Chương 29: Cậu đừng hung dữ với tớ
Edit: An Tĩnh
Tháng mười mùa thu, Cẩm Trung chào đón hội thao.
Tin tức vừa được tuyên bố, ủy viên thể dục Phương Kỳ Dương bắt đầu cổ vũ mọi người từ trên xuống dưới, mỗi ngày đều cầm tờ đăng kí kêu gọi các thanh niên khỏe mạnh trong lớp tham gia.
Lớp ba phát triển toàn diện cả đứa trí thể mỹ, những hạng mục bình thường chưa đến nửa ngày đã đăng ký đủ, cuối cùng chỉ còn lại những bộ môn thi đấu khó giải quyết, ví dụ như môn đẩy tạ, chạy dài 5000 mét nam, nhảy sào.
Phương Kỳ Dương khuyên bảo tận tình, nói đủ thứ, cuối cùng cũng điền vào danh sách gần xong, chỉ còn thiếu một người tham gia chạy đường dài, nam sinh trong lớp bị cậu ta quấy rầy xuôi ngược, chẳng biết ăn phải gan hùm gì mà cậu ta lại ném chủ ý này đến Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện, thể lực của anh tốt như vậy mà không chạy đường dài thì đáng tiếc lắm.” Cậu ta ngồi ngược trên ghế, hai tay đặt trước bàn của Lâm Tống Tiện, thân thể nghiêng về trước, bày ra dáng vẻ hôm nay em nhất định phải thuyết phục được anh.
“Không tham gia.” Lâm Tống Tiện lời ít ý nhiều, chỉ nói ra chữ.
“Anh xem năm nào anh cũng không tham gia hạng mục nào, có cái gì vui nữa đâu chứ? Hội thao thì mọi người phải tham gia cùng nhau mới có ý nghĩa, dù sao cũng phải lưu giữ chút kỷ niệm thời học sinh mà.” Mấy ngày rèn luyện qua, tài ăn nói của Phương Kỳ Dương đột nhiên tốt lên, rất có phong độ của Từ Chân ngày thường.
“Cùng cố gắng phấn đấu với các bạn học trong lớp thì thời thanh xuân trôi qua mới trọn vẹn được!”
“À.” Lâm Tống Tiện đáp một tiếng không lạnh không nóng.
Sự nhiệt tình của Phương Kỳ Dương bị đâm thủng trong nháy mắt.
Cậu ta ghét cái dáng vẻ im ru này của Lâm Tống Tiện nhất, có thể khiến người ta tức điên muốn thăng thiên luôn đấy. Phương Kỳ Dương giơ nắm đấm đánh xuống bàn một cái đầy căm hận, sau đó bỏ lại một câu rất mạnh mẽ.
“Không tham gia thì không tham gia, dù sao em gái Tống Oanh cũng đã đồng ý rồi, chẳng thiếu một người như anh!”
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngây ra, vốn định đóng sách lại thì dừng động tác, ngước mắt nhìn cậu ta, “Cô ấy tham gia cái gì?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh.”
“Phương Kỳ Dương?”
“Chạy dài 800m nữ, thi chạy tiếp sức 400m.” Phương Kỳ Dương lập tức sợ hãi khi bị Lâm Tống Tiện gọi như vậy, nói thẳng ra đầu đuôi gốc ngọn, Lâm Tống Tiện nghe xong thì khẽ cau mày.
“Không phải chân cô ấy từng bị trẹo sao? Còn chạy đường dài à.”
“Em gái trẹo chân hả? Sao em không biết.” Cậu ta nghi ngờ, lại nhìn qua dáng vẻ của Lâm Tống Tiện, kịp phản ứng lại, “Được được được, đây là bí mật nhỏ riêng tư giữa hai người.”
Cậu ta đảo mắt, “Anh Tiện, anh không suy nghĩ lại chút sao? Chạy dài nam nữ vừa khéo tổ chức cùng một ngày, đến lúc đó chắc chắn em gái Tống Oanh sẽ chạy đến cổ vũ cho anh đó.”
Lâm Tống Tiện đóng sách lại, ngẩng đầu lên, “Không cân nhắc, phắn đi.”
“….”
Thời gian càng đến gần, không khí hội thao càng trở nên sôi nổi, giáo viên thể dục đã huấn luyện đơn cho những tuyển thủ dự thi hạng mục họ chọn, Lâm Tống Tiện nhìn Tống Oanh chạy từng vòng quanh thao trường, lúc đến vạch đích, giáo viên đọc thời gian đã bấm cho cô, nữ sinh đứng đó chống nạnh, khom người thở hổn hển.
Cậu nhảy xuống khỏi lan can, giật lấy chai nước mà Phương Kỳ Dương cầm trong tay đang chuẩn bị mở nắp, không thèm để tâm tiếng gào thét của cậu ta ở sau lưng, đi về phía bên kia.
