Chương 53: Hôn
Edit: An Tĩnh
Ngày hôm sau Tống Oanh thức dậy, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ chưa được kéo ra, căn phòng sáng ngời.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, đầu tóc rối tung, trong đầu có đôi chút ký ức, không phân biệt được cảnh tượng ngày hôm qua là thật sự đã xảy ra hay chỉ là ảo giác của mình.
Đột nhiên Lâm Tống Tiện gửi tin nhắn cho cô.
“Dậy chưa?”
“Tớ đưa cậu đến một nơi.”
Rất lâu rồi Tống Oanh không được nghe những lời này, cậu thiếu niên kì kì quái quái đó rất thích đưa cô đi làm những chuyện ngựa thần lướt gió tung mây không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhanh chóng vén chăn đứng dậy, đi chân trần trên sàn xông vào nhà vệ sinh.
Trên màn hình của điện thoại ném trên giường hiện ra một cuộc đối thoại.
“Đi thôi?”
“Đi ra đây, đưa cậu đi chơi.”
Tống Oanh nhanh chóng rửa mặt xong và xuống lầu, lúc đi ra ngoài, không biết Lâm Tống Tiện đã tìm được chiếc xe đạp ở đâu, đang chờ dưới cây đa lớn trước lầu.
Ánh mặt trời buổi sáng bị chia cắt thành những tia sáng vàng chiếu lên tóc cậu, Lâm Tống Tiện mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi măt sáng người, thiếu niên trong trẻo đẹp trai.
Tống Oanh ngồi lên phía sau xe đạp, ôm eo cậu, Lâm Tống Tiện nắm tay cầm, chân dùng sức đạp một cái.
Dây xích phát ra tiếng xoạch xoạch, trong làn gió ấm áp nhẹ nhàng, xe đạp về hướng mặt trời mọc.
Một góc áo sơ mi trắng của người ngồi trước bị gió cuốn lên, hai chân Tống Oanh đung đưa trong không trung, giày vải chói mắt.
“Chỗ đó xa không?”
“Không xa, đến nhanh thôi.”
Xe đạp lảo đảo băng qua đường cái, hẻm nhỏ, hương bột giặc sạch sẽ bay đến mũi, nhân lúc Lâm Tống Tiện không chú ý, Tống Oanh lặng lè đến gần ngủi thử, áo sơ mi bị gió thổi phồng áp lên mặt cô, Tống Oanh âm thầm đỏ mặt.
Phía trước là một đoạn xuống dốc, xe tăng tốc độ, bánh xe vô tình cán lên một hòn đá nhỏ nên xe hơi lắc lư, Tống Oanh mất khống chế nghiêng về trước, đầu đụng phải lưng cậu.
“Cẩn thận một chút.” Lời nói của Lâm Tống Tiện truyền tới theo làn gió.
“Ôm chặt tớ.”
Tai cô hơi nóng leeb, nhẹ nhàng siết chặt tay đặt bên hông cậu, đáp một tiếng nho nhỏ, “Ừm.”
Cuối cùng xe đạp dừng lại trước cửa của một xưởng gốm. Bảng hiệu chú gấu hoạt hình đáng yêu, trên cửa kính rộng lớn dán các loại hình dán, nhân viên bên trong cửa hàng đều đeo tạp dề màu trà sữa đồng đều, trên kệ sắt trưng bày các sản phẩm đồ gốm thủ công.
“Chúng ta làm gì vậy?” Tống Oanh tò mò quan sát bốn phía, không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng.
“Làm cái này.” Lâm Tống Tiện chỉ vào bộ ly ở giữa kệ, một cặp ly gốm tình nhân rất đơn giản, màu thuần, trên đó có một mẫu chữ Q vẽ tay.
“Chúng ta cũng phải làm theo kiểu dáng này sao?” Tống Oanh cầm lên nhìn kĩ, Lâm Tống Tiện lắc đầu.
“Không, hình vẽ thì chúng ta tự thiết kế.”
Lâm Tống Tiện hỏi xin nhân viên cửa hàng giấy bút, ngồi ở chỗ bàn gỗ, cúi mặt nghiêm túc vẽ một hồi, chỉ chốc lát sau, cậu phô này thành quả.
Là hai nhân vật nhỏ đang nắm tay, đường nét đơn giản nhưng sinh động đáng yêu, nhìn sơ qua cũng có thể thấy đó là một nam sinh và một cô gái, cậu còn viết một chữ Tống ở chỗ ký tên góc dưới bên phải.
Nhưng dù như vậy thì…..
Trên mặt Tống Oanh lộ ra vẻ bối rối, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt vì chuyện mình vẽ không đẹp.
“Tớ vẽ không đẹp lắm.”
“Không sao.” Lâm Tống Tiện hơi suy tư, “Cậu làm đi, rồi tớ vẽ.”
Hai người mặc tạp dề do cửa hàng cung cấp, Lâm Tống Tiện buộc tóc lại giúp cô, xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.
Bùn chậm rãi xoay tròn và kéo dài trên máy, Tống Oanh vừa mới học cách làm từ nhân viên cửa hàng, đỡ dọc theo bên ngoài thân bùn và nắn tạo dáng từng chút một.
