Chương 37: Lục Thiếu Phu Nhân Là Kẻ Không Sạch Sẽ
Sau buổi trò chuyện với Phó Phương Hoa, Dương Chí Thành liền cảm thấy đề nghị của cô ta thực sự rát thu hút, nhất là đối với một kẻ tham tiền như hắn. Ngồi sau song sắt, khuôn mặt kệch cỡm của hắn bỗng sáng bừng lạ thường, nụ cười cũng dần xuất hiện trên khóe môi vẫn còn dấu vết bị đấm.
“Lục An Chi, Thẩm Hạo Thần, hai người tưởng như vậy là xong rồi sao? Chưa đâu, tôi sẽ khiến hai người còn thảm hại hơn thế nữa.” Dương Chí Thành lẩm bẩm.
Rời khỏi trại giam, Phó Phương Hoa vui vẻ nói với trợ lý của mình rằng:
“Hủy hết lịch trình chụp ảnh của tôi vào ngày mai đi, à không… hủy tất cả lịch trình làm việc của tôi luôn, tôi sẽ không làm người mẫu nữa.”
Trợ lý của Phó Phương Hoa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta chớp chớp hai con mắt, miệng thì há hốc:
“Tiểu thư… tại sao cô lại đột ngột từ bỏ nghề người mẫu vậy?”
Phó Phương Hoa đeo kính râm lên, cô ấy ngồi trong xe ô tô rồi ngước nhìn trợ lý:
“Vì tôi không thích nữa, bây giờ tôi lại muốn tiếp quản công ty của ba tôi rồi.”
Phó gia chỉ có duy nhất một đứa con gái nhưng từ nhỏ Phó Phương Hoa đã không thích kinh doanh. Cô ấy bị ép buộc học trường kinh tế, cho đến khi ra trường cô ấy cũng bị ba ép đến làm cho công ty của gia đình nhưng cô ấy đã một mực từ chối. Phó Phương Hoa nhất quyết ra nước ngoài học về thời trang sau đó trở thành người mẫu nổi tiếng, không chỉ làm người mẫu cô ấy còn tham gia đóng phim nên chẳng mấy chốc đã trở thành người có tầm ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Vậy mà bây giờ, một người đã từng chẳng hứng thú về chuyện kinh doanh lại từ bỏ nghề người mẫu. Nhìn Phó Phương Hoa cười tươi như vậy chắc hẳn đã có sẵn dự định ở trong đầu rồi.
“Mau lái xe đến công ty của ba tôi đi, tôi muốn nói chuyện này với ba.”
“Vâng.”
…
Vài ngày sau.
Biệt thự Thẩm gia.
Tối hôm đó Thẩm Hạo Thần vừa đi làm về thì Thẩm Tố Nhi đã gấp gáp chạy đến nói với em trai.
“Hạo Thần, cả ngày nay An Chi chẳng chịu ăn gì cả, em ấy cứ mãi nhốt mình trong phòng ngay cả khi chị gọi cũng không chịu mở cửa.”
Thẩm Hạo Thần sau khi nghe tin đó mặt mày chợt xanh lại, anh vội vã chạy lên tầng nhanh nhất có thể. Thẩm Tố Nhi cũng định lên xem thử tình hình nhưng ai ngờ lại chạm mặt Nghiêm Tống. Hai người họ vô tình chạm mắt nhau, Nghiêm Tống vẫn như mọi khi, rụt rè chào hỏi Tố Nhi nhưng còn Tố Nhi đã thay đổi, khi nhìn thấy Nghiêm Tống cô ấy bỗng đứng yên một cách bất thường.
“Tiểu thư, nghe nói… cô mới về nước.”
Thẩm Tố Nhi đứng lạnh lùng nhìn Nghiêm Tống, cô ấy vốn định không trả lời nhưng đó lại chẳng phải tính cách thực của cô ấy.
“Ừm.”