Tống Oanh đang nghỉ ngơi, bỗng một chai nước suối ném tới từ phía trước, cô nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy, nhìn Lâm Tống Tiện.
“Nghiên cứu y học từng nói, chân từng bị trẹo cho thấy chức năng của dây chằng đã bị tổn thương, sẽ dễ gây ra lần trẹo thứ hai.” Cậu nhìn xuống phần mắt cá chân lộ ra bên ngoài của cô.
“Cá nhân tớ đề nghị cậu rút khỏi hạng mục này.”
“….” Tống Oanh mở nắp uống một ngụm, sau chốc lát không nói gì, cô lau môi.
“Lâm Tống Tiện, cá nhân tớ đề nghị cậu đừng nói gì.”
“?”
“Sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng tốt được tạo ra trong lòng người khác nhờ khuôn mặt của cậu.”
“….” Phiên dịch một cách chính xác là quả thật là một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc lại nói quá nhiều.
Lâm Tống Tiện get được, sầu muộn gãi đầu, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác luống cuống tay chân khi đối mặt với Tống Oanh khéo mồm khéo miệng, phải biết rằng bình thường đại thiếu gia đều sẽ khiến người khác giận đến nỗi không nói thành lời.
Cậu đi theo sau lưng cô, phiền não nhíu mày lại, trên mặt là nét buồn rầu.
Tống Oanh đi xuyên qua sân cỏ, đến khu nghỉ ngơi, Lâm Tống Tiện đi theo phía sau cô giữ một khoảng cách không xa không gần, cũng chẳng nói gì. Tống Oanh thấy kì lạ, nhìn cậu, khuôn mặt nghiêm túc của nam sinh tràn đầy suy nghĩ sâu xa, dường như chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.
“Cậu đi theo tớ làm gì?” Cô dừng bước, quay đầu hỏi. Lâm Tống Tiện bực bội không lên tiếng, nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng.
“Tống Oanh, sao cậu lại hung dữ với tớ như vậy.”
“?” Tống Oanh khó hiểu, “Tớ đâu có hung dữ với cậu.”
“Trước kia cậu sẽ không như vậy.” Lâm Tống Tiện nói, dường như còn hơi tủi thân, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn cô, sáng ngời.
Tống Oanh có hơi buồn cười, bày tỏ sự cạn lời trước hành vi báo cáo kẻ xấu của cậu, cô thôi nhếch môi, nhìn cậu chằm chằm, trong lời nói có đôi chút nghiêm túc khó mà nhận ra được.
“Vậy là trước kia tớ đối xử với cậu quá tốt.”
Lâm Tống Tiện vốn chỉ cảm thấy mất mát khi không được nhân nhượng, Tống Oanh vừa nói những lời này ra, mây đen lập tức ùn ùn kéo đến một nơi nào đó trong đáy lòng, tầng tầng lớp lớp che kín cậu, đầu óc trở nên trống rỗng chỉ trong chốc lát.
Cậu không lên tiếng, bỉu môi trực tiếp xoay người, không nói một lời nào mà chỉ đi về phía trước.
Hôm nay không có gió, thời tiết âm u, chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã ẩn mình vào trong mây đen.
Dáng vẻ này của Lâm Tống Tiện có hơi đáng sợ, Tống Oanh hoảng hồn, hối hận vì mình đã nói ra câu vừa rồi, cô vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
“Tớ nói đùa thôi mà.” Tống Oanh giải thích trong hốt hoảng, Lâm Tống Tiện hất tay cô ra, vẫn cụp mắt như cũ.
Cô lại tiến đến lần nữa, kéo áo cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng tức giận nha, sau này tớ sẽ không hung dữ với cậu nữa.”
“Lâm Tống Tiện?”
“A Tiện?” Cô nhớ lại cảnh tượng lúc người đàn ông kia kêu cậu ngày đua xe đó, cuối cùng gọi thử.
“Nhóc Tiện?”
“….” Tai Lâm Tống Tiện chợt đỏ lên, lập tức ngây người, kéo tay Tống Oanh ra.
“Đừng có học theo mấy thứ bậy bạ này.” Tưởng Thiên Dật nguyên quán là người miền nam, bên nhà họ thích dùng chữ nhóc này để gọi đám con cháu, nên anh ta luôn có thói quen gọi cậu như vậy. Mà mọi người đều biết, trong đó ngoại trừ Tưởng Thiên Dật thì không ai dám gọi cậu thế cả.
“Vậy cậu không giận à?” Cô nảy ra một suy nghĩ, ló đầu ra từ sau lưng và nhìn cậu, Lâm Tống Tiện cũng cụp mắt nhìn cô, không chịu thừa nhận.
“Tớ không giận.”
