Chương 42: Từ hôm nay trở đi, gọi tao là Tống Tiện
Edit: An Tĩnh
Ngày đó lớp ba đổi chỗ ngồi, toàn bộ hàng lang trước lớp học đều phát ra tiếng động, đùng đùng đùng đùng, âm thanh di chuyển bàn ghế rồi va chạm vang dội, tiếng nói chuyện ồn ào, vô cùng ầm ĩ, Lâm Tống Tiện xách bàn đến ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt sáng ngời của thiếu niên.
“Bạn học Tống Oanh, chào cậu, sau này tớ chính là bạn cùng bàn mới của cậu.”
Học kì mới, Lâm Tống Tiện chuyển lên phía trước, trở thành bạn ngồi cùng bàn với Tống Oanh.
Phương Kỳ Dương bị vứt bỏ thảm hại, mấy ngày liên tiếp đều trưng ra vẻ mặt căm phẫn.
Chỉ tiếc là không ai để ý đến cảm xúc tủi thân nhỏ bé của cậu ta cả.
Hai người ngồi cùng bàn còn ăn ý hơn so với tưởng tượng, dường như không cần thời gian để thích ứng, thuận lý thành chương tiến vào hình thức sống chung như trước đây.
Mỗi ngày Lâm Tống Tiện đều sẽ đến trường học, buổi sáng Tống Oanh mang bữa sáng đến cho cậu theo thói quen, trong giờ học thì cùng nhau thảo luận, giờ nghỉ trưa cậu lại nằm bên cạnh tay cô chìm vào giấc ngủ, khi ra ngoài sẽ không quên mua cho cô một ly trà sữa, sẩm tối lúc tan học, cậu không vội vàng về nhà mà ở lại phòng học làm xong bài tập mới rời đi.
Lâu dần người trong lớp cũng bắt đầu trêu ghẹo cậu.
“Hai người các cậu là bạn ngồi cùng bàn trong thực tế đúng không?”
“Tớ chẳng hâm mộ ai đâu, chỉ ghen tỵ với Lâm Tống Tiện và Tống Oanh thôi.”
“Nhưng nhắc mới nhớ, Tống Oanh cũng đối xử với cậu ấy rất tốt đó, lần trước tớ còn thấy lúc đó Lâm Tống Tiện đang ngủ, đám Trương Phi đùa giỡn ở cuối phòng học, vô tình đụng ngã bàn, cậu có biết phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là gì không?”
“Cái gì?”
“Đó là đặt bút xuống rồi đưa tay che kín tai Lâm Tống Tiện á.”
“Tớ ghen tỵ quá đi mất, ông đây muốn giành lại Tống Oanh từ tay Lâm Tống Tiện quá.”
“Trước tiên ngài hãy xem lại bản thân mình có xứng đáng không đã nhé?”
“Tớ không xứng chỗ nào? Bọn tớ một người là đại diện môn văn, một người là đại diện môn toán, tớ cảm thấy tớ và Tống Oanh cực kì xứng đôi!!” Tưởng Thịnh đưa lưng về phía cửa, lớn tiếng rêu rao.
Gần đây cậu ta hơi khó chịu trong lòng vì bị Lâm Tống Tiện chiếm mất danh tiếng, vì vậy lúc này tranh thủ cậu không ở đây, cậu ta bắt đầu khoe khoang, ai ngờ vừa dứt lời, sắc mặt của người trước mặt đã trở nên phức tạp, nhìn chằm chằm về phía sau lưng cậu ta với vẻ khó tả.
Trong lòng Tưởng Thịnh trào dâng dự cảm chẳng lành nào đó, sau mấy giây đơ người mới chậm rãi quay đầu lại, giọng nói lành lạnh của Lâm Tống Tiện vang lên ở trên đỉnh đầu.
“Vậy sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy hình như cậu cũng chẳng xứng đôi lắm.”
Bề ngoài tầm thường, chỉ số thông minh tầm thường, cả người chỗ nào cũng tầm thường.
Ánh mắt bắt bẻ của Lâm Tống Tiện quan sát cậu ta từ trên xuống dưới một phen, giễu cợt miêu tả lại một cách sinh động.
Cậu khoanh tay đứng ở đó, tầm mắt nhẹ nhàng lướt đến, dường như trong mắt đang nói “cậu có điểm nào có thể so với tôi hả”.
Đây đúng là sự thật không thể chối cãi.
Bạn học Tưởng Thịnh không chống đỡ được trước sự uy hiếp của Lâm Tống Tiện, phiền não đứng dậy quay về chỗ ngồi của mình.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ này mà tâm trạng của Lâm Tống Tiện có hơi khó chịu.
Giờ nghỉ trưa, đám Phương Kỳ Dương ăn cơm ở bên ngoài xong quay lại, tụ tập bên chỗ Lâm Tống Tiện chơi một hồi như thường lệ.
