Chương 35: Xin Lỗi Vì Đã Đến Muộn
Lục An Chi vừa khóc vừa liên tục lắc đầu, cô muốn chạy khỏi đây, chạy trốn khỏi sự biến thái của Dương Chí Thành. Thế nhưng cái suy nghĩ muốn chạy thoát đó của cô chẳng mấy chốc đã tan biến khi An Chi bị Dương Chí Thành đè xuống mặt đất, hắn vạch áo cô sang hai bên sau đó mỉm cười nhìn cơ thể đang run rẩy dưới thân mình.
“Thả ra, buông tôi ra ngay đồ khốn kiếp!”
An Chi phẫn nộ mắng chửi Dương Chí Thành mặc dù cô biết với tình hình này nếu chọc giận hắn thì cô sẽ gặp xui xẻo. Nhưng cô không tài nào chịu đựng được, cô không muốn bị Dương Chí Thành vấy bẩn, càng không muốn phải bỏ mạng ở đây.
“Xem cô hung dữ chưa kìa, đến sức lực vùng vẫy còn không có vậy mà vẫn cố lớn tiếng chửi tôi, tôi phải phạt cô thật nặng mới được.”
Dương Chí Thành vội vã cởi áo của mình ra, hắn ta bây giờ chẳng khác gì một tên bệnh hoạn. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên làn da trắng mịn của An Chi, từ bắp tay lên vai sau đó luồn ngón tay vào dây áo và dự định sẽ kéo nó ra.
“Không được!”
An Chi bất lực hét lên, cô liên tục lắc đầu trong sự tuyệt vọng bởi hai tay cô đều bị trói không thể cựa quậy phản kháng hay làm bất cứ điều gì khác.
“Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi. Nếu anh muốn tiền, tôi sẽ cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được nhưng xin anh… đừng làm thế với tôi.”
Dương Chí Thành đột nhiên dừng tay lại, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ sau đó bật cười:
“Hahahaha, xem cái thái độ cô lúc cầu xin tôi kìa, thật thảm hại làm sao. Lục An Chi, cô thì lấy đâu ra tiền để đưa cho tôi nếu không có ông chồng giàu có của mình chứ? Cô cũng thấy rồi đấy, Thẩm Hạo Thần vì tiếc hai trăm triệu nên sẵn sàng bỏ rơi vợ mình, loại người như hắn chính là kiểu không coi ai quan trọng bằng tiền của hắn.”
Dù Dương Chí Thành có nói thế nào thì An Chi cũng không tin Thẩm Hạo Thần sẽ bỏ mặc cô. Cô là người hiểu anh nhất nhưng lòng tin của cô lúc này đang dần dần mất đi sự vững vàng ban đầu. An Chi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, vẫn không có ai tới, không có chút động tĩnh nào cả. Nước mắt An Chi lã chã chảy dài xuống, cô vừa bất lực không biết phải làm gì vừa cảm thấy sợ hãi và kinh tởm.
“Lục An Chi, bây giờ tôi sẽ cởi trói cho cô nhưng cô đừng hòng nghĩ đến việc có thể chạy thoát khỏi tôi.”
Dương Chí Thành cởi trói cho An Chi không phải vì hắn muốn cho cô cơ hội chạy thoát mà lý do hắn làm vậy rất đơn giản, đó là để việc đồi bại của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn. Sau khi được cởi trói, Lục An Chi căm phẫn giơ tay lên túm lấy tóc của Dương Chí Thành kéo thật mạnh. Dù cô đang rất mệt nhưng khi đứng trước nguy hiểm thì cô không cho phép bản thân mình yếu đuối.
“Aa, con ranh chết tiệt!”
Bốp!
Dương Chí Thành giận dữ vung tay tát thẳng vào mặt An Chi, cú tát đó khiến cô choáng váng đến mức như muốn ngất đi vậy.
Bốp!
Chưa kịp định thần, Dương Chí Thành lại tát thêm cái nữa vào bên má còn lại của An Chi. Khóe miệng cô bắt đầu chảy máu, hai má bị tát sưng lên và đỏ ửng lại.
