Chương 13: Không, trong vũ trụ này có một đóa hồng
Tước Thu tự biết hôm nay mình đã nói hơi nhiều, có lẽ Dodd không thể hiểu nổi. Thái độ của Dodd đối với cậu quyết định bằng quy tắc ngầm mặc nhận của thế giới này. Có điều trong mấy ngày ở chung ngắn ngủi, nói với nhau đôi lời, không đủ để xóa bỏ quy tắc chuẩn mực trong bao nhiêu năm qua mà thế giới này tác động vào anh ta, càng không thể dễ dàng thay đổi suy nghĩ của anh ta được.
Nhưng Tước Thu chỉ muốn nói với Dodd rằng, tôi và anh không có gì khác nhau, anh không cần hèn mọn như vậy, cũng đừng hèn mọn như vậy.
Trên thực tế, quả thực Dodd cũng không hiểu ý của Tước Thu. Anh ta chỉ đơn thuần rất thích hình ảnh mà Tước Thu vẽ lên, cũng yêu loài thực vật mà Tước Thu nói tới mất rồi.
Nó tên là… hoa hồng, đúng không?
Chỉ nói ra thôi, đã là hai từ đẹp tuyệt trần rồi.
“Tiếc thật đấy.” Dodd tiếc nuối, “Đế quốc không có hoa hồng, cả vũ trụ này cũng không có hoa hồng.”
“Không,” Tước Thu nói với anh ta, “Trong vũ trụ này có một đóa hồng.”
Cũng là đóa hoa hồng duy nhất.
Và đóa hồng kia, giờ phút này đây đang đứng ngay trước mặt Dodd.
Song anh ta chẳng hề hay biết mình may mắn đến mức nào.
Nhưng Dodd vẫn rất cảm kích Tước Thu, sự chân thành trong đôi mắt đen láy dường như sắp tràn ra ngoài: “Cảm ơn cậu, tuy tôi chưa từng được nhìn thấy hoa hồng, nhưng tôi đã biết về hoa hồng, cũng được nghe kể về nó.
Anh ta còn muốn lan truyền những lời Tước Thu miêu tả cho nhiều người nghe hơn nữa, để bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của hoa hồng.
Dodd chưa từng tận mắt nhìn thấy hoa nở, nhưng không sao, anh ta đã nhìn thấy biển hoa hồng vàng qua lời kể của Tước Thu, rực rỡ và lấp lánh đến vậy.
Tước Thu gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Dodd là thành viên của đội tuần tra, buổi chiều còn phải đi thủ vệ, dặn dò Tước Thu mấy câu xong, anh ta lại vội vàng rời khỏi đây như vừa rồi vội vàng đến.
Anh ta mở cửa ra và đóng cửa vào với tốc độ rất nhanh, thời gian cả quá trình còn chưa tới ba giây, sợ rằng bức xạ dữ dội bên ngoài nhà đá sẽ làm tổn thương đến Omega yếu mềm. Nhưng Dodd lại bước thẳng vào là sóng nhiệt cuồn cuộn mà chẳng oán thán lấy một lời, phơi mình dưới ánh mặt trời dữ dội. Làm việc với cường độ cao và phơi mình dưới ánh nắng và gió thổi khiến làn da của anh ta chuyển sang màu đồng khỏe mạnh.
Tước Thu im lặng nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng vào, nhìn mãi hồi lâu. Cậu cứ thế lặng im đứng yên tại chỗ, ánh mắt âm u chẳng biết đang nghĩ điều gì, làm người ta không thể nhìn thấu.
Mao Mao nhạy bén nhận ra cảm xúc của mẹ mình khác bình thường, cậu nhóc cẩn thận kéo kéo góc áo đối phương, thỏ thẻ gọi.
“Hả?” Tước Thu định thần lại, tìm kiếm khắp xung quanh, lát sau mới như sực nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn Mao Mao nhỏ như mầm đậu.
Cậu buột miệng hỏi: “Sao thế?”
Mao Mao ngửa đầu, mở to đôi mắt tròn màu xám bạc, nhìn thẳng vào mắt Tước Thu.
