Chương 3: Gặp mặt
Cô ta tức giận quay lại mắng chửi “ Cô phục vụ kiểu gì vậy? Biết bộ đồ tôi bao nhiêu tiền không đổ hết lên người thành thế này rồi”
Cô cúi đầu liên tục xin lỗi người phụ nữ “ Xin lỗi, bộ đồ bao nhiêu tiền cô cứ tính cho tôi”
Giọng cô ta đanh đá chua chát nhìn cô từ đầu đến chân nói “ Ha! Người như cô có mua nổi không đó”
Cô vẫn đáp lại lịch sự với cô ta “ Tôi làm dơ thì tôi sẽ đền lại”
Nói qua nói lại một hồi đột nhiên người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng bước đến gần, người phụ nữ vừa thấy hắn liền trở mặt
“ Lưu Văn, anh đến thật đúng lúc cô ta làm dơ áo của em anh mau tính sổ cô ta giúp em có được không” người phụ nữ khoác lấy tay hắn mà nũng nịu
Đôi mắt hắn bình tĩnh đến lạnh nhạt nhìn Tô Doãn Đình trước mặt “ Cô muốn thế nào?”
Cô giật mình, hắn chỉ hỏi cô ngắn gọn đến thế thôi à? Tưởng chừng hắn còn bênh cô ta mà chửi mắng cô một trận chứ
“ Tôi nói với cô ta là tôi sẽ đền nhưng cô ta nhất quyết không nhận”
Hắn nghiêng người dựa vào cô gái gần đến mức có thể khiến đối phương ngại ngùng “ có thật vậy không?”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại khiến cơ thể cô ta bất giác rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại “ Quả thật cô ta có nói nhưng..”
Vẻ mặt hắn vẫn vậy không bày tỏ ra vẻ cảm xúc nào mà chìa tay về phía cô gái đứng bên cạnh, cô ta khó hiểu nhìn hắn
Hắn mất kiên nhẫn lười biếng mở miệng nói “ Điện thoại”
Cô gái ngoan ngoãn không dám cãi lời hắn liền móc điện thoại ra đưa cho hắn nhưng trong lòng cô ta lại không muốn, cô ta muốn làm khó dễ cô thêm một chút nữa
“ Cô quét đi”
Cô cũng chẳng muốn dính dáng gì đến hai người này chỉ muốn thoát ra khỏi đây nhanh một chút nghĩ đến đó thôi cô đã rút điện thoại quét mã thanh toán. Haizz vậy là tháng này cô lại ăn tiết kiệm hơn rồi
“ Xong rồi”
Lưu Văn không nói gì đưa lại điện thoại cho người phụ nữ bên cạnh rồi xoay người bỏ đi. Cô ta thấy thế cũng chạy theo sau lưng hắn không quên liếc cô một cái
Cô cũng chỉ đứng đó thở dài rồi quay trở lại làm việc tiếp. Loay hoay một hồi cũng dọn dẹp xong, Tô Doãn Đình là người ở lại sau cùng nên cô phải kiểm tra thật kĩ rồi mới dám khoá cửa ra về
“ Tô Doãn Đình”
Cô quay đầu lại thì gặp phải tên nhà họ Tạ đang đứng cách cô vài mét “ Sao cậu lại đến đây?”
“ Tôi đến đưa cậu về nhà “ Tạ Phi đi đến kéo một bên vai dây balo của cô xuống rồi đeo lên vai mình
Hành động này cô cũng đã quen dường như nó là thói quen của cô vậy “ Cậu tới khi nào?”
“ Vừa mới tới thôi, cậu đã ăn gì chưa?”’
Cô lắc đầu “ Chưa”
Cậu ta biết chắc là cô chưa ăn gì, ở bên cạnh cô bao lâu nay cậu ta biết rõ cô là người cực kỳ tiết kiệm nên chỉ ăn uống tuỳ tiện cho qua. Lúc đi đến đây Tạ Phi cũng tiện thể ghé mua cho cô một hộp sữa, cậu ta móc từ trong balo của mình một cái bóc mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó đưa cho cô
“ Cầm lấy”
“ Cái gì?”