“Còn dám cả gan giật tóc thằng này sao?”
Cơn thịnh nộ trong người Dương Chí Thành bỗng bừng lên, hắn đứng dậy rời khỏi người cô sau đó liên tục giơ chân đạp vào cơ thể nhỏ bé của cô một cách không thương tiếc. Hắn trút tất cả giận dữ lên người cô, từng cú đá của hắn cứ giáng mạnh vào cơ thể run rẩy dưới đất đến mức khiến An Chi không chịu đựng được mà ngất xỉu.
“Hừ… mới thế mà đã ngất rồi, đúng là mất vui. Nhưng không sao, cô ngất như vậy thì tôi lại càng dễ làm hơn.”
Sau khi đánh An Chi xong, Dương Chí Thành lại tiếp tục cúi người xuống hôn lên cổ An Chi. Hắn mỉm cười sung sướng vị được toại nguyện, trong lúc đó An Chi từ từ mở mắt tỉnh dậy, cô ý thức được bản thân đang rơi vào tình thế gì nhưng lại không còn sức để chống trả.
Rầm!
Đang chuẩn bị cởi quần ra đột nhiên có một âm thanh lớn khiến Dương Chí Thành giật bắn mình. Hắn mở to mắt nhìn về phía cánh cửa, từ ánh sáng chói lóa bên ngoài thấp thoáng hai dáng vẻ của hai người đàn ông. Trong lúc chưa kịp nhận ra đó là ai thì một trong hai người đó đã lao đến đấm thẳng vào mặt của Dương Chí Thành.
Bốp!
“Á…”
Dương Chí Thành ngã dúi dụi xuống mặt đất, hắn đưa tay lau máu trên miệng rồi quay đầu lại. Ánh mắt chỉ vừa kịp nhận ra người đánh mình là ai thì gương mặt của hắn lại phải đau đớn nhận thêm một cú đấm nữa.
“Thằng chết tiệt, ai cho phép mày dám động tới An Chi? Lại còn muốn lấy tiền của tao sao? Sao mày dám cả gan làm chuyện điên rồ đó?”
Người đang điên cuồng đấm liên tiếp vào mặt Dương Chí Thành chính là Thẩm Hạo Thần. Bộ dạng lúc nổi điên của anh trông thật đáng sợ, anh đấm liên tục vào gương mặt của Dương Chí Thành đến mức mu bàn tay toàn là máu nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Trong khi đó Cố Hiên lại lo cho An Chi hơn, anh ta vội vàng cởi áo khoác che cho cô sau đó đỡ cô ngồi dậy. Lúc này An Chi vẫn chưa hề hay biết đến sự xuất hiện của hai người đàn ông, cô đã bất tỉnh vì quá sợ hãi, nhìn những vết thương trên người An Chi và bộ dạng thê thảm này càng khiến Cố Hiên đau lòng hơn.
“An Chi, em có nghe anh nói gì không? An Chi, xin em hãy tỉnh lại đi, An Chi!”
Cố Hiên liên tục lay người lẫn gọi tên nhưng An Chi vẫn chẳng có chút động tĩnh. Anh ấy run run ôm cô vào lòng, liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Thần đang trút giận lên người Dương Chí Thành mà cực kỳ bức xúc. Dương Chí Thành bị đánh đến mức không còn nhận dạng được nữa, hắn đã ngất từ đời nào rồi nhưng vẫn bị Thẩm Hạo Thần đấm te tua, đến mức máu chảy đầy cả tay mà anh vẫn không ngưng lại, cứ như thế này có khi Dương Chí Thành sẽ bị đấm chết mất.
“Thẩm Hạo Thần, vậy là đủ rồi, anh còn đấm nữa là hắn ta sẽ chết đấy.”
Cố Hiên lớn tiếng ngăn cản Thẩm Hạo Thần vì không muốn anh trở thành kẻ giết người chỉ vì một kẻ xấu xa như Dương Chí Thành. Thẩm Hạo Thần dừng nắm đấm giữa không trung, anh căm phẫn nhìn Dương Chí Thành đã ngất xỉu rồi từ từ lấy lại bình tĩnh.
