý đến sự tuyệt chủng của các loài thực vật. Còn những Beta bình thường cũng thờ ơ với việc này. Bọn họ bắt tay nhau chôn xuống mầm mống thảm họa mai sau.
Dần dần, hiện tượng động vật chết hàng loạt bắt đầu tăng. Và khi cơn hưng phấn qua đi, nhóm Alpha phát hiện có đồng loại tử vong, hơn nữa nguyên nhân chết còn giống nhau y đúc: tinh thần bị hủy hoại, gen động vật trong cơ thể hoạt động rất khác thường. Sau vài ngày, Alpha từ một người vui vẻ hoạt bát biến thành quái vật nửa người nửa thú, cuối cùng hoàn toàn trở thành một con thú không có tư duy của con người mà chỉ biết giết chóc và hủy hoại.
Trong quá trình này, Alpha bị biến dị sẽ bắt đầu trở nên cáu gắt, dễ tức giận và không khống chế được ham muốn giết chóc của mình. Nhân tính bị quét sạch, trong đầu chỉ còn lại máu tươi cùng tử vong. Điều đáng sợ nhất chính là, trong đám đông nếu có một Alpha nhiễm bệnh thì chẳng mấy chốc các Alpha xung quanh cũng sẽ bị lây bệnh và bộc phát những triệu chứng tương tự.
Sau khi phát hiện này được truyền bá công khai, các Alpha bắt đầu sống trong bóng đêm sợ hãi. Mà sự thật cũng giống như trong báo cáo đã nêu, số người tử vong vì chứng bệnh chưa biết đó đang gia tăng một cách nhanh chóng.
Ban đầu mọi người đều nghĩ bất kể Alpha, Beta, hay là Omega, đều sẽ chết vì căn bệnh chưa biết này. Nhưng không lâu sau đã có người phát hiện ra vấn đề, đó chính là: tỷ lệ phát bệnh của Alpha là cao nhất, gần như cứ 10 Alpha sẽ có 6 người phát bệnh; Beta thì thấp hơn một chút, ước chừng ở mức 4/10; còn Omega thì đạt đến con số đáng kinh ngạc là 1/10.
Nói cách khác, trận bạo bệnh khủng bố quét qua đế quốc thực chất đã đo ni đóng giày cho Alpha và Beta, trong đó Alpha là thê thảm nhất.
Phát hiện đáng sợ này khiến các Alpha nhận thức được biện pháp giải quyết đã nằm ngay trong đó, vì thế đế quốc gấp rút thành lập viện nghiên cứu gen để mau chóng diệt trừ thảm họa.
Cuối cùng, viện nghiên cứu gen phát hiện bức xạ thiên hà chính là kẻ đầu sỏ gây ra trận thảm họa. Bọn họ đặt tên cho căn bệnh chưa biết này là bệnh gen. Sở dĩ bệnh gen ít phát tác trong cơ thể Omega là do phần lớn Omega đều mang gen thực vật. Tuy bức xạ thiên hà có tính hủy diệt lớn đối với thực vật, nhưng miễn vượt qua được sự chọn lọc tự nhiên thì những Omega mang gen thực vật có thể thuận lợi sống sót.
Còn những Omega mang gen động vật, mặc dù ban đầu họ có được dị năng mạnh mẽ nhưng cái giá phải trả chính là bệnh gen đi kèm với dị năng, một khi phát bệnh thì chắc chắn sẽ chết.
Khi nói đến đây, trên mặt của Bạch Thiên Tinh xuất hiện vẻ sung sướng đầy khó hiểu, “Bức xạ thiên hà rất công bằng, nó khiến cho Omega và thực vật khó sinh tồn và sinh sản, nhưng cũng khiến cho Alpha vừa có được sức mạnh lại vừa mất đi sinh mệnh.”
Sau đó cậu ta đổi nét mặt, siết chặt nắm tay, “Nhưng điều đáng giận là khi nhận ra những thực vật sống sót sau thảm họa có thể làm thuyên giảm bệnh gen, đám Alpha đó bắt đầu đòi hỏi vô độ!”
Trái tim Tước Thu bất chợt ngừng đập trong giây lát. Đợi đến lúc nó khôi phục chức năng cung cấp máu thì cậu cũng hiểu được, chuyện mà Bạch Thiên Tinh sắp nói sẽ vô cùng tàn nhẫn.
“Bức xạ thiên hà qua đi, môi trường sống của thực vật đã cực kỳ khắc nghiệt mà đám quý tộc Alpha đó chẳng những không bắt tay vào việc bảo vệ, ngược lại vì muốn sống sót mà chúng đã chơi trò khai thác theo kiểu tát ao bắt cá. Bọn chúng cử quân đội, điều lính riêng tìm kiếm những thực vật còn sống sót trên khắp các tinh cầu. Một khi phát hiện, bọn chúng lập tức đào sạch tận rễ và đưa ngay đến viện nghiên cứu gen để chế tạo thành thuốc xoa dịu.”
“Đế quốc có hàng tỷ Alpha và hàng chục tỷ Beta. Cậu tưởng tượng xem, nếu mỗi người đều cần thuốc xoa dịu để làm giảm bệnh gen thì phải khai thác bao nhiêu thực vật đây? Tôi không thể tính nổi con số đó. Tôi chỉ biết rằng, chưa đầy mười năm ngắn ngủi mà gần như tất cả các nơi trên khắp mọi tinh cầu đều bị khai thác quá độ, hàng trăm triệu tinh cầu đã bị bọn chúng dọn sạch. Nơi mà chúng ta đang đứng chính là tinh cầu ban đầu bị con người phá hoại môi trường sống, sau đó trở thành tinh cầu bị vứt bỏ có cấp bậc thấp nhất.”
“Đến cuối cùng, bọn chúng không còn chỗ để khai thác nữa. Mắt thấy thực vật đã gần như tuyệt chủng thì bọn chúng mới cuống lên, bắt đầu cứu vớt và nhân giống những thực vật còn sót lại.”
Lúc nói đến đây, nhóm Omega bắt đầu khóc sụt sịt. Không chỉ bọn họ thấy đau xót mà một người ít tình cảm như Tước Thu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bản thân cậu là thực vật, sao có thể không xúc động cơ chứ, sao không đau lòng khi hay tin đồng loại mình phải gánh chịu thảm cảnh?
Thì ra mảnh đất sa mạc vô bờ bến, không có một ngọn cỏ của tinh cầu Darkness không phải là cảnh quan tự nhiên, mà là hậu quả do con người tạo ra.
Một thảm họa đủ để phá hủy một nền văn minh như bức xạ thiên hà, nhưng lại kém xa lòng tham không đáy của con người.
Bạch Thiên Tinh hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh. Cậu ta lo giờ mà mất khống chế thì tiếp theo sẽ càng khó duy trì cảm xúc hơn nữa.
“Cậu ắt hẳn là một Omega rất thông minh, đúng không?” Bạch Thiên Tinh bất chợt nhìn sang Tước Thu, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tước Thu chưa rõ ý, đôi mắt tròn hơi mở to, nhưng cậu rất nhanh hiểu được ý đồ của Omega hoa baby.
