Chương 48: Giống như đang yêu đương
Edit: An Tĩnh
Vào một đêm khuya, Tống Oanh nhận được cuộc gọi video từ Lâm Tống Tiện.
Nơi đó tối đen vô tận, nhưng một giây kế tiếp, ống kính xoay chuyển, vô số những cực quang [1] màu xanh lá chuyển động nhanh ở chân trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
[1] Trong thiên văn học, cựcquang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. (Wikipedia)
Tiếng cười nhạt và giọng nói của Lâm Tống Tiện vang lên bên tai.
“Nhân Nhân, nhìn kìa, cực quang.”
“Đẹp quá….” Tống Oanh lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn màn hình.
Trong đêm tối, vô số những ánh sáng rực rỡ chuyển động bập bềnh, khắp bầu trời là những ngôi sao đang xen cùng cực quang, một cảnh tượng đẹp tuyệt vời.
Lâm Tống Tiện xuất hiện trong màn hình, gương mặt thiếu niên tuấn tú, đôi đồng tử sáng ngời.
“Nhân Nhân, lần sau chúng ta cùng đi nhé, tận mắt ngắm nhìn cực quang….”
Lời nói hơi ngừng lại, điện thoại không có tín hiệu nên bị cắt đứt, phòng chợt yên tĩnh lại, Tống Oanh nhìn chằm chằm màn hình đối thoại trên điện thoại, một hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.
Cô đợi rất lâu nhưng Lâm Tống Tiện không gọi lại, Tống Oanh kéo cao chăn nằm trên giường lần nữa, nhắm mắt, ngón tay vô thức siết chặt, nắm điện thoại trong lòng bàn tay.
Cực quang hiện diện ở trong đầu cô, song lại nhanh chóng bị một gương mặt khác thay thế.
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Tống Tiện in rõ trước mắt cô.
Tống Oanh cảm thấy hình như mình có hơi nhớ cậu.
Mãi đến ngày hôm sau, Tống Oanh mới nhận được tin nhắn của Lâm Tống Tiện, lúc đó nhiệt độ chỗ cậu quá thấp nên điện thoại tự động tắt nguồn.
Tống Oanh hỏi cậu khi nào về, cậu chỉ trả lời hai chữ.
“Sắp rồi.”
Lúc những tấm bưu thiếp sắp chất đầy trong ngăn tủ của cô thì kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn một nửa.
Cuối cùng kỳ nghỉ hè lớp mười một cũng sắp kết thúc, mùa hè cũng sắp đi đến hồi kết.
Ngày nghỉ Tống Oanh không đi ra ngoài chơi, cô đăng ký một lớp học thêm, mỗi ngày đều đi học đúng giờ, đến trưa sẽ về nhà, ăn cơm xong lại tiếp tục đọc sách, một ngày dễ chịu và yên ổn, đảo mắt cũng sắp biến mất.
Cuối tuần lúc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô sẽ ra ngoài có một buổi tụ tập nhỏ với đám Điền Gia Gia, xem bộ phim mới nhất vừa ra mắt, đi dạo phố, ăn cơm và uống trà sữa.
“Cậu nói xem, sao tên Lâm Tống Tiện đi ra ngoài chơi mà không đăng tấm hình nào vậy, Triệu Mẫn đi Bali, cả vòng bạn bè đều bị spam hết rồi.” Trong trung tâm thương mại, Cao Kỳ vừa chọn quần áo vừa thắc mắc, Điền Gia Gia phụ họa theo.
“Lần trước tớ nghe Phương Kỳ Dương nói, mấy ngày trước Lâm Tống Tiện vẫn còn ở Ai Cập, tớ còn nghĩ có thể nhìn thấy Kim Tự Tháp ngoài đời thật đấy, kết quả vào xem thì vòng bạn bè của cậu ta chỉ dừng lại ở một tháng trước.”
Cô ấy thả tay xuống bên túi xách, cảm khái, “Nói chứ Lâm Tống Tiện đúng là quá bạo, không nói không rằng chạy đi du lịch khắp các nơi trên thế giới, quan trọng là chỉ đi một mình, người ta lúc mười tám tuổi có lẽ đã ngắm nhìn toàn bộ các phong cảnh mà đến tám mươi tuổi chúng ta mới được nhìn thấy hết.”
“Tớ lười lắm, bình thường chỉ xem trên điện thoại là được rồi, một năm đi đến hai nơi đã là cực hạn của tớ rồi đó.” Cao Kỳ nói đàng hoàng, đột nhiên nhìn về phía Tống Oanh vẫn luôn không phát ra âm thanh gì bên cạnh, nghi ngờ gọi “này”.
“Nhân Nhân, cậu và Lâm Tống Tiện có quan hệ tốt như vậy, chắc hẳn cậu ta có liên lạc với cậu ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có gửi hình qua cho cậu không, cho tớ bọn tớ xem chút đi!” Điền Gia Gia cũng kịp phản ứng lại, vô cùng hứng thú. Tống Oanh hơi chần chừ trước cái nhìn chăm chú của hai người họ.
“Có thì cũng có….. Gửi một ít, nhưng hình như cậu ấy không tiện để nhắn tin lắm nên không thường xuyên liên lạc…..” Cô lấy điện thoại ra ngoài, mới vừa mở khóa, bấm vào ghi chép trò chuyện thì Điền Gia Gia đã nóng lòng cầm lấy điện thoại để xem.
“Wow —-“ Hai người họ đồng loạt phát ra tiếng cảm thán.
Quả thật hình Lâm Tống Tiện gửi cho cô không nhiều, hơn nữa có lúc sẽ cách nhau tận mấy ngày, nhưng mỗi lần gửi hình cho cô đều giống như một tạp chí địa lí quốc gia lớn vậy, có cột mốc của các công trình kiến trúc và phong cảnh nổi tiếng trên thế giới, cũng có những cảnh sắc chưa từng nghe nói đến, mỗi một tấm ảnh đều khiến người ta muốn lưu giữ mãi không thôi.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ gửi cho cô đôi chút những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, tỷ như những đứa trẻ da đen dưới bức tường thành cổ ở Jerusalem, chúng mở to đôi mắt ngây thơ không biết gì nhìn về phía ống kính, lòng bàn tay phình lên, là kẹo Lâm Tống Tiện đã mua cho chúng.
Một chú chó nhỏ lang thang đang ngủ gà ngủ gật dưới ánh mặt trời trong một góc trên đường phố Tây Ban Nha, bên cạnh có mấy bông hoa không biết tên nhỏ nhắn, hình ảnh ấy ấm áp và an nhàn. Một chiếc bóng phản chiếu trên mặt đấy, đó là ảnh Lâm Tống Tiện đã chụp và lưu lại.
Những khoảnh khắc nhỏ như vậy có rất nhiều, hệt như Tống Oanh đang đi cùng cậu vậy, cùng nhau đi dạo trên đường, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau trên một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Điền Gia Gia nhìn thấy Kim Tự Tháp mà mình luôn nhớ mong trong điện thoại Tống Oanh theo như ý nguyện, các cô ấy nhanh chóng lướt hết ghi chép trò chuyện trong một tháng nay, sau đó trả điện thoại lại cho Tống Oanh, trên mặt tràn đầy ý tứ sâu xa.