“Vậy là tớ nhìn nhầm rồi.” Tống Oanh cười tít mắt rồi tự bào chữa, cũng không vạch trần cậu, Lâm Tống Tiện “ừ” một tiếng như ngầm thừa nhận, bóng dáng hai người trên sân cỏ dần dần biến mất.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Không biết.”
“Thế chúng ta đi mua kem đi, tớ muốn ăn kem ốc quế dây tây.”
“Ồ.”
Nam sinh rẽ ở một khúc cua, đi đến siêu thị, cô gái đi tung tăng bên cạnh cậu, bị nhìn thấy, tiếng khiển trách phát ra từ xa.
“Đi bộ cho đàng hoàng, lát nữa ngã đấy.”
“Haiz.” Một tiếng than thở vang lên.
“?”
“Cậu thật giống như ba tớ.”
“…..”
Phương Kỳ Dương không biết Lâm Tống Tiện có bị chạm dây thần kinh nào không, chẳng hiểu sao lại tìm cậu ta muốn đăng kí tham gia hạng mục trong hội thao.
Cậu ta phải xác nhận nhiều lần, rốt cuộc mới chắc chắn cậu bạn của mình không đùa giỡn với mình.
“Anh Tiện, gần đây anh bị cái gì kích thích à?” Phương Kỳ Dương vừa điền tên cậu vào tờ đăng kí, vừa quan sát cậu và hỏi.
“Đột nhiên muốn tham gia thôi.” Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trong vô định, nhác thấy Phương Kỳ Dương vẫn định hỏi thăm thì mất kiên nhẫn.
“Ghi tên thôi sao lại lắm lời như vậy, người khác không chê mày phiền sao?”
“…. Không có!” Phương Kỳ Dương bị xem thường, đóng mạnh nắp bút rồi tức giận nói.
“Ngoại trừ anh đấy!”
Lâm Tống Tiện cười giễu cợt, rời mắt đi, nhìn về phía thao trường xa xa ngoài cửa sổ, trên đó có một bóng dáng màu xanh nhạt, chạy nhanh một cách nhẹ nhàng trên đường đua, hệt như một chú chim hải âu tự do giang cánh bay quanh trên mặt biển.
Đó là Tống Oanh.
Sau khi Quốc khánh kết thúc sẽ đến hội thao, nhiệt độ vừa khéo rất thoải mái, vẫn là trời trong vô tận.
Ngày tiến hành nghi thức khai mạc, ngoại trừ phần các lớp xếp đội hình sẽ còn có các tiết mục văn nghệ, nhưng lớp ba không quá hứng thú với hội diễn văn nghệ năm nay, nghe nói hai khối còn lại và lớp mười dự bị có chuẩn bị mấy tiết mục, không ít phụ huynh học sinh đến, mang theo máy chụp ảnh chuẩn bị chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm thanh xuân của con cái nhà mình.
Vì dịp hội thao nên trường học không quản lí quá nghiêm khác, nhất là ngày đầu tiên, các hạng mục thi đấu không nhiều, mỗi năm đều sẽ có phụ huynh đến xem, mọi người đều quen cả rồi.
Đã có mấy phụ huynh của lớp Tống Oanh đến, một người trong đó là mẹ của Điền Gia Gia, trong tay bà cầm bình giữ nhiệt rót nước cho cô ấy, Điền Gia Gia nhăn mặt, hơi không thích.
“Lại là cái mùi này nữa, khó ngửi chết đi được.”
“Con thì biết cái gì? Đây là nước cẩu kỷ, táo đỏ và đương quy nấu lên, bổ sung máu, tránh lát nữa con chạy lại xảy ra tình trạng tuột đường huyết rồi ngất đi.” Giọng nói của hai người họ cực kỳ giống nhau, như thể Tống Oanh đang nhìn một bản sao của Điền Gia Gia đứng trước mặt mình vậy, cô cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ khởi động tay chân.
Lát nữa cô phải tham gia nhảy xa, phần lớn các hạng mục thi đấu đều tập trung vào ngày thứ hai, sau khi khai mạc kết thúc, học sinh trong lớp phân tán ra khắp nơi, nơi tập hợp của các lớp chỉ còn lưa thưa mấy người đang ngồi, Tống Oanh vô thức đi tìm kiếm bóng dáng Lâm Tống Tiện trong thao trường.
Nam sinh lớp họ thích đi ra ngoài trường, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như ngày hôm nay, nhưng ngoài dự đoán là những người đó đang bận lên bận xuống, Phương Kỳ Dương đi kiểm tra nhóm các tuyển thủ dự thi, Trương Trạch đang phụ giúp đưa nước, mặc dù Lâm Tống Tiện không làm gì nhưng cũng đứng ở kia, không một mình rời khỏi tập thể.
