Chương 11: Tên trộm
Hắn im lặng rời đi, Lưu Văn một mình đi đến ngôi nhà trong hẻm không nói không rằng dùng sức đạp vào cánh cửa
Mấy người ngồi trong đó được một phen giật mình, một thủ lĩnh trong đám đấy nhận ra hắn liền lên tiếng
“ Lưu Văn mày không biết phép tắc à, đây là địa bàn của tao mày cũng phải biết chứ”
Lưu Văn bình thản rút điếu thuốc từ trong bao rồi ngậm vào miệng “ Mày vừa làm gì Kiều Tử?”
Lục Sâm nhếch môi đột nhiên cười lớn “ Quả đúng là đại ca đứng đầu, tao mới chơi đùa với nó một chút mày đã đến để tìm tao”
Vẻ mặt hắn không rõ cảm xúc, tự nhiên kéo ghế ngồi nhìn bọn họ “ Tao không biết mày muốn gì nhưng mày đụng vào Kiều Tử thì tao không chắc một trong số họ ai sẽ là người thế mạng đâu”
“ Haha, mày đang ở địa bàn của tao lại tính uy hiếp tao à” Lục Sâm trừng mắt nhìn hắn
Hắn búng nhẹ tàn thuốc, âm thanh lạnh nhạt nói “ Mày thử đi”
“ Thằng nhóc ranh như mày đừng lên giọng với tao”
Lưu Văn đứng dậy tiến tới người đàn ông, Lục Sâm giờ mới thấy rõ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của hắn đúng là hắn chưa kịp làm gì cũng có thể khiến người khác phải run rẩy
Lục Sâm không tự chủ được mà lùi xuống.
“ Tao chỉ tới để cảnh cáo mày dạy dỗ lại đàn em mày một chút nếu tụi nó còn làm loạn một lần nữa tao chắc chắn với mày, tao sẽ trả đủ đấy”
Hắn nói xong quay lưng đi, Lục Sâm liền thở phào nhẹ nhõm nhưng làm sao cậu ta lại chịu thua hắn như vậy
Cậu ta nháy mắt ra lệnh cho tên bên cạnh đánh hắn, vừa lao đến đã bị hắn bẻ tay vật ngã nằm xuống đất tiếng la đau đớn của người đàn ông phát ra rất lớn khiến mấy tên đứng xung quanh cũng không dám bước đến
Hắn quay đầu ánh mắt như dao gâm ghim tới Lục Sâm “ Tao đã cảnh cáo mày rồi còn gì?”
Trán cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi, giọng ấp úng nói “ Được được tao sai rồi, mày thả nó ra trước đi”
Lưu Văn kéo tên đó đứng dậy đẩy vào đám bọn họ đang đứng rồi phủi áo bỏ đi không quay đầu lại.
[..]
Doãn Đình vì khát nước đành xuống bếp uống chút
nước, bỗng cô nghe tiếng lục lọi đồ ở phía dưới tưởng là ăn trộm nên cô cầm cây gậy bóng chày để đề phòng
Cô đi nhẹ xuống phía dưới, tiếng động càng lúc càng lớn hơn. Lòng ngực cô phập phồng do dự bước đến
Tên đó vừa đứng dậy cô nhắm mắt lại đánh thẳng vào người tên đó
“ Ăn trộm hả, mau cút đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát” cô vừa dùng lực vừa hù doạ tên đó
Hắn nổi giận quát lên “ Tô Doãn Đình cậu dừng lại chưa hả?”
Giọng nói có phần quen thuộc, không lẽ là hắn? Nghĩ đến đây cô liền dừng tay lại đi đến công tắc điện bật đèn lên
Ánh sáng đúng lúc mở lên cũng là lúc mà cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn. Trên trán còn có vết thương đang chảy máu mà cô vừa gây ra
Thôi xong rồi..
Cô ấp úng nhìn hắn “ Cậu không sao chứ, tôi xin lỗi…”
Đầu hắn đau nhứt giơ tay lên trán để kiểm tra nào ngờ cảm thấy ướt ướt hắn nhìn lại là máu, cô đánh hắn chảy máu rồi… đôi mắt sâu thẳm híp lại
Doãn Đình không thấy hắn trả lời liền mở lời giải thích “ Chỉ tại cậu về mà không bật đèn tôi tưởng là trộm nên là…”
“ Đủ rồi”! Hắn cứ thể nhìn thẳng vào cô
“ Xin lỗi..” cô nhẹ giọng không dám nhìn lại hắn
Hắn không thèm trả lời mà lướt qua cô, cô đứng đó nhìn theo bóng lưng to lớn của hắn. Đầu bị thương như vậy có thể tỉnh táo mà đi ngủ sao?