Mấy cậu nam sinh chiếm hết các ghế trống xung quanh, thời gian sau giờ trưa vừa mệt vừa lười, quạt trần trên đỉnh đầu lắc lư lắc lư, Phương Kỳ Dương ngồi theo chiều ngược của chiếc ghế, tựa cằm lên lưng ghế, cầm điện thoại gõ chữ nhanh như bay, tán gẫu với người khác, Trương Trạch bắt chéo hai chân, trong tay bưng ly trà sữa uống say sưa ngon lành.
Lâm Tống Tiện trầm tư, ánh mắt vô thức nhìn về phía trước, không có một tiêu cự nào, bất chợt nói một câu.
“Tao quyết định đổi tên.”
“?” Toàn bộ những người bên cạnh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía cậu.
Nhưng dường như Lâm Tống Tiện đã đưa ra quyết định trong nháy mắt, vô cùng chắc chắn, thậm chí còn không cho họ chen lời vào.
“Từ hôm nay trở đi, tao tên là Tống Tiện.”
“Tống trong Tống Oanh.”
Phương Kỳ Dương: “….?”
“Mẹ nó, đột nhiên anh trúng gió gì vậy?”
Cậu ta khó tin nhíu mày lại, ánh nhìn Lâm Tống Tiện giống như đang nhìn một bệnh nhân thần kinh.
“Anh Tiện, đổi tên đổi họ, không đến mức đó chứ?” Trương Trạch ngồi bên cạnh cũng nói, kinh ngạc quên cả việc uống trà sữa trong tay.
Lâm Tống Tiện hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của họ, cậu chỉ đưa ra thông báo mà thôi.
“Nhớ đó, lần sau đừng gọi sai.” Cậu nhìn đám người này chằm chằn, nghiêm túc cảnh cáo.”
“Nếu không sau này đừng lăn lộn ở lớp ba này nữa.”
“……”
Lúc Tống Oanh đi vào phòng học, cô đã thấy một màn như vậy, cảnh tượng vừa kì lạ vừa khó hiểu.
Phương Kỳ dương cầm tờ bài thi, ngồi trước bàn Lâm Tống Tiện gọi cậu: “Anh Tiện…… À không phải, Tống Tiện, có thể cho em mượn bài thi toán của anh để chép không?”
“Ở bên kia, tự lấy đi.” Vẻ mặt Lâm Tống Tiện vẫn như thường, chỉ tay vào bên trong, Phương Kỳ Dương rút ra tờ bài thi mình muốn mượn từ trong mớ tài liệu học tập chất động kia, không quên nói cảm ơn.
“Cảm ơn nhé, Tống Tiện.”
Tống Oanh: “……?”
Cô chỉ mới không có ở đây nửa giờ ngắn ngủi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô ngạc nhiên ngồi xuống vị trí của mình, còn chưa ngồi nóng ghế, lại thấy Trương Trạch vỗ vỗ quả bóng rổ trong tay, hỏi cực kì tự nhiên: “Tống Tiện, tan học cậu chơi bóng không?”
“Xem tình hình đã.” Lâm Tống Tiện đang chơi game, không ngẩng đầu lên đáp. Không bao lâu sau, lại thấy ủy viên láo động Lý Cát cũng ở bên kia phòng học gọi cậu.
“Tống Tiện, hôm nay tới lượt cậu trực nhật đó, đừng quên nha.”
“Được, biết rồi.” Cậu đáp lời với vẻ mặt ôn hòa, không hề có sự mất kiên nhẫn như lúc trước.
Tống Oanh mím môi, cẩn thận lấy sách vở trên bàn ra, nhìn Lâm Tống Tiện, hỏi thăm dò: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì tớ không biết à?” Cô hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Sao đột nhiên cậu lại đổi tên?”
“Khó nghe à?” Lâm Tống Tiện ngẩng đầu nhìn cô, trong đồng tử ẩn chứa ánh sáng.
“Tống Tiện, Tống Oanh, nghe cũng thấy rất thích hợp.”
“Đúng vậy, nghe giống như người một nhà vậy.” Đúng lúc Phương Kỳ Dương đi ngang qua bên cạnh, không nhịn được nói một câu kì lạ, Lâm Tống Tiện “hừ” một tiếng, nhướng nhẹ chân mày.
“Em gái Tống, em nói có đúng không?” Cậu ta bắt chước giọng nói của Lâm Tống Tiện lúc trước.
—— “Từ hôm nay trở đi, tao tên là Tống Tiện, Tống trong Tống Oanh.”
Quả thật cậu ta không nhịn được nữa, mỉa mai: “Chẳng lẽ cái này không giống hai anh em đang xây dựng một gia đình hòa thuận sao?”
“……?” Tống Oanh nghĩ lại, cũng phải thừa nhận rằng cậu ta nói thật sự có lý.
Dưới ánh mắt của hai người, bây giờ cô không có cách nào để phủ nhận trái lương tâm, vì vậy chỉ đành hơi cúi đầu mà không ai phát hiện sau một lúc trầm mặc, chần chừ và do dự.
