Chương 5: Đột biến
"Mày cùng tao đoạt?" Mạnh Trùng tựa hồ nghe được truyện cười "Mày dựa vào cái gì mà đoạt?"
Âm Hi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gã.
"Ừ! Nói về đoạt chính là không sánh bằng mày!" Kẻ cơ bắp ngồi bên tủ thả lỏng tay ra, trên trán vết thương to bằng nắm đấm đang rỉ máu, chửi: "Đéo ai dám so với mày, đồ khốn!"
Mạnh Trùng hỏi: "Mày có ý kiến?"
"Sách tranh là do Đổng Nguyệt phát hiện! Là Đổng Nguyệt tự nguyện đưa sách tranh cho tao! Mẹ nó cùng mày có quan hệ sao?" Kẻ cơ bắp chỉ vào em gái trốn trong một góc "Đổng Nguyệt! Cô nói có phải hay không?"
Em gái tên Đổng Nguyệt đã bị dọa phát khóc, sau một lúc lâu nghẹn ngào nói không ra tiếng.
"Vậy, vậy chú Lý?" Trình Tiểu Minh mơ hồ đoán ra được cái gì "Chú Lý chết như thế nào?"
Bầu không khí nháy mắt rơi vào trạng thái kỳ lạ.
Loại trạng thái này lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy không khỏe, so với ma quỷ xuất hiện còn muốn làm người sởn tóc gáy.
"Tên đó chảy nhiều máu như vậy, sống cũng chỉ là gánh nặng." Mạnh Trùng thản nhiên nói: "Nên tụi tao hạ quyết tâm, tiễn nó đi trước một bước rồi."
Trình Tiểu Minh đột nhiên trừng lớn mắt.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Âm Hi, ý đồ biểu đạt sự tức giận của mình, nhưng đối phương lại phảng phắt như không nghe thấy. Đáy mắt của Âm Hi không gợn một chút cảm xúc gì, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Hơn nữa từ lúc bắt đầu tao đã sớm nói qua rồi, cho dù bất luận chuyện gì cũng phải nghe lời tao, khi đó đã đồng ý rồi, thì hiện tại không có quyền nói tao." Mạnh Trùng nhổ ra một ngụm máu, đáy mắt hiện rõ vẻ đắt ý.
Gã quơ quơ sách tranh màu đen trong tay, "Thứ này vốn là của tao."
Kẻ cơ bắp trong giây lát không thể đứng dậy nổi.
Em gái trốn ở trong một góc hận không thể chui xuống dưới nền đất, căn bản không có năng lực cùng gã tranh đoạt.
Càng không cần phải nói hai đứa trẻ trước mặt vẫn còn đang học cấp ba. Mạnh Trùng nghĩ, chỉ cần bản thân mau chóng thông quan, trong trò chơi nắm giữ trước tiên cơ, đến lúc đó tự nhiên sẽ không thể thiếu cơ hội cướp đoạt thẻ SSR.
Gã nhìn chằm chằm Âm Hi đứng không xa.
Mũi Âm Hi vẫn còn đỏ ửng, mấp máy môi không lên tiếng, tựa như chỉ cần không phát ra tiếng động thì quỷ sẽ không tìm tới cửa vậy.
Trong lòng Mạnh Trùng thầm tặc lưỡi một cái.
Thằng nhóc này trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, tự bế không thích nói chuyện ra, chắc không còn ưu điểm nào khác đâu nhỉ?
"Chỉ còn lại mười phút!" Trong phòng chợt vang lên tiếng bé trai, tựa như đang nóng lòng muốn nếm thử lần cuối cùng tàn sát đến chết. "Bảo mẫu Hi Tư! Sách tranh đã tìm được chưa?"
Mạnh Trùng lên tiếng đáp lại.
Bé trai cười khanh khách nói: "Vậy tôi phải ra kiểm tra rồi~"
Không biết từ nơi nào vang lên tiếng bước chân của trẻ con, kèm với đó là một bài ca dao được cậu bé ngân nga khe khẽ, mùi máu tanh hòa quyện vào làn gió lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Mọi người trợn to mắt, người đổ đầy mồ hôi.
Tiếng bước chân cuối cùng ngừng ở trước mặt Mạnh Trùng
Mạnh Trùng đem sách tranh màu đen trong tay đưa về phía trước.