“ Là sữa không bỏ độc cậu đâu mà lo” Cậu ta mất hết kiên nhẫn đành tự mình nhét vào tay cô
“ Cảm ơn” cô nhận lấy, lấy ống hút bên cạnh hộp sữa mà ghim vào
Cậu ta nhìn cô uống ngon lành cũng bất giác mỉm cười “ Ngon không”
“ Tàm tạm”
Cậu ta cũng không nói gì nữa im lặng đưa cô về đến nhà. Doãn Đình chỉ dừng trước hẻm nhỏ nhà mình chào tạm biệt cậu ta “ Cậu tiễn tôi tới đây được rồi, ngay mai còn đi học sớm cậu cũng về sớm đi. Cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về”
Tạ Phi trả lại balo cho cô rồi nói “ khách sáo lắm, vào đi ngày mai tôi lại tới đưa cậu đi học”
Cô mỉm cười chào tạm biệt cậu ta rồi quay lưng vào nhà, Tạ Phi vẫn đứng đó nhìn cô an toàn vào trong nhà rồi mới rời khỏi
[…]
Tối hôm nay là buổi họp mặt của gia đình nhà họ Lưu đám người trong sợ thất lễ với người lớn đành phải tới sớm hơn giờ dự kiến, sắc mặt bọn họ xem ra hôm nay rất vui ồn ào náo nhiệt đặt biệt rất đông đủ
Chỉ có hắn bây giờ mới chịu lò mò tới, quần áo trên người hắn cũng đơn giản hơn mấy người bọn họ đơn thuần là quần tây và áo sơ mi trắng như vậy thôi cũng đủ tôn lên vẻ đẹp trai của hắn rồi
Hắn bước vào cắt ngang buổi trò chuyện của bọn họ, ông Lưu cũng nhìn về phía hắn “ Chịu tới rồi à, lại đây mau chào hỏi các chú của con một chút đi”
Lưu Văn cũng chẳng quan tâm lướt ngang qua ông Lưu đi thẳng tới chỗ ngồi thản nhiên đáp “ Lâu rồi không gặp, các chú vẫn còn vui vẻ như vậy chắc hẳn sức khoẻ rất tốt”
Nghe được câu trả lời nụ cười trên môi của ông Lưu cũng khó coi hơn “Con ăn nói kiểu đó với người lớn coi được à, mau xin lỗi các chú đi”
Bạch Nguyệt Lâm ngồi bên cạnh thấy không ổn liền lên tiếng nói đỡ cho hắn “ Ông này, con vừa mới tới giữ thể diện cho con một chút đi được không?”
Ông khẽ liếc nhìn đứa con trai của mình, bao lâu nay ông chỉ biết cấm đầu làm việc đề lo cho gia đình này mà quên dành thời gian cho họ đặt biệt là hắn “ Được rồi không nói nữa, chuyện của con nói sau đi”
Cô cúi đầu liên tục xin lỗi người phụ nữ “ Xin lỗi, bộ đồ bao nhiêu tiền cô cứ tính cho tôi”
Giọng cô ta đanh đá chua chát nhìn cô từ đầu đến chân nói “ Ha! Người như cô có mua nổi không đó”
Cô vẫn đáp lại lịch sự với cô ta “ Tôi làm dơ thì tôi sẽ đền lại”
Nói qua nói lại một hồi đột nhiên người đàn ông vẻ mặt lạnh lùng bước đến gần, người phụ nữ vừa thấy hắn liền trở mặt
“ Lưu Văn, anh đến thật đúng lúc cô ta làm dơ áo của em anh mau tính sổ cô ta giúp em có được không” người phụ nữ khoác lấy tay hắn mà nũng nịu
Đôi mắt hắn bình tĩnh đến lạnh nhạt nhìn Tô Doãn Đình trước mặt “ Cô muốn thế nào?”
Cô giật mình, hắn chỉ hỏi cô ngắn gọn đến thế thôi à? Tưởng chừng hắn còn bênh cô ta mà chửi mắng cô một trận chứ
“ Tôi nói với cô ta là tôi sẽ đền nhưng cô ta nhất quyết không nhận”
Hắn nghiêng người dựa vào cô gái gần đến mức có thể khiến đối phương ngại ngùng “ có thật vậy không?”
Giọng hắn nhẹ nhàng nhưng lại khiến cơ thể cô ta bất giác rùng mình, cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại “ Quả thật cô ta có nói nhưng..”