“Hình như là có chút xíu như vậy đó.” Cô nói bằng giọng yếu ớt.
Phương Kỳ Dương nhận được lời khẳng định, bỏ đi với khuôn mặt đắc ý, chỉ còn lại hai người, ánh mắt đầy chân thực của Lâm Tống Tiện nhìn xuống, Tống Oanh đuối lý, vì vậy giả vờ dọn dẹp lại bàn rồi di dời sự chú ý.
Chốc lát sau, giọng nói không nhanh không chậm của Lâm Tống Tiện vang lên.
“Vậy không phải cậu nên gọi tớ một tiếng anh trai sao?” Cậu kéo dài giọng, nghe rất không đứng đắn. Thấy Tống Oanh không đáp, cậu dừng lại một lúc mới nói tiếp.
“Hoặc gọi là ba ba cũng được.”
“……”
Sẩm tối ngày hôm nay, sau khi trực nhật xong, Trương Trạch vội vàng kéo người đi chơi bóng rổ, đương nhiên trong đó không thể thiếu Lâm Tống Tiện được rồi, Tống Oanh không có phận sự cũng bị cậu ta lôi qua đó theo.
Đến sân bóng rồi mới phát hiện ở đó còn có mấy nam sinh lớn tuổi hơn, đều là bạn Trương Trạch quen biết ở bên ngoài, Lâm Tống Tiện không quen, chưa bao giờ gặp mặt.
Cậu đưa Tống Oanh đến đó, lúc họ chơi bóng, cô chỉ ngồi một chỗ, ngoan ngoãn ôm áo của cậu trong lòng, đôi mắt mở to chăm chú nhìn theo hướng của cậu.
Cô gái trắng nõn động lòng người, đôi mắt hai mí to tròn, thanh thuần xinh đẹp hệt như hoa khôi học đường trong phim thanh xuân vậy.
Chưa kể còn dáng vẻ ngoan ngoãn kia nữa, một mực ngồi ở đó chờ đợi, không ồn ào, không ầm ĩ, làm đám nam sinh lớn tuổi này sinh lòng rung động, một nửa thời gian chơi bóng đều nhìn trộm người đang ngồi trên khán đài, lúc nghỉ ngơi giữa hiệp thì lập tức đến hỏi thăm.
“Này, cô em kia là ai vậy? Sao trước nay chưa từng gặp.” Một nam sinh cao lớn tiến đến bên cạnh Trương Trạch hỏi, cậu ta còn chưa đáp, Phương Kỳ Dương đã nghe thấy nên lên tiếng trước.
“Đó là em gái ruột mà anh Tiện mới nhận đó.”
“Thật hay giả vậy?” Đối phương nghe vậy, bày ra biểu cảm nóng lòng muốn thử, “Chỉ là em gái thôi sao?”
“Không chỉ như vậy.” Lâm Tống Tiện nhận lấy nước trong tay Tống Oanh, đúng lúc nghe thấy câu này, bèn nhíu mày bổ sung.
“Còn là con gái nuôi trên danh nghĩa của tôi nữa.”
“…..” Đám người ở đó cạn lời, nhìn cậu không biết xấu hổ ăn hời của cô gái nhỏ.
Tống Oanh lại không hề tức giận, sau khi cậu uống nước xong, cô lại im lặng nhận lấy, còn đưa cho cậu khăn giấy để lau mồ hôi, trong tay vẫn ôm áo khoác của cậu.
Ngoan không chịu được.
Một đám nam sinh gào thét trong lòng, lúc đã dần đầu hai điểm, không nhịn được nữa nên tiến lên bắt chuyện.
“Em gái, em và Lâm Tống Tiện thật sự là kiểu quan hệ đó sao?”
“Kiểu nào?” Cô nhìn sang, con ngươi trong veo, trắng đen rõ ràng. Người nọ lại cảm giác như ngực mình đã trúng thêm một mũi tên.
“Anh em?” Anh ta nói xong, thấy vẻ mặt kì dị của Tống Oanh, hơi do dự, sau đó thăm dò thử, “Ba ba?”
“….” Tống Oanh chẳng hiểu gì, vẫn giải thích.
“Không có, đừng nghe cậu ấy nói bậy.”
“À.”
Nửa hiệp sau sắp bắt đầu, có người trên sân bóng rổ gọi tên anh ta, nam sinh vội vội vàng vàng, trước khi đi còn ngượng ngùng gãi đầu, khom người xuống đủ để nhìn thẳng vào mắt cô, hơi xấu hổ.
“Anh đi chơi bóng nhé, lát nữa kết thúc có thể cho anh phương thức liên lạc với em không?”
Nắng chiều nhuộm đỏ những rặng mây, gió nhẹ mềm mại, đám người chạy nhanh đuổi theo nhau, bóng rổ chạm xuống đất phát ra tiếng bịch bịch, thỉnh thoảng còn có âm thanh tay chân va chạm hoặc tiếng lanh lảnh khi bóng vào rổ.