“Cảnh sát sắp đến rồi, hãy giao phần còn lại cho họ. Còn anh mau đến đây với An Chi đi, cô ấy… cần anh.”
Thẩm Hạo Thần lúc này mới sực quay mặt sang, anh vứt Dương Chí Thành sang một bên rồi chạy như điên đến bên An Chi. Anh ôm lấy An Chi từ tay Cố Hiên, mặc kệ bàn tay của mình đang dính đầy máu, anh vội vã gọi tên cô, đau đớn mà dằn vặt:
“An Chi, xin lỗi em vì đã đến muộn. Tỉnh lại đi An Chi, xin em đấy, anh cầu xin em đấy.”
Cố Hiên ngồi một bên chứng kiến cảnh Thẩm Hạo Thần khóc vì An Chi mới nhận ra một điều rằng từ trước tới nay anh ta chưa từng có một cơ hội nào cả. Thẩm Hạo Thần đối với An Chi vẫn là thật lòng, qua ngày hôm nay Cố Hiên đã nhận ra điều đó, rằng người trong lòng An Chi và tình yêu thực sự của cô là Thẩm Hạo Thần chứ không phải ai khác.
Lúc sau, An Chi từ từ tỉnh dậy. Cô lơ mơ mở mắt ra, cô vốn tưởng mình sẽ chết nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hạo Thần sức sống trong cô lại bừng dậy. Như vừa thoát ra khỏi địa ngục, An Chi vô thức ôm chầm lấy Thẩm Hạo Thần và òa khóc:
“Thẩm Hạo Thần, tôi sợ lắm, tôi đã rất sợ… tôi cứ nghĩ anh sẽ không tới…”
Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi An Chi, anh cũng đang tự trách mình vì đã không thể đến sớm hơn cứu cô, khiến cô phải rơi vào tình cảnh đáng thương như thế này.
“Xin lỗi em, nhưng giờ không sao nữa rồi, tất cả đã ổn rồi.”
Ngày hôm đó Dương Chí Thành đã bị bắt, hắn sẽ phải trả giá cho việc mình làm ở trong tù. Còn An Chi, cô được đưa đến bệnh viện để điều trị, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều bị tổn thương một cách trầm trọng.
Đến tối.
Sau khi xong việc ở công ty, Thẩm Hạo Thần định sẽ đến bệnh viện thăm An Chi nhưng lại vô tình chạm mặt Phó Phương Hoa ở sảnh.
“Hạo Thần, mấy ngày nay sao anh không nghe máy của em, dù có bận thì cũng phải trả lời tin nhắn em nữa chứ?”
Thẩm Hạo Thần thở dài:
“Xin lỗi nhưng tôi đang vội.”
Phó Phương Hoa phụng phịu giận dỗi vì Hạo Thần chưa từng thờ ơ với cô ta như vậy, nhưng từ khi cưới Lục An Chi thì thái độ của anh cũng thay đổi.
“Thẩm Hạo Thần, sao anh lại dở cái thái độ đó với em? Em lo cho anh nên mới đến đây, vậy mà anh lại trả lời một cách qua loa thế sao?”
“Thế cô còn muốn tôi làm gì? Dỗ dành cô sao? Chúng ta có là cái gì đâu chứ?”
Phó Phương Hoa kinh ngạc nhìn Thẩm Hạo Thần, cô ta không ngờ anh lại thay đổi nhiều như vậy.
“Tại sao anh lại như thế? Vì Lục An Chi sao? Rõ ràng anh không yêu cô ta cơ mà.”
Thẩm Hạo Thần trừng mắt nhìn Phương Hoa, tâm trạng anh đang không được tốt nên không tránh khỏi việc bị mất kiểm soát từ hành động đến lời nói.
“Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi nói tôi không yêu An Chi? Tôi nói là tôi đang rất bận vì vậy… đừng làm mất thời gian của tôi.”