“Chỉ cho một mình cậu xem thôi nha.”
“Phong cảnh trong mắt chỉ muốn chia muốn chia sẻ cùng em ~”
“Kết hôn đi, cậu chỉ cần đứng yên ở chỗ này, đừng động đậy, tớ chuyển cả cục dân chính đến đây cho cậu ha.” Cao Kỳ nói rất khoa trương, còn nháy nháy mắt với cô, Tống Oanh cất điện thoại đi, không để ý đến các cô ấy nữa.
“Chiếc váy này không tệ, Gia Gia, cậu có muốn đi thử chút không?” Cô ấy nhấc một chiếc váy trắng lên rồi nói, chuyển hướng sang chuyện khác như chưa từng có gì xảy ra, Điền Gia Gia thấy vậy thì cũng bỏ qua cho cô, nhận lấy váy từ tay cô ấy và đi vào phòng thử đồ.
“Đúng rồi, Lâm Tống Tiện nói lúc nào cậu ta về vậy?” Giọng nói truyền ra cách một cách cửa, Tống Oanh thầm đếm ngày tháng trong lòng.
“Tuần tới.”
“Vậy sắp rồi đó, Nhân Nhân, mau mua váy mới đi đón người ta đi, ăn mặc thật xinh đẹp.” Điền Gia Gia nói, Cao Kỳ nâng cao giọng.
“Nhân Nhân của chúng ta mà cần phải ra vẻ sao! Chỉ cần đứng đó là đủ xinh đẹp rồi.”
“Cậu nói không sai.”
Ngày chuyến bay của Lâm Tống Tiện hạ cánh, Tống Oanh chưa chuẩn bị cái gì cả.
Lúc nhận được tin nhắn, cô đang đưa em trai và em gái họ đến cửa hàng đồ ngọt bên ngoài ăn bánh kem, Lâm Tống Tiện gửi vị trí cho cô. Đây là thói quen của cậu, đi đến đâu cũng sẽ gửi địa điểm cho cô, mỗi lần như vậy Tống Oanh sẽ mở Baidu, kiểm tra tài liệu về quốc gia và thành phố đó.
Mà hôm nay cậu lại gửi cho cô một địa danh vô cùng quen thuộc.
Sân bay quốc tế Cẩm Thành.
Tống Oanh lập tức đẩy ghế ra đứng lên, khó tin cầm điện thoại, mấy giây sau mới nói với mấy đứa trẻ trước mặt.
“Ăn no chưa? Chị đưa các em về nhà nhé.”
“Chị Nhân Nhân, em còn chưa ăn xong…..” Người bạn nhỏ cất giọng nói ngây thơ non nớt, Tống Oanh đã nhanh tay nhanh chân đi đến quầy thu ngân lấy hộp đựng mang về, lời nói vang lên ở phía xa xa.
“Chưa ăn xong thì bỏ hộp mang về, chị có việc gấp nên không thể chơi với các em được.”
Đưa đám trẻ này về nhà xong, Tống Oanh trực tiếp bảo tài xế taxi quay đầu đi đến sân bay, vẻ mặt cô rất nóng nảy, chú tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhiệt tình hỏi: “Đi đón người à?”
“Vâng.” Tống Oanh vô thức siết chặt điện thoại đang để ở đầu gối.
Nửa giờ trước, Lâm Tống Tiện nói cậu đang đợi lấy hành lý, bây giờ đến đó có thể không kịp, dù là vậy nhưng thân thể lại đưa ra quyết định thay cho não của cô.
Tống Onah nhìn đèn đỏ phía trước, chẳng hiểu sao sự mất mát lại dâng trào.
Điện thoại trong tay rung lên, nhận được một tin nhắn mới, cô nhanh cúi đầu, thấy được một cái tên quen thuộc.
Lâm Tống Tiện: “Tớ lên xe rồi.”
Sự sốt ruột và mong đợi vô cùng biến mất trong nháy mắt, Tống Oanh ngây người, một lát sau mới chậm rãi gõ bàn phím trả lời cậu, trong tay chẳng có sức lực gì.
“Tớ còn định đi đón cậu.”
Cậu trả lời lại rất nhanh.
“Cậu đang ở đâu?”
“Trên xe.”
“Vậy bây giờ cậu về nhà đi, bên tớ có lẽ phải hơn bốn mươi phút nữa, tớ chờ cậu dưới lầu.”
Trái tim lại vô thức nhảy cẫng lên thình thịch, sự mất mát khổ sở vừa rồi thoáng cái đã bị quét sạch, Tống Oanh gõ một chữ.
“Được.”
Ráng chiều trôi lơ lửng trên những ngọn cây xanh mướt tốt tươi, ánh chiều tà lúc sẩm tối thật dịu dàng.
Tài xế taxi chạy đến con đường đang xảy ra một vụ tai nạn nhỏ, cảnh sát giao thông đang xử lý tình hình, bị chặn lại rất lâu, Tống Oanh ngồi đằng sau sốt ruột chờ đợi, nhìn ánh nắng chiều dần dần biến mất sau tòa cao ốc.
Lúc xe đến nơi thì cũng gần đến thời gian hai người hẹn nhau, Tống Oanh vội vàng xuống xe, đóng cửa lại rồi xoay người nhìn xung quanh.
Ở cửa tiểu khu mới trồng một hàng cây long não, mùa hè đang lúc hương thơm nở rộ, trên hàng lan can phía trước quấn đầy dây leo, ánh mắt Tống Oanh tìm được người kia dễ như trở bàn tay.
Nam sinh kéo một chiếc vali hành lí màu xanh đậm, tay đặt trên cần kéo, đứng thờ ơ. Cậu mặc quần dài màu đen và áo tay ngắn, da vẫn trắng sáng như trước, mặt mũi không khác lúc trước quá nhiều, nhưng khí chất quanh người lại có sự biến hóa khó mà nói ra được.
Dường như có nhiều thứ đã lắng đọng, cho đến khi Tống Oanh đối diện với đôi mắt của cậu, cô mới cảm giác mơ hồ rằng hình như cậu lại chín chắn hơn đôi chút, người thiếu niên đã trở thành một người lớn chân chính.
“Nhân Nhân.” Lâm Tống Tiện nhìn qua, lên tiếng gọi cô, khóe miệng cậu hơi nhấc lên, đứng ở kia với phong thái chờ đợi, sự kích động đột nhiên trào dâng trong Tống Oanh, khó mà khắc chế được.
Cô chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Lâm Tống Tiện, nhắm hai mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Chốc lát sau Lâm Tống Tiện cất giọng nói tràn đầy ý cười.
“Nhớ tớ à?”
“Ừm.” Qua lúc lâu sau Tống Oanh mới trả lời.
_
Lớp mười hai chắc chắn là một năm bận rộn nhất.