Lúc Lâm Tống Tiện chơi quả quyết định, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, bả vai gầy yếu lộ ra bên ngoài trang phục chơi bóng rộng thùng thình, nhưng trông chẳng hề yếu ớt chút nào, thân thể được bao phủ bởi lớp bắp thịt mỏng, thiếu niên có khí phách vô cùng thanh tú đẹp đẽ.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh, hai tay chống ra sau chống đỡ cơ thể rồi duỗi thẳng hai chân, đưa đầu gối đụng đụng cô.
“Vừa rồi người kia nói gì với cậu vậy?”
“Tại sao tớ phải nói cho cậu biết.”
“Không phải chúng ta là người một nhà sao?” Trên mặt Lâm Tống Tiện là vẻ đùa giỡn.
Tống Oanh quay đầu, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn thẳng vào cậu, Lâm Tống Tiện hơi kinh ngạc, chỉ nghe cô mở miệng nói một cách rõ ràng rành mạch: “Lâm Tống Tiện, đừng ăn hời tớ nữa.”
“Cậu nhầm rồi, bây giờ tớ tên là Tống Tiện.”
“…… Không gọi.”
“Sao vậy? Vẫn tức giận với anh trai à?”
“Tớ không chịu nổi nữa.” Quả thật Tống Oanh không thể nhịn được nữa, giơ tay che kín miệng cậu.
“Cậu im miệng đi.”
Lúc trận đấu bóng rổ kết thúc, một đám người mồ hôi chảy ướt lưng chạy về phía bồn rửa tay bên cạnh, mở vòi nước rửa tay rửa mặt, còn có vài người trực tiếp vén áo lên lau khô nước trên mặt.
Tinh thần phấn chấn, thân thể nóng hừng hực, không sót một cái gì.
Tống Oanh rời mắt đi rất tự nhiên, nhìn về nơi khác.
“Này.” Nam sinh vừa rồi chạy đến, dừng lại ngay trước mặt Tống Oanh, vẫn còn thở hổn hển, nhưng ánh mắt lại trong veo sáng rực, không giấu được sự mừng rỡ.
“Anh chơi bóng xong rồi.” Anh ta nhìn Tống Oanh, “Lúc nãy có nói chuyện với em đó.”
Nam sinh đưa tay về phía cô, “Phương thức liên lạc với em.”
“Xin lỗi.” Im lặng mấy giây, Tống Oanh nói xin lỗi, vẻ mặt vẫn như thường.
“Tạm thời tôi không có hứng thứ với chuyện kết bạn này.”
Không phải câu trả lời đặc biệt gi, nhưng có thể chặn kín toàn bộ.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp kiểu này, nam sinh hơi há miệng, những lời vốn muốn nói lại không có đất dụng võ.
Ví dụ như: Chỉ là muốn kết bạn bình thường thôi.
Hay tỷ như: Muốn quen biết cậu mà thôi.
Ai có thể ngờ được rằng cô sẽ trực tiếp nói mình không hề có hứng thú với việc kết bạn.
Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, Lâm Tống Tiện xử lí chỗ mình xong thì đi đến bên này, lúc thấy hai người đứng chung một chỗ, cậu chỉ liếc nam sinh kia, không lên tiếng, sau đó đặt tay lên vai Tống Oanh, tùy ý ôm cô rời đi.
“Tối hôm nay ăn cái gì? Nhân Nhân.”
“Hôm nay mẹ tớ không ở nhà, lát nữa ăn ở bên ngoài.”
“Chỗ cũ nhé?”
“Được.”
Dáng vẻ hai người rất thân mật, đi càng lúc càng xa, chỉ còn lại loáng thoáng tiếng trò chuyện, rất đỗi quen thuộc tự nhiên.
Nữ sinh để mặc cho cậu chơi với đuôi ngựa của mình, còn cô thì tựa trước người cậu, dáng vẻ đó so với vừa rồi cô tránh xa người khác ngàn dặm tưởng chừng như là hai người.
Hướng Cao Vũ đứng tại chỗ, có mấy anh em đi lên bá vai anh ta, tò mò nhìn theo hướng tầm mắt của anh.
“Người ta đã đi xa rồi, còn nhìn lâu như vậy, thích thì tiến lên đi.”
“Quan hệ giữa cô ấy và Lâm Tống Tiện rất tốt, hình như không bình thường đâu.” Có người nói, tiếp đó không hẹn mà cùng có hai tiếng cười vang lên, trong lời nói tràn đầy sự trêu đùa.
“Sợ cái gì, cũng không phải là bạn trai của cô ấy đâu, đừng sợ.”
“Ừm.” Hướng Cao Vũ cúi đầu xuống, đáp một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
__
**
Hết chương 42
Ngày đó lớp ba đổi chỗ ngồi, toàn bộ hàng lang trước lớp học đều phát ra tiếng động, đùng đùng đùng đùng, âm thanh di chuyển bàn ghế rồi va chạm vang dội, tiếng nói chuyện ồn ào, vô cùng ầm ĩ, Lâm Tống Tiện xách bàn đến ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh.