Tiến triển của hai người chậm chạp nhưng lại rất ổn định, sau khi đã vứt bỏ phần phế phẩm thừa thãi, rốt cuộc hai chiếc ly trong tay cũng hoàn thành.
Lâm Tống Tiện cầm bút vẽ hình lên ly, vẽ vẽ tô tô, tự tay vẽ từng nét hoàn thành bức vẽ kia, cuối cùng viết một chữ Tống lên một góc trên chiếc ly.
Ly được nhân viên cửa hàng đưa đi nung, phải mất khoảng mấy giờ, Lâm Tống Tiện đưa Tống Oanh đi đến cuối con đường này, rẽ vào một con hẻm, trong đó có một tiệm nhỏ không hề tầm thường, lúc đi vào mới phát hiện đây là tiệm chụp ảnh tự động.
Tống Oanh biết đến thiết bị chụp ảnh tự động này hồi còn học tiểu học, mỗi máy sẽ có một không gian riêng nhỏ, đứng đủ hai người, khi nhìn về phía ống kính, mặt của họ xuất hiện trên màn hình lớn, trong đó sẽ có những mẫu sticker và các kiểu dáng.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện đứng song song, cô hơi nghiêng người về trước, không tránh khỏi việc vai đụng vào ngực cậu, hai người nhìn vào màn hình, nở nụ cười.
Tách tách.
Lâm Tống Tiện đè nút điều khiển từ xa trong tay.
Hai người chụp khoảng mấy chục tấm hình, cuối cùng lúc đến quầy in chọn ảnh, Tống Oanh nhìn hai khuôn mặt trong cùng một khung hình, do dự không quyết định, một tấm cũng không nỡ bỏ đi.
“In ra hết luôn đi.” Cô xoắn xuýt một lúc, những người bên cạnh đã lên tiếng, chủ tiệm nhìn màn hình máy tính, lập tức nói.
“In nhiều thì mỗi tấm đều phải thêm tiền.”
“Không sao.” Lâm Tống Tiện nói: “In hết những tấm này ra đi.”
Lúc mặt trời lặn, Tống Oạn xách một túi ảnh chụp chung đi ra, dường như bị chóng mặt, hạnh phúc đột nhiên xuất hiện khiến đầu óc quay cuồng.
Cô nhìn Lâm Tống Tiện, sắp xếp lời nói, “Sao đột nhiên cậu, cậu lại muốn đến chụp ảnh vậy?”
“Rất đột ngột sao?” Lâm Tống Tiện hỏi cô.
“Thì không giống phong cách của cậu á.” Tống Oanh nói thật. Cô còn tưởng rằng hôm nay Lâm Tống Tiện sẽ đưa cô đến nơi nào đó thám hiểm, kiểu ngọt ngào như vậy không giống tác phong của cậu lúc trước.
Hai người đi về phía trước dọc theo con phố, trời sẩm tối, ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng của mỗi người đi đường, cảnh tượng rất dịu dàng.
Lâm Tống Tiện khoanh hai tay để sau ót, thờ ơ hỏi: “Phong cách của tớ thế nào?”
Tống Oanh ra chiều suy tư, “Cổ cổ quái quái?”
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, trong con ngươi là sự trầm tĩnh, chốc lát khóe miệng xuất hiện ý cười.
Lâm Tống Tiện đưa tay qua xoa xoa tóc cô.
“Vậy thì cậu là dịu dàng đáng yêu.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
“Chúng ta là trời sinh một cặp.”
Ly gốm đã nung xong đựng trong hộp đặt trước mặt họ, màu trà sữa, nhân vật hoạt hình trên đó rất tinh xảo, hai chữ ký hệt như nhau, thân mật sát gần nhau không một khe hở.
Nhân viên cửa hàng không giấu được sự tán dương của mình, “Đây là ly tình nhân đẹp nhất từ lúc cửa hàng chúng tôi khai trương đó, giống y hai người vậy, vô cùng xứng đôi.”
Trên đường trở về, Tống Oanh ngồi phía sau xe đạp, ly gốm được đóng hộp kĩ càng gói trong túi đặt trên đầu gối cô, một tay cô siết chặt áo của Lâm Tống Tiện, một tay khác che chở ly gốm trong lòng.
Nam sinh ở trước đạp xe, bóng lưng cao dài yên tĩnh, mái tóc đen thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, áo sơ mi phập phồng.
Người đi lại trên đường trong tầm mắt dần bị bỏ lại phía sau, con đường dài như không có điểm cuối, nắng chiều nhuộm đỏ tất cả thành một bức tranh sơn dầu, những tòa kiến trúc to lớn ở hai bên đường, xuyên qua những kẽ hở, có thể thấy được mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn ở xa xa.
Đây là một chiều hoàng hôn dịu dàng nhất mà Tống Oanh được chiêm ngưỡng.
Dưới lầu nhà cô, sau khi Lâm Tống Tiện đưa cô về, Tống Oanh ôm thành quả thu hoạch được ngày hôm nay, cô đứng trước mặt cậu chuẩn bị chào tạm biệt.
“Hôm nay tớ rất vui, A Tiện, cảm ơn cậu nha.” Vẻ mặt cô chân thành, sự thần khẩn trong dáng vẻ cô phát ra từ nội tâm, Lâm Tống Tiện cười khẽ.
“Dễ hài lòng như vậy à.”