Một cái “ừm” nhẹ nhàng lướt qua tai của Nghiêm Tống khiến cậu ấy vô cùng ngạc nhiên vì hình như Thẩm Tố Nhi của ngày trước đã thay đổi rất nhiều rồi. Nghiêm Tống muốn định nói thêm gì đó nhưng Tố Nhi lại vội vàng rời đi, chạy về phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại, để mặc Nghiêm Tống đứng bơ vơ ở phòng khách.
Thẩm Tố Nhi nằm dài trên giường, cô ấy đang dần cảm thấy bất lực, ngay cả cảm xúc trước kia cũng không còn.
“Tại sao… mình lại cảm thấy đau lòng thế này?”
Trong khi đó ở phòng ngủ của An Chi.
Thẩm Hạo Thần đã ra sức gọi cửa, gõ cửa một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thấy An Chi trả lời. Hết cách anh bèn nói với giúp việc:
“Cô mau đi lấy chìa khóa dự phòng của căn phòng này cho tôi đi.”
“Vâng thưa thiếu gia.”
An Chi vừa trải qua một chuyện tồi tệ nên không tránh khỏi việc tâm lý vẫn còn hoảng loạn nhưng đến mức không ăn uống, nhốt mình trong phòng như này thì cô thực sự khiến Hạo Thần lo lắng.
“Thiếu gia, chìa khóa đây ạ.” Người giúp việc lóc cóc cầm chùm chìa khóa chạy đến.
Thẩm Hạo Thần nhận lấy chìa khóa và không quên dặn dò:
“Phiền cô nấu giúp tôi bát cháo, khi nào xong hãy đem lên đây.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Sau khi người hầu rời đi, Thẩm Hạo Thần liền mở cửa phòng của An Chi và bước vào. Ngay lập tức, trước mắt anh bị bao phủ một màu đen tối, Lục An Chi không bật đèn mà cô lại tự trói buộc bản thân mình trong sự tăm tối ấy.
“An Chi?”
Lục An Chi đang ngồi thẫn thờ trên giường liếc mắt nhìn ra chỗ phát ra ánh sáng, cô nói với Thẩm Hạo Thần:
“Đừng bật đèn, tôi không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng lúc này của tôi.”
Thẩm Hạo Thần không chịu nghe lời An Chi, anh với tay bật đèn sáng bừng căn phòng. Lục An Chi thấy thế liền chui vào trong chăn, nằm yên bất động trên giường.
“Bộ dạng của em thì sao? Có gì em phải tự trốn trong bóng tối như vậy? Lại còn không chịu ăn uống, em nhịn ăn chính là đang tự làm khổ bản thân mình đấy biết không?”
Hạo Thần đi đến trách mắng An Chi, dù có hơi to tiếng nhưng cũng xuất phát từ sự yêu thương, quan tâm cô thật lòng. Anh rất muốn quở trách cô thêm nhưng anh không thể làm điều đó, ngay lập tức giọng điệu to lớn kia đã nhanh chóng dịu xuống, anh ngồi bên giường cô khẽ nói:
“An Chi, tôi biết em đang cảm thấy khó chịu nhưng không thể vì thế mà tự làm khổ bản thân mình. Chuyện đã qua em hãy mạnh mẽ vượt qua nó, nếu có thể hãy coi nó chưa từng xảy ra thì càng tốt.”
Lục An Chi bất ngờ vùng dậy, cô hất chăn ra khỏi cơ thể, chẳng biết từ lúc nào hai mắt cô đã giàn giụa đầy nước mắt. Cô ấm ức nhìn vào mắt anh và nói:
“Sao có thể coi nó chưa từng xảy ra được? Tôi suýt nữa thì bị cưỡng bức, là cưỡng bức đó! Dù sao thì tôi cũng đã trở thành một người phụ nữ không hề sạch sẽ rồi, sao có thể coi như mình chưa từng…”
“Ai nói là em không hề sạch sẽ?”
Thẩm Hạo Thần đột ngột ngắt lời An Chi, giọng điệu của anh lớn đến mức khiến An Chi giật bắn mình. Cô im lặng nhìn anh, nhìn ánh mắt hiện rõ sự tức giận như ngọn lửa cháy bừng trong con ngươi anh mà cảm thấy kinh ngạc.