“Cậu đoán xem, khi thực vật không đủ dùng thì sẽ đến lượt ai nào?” Bạch Thiên Tinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tước Thu giật mình, đôi con ngươi thoáng chốc phóng to ra gấp đôi, cơn ớn lạnh thình lình ập đến, “Ý cậu là…”
“Không sai.”
Bạch Thiên Tinh chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt chất chứa sự giễu cợt đầy chua xót và nỗi oán hận khắc sâu trong xương tủy.
Cậu ta bất chợt nắm chặt nắm đấm, những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đủ để chứng minh chủ nhân của đôi tay này đang phải chịu sự tra tấn tâm lý như thế nào.
“Bọn chúng đã vươn móng vuốt của mình về phía Omega.”
“Bất kể là Omega mang gen thực vật hay là Omega bình thường, chỉ cần là người trưởng thành và có năng lực lao động thì đều bị cưỡng chế triệu tập đến tinh cầu Capital.”
Trái tim Tước Thu chợt nhói lên…
Quả nhiên.
Bạch Thiên Tinh tiếp tục nói: “Từ lúc bắt đầu có ghi chép, tinh cầu Capital chưa bao giờ tiếp nhận nhiều Omega như vậy. Đó là nơi sinh sống của những người thuộc tầng lớp cao nhất của đế quốc, là chỗ hưởng thụ ăn chơi hào nhoáng nên không thể cùng lúc chứa chấp nhiều người. Thậm chí vì thực hiện kế hoạch, bọn họ còn dành hẳn một mảnh đất trống ở ngoại ô xây thành khu nhà tạm chuyên để nuôi nhốt Omega.”
“Những Omega đó bất ngờ bị cưỡng chế triệu tập đến tinh cầu Capital, đương nhiên không có việc gì tốt đẹp chờ đợi họ. Họ bị bố trí tập trung trong khu nhà lều tạm bợ, vài trăm nghìn gian phòng phải nhồi nhét tận mấy triệu Omega. Tôi không biết bọn họ đã sống chen chúc như thế nào, tôi chỉ biết, một căn phòng ở nơi quái quỷ đó còn không rộng bằng phòng khách chúng ta đâu nhỉ?” Bạch Thiên Tinh cười tự giễu.
Tước Thu siết chặt nắm tay. Thông qua sự miêu tả của Bạch Thiên Tinh, cậu dường như có thể thấy được cảnh tượng bảy tám Omega sống chen chúc trong một căn phòng chật chội tối om, muốn nhích người cũng khó khăn. Khí thải họ thở ra hòa trộn với nhau, trở thành thứ không khí ngột ngạt vẩn đục.
Loại nhà ở nối tiếp nhau san sát, chỉ có một cửa sổ hoặc không có cửa sổ, bên trong vừa tối tăm vừa ẩm ướt. Các Omega bẩm sinh đã yếu ớt, đành ôm lấy nhau để tiếp thêm dũng khí, cầu nguyện mau chóng được về nhà.
“Bọn họ không thể về nhà. Cho đến lúc chết đi, gần như toàn bộ Omega của thế hệ đó, chẳng ai được về nhà.”
Có lẽ bởi ngữ khí của Bạch Thiên Tinh quá đỗi bi thương, cũng có lẽ vì những lời miêu tả của cậu ta quá tàn nhẫn khiến trái tim Tước Thu vô thức run lên.
Trong giây phút này, khuôn mặt của Omega kiêu ngạo ngang bướng khi lần đầu gặp nhau đã hoàn toàn chết lặng. Cậu ta nói: “Sau khi cưỡng chế triệu tập Omega đến tinh cầu Capital, đế quốc đã ban bố luật lệ mới rằng: tất cả Omega trưởng thành đều phải có nghĩa vụ giải tỏa nguy cơ cấp bách trước mắt của đế quốc.”
“Sau đó, bọn họ đã phân chia Omega thành dăm bảy loại dựa theo cấp bậc gen. Cấp cao nhất ở lại tinh cầu Capial để làm giảm bệnh gen cho các quý tộc, cấp cao thứ nhì bị đưa đến những tinh cầu phát triển ở xung quanh, cấp thấp hơn bị đưa đến những tinh cầu nghèo đói và lạc hậu, cấp thấp nhất thì bị đưa vào quân đội. Còn về nơi quái quỷ như tinh cầu Darkness ư? Ha ha, vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của lũ quý tộc.”
“Số phận của Omega đã bị người khác thao túng định đoạt như vậy đó. Không ai hỏi ý kiến của họ, cũng không ai tôn trọng nguyện vọng của họ. Bọn chúng chỉ coi Omega là loại thuốc đặc hiệu có thể chữa bệnh mà thôi, không hề coi Omega là con người.”
Bạch Thiên Tinh nhìn Tước Thu, “Tôi đoán cậu sẽ hỏi, vì sao những Omega đó không phản kháng.”
Nhóm Omega khác cũng Tước Thu, ánh mắt đều đỏ hoe vì khóc, đỏ hơn cả đôi mắt thỏ của Hứa Phong. Đám thực vật trên đầu họ héo rũ xuống vì mất nước.
Nhưng trái với tưởng tượng của bọn họ, Tước Thu lại lắc đầu.
Cậu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Không, tôi sẽ không hỏi vậy.”
Những Alpha và Beta đã cưỡng ép Omega đó là ác ma, nhưng nếu hỏi vì sao Omega không phản kháng, thì cũng đâu khác gì lũ ác ma đó.
Tuy không tự mình trải qua nhưng Tước Thu hiểu được, khi đối mặt với một đế quốc khổng lồ thì các Omega mang thân phận của quần thể ít ỏi nhất hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Bản thân đứng ở vị trí người xem, chất vấn họ vì sao không phản kháng chính là cố ý làm tổn thương họ.
Có vẻ như Bạch Thiên Tinh không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, cậu ta sửng sốt rồi hơi mỉa mai: “Tôi còn tưởng cậu là loại người sẽ nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của Omega, chỉ quan tâm đến Alpha và Beta thôi chứ.”
Đối với sự hiểu lầm này, Tước Thu cũng không lên tiếng bác bỏ.
Không cần thiết phải bác bỏ. Vốn dĩ cậu không đứng trên lập trường của ai, càng không bận tâm mình có bị hiểu lầm hay không.
Đối với Tước Thu mà nói, dù Alpha, Beta hay Omega cũng đều có nỗi khổ riêng.
Kẻ đầu sỏ gây nỗi khổ cho bọn họ không phải là bất cứ quần thể nào, mà là bọn cầm quyền đứng trên cao, cũng chính là quý tộc trong miệng bọn họ.
Bạch Thiên Tinh chăm chú nhìn Tước Thu thật lâu, sau đó nói tiếp: “Đa số Omega không có khả năng chiến đấu, thể lực bẩm sinh không tốt, mà ở thời đại đó cũng không có đồ chống bức xạ như bây giờ. Dưới sự áp bức nhân đôi của công việc cường độ cao và môi trường sống đầy rẫy hiểm nguy, chỉ sau ba bốn năm làm việc rất nhiều Omega phải chết trong đau đớn vì cạn kiệt tinh thần lực và rối loạn pheromone.”
“Dẫu vậy bọn chúng vẫn không biết hối cải, thậm chí còn không biết xấu hổ mà tiến hành kế hoạch bồi dưỡng thế hệ Omega tiếp theo.”