Cô ngẩng đầu lên, đối diện với khuôn mặt sáng ngời của thiếu niên.
“Bạn học Tống Oanh, chào cậu, sau này tớ chính là bạn cùng bàn mới của cậu.”
Học kì mới, Lâm Tống Tiện chuyển lên phía trước, trở thành bạn ngồi cùng bàn với Tống Oanh.
Phương Kỳ Dương bị vứt bỏ thảm hại, mấy ngày liên tiếp đều trưng ra vẻ mặt căm phẫn.
Chỉ tiếc là không ai để ý đến cảm xúc tủi thân nhỏ bé của cậu ta cả.
Hai người ngồi cùng bàn còn ăn ý hơn so với tưởng tượng, dường như không cần thời gian để thích ứng, thuận lý thành chương tiến vào hình thức sống chung như trước đây.
Mỗi ngày Lâm Tống Tiện đều sẽ đến trường học, buổi sáng Tống Oanh mang bữa sáng đến cho cậu theo thói quen, trong giờ học thì cùng nhau thảo luận, giờ nghỉ trưa cậu lại nằm bên cạnh tay cô chìm vào giấc ngủ, khi ra ngoài sẽ không quên mua cho cô một ly trà sữa, sẩm tối lúc tan học, cậu không vội vàng về nhà mà ở lại phòng học làm xong bài tập mới rời đi.
Lâu dần người trong lớp cũng bắt đầu trêu ghẹo cậu.
“Hai người các cậu là bạn ngồi cùng bàn trong thực tế đúng không?”
“Tớ chẳng hâm mộ ai đâu, chỉ ghen tỵ với Lâm Tống Tiện và Tống Oanh thôi.”
“Nhưng nhắc mới nhớ, Tống Oanh cũng đối xử với cậu ấy rất tốt đó, lần trước tớ còn thấy lúc đó Lâm Tống Tiện đang ngủ, đám Trương Phi đùa giỡn ở cuối phòng học, vô tình đụng ngã bàn, cậu có biết phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là gì không?”
“Cái gì?”
“Đó là đặt bút xuống rồi đưa tay che kín tai Lâm Tống Tiện á.”
“Tớ ghen tỵ quá đi mất, ông đây muốn giành lại Tống Oanh từ tay Lâm Tống Tiện quá.”
“Trước tiên ngài hãy xem lại bản thân mình có xứng đáng không đã nhé?”
“Tớ không xứng chỗ nào? Bọn tớ một người là đại diện môn văn, một người là đại diện môn toán, tớ cảm thấy tớ và Tống Oanh cực kì xứng đôi!!” Tưởng Thịnh đưa lưng về phía cửa, lớn tiếng rêu rao.
Gần đây cậu ta hơi khó chịu trong lòng vì bị Lâm Tống Tiện chiếm mất danh tiếng, vì vậy lúc này tranh thủ cậu không ở đây, cậu ta bắt đầu khoe khoang, ai ngờ vừa dứt lời, sắc mặt của người trước mặt đã trở nên phức tạp, nhìn chằm chằm về phía sau lưng cậu ta với vẻ khó tả.
Trong lòng Tưởng Thịnh trào dâng dự cảm chẳng lành nào đó, sau mấy giây đơ người mới chậm rãi quay đầu lại, giọng nói lành lạnh của Lâm Tống Tiện vang lên ở trên đỉnh đầu.
“Vậy sao?”
“Nhưng tôi cảm thấy hình như cậu cũng chẳng xứng đôi lắm.”
Bề ngoài tầm thường, chỉ số thông minh tầm thường, cả người chỗ nào cũng tầm thường.
Ánh mắt bắt bẻ của Lâm Tống Tiện quan sát cậu ta từ trên xuống dưới một phen, giễu cợt miêu tả lại một cách sinh động.
Cậu khoanh tay đứng ở đó, tầm mắt nhẹ nhàng lướt đến, dường như trong mắt đang nói “cậu có điểm nào có thể so với tôi hả”.
Đây đúng là sự thật không thể chối cãi.
Bạn học Tưởng Thịnh không chống đỡ được trước sự uy hiếp của Lâm Tống Tiện, phiền não đứng dậy quay về chỗ ngồi của mình.
Vì khúc nhạc đệm nhỏ này mà tâm trạng của Lâm Tống Tiện có hơi khó chịu.
Giờ nghỉ trưa, đám Phương Kỳ Dương ăn cơm ở bên ngoài xong quay lại, tụ tập bên chỗ Lâm Tống Tiện chơi một hồi như thường lệ.