Tống Oanh nhìn ấy lần, bừng tỉnh hiểu ra.
Phương Kỳ Dương là ủy viên thể dục, rất thích hợp với những việc sắp xếp này kia, để cậu ta tổ chức những hoạt động này thì không thể nào tốt hơn nữa, tận dụng tất cả các điểm mạnh của đám nam sinh kia.
Vì thế Tống Oanh lại khâm phục sự thông minh của Từ Chân lần nữa.
Nhảy xa tổ chức vào buổi sáng, xem như là hạng mục thi đấu đầu tiên,có rất nhiều người vây thành một vòng trước hố cát xem thi thố, Điền Gia Gia và Cao Kỳ cũng ở tròn đó, họ nắm chặt tay cổ vũ cô.
“Nhân của tớ, xông lên nào!”
Tống Oanh cười cười với họ, sau đó xoa xoa bắp chân, giữ sức chờ bắt đầu.
Cô rút thăm thứ tự được vị trí thứ ba đếm ngược, bắt đầu chuẩn bị nhảy thử, sau khi những người đi trước cô nhảy xong, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Âm thanh trong radio vang dội mỗi một góc trên thao trường, âm nhạc sôi động.
Tống Oanh vừa mới đứng trên đường chạy lấy đà thì nghe thấy có tiếng hét vang vọng ở phía trước mặt.
“Em gái Tống Oanh cố gắng lên!!”
Cô nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào mà các nam sinh trong lớp đã đến đây, đang đứng ở trước mặt hệt như đến cổ vũ cho cô vậy, trong đó gương mặt vui vẻ hớn của của Phương Kỳ Dương cực kì nổi bật, Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh cậu ta dường như không có cảm giác tồn tại vậy.
Cô mỉm cười xem như là chào hỏi, sau đó trọng tài ra hiệu bắt đầu chạy và nhảy, thành tích không tốt không xấu, nhưng đột nhiên đám người đó lại hoan hô reo hò.
“Quá giỏi quá giỏi!”
“Đỉnh đỉnh đỉnh!”
“Không hổ là nữ sinh mạnh mẽ lớp chúng ta.”
Giọng của cả đám nam sinh vừa lớn vừa ồn ào, gào thét không chút e dè, lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh, kể cả Tống Oanh cũng bị họ quan sát kỹ càng, trên mặt cô lộ ra sự lúng túng, hận không thể hóa thân thành đà điểu chui vào hố cát ngay tại chỗ.
Cuộc thi kết thúc, Tống Oanh cầm bình nước tìm kiếm Lâm Tống Tiện trong đám người, vừa rồi cậu vẫn còn ở đây, mới đó đã biến mất không thấy tăm hơi, Phương Kỳ Dương cười hì hì nói chuyện với cô.
“Em gái Tống Oanh lợi hại thật đó, giành được hạng ba, tăng thêm ánh sáng vinh quang cho lớp chúng ta!”
“Cậu đừng nói nữa.” Tống Oanh mím môi, vẻ mặt luống cuống, “Vừa rồi tớ xấu hổ muốn chết, mọi người đều nhìn tớ.”
“Sao vậy, đây là đặc quyền của nữ sinh lớp ba chúng ta đó!” Phương Kỳ Dương cây ngay không sợ chết đứng, rất nam tính.
“Lát nữa Điền Gia Gia nhảy cao cũng phô trương kiểu vậy đi.”
“Thôi đi, tớ xin cậu đấy.” Điền Gia Gia vừa nghe vậy đã lập tức từ chối.
“Mọi người đến cổ vũ tớ là được rồi, cậu đừng tới.”
“Ôi ôi ôi…..” Người họ bắt đầu cãi vả. Rốt cuộc Tống Oanh cũng tìm thấy bóng dáng Lâm Tống Tiện bên ngoài đám người, cậu đang đứng bên bãi tập, trước mặt là một người phụ nữ xách túi, hình như hai người đang nói chuyện gì đó.
Khoảng cách quá xa, trên mặt nam sinh không có biểu cảm gì, chỉ hơi cúi đầu, nghịch nghịch điện thoại trong tay.
Tống Oanh vô thức siết chặt chai nước, do dự không biết có nên đi qua không.
Cô nhận ra người phụ nữ mặc chiếc đầm đó chính là người đã gặp ở dưới tòa nhà dạy học, mẹ của Lâm Tống Tiện.
__
**
Hết chương 29
Tháng mười mùa thu, Cẩm Trung chào đón hội thao.
Tin tức vừa được tuyên bố, ủy viên thể dục Phương Kỳ Dương bắt đầu cổ vũ mọi người từ trên xuống dưới, mỗi ngày đều cầm tờ đăng kí kêu gọi các thanh niên khỏe mạnh trong lớp tham gia.
