Chương 16: Lòng người ở tinh cầu Darkness còn khó nhìn thẳng hơn cả ánh mặt trời
Tước Thu rời khỏi phố Grassy cũng giống như khi cậu đến đây, bên người dẫn theo một đứa trẻ có đôi mắt xám và mái tóc trắng bạc, phía sau là dải cát vàng đằng đẵng như che khuất bầu trời.
Cậu giống như bầu trời nắng thi thoảng mới xuất hiện giữa thời tiết mưa dầm tăm tối quanh năm, bất ngờ ghé thăm đem đến niềm vui sướng, khi rời đi cũng khiến cho người khác vô cùng tiếc nuối và lưu luyến.
Tuy Tước Thu chỉ dừng chân ở phố Grassy hơn mười ngày, nhưng cậu đã để lại ký ức khó có thể xóa nhòa cho những con người nơi đây.
Có lẽ suốt đời này hầu hết mọi người trong số họ cũng sẽ không quên được, trong cuộc đời nhỏ bé mà hèn mọn của mình đã từng xuất hiện một vệt màu tươi sáng như vậy. Omega xinh đẹp và mong manh ấy giống như ánh mặt trời rực rỡ mà không chói mắt, lặng lẽ mang đến hơi ấm cho những ai đến gần cậu.
Tước Thu rời khỏi lúc hừng đông, khi mặt trăng còn chưa lặn về tây. Lúc cậu và Mao Mao đi, phần lớn người dân của phố Grassy vừa mới vào giấc ngủ chưa được bao lâu. Dương Thụ hỏi cậu thực sự không cần mọi người tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt sao. Cậu trả lời rằng: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Lần này tôi chỉ tạm thời rời khỏi đây mà thôi.”
Dodd đưa cho Tước Thu một chiếc túi vải in hình bông hoa nhỏ màu vàng. Trong túi là dịch dinh dưỡng mà anh ta để dành mấy ngày nay. Vì Tước Thu muốn đi đến trường quân sự của tinh cầu Darkness, anh ta sợ cậu phải chịu đói dọc đường nên đã lấy hết ra cho cậu.
Dodd chỉ vào đóa hoa trên chiếc túi nhỏ và nói: “Loại hoa này có tên là hoa cát, cánh hoa có màu vàng giống như màu cát. Đây là loại hoa duy nhất có thể sinh tồn được trong sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness. Tôi không biết hoa hồng Canary trong lời cậu kể rốt cuộc trông như thế nào, vì thế chỉ có thể thêu hoa cát tặng cho cậu.”
“Trong túi toàn là dịch dinh dưỡng vị dâu tây. Tôi biết trong trường quân sự tinh cầu Darkness chắc chắn không thiếu mấy thứ này, nhưng cậu có thể dùng chúng để lót dạ trên đường đến đó.”
Trên thực tế phố Grassy cách khu đô thị chính không xa lắm. Giống như lời Dương Thụ nói, ở đối diện cách đây không xa chính là cổng thành của khu đô thị chính. Mà trường quân sự tinh cầu Darkness tọa lạc ngay giữa trung tâm của đô thị chính, nếu đi bằng phi thuyền của sa mạc thì chỉ cần nửa ngày là có thể đến nơi. Vì vậy, tình huống mà Dodd lo lắng gần như là không thể xảy ra. Điều này khiến cho hành động của anh ta không hỏi có chút thừa thãi.
Nhưng Dodd thực sự quá lo lắng cho Tước Thu. Ở trong mắt anh ta, một Omega tuổi trẻ lại quá mức xinh đẹp và yếu đuối như vậy đơn độc ở bên ngoài, lại mang theo một con non Alpha, cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn vất vả.
Anh ta rất thương Tước Thu, vì vậy mới không nhịn được mà muốn đối xử với cậu tốt nhất trong khả năng của mình.
Đối với người ở khu đô thị chính mà nói, mấy lọ dịch dinh dưỡng không là gì cả. Nhưng đây là thứ duy nhất mà Dodd ở khu ổ chuột có thể tặng cho Tước Thu.
“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi và Mao Mao những ngày qua. Nếu sau này có dịp, tôi sẽ quay về thăm các anh.” Tước Thu nhận lấy và bày tỏ lời cảm ơn chân thành của mình với Dodd.
Có đôi khi, bình thản đón nhận chính là sự đền đáp tốt nhất cho lòng tốt của người khác.