“Lục An Chi, em phải nhớ cho kĩ là tên khốn Dương Chí Thành đó chưa hề làm gì em cả.”
“Chuyện gì đã xảy ra hôm đó, làm sao anh có thể biết rõ được chứ.”
Thẩm Hạo Thần cuống cuồng ôm lấy hai vai An Chi, anh đang mất bình tĩnh và anh muốn làm gì đó để cho An Chi hiểu.
“Tôi chỉ đang nói sự thật, sao em cứ phải tự làm khó bản thân mình, để bản thân em phải chịu đựng những cái điều không đúng ấy?”
Lục An Chi cảm nhận được điều mà Hạo Thần đang muốn hướng tới nhưng cô cảm thấy cô xứng đáng chút nào. Chuyện cô suýt bị cưỡng bức bởi Dương Chí Thành không phải chuyện chỉ có mình cô biết, vậy nên cô thực sự để tâm đến nó.
“Anh không cần phải làm vậy đâu Thẩm Hạo Thần. Hay là… chúng ta ly hôn đi?”
Thẩm Hạo Thần ngơ ngác không hiểu, anh vô thức hỏi lại:
“Em nói cái gì?”
“Lục thiếu phu nhân là kẻ không sạch sẽ, kẻ suýt bị cưỡng bức bởi một tên khốn nạn, anh thực sự sẽ chấp nhận những lời nói đó chĩa về phía mình sao? Còn bà nội nữa, bà sẽ không chịu nổi áp lực này đâu vậy cho nên… chúng ta hãy ly hôn đi, đến lúc đó Thẩm Gia sẽ không phải chịu tai tiếng vì tôi nữa.”
Thẩm Hạo Thần bực mình, anh siết chặt vai An Chi sau đó lập tức khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn bất ngờ ấy khiến An Chi ngạc nhiên, nó giống như hình phạt anh dành cho cô vì đã nói ra những điều vớ vẩn vậy.
“Người làm chồng như tôi không chê em thì người khác lấy quyền gì mà chê em? Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra, kể cả khi nó có xảy ra đi nữa thì tôi cũng không để em phải chịu áp lực một mình.”
“Lục An Chi, Thẩm Hạo Thần, hai người tưởng như vậy là xong rồi sao? Chưa đâu, tôi sẽ khiến hai người còn thảm hại hơn thế nữa.” Dương Chí Thành lẩm bẩm.
Rời khỏi trại giam, Phó Phương Hoa vui vẻ nói với trợ lý của mình rằng:
“Hủy hết lịch trình chụp ảnh của tôi vào ngày mai đi, à không… hủy tất cả lịch trình làm việc của tôi luôn, tôi sẽ không làm người mẫu nữa.”
Trợ lý của Phó Phương Hoa ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh ta chớp chớp hai con mắt, miệng thì há hốc:
“Tiểu thư… tại sao cô lại đột ngột từ bỏ nghề người mẫu vậy?”
Phó Phương Hoa đeo kính râm lên, cô ấy ngồi trong xe ô tô rồi ngước nhìn trợ lý:
“Vì tôi không thích nữa, bây giờ tôi lại muốn tiếp quản công ty của ba tôi rồi.”
Phó gia chỉ có duy nhất một đứa con gái nhưng từ nhỏ Phó Phương Hoa đã không thích kinh doanh. Cô ấy bị ép buộc học trường kinh tế, cho đến khi ra trường cô ấy cũng bị ba ép đến làm cho công ty của gia đình nhưng cô ấy đã một mực từ chối. Phó Phương Hoa nhất quyết ra nước ngoài học về thời trang sau đó trở thành người mẫu nổi tiếng, không chỉ làm người mẫu cô ấy còn tham gia đóng phim nên chẳng mấy chốc đã trở thành người có tầm ảnh hưởng trên mạng xã hội.
Vậy mà bây giờ, một người đã từng chẳng hứng thú về chuyện kinh doanh lại từ bỏ nghề người mẫu. Nhìn Phó Phương Hoa cười tươi như vậy chắc hẳn đã có sẵn dự định ở trong đầu rồi.