Lạ thật đấy, chẳng hiểu sao Tước Thu lại nhìn thấy sự trưởng thành không thuộc về lứa tuổi trong mắt Mao Mao. Giống như trước mặt cậu là một người trưởng thành có kinh nghiệm phong phú vậy.
Cậu nhóc hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”
Tước Thu sững người, không hề xem nhẹ lời cậu bé nói mà kiên nhẫn đợi cậu bé nói tiếp.
Một lúc sau, Mao Mao mới dồn nén đủ cảm xúc, đánh bạo nói: “Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Chờ mãi lại chờ được câu nói này, Tước Thu không khỏi bật cười thành tiếng: “Đây chính là chuyện quan trọng mà nhóc muốn nói hả?”
Mao Mao gật đầu trịnh trọng: “Bảo vệ mẹ là chuyện quan trọng nhất.”
Tước Thu sửng sốt, cậu vốn cho rằng cậu bé đang nói đùa mà thôi, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc hay giọng điệu chắc nịch của Mao Mao, tất cả đều đang chứng minh rằng những lời nói này xuất phát từ nội tâm cậu bé, chứ không phải lời nói vô tình dỗ người ta vui vẻ của trẻ con.
Một lát sau, Tước Thu nhoẻn miệng nở nụ cười cực khẽ, khiến Mao Mao choáng váng: “Ừ, biết rồi, kỵ sĩ nhỏ của mẹ.”
Cậu nhóc nhận được lời khen thì kinh ngạc trợn tròn mắt, đến lúc load kịp thì không thể khống chế mà khóe miệng nhếch lên rồi cười ngốc nghếch. Cậu bé kiêu ngạo ưỡn cái ngực nhỏ, hai sợi râu trên đầu cũng phấn chấn dựng thẳng, khoảnh khắc ấy, thần thái của cậu bé giống như vị tướng quân đánh thắng trận, khí khái tuôn trào.
Tước Thu xoa đầu Mao Mao, sợi râu trên đầu cũng bị ấn xuống. Trước nay Mao Mao vẫn luôn rất để bụng đến hai sợi râu của mình, bình thường không cho bất cứ ai chạm vào, nhưng nếu đối tượng là Tước Thu thì cậu nhóc không những không né tránh mà còn chủ động tặng mình vào tay người ta, giống như một chú cún dính nhớp nháp đang yêu cầu được vuốt ve.
Mao Mao sà vào lòng Tước Thu, đầu mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt làm người ta vô cùng an tâm, cậu bé hưởng thụ híp mắt lại. Cho dù không nhận được linh lực, song chỉ cần đến gần người này là cậu bé có thể cảm nhận được một sự thoải mái cực hạn. Là cảm giác mà cậu bé chưa từng trải qua bao giờ.
Mao Mao không phải đứa ngốc chẳng biết gì, ngược lại cậu bé vô cùng nhạy cảm với thế giới này. Giống như vừa rồi, khi Tước Thu miêu tả với Dodd về loài hoa hồng, cậu bé đồng thời cảm nhận được mẹ có một bí mật mà cậu nhóc không nhìn thấu, cũng không biết được. Hơn nữa bí mật này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Mao Mao sẽ không thăm dò moi móc rốt cuộc Tước Thu đang ẩn giấu bí mật gì, trong giây phút ấy, cậu bé chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để giúp Tước Thu giữ kín bí mật thôi.
Tước Thu hoàn toàn không biết chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, đứa trẻ trong lòng mình đã suy nghĩ những gì, cậu dịu dàng vỗ về Mao Mao đi ngủ, nghĩ tới những lời thằng nhóc này vừa mới nói, cảm giác ấm áp không khỏi dâng lên trong lòng cậu, cũng rất vui vẻ vì mình đã nhận được sự ấm áp đơn thuần trong thế giới xa lạ này.