“Tớ còn cho rằng cậu sẽ đưa tớ đến những nơi như lúc trước.” Tống Oanh nghiêng đầu suy tư, sau đó cho ra kết luận.
“Không ngờ chỉ là một ngày bình thường như vậy, rất đơn giản nhưng lại vui vô cùng.”
“Từ nay về sau chúng ta sẽ giống như bây giờ.” Ánh mắt Lâm Tống Tiện nhu hòa.
Lên đại học, yêu đương, kết hôn.
Không có gì đặc biệt, cả đời suôn sẻ.
_
Phương Kỳ Dương sắp xuất ngoại nên tổ chức một bữa tiệc, gọi tất cả bạn học và bạn bè bên cạnh mình đến, muốn chào tạm biệt trước khi chia tay.
Phút cuối cùng, rốt cuộc cậu ta cũng vung tay thoải mái một lần, đặt một phòng bao VIP ở club cao cấp nhất Cẩm Thành, rượu đắt đỏ trong thực đơn và thức ăn dọn đầy một bàn, người phục vục vẫn đang bưng đồ ăn vào trong không ngừng.
Cậu ta cầm micro ngồi phịch xuống ghế sofa ở chính giữa như ông lớn, giọng nói được phóng đại gấp mấy lần, truyền đến mỗi một góc trong căn phòng.
“Các cô các bác các bạn, hôm nay tôi mời khác, ăn hết thì cứ việc gọi, chè chén say sưa đến khi trời sáng mới thôi, chơi không vui thì không co phép đi.”
“Công tử Phương trâu bò quá.”
“Chịu chơi nha.”
“Quá ngầu.”
Khung cảnh lại sôi trào lần nữa, mọi người rất hào hung, hô to những lời tâng bốc nịnh bợ cậu, Phương Kỳ Dương đắc ý bắt chéo hai chân, du học nước ngoài bị cậu ta dứt khoát biến thành ảo tưởng bước lên đỉnh cao của đời người.
Không khí trong phòng nóng lên, âm nhạc đinh tai nhức óc. Căn phòng này là phòng kéo, bên ngoài còn hợp với một phòng khách nhỏ, Lâm Tống Tiện ghét ồn ào nên ở bên ngoài đó xem thực đơn, Tống Oanh đang trên đường đến, chưa ăn cơm tối, Phương Kỳ Dương lại gọi toàn món nặng đô, không thích hợp.
Cách đó không xa là cửa sổ sát đất, toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa nhất Cẩm Thành lọt vào mắt, Phương Kỳ Dương ngồi xuống bên cạnh Lâm Tống Tiện.
“Cháo gà, thêm một phần mì nhỏ nữa, ít tiêu, không cần cho rau thơm.” Lâm Tống Tiện vừa chỉ thực đơn vừa nói với người phục vục, sau khi đối phương ghi chú từng điều vào, cậu đóng thức đơn trong tay và đưa lại cho anh ta.
“Phiền anh mang thức ăn lên nhanh một chút nhé, cảm ơn.”
Phương Kỳ Dương quan sát toàn bộ hành động của cậu, cậu ta mở mắt ngồi trên ghế sofa im lặng nhìn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Này, anh Tiện, chuyện anh điền nguyện vọng đó, bên người nhà không tìm đến anh nữa sao?” Điểm thi đã sắp có nhưng bên Lâm gia không có bất kì động tĩnh gì, với sự hiểu biết về hai người họ của cậu, lần này không giống với tác phong trước đây.
“Không có.” Sắc mặt Lâm Tống Tiện vẫn như thường.
“Lần trước tao đã nói rõ, có lẽ Lâm Bồi Thâm không muốn xen vào nữa, còn người phụ nữ kia…. Có lẽ sẽ không để tâm đến chuyện này.”
“Thật hay giả đó?” Phương Kỳ Dương thật sự không dám tin, nói lẩm bẩm.
“Chuyện tao đã quyết định thì không ai có thể can thiệp.” Đáy mắt Lâm Tống Tiện hiện lên sự liều lĩnh, trên mặt ẩn chưa sự lạnh lùng và chắc nịch.
“Bất kể là ai cũng không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của tao.”
Lúc Tống Oanh đến, đồ ăn đã lên đủ một lượt, cháo và mì vẫn còn bốc hơi nóng, nằm im lìm trên bàn kính, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với khung cảnh náo nhiệt sôi động bên trong.
Lâm Tống Tiện lau dụng cụ ăn giúp cô, sau đó đến đến.
“Phương Kỳ Dương đâu rồi?” Cô ăn vài miếng mới nhớ ra nhân vật chính ngày hôm nay, Tống Tống Tiện đưa tay chỉ vào trong, giữa đám người kia, Phương Kỳ Dương đang bị vây quanh ở chính giữa như sao vây quanh trăng [1].
[1] Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Hôm nay cậu ấy rất vui vẻ ha.” Trong lúc ăn cháo, Tống Oanh có nhìn lên mấy lần, cũng phát hiện ra.
“Vậy sao, giống y chang thằng ngốc.”
“?”
“Anh Tiện! Tại sao anh lại nói em như thế!” Phương Kỳ Dương vừa đi ra đã nghe thấy câu này, kêu lên với vẻ không tin được.