Trường học sắp xếp tiết tự học sáng và tối, mỗi ngày học nhiều hơn mấy tiết học, cuộc sống bị việc học tập lấp đầy, không rảnh rỗi để suy nghĩ đến những chuyện khác.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Năm nay trong lớp có thêm một học sinh mới đến, chuyển tới từ phương Bắc, nghe nói là trở về quê nhà để dự thi, nữ sinh cao gầy sáng sủa, ngày đầu tiên mới chuyển đến đã làm người ta nhớ được tên của cô ấy.
Hoắc Thuần.
Trong cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, người mới luôn dễ dàng thu hút sự chú ý, tính cách của Hoắc Thuần rất tùy ý, hệt như con trai vậy, nhanh chóng hòa hợp với các bạn học ở lớp ba, hòa nhập với tập thể.
Có lần đó, Tống Oanh ăn cơm xong, trên đường từ phòng ăn quay về phòng học có đi ngang qua thao trường, cô còn thấy Hoắc Thuần đang chơi bóng rỗ với đám Phương Kỳ Dương, ở trong một đám nam sinh nhưng cô ấy không hề có chút ngại ngùng nào, thản nhiên phóng khoáng, nụ cười sáng ngời vô cùng hấp dẫn người khác.
Nhập học sắp được hai tuần lễ, cũng không ít học sinh vẫn chưa thích ứng được với tiết tự học buổi tối, gần đến giờ học, phòng học mới dần đông đủ hơn, đám Lâm Tống Tiện mới vừa chơi bóng xong, một đội ngũ lớn đi vào cửa, tự quay về chỗ ngồi của mình.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, Lâm Tống Tiện ngồi xuống, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, đang mở nắp uống nước, Tống Oanh vừa định tìm khăn giấy thì trước mặt có thêm một người.
Hoắc Thuần đứng ở kia, mỉm cười yêu kiều, đưa túi khăn ướt trong tay tới.
“Lau chút đi này.” Cô ấy chỉ chỉ trán Lâm Tống Tiện.
Tống Oanh rút tay đang tìm khăn giấy lại, nhét vào trong học bàn lại lần nữa.
“Không cần.” Lâm Tống Tiện uống nước xong thì đóng nắp ly lại, nhìn cô ấy rồi từ chối, sau đó thản nhiên đụng đụng vào cánh tay Tống Oanh.
“Có giấy không, cho tớ một miếng.”
“Tớ chỉ có khăn giấy bình thường thôi.” Tống Oanh vừa nói vừa lấy khăn giấy mới nhét vào ra lần nữa và đưa cho cậu.
“Vậy xin hỏi cái gì là khăn giấy cao cấp?” Dường như cậu đang buồn cười với câu nói của cô, nhìn cô với đôi mắt đen nhánh long lanh tràn đầy ý cười, Tống Oanh mặt không đổi sắc, chỉ khăn ướt của Hoắc Thuần, phổ cập cho cậu.
“Loại này gọi là khăn ướt, lau mặt sẽ sạch hơn khăn giấy bình thường.”
“À….” Lâm Tống Tiện gật đầu, vẻ mặt như đang học hỏi thật vậy đó.
“Vậy lần sau lúc mua cậu đổi thành loại này đi.”
“……”
Hai người trò chuyện không xem ai ra gì, Hoắc Thuần đứng đó, cười một tiếng, trước khi đi không quên nói với Lâm Tống Tiện một câu.
“Cậu chơi bóng rất tốt.”
Hoắc Thuần có ấn tượng tốt với Lâm Tống Tiện, điều này không thể nghi ngờ.
Ngày đầu tiên mới chuyển trường đến, cô ấy đã chú ý tới cậu, Lâm Tống Tiện dù có đặt ở đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm, bề ngoài đẹp trai, mỗi một lời nói hay hành động đều tràn đầy sức cuốn hút, hoàn toàn khác biệt với những nam sinh cô ấy thấy trong trường học lúc trước, tùy ý một chút đã khiến người ta chìm đắm vào.
Từ nhỏ Hoắc Thuần đã có hoàn cảnh sống rất thoải mái, cô không che giấu việc mình thích Lâm Tống Tiện, thậm chí đã bắt đầu hỏi thăm những người xung quanh về cậu, chỉ là khi đối phương nghe xong đều bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Bạn học Hoắc này, cậu đến đây nhiều ngày rồi mà không nhận ra điều gì đó sao?”
“Cái gì cơ?”
“Lâm Tống Tiện và Tống Oanh đã là một CP được lớp chúng ta công nhận rồi.”
Hoắc Thuần nhìn hai người đang ngồi làm đề phía trước, ngoại trừ việc thỉnh thoảng thảo luận cùng nhau thì hoàn toàn không thấy hành động khác thường nào.
Cô nghi ngờ đặt câu hỏi: “Họ đang yêu đương sao?”
“…. Vậy thì hình như không có.”
“Nhưng mà….” Cậu ta hơi suy tư, sau đó đưa ra một sự hình dung thích hợp.
“So với yêu đương thì càng giống yêu đương hơn.”
Quan hệ giữa Lâm Tống Tiện và Tống Oanh thân thiết rõ ràng dễ thấy là sự thật, nhưng Hoắc Thuần cho rằng đó là vì hai người ngồi cùng bàn, cô không muốn thừa nhận những lời người khác nói, vì vậy bình thường cũng chú ý đến họ nhiều hơn.
Một tuần sẽ có một tiết học thể dục, Tống Oanh xin nghỉ ở trên phòng nghỉ ngơi, Hoắc Thuần chơi bóng xong đi vào, đã có mấy người ngồi bên trong, phần lớn đều đang học tập, trong phòng rất yên tĩnh.
Tống Oanh gục xuống bàn, sắc mặt hơi trắng bệch, không bao lâu sau, Lâm Tống Tiện cầm ly giữ nhiệt của cô từ bên ngoài đi vào, trong không khí thoang thoảng mùi hương đặc biệt của nước đường đỏ.
Cậu mở nắp ly rồi đưa cho cô, Tống Oanh gượng dậy uống hai ngụm, tiếp đó Lâm Tống Tiện lấy thứ gì đó trong hộc bàn ra và nhét vào lòng cô, thị lực của Hoắc Thuần rất tốt, nên chỉ mấy giây đã nhận ra đó chính là túi chườm nóng.
Cô mông lung ngồi đó, cảm giác dường như Lâm Tống Tiện lúc bây giờ đang là một người khác vậy, dáng vẻ hoàn toác khác với người lạnh nhạt hờ hững trước mặt người khác.
Cô vô cùng khổ sở, hơi nản lòng.
Chuyện như vậy không chỉ có một, hình như người trong lớp ba đã quen cả rồi, không cảm thấy có bất kì điều gì đáng kinh ngạc hay không đúng.
Nhưng để khiến cô thật sự mất hết hy vọng là vào hội thao diễn ra không lâu sau đó.
Lớp mười hai vốn không được tham gia, nhưng khổ cái là đám Phương Kỳ Dương quá yêu vận động, ngồi bên dưới kháng nghị, Từ Chân thử nói với cấp trên, thế mà nhà trường lại đồng ý.
Mấy lớp khác vốn dĩ cũng có bất mãn về chuyện này, vì vậy nhà trường đã phê duyệt cho họ tham gia, nhưng chỉ tham gia cho vui thôi, học tập vẫn là hàng đầu, ý đại khái chính là tùy ý cảm nhận chút là được rồi, không cần phải dành thời gian để luyện tập.