***
Tước Thu tạm thời ở lại phố Grassy, cư dân ở đây rất nhiệt tình và hiếu khách giống hệt như trong ấn tượng của cậu, bọn họ đối xử với Mao Mao vô cùng thân thiện, không lạnh lùng và bài xích vì sự có mặt gây chèn ép không gian sống của những người ngoài như bọn họ. Ngược lại, bọn họ luôn mang những quả cục đá quý giá của mình tặng cho Tước Thu, cho dù không có quả cục đá cũng sẽ dốc hết tất cả những gì mình có, chỉ vì không muốn khiến Omega nhỏ bé phải chịu khổ sở.
Rõ ràng tinh cầu Darkness là nơi mà người người đều tránh xa, đáng lẽ những người ở đây phải cực kỳ hung ác mới đúng, nhưng sau khi Tước Thu tiếp xúc với bọn họ, cậu cảm thấy có lẽ tàu Elibiz, nơi tự xưng rằng có nền văn minh cao cấp mới chính là tinh cầu Darkness thực sự.
Qua mấy ngày sống ở đây, Tước Thu phát hiện ra rằng, mặc dù ban ngày mọi người đều ở trong nhà đá để né tránh bức xạ ngân hà nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi người sẽ ra khỏi hang ổ, đi nhặt nhạnh những gì còn sót lại dưới sự chỉ huy của trưởng phố Dương Thụ, làm việc cho tới tận nửa đêm mới về.
Sau khi về nhà, bọn họ sẽ không vội nghỉ ngơi ngày mà đốt lửa trại trên quảng trường phố Grassy, già trẻ gái trai đều nắm tay nhau nhảy vũ điệu mình tự sáng tạo ra. Vũ điệu không thể coi như xinh đẹp, song trên mặt mỗi người đều mang nụ cười hài lòng.
Phố Grassy đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm, gần như mỗi người đều muốn bổ sung lại khoảng thời gian đã mất đi vào ban ngày. Không phải bọn họ tìm niềm vui trong khổ ải, đây chính là niềm vui từ tận sâu trong đáy lòng. Dường như mặc kệ cuộc sống gian khổ đến đâu, bọn họ vẫn luôn có thứ để ngóng trông, vẫn sẽ cắm sâu rễ trên sa mạc Gobi khô cằn này bằng sự lạc quan.
Tước Thu cũng cảm thấy vui lây, tối đến khi đốt lửa trại cũng sẽ dẫn Mao Mao ra ngoài. Có điều cậu không thích tiếp xúc ở khoảng cách gần với người khác, mỗi lần đều ngồi ở phía xa, nơi mà ảnh lửa trại chẳng chiếu tới. Nhưng cho dù cậu có ngồi xa đến đâu, vẫn luôn có người phát hiện ra trong bóng đêm tối tăm có một Omega nhỏ bé xinh đẹp, sau đó bước tới mời gọi cậu.
Trái lại thì Mao Mao rất muốn đi chơi, mỗi lần ra ngoài, chiếc râu lông trên đầu cậu nhóc đều xoay như cánh quạt. Dẫu vậy, chỉ cần Tước Thu không đến những nơi đông người là cậu nhóc cũng không đi, cậu nhóc luôn theo sát phía sau Tước Thu như một cái đuôi nhỏ.
Bình thường cậu nhóc hay nằm lên đầu gối Tước Thu, ngửa gương mặt nhỏ nhắn ngắm trọn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của đối phương, trái tim ấm áp như được lửa trại hâm nóng, từng đợt sóng hạnh phúc trào dâng.
Tuy nhiên, những ngày tháng bình yên như vậy không kéo dài được lâu.
Ngày thứ mười khi Tước Thu ở lại phố Grassy, Angelie sắp sửa bị đưa đến trung tâm sa mạc Gobi.
Khi cậu nhận được thông tin này, Angelie đã bị đội tuần tra đưa ra khỏi trạm cứu trợ, tất cả người dân trên phố đều đồng ý với quyết định rằng sẽ xử lý luôn trong tối nay.
Tước Thu nhất thời không nói được rằng mình cảm thấy mất mát nhiều hơn hay tiếc nuối nhiều hơn. Một sinh mệnh trẻ trung như vậy, mà cứ thế bị vứt bỏ.