“Tao nói gì sao?” Lâm Tống Tiện bình tĩnh như thường, “Mày nghe nhầm rồi.”
“Em mặc kệ, dù sao anh cũng đã làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của em rồi, anh phải tự phạt hai ly.” Cậu ta đưa ly rượu đến cho cậu, Lâm Tống Tiện vốn không muốn quan tâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tủi thân và tức giận của Phương Kỳ Dương, động tác hơi cứng đờ, vẫn nhận lấy ly.
“Cho mày mặt mũi đấy.”
Phương Kỳ Dương cười haha, quay đầu nói chuyện với Tống Oanh, chỉ là không bao lâu sau, có người phát hiện ra, la hét muốn kéo cậu ta vào.
Cậu ta là chủ nên không thể vắng mặt, Lâm Tống Tiện cũng khó mà trốn thoát được.
Trong phòng, nam sinh tụ tập một chỗ uống rượu và nói chuyện phiếm, lâu lâu còn xen lẫn tiếng va chạm của xúc xắc. Micro luôn bị người ta giành mất, chỉ một tích tắc sau không biết đã rơi vào tay của người nào, tiếng hát lúc hay lúc dở, ánh đèn mờ ảo lóe lên, bên ngoài cửa sổ dần bị màn đêm thay thế.
Lâm Tống Tiện bị đám Phương Kỳ Dương, Trương Trạch kéo lại không cho đi, Tống Oanh ngồi bên cạnh một hồi, nghe tiếng nói chuyện ồn ào nhức hết cả đầu, sau khi nói với cậu một tiếng, cô tìm một góc yên tĩnh đợi cậu.
Dường như đám người này không biết mệt mỏi, đêm dần dần sâu hơn, không khí xung quanh vẫn chẳng hề giảm đi chút nào.
Giữa chừng Tống Oanh có hơi khát, lúc đang tìm nước uống thì Phương Kỳ Dương nhìn thấy, cậu đưa cho cô hai chai thức uống màu sắc rực rỡ.
“Em gái Tống, cái này không có cồn đâu, cậu xem nó là nước uống đi.”
“À được.” Tống Oanh ngoan ngoãn đáp, rót vào nửa ly cho mình, hương vị ngọt ngào, không có bất kì sự kích thích nào.
Cô vô thức uống hết cả một chai, lúc mơ mơ màng màng dựa ra ghế sofa mới nhận ra mình bị Phương Kỳ Dương lừa.
Tống Oanh nhớ đến lời Lâm Tống Tiện đã mắng cậu ta lúc nãy, nhíu mày và lặp lại.
“Phương Kỳ dương cái tên ngốc này.”
“Cái gì cơ?” Có một cái bóng xuất hiện trên đầu cô, Tống Oanh ngẩng mặt lên, nhìn thấy Lâm Tống Tiện.
“Cậu vừa nói gì đó?” Vừa rồi cậu không nghe rõ, lập lại một lần nữa, thuận tay đỡ thân thể đang nghiêng ngã của Tống Oanh, chỉ tiếc rằng ngay một giây kế tiếp, cô dựa thẳng vào người cậu.
“A Tiện?” Cô dựa vào người Lâm Tống Tiện, mở to mắt, dường như không quá tin.
“Tớ đây.” Cậu lên tiếng trấn an.
Tống Oanh không nhúc nhích, nhìn cậu chằm chằm một cách rất nghiêm túc, trên khuôn mặt là vẻ trịnh trọng, cô đang cách cậu quá gần.
Giữa ánh đèn lúc sáng lúc tối, đôi đồng tử đen nhánh kia sáng ngời.
Cô đột nhiên đưa tay ra, sờ mặt cậu, đầu ngón tay cẩn thận chạm lên.
“A Tiện, cậu đẹp trai quá đi mất.”
Cuộc vui đã kết thúc, hơn nửa số người trong phòng đã rời đi, tiếng của đám Phương Kỳ Dương từ ngoài vọng vào, loáng thoáng nghe thấy cuộc thảo luận về buổi tụ họp tối nay.
Tống Oanh vẫn không rời mắt đi, bên trong ánh lên vẻ say mê. Cô nhìn cậu, máu tóc đen rối bù, xõa lộn xộn bên má, môi nhếch nhẹ, dường như đầu óc đang trống rỗng, lại hệt như chỉ đang đơn thuần, tập trung nhìn cậu.
Cổ họng Lâm Tống Tiện chuyển động nhẹ nhàng, trái tim bị cồn rượu thấm đẫm đập lên kịch liệt, dục vọng đã kiềm chế phong tỏa bao lâu nay xông phá cánh cửa, khó mà kiềm chế thêm được nữa.
“Là do cậu trêu chọc tớ trước nha.”
Trên ghế sofa trong một gốc mờ tối, phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ màn hình, một giọng nữ triền miên trầm thấp đang hát ca khúc Quảng Đông.
Cậu giữ mặt cô, cúi người hôn lên môi.
**
Hết chương 53
Ngày hôm sau Tống Oanh thức dậy, ánh mặt trời chiếu qua rèm cửa sổ chưa được kéo ra, căn phòng sáng ngời.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, đầu tóc rối tung, trong đầu có đôi chút ký ức, không phân biệt được cảnh tượng ngày hôm qua là thật sự đã xảy ra hay chỉ là ảo giác của mình.