Tống Oanh vẫn đăng ký chạy cự li dài như cũ, cô đã đạt được á quân hai năm liên tiếp nên trước khi tốt nghiệp, cô muốn cầm huy chương vàng một lần.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, trước khi bắt đầu tiết tự học tối, Lâm Tống Tiện sẽ cùng chạy bộ trên đường đua với cô, đồng thời tính giờ giúp cô.
Khi đó Hoắc Thuần đang chơi bóng rổ ở thao trường bên cạnh, Lâm Tống Tiện phải luyện tập cùng Tống Oanh, nhóm chơi bóng thiếu người, đúng lúc cô đang ở đó nên Phương Kỳ Dương gọi cô vào.
Nửa tháng trôi qua như vậy, hội thao diễn ra đúng thời gian đã hẹn.
Lâm Tống Tiện cũng đăng kí hạng mục cho mình, của cậu là chạy nước rút 400m, ngày cuộc thi diễn ra mới biết được, phần thi của hai người một trước một sau, cách nhau không quá nửa giờ.
Lúc chạy cự li dài 800m nữ bắt đầu, Lâm Tống Tiện vẫn đang chạy trên đường, họ đã đến giai đoạn nước rút cuối cùng, Lâm Tống Tiện dẫn đầu ở phía xa, nhưng dù như vậy thì cậu vẫn tăng tốc thật nhanh, mãnh liệt xông về phía vạch đích như một cơn gió.
Sau đó tất cả mọi người đều vây quanh chúc mừng, nhưng cậu lại xoay người không chút lưu luyến, đi về một hướng khác.
Chạy cự li dài 800m tiến hành được một nửa thời gian, Lâm Tống Tiện đứng trong đám người ở vạch đích, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trên đường đua, chưa từng rời mắt đi.
Tống Oanh vẫn xếp hạng hai, các cô lại chạy hết một vòng lần nữa, chỉ còn lại 100m thẳng cuối cùng.
Chênh lệch giữa Tống Oanh và hạng nhất không lớn, vẻ mặt cô tập trung cao độ, dường như không cảm nhận được những thứ xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước và dồn hết sức chạy nhanh, làn gió cuốn tung mái tóc cô lên, lộ ra khuôn mặt kiên định của cô gái, vào giây phút trên đường đua, cả người cô toát lên một sức hấp dẫn hơn cả lúc bình thường.
Trong mấy chục mét cuối cùng, Tống Oanh vượt qua hạng nhất, rốt cuộc cũng dẫn đầu được đôi chút, kéo dài khoảng cách.
Tiếng hoan hô bên tai vang dội nhiệt liệt.
Cô chạy về phía vạch đích, trong đám người ở đó, Lâm Tống Tiện đứng ở đầu tiên, giơ tay ra với cô.
Trong sự quan sát kỹ càng của tất cả mọi người, Tống Oanh hệt như một chú chim yến đang kiệt sức, chạy băng băng cuốn theo gió sà vào lòng cậu.
Lâm Tống Tiện ôm chặt lấy cô.
Hai người ôm nhau ở vạch đích, biển người náo nhiệt, Hoắc Thuần thấy Lâm Tống Tiện cúi đầu, nói gì đó bên tai Tống Oanh.
Qua một hồi lâu sau.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn không buông tay ra.
Hoắc Thuần hung hăng chửi tục một câu trong lòng.
Mối tình đơn phương của cô đã hoàn toàn kết thúc.
Nếu ánh mắt vừa rồi của Lâm Tống Tiện không phải là tình yêu, thì hai chữ Hoắc Thuần của cô sẽ viết ngược.
Sự nhiệt tình của bạn học mới chỉ kéo dài không đến hai tháng, bên cạnh Lâm Tống Tiện yên tĩnh trở lại.
Lúc giao mùa, trận tuyết lớn rơi đúng hẹn.
Ngày lễ giáng sinh đó, phải ở trường học bù, trong lớp không biết tìm đâu ra hai giấy dán hình ông già Noel và bông tuyết, miễn cưỡng tạo không khí ngày lễ.
Tống Oanh rửa sạch táo được tặng đêm Giáng Sinh, vừa làm đề vừa ăn, xem như là cơm tối.
Lúc tan lớp đã là sáu giờ.
Trời âm âm u u, mùa đông tối sớm, chỉ có ánh sáng tản ra từ tòa nhà dạy học sau lưng, đi đến cổng trường, đèn đường trở nên mờ tối.
Tống Oanh phải đi mua tài liệu học tập, nên cô và Lâm Tống Tiện cùng đi đến tiệm sách ở bên cạnh, đoạn đường đi không xa, trên đường đọng rất nhiều tuyết, giữa chừng cô còn không cẩn thận đạp phải một vũng nước đọng, không bao lâu sau ủng đi tuyết của cô đã ướt.
Cảm giác lạnh lẽo từ đế giày dần dần lan đến hai chân, động tác trở nên cứng nhắc, cô đi bộ càng lúc càng chậm, Lâm Tống Tiện phát hiện ra, dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía ủng đi tuyết dính nước của cô.
“Có phải giày cậu ướt rồi không?”
“Có hơi hơi.” Tống Oanh cau mày, mất tự nhiên giật giật chân.
“Không sao, đi tiếp thôi.”
Cách đó không xa có một quán bán sách báo, cụ già lớn tuổi ăn mặc kín đáo đang hơ lửa sưởi ấm, Lâm Tống Tiện đi đến trước đó mua mấy quyển tạp chí, sau đó kéo Tống Oanh ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ bên cạnh.
“Cụ ơi, giày bạn cháu bị ướt, có thể mượn lò sưởi ấm của cụ không ạ?”
“Được chứ được chứ, mau đi vào trong ngồi đi.” Cụ già nhiệt tình nhích ra sau, chừa chỗ trống cho hai người.
Lâm Tống Tiện khom người, cởi ủng đi tuyết của Tống Oanh ra, tìm một chỗ bên cạnh chậu than, đặt vớ của cô ở bên cạnh để hong khô.
Tống Oanh có hơi ngượng ngùng, đầu ngón chân lộ ra ngoài không khí tiếp xúc với cơn lạnh lẽo, vừa mới co rụt lại, Lâm Tống Tiện lập tức kéo hai chân cô qua che kín trong lòng mình, cách một tầng áo len, cậu dùng áo khoác bao trùm lấy một cách kín đáo.
“Tớ ủ ấm giúp cậu.”
**
Hết chương 48
Vào một đêm khuya, Tống Oanh nhận được cuộc gọi video từ Lâm Tống Tiện.
Nơi đó tối đen vô tận, nhưng một giây kế tiếp, ống kính xoay chuyển, vô số những cực quang [1] màu xanh lá chuyển động nhanh ở chân trời, chiếu sáng toàn bộ bầu trời đêm.