Lớp ba phát triển toàn diện cả đứa trí thể mỹ, những hạng mục bình thường chưa đến nửa ngày đã đăng ký đủ, cuối cùng chỉ còn lại những bộ môn thi đấu khó giải quyết, ví dụ như môn đẩy tạ, chạy dài 5000 mét nam, nhảy sào.
Phương Kỳ Dương khuyên bảo tận tình, nói đủ thứ, cuối cùng cũng điền vào danh sách gần xong, chỉ còn thiếu một người tham gia chạy đường dài, nam sinh trong lớp bị cậu ta quấy rầy xuôi ngược, chẳng biết ăn phải gan hùm gì mà cậu ta lại ném chủ ý này đến Lâm Tống Tiện.
“Anh Tiện, thể lực của anh tốt như vậy mà không chạy đường dài thì đáng tiếc lắm.” Cậu ta ngồi ngược trên ghế, hai tay đặt trước bàn của Lâm Tống Tiện, thân thể nghiêng về trước, bày ra dáng vẻ hôm nay em nhất định phải thuyết phục được anh.
“Không tham gia.” Lâm Tống Tiện lời ít ý nhiều, chỉ nói ra chữ.
“Anh xem năm nào anh cũng không tham gia hạng mục nào, có cái gì vui nữa đâu chứ? Hội thao thì mọi người phải tham gia cùng nhau mới có ý nghĩa, dù sao cũng phải lưu giữ chút kỷ niệm thời học sinh mà.” Mấy ngày rèn luyện qua, tài ăn nói của Phương Kỳ Dương đột nhiên tốt lên, rất có phong độ của Từ Chân ngày thường.
“Cùng cố gắng phấn đấu với các bạn học trong lớp thì thời thanh xuân trôi qua mới trọn vẹn được!”
“À.” Lâm Tống Tiện đáp một tiếng không lạnh không nóng.
Sự nhiệt tình của Phương Kỳ Dương bị đâm thủng trong nháy mắt.
Cậu ta ghét cái dáng vẻ im ru này của Lâm Tống Tiện nhất, có thể khiến người ta tức điên muốn thăng thiên luôn đấy. Phương Kỳ Dương giơ nắm đấm đánh xuống bàn một cái đầy căm hận, sau đó bỏ lại một câu rất mạnh mẽ.
“Không tham gia thì không tham gia, dù sao em gái Tống Oanh cũng đã đồng ý rồi, chẳng thiếu một người như anh!”
Vẻ mặt Lâm Tống Tiện ngây ra, vốn định đóng sách lại thì dừng động tác, ngước mắt nhìn cậu ta, “Cô ấy tham gia cái gì?”
“Chuyện này liên quan gì đến anh.”
“Phương Kỳ Dương?”
“Chạy dài 800m nữ, thi chạy tiếp sức 400m.” Phương Kỳ Dương lập tức sợ hãi khi bị Lâm Tống Tiện gọi như vậy, nói thẳng ra đầu đuôi gốc ngọn, Lâm Tống Tiện nghe xong thì khẽ cau mày.
“Không phải chân cô ấy từng bị trẹo sao? Còn chạy đường dài à.”
“Em gái trẹo chân hả? Sao em không biết.” Cậu ta nghi ngờ, lại nhìn qua dáng vẻ của Lâm Tống Tiện, kịp phản ứng lại, “Được được được, đây là bí mật nhỏ riêng tư giữa hai người.”
Cậu ta đảo mắt, “Anh Tiện, anh không suy nghĩ lại chút sao? Chạy dài nam nữ vừa khéo tổ chức cùng một ngày, đến lúc đó chắc chắn em gái Tống Oanh sẽ chạy đến cổ vũ cho anh đó.”
Lâm Tống Tiện đóng sách lại, ngẩng đầu lên, “Không cân nhắc, phắn đi.”
“….”
Thời gian càng đến gần, không khí hội thao càng trở nên sôi nổi, giáo viên thể dục đã huấn luyện đơn cho những tuyển thủ dự thi hạng mục họ chọn, Lâm Tống Tiện nhìn Tống Oanh chạy từng vòng quanh thao trường, lúc đến vạch đích, giáo viên đọc thời gian đã bấm cho cô, nữ sinh đứng đó chống nạnh, khom người thở hổn hển.
Cậu nhảy xuống khỏi lan can, giật lấy chai nước mà Phương Kỳ Dương cầm trong tay đang chuẩn bị mở nắp, không thèm để tâm tiếng gào thét của cậu ta ở sau lưng, đi về phía bên kia.
Tống Oanh đang nghỉ ngơi, bỗng một chai nước suối ném tới từ phía trước, cô nhanh tay lẹ mắt tiếp lấy, nhìn Lâm Tống Tiện.