Giống tất cả những lần trước, chỉ cần Tước Thu nói những lời đại loại như cảm ơn với Dodd thì khuôn mặt của anh ta đều lập tức đỏ chót như quả cà chua thối, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên khi tới gần. Anh ta ngại ngùng cười hì hì, niềm vui vì sau này còn gặp lại làm dịu bớt nỗi buồn và sự lưu luyến lúc chia tay.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Mau nhanh lên nào, chúng ta phải tranh thủ để kịp đến khu đô thị chính lúc mặt trời chưa mọc.” Dương Thụ lái một chiếc phi thuyền sa mạc cũ kỹ, dừng lại trước mặt Tước Thu và Mao Mao.
Một lớn một nhỏ đều bị thu hút sự chú ý, ngoảnh đầu lại nhìn chiếc phi thuyền. Tước Thu ồ lên, thật không ngờ nhìn bề ngoài chiếc phi thuyền có thể phi hành giữa không trung trong thế giới của thời đại giữa các vì sao lại không khác mấy so với xe ba bánh của thời đại Trái Đất. Sự khác nhau duy nhất đại khái là so với xe ba bánh thì phi thuyền của Dương Thụ có kiểu dáng trơn tru hơn, khoang xe không lớn bằng, nhìn chỉnh thể cũng có cảm giác máy móc của tương lai hơn.
Dodd nhìn khoang hàng hóa cách mặt đất tới gần hai mét, vừa trách móc Dương Thụ thiếu chu đáo, một Omega sao có thể leo lên độ cao như vậy chứ, vừa nhanh chân vào trong nhà lấy ghế đẩu để Tước Thu đệm chân. Nhưng khi anh ta mang ghế ra thì trông thấy một cảnh tượng khiến Beta phải há mồm trợn mắt.
Omega có thân hình thoạt nhìn gầy gò dùng một tay bế con non Alpha lên một cách gọn lẹ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bám một tay vào mép thùng hàng, nhảy lên thùng hàng của phi thuyền cao hai mét một cách nhẹ nhàng và khéo léo, giống như một con mèo nhanh nhẹn và sắc bén.
Tước Thu vững vàng đặt chân lên thùng xe. Chiếc phi thuyền trùng xuống một chút theo quán tính sau đó ổn định lại mà không hề có chút rung lắc nào.
Sau khi đứng vững, cậu mới thả Mao Mao xuống. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Dodd vẫn cắp chiếc ghế ở nách, nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt của Tước Thu chuyển từ Dodd sang chiếc ghế. Chẳng bao lâu cậu lại phát hiện Dương Thụ cũng đang nhìn mình đầy khó tin. Ánh mắt này không giống đang nhìn một Omega yếu ớt vô lực gió cũng có thể thổi bay mà giống như đang nhìn một Alpha có thân thủ nhanh nhẹn.
Ngay cả Mao Mao cũng đang dùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn người mẹ Omega của mình, giống như không thể tin nổi là họ có thể dễ dàng nhảy lên trên phi thuyền.
Mao Mao: “?”
Tước Thu: “.”
Một lớn một bé nhìn nhau, sau đó Tước Thu nhìn ra chỗ khác trước, khẽ “khụ” một tiếng ngượng ngùng để hóa giải sự lúng túng của chính cậu.
Cậu nhìn vu vơ xung quanh, trong lòng vẫn đang thắc mắc: Sao mọi người đều nhìn mình như vậy nhỉ?
Không phù hợp với thiết lập yếu đuối mảnh mai của Omega ở thế giới này?
Vậy chi bằng, cậu ôm Mao Mao nhảy xuống khỏi thùng hàng cao hai mét này, rồi lại giẫm lên chiếc ghế đẩu của Dodd, trèo lên xe lần nữa?
Rất rõ ràng nếu như cậu thực sự làm như thế thì, chắc chắn sẽ nhận được sự khiếp sợ lần nữa.
Nhưng Tước Thu cũng rất oan uổng. Cậu vốn không biết giá trị vũ lực và thể lực của Omega ở thế giới này gần như bằng 0. Đừng nói dễ dàng trèo lên thùng xe cao hai mét giống như cậu, sợ là khi lên một chiếc xe ô tô bình thường họ cũng cần có người hầu đặt ghế và từ từ dìu lên xe.
Nếu không phải đa số Omega đều là hệ chữa trị mang gen thực vật, có nơi dụng võ của riêng mình thì quả thật chính là loại phế vật đẹp đẽ danh xứng với thực rồi.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên nỗi buồn và sự không nỡ chia xa đều tan biến gần hết. Sau khi phi thuyền của Dương Thụ bay đi rất xa, phả ra khí thải và cát bay tứ tung, Dodd vẫn cắp ghế duy trì trạng thái kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra.