“Thả ra, buông tôi ra ngay đồ khốn kiếp!”
An Chi phẫn nộ mắng chửi Dương Chí Thành mặc dù cô biết với tình hình này nếu chọc giận hắn thì cô sẽ gặp xui xẻo. Nhưng cô không tài nào chịu đựng được, cô không muốn bị Dương Chí Thành vấy bẩn, càng không muốn phải bỏ mạng ở đây.
“Xem cô hung dữ chưa kìa, đến sức lực vùng vẫy còn không có vậy mà vẫn cố lớn tiếng chửi tôi, tôi phải phạt cô thật nặng mới được.”
Dương Chí Thành vội vã cởi áo của mình ra, hắn ta bây giờ chẳng khác gì một tên bệnh hoạn. Hắn đưa tay chạm nhẹ lên làn da trắng mịn của An Chi, từ bắp tay lên vai sau đó luồn ngón tay vào dây áo và dự định sẽ kéo nó ra.
“Không được!”
An Chi bất lực hét lên, cô liên tục lắc đầu trong sự tuyệt vọng bởi hai tay cô đều bị trói không thể cựa quậy phản kháng hay làm bất cứ điều gì khác.
“Tôi cầu xin anh hãy tha cho tôi. Nếu anh muốn tiền, tôi sẽ cho anh tiền, anh muốn bao nhiêu cũng được nhưng xin anh… đừng làm thế với tôi.”
Dương Chí Thành đột nhiên dừng tay lại, hắn nhìn cô bằng ánh mắt đầy khinh bỉ sau đó bật cười:
“Hahahaha, xem cái thái độ cô lúc cầu xin tôi kìa, thật thảm hại làm sao. Lục An Chi, cô thì lấy đâu ra tiền để đưa cho tôi nếu không có ông chồng giàu có của mình chứ? Cô cũng thấy rồi đấy, Thẩm Hạo Thần vì tiếc hai trăm triệu nên sẵn sàng bỏ rơi vợ mình, loại người như hắn chính là kiểu không coi ai quan trọng bằng tiền của hắn.”
Dù Dương Chí Thành có nói thế nào thì An Chi cũng không tin Thẩm Hạo Thần sẽ bỏ mặc cô. Cô là người hiểu anh nhất nhưng lòng tin của cô lúc này đang dần dần mất đi sự vững vàng ban đầu. An Chi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, vẫn không có ai tới, không có chút động tĩnh nào cả. Nước mắt An Chi lã chã chảy dài xuống, cô vừa bất lực không biết phải làm gì vừa cảm thấy sợ hãi và kinh tởm.
“Lục An Chi, bây giờ tôi sẽ cởi trói cho cô nhưng cô đừng hòng nghĩ đến việc có thể chạy thoát khỏi tôi.”
Dương Chí Thành cởi trói cho An Chi không phải vì hắn muốn cho cô cơ hội chạy thoát mà lý do hắn làm vậy rất đơn giản, đó là để việc đồi bại của hắn sẽ trở nên dễ dàng hơn. Sau khi được cởi trói, Lục An Chi căm phẫn giơ tay lên túm lấy tóc của Dương Chí Thành kéo thật mạnh. Dù cô đang rất mệt nhưng khi đứng trước nguy hiểm thì cô không cho phép bản thân mình yếu đuối.
“Aa, con ranh chết tiệt!”
Bốp!
Dương Chí Thành giận dữ vung tay tát thẳng vào mặt An Chi, cú tát đó khiến cô choáng váng đến mức như muốn ngất đi vậy.
Bốp!
Chưa kịp định thần, Dương Chí Thành lại tát thêm cái nữa vào bên má còn lại của An Chi. Khóe miệng cô bắt đầu chảy máu, hai má bị tát sưng lên và đỏ ửng lại.
“Còn dám cả gan giật tóc thằng này sao?”