"Hử?" Bé trai nói: "Sách tranh này--"
Mạnh Trùng thu tay lại, chờ đợi hệ thống thông báo bản thân hoàn thành nhiệm vụ.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, một cơn gió lạnh thổi qua mặt gã.
Sau lưng Mạnh Trùng chợt căng cứng lại, dường như ý thức được cái gì, nhưng chờ gã phản ứng lại, lật đật từ trong túi lấy di động ra, phía trên tai phải đã rách ra một đường vết thương đáng sợ.
"Không! Không--" Mạnh Trừng trừng lớn mắt, cảm nhận được lỗ tai của chính mình từng chút từng chút bị cắt bỏ, máu nóng theo sườn mặt chảy xuống, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật.
"Đừng cắt! Cầu xin ngài!" Mạnh Trùng đau đến độ lời nói ra đều không rõ ràng, chật vật ngã xuống đất, gã ấn vào thẻ bài trong di động, nhưng lúc lâu sau không có phản ứng.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn màn lội ngược dòng này.
"Chẳng lẽ thứ kia không phải sách tranh thật?" Kẻ cơ bắp xem đến hãi hùng khiếp vía, nhưng bức họa kia xác thực là xé từ quyển sách tranh này xuống! Lúc đó thằng nhóc kia cũng đã thừa nhận!
Kẻ cơ bắp nghiêng đầu nhìn Âm Hi, thấy Âm Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh máu me trước mặt, như là sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Lát sau Âm Hi nhỏ giọng nói: "Không biết."
Toàn bộ tai phải đã bị cắt xuống hoàn toàn, Mạnh Trùng thở hổn hển vì đau đớn, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Ngay sau đó, tiếng cười của bé trai lại lần nữa phát ra.
Khí lạnh quen thuộc tiến tới mắt phải, Mạnh Trùng liều mạng muốn trốn, cuối cùng vẫn bị một cỗ lực lượng nắm chặt chân. Gã siếc chặt di động, khàn giọng nói: "Giúp tao."
Màn hình di động lóe lên ánh sáng xanh lam, trên màn hình dần dần trồi lên một tấm thẻ bài.
Màu sắc khác nhau nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người
"Thẻ R: Lưỡi hái quỷ."
Dường như có dao găm đâm vào mắt phải của Mạnh Trùng, trong lúc gã liều mạng giãy giụa thì một đoàn sương trắng từ bên trong thẻ bài bay ra, chắn trước mặt gã.
Đoàn sương mù mơ hồ hình thành một khuôn mặt người, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng cùng khuôn miệng cười dữ tợn. Một cánh tay từ mặt sau đưa ra ngoài, giơ lưỡi hái lên cao, đột ngột hạ xuống.
Đột nhiên, trong phòng vang lên một âm thanh sắc bén như sắp xuyên qua cả màng nhĩ.
Trong nháy mắt, âm thanh biến mất không thấy tâm hơi, tiếng chân trẻ con cũng hoàn toàn chìm trong yên lặng.
Mạnh Trùng ngã vào bên trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
Sương trắng lóe qua vừa rồi cũng chui vào trong thẻ bài, tựa như chưa từng xuất hiện.
"Vãi nồi! Gã có thẻ R?" Kẻ cơ bắp sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, liền mắng: "Mẹ kiếp có thẻ R còn không chịu lấy ra sớm? Nếu lấy ra sớm hơn thì đâu có xảy ra chuyện."
"Có thể là do gọi không ra " Trình Tiểu Minh trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, sợ chết khiếp nói.
"Chắc vậy rồi" Kẻ cơ bắp cười nhạo "Vừa rồi sắp chết cũng không thể gọi quỷ ra tới, ngay cả quỷ cũng không thích gã."
Âm Hi toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tiểu quỷ kia bị thương, chúng ta không phải chỉ cần nghĩ biện pháp..." Kẻ cơ bắp còn chưa nói hết lời, đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh máy móc.