“So với thực vật, ưu điểm lớn nhất của Omega chính là có thể tái sử dụng và hiệu quả tốt hơn. Ban đầu các quý tộc suy nghĩ rất hoàn hảo, nếu thế hệ Omega này sắp bị sử dụng hết thì để bọn họ kết hợp với Alpha và sinh ra nhiều Omega hơn, như vậy chẳng phải có thể sử dụng hết đời này sang đời khác sao?”
Bạch Thiên Tinh cười lạnh, “Tiếc là tính toán của bọn họ đã thất bại.”
Tước Thu ngước mắt.
“Các Omega đã phản kháng.”
“Họ không có thể chất cường tráng, không có dị năng mạnh mẽ, cũng không có hàm răng sắc nhọn; tiếng kêu thét của họ không có ai lắng nghe, nỗi đau của họ bị nhắm mắt làm ngơ, mong muốn tự do của họ bị tước đoạt.”
“Nhưng chí ít họ vẫn còn có linh hồn kiên cường bất khuất, linh hồn thuộc về chính mình và không ai có thể nô dịch được.”
Bạch Thiên Tinh ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, giống như vượt qua thời gian và đứng chung với những Omega đã dũng cảm đứng dậy phản kháng mấy trăm năm trước.
Cậu ta nói: “Chẳng phải bọn Alpha đó muốn Omega sinh ra thật nhiều Omega sao? Vậy thì họ sẽ không đời nào khiến bọn chúng được như mong muốn.”
Rõ ràng là câu chuyện vô cùng tàn khốc, nhưng biểu cảm của Bạch Thiên Tinh lại cực kỳ vui sướng, “Một khi biết chắc bản thân đã mang thai, các Omega sẽ lập tức tìm đủ mọi cách để kiểm tra thuộc tính của thai nhi, nếu là Omega thì sẽ phá bỏ. Sau đó đế quốc không cho phép phá thai nữa, cưỡng chế ép họ sinh ra. Nhưng không sao, dù sao người đầu tiên đứa trẻ nhìn thấy chắc chắn là mẹ mình, vậy thì họ sẽ tự tay bóp chết đứa con mà mình đã mang thai mười tháng trời. Đế quốc lại sai người giám sát Omega sinh con, bọn họ liền trực tiếp tự sát, dù phải chấm dứt mạng sống cũng không cho đám quý tộc Alpha hưởng được cơ hội nào.”
“Thay vì để những đứa trẻ Omega bị coi là thuốc đặc hiệu cả đời, lặp lại số phận giống với người mẹ của chúng, chi bằng đừng sinh ra ngay từ đầu, dù sao thế giới này cũng không chào đón Omega.”
Cậu ta nhướng mày đầy đắc ý, “Cho nên trong vòng mười năm, khắp đế quốc không có một Omega nào được sinh ra. Mà ngược lại, có thêm một đám Alpha bị khiếm khuyết gen bẩm sinh chào đời.”
“Các quý tộc đế quốc hết cách, càng ngày càng không chịu được sức ép. Cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra, Omega cũng giống như thực vật, đều sẽ bị đe dọa. Thế là chúng lặp lại trò cũ, bắt đầu bảo vệ và ưu đãi Omega. Nhưng vậy thì sao chứ, tỉ lệ sinh của Omega chẳng hề cải thiện, Alpha phải chết trong đau đớn vì bệnh gen phát tác mà không nhận được sự khai thông và xoa dịu của Omega ngày càng tăng. Những áp bức và đòi hỏi từ Omega của bọn chúng cuối cùng cũng gặp quả báo.”
Lòng tham của con người mãi mãi không có điểm dừng, chỉ đến khi mạng sống bị đe dọa thì mới biết kiềm chế lại. Tước Thu hiểu rõ điều này.
Bạch Thiên Tinh kể xong đoạn lịch sử nặng nề, cậu ta thở hắt, xoay người ngồi xuống ghế sô pha, yên tâm tận hưởng sự phục vụ ân cần tỉ mỉ của người quản gia Beta.
Thấy vẻ mặt của Tước Thu khác thường, cậu ta liếc nhìn người quản gia đang quỳ một gối xuống đất, kiên nhẫn bóc vỏ quýt cho mình đầy thâm ý và mỉm cười nói: “Đừng lo, sẽ không ai mật báo chúng tôi tụ tập ở đây kích động và xúi giục Omega không rành thế sự đâu. Dù sao đây cũng là tinh cầu lưu vong bị đế quốc bỏ rơi, tay bọn chúng không thò tới nơi này. Còn về quản lý trường học, xùy, cậu nghĩ bọn họ không cần chúng tôi khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone sao?”
Nghe Bạch Thiên Tinh giải thích, biết được cậu ta không bị trừng phạt khi tiết lộ bí mật với mình, Tước Thu mới thấy yên tâm.
Sau đó cậu lại nghe cậu ta gọi mình, “Cậu có biết luật lệ mà đế quốc ban hành dành riêng cho Omega không? Đừng bảo cậu cũng giống với đám Alpha và Beta ngu xuẩn đó, tưởng rằng đó là để bảo vệ Omega đấy nhé?”
“Không rõ, nhưng tôi đoán nó không hoàn toàn là bảo vệ Omega.” Tước Thu trả lời.
Bạch Thiên Tinh và những Omega khác nhìn cậu đầy khen ngợi. Omega trầu bà lá xẻ lôi kéo tay cậu, dịu dàng nói: “Không hổ là Omega chúng ta, không giống như đám Alpha và Beta ngu xuẩn kia.”
Bạch Thiên Tinh nói tiếp: “Đúng là phần lớn điều lệ của bộ luật đặc biệt đều dành đặc quyền cho Omega, nhưng đồng thời cũng ràng buộc Omega. Không phải Omega phạm tội sẽ không bị trừng phạt, mà do trong mắt Alpha và Beta, đó không được coi là trừng phạt.”
“Ví dụ nếu Alpha giết người thì sẽ bị kết án tử hình, nhưng Omega giết người thì chỉ bị kết án phục vụ quân đội. Địa điểm và thời gian sẽ được xét xử tùy theo mức độ nghiêm trọng của tội phạm.”
“Ví như ở đế quốc, Alpha có thể kết hợp với Alpha, Beta có thể kết hợp với Beta, duy chỉ có Omega là không thể kết hợp với nhau. Một khi Omega kết hợp đồng loại sẽ phạm đến bộ luật đặc biệt, bị đưa ra tiền tuyến để phục vụ khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho những người lính ở đó. Trong quân đội đế quốc, ngoại trừ Quân đoàn thứ Nhất thì tất cả quân đoàn khác đều tìm đủ mọi cách để đưa những Omega phạm tội ra ngoài tiền tuyến một cách hợp lý, nhằm lấp đầy chỗ trống không có Omega hệ chữa trị của tiền tuyến.”
“Hừ”, Bạch Thiên Tinh nói, “Bọn chúng đều nói với cậu, không có Omega hệ chữa trị nào chịu đi theo quân đội đúng không? Nói là Omega ích kỷ, nhát gan, không muốn cống hiến cho đế quốc đúng không? Nhưng cậu có biết, những Omega hệ chữa trị bị bắt đưa ra ngoài tiền tuyến sẽ gặp phải những gì chưa?”