[1] Trong thiên văn học, cựcquang là một hiện tượng quang học được đặc trưng bởi sự thể hiện đầy màu sắc của ánh sáng trên bầu trời về đêm, được sinh ra do sự tương tác của các hạt mang điện tích từ gió mặt trời với tầng khí quyển bên trên của hành tinh. (Wikipedia)
Tiếng cười nhạt và giọng nói của Lâm Tống Tiện vang lên bên tai.
“Nhân Nhân, nhìn kìa, cực quang.”
“Đẹp quá….” Tống Oanh lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn màn hình.
Trong đêm tối, vô số những ánh sáng rực rỡ chuyển động bập bềnh, khắp bầu trời là những ngôi sao đang xen cùng cực quang, một cảnh tượng đẹp tuyệt vời.
Lâm Tống Tiện xuất hiện trong màn hình, gương mặt thiếu niên tuấn tú, đôi đồng tử sáng ngời.
“Nhân Nhân, lần sau chúng ta cùng đi nhé, tận mắt ngắm nhìn cực quang….”
Lời nói hơi ngừng lại, điện thoại không có tín hiệu nên bị cắt đứt, phòng chợt yên tĩnh lại, Tống Oanh nhìn chằm chằm màn hình đối thoại trên điện thoại, một hồi lâu sau cô mới hoàn hồn.
Cô đợi rất lâu nhưng Lâm Tống Tiện không gọi lại, Tống Oanh kéo cao chăn nằm trên giường lần nữa, nhắm mắt, ngón tay vô thức siết chặt, nắm điện thoại trong lòng bàn tay.
Cực quang hiện diện ở trong đầu cô, song lại nhanh chóng bị một gương mặt khác thay thế.
Dáng vẻ tươi cười của Lâm Tống Tiện in rõ trước mắt cô.
Tống Oanh cảm thấy hình như mình có hơi nhớ cậu.
Mãi đến ngày hôm sau, Tống Oanh mới nhận được tin nhắn của Lâm Tống Tiện, lúc đó nhiệt độ chỗ cậu quá thấp nên điện thoại tự động tắt nguồn.
Tống Oanh hỏi cậu khi nào về, cậu chỉ trả lời hai chữ.
“Sắp rồi.”
Lúc những tấm bưu thiếp sắp chất đầy trong ngăn tủ của cô thì kỳ nghỉ hè đã trôi qua hơn một nửa.
Cuối cùng kỳ nghỉ hè lớp mười một cũng sắp kết thúc, mùa hè cũng sắp đi đến hồi kết.
Ngày nghỉ Tống Oanh không đi ra ngoài chơi, cô đăng ký một lớp học thêm, mỗi ngày đều đi học đúng giờ, đến trưa sẽ về nhà, ăn cơm xong lại tiếp tục đọc sách, một ngày dễ chịu và yên ổn, đảo mắt cũng sắp biến mất.
Cuối tuần lúc nghỉ ngơi, thỉnh thoảng cô sẽ ra ngoài có một buổi tụ tập nhỏ với đám Điền Gia Gia, xem bộ phim mới nhất vừa ra mắt, đi dạo phố, ăn cơm và uống trà sữa.
“Cậu nói xem, sao tên Lâm Tống Tiện đi ra ngoài chơi mà không đăng tấm hình nào vậy, Triệu Mẫn đi Bali, cả vòng bạn bè đều bị spam hết rồi.” Trong trung tâm thương mại, Cao Kỳ vừa chọn quần áo vừa thắc mắc, Điền Gia Gia phụ họa theo.
“Lần trước tớ nghe Phương Kỳ Dương nói, mấy ngày trước Lâm Tống Tiện vẫn còn ở Ai Cập, tớ còn nghĩ có thể nhìn thấy Kim Tự Tháp ngoài đời thật đấy, kết quả vào xem thì vòng bạn bè của cậu ta chỉ dừng lại ở một tháng trước.”
Cô ấy thả tay xuống bên túi xách, cảm khái, “Nói chứ Lâm Tống Tiện đúng là quá bạo, không nói không rằng chạy đi du lịch khắp các nơi trên thế giới, quan trọng là chỉ đi một mình, người ta lúc mười tám tuổi có lẽ đã ngắm nhìn toàn bộ các phong cảnh mà đến tám mươi tuổi chúng ta mới được nhìn thấy hết.”
“Tớ lười lắm, bình thường chỉ xem trên điện thoại là được rồi, một năm đi đến hai nơi đã là cực hạn của tớ rồi đó.” Cao Kỳ nói đàng hoàng, đột nhiên nhìn về phía Tống Oanh vẫn luôn không phát ra âm thanh gì bên cạnh, nghi ngờ gọi “này”.
“Nhân Nhân, cậu và Lâm Tống Tiện có quan hệ tốt như vậy, chắc hẳn cậu ta có liên lạc với cậu ha.”
“Đúng vậy, đúng vậy, có gửi hình qua cho cậu không, cho tớ bọn tớ xem chút đi!” Điền Gia Gia cũng kịp phản ứng lại, vô cùng hứng thú. Tống Oanh hơi chần chừ trước cái nhìn chăm chú của hai người họ.
“Có thì cũng có….. Gửi một ít, nhưng hình như cậu ấy không tiện để nhắn tin lắm nên không thường xuyên liên lạc…..” Cô lấy điện thoại ra ngoài, mới vừa mở khóa, bấm vào ghi chép trò chuyện thì Điền Gia Gia đã nóng lòng cầm lấy điện thoại để xem.
“Wow —-“ Hai người họ đồng loạt phát ra tiếng cảm thán.
Quả thật hình Lâm Tống Tiện gửi cho cô không nhiều, hơn nữa có lúc sẽ cách nhau tận mấy ngày, nhưng mỗi lần gửi hình cho cô đều giống như một tạp chí địa lí quốc gia lớn vậy, có cột mốc của các công trình kiến trúc và phong cảnh nổi tiếng trên thế giới, cũng có những cảnh sắc chưa từng nghe nói đến, mỗi một tấm ảnh đều khiến người ta muốn lưu giữ mãi không thôi.
Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ gửi cho cô đôi chút những khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, tỷ như những đứa trẻ da đen dưới bức tường thành cổ ở Jerusalem, chúng mở to đôi mắt ngây thơ không biết gì nhìn về phía ống kính, lòng bàn tay phình lên, là kẹo Lâm Tống Tiện đã mua cho chúng.
Một chú chó nhỏ lang thang đang ngủ gà ngủ gật dưới ánh mặt trời trong một góc trên đường phố Tây Ban Nha, bên cạnh có mấy bông hoa không biết tên nhỏ nhắn, hình ảnh ấy ấm áp và an nhàn. Một chiếc bóng phản chiếu trên mặt đấy, đó là ảnh Lâm Tống Tiện đã chụp và lưu lại.
Những khoảnh khắc nhỏ như vậy có rất nhiều, hệt như Tống Oanh đang đi cùng cậu vậy, cùng nhau đi dạo trên đường, nhìn ngắm những phong cảnh khác nhau trên một đất nước hoàn toàn xa lạ.
Điền Gia Gia nhìn thấy Kim Tự Tháp mà mình luôn nhớ mong trong điện thoại Tống Oanh theo như ý nguyện, các cô ấy nhanh chóng lướt hết ghi chép trò chuyện trong một tháng nay, sau đó trả điện thoại lại cho Tống Oanh, trên mặt tràn đầy ý tứ sâu xa.