“Nghiên cứu y học từng nói, chân từng bị trẹo cho thấy chức năng của dây chằng đã bị tổn thương, sẽ dễ gây ra lần trẹo thứ hai.” Cậu nhìn xuống phần mắt cá chân lộ ra bên ngoài của cô.
“Cá nhân tớ đề nghị cậu rút khỏi hạng mục này.”
“….” Tống Oanh mở nắp uống một ngụm, sau chốc lát không nói gì, cô lau môi.
“Lâm Tống Tiện, cá nhân tớ đề nghị cậu đừng nói gì.”
“?”
“Sẽ ảnh hưởng đến ấn tượng tốt được tạo ra trong lòng người khác nhờ khuôn mặt của cậu.”
“….” Phiên dịch một cách chính xác là quả thật là một anh chàng đẹp trai, đáng tiếc lại nói quá nhiều.
Lâm Tống Tiện get được, sầu muộn gãi đầu, lần đầu tiên nảy sinh cảm giác luống cuống tay chân khi đối mặt với Tống Oanh khéo mồm khéo miệng, phải biết rằng bình thường đại thiếu gia đều sẽ khiến người khác giận đến nỗi không nói thành lời.
Cậu đi theo sau lưng cô, phiền não nhíu mày lại, trên mặt là nét buồn rầu.
Tống Oanh đi xuyên qua sân cỏ, đến khu nghỉ ngơi, Lâm Tống Tiện đi theo phía sau cô giữ một khoảng cách không xa không gần, cũng chẳng nói gì. Tống Oanh thấy kì lạ, nhìn cậu, khuôn mặt nghiêm túc của nam sinh tràn đầy suy nghĩ sâu xa, dường như chìm vào trong suy nghĩ của riêng mình.
“Cậu đi theo tớ làm gì?” Cô dừng bước, quay đầu hỏi. Lâm Tống Tiện bực bội không lên tiếng, nhìn cô hồi lâu rồi đột nhiên mở miệng.
“Tống Oanh, sao cậu lại hung dữ với tớ như vậy.”
“?” Tống Oanh khó hiểu, “Tớ đâu có hung dữ với cậu.”
“Trước kia cậu sẽ không như vậy.” Lâm Tống Tiện nói, dường như còn hơi tủi thân, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn cô, sáng ngời.
Tống Oanh có hơi buồn cười, bày tỏ sự cạn lời trước hành vi báo cáo kẻ xấu của cậu, cô thôi nhếch môi, nhìn cậu chằm chằm, trong lời nói có đôi chút nghiêm túc khó mà nhận ra được.
“Vậy là trước kia tớ đối xử với cậu quá tốt.”
Lâm Tống Tiện vốn chỉ cảm thấy mất mát khi không được nhân nhượng, Tống Oanh vừa nói những lời này ra, mây đen lập tức ùn ùn kéo đến một nơi nào đó trong đáy lòng, tầng tầng lớp lớp che kín cậu, đầu óc trở nên trống rỗng chỉ trong chốc lát.
Cậu không lên tiếng, bỉu môi trực tiếp xoay người, không nói một lời nào mà chỉ đi về phía trước.
Hôm nay không có gió, thời tiết âm u, chẳng biết từ lúc nào mặt trời đã ẩn mình vào trong mây đen.
Dáng vẻ này của Lâm Tống Tiện có hơi đáng sợ, Tống Oanh hoảng hồn, hối hận vì mình đã nói ra câu vừa rồi, cô vội vàng đưa tay nắm lấy cổ tay cậu.
“Tớ nói đùa thôi mà.” Tống Oanh giải thích trong hốt hoảng, Lâm Tống Tiện hất tay cô ra, vẫn cụp mắt như cũ.
Cô lại tiến đến lần nữa, kéo áo cậu, nhỏ giọng nói: “Cậu đừng tức giận nha, sau này tớ sẽ không hung dữ với cậu nữa.”
“Lâm Tống Tiện?”
“A Tiện?” Cô nhớ lại cảnh tượng lúc người đàn ông kia kêu cậu ngày đua xe đó, cuối cùng gọi thử.
“Nhóc Tiện?”
“….” Tai Lâm Tống Tiện chợt đỏ lên, lập tức ngây người, kéo tay Tống Oanh ra.
“Đừng có học theo mấy thứ bậy bạ này.” Tưởng Thiên Dật nguyên quán là người miền nam, bên nhà họ thích dùng chữ nhóc này để gọi đám con cháu, nên anh ta luôn có thói quen gọi cậu như vậy. Mà mọi người đều biết, trong đó ngoại trừ Tưởng Thiên Dật thì không ai dám gọi cậu thế cả.
“Vậy cậu không giận à?” Cô nảy ra một suy nghĩ, ló đầu ra từ sau lưng và nhìn cậu, Lâm Tống Tiện cũng cụp mắt nhìn cô, không chịu thừa nhận.