Tước Thu cũng biết, cậu không thể chỉ trích cư dân phố Grassy vì đã đưa ra quyết định như vậy. Ngay từ đầu, trưởng phố Dương Thụ và bác sĩ Will đã nói rất rõ ràng rồi, một khi bệnh gen phát tác thì không có cách nào chữa trị, chỉ có thể trơ mắt nhìn người anh em từng thân thiết với mình trở thành một con dã thú khát máu. Nếu như bọn họ không nhanh chóng xử lý Angelie trước khi khu đô thị chính hành động, vậy thì chờ đợi Angelie sẽ chỉ là một kết cục thảm hơn mà thôi.
Trong chuyện này cả Angelie và phố Grassy đều không sai, bọn họ đều là người bị hại.
Khi Tước Thu đến trước ngõ phố, nơi đó đã có cả đám người vây quanh, người người chen chúc chật kín đến mức cây kim không lọt. Cậu đoán rằng những người này đều tới để nói lời tạm biệt sau cùng với Angelie.
Tước Thu dừng bước, không quấy rầy buổi tiễn đưa này.
Cậu đứng rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của từng người. Trên gương mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ đau lòng và không nỡ. Những người phụ nữ vừa lau nước mắt, vừa dùng đặt những bông hoa may bằng vải lên ngực Angelie. Những người trước đây từng bị Angelie phát điên tấn công cũng không trách cậu ấy, mà vẫn xuống khỏi giường bệnh tới đây nói lời tạm biệt.
Có mấy Alpha đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tước Thu. Bọn họ cảm thấy buồn thay cho Angelie, nhưng trên gương mặt và cả trong ánh mắt đều mang sự sợ hãi và hoang mang.
Tước Thu đứng trông từ phía xa, tựa như đang nhìn một màn kịch câm không thuộc về mình.
Có lẽ cậu có thể đồng cảm với những Alpha này.
Những Alpha tầng lớp thấp nhất của tinh cầu Darkness vừa sợ hãi rồi cuối cùng bản thân mình sẽ đi theo hướng vận mệnh như Angelie, vừa cảm thấy vô cùng hoang mang. Rốt cuộc bọn họ nên làm gì?
Trong khu ổ chuột của tinh cầu Darkness không có Omega hệ chữa trị, thậm chí còn không có cả Omega bình thường. Tước Thu chính là bất ngờ ngoài dự đoán, là bất ngờ đầu tiên và duy nhất. Ngay từ khi sinh ra bọn họ đã mang trong mình bệnh gen, sở hữu sức mạnh hơn người cũng đồng nghĩa với việc bị phán tử hình.
Tất cả các Alpha đều là sức mạnh dự bị của đế quốc, là quân nhân trời sinh, khi tiền tuyến cần, bọn họ phải đứng ra chiến đấu quên mình bất cứ lúc nào được vẫy gọi. Bọn họ dùng sinh mệnh trẻ trung bảo vệ người thân và quê hương mình yêu mến.
Mà dù hi sinh lớn lao đến vậy, sức khỏe và an toàn của bọn họ lại chẳng được đảm bảo, nhất là những Alpha tầng lớp thấp nhất thuộc tinh cầu Darkness. Bọn họ không có Omega hệ chữa trị an ủi, không thể xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực của chiến trường, bọn họ chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân từ từ bước vào vực sâu không thể cứu vãn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Bọn họ không biết bản thân phải sống thế nào, chỉ biết mình nên chết thế nào.
Tàn nhẫn nhất là khi, điều này không chỉ nhằm vào Alpha tầng lớp thấp của tinh cầu Darkness mà nó còn nhằm vào phần lớn Alpha của đế quốc, thậm chí còn nhằm vào cả vị thượng tướng sát thần Đoàn Trần Sâm trong lời đồn. Bởi vì có cấp bậc cao và dòng máu biến dị cho nên không tìm được Omega hệ chữa trị thích hợp, chỉ đành gánh chịu sự giày vò gấp đôi về cả tinh thần và tình dục.
Quốc gia cần những Alpha này, nhưng lại vứt bỏ bọn họ.
Bọn họ là những người bị cứu chuộc lãng quên.
Nhưng Tước Thu chỉ muốn nói với Dodd rằng, tôi và anh không có gì khác nhau, anh không cần hèn mọn như vậy, cũng đừng hèn mọn như vậy.