Mà không lâu sau khi Dương Thụ mang theo Tước Thu và Mao Mao rời khỏi, có hai nhóm người lần lượt đến phố Grassy. Một trong đó chính là người mặc áo trắng đã thất thần khi nhìn quỹ đạo hạ cánh của Tước Thu trong buổi tối cậu đến tinh cầu Darkness.
Dường như bọn họ có mục đích giống nhau – đều muốn tìm kiếm vị thượng tướng đế quốc bị mất tích ở tinh cầu Darkness nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, đồng thời cũng là người thừa kế vương vị hàng thứ nhất: Alpha bướm chúa biến dị – Đoàn Trầm Sâm.
Chỉ là trước mắt đôi bên đều chưa có thu hoạch gì.
*
Đối với biểu hiện khác với Omega thông thường của Tước Thu ban nãy, Dương Thụ nói: “Tôi đã sống nhiều năm như vậy, đi qua khu đô thị chính không biết bao nhiêu lần, cũng từng gặp qua một số Omega, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy Omega nào, ừm, đặc biệt giống như cậu.”
Ông cũng không biết nên hình dung hành động vừa rồi của Tước Thu như thế nào. Nên biết kiểu phi thuyền sa mạc này là phương tiện bị khu đô thị chính đào thải từ nhiều năm trước, mà nguyên nhân đào thải chính là do sàn xe quá cao, hầu hết mọi người đều không dễ lên xuống. Ngay cả một Beta có vóc người cao to như Dodd cũng phải bấu vào lan can, lôm côm mãi mới trèo lên được. Vậy mà Tước Thu lại biểu hiện dễ dàng như vậy. Làm sao ông, Dodd và Mao Mao có thể không kinh ngạc đây?
Trong mắt người ở đế quốc, Omega đều có hình tượng yếu ớt mỏng manh, được chiều chuộng hết sức. Sự kinh ngạc mà hành động của Tước Thu mang lại có lẽ giống như là… Lâm Đại Ngọc nhổ bật gốc dương liễu, Tiết Bảo Thoa đấm chết Trấn Quan Tây?
Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu.
“Thoạt nhìn cậu rất dễ bị bắt nạt, vừa là Omega, vừa xinh đẹp, thân thủ nhanh nhẹn mới không dễ bị ăn hiếp.”
Tước Thu không ngờ Dương Thụ có thể chấp nhận nhanh như vậy, hoàn toàn tương phản với Dodd. Nếu không sao ông có thể làm trưởng phố nhiều năm như vậy chứ. Tư duy của ông đúng là không tầm thường.
Tước Thu cũng không muốn tốn công sức giải thích nguyên nhân. Nếu Dương Thụ không hỏi nhiều thì cậu cũng ấm a ấm ớ cho qua.
Tước Thu tập trung sự chú ý vào chiếc phi thuyền đang ngồi. Thoạt trông chiếc phi thuyền bị khu đô thị chính đào thải có vẻ cũ nát, thậm chí một vài chỗ còn khuyết thiếu linh kiện, một bộ phận vỏ ngoài bằng kim loại của thân máy cũng không còn, nhưng vì chủ nhân của nó rất yêu quý nên nhìn chung nó được bảo dưỡng rất tốt, cọ rửa sạch sẽ. Trong môi trường ngập cát vàng của sa mạc Gobi mà trông nó vẫn sạch sẽ như mới.
Dương Thụ phát hiện Tước Thu đang quan sát chiếc xe cưng của mình thì nói với vẻ tự hào: “Chiếc phi thuyền này là ông bạn già đã theo tôi rất nhiều năm rồi đó. Đừng thấy nó tả tơi, thực tế nó có sức chứa lớn, tốc độ lại nhanh, công năng vô cùng mạnh mẽ.”
Tước Thu hỏi: “Bình thường ngài hay dùng phi thuyền này để vận chuyển vật tư từ khu đô thị chính về sao?”
Dương Thụ gật đầu, “Tài nguyên của khu đô thị chính đa phần do các quý tộc nắm giữ. Theo quy tắc mà bọn họ đặt ra, dân cư ở khu ổ chuột không được phép ra vào tùy ý mà chỉ có người phụ trách của từng khu mới được ra vào trong thời gian quy định. Trong thời gian vào khu đô thị chính họ cũng không thể làm bất cứ việc gì khác ngoài lĩnh vật tư, đồng thời phải rời khỏi trong thời gian quy định. Ai vi phạm sẽ bị thu hồi tư cách vào khu đô thị chính, và khu ổ chuột do họ quản lý chỉ có thể một lần nữa đề cử người phụ trách. Nếu một khu ổ chuột để cho tình huống này xảy ra nhiều lần thì toàn bộ khu đó sẽ bị khu đô thị chính liệt vào khu vực bất hợp pháp, và sẽ không bao giờ tiếp cận được với các nhu yếu phẩm hàng ngày như dịch dinh dưỡng thông qua con đường hợp pháp nữa.”