[..]
Đến sáng ngày hôm sau, mọi người đang ngồi ăn sáng đột nhiên hắn từ bên ngoài đi vào trên trán còn xuất hiện thêm một miếng băng gạt được dán qua loa
Bạch Nguyệt Lâm thấy thế lo lắng đi đến “ Lưu Văn trán con làm sao vậy?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“ Không sao là do hôm qua có người tưởng con là ăn trộm nên bị đánh thành ra như vậy”
Cô nghe thấy thì chột dạ, cúi đầu ăn sáng không dám nhìn thêm
Lưu Văn liếc mắt qua cô rồi nhìn quản gia Hàn “ Bác Hàn lát nữa bác chở cháu nhé”
Quản gia Hàn khó hiểu nhìn bà Bạch “ Hả? Hôm nay cậu muốn tôi chở sao?”
“ Vâng, hôm nay cháu muốn đổi không khí một chút”
Cái tên đáng chết này, hôm nay lại muốn ngồi chung xe với cô chắc chắn là muốn bày trò trả thù cô dụ hôm qua đây mà
Lưu Văn ăn xong liền ra xe đợi trước, cô cũng tranh thủ ăn xong liền đi theo hắn. Cô nhìn vào cửa kính trong xe quan sát sắc mặt của hắn, rõ là trên mặt hắn không để lộ một chút điểm yếu nào để cho người khác biết khó mà đoán ra hắn đang nghĩ gì
Hắn cảm nhận được cô đang nhìn mình liền quay đầu lại nhìn qua cửa kính mà nói “ Còn muốn tôi đợi cậu bao lâu?”
Cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ khi nãy rồi vào xe ngồi bên cạnh hắn. Không khí trên xe bây giờ thật ngộp ngạt không ai nói chuyện với nhau câu nào
Doãn Đình thầm cầu mong cho quản gia Hàn chạy nhanh một chút
Mấy người ngồi trong đó được một phen giật mình, một thủ lĩnh trong đám đấy nhận ra hắn liền lên tiếng
“ Lưu Văn mày không biết phép tắc à, đây là địa bàn của tao mày cũng phải biết chứ”
Lưu Văn bình thản rút điếu thuốc từ trong bao rồi ngậm vào miệng “ Mày vừa làm gì Kiều Tử?”
Lục Sâm nhếch môi đột nhiên cười lớn “ Quả đúng là đại ca đứng đầu, tao mới chơi đùa với nó một chút mày đã đến để tìm tao”
Vẻ mặt hắn không rõ cảm xúc, tự nhiên kéo ghế ngồi nhìn bọn họ “ Tao không biết mày muốn gì nhưng mày đụng vào Kiều Tử thì tao không chắc một trong số họ ai sẽ là người thế mạng đâu”
“ Haha, mày đang ở địa bàn của tao lại tính uy hiếp tao à” Lục Sâm trừng mắt nhìn hắn
Hắn búng nhẹ tàn thuốc, âm thanh lạnh nhạt nói “ Mày thử đi”
“ Thằng nhóc ranh như mày đừng lên giọng với tao”
Lưu Văn đứng dậy tiến tới người đàn ông, Lục Sâm giờ mới thấy rõ vẻ mặt thản nhiên bình tĩnh của hắn đúng là hắn chưa kịp làm gì cũng có thể khiến người khác phải run rẩy
Lục Sâm không tự chủ được mà lùi xuống.
“ Tao chỉ tới để cảnh cáo mày dạy dỗ lại đàn em mày một chút nếu tụi nó còn làm loạn một lần nữa tao chắc chắn với mày, tao sẽ trả đủ đấy”
Hắn nói xong quay lưng đi, Lục Sâm liền thở phào nhẹ nhõm nhưng làm sao cậu ta lại chịu thua hắn như vậy
Cậu ta nháy mắt ra lệnh cho tên bên cạnh đánh hắn, vừa lao đến đã bị hắn bẻ tay vật ngã nằm xuống đất tiếng la đau đớn của người đàn ông phát ra rất lớn khiến mấy tên đứng xung quanh cũng không dám bước đến
Hắn quay đầu ánh mắt như dao gâm ghim tới Lục Sâm “ Tao đã cảnh cáo mày rồi còn gì?”