Mấy cậu nam sinh chiếm hết các ghế trống xung quanh, thời gian sau giờ trưa vừa mệt vừa lười, quạt trần trên đỉnh đầu lắc lư lắc lư, Phương Kỳ Dương ngồi theo chiều ngược của chiếc ghế, tựa cằm lên lưng ghế, cầm điện thoại gõ chữ nhanh như bay, tán gẫu với người khác, Trương Trạch bắt chéo hai chân, trong tay bưng ly trà sữa uống say sưa ngon lành.
Lâm Tống Tiện trầm tư, ánh mắt vô thức nhìn về phía trước, không có một tiêu cự nào, bất chợt nói một câu.
“Tao quyết định đổi tên.”
“?” Toàn bộ những người bên cạnh ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn về phía cậu.
Nhưng dường như Lâm Tống Tiện đã đưa ra quyết định trong nháy mắt, vô cùng chắc chắn, thậm chí còn không cho họ chen lời vào.
“Từ hôm nay trở đi, tao tên là Tống Tiện.”
“Tống trong Tống Oanh.”
Phương Kỳ Dương: “….?”
“Mẹ nó, đột nhiên anh trúng gió gì vậy?”
Cậu ta khó tin nhíu mày lại, ánh nhìn Lâm Tống Tiện giống như đang nhìn một bệnh nhân thần kinh.
“Anh Tiện, đổi tên đổi họ, không đến mức đó chứ?” Trương Trạch ngồi bên cạnh cũng nói, kinh ngạc quên cả việc uống trà sữa trong tay.
Lâm Tống Tiện hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của họ, cậu chỉ đưa ra thông báo mà thôi.
“Nhớ đó, lần sau đừng gọi sai.” Cậu nhìn đám người này chằm chằn, nghiêm túc cảnh cáo.”
“Nếu không sau này đừng lăn lộn ở lớp ba này nữa.”
“……”
Lúc Tống Oanh đi vào phòng học, cô đã thấy một màn như vậy, cảnh tượng vừa kì lạ vừa khó hiểu.
Phương Kỳ dương cầm tờ bài thi, ngồi trước bàn Lâm Tống Tiện gọi cậu: “Anh Tiện…… À không phải, Tống Tiện, có thể cho em mượn bài thi toán của anh để chép không?”
“Ở bên kia, tự lấy đi.” Vẻ mặt Lâm Tống Tiện vẫn như thường, chỉ tay vào bên trong, Phương Kỳ Dương rút ra tờ bài thi mình muốn mượn từ trong mớ tài liệu học tập chất động kia, không quên nói cảm ơn.
“Cảm ơn nhé, Tống Tiện.”
Tống Oanh: “……?”
Cô chỉ mới không có ở đây nửa giờ ngắn ngủi, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô ngạc nhiên ngồi xuống vị trí của mình, còn chưa ngồi nóng ghế, lại thấy Trương Trạch vỗ vỗ quả bóng rổ trong tay, hỏi cực kì tự nhiên: “Tống Tiện, tan học cậu chơi bóng không?”
“Xem tình hình đã.” Lâm Tống Tiện đang chơi game, không ngẩng đầu lên đáp. Không bao lâu sau, lại thấy ủy viên láo động Lý Cát cũng ở bên kia phòng học gọi cậu.
“Tống Tiện, hôm nay tới lượt cậu trực nhật đó, đừng quên nha.”
“Được, biết rồi.” Cậu đáp lời với vẻ mặt ôn hòa, không hề có sự mất kiên nhẫn như lúc trước.
Tống Oanh mím môi, cẩn thận lấy sách vở trên bàn ra, nhìn Lâm Tống Tiện, hỏi thăm dò: “Sao thế? Đã xảy ra chuyện gì tớ không biết à?” Cô hỏi ra sự nghi ngờ trong lòng mình.
“Sao đột nhiên cậu lại đổi tên?”
“Khó nghe à?” Lâm Tống Tiện ngẩng đầu nhìn cô, trong đồng tử ẩn chứa ánh sáng.
“Tống Tiện, Tống Oanh, nghe cũng thấy rất thích hợp.”
“Đúng vậy, nghe giống như người một nhà vậy.” Đúng lúc Phương Kỳ Dương đi ngang qua bên cạnh, không nhịn được nói một câu kì lạ, Lâm Tống Tiện “hừ” một tiếng, nhướng nhẹ chân mày.
“Em gái Tống, em nói có đúng không?” Cậu ta bắt chước giọng nói của Lâm Tống Tiện lúc trước.
—— “Từ hôm nay trở đi, tao tên là Tống Tiện, Tống trong Tống Oanh.”
Quả thật cậu ta không nhịn được nữa, mỉa mai: “Chẳng lẽ cái này không giống hai anh em đang xây dựng một gia đình hòa thuận sao?”
“……?” Tống Oanh nghĩ lại, cũng phải thừa nhận rằng cậu ta nói thật sự có lý.
Dưới ánh mắt của hai người, bây giờ cô không có cách nào để phủ nhận trái lương tâm, vì vậy chỉ đành hơi cúi đầu mà không ai phát hiện sau một lúc trầm mặc, chần chừ và do dự.