[Chúc mừng người chơi Âm Hi hoàn thành nhiệm vụ một: Sách tranh của hoàng tử. Thành công giải khóa cốt truyện sau---]
[Hàng ngàn, hàng vạn người dân sinh sống tại vương quốc cố tích này. Họ có chung một quốc vương, hoàng hậu cùng hoàng tử. Hoàng tử thích vẽ tranh, mỗi một bức tranh vẽ xong sẽ hết sức phấn khởi giao cho người kia. Nhưng trước đây không lâu, quyển sách tranh này đã bị trộm bởi một số kẻ ác!]
[May mắn là có một vị khách nhân tôn quý đã giúp ngài tìm được sách tranh.]
[Hiện tại ngài cũng đã tìm được sách tranh của mình, vị khách nhân nào có thể giúp ngài tìm được người kia?]
[Thời hạn nhiệm vụ: Lần này nhiệm vụ có ba lần cơ hội, mỗi lần có ba giờ.]
[Người chơi Âm Hi bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ một, có thể thu được: 10 điểm giá trị may mắn, một manh mối ẩn.]
Âm Hi cảm nhận được điện thoại trong túi động một chút, chắc hẳn đã thu được tin tức.
Âm thanh máy móc hạ xuống, trong phòng toàn bộ lâm vào tĩnh mịch.
"Hả! Sao có thể?" Kẻ cơ bắp nhảy mắt đánh mất năng lực tự hỏi, "Sao có thể là cậu? Cậu khi nào đã xong nhiệm vụ rồi? Sao tôi lại không biết?"
Âm Hi mở to mắt, hai tay xuôi bên người khẽ nắm chặt góc áo.
Kẻ cơ bắp nhìn bộ dạng khiếp sợ đầy vô tội của cậu, càng cảm thấy hoang đường, quay đầu lại hỏi Trình Tiểu Minh: "Nhóc không phải vẫn luôn đi theo cậu ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??"
Trình Tiểu Minh nháy mắt sửng sờ.
Thiếu niên theo bản năng quay đầu nhìn Âm Hi, vô tình đối diện với đôi mắt đen thanh triệt sạch sẽ của đối phương..... Cả người Trình Tiểu Minh đột ngột phát run.
Nhóc vẫn còn muốn sống.
"Không, cũng không rõ lắm." Trình Tiểu Minh lắp bắp nói: "Chắc là nhặt được?"
Kẻ cơ bắp bị câu trả lời này tức đến sắp ngất đi "Nhặt được?"
Mi lừa ai vậy?
"Đúng! Là nhặt được" Trình Tiểu Minh vội vàng bổ sung "Vận khí của cậu ta cực kỳ tốt, bằng không làm thế nào lại rút ra SSR? Vừa rồi tôi cùng cậu ta đi tìm, cậu ta không cẩn thận giẫm lên một vật, cuối đầu liền thấy. Ôi wao! Sách tranh!"
Kẻ cơ bắp: "............"
"Vận khí kém không thể trách người khác." Trình Tiểu Minh yếu ớt bổ sung thêm.
Sắc mặt kẻ cơ bắp ngày càng khó coi, đại khái là không thể nghĩ đến khả năng này.
Bằng không đâu, còn có thể là như thế nào?
Mạnh Trùng gọi một thẻ R đã gay go như vậy, càng không cần đề cập đến thiếu niên này, dù cho gọi ra được SSR, kẻ chết đầu tiên nhất định sẽ là cậu ta.
"Khả năng bởi vì đây là trò chơi rút card, tương đối coi chừng vận khí?" Đổng Nguyệt liếc nhìn Âm Hi, thử hỏi: "Giá trị may mắn của cậu chắc là rất cao đi?"
Âm Hi nhớ tới chính mình vì gánh vác giá trị may mắn liền gật đầu.
"Quên đi, nói những cái này cũng vô dụng" Kẻ cơ bắp không kiên nhẫn nói: "Mau mau, còn có nhiệm vụ phía sau."
Đổng Nguyệt đột nhiên nói: "Vừa nảy tôi nhìn thấy một quyển nhật ký."
Âm Hi nghiêng đầu nhìn cô.
Đổng Nguyệt không kịp phòng ngừa bất ngờ chạm mắt cậu, trong lòng giật mình một cái. "Hẳn là nhật ký làm việc của quản gia, mặt trên nói mỗi đêm Hoàng Hậu đều kể chuyện xưa cho Hoàng Tử nghe, Hoàng tử rất thích Hoàng Hậu."