Trán cậu ta bắt đầu đổ mồ hôi, giọng ấp úng nói “ Được được tao sai rồi, mày thả nó ra trước đi”
Lưu Văn kéo tên đó đứng dậy đẩy vào đám bọn họ đang đứng rồi phủi áo bỏ đi không quay đầu lại.
[..]
Doãn Đình vì khát nước đành xuống bếp uống chút
nước, bỗng cô nghe tiếng lục lọi đồ ở phía dưới tưởng là ăn trộm nên cô cầm cây gậy bóng chày để đề phòng
Cô đi nhẹ xuống phía dưới, tiếng động càng lúc càng lớn hơn. Lòng ngực cô phập phồng do dự bước đến
Tên đó vừa đứng dậy cô nhắm mắt lại đánh thẳng vào người tên đó
“ Ăn trộm hả, mau cút đi nếu không tôi sẽ báo cảnh sát” cô vừa dùng lực vừa hù doạ tên đó
Hắn nổi giận quát lên “ Tô Doãn Đình cậu dừng lại chưa hả?”
Giọng nói có phần quen thuộc, không lẽ là hắn? Nghĩ đến đây cô liền dừng tay lại đi đến công tắc điện bật đèn lên
Ánh sáng đúng lúc mở lên cũng là lúc mà cô nhìn thấy vẻ mặt lạnh nhạt của hắn. Trên trán còn có vết thương đang chảy máu mà cô vừa gây ra
Thôi xong rồi..
Cô ấp úng nhìn hắn “ Cậu không sao chứ, tôi xin lỗi…”
Đầu hắn đau nhứt giơ tay lên trán để kiểm tra nào ngờ cảm thấy ướt ướt hắn nhìn lại là máu, cô đánh hắn chảy máu rồi… đôi mắt sâu thẳm híp lại
Doãn Đình không thấy hắn trả lời liền mở lời giải thích “ Chỉ tại cậu về mà không bật đèn tôi tưởng là trộm nên là…”
“ Đủ rồi”! Hắn cứ thể nhìn thẳng vào cô
“ Xin lỗi..” cô nhẹ giọng không dám nhìn lại hắn
Hắn không thèm trả lời mà lướt qua cô, cô đứng đó nhìn theo bóng lưng to lớn của hắn. Đầu bị thương như vậy có thể tỉnh táo mà đi ngủ sao?
[..]
Đến sáng ngày hôm sau, mọi người đang ngồi ăn sáng đột nhiên hắn từ bên ngoài đi vào trên trán còn xuất hiện thêm một miếng băng gạt được dán qua loa
Bạch Nguyệt Lâm thấy thế lo lắng đi đến “ Lưu Văn trán con làm sao vậy?”.
||||| Truyện đề cử: |||||
“ Không sao là do hôm qua có người tưởng con là ăn trộm nên bị đánh thành ra như vậy”
Cô nghe thấy thì chột dạ, cúi đầu ăn sáng không dám nhìn thêm
Lưu Văn liếc mắt qua cô rồi nhìn quản gia Hàn “ Bác Hàn lát nữa bác chở cháu nhé”
Quản gia Hàn khó hiểu nhìn bà Bạch “ Hả? Hôm nay cậu muốn tôi chở sao?”
“ Vâng, hôm nay cháu muốn đổi không khí một chút”
Cái tên đáng chết này, hôm nay lại muốn ngồi chung xe với cô chắc chắn là muốn bày trò trả thù cô dụ hôm qua đây mà
Lưu Văn ăn xong liền ra xe đợi trước, cô cũng tranh thủ ăn xong liền đi theo hắn. Cô nhìn vào cửa kính trong xe quan sát sắc mặt của hắn, rõ là trên mặt hắn không để lộ một chút điểm yếu nào để cho người khác biết khó mà đoán ra hắn đang nghĩ gì
Hắn cảm nhận được cô đang nhìn mình liền quay đầu lại nhìn qua cửa kính mà nói “ Còn muốn tôi đợi cậu bao lâu?”
Cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ khi nãy rồi vào xe ngồi bên cạnh hắn. Không khí trên xe bây giờ thật ngộp ngạt không ai nói chuyện với nhau câu nào
Doãn Đình thầm cầu mong cho quản gia Hàn chạy nhanh một chút