“Là bức xạ thiên hà mà ngay cả Alpha cũng kinh sợ, là trùng tộc dù cấp thấp nhất cũng dễ dàng giết chết Omega, là sự cạn kiệt tinh thần lực và rối loạn pheromone, là nỗi lo lắng hãi hùng suốt ngày đêm.”
“Sẽ không có một Alpha hay Beta nào nói cho cậu biết những điều này, thậm chí chính bọn họ cũng không biết. Càng không có sách vở nào ghi lại, hay tìm kiếm trên mạng. Mà Alpha và Beta sẽ chỉ nói với cậu rằng: “Omega toàn là những sinh vật yếu ớt ích kỷ.””
Nói đến đây, nhóm Omega xung quanh đều đồng loạt kéo tay Tước Thu, kể xấu Alpha và Beta cho cậu nghe, giọng đầy bất mãn: “Thiên Tinh nói với cậu nhiều như vậy, bây giờ cậu đã biết Alpha và Beta đáng giận đến cỡ nào rồi chứ?”
“Đúng đó đúng đó, cậu vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chớ nên bị bọn chúng lừa gạt.”
“Bọn Alpha không có ai tốt đẹp cả! Beta cũng vậy! Cậu quay về hệ chữa trị đi, chỉ có hệ chữa trị mới là ngôi nhà thực sự của cậu.”
“Không có Omega thì đám Alpha thối tha và Beta ngu xuẩn đó chỉ có thể chờ chết! Bọn họ nên mang ơn vì chúng ta khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho bọn họ!”
“Chẳng lẽ ở cùng chúng tôi không tốt sao? Được ở trong căn phòng rộng rãi, muốn làm gì thì làm, đám Alpha và Beta vô dụng kia đừng hòng lăm le tiếp cận cậu.”
Tước Thu nhìn các Omega đang ríu rít quanh mình, lại xuyên qua họ nhìn Bạch Thiên Tinh đang bình thản chờ đợi câu trả lời của cậu, nhất thời tâm trạng vô cùng phức tạp.
Câu hỏi trong lòng đã có lời giải đáp. Bây giờ coi như đã có lý do hợp lý để giải thích việc vì sao Omega lại oán hận Alpha và Beta như vậy. Đây là mối thù truyền kiếp đã truyền qua mấy thế hệ, không thể xóa bỏ bằng vài chính sách và tài nguyên nghiêng về Omega trong mấy trăm năm nay.
Nhưng với trực giác vô cùng nhạy cảm của mình, Tước Thu đã nhạy bén nhận ra ai mới là kẻ đầu sỏ thực sự.
Mà Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đang phẫn nộ không nghĩ được nhiều vậy, càng không nghĩ sâu xa đến như vậy. Bọn họ chỉ dựa vào bản năng và những thông tin mình nhận được mà đơn thuần căm hận Alpha và Beta bình thường.
Thế nhưng mối hận thấu xương này có một nguồn gốc trí mạng, nó được người khác tiêm nhiễm vào.
Vậy thì “người” đứng sau bức màn này là ai?
Tước Thu nhìn quản gia Beta đang quỳ trên mặt đất, nhún nhường hầu hạ Bạch Thiên Tinh ăn hoa quả. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đối phương ngẩng đầu mỉm cười với Tước Thu.
Tước Thu siết chặt tấm đệm sô pha dưới tay cậu…
Chỉ có một đáp án duy nhất.
Quý tộc.
Đám quý tộc cũng biết khó lòng xóa sạch dĩ vãng đen tối trong quá khứ. So với việc ngăn chặn, chi bằng tiết lộ những chuyện này cho các Omega biết một cách có chọn lọc, dẫn dắt bọn họ chuyển thù hận sang những Alpha và Beta bình thường.
Theo sát với việc đó, bọn chúng dành cho Omega những đãi ngộ vượt mức, nhằm khơi dậy sự bất mãn của Alpha và Beta. Omega lại bởi vì mối thù trong quá khứ mà căm ghét Alpha và Beta. Còn Beta sinh ra đã là quần thể bình thường nhất, phải làm hầu hết những công việc chân tay nhưng không thể có được những đãi ngộ xứng đáng.
Quý tộc chia tách Omega và Alpha, Beta ra để cai trị, khiến bọn họ mâu thuẫn, phân hóa, căm hận lẫn nhau, dần dần đi đến một tương lai không thể hòa giải. Bọn họ sẽ quên mất hoặc xem nhẹ ai mới là kẻ chủ mưu thực sự, còn đám quý tộc thì ngồi nhìn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Tước Thu không rét mà run. Kẻ thống trị của thế giới này còn đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều.
Xâu chuỗi hết mọi thứ, Tước Thu đã có câu trả lời.
Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đều nhìn cậu đầy mong đợi.
Bọn họ cho rằng, sau khi biết được tổ tiên của mình đã phải chịu đựng nỗi đau vô nhân tính như vậy, sẽ không có Omega nào còn gửi gắm kỳ vọng vào Alpha và Beta nữa. Tước Thu chắc chắn sẽ bỏ tà theo chính, trở về hệ chữa trị.
Nhưng Tước Thu lại đáp rằng: “Nếu đã như vậy, tôi càng phải ở lại hệ chiến đấu.”
Trong căn phòng trống trải, không khí bỗng chốc đông đặc.
Thậm chí không ai bận tâm đến việc tức giận, trong ánh mắt của Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đều chứa đầy sự kinh ngạc.
Vì sao?
Bọn họ hỏi: “Vì sao vậy?”
Nhưng thật ra cũng chẳng phải xa xôi gì, vì tuổi thọ trung bình của người dân đế quốc là 150 tuổi – đây còn là con số bị kéo thấp xuống do các Alpha bị chết trẻ. Trên thực tế, nếu không có bệnh gen thì tuổi thọ trung bình phải lên đến 200 tuổi.
Vậy nên, đây là chuyện của ba bốn thế hệ trước thôi.
Hơn một ngàn năm trước, bức xạ thiên hà bùng nổ, môi trường sống ở tất cả tinh cầu nằm trong đế quốc nhanh chóng xấu đi. Một lượng lớn đất đai và nguồn nước bị ô nhiễm bởi bức xạ mang tính hủy diệt, làm cho thực vật chết hàng loạt. Chỉ tính riêng trong năm bức xạ thiên hà bùng phát, số lượng loài thực vật bị tuyệt chủng đã đạt đến con số kinh khủng là 6300 loài. Hơn nữa, càng về sau con số này càng tiếp tục tăng lên.
Mức độ tàn phá của trận thảm họa này tương đương với kỷ Phấn trắng ở Trái Đất, nhưng phạm vi tàn phá của nó không chỉ là mấy tinh cầu, mà hoàn toàn quét sạch toàn bộ vũ trụ.
Theo lý, nếu cả thực vật còn khó sinh tồn thì động vật – vốn dĩ sống dựa vào thực vật, sẽ càng khó tồn tại hơn mới đúng. Nhưng hoàn toàn ngược lại, các loài động vật không những không bị tuyệt chủng trên quy mô lớn mà còn bị biến đổi gen sau khi gặp bức xạ, nhờ đó có được sức mạnh vượt xa bản thân và tiến hóa thành những kẻ săn mồi mạnh mẽ.
Trong cùng thời gian đó, trạng thái phân hóa hai cực này cũng xuất hiện ở loài người.