“Mau lái xe đến công ty của ba tôi đi, tôi muốn nói chuyện này với ba.”
“Vâng.”
…
Vài ngày sau.
Biệt thự Thẩm gia.
Tối hôm đó Thẩm Hạo Thần vừa đi làm về thì Thẩm Tố Nhi đã gấp gáp chạy đến nói với em trai.
“Hạo Thần, cả ngày nay An Chi chẳng chịu ăn gì cả, em ấy cứ mãi nhốt mình trong phòng ngay cả khi chị gọi cũng không chịu mở cửa.”
Thẩm Hạo Thần sau khi nghe tin đó mặt mày chợt xanh lại, anh vội vã chạy lên tầng nhanh nhất có thể. Thẩm Tố Nhi cũng định lên xem thử tình hình nhưng ai ngờ lại chạm mặt Nghiêm Tống. Hai người họ vô tình chạm mắt nhau, Nghiêm Tống vẫn như mọi khi, rụt rè chào hỏi Tố Nhi nhưng còn Tố Nhi đã thay đổi, khi nhìn thấy Nghiêm Tống cô ấy bỗng đứng yên một cách bất thường.
“Tiểu thư, nghe nói… cô mới về nước.”
Thẩm Tố Nhi đứng lạnh lùng nhìn Nghiêm Tống, cô ấy vốn định không trả lời nhưng đó lại chẳng phải tính cách thực của cô ấy.
“Ừm.”
Một cái “ừm” nhẹ nhàng lướt qua tai của Nghiêm Tống khiến cậu ấy vô cùng ngạc nhiên vì hình như Thẩm Tố Nhi của ngày trước đã thay đổi rất nhiều rồi. Nghiêm Tống muốn định nói thêm gì đó nhưng Tố Nhi lại vội vàng rời đi, chạy về phòng ngủ của mình rồi đóng cửa lại, để mặc Nghiêm Tống đứng bơ vơ ở phòng khách.
Thẩm Tố Nhi nằm dài trên giường, cô ấy đang dần cảm thấy bất lực, ngay cả cảm xúc trước kia cũng không còn.
“Tại sao… mình lại cảm thấy đau lòng thế này?”
Trong khi đó ở phòng ngủ của An Chi.
Thẩm Hạo Thần đã ra sức gọi cửa, gõ cửa một lúc lâu rồi nhưng vẫn không thấy An Chi trả lời. Hết cách anh bèn nói với giúp việc:
“Cô mau đi lấy chìa khóa dự phòng của căn phòng này cho tôi đi.”
“Vâng thưa thiếu gia.”
An Chi vừa trải qua một chuyện tồi tệ nên không tránh khỏi việc tâm lý vẫn còn hoảng loạn nhưng đến mức không ăn uống, nhốt mình trong phòng như này thì cô thực sự khiến Hạo Thần lo lắng.
“Thiếu gia, chìa khóa đây ạ.” Người giúp việc lóc cóc cầm chùm chìa khóa chạy đến.
Thẩm Hạo Thần nhận lấy chìa khóa và không quên dặn dò:
“Phiền cô nấu giúp tôi bát cháo, khi nào xong hãy đem lên đây.”
“Vâng, tôi biết rồi ạ.”
Sau khi người hầu rời đi, Thẩm Hạo Thần liền mở cửa phòng của An Chi và bước vào. Ngay lập tức, trước mắt anh bị bao phủ một màu đen tối, Lục An Chi không bật đèn mà cô lại tự trói buộc bản thân mình trong sự tăm tối ấy.
“An Chi?”
Lục An Chi đang ngồi thẫn thờ trên giường liếc mắt nhìn ra chỗ phát ra ánh sáng, cô nói với Thẩm Hạo Thần:
“Đừng bật đèn, tôi không muốn để anh nhìn thấy bộ dạng lúc này của tôi.”
Thẩm Hạo Thần không chịu nghe lời An Chi, anh với tay bật đèn sáng bừng căn phòng. Lục An Chi thấy thế liền chui vào trong chăn, nằm yên bất động trên giường.