Đột nhiên Lâm Tống Tiện gửi tin nhắn cho cô.
“Dậy chưa?”
“Tớ đưa cậu đến một nơi.”
Rất lâu rồi Tống Oanh không được nghe những lời này, cậu thiếu niên kì kì quái quái đó rất thích đưa cô đi làm những chuyện ngựa thần lướt gió tung mây không thể tưởng tượng nổi.
Cô nhanh chóng vén chăn đứng dậy, đi chân trần trên sàn xông vào nhà vệ sinh.
Trên màn hình của điện thoại ném trên giường hiện ra một cuộc đối thoại.
“Đi thôi?”
“Đi ra đây, đưa cậu đi chơi.”
Tống Oanh nhanh chóng rửa mặt xong và xuống lầu, lúc đi ra ngoài, không biết Lâm Tống Tiện đã tìm được chiếc xe đạp ở đâu, đang chờ dưới cây đa lớn trước lầu.
Ánh mặt trời buổi sáng bị chia cắt thành những tia sáng vàng chiếu lên tóc cậu, Lâm Tống Tiện mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi măt sáng người, thiếu niên trong trẻo đẹp trai.
Tống Oanh ngồi lên phía sau xe đạp, ôm eo cậu, Lâm Tống Tiện nắm tay cầm, chân dùng sức đạp một cái.
Dây xích phát ra tiếng xoạch xoạch, trong làn gió ấm áp nhẹ nhàng, xe đạp về hướng mặt trời mọc.
Một góc áo sơ mi trắng của người ngồi trước bị gió cuốn lên, hai chân Tống Oanh đung đưa trong không trung, giày vải chói mắt.
“Chỗ đó xa không?”
“Không xa, đến nhanh thôi.”
Xe đạp lảo đảo băng qua đường cái, hẻm nhỏ, hương bột giặc sạch sẽ bay đến mũi, nhân lúc Lâm Tống Tiện không chú ý, Tống Oanh lặng lè đến gần ngủi thử, áo sơ mi bị gió thổi phồng áp lên mặt cô, Tống Oanh âm thầm đỏ mặt.
Phía trước là một đoạn xuống dốc, xe tăng tốc độ, bánh xe vô tình cán lên một hòn đá nhỏ nên xe hơi lắc lư, Tống Oanh mất khống chế nghiêng về trước, đầu đụng phải lưng cậu.
“Cẩn thận một chút.” Lời nói của Lâm Tống Tiện truyền tới theo làn gió.
“Ôm chặt tớ.”
Tai cô hơi nóng leeb, nhẹ nhàng siết chặt tay đặt bên hông cậu, đáp một tiếng nho nhỏ, “Ừm.”
Cuối cùng xe đạp dừng lại trước cửa của một xưởng gốm. Bảng hiệu chú gấu hoạt hình đáng yêu, trên cửa kính rộng lớn dán các loại hình dán, nhân viên bên trong cửa hàng đều đeo tạp dề màu trà sữa đồng đều, trên kệ sắt trưng bày các sản phẩm đồ gốm thủ công.
“Chúng ta làm gì vậy?” Tống Oanh tò mò quan sát bốn phía, không giấu được sự ngạc nhiên và vui mừng.
“Làm cái này.” Lâm Tống Tiện chỉ vào bộ ly ở giữa kệ, một cặp ly gốm tình nhân rất đơn giản, màu thuần, trên đó có một mẫu chữ Q vẽ tay.
“Chúng ta cũng phải làm theo kiểu dáng này sao?” Tống Oanh cầm lên nhìn kĩ, Lâm Tống Tiện lắc đầu.
“Không, hình vẽ thì chúng ta tự thiết kế.”
Lâm Tống Tiện hỏi xin nhân viên cửa hàng giấy bút, ngồi ở chỗ bàn gỗ, cúi mặt nghiêm túc vẽ một hồi, chỉ chốc lát sau, cậu phô này thành quả.
Là hai nhân vật nhỏ đang nắm tay, đường nét đơn giản nhưng sinh động đáng yêu, nhìn sơ qua cũng có thể thấy đó là một nam sinh và một cô gái, cậu còn viết một chữ Tống ở chỗ ký tên góc dưới bên phải.
Nhưng dù như vậy thì…..
Trên mặt Tống Oanh lộ ra vẻ bối rối, lần đầu tiên cảm thấy mất mặt vì chuyện mình vẽ không đẹp.
“Tớ vẽ không đẹp lắm.”
“Không sao.” Lâm Tống Tiện hơi suy tư, “Cậu làm đi, rồi tớ vẽ.”
Hai người mặc tạp dề do cửa hàng cung cấp, Lâm Tống Tiện buộc tóc lại giúp cô, xắn tay áo lên, bắt đầu làm việc.
Bùn chậm rãi xoay tròn và kéo dài trên máy, Tống Oanh vừa mới học cách làm từ nhân viên cửa hàng, đỡ dọc theo bên ngoài thân bùn và nắn tạo dáng từng chút một.
Tiến triển của hai người chậm chạp nhưng lại rất ổn định, sau khi đã vứt bỏ phần phế phẩm thừa thãi, rốt cuộc hai chiếc ly trong tay cũng hoàn thành.