“Nói cách khác, nếu bị liệt vào khu vực bất hợp pháp thì dù có bầu ra người phụ trách mới, tất cả người dân trong khu ổ chuột cũng sẽ không có cách nào để đi vào khu đô thị chính nữa ư? Vậy thì nhu yếu phẩm sinh hoạt của họ lấy từ đâu?”
Dương Thụ thở dài, giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ, “Chỉ có thể mua lại từ bọn buôn lậu dịch dinh dưỡng ở chợ đen của sa mạc Gobi thôi. Vì hàng hóa của bọn chúng đều là do buôn lậu mà có, thông qua con đường bất chính, không thể bảo đảm được tính an toàn và ổn định, cho nên vẫn luôn bị khu đô thị chính truy quét. Một khi bị tóm vì lén lút giao dịch thì người mua hay người bán đều có tội như nhau, hai bên đều sẽ bị đày thẳng đến tinh cầu mỏ làm việc. Giao dịch chợ đen có rủi ro quá lớn. Để tránh phải rơi vào con đường đó, những người phụ trách khu ổ chuột như chúng tôi đều vẫn luôn chú ý quy định, cố gắng hết sức không vi phạm. Nếu không, một khi bị liệt vào khu vực bất hợp pháp thì rất khó để cứu vãn.”
Nghe xong lời giải thích của Dương Thụ, Tước Thu không khỏi nhíu mày, “Ngoài giao dịch với thương nhân chợ đen ra thì không còn cách nào khác hay sao?”
Dương Thụ đáp: “Đúng là có một cách để cứu vãn. Khu đô thị chính có thể xóa bỏ lệnh trừng phạt đối với khu vực bất hợp pháp – nếu như khu ổ chuột vi phạm có thể giao ra một Omega hệ trị liệu thì những hành vi vi phạm trước đây đều sẽ bị xóa bỏ.”
“Nhưng mà…” Ông định nói nhưng lại thôi.
Nhưng mà, ở một nơi lưu vong như tinh cầu Darkness thì ngoài một Omega “tàn thứ phẩm” bị cưỡng chế trục xuất như Tước Thu ra, đến cả Omega bình thường đều không muốn đến đây. Các Omega hệ trị liệu ở bản địa cũng sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này. Sao có thể xuất hiện một Omega hệ trị liệu ở trong khu ổ chuột chứ?
Cái gọi là biện pháp cứu vãn, chỉ tồn tại trên giấy mà thôi.
Tước Thu biết cuộc sống của những cư dân khu ổ chuột giống như phố Grassy rất gian nan. Nhưng cậu chưa bao giờ ngờ tới sự thật không chỉ đơn giản giống như những gì cậu nghĩ.
Ngoài hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt còn có quy luật xã hội tàn khốc. Mỗi một quy tắc bất bình đẳng đều khắc sâu chân lý cá lớn nuốt cá bé vào trong tận xương máu mỗi con người. Một thế giới có văn minh và độ phát triển cao nhưng lại thể hiện ra sự đen tối và dã man trần trụi đến như vậy, thậm chí không thèm che đậy chút nào.
Mạng sống của con người nơi đây thật sự nhẹ hơn rơm rạ. Đối với những kẻ đặt ra quy tắc mà nói, chỉ có những người có giá trị mới thực sự có tư cách làm người. Mà những “người” không thể mang lại giá trị chẳng qua chỉ là những sinh vật hạ đẳng bị đuổi đến sa mạc, kéo dài hơi tàn bằng những gì họ được bố thí mà thôi.
Người cần được cứu rỗi, cần được chữa trị, đâu phải chỉ có những Alpha bị dị hóa phát cuồng bởi bệnh gen?
Mà nhiều hơn chính là những kẻ dù chưa phát tác bệnh gen nhưng vẫn mang khuôn mặt xấu xí đáng ghê tởm ngoài kia.
Lòng người ở tinh cầu Darkness, còn khó nhìn thẳng hơn ánh mặt trời của tinh cầu này.
Cậu giống như bầu trời nắng thi thoảng mới xuất hiện giữa thời tiết mưa dầm tăm tối quanh năm, bất ngờ ghé thăm đem đến niềm vui sướng, khi rời đi cũng khiến cho người khác vô cùng tiếc nuối và lưu luyến.