Người mang gen động vật, dù là Alpha hay số ít Omega, đã có được dị năng và cơ thể phát triển cường tráng. Người mang gen thực vật, dù là Omega hay số ít Alpha thì ngày càng yếu ớt và nhỏ bé, khả năng sinh sản cũng dần khó khăn.
Đúng vậy, chẳng hề có quy kết Alpha mới có gen động vật hay Omega mới có gen thực vật, trong số họ luôn tồn tại những trường hợp ngoại lệ.
Còn về phần Beta thì từ đầu đến cuối vẫn ở vị trí cân bằng, cũng là vị trí ít gây sự chú ý nhất.
Ban đầu, những Alpha và Beta cũng không coi bức xạ thiên hà là một thảm họa. Trái ngược với các Omega lo lắng bất an, bọn họ lại coi trận bức xạ thiên hà đó là một phép màu – một phép màu khiến cho họ có được sức mạnh to lớn.
Thậm chí bọn họ còn ca tụng công đức của trận thảm họa này.
Sự tự cao ngạo mạn khiến những Alpha đứng trên đỉnh của chuỗi thức ăn không chú ý đến sự tuyệt chủng của các loài thực vật. Còn những Beta bình thường cũng thờ ơ với việc này. Bọn họ bắt tay nhau chôn xuống mầm mống thảm họa mai sau.
Dần dần, hiện tượng động vật chết hàng loạt bắt đầu tăng. Và khi cơn hưng phấn qua đi, nhóm Alpha phát hiện có đồng loại tử vong, hơn nữa nguyên nhân chết còn giống nhau y đúc: tinh thần bị hủy hoại, gen động vật trong cơ thể hoạt động rất khác thường. Sau vài ngày, Alpha từ một người vui vẻ hoạt bát biến thành quái vật nửa người nửa thú, cuối cùng hoàn toàn trở thành một con thú không có tư duy của con người mà chỉ biết giết chóc và hủy hoại.
Trong quá trình này, Alpha bị biến dị sẽ bắt đầu trở nên cáu gắt, dễ tức giận và không khống chế được ham muốn giết chóc của mình. Nhân tính bị quét sạch, trong đầu chỉ còn lại máu tươi cùng tử vong. Điều đáng sợ nhất chính là, trong đám đông nếu có một Alpha nhiễm bệnh thì chẳng mấy chốc các Alpha xung quanh cũng sẽ bị lây bệnh và bộc phát những triệu chứng tương tự.
Sau khi phát hiện này được truyền bá công khai, các Alpha bắt đầu sống trong bóng đêm sợ hãi. Mà sự thật cũng giống như trong báo cáo đã nêu, số người tử vong vì chứng bệnh chưa biết đó đang gia tăng một cách nhanh chóng.
Ban đầu mọi người đều nghĩ bất kể Alpha, Beta, hay là Omega, đều sẽ chết vì căn bệnh chưa biết này. Nhưng không lâu sau đã có người phát hiện ra vấn đề, đó chính là: tỷ lệ phát bệnh của Alpha là cao nhất, gần như cứ 10 Alpha sẽ có 6 người phát bệnh; Beta thì thấp hơn một chút, ước chừng ở mức 4/10; còn Omega thì đạt đến con số đáng kinh ngạc là 1/10.
Nói cách khác, trận bạo bệnh khủng bố quét qua đế quốc thực chất đã đo ni đóng giày cho Alpha và Beta, trong đó Alpha là thê thảm nhất.
Phát hiện đáng sợ này khiến các Alpha nhận thức được biện pháp giải quyết đã nằm ngay trong đó, vì thế đế quốc gấp rút thành lập viện nghiên cứu gen để mau chóng diệt trừ thảm họa.
Cuối cùng, viện nghiên cứu gen phát hiện bức xạ thiên hà chính là kẻ đầu sỏ gây ra trận thảm họa. Bọn họ đặt tên cho căn bệnh chưa biết này là bệnh gen. Sở dĩ bệnh gen ít phát tác trong cơ thể Omega là do phần lớn Omega đều mang gen thực vật. Tuy bức xạ thiên hà có tính hủy diệt lớn đối với thực vật, nhưng miễn vượt qua được sự chọn lọc tự nhiên thì những Omega mang gen thực vật có thể thuận lợi sống sót.
Còn những Omega mang gen động vật, mặc dù ban đầu họ có được dị năng mạnh mẽ nhưng cái giá phải trả chính là bệnh gen đi kèm với dị năng, một khi phát bệnh thì chắc chắn sẽ chết.
Khi nói đến đây, trên mặt của Bạch Thiên Tinh xuất hiện vẻ sung sướng đầy khó hiểu, “Bức xạ thiên hà rất công bằng, nó khiến cho Omega và thực vật khó sinh tồn và sinh sản, nhưng cũng khiến cho Alpha vừa có được sức mạnh lại vừa mất đi sinh mệnh.”
Sau đó cậu ta đổi nét mặt, siết chặt nắm tay, “Nhưng điều đáng giận là khi nhận ra những thực vật sống sót sau thảm họa có thể làm thuyên giảm bệnh gen, đám Alpha đó bắt đầu đòi hỏi vô độ!”
Trái tim Tước Thu bất chợt ngừng đập trong giây lát. Đợi đến lúc nó khôi phục chức năng cung cấp máu thì cậu cũng hiểu được, chuyện mà Bạch Thiên Tinh sắp nói sẽ vô cùng tàn nhẫn.
“Bức xạ thiên hà qua đi, môi trường sống của thực vật đã cực kỳ khắc nghiệt mà đám quý tộc Alpha đó chẳng những không bắt tay vào việc bảo vệ, ngược lại vì muốn sống sót mà chúng đã chơi trò khai thác theo kiểu tát ao bắt cá. Bọn chúng cử quân đội, điều lính riêng tìm kiếm những thực vật còn sống sót trên khắp các tinh cầu. Một khi phát hiện, bọn chúng lập tức đào sạch tận rễ và đưa ngay đến viện nghiên cứu gen để chế tạo thành thuốc xoa dịu.”
“Đế quốc có hàng tỷ Alpha và hàng chục tỷ Beta. Cậu tưởng tượng xem, nếu mỗi người đều cần thuốc xoa dịu để làm giảm bệnh gen thì phải khai thác bao nhiêu thực vật đây? Tôi không thể tính nổi con số đó. Tôi chỉ biết rằng, chưa đầy mười năm ngắn ngủi mà gần như tất cả các nơi trên khắp mọi tinh cầu đều bị khai thác quá độ, hàng trăm triệu tinh cầu đã bị bọn chúng dọn sạch. Nơi mà chúng ta đang đứng chính là tinh cầu ban đầu bị con người phá hoại môi trường sống, sau đó trở thành tinh cầu bị vứt bỏ có cấp bậc thấp nhất.”
“Đến cuối cùng, bọn chúng không còn chỗ để khai thác nữa. Mắt thấy thực vật đã gần như tuyệt chủng thì bọn chúng mới cuống lên, bắt đầu cứu vớt và nhân giống những thực vật còn sót lại.”
Lúc nói đến đây, nhóm Omega bắt đầu khóc sụt sịt. Không chỉ bọn họ thấy đau xót mà một người ít tình cảm như Tước Thu cũng cảm thấy khó chịu trong lòng.