Lâm Tống Tiện cầm bút vẽ hình lên ly, vẽ vẽ tô tô, tự tay vẽ từng nét hoàn thành bức vẽ kia, cuối cùng viết một chữ Tống lên một góc trên chiếc ly.
Ly được nhân viên cửa hàng đưa đi nung, phải mất khoảng mấy giờ, Lâm Tống Tiện đưa Tống Oanh đi đến cuối con đường này, rẽ vào một con hẻm, trong đó có một tiệm nhỏ không hề tầm thường, lúc đi vào mới phát hiện đây là tiệm chụp ảnh tự động.
Tống Oanh biết đến thiết bị chụp ảnh tự động này hồi còn học tiểu học, mỗi máy sẽ có một không gian riêng nhỏ, đứng đủ hai người, khi nhìn về phía ống kính, mặt của họ xuất hiện trên màn hình lớn, trong đó sẽ có những mẫu sticker và các kiểu dáng.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện đứng song song, cô hơi nghiêng người về trước, không tránh khỏi việc vai đụng vào ngực cậu, hai người nhìn vào màn hình, nở nụ cười.
Tách tách.
Lâm Tống Tiện đè nút điều khiển từ xa trong tay.
Hai người chụp khoảng mấy chục tấm hình, cuối cùng lúc đến quầy in chọn ảnh, Tống Oanh nhìn hai khuôn mặt trong cùng một khung hình, do dự không quyết định, một tấm cũng không nỡ bỏ đi.
“In ra hết luôn đi.” Cô xoắn xuýt một lúc, những người bên cạnh đã lên tiếng, chủ tiệm nhìn màn hình máy tính, lập tức nói.
“In nhiều thì mỗi tấm đều phải thêm tiền.”
“Không sao.” Lâm Tống Tiện nói: “In hết những tấm này ra đi.”
Lúc mặt trời lặn, Tống Oạn xách một túi ảnh chụp chung đi ra, dường như bị chóng mặt, hạnh phúc đột nhiên xuất hiện khiến đầu óc quay cuồng.
Cô nhìn Lâm Tống Tiện, sắp xếp lời nói, “Sao đột nhiên cậu, cậu lại muốn đến chụp ảnh vậy?”
“Rất đột ngột sao?” Lâm Tống Tiện hỏi cô.
“Thì không giống phong cách của cậu á.” Tống Oanh nói thật. Cô còn tưởng rằng hôm nay Lâm Tống Tiện sẽ đưa cô đến nơi nào đó thám hiểm, kiểu ngọt ngào như vậy không giống tác phong của cậu lúc trước.
Hai người đi về phía trước dọc theo con phố, trời sẩm tối, ánh hoàng hôn kéo dài cái bóng của mỗi người đi đường, cảnh tượng rất dịu dàng.
Lâm Tống Tiện khoanh hai tay để sau ót, thờ ơ hỏi: “Phong cách của tớ thế nào?”
Tống Oanh ra chiều suy tư, “Cổ cổ quái quái?”
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, trong con ngươi là sự trầm tĩnh, chốc lát khóe miệng xuất hiện ý cười.
Lâm Tống Tiện đưa tay qua xoa xoa tóc cô.
“Vậy thì cậu là dịu dàng đáng yêu.”
“Hả?” Cô ngạc nhiên ngẩng mặt lên.
“Chúng ta là trời sinh một cặp.”
Ly gốm đã nung xong đựng trong hộp đặt trước mặt họ, màu trà sữa, nhân vật hoạt hình trên đó rất tinh xảo, hai chữ ký hệt như nhau, thân mật sát gần nhau không một khe hở.
Nhân viên cửa hàng không giấu được sự tán dương của mình, “Đây là ly tình nhân đẹp nhất từ lúc cửa hàng chúng tôi khai trương đó, giống y hai người vậy, vô cùng xứng đôi.”
Trên đường trở về, Tống Oanh ngồi phía sau xe đạp, ly gốm được đóng hộp kĩ càng gói trong túi đặt trên đầu gối cô, một tay cô siết chặt áo của Lâm Tống Tiện, một tay khác che chở ly gốm trong lòng.
Nam sinh ở trước đạp xe, bóng lưng cao dài yên tĩnh, mái tóc đen thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, áo sơ mi phập phồng.
Người đi lại trên đường trong tầm mắt dần bị bỏ lại phía sau, con đường dài như không có điểm cuối, nắng chiều nhuộm đỏ tất cả thành một bức tranh sơn dầu, những tòa kiến trúc to lớn ở hai bên đường, xuyên qua những kẽ hở, có thể thấy được mặt hồ đang gợn sóng lăn tăn ở xa xa.
Đây là một chiều hoàng hôn dịu dàng nhất mà Tống Oanh được chiêm ngưỡng.
Dưới lầu nhà cô, sau khi Lâm Tống Tiện đưa cô về, Tống Oanh ôm thành quả thu hoạch được ngày hôm nay, cô đứng trước mặt cậu chuẩn bị chào tạm biệt.
“Hôm nay tớ rất vui, A Tiện, cảm ơn cậu nha.” Vẻ mặt cô chân thành, sự thần khẩn trong dáng vẻ cô phát ra từ nội tâm, Lâm Tống Tiện cười khẽ.
“Dễ hài lòng như vậy à.”