“Chỉ cho một mình cậu xem thôi nha.”
“Phong cảnh trong mắt chỉ muốn chia muốn chia sẻ cùng em ~”
“Kết hôn đi, cậu chỉ cần đứng yên ở chỗ này, đừng động đậy, tớ chuyển cả cục dân chính đến đây cho cậu ha.” Cao Kỳ nói rất khoa trương, còn nháy nháy mắt với cô, Tống Oanh cất điện thoại đi, không để ý đến các cô ấy nữa.
“Chiếc váy này không tệ, Gia Gia, cậu có muốn đi thử chút không?” Cô ấy nhấc một chiếc váy trắng lên rồi nói, chuyển hướng sang chuyện khác như chưa từng có gì xảy ra, Điền Gia Gia thấy vậy thì cũng bỏ qua cho cô, nhận lấy váy từ tay cô ấy và đi vào phòng thử đồ.
“Đúng rồi, Lâm Tống Tiện nói lúc nào cậu ta về vậy?” Giọng nói truyền ra cách một cách cửa, Tống Oanh thầm đếm ngày tháng trong lòng.
“Tuần tới.”
“Vậy sắp rồi đó, Nhân Nhân, mau mua váy mới đi đón người ta đi, ăn mặc thật xinh đẹp.” Điền Gia Gia nói, Cao Kỳ nâng cao giọng.
“Nhân Nhân của chúng ta mà cần phải ra vẻ sao! Chỉ cần đứng đó là đủ xinh đẹp rồi.”
“Cậu nói không sai.”
Ngày chuyến bay của Lâm Tống Tiện hạ cánh, Tống Oanh chưa chuẩn bị cái gì cả.
Lúc nhận được tin nhắn, cô đang đưa em trai và em gái họ đến cửa hàng đồ ngọt bên ngoài ăn bánh kem, Lâm Tống Tiện gửi vị trí cho cô. Đây là thói quen của cậu, đi đến đâu cũng sẽ gửi địa điểm cho cô, mỗi lần như vậy Tống Oanh sẽ mở Baidu, kiểm tra tài liệu về quốc gia và thành phố đó.
Mà hôm nay cậu lại gửi cho cô một địa danh vô cùng quen thuộc.
Sân bay quốc tế Cẩm Thành.
Tống Oanh lập tức đẩy ghế ra đứng lên, khó tin cầm điện thoại, mấy giây sau mới nói với mấy đứa trẻ trước mặt.
“Ăn no chưa? Chị đưa các em về nhà nhé.”
“Chị Nhân Nhân, em còn chưa ăn xong…..” Người bạn nhỏ cất giọng nói ngây thơ non nớt, Tống Oanh đã nhanh tay nhanh chân đi đến quầy thu ngân lấy hộp đựng mang về, lời nói vang lên ở phía xa xa.
“Chưa ăn xong thì bỏ hộp mang về, chị có việc gấp nên không thể chơi với các em được.”
Đưa đám trẻ này về nhà xong, Tống Oanh trực tiếp bảo tài xế taxi quay đầu đi đến sân bay, vẻ mặt cô rất nóng nảy, chú tài xế nhìn cô qua gương chiếu hậu, nhiệt tình hỏi: “Đi đón người à?”
“Vâng.” Tống Oanh vô thức siết chặt điện thoại đang để ở đầu gối.
Nửa giờ trước, Lâm Tống Tiện nói cậu đang đợi lấy hành lý, bây giờ đến đó có thể không kịp, dù là vậy nhưng thân thể lại đưa ra quyết định thay cho não của cô.
Tống Onah nhìn đèn đỏ phía trước, chẳng hiểu sao sự mất mát lại dâng trào.
Điện thoại trong tay rung lên, nhận được một tin nhắn mới, cô nhanh cúi đầu, thấy được một cái tên quen thuộc.
Lâm Tống Tiện: “Tớ lên xe rồi.”
Sự sốt ruột và mong đợi vô cùng biến mất trong nháy mắt, Tống Oanh ngây người, một lát sau mới chậm rãi gõ bàn phím trả lời cậu, trong tay chẳng có sức lực gì.
“Tớ còn định đi đón cậu.”
Cậu trả lời lại rất nhanh.
“Cậu đang ở đâu?”
“Trên xe.”
“Vậy bây giờ cậu về nhà đi, bên tớ có lẽ phải hơn bốn mươi phút nữa, tớ chờ cậu dưới lầu.”
Trái tim lại vô thức nhảy cẫng lên thình thịch, sự mất mát khổ sở vừa rồi thoáng cái đã bị quét sạch, Tống Oanh gõ một chữ.
“Được.”
Ráng chiều trôi lơ lửng trên những ngọn cây xanh mướt tốt tươi, ánh chiều tà lúc sẩm tối thật dịu dàng.
Tài xế taxi chạy đến con đường đang xảy ra một vụ tai nạn nhỏ, cảnh sát giao thông đang xử lý tình hình, bị chặn lại rất lâu, Tống Oanh ngồi đằng sau sốt ruột chờ đợi, nhìn ánh nắng chiều dần dần biến mất sau tòa cao ốc.
Lúc xe đến nơi thì cũng gần đến thời gian hai người hẹn nhau, Tống Oanh vội vàng xuống xe, đóng cửa lại rồi xoay người nhìn xung quanh.
Ở cửa tiểu khu mới trồng một hàng cây long não, mùa hè đang lúc hương thơm nở rộ, trên hàng lan can phía trước quấn đầy dây leo, ánh mắt Tống Oanh tìm được người kia dễ như trở bàn tay.
Nam sinh kéo một chiếc vali hành lí màu xanh đậm, tay đặt trên cần kéo, đứng thờ ơ. Cậu mặc quần dài màu đen và áo tay ngắn, da vẫn trắng sáng như trước, mặt mũi không khác lúc trước quá nhiều, nhưng khí chất quanh người lại có sự biến hóa khó mà nói ra được.
Dường như có nhiều thứ đã lắng đọng, cho đến khi Tống Oanh đối diện với đôi mắt của cậu, cô mới cảm giác mơ hồ rằng hình như cậu lại chín chắn hơn đôi chút, người thiếu niên đã trở thành một người lớn chân chính.
“Nhân Nhân.” Lâm Tống Tiện nhìn qua, lên tiếng gọi cô, khóe miệng cậu hơi nhấc lên, đứng ở kia với phong thái chờ đợi, sự kích động đột nhiên trào dâng trong Tống Oanh, khó mà khắc chế được.
Cô chạy từng bước nhỏ đến trước mặt Lâm Tống Tiện, nhắm hai mắt, hồi lâu không lên tiếng.
Chốc lát sau Lâm Tống Tiện cất giọng nói tràn đầy ý cười.
“Nhớ tớ à?”
“Ừm.” Qua lúc lâu sau Tống Oanh mới trả lời.
_
Lớp mười hai chắc chắn là một năm bận rộn nhất.