Tuy Tước Thu chỉ dừng chân ở phố Grassy hơn mười ngày, nhưng cậu đã để lại ký ức khó có thể xóa nhòa cho những con người nơi đây.
Có lẽ suốt đời này hầu hết mọi người trong số họ cũng sẽ không quên được, trong cuộc đời nhỏ bé mà hèn mọn của mình đã từng xuất hiện một vệt màu tươi sáng như vậy. Omega xinh đẹp và mong manh ấy giống như ánh mặt trời rực rỡ mà không chói mắt, lặng lẽ mang đến hơi ấm cho những ai đến gần cậu.
Tước Thu rời khỏi lúc hừng đông, khi mặt trăng còn chưa lặn về tây. Lúc cậu và Mao Mao đi, phần lớn người dân của phố Grassy vừa mới vào giấc ngủ chưa được bao lâu. Dương Thụ hỏi cậu thực sự không cần mọi người tổ chức một bữa tiệc tiễn biệt sao. Cậu trả lời rằng: “Sau này chúng ta sẽ còn gặp lại. Lần này tôi chỉ tạm thời rời khỏi đây mà thôi.”
Dodd đưa cho Tước Thu một chiếc túi vải in hình bông hoa nhỏ màu vàng. Trong túi là dịch dinh dưỡng mà anh ta để dành mấy ngày nay. Vì Tước Thu muốn đi đến trường quân sự của tinh cầu Darkness, anh ta sợ cậu phải chịu đói dọc đường nên đã lấy hết ra cho cậu.
Dodd chỉ vào đóa hoa trên chiếc túi nhỏ và nói: “Loại hoa này có tên là hoa cát, cánh hoa có màu vàng giống như màu cát. Đây là loại hoa duy nhất có thể sinh tồn được trong sa mạc Gobi của tinh cầu Darkness. Tôi không biết hoa hồng Canary trong lời cậu kể rốt cuộc trông như thế nào, vì thế chỉ có thể thêu hoa cát tặng cho cậu.”
“Trong túi toàn là dịch dinh dưỡng vị dâu tây. Tôi biết trong trường quân sự tinh cầu Darkness chắc chắn không thiếu mấy thứ này, nhưng cậu có thể dùng chúng để lót dạ trên đường đến đó.”
Trên thực tế phố Grassy cách khu đô thị chính không xa lắm. Giống như lời Dương Thụ nói, ở đối diện cách đây không xa chính là cổng thành của khu đô thị chính. Mà trường quân sự tinh cầu Darkness tọa lạc ngay giữa trung tâm của đô thị chính, nếu đi bằng phi thuyền của sa mạc thì chỉ cần nửa ngày là có thể đến nơi. Vì vậy, tình huống mà Dodd lo lắng gần như là không thể xảy ra. Điều này khiến cho hành động của anh ta không hỏi có chút thừa thãi.
Nhưng Dodd thực sự quá lo lắng cho Tước Thu. Ở trong mắt anh ta, một Omega tuổi trẻ lại quá mức xinh đẹp và yếu đuối như vậy đơn độc ở bên ngoài, lại mang theo một con non Alpha, cuộc sống nhất định sẽ rất khó khăn vất vả.
Anh ta rất thương Tước Thu, vì vậy mới không nhịn được mà muốn đối xử với cậu tốt nhất trong khả năng của mình.
Đối với người ở khu đô thị chính mà nói, mấy lọ dịch dinh dưỡng không là gì cả. Nhưng đây là thứ duy nhất mà Dodd ở khu ổ chuột có thể tặng cho Tước Thu.
“Cảm ơn anh đã chăm sóc cho tôi và Mao Mao những ngày qua. Nếu sau này có dịp, tôi sẽ quay về thăm các anh.” Tước Thu nhận lấy và bày tỏ lời cảm ơn chân thành của mình với Dodd.
Có đôi khi, bình thản đón nhận chính là sự đền đáp tốt nhất cho lòng tốt của người khác.
Giống tất cả những lần trước, chỉ cần Tước Thu nói những lời đại loại như cảm ơn với Dodd thì khuôn mặt của anh ta đều lập tức đỏ chót như quả cà chua thối, gần như có thể cảm nhận được hơi nóng bốc lên khi tới gần. Anh ta ngại ngùng cười hì hì, niềm vui vì sau này còn gặp lại làm dịu bớt nỗi buồn và sự lưu luyến lúc chia tay.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Mau nhanh lên nào, chúng ta phải tranh thủ để kịp đến khu đô thị chính lúc mặt trời chưa mọc.” Dương Thụ lái một chiếc phi thuyền sa mạc cũ kỹ, dừng lại trước mặt Tước Thu và Mao Mao.