Bản thân cậu là thực vật, sao có thể không xúc động cơ chứ, sao không đau lòng khi hay tin đồng loại mình phải gánh chịu thảm cảnh?
Thì ra mảnh đất sa mạc vô bờ bến, không có một ngọn cỏ của tinh cầu Darkness không phải là cảnh quan tự nhiên, mà là hậu quả do con người tạo ra.
Một thảm họa đủ để phá hủy một nền văn minh như bức xạ thiên hà, nhưng lại kém xa lòng tham không đáy của con người.
Bạch Thiên Tinh hít thật sâu, cố ép mình bình tĩnh. Cậu ta lo giờ mà mất khống chế thì tiếp theo sẽ càng khó duy trì cảm xúc hơn nữa.
“Cậu ắt hẳn là một Omega rất thông minh, đúng không?” Bạch Thiên Tinh bất chợt nhìn sang Tước Thu, hỏi một câu không đầu không đuôi.
Tước Thu chưa rõ ý, đôi mắt tròn hơi mở to, nhưng cậu rất nhanh hiểu được ý đồ của Omega hoa baby.
“Cậu đoán xem, khi thực vật không đủ dùng thì sẽ đến lượt ai nào?” Bạch Thiên Tinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Tước Thu giật mình, đôi con ngươi thoáng chốc phóng to ra gấp đôi, cơn ớn lạnh thình lình ập đến, “Ý cậu là…”
“Không sai.”
Bạch Thiên Tinh chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt chất chứa sự giễu cợt đầy chua xót và nỗi oán hận khắc sâu trong xương tủy.
Cậu ta bất chợt nắm chặt nắm đấm, những gân xanh nổi lên trên mu bàn tay đủ để chứng minh chủ nhân của đôi tay này đang phải chịu sự tra tấn tâm lý như thế nào.
“Bọn chúng đã vươn móng vuốt của mình về phía Omega.”
“Bất kể là Omega mang gen thực vật hay là Omega bình thường, chỉ cần là người trưởng thành và có năng lực lao động thì đều bị cưỡng chế triệu tập đến tinh cầu Capital.”
Trái tim Tước Thu chợt nhói lên…
Quả nhiên.
Bạch Thiên Tinh tiếp tục nói: “Từ lúc bắt đầu có ghi chép, tinh cầu Capital chưa bao giờ tiếp nhận nhiều Omega như vậy. Đó là nơi sinh sống của những người thuộc tầng lớp cao nhất của đế quốc, là chỗ hưởng thụ ăn chơi hào nhoáng nên không thể cùng lúc chứa chấp nhiều người. Thậm chí vì thực hiện kế hoạch, bọn họ còn dành hẳn một mảnh đất trống ở ngoại ô xây thành khu nhà tạm chuyên để nuôi nhốt Omega.”
“Những Omega đó bất ngờ bị cưỡng chế triệu tập đến tinh cầu Capital, đương nhiên không có việc gì tốt đẹp chờ đợi họ. Họ bị bố trí tập trung trong khu nhà lều tạm bợ, vài trăm nghìn gian phòng phải nhồi nhét tận mấy triệu Omega. Tôi không biết bọn họ đã sống chen chúc như thế nào, tôi chỉ biết, một căn phòng ở nơi quái quỷ đó còn không rộng bằng phòng khách chúng ta đâu nhỉ?” Bạch Thiên Tinh cười tự giễu.
Tước Thu siết chặt nắm tay. Thông qua sự miêu tả của Bạch Thiên Tinh, cậu dường như có thể thấy được cảnh tượng bảy tám Omega sống chen chúc trong một căn phòng chật chội tối om, muốn nhích người cũng khó khăn. Khí thải họ thở ra hòa trộn với nhau, trở thành thứ không khí ngột ngạt vẩn đục.
Loại nhà ở nối tiếp nhau san sát, chỉ có một cửa sổ hoặc không có cửa sổ, bên trong vừa tối tăm vừa ẩm ướt. Các Omega bẩm sinh đã yếu ớt, đành ôm lấy nhau để tiếp thêm dũng khí, cầu nguyện mau chóng được về nhà.
“Bọn họ không thể về nhà. Cho đến lúc chết đi, gần như toàn bộ Omega của thế hệ đó, chẳng ai được về nhà.”
Có lẽ bởi ngữ khí của Bạch Thiên Tinh quá đỗi bi thương, cũng có lẽ vì những lời miêu tả của cậu ta quá tàn nhẫn khiến trái tim Tước Thu vô thức run lên.
Trong giây phút này, khuôn mặt của Omega kiêu ngạo ngang bướng khi lần đầu gặp nhau đã hoàn toàn chết lặng. Cậu ta nói: “Sau khi cưỡng chế triệu tập Omega đến tinh cầu Capital, đế quốc đã ban bố luật lệ mới rằng: tất cả Omega trưởng thành đều phải có nghĩa vụ giải tỏa nguy cơ cấp bách trước mắt của đế quốc.”
“Sau đó, bọn họ đã phân chia Omega thành dăm bảy loại dựa theo cấp bậc gen. Cấp cao nhất ở lại tinh cầu Capial để làm giảm bệnh gen cho các quý tộc, cấp cao thứ nhì bị đưa đến những tinh cầu phát triển ở xung quanh, cấp thấp hơn bị đưa đến những tinh cầu nghèo đói và lạc hậu, cấp thấp nhất thì bị đưa vào quân đội. Còn về nơi quái quỷ như tinh cầu Darkness ư? Ha ha, vốn không nằm trong phạm vi cân nhắc của lũ quý tộc.”
“Số phận của Omega đã bị người khác thao túng định đoạt như vậy đó. Không ai hỏi ý kiến của họ, cũng không ai tôn trọng nguyện vọng của họ. Bọn chúng chỉ coi Omega là loại thuốc đặc hiệu có thể chữa bệnh mà thôi, không hề coi Omega là con người.”
Bạch Thiên Tinh nhìn Tước Thu, “Tôi đoán cậu sẽ hỏi, vì sao những Omega đó không phản kháng.”
Nhóm Omega khác cũng Tước Thu, ánh mắt đều đỏ hoe vì khóc, đỏ hơn cả đôi mắt thỏ của Hứa Phong. Đám thực vật trên đầu họ héo rũ xuống vì mất nước.
Nhưng trái với tưởng tượng của bọn họ, Tước Thu lại lắc đầu.
Cậu cụp mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Không, tôi sẽ không hỏi vậy.”
Những Alpha và Beta đã cưỡng ép Omega đó là ác ma, nhưng nếu hỏi vì sao Omega không phản kháng, thì cũng đâu khác gì lũ ác ma đó.
Tuy không tự mình trải qua nhưng Tước Thu hiểu được, khi đối mặt với một đế quốc khổng lồ thì các Omega mang thân phận của quần thể ít ỏi nhất hoàn toàn không có khả năng chống cự.
Bản thân đứng ở vị trí người xem, chất vấn họ vì sao không phản kháng chính là cố ý làm tổn thương họ.
Có vẻ như Bạch Thiên Tinh không ngờ cậu sẽ trả lời như vậy, cậu ta sửng sốt rồi hơi mỉa mai: “Tôi còn tưởng cậu là loại người sẽ nhắm mắt làm ngơ trước sự đau khổ của Omega, chỉ quan tâm đến Alpha và Beta thôi chứ.”