Trên thực tế, quả thực Dodd cũng không hiểu ý của Tước Thu. Anh ta chỉ đơn thuần rất thích hình ảnh mà Tước Thu vẽ lên, cũng yêu loài thực vật mà Tước Thu nói tới mất rồi.
Nó tên là… hoa hồng, đúng không?
Chỉ nói ra thôi, đã là hai từ đẹp tuyệt trần rồi.
“Tiếc thật đấy.” Dodd tiếc nuối, “Đế quốc không có hoa hồng, cả vũ trụ này cũng không có hoa hồng.”
“Không,” Tước Thu nói với anh ta, “Trong vũ trụ này có một đóa hồng.”
Cũng là đóa hoa hồng duy nhất.
Và đóa hồng kia, giờ phút này đây đang đứng ngay trước mặt Dodd.
Song anh ta chẳng hề hay biết mình may mắn đến mức nào.
Nhưng Dodd vẫn rất cảm kích Tước Thu, sự chân thành trong đôi mắt đen láy dường như sắp tràn ra ngoài: “Cảm ơn cậu, tuy tôi chưa từng được nhìn thấy hoa hồng, nhưng tôi đã biết về hoa hồng, cũng được nghe kể về nó.
Anh ta còn muốn lan truyền những lời Tước Thu miêu tả cho nhiều người nghe hơn nữa, để bọn họ cũng biết đến sự tồn tại của hoa hồng.
Dodd chưa từng tận mắt nhìn thấy hoa nở, nhưng không sao, anh ta đã nhìn thấy biển hoa hồng vàng qua lời kể của Tước Thu, rực rỡ và lấp lánh đến vậy.
Tước Thu gật đầu, khẽ “ừ” một tiếng.
Dodd là thành viên của đội tuần tra, buổi chiều còn phải đi thủ vệ, dặn dò Tước Thu mấy câu xong, anh ta lại vội vàng rời khỏi đây như vừa rồi vội vàng đến.
Anh ta mở cửa ra và đóng cửa vào với tốc độ rất nhanh, thời gian cả quá trình còn chưa tới ba giây, sợ rằng bức xạ dữ dội bên ngoài nhà đá sẽ làm tổn thương đến Omega yếu mềm. Nhưng Dodd lại bước thẳng vào là sóng nhiệt cuồn cuộn mà chẳng oán thán lấy một lời, phơi mình dưới ánh mặt trời dữ dội. Làm việc với cường độ cao và phơi mình dưới ánh nắng và gió thổi khiến làn da của anh ta chuyển sang màu đồng khỏe mạnh.
Tước Thu im lặng nhìn cánh cửa mở ra rồi đóng vào, nhìn mãi hồi lâu. Cậu cứ thế lặng im đứng yên tại chỗ, ánh mắt âm u chẳng biết đang nghĩ điều gì, làm người ta không thể nhìn thấu.
Mao Mao nhạy bén nhận ra cảm xúc của mẹ mình khác bình thường, cậu nhóc cẩn thận kéo kéo góc áo đối phương, thỏ thẻ gọi.
“Hả?” Tước Thu định thần lại, tìm kiếm khắp xung quanh, lát sau mới như sực nhớ ra điều gì, cúi đầu nhìn Mao Mao nhỏ như mầm đậu.
Cậu buột miệng hỏi: “Sao thế?”
Mao Mao ngửa đầu, mở to đôi mắt tròn màu xám bạc, nhìn thẳng vào mắt Tước Thu.
Lạ thật đấy, chẳng hiểu sao Tước Thu lại nhìn thấy sự trưởng thành không thuộc về lứa tuổi trong mắt Mao Mao. Giống như trước mặt cậu là một người trưởng thành có kinh nghiệm phong phú vậy.
Cậu nhóc hít sâu một hơi, nghiêm túc nói: “Con có một chuyện rất quan trọng muốn nói với mẹ.”
Tước Thu sững người, không hề xem nhẹ lời cậu bé nói mà kiên nhẫn đợi cậu bé nói tiếp.