Cơn thịnh nộ trong người Dương Chí Thành bỗng bừng lên, hắn đứng dậy rời khỏi người cô sau đó liên tục giơ chân đạp vào cơ thể nhỏ bé của cô một cách không thương tiếc. Hắn trút tất cả giận dữ lên người cô, từng cú đá của hắn cứ giáng mạnh vào cơ thể run rẩy dưới đất đến mức khiến An Chi không chịu đựng được mà ngất xỉu.
“Hừ… mới thế mà đã ngất rồi, đúng là mất vui. Nhưng không sao, cô ngất như vậy thì tôi lại càng dễ làm hơn.”
Sau khi đánh An Chi xong, Dương Chí Thành lại tiếp tục cúi người xuống hôn lên cổ An Chi. Hắn mỉm cười sung sướng vị được toại nguyện, trong lúc đó An Chi từ từ mở mắt tỉnh dậy, cô ý thức được bản thân đang rơi vào tình thế gì nhưng lại không còn sức để chống trả.
Rầm!
Đang chuẩn bị cởi quần ra đột nhiên có một âm thanh lớn khiến Dương Chí Thành giật bắn mình. Hắn mở to mắt nhìn về phía cánh cửa, từ ánh sáng chói lóa bên ngoài thấp thoáng hai dáng vẻ của hai người đàn ông. Trong lúc chưa kịp nhận ra đó là ai thì một trong hai người đó đã lao đến đấm thẳng vào mặt của Dương Chí Thành.
Bốp!
“Á…”
Dương Chí Thành ngã dúi dụi xuống mặt đất, hắn đưa tay lau máu trên miệng rồi quay đầu lại. Ánh mắt chỉ vừa kịp nhận ra người đánh mình là ai thì gương mặt của hắn lại phải đau đớn nhận thêm một cú đấm nữa.
“Thằng chết tiệt, ai cho phép mày dám động tới An Chi? Lại còn muốn lấy tiền của tao sao? Sao mày dám cả gan làm chuyện điên rồ đó?”
Người đang điên cuồng đấm liên tiếp vào mặt Dương Chí Thành chính là Thẩm Hạo Thần. Bộ dạng lúc nổi điên của anh trông thật đáng sợ, anh đấm liên tục vào gương mặt của Dương Chí Thành đến mức mu bàn tay toàn là máu nhưng vẫn không có ý định dừng lại.
Trong khi đó Cố Hiên lại lo cho An Chi hơn, anh ta vội vàng cởi áo khoác che cho cô sau đó đỡ cô ngồi dậy. Lúc này An Chi vẫn chưa hề hay biết đến sự xuất hiện của hai người đàn ông, cô đã bất tỉnh vì quá sợ hãi, nhìn những vết thương trên người An Chi và bộ dạng thê thảm này càng khiến Cố Hiên đau lòng hơn.
“An Chi, em có nghe anh nói gì không? An Chi, xin em hãy tỉnh lại đi, An Chi!”
Cố Hiên liên tục lay người lẫn gọi tên nhưng An Chi vẫn chẳng có chút động tĩnh. Anh ấy run run ôm cô vào lòng, liếc mắt nhìn Thẩm Hạo Thần đang trút giận lên người Dương Chí Thành mà cực kỳ bức xúc. Dương Chí Thành bị đánh đến mức không còn nhận dạng được nữa, hắn đã ngất từ đời nào rồi nhưng vẫn bị Thẩm Hạo Thần đấm te tua, đến mức máu chảy đầy cả tay mà anh vẫn không ngưng lại, cứ như thế này có khi Dương Chí Thành sẽ bị đấm chết mất.
“Thẩm Hạo Thần, vậy là đủ rồi, anh còn đấm nữa là hắn ta sẽ chết đấy.”
Cố Hiên lớn tiếng ngăn cản Thẩm Hạo Thần vì không muốn anh trở thành kẻ giết người chỉ vì một kẻ xấu xa như Dương Chí Thành. Thẩm Hạo Thần dừng nắm đấm giữa không trung, anh căm phẫn nhìn Dương Chí Thành đã ngất xỉu rồi từ từ lấy lại bình tĩnh.