“Bộ dạng của em thì sao? Có gì em phải tự trốn trong bóng tối như vậy? Lại còn không chịu ăn uống, em nhịn ăn chính là đang tự làm khổ bản thân mình đấy biết không?”
Hạo Thần đi đến trách mắng An Chi, dù có hơi to tiếng nhưng cũng xuất phát từ sự yêu thương, quan tâm cô thật lòng. Anh rất muốn quở trách cô thêm nhưng anh không thể làm điều đó, ngay lập tức giọng điệu to lớn kia đã nhanh chóng dịu xuống, anh ngồi bên giường cô khẽ nói:
“An Chi, tôi biết em đang cảm thấy khó chịu nhưng không thể vì thế mà tự làm khổ bản thân mình. Chuyện đã qua em hãy mạnh mẽ vượt qua nó, nếu có thể hãy coi nó chưa từng xảy ra thì càng tốt.”
Lục An Chi bất ngờ vùng dậy, cô hất chăn ra khỏi cơ thể, chẳng biết từ lúc nào hai mắt cô đã giàn giụa đầy nước mắt. Cô ấm ức nhìn vào mắt anh và nói:
“Sao có thể coi nó chưa từng xảy ra được? Tôi suýt nữa thì bị cưỡng bức, là cưỡng bức đó! Dù sao thì tôi cũng đã trở thành một người phụ nữ không hề sạch sẽ rồi, sao có thể coi như mình chưa từng…”
“Ai nói là em không hề sạch sẽ?”
Thẩm Hạo Thần đột ngột ngắt lời An Chi, giọng điệu của anh lớn đến mức khiến An Chi giật bắn mình. Cô im lặng nhìn anh, nhìn ánh mắt hiện rõ sự tức giận như ngọn lửa cháy bừng trong con ngươi anh mà cảm thấy kinh ngạc.
“Lục An Chi, em phải nhớ cho kĩ là tên khốn Dương Chí Thành đó chưa hề làm gì em cả.”
“Chuyện gì đã xảy ra hôm đó, làm sao anh có thể biết rõ được chứ.”
Thẩm Hạo Thần cuống cuồng ôm lấy hai vai An Chi, anh đang mất bình tĩnh và anh muốn làm gì đó để cho An Chi hiểu.
“Tôi chỉ đang nói sự thật, sao em cứ phải tự làm khó bản thân mình, để bản thân em phải chịu đựng những cái điều không đúng ấy?”
Lục An Chi cảm nhận được điều mà Hạo Thần đang muốn hướng tới nhưng cô cảm thấy cô xứng đáng chút nào. Chuyện cô suýt bị cưỡng bức bởi Dương Chí Thành không phải chuyện chỉ có mình cô biết, vậy nên cô thực sự để tâm đến nó.
“Anh không cần phải làm vậy đâu Thẩm Hạo Thần. Hay là… chúng ta ly hôn đi?”
Thẩm Hạo Thần ngơ ngác không hiểu, anh vô thức hỏi lại:
“Em nói cái gì?”
“Lục thiếu phu nhân là kẻ không sạch sẽ, kẻ suýt bị cưỡng bức bởi một tên khốn nạn, anh thực sự sẽ chấp nhận những lời nói đó chĩa về phía mình sao? Còn bà nội nữa, bà sẽ không chịu nổi áp lực này đâu vậy cho nên… chúng ta hãy ly hôn đi, đến lúc đó Thẩm Gia sẽ không phải chịu tai tiếng vì tôi nữa.”
Thẩm Hạo Thần bực mình, anh siết chặt vai An Chi sau đó lập tức khóa chặt môi cô bằng một nụ hôn thật sâu. Nụ hôn bất ngờ ấy khiến An Chi ngạc nhiên, nó giống như hình phạt anh dành cho cô vì đã nói ra những điều vớ vẩn vậy.
“Người làm chồng như tôi không chê em thì người khác lấy quyền gì mà chê em? Tôi sẽ không cho phép điều đó xảy ra, kể cả khi nó có xảy ra đi nữa thì tôi cũng không để em phải chịu áp lực một mình.”