Một lúc sau, Mao Mao mới dồn nén đủ cảm xúc, đánh bạo nói: “Mẹ, con sẽ bảo vệ mẹ.”
Chờ mãi lại chờ được câu nói này, Tước Thu không khỏi bật cười thành tiếng: “Đây chính là chuyện quan trọng mà nhóc muốn nói hả?”
Mao Mao gật đầu trịnh trọng: “Bảo vệ mẹ là chuyện quan trọng nhất.”
Tước Thu sửng sốt, cậu vốn cho rằng cậu bé đang nói đùa mà thôi, nhưng nhìn biểu cảm nghiêm túc hay giọng điệu chắc nịch của Mao Mao, tất cả đều đang chứng minh rằng những lời nói này xuất phát từ nội tâm cậu bé, chứ không phải lời nói vô tình dỗ người ta vui vẻ của trẻ con.
Một lát sau, Tước Thu nhoẻn miệng nở nụ cười cực khẽ, khiến Mao Mao choáng váng: “Ừ, biết rồi, kỵ sĩ nhỏ của mẹ.”
Cậu nhóc nhận được lời khen thì kinh ngạc trợn tròn mắt, đến lúc load kịp thì không thể khống chế mà khóe miệng nhếch lên rồi cười ngốc nghếch. Cậu bé kiêu ngạo ưỡn cái ngực nhỏ, hai sợi râu trên đầu cũng phấn chấn dựng thẳng, khoảnh khắc ấy, thần thái của cậu bé giống như vị tướng quân đánh thắng trận, khí khái tuôn trào.
Tước Thu xoa đầu Mao Mao, sợi râu trên đầu cũng bị ấn xuống. Trước nay Mao Mao vẫn luôn rất để bụng đến hai sợi râu của mình, bình thường không cho bất cứ ai chạm vào, nhưng nếu đối tượng là Tước Thu thì cậu nhóc không những không né tránh mà còn chủ động tặng mình vào tay người ta, giống như một chú cún dính nhớp nháp đang yêu cầu được vuốt ve.
Mao Mao sà vào lòng Tước Thu, đầu mũi ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt làm người ta vô cùng an tâm, cậu bé hưởng thụ híp mắt lại. Cho dù không nhận được linh lực, song chỉ cần đến gần người này là cậu bé có thể cảm nhận được một sự thoải mái cực hạn. Là cảm giác mà cậu bé chưa từng trải qua bao giờ.
Mao Mao không phải đứa ngốc chẳng biết gì, ngược lại cậu bé vô cùng nhạy cảm với thế giới này. Giống như vừa rồi, khi Tước Thu miêu tả với Dodd về loài hoa hồng, cậu bé đồng thời cảm nhận được mẹ có một bí mật mà cậu nhóc không nhìn thấu, cũng không biết được. Hơn nữa bí mật này vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối không thể lộ ra ngoài.
Mao Mao sẽ không thăm dò moi móc rốt cuộc Tước Thu đang ẩn giấu bí mật gì, trong giây phút ấy, cậu bé chỉ nghĩ đến chuyện làm thế nào để giúp Tước Thu giữ kín bí mật thôi.
Tước Thu hoàn toàn không biết chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, đứa trẻ trong lòng mình đã suy nghĩ những gì, cậu dịu dàng vỗ về Mao Mao đi ngủ, nghĩ tới những lời thằng nhóc này vừa mới nói, cảm giác ấm áp không khỏi dâng lên trong lòng cậu, cũng rất vui vẻ vì mình đã nhận được sự ấm áp đơn thuần trong thế giới xa lạ này.
***
Tước Thu tạm thời ở lại phố Grassy, cư dân ở đây rất nhiệt tình và hiếu khách giống hệt như trong ấn tượng của cậu, bọn họ đối xử với Mao Mao vô cùng thân thiện, không lạnh lùng và bài xích vì sự có mặt gây chèn ép không gian sống của những người ngoài như bọn họ. Ngược lại, bọn họ luôn mang những quả cục đá quý giá của mình tặng cho Tước Thu, cho dù không có quả cục đá cũng sẽ dốc hết tất cả những gì mình có, chỉ vì không muốn khiến Omega nhỏ bé phải chịu khổ sở.