Một lớn một nhỏ đều bị thu hút sự chú ý, ngoảnh đầu lại nhìn chiếc phi thuyền. Tước Thu ồ lên, thật không ngờ nhìn bề ngoài chiếc phi thuyền có thể phi hành giữa không trung trong thế giới của thời đại giữa các vì sao lại không khác mấy so với xe ba bánh của thời đại Trái Đất. Sự khác nhau duy nhất đại khái là so với xe ba bánh thì phi thuyền của Dương Thụ có kiểu dáng trơn tru hơn, khoang xe không lớn bằng, nhìn chỉnh thể cũng có cảm giác máy móc của tương lai hơn.
Dodd nhìn khoang hàng hóa cách mặt đất tới gần hai mét, vừa trách móc Dương Thụ thiếu chu đáo, một Omega sao có thể leo lên độ cao như vậy chứ, vừa nhanh chân vào trong nhà lấy ghế đẩu để Tước Thu đệm chân. Nhưng khi anh ta mang ghế ra thì trông thấy một cảnh tượng khiến Beta phải há mồm trợn mắt.
Omega có thân hình thoạt nhìn gầy gò dùng một tay bế con non Alpha lên một cách gọn lẹ, trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng đã bám một tay vào mép thùng hàng, nhảy lên thùng hàng của phi thuyền cao hai mét một cách nhẹ nhàng và khéo léo, giống như một con mèo nhanh nhẹn và sắc bén.
Tước Thu vững vàng đặt chân lên thùng xe. Chiếc phi thuyền trùng xuống một chút theo quán tính sau đó ổn định lại mà không hề có chút rung lắc nào.
Sau khi đứng vững, cậu mới thả Mao Mao xuống. Vừa ngẩng đầu lên, cậu đã thấy Dodd vẫn cắp chiếc ghế ở nách, nhìn mình với vẻ mặt đầy kinh ngạc.
Ánh mắt của Tước Thu chuyển từ Dodd sang chiếc ghế. Chẳng bao lâu cậu lại phát hiện Dương Thụ cũng đang nhìn mình đầy khó tin. Ánh mắt này không giống đang nhìn một Omega yếu ớt vô lực gió cũng có thể thổi bay mà giống như đang nhìn một Alpha có thân thủ nhanh nhẹn.
Ngay cả Mao Mao cũng đang dùng một ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn người mẹ Omega của mình, giống như không thể tin nổi là họ có thể dễ dàng nhảy lên trên phi thuyền.
Mao Mao: “?”
Tước Thu: “.”
Một lớn một bé nhìn nhau, sau đó Tước Thu nhìn ra chỗ khác trước, khẽ “khụ” một tiếng ngượng ngùng để hóa giải sự lúng túng của chính cậu.
Cậu nhìn vu vơ xung quanh, trong lòng vẫn đang thắc mắc: Sao mọi người đều nhìn mình như vậy nhỉ?
Không phù hợp với thiết lập yếu đuối mảnh mai của Omega ở thế giới này?
Vậy chi bằng, cậu ôm Mao Mao nhảy xuống khỏi thùng hàng cao hai mét này, rồi lại giẫm lên chiếc ghế đẩu của Dodd, trèo lên xe lần nữa?
Rất rõ ràng nếu như cậu thực sự làm như thế thì, chắc chắn sẽ nhận được sự khiếp sợ lần nữa.
Nhưng Tước Thu cũng rất oan uổng. Cậu vốn không biết giá trị vũ lực và thể lực của Omega ở thế giới này gần như bằng 0. Đừng nói dễ dàng trèo lên thùng xe cao hai mét giống như cậu, sợ là khi lên một chiếc xe ô tô bình thường họ cũng cần có người hầu đặt ghế và từ từ dìu lên xe.
Nếu không phải đa số Omega đều là hệ chữa trị mang gen thực vật, có nơi dụng võ của riêng mình thì quả thật chính là loại phế vật đẹp đẽ danh xứng với thực rồi.
Bởi vì quá mức kinh ngạc, cho nên nỗi buồn và sự không nỡ chia xa đều tan biến gần hết. Sau khi phi thuyền của Dương Thụ bay đi rất xa, phả ra khí thải và cát bay tứ tung, Dodd vẫn cắp ghế duy trì trạng thái kinh ngạc một lúc lâu vẫn chưa thể thoát ra.