“Tớ còn cho rằng cậu sẽ đưa tớ đến những nơi như lúc trước.” Tống Oanh nghiêng đầu suy tư, sau đó cho ra kết luận.
“Không ngờ chỉ là một ngày bình thường như vậy, rất đơn giản nhưng lại vui vô cùng.”
“Từ nay về sau chúng ta sẽ giống như bây giờ.” Ánh mắt Lâm Tống Tiện nhu hòa.
Lên đại học, yêu đương, kết hôn.
Không có gì đặc biệt, cả đời suôn sẻ.
_
Phương Kỳ Dương sắp xuất ngoại nên tổ chức một bữa tiệc, gọi tất cả bạn học và bạn bè bên cạnh mình đến, muốn chào tạm biệt trước khi chia tay.
Phút cuối cùng, rốt cuộc cậu ta cũng vung tay thoải mái một lần, đặt một phòng bao VIP ở club cao cấp nhất Cẩm Thành, rượu đắt đỏ trong thực đơn và thức ăn dọn đầy một bàn, người phục vục vẫn đang bưng đồ ăn vào trong không ngừng.
Cậu ta cầm micro ngồi phịch xuống ghế sofa ở chính giữa như ông lớn, giọng nói được phóng đại gấp mấy lần, truyền đến mỗi một góc trong căn phòng.
“Các cô các bác các bạn, hôm nay tôi mời khác, ăn hết thì cứ việc gọi, chè chén say sưa đến khi trời sáng mới thôi, chơi không vui thì không co phép đi.”
“Công tử Phương trâu bò quá.”
“Chịu chơi nha.”
“Quá ngầu.”
Khung cảnh lại sôi trào lần nữa, mọi người rất hào hung, hô to những lời tâng bốc nịnh bợ cậu, Phương Kỳ Dương đắc ý bắt chéo hai chân, du học nước ngoài bị cậu ta dứt khoát biến thành ảo tưởng bước lên đỉnh cao của đời người.
Không khí trong phòng nóng lên, âm nhạc đinh tai nhức óc. Căn phòng này là phòng kéo, bên ngoài còn hợp với một phòng khách nhỏ, Lâm Tống Tiện ghét ồn ào nên ở bên ngoài đó xem thực đơn, Tống Oanh đang trên đường đến, chưa ăn cơm tối, Phương Kỳ Dương lại gọi toàn món nặng đô, không thích hợp.
Cách đó không xa là cửa sổ sát đất, toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa nhất Cẩm Thành lọt vào mắt, Phương Kỳ Dương ngồi xuống bên cạnh Lâm Tống Tiện.
“Cháo gà, thêm một phần mì nhỏ nữa, ít tiêu, không cần cho rau thơm.” Lâm Tống Tiện vừa chỉ thực đơn vừa nói với người phục vục, sau khi đối phương ghi chú từng điều vào, cậu đóng thức đơn trong tay và đưa lại cho anh ta.
“Phiền anh mang thức ăn lên nhanh một chút nhé, cảm ơn.”
Phương Kỳ Dương quan sát toàn bộ hành động của cậu, cậu ta mở mắt ngồi trên ghế sofa im lặng nhìn, đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.
“Này, anh Tiện, chuyện anh điền nguyện vọng đó, bên người nhà không tìm đến anh nữa sao?” Điểm thi đã sắp có nhưng bên Lâm gia không có bất kì động tĩnh gì, với sự hiểu biết về hai người họ của cậu, lần này không giống với tác phong trước đây.
“Không có.” Sắc mặt Lâm Tống Tiện vẫn như thường.
“Lần trước tao đã nói rõ, có lẽ Lâm Bồi Thâm không muốn xen vào nữa, còn người phụ nữ kia…. Có lẽ sẽ không để tâm đến chuyện này.”
“Thật hay giả đó?” Phương Kỳ Dương thật sự không dám tin, nói lẩm bẩm.
“Chuyện tao đã quyết định thì không ai có thể can thiệp.” Đáy mắt Lâm Tống Tiện hiện lên sự liều lĩnh, trên mặt ẩn chưa sự lạnh lùng và chắc nịch.
“Bất kể là ai cũng không có quyền nhúng tay vào cuộc đời của tao.”
Lúc Tống Oanh đến, đồ ăn đã lên đủ một lượt, cháo và mì vẫn còn bốc hơi nóng, nằm im lìm trên bàn kính, tạo nên sự khác biệt rõ ràng với khung cảnh náo nhiệt sôi động bên trong.
Lâm Tống Tiện lau dụng cụ ăn giúp cô, sau đó đến đến.
“Phương Kỳ Dương đâu rồi?” Cô ăn vài miếng mới nhớ ra nhân vật chính ngày hôm nay, Tống Tống Tiện đưa tay chỉ vào trong, giữa đám người kia, Phương Kỳ Dương đang bị vây quanh ở chính giữa như sao vây quanh trăng [1].
[1] Gốc là 众星捧月 nghĩa là một đám sao bao bọc quanh ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
“Hôm nay cậu ấy rất vui vẻ ha.” Trong lúc ăn cháo, Tống Oanh có nhìn lên mấy lần, cũng phát hiện ra.
“Vậy sao, giống y chang thằng ngốc.”
“?”