Đối với sự hiểu lầm này, Tước Thu cũng không lên tiếng bác bỏ.
Không cần thiết phải bác bỏ. Vốn dĩ cậu không đứng trên lập trường của ai, càng không bận tâm mình có bị hiểu lầm hay không.
Đối với Tước Thu mà nói, dù Alpha, Beta hay Omega cũng đều có nỗi khổ riêng.
Kẻ đầu sỏ gây nỗi khổ cho bọn họ không phải là bất cứ quần thể nào, mà là bọn cầm quyền đứng trên cao, cũng chính là quý tộc trong miệng bọn họ.
Bạch Thiên Tinh chăm chú nhìn Tước Thu thật lâu, sau đó nói tiếp: “Đa số Omega không có khả năng chiến đấu, thể lực bẩm sinh không tốt, mà ở thời đại đó cũng không có đồ chống bức xạ như bây giờ. Dưới sự áp bức nhân đôi của công việc cường độ cao và môi trường sống đầy rẫy hiểm nguy, chỉ sau ba bốn năm làm việc rất nhiều Omega phải chết trong đau đớn vì cạn kiệt tinh thần lực và rối loạn pheromone.”
“Dẫu vậy bọn chúng vẫn không biết hối cải, thậm chí còn không biết xấu hổ mà tiến hành kế hoạch bồi dưỡng thế hệ Omega tiếp theo.”
“So với thực vật, ưu điểm lớn nhất của Omega chính là có thể tái sử dụng và hiệu quả tốt hơn. Ban đầu các quý tộc suy nghĩ rất hoàn hảo, nếu thế hệ Omega này sắp bị sử dụng hết thì để bọn họ kết hợp với Alpha và sinh ra nhiều Omega hơn, như vậy chẳng phải có thể sử dụng hết đời này sang đời khác sao?”
Bạch Thiên Tinh cười lạnh, “Tiếc là tính toán của bọn họ đã thất bại.”
Tước Thu ngước mắt.
“Các Omega đã phản kháng.”
“Họ không có thể chất cường tráng, không có dị năng mạnh mẽ, cũng không có hàm răng sắc nhọn; tiếng kêu thét của họ không có ai lắng nghe, nỗi đau của họ bị nhắm mắt làm ngơ, mong muốn tự do của họ bị tước đoạt.”
“Nhưng chí ít họ vẫn còn có linh hồn kiên cường bất khuất, linh hồn thuộc về chính mình và không ai có thể nô dịch được.”
Bạch Thiên Tinh ngẩng đầu đầy kiêu hãnh, giống như vượt qua thời gian và đứng chung với những Omega đã dũng cảm đứng dậy phản kháng mấy trăm năm trước.
Cậu ta nói: “Chẳng phải bọn Alpha đó muốn Omega sinh ra thật nhiều Omega sao? Vậy thì họ sẽ không đời nào khiến bọn chúng được như mong muốn.”
Rõ ràng là câu chuyện vô cùng tàn khốc, nhưng biểu cảm của Bạch Thiên Tinh lại cực kỳ vui sướng, “Một khi biết chắc bản thân đã mang thai, các Omega sẽ lập tức tìm đủ mọi cách để kiểm tra thuộc tính của thai nhi, nếu là Omega thì sẽ phá bỏ. Sau đó đế quốc không cho phép phá thai nữa, cưỡng chế ép họ sinh ra. Nhưng không sao, dù sao người đầu tiên đứa trẻ nhìn thấy chắc chắn là mẹ mình, vậy thì họ sẽ tự tay bóp chết đứa con mà mình đã mang thai mười tháng trời. Đế quốc lại sai người giám sát Omega sinh con, bọn họ liền trực tiếp tự sát, dù phải chấm dứt mạng sống cũng không cho đám quý tộc Alpha hưởng được cơ hội nào.”
“Thay vì để những đứa trẻ Omega bị coi là thuốc đặc hiệu cả đời, lặp lại số phận giống với người mẹ của chúng, chi bằng đừng sinh ra ngay từ đầu, dù sao thế giới này cũng không chào đón Omega.”
Cậu ta nhướng mày đầy đắc ý, “Cho nên trong vòng mười năm, khắp đế quốc không có một Omega nào được sinh ra. Mà ngược lại, có thêm một đám Alpha bị khiếm khuyết gen bẩm sinh chào đời.”
“Các quý tộc đế quốc hết cách, càng ngày càng không chịu được sức ép. Cuối cùng bọn chúng cũng nhận ra, Omega cũng giống như thực vật, đều sẽ bị đe dọa. Thế là chúng lặp lại trò cũ, bắt đầu bảo vệ và ưu đãi Omega. Nhưng vậy thì sao chứ, tỉ lệ sinh của Omega chẳng hề cải thiện, Alpha phải chết trong đau đớn vì bệnh gen phát tác mà không nhận được sự khai thông và xoa dịu của Omega ngày càng tăng. Những áp bức và đòi hỏi từ Omega của bọn chúng cuối cùng cũng gặp quả báo.”
Lòng tham của con người mãi mãi không có điểm dừng, chỉ đến khi mạng sống bị đe dọa thì mới biết kiềm chế lại. Tước Thu hiểu rõ điều này.
Bạch Thiên Tinh kể xong đoạn lịch sử nặng nề, cậu ta thở hắt, xoay người ngồi xuống ghế sô pha, yên tâm tận hưởng sự phục vụ ân cần tỉ mỉ của người quản gia Beta.
Thấy vẻ mặt của Tước Thu khác thường, cậu ta liếc nhìn người quản gia đang quỳ một gối xuống đất, kiên nhẫn bóc vỏ quýt cho mình đầy thâm ý và mỉm cười nói: “Đừng lo, sẽ không ai mật báo chúng tôi tụ tập ở đây kích động và xúi giục Omega không rành thế sự đâu. Dù sao đây cũng là tinh cầu lưu vong bị đế quốc bỏ rơi, tay bọn chúng không thò tới nơi này. Còn về quản lý trường học, xùy, cậu nghĩ bọn họ không cần chúng tôi khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone sao?”
Nghe Bạch Thiên Tinh giải thích, biết được cậu ta không bị trừng phạt khi tiết lộ bí mật với mình, Tước Thu mới thấy yên tâm.
Sau đó cậu lại nghe cậu ta gọi mình, “Cậu có biết luật lệ mà đế quốc ban hành dành riêng cho Omega không? Đừng bảo cậu cũng giống với đám Alpha và Beta ngu xuẩn đó, tưởng rằng đó là để bảo vệ Omega đấy nhé?”
“Không rõ, nhưng tôi đoán nó không hoàn toàn là bảo vệ Omega.” Tước Thu trả lời.
Bạch Thiên Tinh và những Omega khác nhìn cậu đầy khen ngợi. Omega trầu bà lá xẻ lôi kéo tay cậu, dịu dàng nói: “Không hổ là Omega chúng ta, không giống như đám Alpha và Beta ngu xuẩn kia.”
Bạch Thiên Tinh nói tiếp: “Đúng là phần lớn điều lệ của bộ luật đặc biệt đều dành đặc quyền cho Omega, nhưng đồng thời cũng ràng buộc Omega. Không phải Omega phạm tội sẽ không bị trừng phạt, mà do trong mắt Alpha và Beta, đó không được coi là trừng phạt.”