“Hình như là có chút xíu như vậy đó.” Cô nói bằng giọng yếu ớt.
Phương Kỳ Dương nhận được lời khẳng định, bỏ đi với khuôn mặt đắc ý, chỉ còn lại hai người, ánh mắt đầy chân thực của Lâm Tống Tiện nhìn xuống, Tống Oanh đuối lý, vì vậy giả vờ dọn dẹp lại bàn rồi di dời sự chú ý.
Chốc lát sau, giọng nói không nhanh không chậm của Lâm Tống Tiện vang lên.
“Vậy không phải cậu nên gọi tớ một tiếng anh trai sao?” Cậu kéo dài giọng, nghe rất không đứng đắn. Thấy Tống Oanh không đáp, cậu dừng lại một lúc mới nói tiếp.
“Hoặc gọi là ba ba cũng được.”
“……”
Sẩm tối ngày hôm nay, sau khi trực nhật xong, Trương Trạch vội vàng kéo người đi chơi bóng rổ, đương nhiên trong đó không thể thiếu Lâm Tống Tiện được rồi, Tống Oanh không có phận sự cũng bị cậu ta lôi qua đó theo.
Đến sân bóng rồi mới phát hiện ở đó còn có mấy nam sinh lớn tuổi hơn, đều là bạn Trương Trạch quen biết ở bên ngoài, Lâm Tống Tiện không quen, chưa bao giờ gặp mặt.
Cậu đưa Tống Oanh đến đó, lúc họ chơi bóng, cô chỉ ngồi một chỗ, ngoan ngoãn ôm áo của cậu trong lòng, đôi mắt mở to chăm chú nhìn theo hướng của cậu.
Cô gái trắng nõn động lòng người, đôi mắt hai mí to tròn, thanh thuần xinh đẹp hệt như hoa khôi học đường trong phim thanh xuân vậy.
Chưa kể còn dáng vẻ ngoan ngoãn kia nữa, một mực ngồi ở đó chờ đợi, không ồn ào, không ầm ĩ, làm đám nam sinh lớn tuổi này sinh lòng rung động, một nửa thời gian chơi bóng đều nhìn trộm người đang ngồi trên khán đài, lúc nghỉ ngơi giữa hiệp thì lập tức đến hỏi thăm.
“Này, cô em kia là ai vậy? Sao trước nay chưa từng gặp.” Một nam sinh cao lớn tiến đến bên cạnh Trương Trạch hỏi, cậu ta còn chưa đáp, Phương Kỳ Dương đã nghe thấy nên lên tiếng trước.
“Đó là em gái ruột mà anh Tiện mới nhận đó.”
“Thật hay giả vậy?” Đối phương nghe vậy, bày ra biểu cảm nóng lòng muốn thử, “Chỉ là em gái thôi sao?”
“Không chỉ như vậy.” Lâm Tống Tiện nhận lấy nước trong tay Tống Oanh, đúng lúc nghe thấy câu này, bèn nhíu mày bổ sung.
“Còn là con gái nuôi trên danh nghĩa của tôi nữa.”
“…..” Đám người ở đó cạn lời, nhìn cậu không biết xấu hổ ăn hời của cô gái nhỏ.
Tống Oanh lại không hề tức giận, sau khi cậu uống nước xong, cô lại im lặng nhận lấy, còn đưa cho cậu khăn giấy để lau mồ hôi, trong tay vẫn ôm áo khoác của cậu.
Ngoan không chịu được.
Một đám nam sinh gào thét trong lòng, lúc đã dần đầu hai điểm, không nhịn được nữa nên tiến lên bắt chuyện.
“Em gái, em và Lâm Tống Tiện thật sự là kiểu quan hệ đó sao?”
“Kiểu nào?” Cô nhìn sang, con ngươi trong veo, trắng đen rõ ràng. Người nọ lại cảm giác như ngực mình đã trúng thêm một mũi tên.
“Anh em?” Anh ta nói xong, thấy vẻ mặt kì dị của Tống Oanh, hơi do dự, sau đó thăm dò thử, “Ba ba?”
“….” Tống Oanh chẳng hiểu gì, vẫn giải thích.
“Không có, đừng nghe cậu ấy nói bậy.”
“À.”
Nửa hiệp sau sắp bắt đầu, có người trên sân bóng rổ gọi tên anh ta, nam sinh vội vội vàng vàng, trước khi đi còn ngượng ngùng gãi đầu, khom người xuống đủ để nhìn thẳng vào mắt cô, hơi xấu hổ.
“Anh đi chơi bóng nhé, lát nữa kết thúc có thể cho anh phương thức liên lạc với em không?”
Nắng chiều nhuộm đỏ những rặng mây, gió nhẹ mềm mại, đám người chạy nhanh đuổi theo nhau, bóng rổ chạm xuống đất phát ra tiếng bịch bịch, thỉnh thoảng còn có âm thanh tay chân va chạm hoặc tiếng lanh lảnh khi bóng vào rổ.