“Anh Tiện! Tại sao anh lại nói em như thế!” Phương Kỳ Dương vừa đi ra đã nghe thấy câu này, kêu lên với vẻ không tin được.
“Tao nói gì sao?” Lâm Tống Tiện bình tĩnh như thường, “Mày nghe nhầm rồi.”
“Em mặc kệ, dù sao anh cũng đã làm tổn thương tâm hồn trẻ thơ của em rồi, anh phải tự phạt hai ly.” Cậu ta đưa ly rượu đến cho cậu, Lâm Tống Tiện vốn không muốn quan tâm, nhưng nhìn thấy ánh mắt đầy tủi thân và tức giận của Phương Kỳ Dương, động tác hơi cứng đờ, vẫn nhận lấy ly.
“Cho mày mặt mũi đấy.”
Phương Kỳ Dương cười haha, quay đầu nói chuyện với Tống Oanh, chỉ là không bao lâu sau, có người phát hiện ra, la hét muốn kéo cậu ta vào.
Cậu ta là chủ nên không thể vắng mặt, Lâm Tống Tiện cũng khó mà trốn thoát được.
Trong phòng, nam sinh tụ tập một chỗ uống rượu và nói chuyện phiếm, lâu lâu còn xen lẫn tiếng va chạm của xúc xắc. Micro luôn bị người ta giành mất, chỉ một tích tắc sau không biết đã rơi vào tay của người nào, tiếng hát lúc hay lúc dở, ánh đèn mờ ảo lóe lên, bên ngoài cửa sổ dần bị màn đêm thay thế.
Lâm Tống Tiện bị đám Phương Kỳ Dương, Trương Trạch kéo lại không cho đi, Tống Oanh ngồi bên cạnh một hồi, nghe tiếng nói chuyện ồn ào nhức hết cả đầu, sau khi nói với cậu một tiếng, cô tìm một góc yên tĩnh đợi cậu.
Dường như đám người này không biết mệt mỏi, đêm dần dần sâu hơn, không khí xung quanh vẫn chẳng hề giảm đi chút nào.
Giữa chừng Tống Oanh có hơi khát, lúc đang tìm nước uống thì Phương Kỳ Dương nhìn thấy, cậu đưa cho cô hai chai thức uống màu sắc rực rỡ.
“Em gái Tống, cái này không có cồn đâu, cậu xem nó là nước uống đi.”
“À được.” Tống Oanh ngoan ngoãn đáp, rót vào nửa ly cho mình, hương vị ngọt ngào, không có bất kì sự kích thích nào.
Cô vô thức uống hết cả một chai, lúc mơ mơ màng màng dựa ra ghế sofa mới nhận ra mình bị Phương Kỳ Dương lừa.
Tống Oanh nhớ đến lời Lâm Tống Tiện đã mắng cậu ta lúc nãy, nhíu mày và lặp lại.
“Phương Kỳ dương cái tên ngốc này.”
“Cái gì cơ?” Có một cái bóng xuất hiện trên đầu cô, Tống Oanh ngẩng mặt lên, nhìn thấy Lâm Tống Tiện.
“Cậu vừa nói gì đó?” Vừa rồi cậu không nghe rõ, lập lại một lần nữa, thuận tay đỡ thân thể đang nghiêng ngã của Tống Oanh, chỉ tiếc rằng ngay một giây kế tiếp, cô dựa thẳng vào người cậu.
“A Tiện?” Cô dựa vào người Lâm Tống Tiện, mở to mắt, dường như không quá tin.
“Tớ đây.” Cậu lên tiếng trấn an.
Tống Oanh không nhúc nhích, nhìn cậu chằm chằm một cách rất nghiêm túc, trên khuôn mặt là vẻ trịnh trọng, cô đang cách cậu quá gần.
Giữa ánh đèn lúc sáng lúc tối, đôi đồng tử đen nhánh kia sáng ngời.
Cô đột nhiên đưa tay ra, sờ mặt cậu, đầu ngón tay cẩn thận chạm lên.
“A Tiện, cậu đẹp trai quá đi mất.”
Cuộc vui đã kết thúc, hơn nửa số người trong phòng đã rời đi, tiếng của đám Phương Kỳ Dương từ ngoài vọng vào, loáng thoáng nghe thấy cuộc thảo luận về buổi tụ họp tối nay.
Tống Oanh vẫn không rời mắt đi, bên trong ánh lên vẻ say mê. Cô nhìn cậu, máu tóc đen rối bù, xõa lộn xộn bên má, môi nhếch nhẹ, dường như đầu óc đang trống rỗng, lại hệt như chỉ đang đơn thuần, tập trung nhìn cậu.
Cổ họng Lâm Tống Tiện chuyển động nhẹ nhàng, trái tim bị cồn rượu thấm đẫm đập lên kịch liệt, dục vọng đã kiềm chế phong tỏa bao lâu nay xông phá cánh cửa, khó mà kiềm chế thêm được nữa.
“Là do cậu trêu chọc tớ trước nha.”
Trên ghế sofa trong một gốc mờ tối, phòng chỉ còn lại chút ánh sáng yếu ớt tỏa ra từ màn hình, một giọng nữ triền miên trầm thấp đang hát ca khúc Quảng Đông.
Cậu giữ mặt cô, cúi người hôn lên môi.
**
Hết chương 53