“Ví dụ nếu Alpha giết người thì sẽ bị kết án tử hình, nhưng Omega giết người thì chỉ bị kết án phục vụ quân đội. Địa điểm và thời gian sẽ được xét xử tùy theo mức độ nghiêm trọng của tội phạm.”
“Ví như ở đế quốc, Alpha có thể kết hợp với Alpha, Beta có thể kết hợp với Beta, duy chỉ có Omega là không thể kết hợp với nhau. Một khi Omega kết hợp đồng loại sẽ phạm đến bộ luật đặc biệt, bị đưa ra tiền tuyến để phục vụ khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho những người lính ở đó. Trong quân đội đế quốc, ngoại trừ Quân đoàn thứ Nhất thì tất cả quân đoàn khác đều tìm đủ mọi cách để đưa những Omega phạm tội ra ngoài tiền tuyến một cách hợp lý, nhằm lấp đầy chỗ trống không có Omega hệ chữa trị của tiền tuyến.”
“Hừ”, Bạch Thiên Tinh nói, “Bọn chúng đều nói với cậu, không có Omega hệ chữa trị nào chịu đi theo quân đội đúng không? Nói là Omega ích kỷ, nhát gan, không muốn cống hiến cho đế quốc đúng không? Nhưng cậu có biết, những Omega hệ chữa trị bị bắt đưa ra ngoài tiền tuyến sẽ gặp phải những gì chưa?”
“Là bức xạ thiên hà mà ngay cả Alpha cũng kinh sợ, là trùng tộc dù cấp thấp nhất cũng dễ dàng giết chết Omega, là sự cạn kiệt tinh thần lực và rối loạn pheromone, là nỗi lo lắng hãi hùng suốt ngày đêm.”
“Sẽ không có một Alpha hay Beta nào nói cho cậu biết những điều này, thậm chí chính bọn họ cũng không biết. Càng không có sách vở nào ghi lại, hay tìm kiếm trên mạng. Mà Alpha và Beta sẽ chỉ nói với cậu rằng: “Omega toàn là những sinh vật yếu ớt ích kỷ.””
Nói đến đây, nhóm Omega xung quanh đều đồng loạt kéo tay Tước Thu, kể xấu Alpha và Beta cho cậu nghe, giọng đầy bất mãn: “Thiên Tinh nói với cậu nhiều như vậy, bây giờ cậu đã biết Alpha và Beta đáng giận đến cỡ nào rồi chứ?”
“Đúng đó đúng đó, cậu vẫn còn nhỏ, cái gì cũng không hiểu, chớ nên bị bọn chúng lừa gạt.”
“Bọn Alpha không có ai tốt đẹp cả! Beta cũng vậy! Cậu quay về hệ chữa trị đi, chỉ có hệ chữa trị mới là ngôi nhà thực sự của cậu.”
“Không có Omega thì đám Alpha thối tha và Beta ngu xuẩn đó chỉ có thể chờ chết! Bọn họ nên mang ơn vì chúng ta khai thông tinh thần và xoa dịu pheromone cho bọn họ!”
“Chẳng lẽ ở cùng chúng tôi không tốt sao? Được ở trong căn phòng rộng rãi, muốn làm gì thì làm, đám Alpha và Beta vô dụng kia đừng hòng lăm le tiếp cận cậu.”
Tước Thu nhìn các Omega đang ríu rít quanh mình, lại xuyên qua họ nhìn Bạch Thiên Tinh đang bình thản chờ đợi câu trả lời của cậu, nhất thời tâm trạng vô cùng phức tạp.
Câu hỏi trong lòng đã có lời giải đáp. Bây giờ coi như đã có lý do hợp lý để giải thích việc vì sao Omega lại oán hận Alpha và Beta như vậy. Đây là mối thù truyền kiếp đã truyền qua mấy thế hệ, không thể xóa bỏ bằng vài chính sách và tài nguyên nghiêng về Omega trong mấy trăm năm nay.
Nhưng với trực giác vô cùng nhạy cảm của mình, Tước Thu đã nhạy bén nhận ra ai mới là kẻ đầu sỏ thực sự.
Mà Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đang phẫn nộ không nghĩ được nhiều vậy, càng không nghĩ sâu xa đến như vậy. Bọn họ chỉ dựa vào bản năng và những thông tin mình nhận được mà đơn thuần căm hận Alpha và Beta bình thường.
Thế nhưng mối hận thấu xương này có một nguồn gốc trí mạng, nó được người khác tiêm nhiễm vào.
Vậy thì “người” đứng sau bức màn này là ai?
Tước Thu nhìn quản gia Beta đang quỳ trên mặt đất, nhún nhường hầu hạ Bạch Thiên Tinh ăn hoa quả. Dường như cảm nhận được ánh mắt của cậu, đối phương ngẩng đầu mỉm cười với Tước Thu.
Tước Thu siết chặt tấm đệm sô pha dưới tay cậu…
Chỉ có một đáp án duy nhất.
Quý tộc.
Đám quý tộc cũng biết khó lòng xóa sạch dĩ vãng đen tối trong quá khứ. So với việc ngăn chặn, chi bằng tiết lộ những chuyện này cho các Omega biết một cách có chọn lọc, dẫn dắt bọn họ chuyển thù hận sang những Alpha và Beta bình thường.
Theo sát với việc đó, bọn chúng dành cho Omega những đãi ngộ vượt mức, nhằm khơi dậy sự bất mãn của Alpha và Beta. Omega lại bởi vì mối thù trong quá khứ mà căm ghét Alpha và Beta. Còn Beta sinh ra đã là quần thể bình thường nhất, phải làm hầu hết những công việc chân tay nhưng không thể có được những đãi ngộ xứng đáng.
Quý tộc chia tách Omega và Alpha, Beta ra để cai trị, khiến bọn họ mâu thuẫn, phân hóa, căm hận lẫn nhau, dần dần đi đến một tương lai không thể hòa giải. Bọn họ sẽ quên mất hoặc xem nhẹ ai mới là kẻ chủ mưu thực sự, còn đám quý tộc thì ngồi nhìn trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi.
Tước Thu không rét mà run. Kẻ thống trị của thế giới này còn đáng sợ hơn cậu tưởng rất nhiều.
Xâu chuỗi hết mọi thứ, Tước Thu đã có câu trả lời.
Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đều nhìn cậu đầy mong đợi.
Bọn họ cho rằng, sau khi biết được tổ tiên của mình đã phải chịu đựng nỗi đau vô nhân tính như vậy, sẽ không có Omega nào còn gửi gắm kỳ vọng vào Alpha và Beta nữa. Tước Thu chắc chắn sẽ bỏ tà theo chính, trở về hệ chữa trị.
Nhưng Tước Thu lại đáp rằng: “Nếu đã như vậy, tôi càng phải ở lại hệ chiến đấu.”
Trong căn phòng trống trải, không khí bỗng chốc đông đặc.
Thậm chí không ai bận tâm đến việc tức giận, trong ánh mắt của Bạch Thiên Tinh và nhóm Omega đều chứa đầy sự kinh ngạc.
Vì sao?
Bọn họ hỏi: “Vì sao vậy?”