“Cảnh sát sắp đến rồi, hãy giao phần còn lại cho họ. Còn anh mau đến đây với An Chi đi, cô ấy… cần anh.”
Thẩm Hạo Thần lúc này mới sực quay mặt sang, anh vứt Dương Chí Thành sang một bên rồi chạy như điên đến bên An Chi. Anh ôm lấy An Chi từ tay Cố Hiên, mặc kệ bàn tay của mình đang dính đầy máu, anh vội vã gọi tên cô, đau đớn mà dằn vặt:
“An Chi, xin lỗi em vì đã đến muộn. Tỉnh lại đi An Chi, xin em đấy, anh cầu xin em đấy.”
Cố Hiên ngồi một bên chứng kiến cảnh Thẩm Hạo Thần khóc vì An Chi mới nhận ra một điều rằng từ trước tới nay anh ta chưa từng có một cơ hội nào cả. Thẩm Hạo Thần đối với An Chi vẫn là thật lòng, qua ngày hôm nay Cố Hiên đã nhận ra điều đó, rằng người trong lòng An Chi và tình yêu thực sự của cô là Thẩm Hạo Thần chứ không phải ai khác.
Lúc sau, An Chi từ từ tỉnh dậy. Cô lơ mơ mở mắt ra, cô vốn tưởng mình sẽ chết nhưng khi nhìn thấy gương mặt của Thẩm Hạo Thần sức sống trong cô lại bừng dậy. Như vừa thoát ra khỏi địa ngục, An Chi vô thức ôm chầm lấy Thẩm Hạo Thần và òa khóc:
“Thẩm Hạo Thần, tôi sợ lắm, tôi đã rất sợ… tôi cứ nghĩ anh sẽ không tới…”
Hạo Thần nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi An Chi, anh cũng đang tự trách mình vì đã không thể đến sớm hơn cứu cô, khiến cô phải rơi vào tình cảnh đáng thương như thế này.
“Xin lỗi em, nhưng giờ không sao nữa rồi, tất cả đã ổn rồi.”
Ngày hôm đó Dương Chí Thành đã bị bắt, hắn sẽ phải trả giá cho việc mình làm ở trong tù. Còn An Chi, cô được đưa đến bệnh viện để điều trị, cả thể xác lẫn tinh thần cô đều bị tổn thương một cách trầm trọng.
Đến tối.
Sau khi xong việc ở công ty, Thẩm Hạo Thần định sẽ đến bệnh viện thăm An Chi nhưng lại vô tình chạm mặt Phó Phương Hoa ở sảnh.
“Hạo Thần, mấy ngày nay sao anh không nghe máy của em, dù có bận thì cũng phải trả lời tin nhắn em nữa chứ?”
Thẩm Hạo Thần thở dài:
“Xin lỗi nhưng tôi đang vội.”
Phó Phương Hoa phụng phịu giận dỗi vì Hạo Thần chưa từng thờ ơ với cô ta như vậy, nhưng từ khi cưới Lục An Chi thì thái độ của anh cũng thay đổi.
“Thẩm Hạo Thần, sao anh lại dở cái thái độ đó với em? Em lo cho anh nên mới đến đây, vậy mà anh lại trả lời một cách qua loa thế sao?”
“Thế cô còn muốn tôi làm gì? Dỗ dành cô sao? Chúng ta có là cái gì đâu chứ?”
Phó Phương Hoa kinh ngạc nhìn Thẩm Hạo Thần, cô ta không ngờ anh lại thay đổi nhiều như vậy.
“Tại sao anh lại như thế? Vì Lục An Chi sao? Rõ ràng anh không yêu cô ta cơ mà.”
Thẩm Hạo Thần trừng mắt nhìn Phương Hoa, tâm trạng anh đang không được tốt nên không tránh khỏi việc bị mất kiểm soát từ hành động đến lời nói.
“Lỗ tai nào của cô nghe thấy tôi nói tôi không yêu An Chi? Tôi nói là tôi đang rất bận vì vậy… đừng làm mất thời gian của tôi.”