Mà không lâu sau khi Dương Thụ mang theo Tước Thu và Mao Mao rời khỏi, có hai nhóm người lần lượt đến phố Grassy. Một trong đó chính là người mặc áo trắng đã thất thần khi nhìn quỹ đạo hạ cánh của Tước Thu trong buổi tối cậu đến tinh cầu Darkness.
Dường như bọn họ có mục đích giống nhau – đều muốn tìm kiếm vị thượng tướng đế quốc bị mất tích ở tinh cầu Darkness nhưng lại tuyên bố với bên ngoài là đang chấp hành nhiệm vụ bí mật, đồng thời cũng là người thừa kế vương vị hàng thứ nhất: Alpha bướm chúa biến dị – Đoàn Trầm Sâm.
Chỉ là trước mắt đôi bên đều chưa có thu hoạch gì.
*
Đối với biểu hiện khác với Omega thông thường của Tước Thu ban nãy, Dương Thụ nói: “Tôi đã sống nhiều năm như vậy, đi qua khu đô thị chính không biết bao nhiêu lần, cũng từng gặp qua một số Omega, nhưng đến bây giờ vẫn chưa từng thấy Omega nào, ừm, đặc biệt giống như cậu.”
Ông cũng không biết nên hình dung hành động vừa rồi của Tước Thu như thế nào. Nên biết kiểu phi thuyền sa mạc này là phương tiện bị khu đô thị chính đào thải từ nhiều năm trước, mà nguyên nhân đào thải chính là do sàn xe quá cao, hầu hết mọi người đều không dễ lên xuống. Ngay cả một Beta có vóc người cao to như Dodd cũng phải bấu vào lan can, lôm côm mãi mới trèo lên được. Vậy mà Tước Thu lại biểu hiện dễ dàng như vậy. Làm sao ông, Dodd và Mao Mao có thể không kinh ngạc đây?
Trong mắt người ở đế quốc, Omega đều có hình tượng yếu ớt mỏng manh, được chiều chuộng hết sức. Sự kinh ngạc mà hành động của Tước Thu mang lại có lẽ giống như là… Lâm Đại Ngọc nhổ bật gốc dương liễu, Tiết Bảo Thoa đấm chết Trấn Quan Tây?
Nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu.
“Thoạt nhìn cậu rất dễ bị bắt nạt, vừa là Omega, vừa xinh đẹp, thân thủ nhanh nhẹn mới không dễ bị ăn hiếp.”
Tước Thu không ngờ Dương Thụ có thể chấp nhận nhanh như vậy, hoàn toàn tương phản với Dodd. Nếu không sao ông có thể làm trưởng phố nhiều năm như vậy chứ. Tư duy của ông đúng là không tầm thường.
Tước Thu cũng không muốn tốn công sức giải thích nguyên nhân. Nếu Dương Thụ không hỏi nhiều thì cậu cũng ấm a ấm ớ cho qua.
Tước Thu tập trung sự chú ý vào chiếc phi thuyền đang ngồi. Thoạt trông chiếc phi thuyền bị khu đô thị chính đào thải có vẻ cũ nát, thậm chí một vài chỗ còn khuyết thiếu linh kiện, một bộ phận vỏ ngoài bằng kim loại của thân máy cũng không còn, nhưng vì chủ nhân của nó rất yêu quý nên nhìn chung nó được bảo dưỡng rất tốt, cọ rửa sạch sẽ. Trong môi trường ngập cát vàng của sa mạc Gobi mà trông nó vẫn sạch sẽ như mới.
Dương Thụ phát hiện Tước Thu đang quan sát chiếc xe cưng của mình thì nói với vẻ tự hào: “Chiếc phi thuyền này là ông bạn già đã theo tôi rất nhiều năm rồi đó. Đừng thấy nó tả tơi, thực tế nó có sức chứa lớn, tốc độ lại nhanh, công năng vô cùng mạnh mẽ.”
Tước Thu hỏi: “Bình thường ngài hay dùng phi thuyền này để vận chuyển vật tư từ khu đô thị chính về sao?”
Dương Thụ gật đầu, “Tài nguyên của khu đô thị chính đa phần do các quý tộc nắm giữ. Theo quy tắc mà bọn họ đặt ra, dân cư ở khu ổ chuột không được phép ra vào tùy ý mà chỉ có người phụ trách của từng khu mới được ra vào trong thời gian quy định. Trong thời gian vào khu đô thị chính họ cũng không thể làm bất cứ việc gì khác ngoài lĩnh vật tư, đồng thời phải rời khỏi trong thời gian quy định. Ai vi phạm sẽ bị thu hồi tư cách vào khu đô thị chính, và khu ổ chuột do họ quản lý chỉ có thể một lần nữa đề cử người phụ trách. Nếu một khu ổ chuột để cho tình huống này xảy ra nhiều lần thì toàn bộ khu đó sẽ bị khu đô thị chính liệt vào khu vực bất hợp pháp, và sẽ không bao giờ tiếp cận được với các nhu yếu phẩm hàng ngày như dịch dinh dưỡng thông qua con đường hợp pháp nữa.”