Lúc Lâm Tống Tiện chơi quả quyết định, trên trán đã ướt đẫm mồ hôi, bả vai gầy yếu lộ ra bên ngoài trang phục chơi bóng rộng thùng thình, nhưng trông chẳng hề yếu ớt chút nào, thân thể được bao phủ bởi lớp bắp thịt mỏng, thiếu niên có khí phách vô cùng thanh tú đẹp đẽ.
Cậu ngồi xuống bên cạnh Tống Oanh, hai tay chống ra sau chống đỡ cơ thể rồi duỗi thẳng hai chân, đưa đầu gối đụng đụng cô.
“Vừa rồi người kia nói gì với cậu vậy?”
“Tại sao tớ phải nói cho cậu biết.”
“Không phải chúng ta là người một nhà sao?” Trên mặt Lâm Tống Tiện là vẻ đùa giỡn.
Tống Oanh quay đầu, đôi đồng tử đen láy chăm chú nhìn thẳng vào cậu, Lâm Tống Tiện hơi kinh ngạc, chỉ nghe cô mở miệng nói một cách rõ ràng rành mạch: “Lâm Tống Tiện, đừng ăn hời tớ nữa.”
“Cậu nhầm rồi, bây giờ tớ tên là Tống Tiện.”
“…… Không gọi.”
“Sao vậy? Vẫn tức giận với anh trai à?”
“Tớ không chịu nổi nữa.” Quả thật Tống Oanh không thể nhịn được nữa, giơ tay che kín miệng cậu.
“Cậu im miệng đi.”
Lúc trận đấu bóng rổ kết thúc, một đám người mồ hôi chảy ướt lưng chạy về phía bồn rửa tay bên cạnh, mở vòi nước rửa tay rửa mặt, còn có vài người trực tiếp vén áo lên lau khô nước trên mặt.
Tinh thần phấn chấn, thân thể nóng hừng hực, không sót một cái gì.
Tống Oanh rời mắt đi rất tự nhiên, nhìn về nơi khác.
“Này.” Nam sinh vừa rồi chạy đến, dừng lại ngay trước mặt Tống Oanh, vẫn còn thở hổn hển, nhưng ánh mắt lại trong veo sáng rực, không giấu được sự mừng rỡ.
“Anh chơi bóng xong rồi.” Anh ta nhìn Tống Oanh, “Lúc nãy có nói chuyện với em đó.”
Nam sinh đưa tay về phía cô, “Phương thức liên lạc với em.”
“Xin lỗi.” Im lặng mấy giây, Tống Oanh nói xin lỗi, vẻ mặt vẫn như thường.
“Tạm thời tôi không có hứng thứ với chuyện kết bạn này.”
Không phải câu trả lời đặc biệt gi, nhưng có thể chặn kín toàn bộ.
Có lẽ là lần đầu tiên gặp kiểu này, nam sinh hơi há miệng, những lời vốn muốn nói lại không có đất dụng võ.
Ví dụ như: Chỉ là muốn kết bạn bình thường thôi.
Hay tỷ như: Muốn quen biết cậu mà thôi.
Ai có thể ngờ được rằng cô sẽ trực tiếp nói mình không hề có hứng thú với việc kết bạn.
Tiếng nói chuyện càng lúc càng gần, Lâm Tống Tiện xử lí chỗ mình xong thì đi đến bên này, lúc thấy hai người đứng chung một chỗ, cậu chỉ liếc nam sinh kia, không lên tiếng, sau đó đặt tay lên vai Tống Oanh, tùy ý ôm cô rời đi.
“Tối hôm nay ăn cái gì? Nhân Nhân.”
“Hôm nay mẹ tớ không ở nhà, lát nữa ăn ở bên ngoài.”
“Chỗ cũ nhé?”
“Được.”
Dáng vẻ hai người rất thân mật, đi càng lúc càng xa, chỉ còn lại loáng thoáng tiếng trò chuyện, rất đỗi quen thuộc tự nhiên.
Nữ sinh để mặc cho cậu chơi với đuôi ngựa của mình, còn cô thì tựa trước người cậu, dáng vẻ đó so với vừa rồi cô tránh xa người khác ngàn dặm tưởng chừng như là hai người.
Hướng Cao Vũ đứng tại chỗ, có mấy anh em đi lên bá vai anh ta, tò mò nhìn theo hướng tầm mắt của anh.
“Người ta đã đi xa rồi, còn nhìn lâu như vậy, thích thì tiến lên đi.”
“Quan hệ giữa cô ấy và Lâm Tống Tiện rất tốt, hình như không bình thường đâu.” Có người nói, tiếp đó không hẹn mà cùng có hai tiếng cười vang lên, trong lời nói tràn đầy sự trêu đùa.
“Sợ cái gì, cũng không phải là bạn trai của cô ấy đâu, đừng sợ.”
“Ừm.” Hướng Cao Vũ cúi đầu xuống, đáp một tiếng nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
__
**
Hết chương 42