“Tớ không giận.”
“Vậy là tớ nhìn nhầm rồi.” Tống Oanh cười tít mắt rồi tự bào chữa, cũng không vạch trần cậu, Lâm Tống Tiện “ừ” một tiếng như ngầm thừa nhận, bóng dáng hai người trên sân cỏ dần dần biến mất.
“Cậu đi đâu vậy?”
“Không biết.”
“Thế chúng ta đi mua kem đi, tớ muốn ăn kem ốc quế dây tây.”
“Ồ.”
Nam sinh rẽ ở một khúc cua, đi đến siêu thị, cô gái đi tung tăng bên cạnh cậu, bị nhìn thấy, tiếng khiển trách phát ra từ xa.
“Đi bộ cho đàng hoàng, lát nữa ngã đấy.”
“Haiz.” Một tiếng than thở vang lên.
“?”
“Cậu thật giống như ba tớ.”
“…..”
Phương Kỳ Dương không biết Lâm Tống Tiện có bị chạm dây thần kinh nào không, chẳng hiểu sao lại tìm cậu ta muốn đăng kí tham gia hạng mục trong hội thao.
Cậu ta phải xác nhận nhiều lần, rốt cuộc mới chắc chắn cậu bạn của mình không đùa giỡn với mình.
“Anh Tiện, gần đây anh bị cái gì kích thích à?” Phương Kỳ Dương vừa điền tên cậu vào tờ đăng kí, vừa quan sát cậu và hỏi.
“Đột nhiên muốn tham gia thôi.” Cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, nói trong vô định, nhác thấy Phương Kỳ Dương vẫn định hỏi thăm thì mất kiên nhẫn.
“Ghi tên thôi sao lại lắm lời như vậy, người khác không chê mày phiền sao?”
“…. Không có!” Phương Kỳ Dương bị xem thường, đóng mạnh nắp bút rồi tức giận nói.
“Ngoại trừ anh đấy!”
Lâm Tống Tiện cười giễu cợt, rời mắt đi, nhìn về phía thao trường xa xa ngoài cửa sổ, trên đó có một bóng dáng màu xanh nhạt, chạy nhanh một cách nhẹ nhàng trên đường đua, hệt như một chú chim hải âu tự do giang cánh bay quanh trên mặt biển.
Đó là Tống Oanh.
Sau khi Quốc khánh kết thúc sẽ đến hội thao, nhiệt độ vừa khéo rất thoải mái, vẫn là trời trong vô tận.
Ngày tiến hành nghi thức khai mạc, ngoại trừ phần các lớp xếp đội hình sẽ còn có các tiết mục văn nghệ, nhưng lớp ba không quá hứng thú với hội diễn văn nghệ năm nay, nghe nói hai khối còn lại và lớp mười dự bị có chuẩn bị mấy tiết mục, không ít phụ huynh học sinh đến, mang theo máy chụp ảnh chuẩn bị chụp ảnh lưu giữ kỉ niệm thanh xuân của con cái nhà mình.
Vì dịp hội thao nên trường học không quản lí quá nghiêm khác, nhất là ngày đầu tiên, các hạng mục thi đấu không nhiều, mỗi năm đều sẽ có phụ huynh đến xem, mọi người đều quen cả rồi.
Đã có mấy phụ huynh của lớp Tống Oanh đến, một người trong đó là mẹ của Điền Gia Gia, trong tay bà cầm bình giữ nhiệt rót nước cho cô ấy, Điền Gia Gia nhăn mặt, hơi không thích.
“Lại là cái mùi này nữa, khó ngửi chết đi được.”
“Con thì biết cái gì? Đây là nước cẩu kỷ, táo đỏ và đương quy nấu lên, bổ sung máu, tránh lát nữa con chạy lại xảy ra tình trạng tuột đường huyết rồi ngất đi.” Giọng nói của hai người họ cực kỳ giống nhau, như thể Tống Oanh đang nhìn một bản sao của Điền Gia Gia đứng trước mặt mình vậy, cô cảm thấy buồn cười, đứng tại chỗ khởi động tay chân.
Lát nữa cô phải tham gia nhảy xa, phần lớn các hạng mục thi đấu đều tập trung vào ngày thứ hai, sau khi khai mạc kết thúc, học sinh trong lớp phân tán ra khắp nơi, nơi tập hợp của các lớp chỉ còn lưa thưa mấy người đang ngồi, Tống Oanh vô thức đi tìm kiếm bóng dáng Lâm Tống Tiện trong thao trường.
Nam sinh lớp họ thích đi ra ngoài trường, chắc chắn sẽ không bỏ qua cơ hội như ngày hôm nay, nhưng ngoài dự đoán là những người đó đang bận lên bận xuống, Phương Kỳ Dương đi kiểm tra nhóm các tuyển thủ dự thi, Trương Trạch đang phụ giúp đưa nước, mặc dù Lâm Tống Tiện không làm gì nhưng cũng đứng ở kia, không một mình rời khỏi tập thể.