“Nói cách khác, nếu bị liệt vào khu vực bất hợp pháp thì dù có bầu ra người phụ trách mới, tất cả người dân trong khu ổ chuột cũng sẽ không có cách nào để đi vào khu đô thị chính nữa ư? Vậy thì nhu yếu phẩm sinh hoạt của họ lấy từ đâu?”
Dương Thụ thở dài, giọng nói ẩn chứa sự bất đắc dĩ, “Chỉ có thể mua lại từ bọn buôn lậu dịch dinh dưỡng ở chợ đen của sa mạc Gobi thôi. Vì hàng hóa của bọn chúng đều là do buôn lậu mà có, thông qua con đường bất chính, không thể bảo đảm được tính an toàn và ổn định, cho nên vẫn luôn bị khu đô thị chính truy quét. Một khi bị tóm vì lén lút giao dịch thì người mua hay người bán đều có tội như nhau, hai bên đều sẽ bị đày thẳng đến tinh cầu mỏ làm việc. Giao dịch chợ đen có rủi ro quá lớn. Để tránh phải rơi vào con đường đó, những người phụ trách khu ổ chuột như chúng tôi đều vẫn luôn chú ý quy định, cố gắng hết sức không vi phạm. Nếu không, một khi bị liệt vào khu vực bất hợp pháp thì rất khó để cứu vãn.”
Nghe xong lời giải thích của Dương Thụ, Tước Thu không khỏi nhíu mày, “Ngoài giao dịch với thương nhân chợ đen ra thì không còn cách nào khác hay sao?”
Dương Thụ đáp: “Đúng là có một cách để cứu vãn. Khu đô thị chính có thể xóa bỏ lệnh trừng phạt đối với khu vực bất hợp pháp – nếu như khu ổ chuột vi phạm có thể giao ra một Omega hệ trị liệu thì những hành vi vi phạm trước đây đều sẽ bị xóa bỏ.”
“Nhưng mà…” Ông định nói nhưng lại thôi.
Nhưng mà, ở một nơi lưu vong như tinh cầu Darkness thì ngoài một Omega “tàn thứ phẩm” bị cưỡng chế trục xuất như Tước Thu ra, đến cả Omega bình thường đều không muốn đến đây. Các Omega hệ trị liệu ở bản địa cũng sẽ nghĩ cách rời khỏi nơi này. Sao có thể xuất hiện một Omega hệ trị liệu ở trong khu ổ chuột chứ?
Cái gọi là biện pháp cứu vãn, chỉ tồn tại trên giấy mà thôi.
Tước Thu biết cuộc sống của những cư dân khu ổ chuột giống như phố Grassy rất gian nan. Nhưng cậu chưa bao giờ ngờ tới sự thật không chỉ đơn giản giống như những gì cậu nghĩ.
Ngoài hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt còn có quy luật xã hội tàn khốc. Mỗi một quy tắc bất bình đẳng đều khắc sâu chân lý cá lớn nuốt cá bé vào trong tận xương máu mỗi con người. Một thế giới có văn minh và độ phát triển cao nhưng lại thể hiện ra sự đen tối và dã man trần trụi đến như vậy, thậm chí không thèm che đậy chút nào.
Mạng sống của con người nơi đây thật sự nhẹ hơn rơm rạ. Đối với những kẻ đặt ra quy tắc mà nói, chỉ có những người có giá trị mới thực sự có tư cách làm người. Mà những “người” không thể mang lại giá trị chẳng qua chỉ là những sinh vật hạ đẳng bị đuổi đến sa mạc, kéo dài hơi tàn bằng những gì họ được bố thí mà thôi.
Người cần được cứu rỗi, cần được chữa trị, đâu phải chỉ có những Alpha bị dị hóa phát cuồng bởi bệnh gen?
Mà nhiều hơn chính là những kẻ dù chưa phát tác bệnh gen nhưng vẫn mang khuôn mặt xấu xí đáng ghê tởm ngoài kia.
Lòng người ở tinh cầu Darkness, còn khó nhìn thẳng hơn ánh mặt trời của tinh cầu này.