Vẻ mặt hắn vẫn vậy không bày tỏ ra vẻ cảm xúc nào mà chìa tay về phía cô gái đứng bên cạnh, cô ta khó hiểu nhìn hắn
Hắn mất kiên nhẫn lười biếng mở miệng nói “ Điện thoại”
Cô gái ngoan ngoãn không dám cãi lời hắn liền móc điện thoại ra đưa cho hắn nhưng trong lòng cô ta lại không muốn, cô ta muốn làm khó dễ cô thêm một chút nữa
“ Cô quét đi”
Cô cũng chẳng muốn dính dáng gì đến hai người này chỉ muốn thoát ra khỏi đây nhanh một chút nghĩ đến đó thôi cô đã rút điện thoại quét mã thanh toán. Haizz vậy là tháng này cô lại ăn tiết kiệm hơn rồi
“ Xong rồi”
Lưu Văn không nói gì đưa lại điện thoại cho người phụ nữ bên cạnh rồi xoay người bỏ đi. Cô ta thấy thế cũng chạy theo sau lưng hắn không quên liếc cô một cái
Cô cũng chỉ đứng đó thở dài rồi quay trở lại làm việc tiếp. Loay hoay một hồi cũng dọn dẹp xong, Tô Doãn Đình là người ở lại sau cùng nên cô phải kiểm tra thật kĩ rồi mới dám khoá cửa ra về
“ Tô Doãn Đình”
Cô quay đầu lại thì gặp phải tên nhà họ Tạ đang đứng cách cô vài mét “ Sao cậu lại đến đây?”
“ Tôi đến đưa cậu về nhà “ Tạ Phi đi đến kéo một bên vai dây balo của cô xuống rồi đeo lên vai mình
Hành động này cô cũng đã quen dường như nó là thói quen của cô vậy “ Cậu tới khi nào?”
“ Vừa mới tới thôi, cậu đã ăn gì chưa?”’
Cô lắc đầu “ Chưa”
Cậu ta biết chắc là cô chưa ăn gì, ở bên cạnh cô bao lâu nay cậu ta biết rõ cô là người cực kỳ tiết kiệm nên chỉ ăn uống tuỳ tiện cho qua. Lúc đi đến đây Tạ Phi cũng tiện thể ghé mua cho cô một hộp sữa, cậu ta móc từ trong balo của mình một cái bóc mua từ cửa hàng tiện lợi gần đó đưa cho cô
“ Cầm lấy”
“ Cái gì?”
“ Là sữa không bỏ độc cậu đâu mà lo” Cậu ta mất hết kiên nhẫn đành tự mình nhét vào tay cô
“ Cảm ơn” cô nhận lấy, lấy ống hút bên cạnh hộp sữa mà ghim vào
Cậu ta nhìn cô uống ngon lành cũng bất giác mỉm cười “ Ngon không”
“ Tàm tạm”
Cậu ta cũng không nói gì nữa im lặng đưa cô về đến nhà. Doãn Đình chỉ dừng trước hẻm nhỏ nhà mình chào tạm biệt cậu ta “ Cậu tiễn tôi tới đây được rồi, ngay mai còn đi học sớm cậu cũng về sớm đi. Cảm ơn cậu vì đã đưa tôi về”
Tạ Phi trả lại balo cho cô rồi nói “ khách sáo lắm, vào đi ngày mai tôi lại tới đưa cậu đi học”
Cô mỉm cười chào tạm biệt cậu ta rồi quay lưng vào nhà, Tạ Phi vẫn đứng đó nhìn cô an toàn vào trong nhà rồi mới rời khỏi
[…]
Tối hôm nay là buổi họp mặt của gia đình nhà họ Lưu đám người trong sợ thất lễ với người lớn đành phải tới sớm hơn giờ dự kiến, sắc mặt bọn họ xem ra hôm nay rất vui ồn ào náo nhiệt đặt biệt rất đông đủ
Chỉ có hắn bây giờ mới chịu lò mò tới, quần áo trên người hắn cũng đơn giản hơn mấy người bọn họ đơn thuần là quần tây và áo sơ mi trắng như vậy thôi cũng đủ tôn lên vẻ đẹp trai của hắn rồi
Hắn bước vào cắt ngang buổi trò chuyện của bọn họ, ông Lưu cũng nhìn về phía hắn “ Chịu tới rồi à, lại đây mau chào hỏi các chú của con một chút đi”
Lưu Văn cũng chẳng quan tâm lướt ngang qua ông Lưu đi thẳng tới chỗ ngồi thản nhiên đáp “ Lâu rồi không gặp, các chú vẫn còn vui vẻ như vậy chắc hẳn sức khoẻ rất tốt”
Nghe được câu trả lời nụ cười trên môi của ông Lưu cũng khó coi hơn “Con ăn nói kiểu đó với người lớn coi được à, mau xin lỗi các chú đi”
Bạch Nguyệt Lâm ngồi bên cạnh thấy không ổn liền lên tiếng nói đỡ cho hắn “ Ông này, con vừa mới tới giữ thể diện cho con một chút đi được không?”
Ông khẽ liếc nhìn đứa con trai của mình, bao lâu nay ông chỉ biết cấm đầu làm việc đề lo cho gia đình này mà quên dành thời gian cho họ đặt biệt là hắn “ Được rồi không nói nữa, chuyện của con nói sau đi”