Tống Oanh nhìn ấy lần, bừng tỉnh hiểu ra.
Phương Kỳ Dương là ủy viên thể dục, rất thích hợp với những việc sắp xếp này kia, để cậu ta tổ chức những hoạt động này thì không thể nào tốt hơn nữa, tận dụng tất cả các điểm mạnh của đám nam sinh kia.
Vì thế Tống Oanh lại khâm phục sự thông minh của Từ Chân lần nữa.
Nhảy xa tổ chức vào buổi sáng, xem như là hạng mục thi đấu đầu tiên,có rất nhiều người vây thành một vòng trước hố cát xem thi thố, Điền Gia Gia và Cao Kỳ cũng ở tròn đó, họ nắm chặt tay cổ vũ cô.
“Nhân của tớ, xông lên nào!”
Tống Oanh cười cười với họ, sau đó xoa xoa bắp chân, giữ sức chờ bắt đầu.
Cô rút thăm thứ tự được vị trí thứ ba đếm ngược, bắt đầu chuẩn bị nhảy thử, sau khi những người đi trước cô nhảy xong, rốt cuộc cũng đến lượt cô.
Âm thanh trong radio vang dội mỗi một góc trên thao trường, âm nhạc sôi động.
Tống Oanh vừa mới đứng trên đường chạy lấy đà thì nghe thấy có tiếng hét vang vọng ở phía trước mặt.
“Em gái Tống Oanh cố gắng lên!!”
Cô nhìn sang, chẳng biết từ lúc nào mà các nam sinh trong lớp đã đến đây, đang đứng ở trước mặt hệt như đến cổ vũ cho cô vậy, trong đó gương mặt vui vẻ hớn của của Phương Kỳ Dương cực kì nổi bật, Lâm Tống Tiện đứng bên cạnh cậu ta dường như không có cảm giác tồn tại vậy.
Cô mỉm cười xem như là chào hỏi, sau đó trọng tài ra hiệu bắt đầu chạy và nhảy, thành tích không tốt không xấu, nhưng đột nhiên đám người đó lại hoan hô reo hò.
“Quá giỏi quá giỏi!”
“Đỉnh đỉnh đỉnh!”
“Không hổ là nữ sinh mạnh mẽ lớp chúng ta.”
Giọng của cả đám nam sinh vừa lớn vừa ồn ào, gào thét không chút e dè, lập tức thu hút ánh mắt của những người xung quanh, kể cả Tống Oanh cũng bị họ quan sát kỹ càng, trên mặt cô lộ ra sự lúng túng, hận không thể hóa thân thành đà điểu chui vào hố cát ngay tại chỗ.
Cuộc thi kết thúc, Tống Oanh cầm bình nước tìm kiếm Lâm Tống Tiện trong đám người, vừa rồi cậu vẫn còn ở đây, mới đó đã biến mất không thấy tăm hơi, Phương Kỳ Dương cười hì hì nói chuyện với cô.
“Em gái Tống Oanh lợi hại thật đó, giành được hạng ba, tăng thêm ánh sáng vinh quang cho lớp chúng ta!”
“Cậu đừng nói nữa.” Tống Oanh mím môi, vẻ mặt luống cuống, “Vừa rồi tớ xấu hổ muốn chết, mọi người đều nhìn tớ.”
“Sao vậy, đây là đặc quyền của nữ sinh lớp ba chúng ta đó!” Phương Kỳ Dương cây ngay không sợ chết đứng, rất nam tính.
“Lát nữa Điền Gia Gia nhảy cao cũng phô trương kiểu vậy đi.”
“Thôi đi, tớ xin cậu đấy.” Điền Gia Gia vừa nghe vậy đã lập tức từ chối.
“Mọi người đến cổ vũ tớ là được rồi, cậu đừng tới.”
“Ôi ôi ôi…..” Người họ bắt đầu cãi vả. Rốt cuộc Tống Oanh cũng tìm thấy bóng dáng Lâm Tống Tiện bên ngoài đám người, cậu đang đứng bên bãi tập, trước mặt là một người phụ nữ xách túi, hình như hai người đang nói chuyện gì đó.
Khoảng cách quá xa, trên mặt nam sinh không có biểu cảm gì, chỉ hơi cúi đầu, nghịch nghịch điện thoại trong tay.
Tống Oanh vô thức siết chặt chai nước, do dự không biết có nên đi qua không.
Cô nhận ra người phụ nữ mặc chiếc đầm đó chính là người đã gặp ở dưới tòa nhà dạy học, mẹ của Lâm Tống Tiện.
__
**
Hết chương 29