Rõ ràng tinh cầu Darkness là nơi mà người người đều tránh xa, đáng lẽ những người ở đây phải cực kỳ hung ác mới đúng, nhưng sau khi Tước Thu tiếp xúc với bọn họ, cậu cảm thấy có lẽ tàu Elibiz, nơi tự xưng rằng có nền văn minh cao cấp mới chính là tinh cầu Darkness thực sự.
Qua mấy ngày sống ở đây, Tước Thu phát hiện ra rằng, mặc dù ban ngày mọi người đều ở trong nhà đá để né tránh bức xạ ngân hà nhưng khi màn đêm buông xuống, mọi người sẽ ra khỏi hang ổ, đi nhặt nhạnh những gì còn sót lại dưới sự chỉ huy của trưởng phố Dương Thụ, làm việc cho tới tận nửa đêm mới về.
Sau khi về nhà, bọn họ sẽ không vội nghỉ ngơi ngày mà đốt lửa trại trên quảng trường phố Grassy, già trẻ gái trai đều nắm tay nhau nhảy vũ điệu mình tự sáng tạo ra. Vũ điệu không thể coi như xinh đẹp, song trên mặt mỗi người đều mang nụ cười hài lòng.
Phố Grassy đèn đuốc sáng trưng suốt cả đêm, gần như mỗi người đều muốn bổ sung lại khoảng thời gian đã mất đi vào ban ngày. Không phải bọn họ tìm niềm vui trong khổ ải, đây chính là niềm vui từ tận sâu trong đáy lòng. Dường như mặc kệ cuộc sống gian khổ đến đâu, bọn họ vẫn luôn có thứ để ngóng trông, vẫn sẽ cắm sâu rễ trên sa mạc Gobi khô cằn này bằng sự lạc quan.
Tước Thu cũng cảm thấy vui lây, tối đến khi đốt lửa trại cũng sẽ dẫn Mao Mao ra ngoài. Có điều cậu không thích tiếp xúc ở khoảng cách gần với người khác, mỗi lần đều ngồi ở phía xa, nơi mà ảnh lửa trại chẳng chiếu tới. Nhưng cho dù cậu có ngồi xa đến đâu, vẫn luôn có người phát hiện ra trong bóng đêm tối tăm có một Omega nhỏ bé xinh đẹp, sau đó bước tới mời gọi cậu.
Trái lại thì Mao Mao rất muốn đi chơi, mỗi lần ra ngoài, chiếc râu lông trên đầu cậu nhóc đều xoay như cánh quạt. Dẫu vậy, chỉ cần Tước Thu không đến những nơi đông người là cậu nhóc cũng không đi, cậu nhóc luôn theo sát phía sau Tước Thu như một cái đuôi nhỏ.
Bình thường cậu nhóc hay nằm lên đầu gối Tước Thu, ngửa gương mặt nhỏ nhắn ngắm trọn gương mặt xinh đẹp tinh xảo của đối phương, trái tim ấm áp như được lửa trại hâm nóng, từng đợt sóng hạnh phúc trào dâng.
Tuy nhiên, những ngày tháng bình yên như vậy không kéo dài được lâu.
Ngày thứ mười khi Tước Thu ở lại phố Grassy, Angelie sắp sửa bị đưa đến trung tâm sa mạc Gobi.
Khi cậu nhận được thông tin này, Angelie đã bị đội tuần tra đưa ra khỏi trạm cứu trợ, tất cả người dân trên phố đều đồng ý với quyết định rằng sẽ xử lý luôn trong tối nay.
Tước Thu nhất thời không nói được rằng mình cảm thấy mất mát nhiều hơn hay tiếc nuối nhiều hơn. Một sinh mệnh trẻ trung như vậy, mà cứ thế bị vứt bỏ.