Trường học sắp xếp tiết tự học sáng và tối, mỗi ngày học nhiều hơn mấy tiết học, cuộc sống bị việc học tập lấp đầy, không rảnh rỗi để suy nghĩ đến những chuyện khác.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
Năm nay trong lớp có thêm một học sinh mới đến, chuyển tới từ phương Bắc, nghe nói là trở về quê nhà để dự thi, nữ sinh cao gầy sáng sủa, ngày đầu tiên mới chuyển đến đã làm người ta nhớ được tên của cô ấy.
Hoắc Thuần.
Trong cuộc sống đã hình thành thì không thay đổi, người mới luôn dễ dàng thu hút sự chú ý, tính cách của Hoắc Thuần rất tùy ý, hệt như con trai vậy, nhanh chóng hòa hợp với các bạn học ở lớp ba, hòa nhập với tập thể.
Có lần đó, Tống Oanh ăn cơm xong, trên đường từ phòng ăn quay về phòng học có đi ngang qua thao trường, cô còn thấy Hoắc Thuần đang chơi bóng rỗ với đám Phương Kỳ Dương, ở trong một đám nam sinh nhưng cô ấy không hề có chút ngại ngùng nào, thản nhiên phóng khoáng, nụ cười sáng ngời vô cùng hấp dẫn người khác.
Nhập học sắp được hai tuần lễ, cũng không ít học sinh vẫn chưa thích ứng được với tiết tự học buổi tối, gần đến giờ học, phòng học mới dần đông đủ hơn, đám Lâm Tống Tiện mới vừa chơi bóng xong, một đội ngũ lớn đi vào cửa, tự quay về chỗ ngồi của mình.
Ghế bên cạnh bị kéo ra, Lâm Tống Tiện ngồi xuống, trán cậu ướt đẫm mồ hôi, đang mở nắp uống nước, Tống Oanh vừa định tìm khăn giấy thì trước mặt có thêm một người.
Hoắc Thuần đứng ở kia, mỉm cười yêu kiều, đưa túi khăn ướt trong tay tới.
“Lau chút đi này.” Cô ấy chỉ chỉ trán Lâm Tống Tiện.
Tống Oanh rút tay đang tìm khăn giấy lại, nhét vào trong học bàn lại lần nữa.
“Không cần.” Lâm Tống Tiện uống nước xong thì đóng nắp ly lại, nhìn cô ấy rồi từ chối, sau đó thản nhiên đụng đụng vào cánh tay Tống Oanh.
“Có giấy không, cho tớ một miếng.”
“Tớ chỉ có khăn giấy bình thường thôi.” Tống Oanh vừa nói vừa lấy khăn giấy mới nhét vào ra lần nữa và đưa cho cậu.
“Vậy xin hỏi cái gì là khăn giấy cao cấp?” Dường như cậu đang buồn cười với câu nói của cô, nhìn cô với đôi mắt đen nhánh long lanh tràn đầy ý cười, Tống Oanh mặt không đổi sắc, chỉ khăn ướt của Hoắc Thuần, phổ cập cho cậu.
“Loại này gọi là khăn ướt, lau mặt sẽ sạch hơn khăn giấy bình thường.”
“À….” Lâm Tống Tiện gật đầu, vẻ mặt như đang học hỏi thật vậy đó.
“Vậy lần sau lúc mua cậu đổi thành loại này đi.”
“……”
Hai người trò chuyện không xem ai ra gì, Hoắc Thuần đứng đó, cười một tiếng, trước khi đi không quên nói với Lâm Tống Tiện một câu.
“Cậu chơi bóng rất tốt.”
Hoắc Thuần có ấn tượng tốt với Lâm Tống Tiện, điều này không thể nghi ngờ.
Ngày đầu tiên mới chuyển trường đến, cô ấy đã chú ý tới cậu, Lâm Tống Tiện dù có đặt ở đâu thì cũng sẽ trở thành tiêu điểm, bề ngoài đẹp trai, mỗi một lời nói hay hành động đều tràn đầy sức cuốn hút, hoàn toàn khác biệt với những nam sinh cô ấy thấy trong trường học lúc trước, tùy ý một chút đã khiến người ta chìm đắm vào.
Từ nhỏ Hoắc Thuần đã có hoàn cảnh sống rất thoải mái, cô không che giấu việc mình thích Lâm Tống Tiện, thậm chí đã bắt đầu hỏi thăm những người xung quanh về cậu, chỉ là khi đối phương nghe xong đều bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết.
“Bạn học Hoắc này, cậu đến đây nhiều ngày rồi mà không nhận ra điều gì đó sao?”
“Cái gì cơ?”
“Lâm Tống Tiện và Tống Oanh đã là một CP được lớp chúng ta công nhận rồi.”
Hoắc Thuần nhìn hai người đang ngồi làm đề phía trước, ngoại trừ việc thỉnh thoảng thảo luận cùng nhau thì hoàn toàn không thấy hành động khác thường nào.
Cô nghi ngờ đặt câu hỏi: “Họ đang yêu đương sao?”
“…. Vậy thì hình như không có.”
“Nhưng mà….” Cậu ta hơi suy tư, sau đó đưa ra một sự hình dung thích hợp.
“So với yêu đương thì càng giống yêu đương hơn.”
Quan hệ giữa Lâm Tống Tiện và Tống Oanh thân thiết rõ ràng dễ thấy là sự thật, nhưng Hoắc Thuần cho rằng đó là vì hai người ngồi cùng bàn, cô không muốn thừa nhận những lời người khác nói, vì vậy bình thường cũng chú ý đến họ nhiều hơn.
Một tuần sẽ có một tiết học thể dục, Tống Oanh xin nghỉ ở trên phòng nghỉ ngơi, Hoắc Thuần chơi bóng xong đi vào, đã có mấy người ngồi bên trong, phần lớn đều đang học tập, trong phòng rất yên tĩnh.
Tống Oanh gục xuống bàn, sắc mặt hơi trắng bệch, không bao lâu sau, Lâm Tống Tiện cầm ly giữ nhiệt của cô từ bên ngoài đi vào, trong không khí thoang thoảng mùi hương đặc biệt của nước đường đỏ.
Cậu mở nắp ly rồi đưa cho cô, Tống Oanh gượng dậy uống hai ngụm, tiếp đó Lâm Tống Tiện lấy thứ gì đó trong hộc bàn ra và nhét vào lòng cô, thị lực của Hoắc Thuần rất tốt, nên chỉ mấy giây đã nhận ra đó chính là túi chườm nóng.
Cô mông lung ngồi đó, cảm giác dường như Lâm Tống Tiện lúc bây giờ đang là một người khác vậy, dáng vẻ hoàn toác khác với người lạnh nhạt hờ hững trước mặt người khác.
Cô vô cùng khổ sở, hơi nản lòng.
Chuyện như vậy không chỉ có một, hình như người trong lớp ba đã quen cả rồi, không cảm thấy có bất kì điều gì đáng kinh ngạc hay không đúng.
Nhưng để khiến cô thật sự mất hết hy vọng là vào hội thao diễn ra không lâu sau đó.
Lớp mười hai vốn không được tham gia, nhưng khổ cái là đám Phương Kỳ Dương quá yêu vận động, ngồi bên dưới kháng nghị, Từ Chân thử nói với cấp trên, thế mà nhà trường lại đồng ý.