Tước Thu cũng biết, cậu không thể chỉ trích cư dân phố Grassy vì đã đưa ra quyết định như vậy. Ngay từ đầu, trưởng phố Dương Thụ và bác sĩ Will đã nói rất rõ ràng rồi, một khi bệnh gen phát tác thì không có cách nào chữa trị, chỉ có thể trơ mắt nhìn người anh em từng thân thiết với mình trở thành một con dã thú khát máu. Nếu như bọn họ không nhanh chóng xử lý Angelie trước khi khu đô thị chính hành động, vậy thì chờ đợi Angelie sẽ chỉ là một kết cục thảm hơn mà thôi.
Trong chuyện này cả Angelie và phố Grassy đều không sai, bọn họ đều là người bị hại.
Khi Tước Thu đến trước ngõ phố, nơi đó đã có cả đám người vây quanh, người người chen chúc chật kín đến mức cây kim không lọt. Cậu đoán rằng những người này đều tới để nói lời tạm biệt sau cùng với Angelie.
Tước Thu dừng bước, không quấy rầy buổi tiễn đưa này.
Cậu đứng rất xa, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng biểu cảm của từng người. Trên gương mặt của tất cả mọi người đều tràn đầy vẻ đau lòng và không nỡ. Những người phụ nữ vừa lau nước mắt, vừa dùng đặt những bông hoa may bằng vải lên ngực Angelie. Những người trước đây từng bị Angelie phát điên tấn công cũng không trách cậu ấy, mà vẫn xuống khỏi giường bệnh tới đây nói lời tạm biệt.
Có mấy Alpha đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng Tước Thu. Bọn họ cảm thấy buồn thay cho Angelie, nhưng trên gương mặt và cả trong ánh mắt đều mang sự sợ hãi và hoang mang.
Tước Thu đứng trông từ phía xa, tựa như đang nhìn một màn kịch câm không thuộc về mình.
Có lẽ cậu có thể đồng cảm với những Alpha này.
Những Alpha tầng lớp thấp nhất của tinh cầu Darkness vừa sợ hãi rồi cuối cùng bản thân mình sẽ đi theo hướng vận mệnh như Angelie, vừa cảm thấy vô cùng hoang mang. Rốt cuộc bọn họ nên làm gì?
Trong khu ổ chuột của tinh cầu Darkness không có Omega hệ chữa trị, thậm chí còn không có cả Omega bình thường. Tước Thu chính là bất ngờ ngoài dự đoán, là bất ngờ đầu tiên và duy nhất. Ngay từ khi sinh ra bọn họ đã mang trong mình bệnh gen, sở hữu sức mạnh hơn người cũng đồng nghĩa với việc bị phán tử hình.
Tất cả các Alpha đều là sức mạnh dự bị của đế quốc, là quân nhân trời sinh, khi tiền tuyến cần, bọn họ phải đứng ra chiến đấu quên mình bất cứ lúc nào được vẫy gọi. Bọn họ dùng sinh mệnh trẻ trung bảo vệ người thân và quê hương mình yêu mến.
Mà dù hi sinh lớn lao đến vậy, sức khỏe và an toàn của bọn họ lại chẳng được đảm bảo, nhất là những Alpha tầng lớp thấp nhất thuộc tinh cầu Darkness. Bọn họ không có Omega hệ chữa trị an ủi, không thể xóa bỏ ảnh hưởng tiêu cực của chiến trường, bọn họ chỉ có thể mở to mắt nhìn bản thân từ từ bước vào vực sâu không thể cứu vãn.
||||| Truyện đề cử: |||||
Bọn họ không biết bản thân phải sống thế nào, chỉ biết mình nên chết thế nào.
Tàn nhẫn nhất là khi, điều này không chỉ nhằm vào Alpha tầng lớp thấp của tinh cầu Darkness mà nó còn nhằm vào phần lớn Alpha của đế quốc, thậm chí còn nhằm vào cả vị thượng tướng sát thần Đoàn Trần Sâm trong lời đồn. Bởi vì có cấp bậc cao và dòng máu biến dị cho nên không tìm được Omega hệ chữa trị thích hợp, chỉ đành gánh chịu sự giày vò gấp đôi về cả tinh thần và tình dục.
Quốc gia cần những Alpha này, nhưng lại vứt bỏ bọn họ.
Bọn họ là những người bị cứu chuộc lãng quên.