Mấy lớp khác vốn dĩ cũng có bất mãn về chuyện này, vì vậy nhà trường đã phê duyệt cho họ tham gia, nhưng chỉ tham gia cho vui thôi, học tập vẫn là hàng đầu, ý đại khái chính là tùy ý cảm nhận chút là được rồi, không cần phải dành thời gian để luyện tập.
Tống Oanh vẫn đăng ký chạy cự li dài như cũ, cô đã đạt được á quân hai năm liên tiếp nên trước khi tốt nghiệp, cô muốn cầm huy chương vàng một lần.
Mỗi ngày sau khi ăn cơm tối xong, trước khi bắt đầu tiết tự học tối, Lâm Tống Tiện sẽ cùng chạy bộ trên đường đua với cô, đồng thời tính giờ giúp cô.
Khi đó Hoắc Thuần đang chơi bóng rổ ở thao trường bên cạnh, Lâm Tống Tiện phải luyện tập cùng Tống Oanh, nhóm chơi bóng thiếu người, đúng lúc cô đang ở đó nên Phương Kỳ Dương gọi cô vào.
Nửa tháng trôi qua như vậy, hội thao diễn ra đúng thời gian đã hẹn.
Lâm Tống Tiện cũng đăng kí hạng mục cho mình, của cậu là chạy nước rút 400m, ngày cuộc thi diễn ra mới biết được, phần thi của hai người một trước một sau, cách nhau không quá nửa giờ.
Lúc chạy cự li dài 800m nữ bắt đầu, Lâm Tống Tiện vẫn đang chạy trên đường, họ đã đến giai đoạn nước rút cuối cùng, Lâm Tống Tiện dẫn đầu ở phía xa, nhưng dù như vậy thì cậu vẫn tăng tốc thật nhanh, mãnh liệt xông về phía vạch đích như một cơn gió.
Sau đó tất cả mọi người đều vây quanh chúc mừng, nhưng cậu lại xoay người không chút lưu luyến, đi về một hướng khác.
Chạy cự li dài 800m tiến hành được một nửa thời gian, Lâm Tống Tiện đứng trong đám người ở vạch đích, chậm rãi điều chỉnh hơi thở, ánh mắt nhìn chằm chằm cô gái trên đường đua, chưa từng rời mắt đi.
Tống Oanh vẫn xếp hạng hai, các cô lại chạy hết một vòng lần nữa, chỉ còn lại 100m thẳng cuối cùng.
Chênh lệch giữa Tống Oanh và hạng nhất không lớn, vẻ mặt cô tập trung cao độ, dường như không cảm nhận được những thứ xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm về phía trước và dồn hết sức chạy nhanh, làn gió cuốn tung mái tóc cô lên, lộ ra khuôn mặt kiên định của cô gái, vào giây phút trên đường đua, cả người cô toát lên một sức hấp dẫn hơn cả lúc bình thường.
Trong mấy chục mét cuối cùng, Tống Oanh vượt qua hạng nhất, rốt cuộc cũng dẫn đầu được đôi chút, kéo dài khoảng cách.
Tiếng hoan hô bên tai vang dội nhiệt liệt.
Cô chạy về phía vạch đích, trong đám người ở đó, Lâm Tống Tiện đứng ở đầu tiên, giơ tay ra với cô.
Trong sự quan sát kỹ càng của tất cả mọi người, Tống Oanh hệt như một chú chim yến đang kiệt sức, chạy băng băng cuốn theo gió sà vào lòng cậu.
Lâm Tống Tiện ôm chặt lấy cô.
Hai người ôm nhau ở vạch đích, biển người náo nhiệt, Hoắc Thuần thấy Lâm Tống Tiện cúi đầu, nói gì đó bên tai Tống Oanh.
Qua một hồi lâu sau.
Từ đầu đến cuối cậu vẫn không buông tay ra.
Hoắc Thuần hung hăng chửi tục một câu trong lòng.
Mối tình đơn phương của cô đã hoàn toàn kết thúc.
Nếu ánh mắt vừa rồi của Lâm Tống Tiện không phải là tình yêu, thì hai chữ Hoắc Thuần của cô sẽ viết ngược.
Sự nhiệt tình của bạn học mới chỉ kéo dài không đến hai tháng, bên cạnh Lâm Tống Tiện yên tĩnh trở lại.
Lúc giao mùa, trận tuyết lớn rơi đúng hẹn.
Ngày lễ giáng sinh đó, phải ở trường học bù, trong lớp không biết tìm đâu ra hai giấy dán hình ông già Noel và bông tuyết, miễn cưỡng tạo không khí ngày lễ.
Tống Oanh rửa sạch táo được tặng đêm Giáng Sinh, vừa làm đề vừa ăn, xem như là cơm tối.
Lúc tan lớp đã là sáu giờ.
Trời âm âm u u, mùa đông tối sớm, chỉ có ánh sáng tản ra từ tòa nhà dạy học sau lưng, đi đến cổng trường, đèn đường trở nên mờ tối.
Tống Oanh phải đi mua tài liệu học tập, nên cô và Lâm Tống Tiện cùng đi đến tiệm sách ở bên cạnh, đoạn đường đi không xa, trên đường đọng rất nhiều tuyết, giữa chừng cô còn không cẩn thận đạp phải một vũng nước đọng, không bao lâu sau ủng đi tuyết của cô đã ướt.
Cảm giác lạnh lẽo từ đế giày dần dần lan đến hai chân, động tác trở nên cứng nhắc, cô đi bộ càng lúc càng chậm, Lâm Tống Tiện phát hiện ra, dừng bước quay đầu lại, nhìn về phía ủng đi tuyết dính nước của cô.
“Có phải giày cậu ướt rồi không?”
“Có hơi hơi.” Tống Oanh cau mày, mất tự nhiên giật giật chân.
“Không sao, đi tiếp thôi.”
Cách đó không xa có một quán bán sách báo, cụ già lớn tuổi ăn mặc kín đáo đang hơ lửa sưởi ấm, Lâm Tống Tiện đi đến trước đó mua mấy quyển tạp chí, sau đó kéo Tống Oanh ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ bên cạnh.
“Cụ ơi, giày bạn cháu bị ướt, có thể mượn lò sưởi ấm của cụ không ạ?”
“Được chứ được chứ, mau đi vào trong ngồi đi.” Cụ già nhiệt tình nhích ra sau, chừa chỗ trống cho hai người.
Lâm Tống Tiện khom người, cởi ủng đi tuyết của Tống Oanh ra, tìm một chỗ bên cạnh chậu than, đặt vớ của cô ở bên cạnh để hong khô.
Tống Oanh có hơi ngượng ngùng, đầu ngón chân lộ ra ngoài không khí tiếp xúc với cơn lạnh lẽo, vừa mới co rụt lại, Lâm Tống Tiện lập tức kéo hai chân cô qua che kín trong lòng mình, cách một tầng áo len, cậu dùng áo khoác bao trùm lấy một cách kín đáo.
“Tớ ủ ấm giúp cậu.”
**
Hết chương 48