Tiếng nói chuyện của cô ngày càng nhỏ "Bé trai vừa rồi, chắc hẳn là Hoàng Tử."
Nhận ra được mọi người đang hoài nghi cô, Đổng Nguyệt liền lấy quyển nhật ký ra.
Kẻ cơ bắp ngờ vực nhận lấy xem, phát hiện nửa phần trước đã bị xé xuống vài tờ, Đổng Nguyệt vội vàng giải thích: "Lúc tôi tìm được nó đã như vậy rồi."
Hiện tại cũng không có manh mối khác.
Nội dung quyển nhật ký xác thực giống như lời Đổng Nguyệt nói: Phòng của Hoàng Hậu ở lầu hai, trên tay vịn trước cửa phòng còn treo lục lạc mà Hoàng Tử thích nhất.
Kẻ cơ bắp cắn chặt răng, căng da đầu hướng trên lầu đi.
Cầu thang lâu đài rất dài, vòng quanh một cái trụ đá điêu khắc hướng lên trên, hơn nữa cầu thang hai bên không có ánh đèn, toàn bộ cầu thang gần như chìm vào hắc ám.
Âm Hi đi lên cầu thang, dựa vào ánh sáng màn hình dị động để thấy rõ dưới chân.
"Tiểu Hi, tớ có thể túm áo cậu không?" Trình Tiểu Minh dè dặt năn nỉ.
Âm Hi không lên tiếng.
Trình Tiểu Minh không dám động, chỉ có thể nói chút chuyện phiếm cho mình thêm chút can đảm: "Tiểu Hi, cầu thang ở đây có phải hơi cổ quái không? Đổng Nguyệt bọn họ đi trước chúng ta có vài bước, làm sao hiện tại không thấy người nào?"
Âm Hi: "Không biết."
Cậu chỉ cuối đầu leo cầu thang, leo lên được tới phần cuối.
So với lầu một thì lầu hai còn yên tĩnh hơn một chút.
Hai người Đổng Nguyệt đi trước họ vài bước, dường như bốc hơi khỏi không khí, trên hàng lang không có một bóng người. Âm Hi liếc mắt nhìn qua, rất dễ dàng tìm được cánh cửa có treo lục lạc trên tay cầm.
Chiếc lục lạc đỏ như máu hơi run nhẹ, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Âm Hi lập tức đi phía trước cảnh cửa, nhìn chằm chằm lục lạc vài giây.
"Muốn đi vào sao?" Trình Tiểu Minh của theo ánh mắt nhìn vào lục lạc, phả vào mặt là một mùi máu tanh kích thích phía sau lưng thoáng lạnh toát, cả người run cả lên.
Âm Hi không có đáp lại cậu ta.
Cậu nghiêng đầu nghìn phía bên cạnh cửa.
So với cửa phòng Hoàng Hậu rõ ràng nhỏ hơn không ít, trên cửa treo một thẻ "Phòng người hầu", đột nhiên Âm Hi xoay người đi đến trước cảnh cửa kia, không chút do dự mở ra.
Trình Tiểu Minh chậm nửa nhịp, luôn có cảm giác muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Thiếu niên theo sát Âm Hi đi vào phòng, vừa mới quay đầu, đã bị cảnh tượng trong phòng dọa tới chân mềm nhũn---
Hàng trăm thi thể nữ nằm ngay ngắn trong căn phòng trống rộng lớn, mỗi bộ thi thể nữ đều bị dây nhỏ buột chặt, cả người là máu.
Cũng không dám la lên, sợ làm phiền đại lão.
Trình Tiểu Minh dùng hết sức bình sinh để kìm lại không cho bản thân la lên.
Ở giữa phòng có bày một cái bàn vuông, trong ngoài hai bên đều đặt một chiếc ghế gỗ, phía sau ghế gỗ bên trong là một cánh cửa bằng đồng, trên cửa loang lổ vết máu cùng các loại ký hiệu quái dị được vẽ lên.
Lúc Âm Hi đi đến trước bàn, chiếc ghế gỗ bỗng nhiên bị kéo ra.
"Khách nhân thân mến."
Đột nhiên một giọng nữ từ chiếc ghế trống trước mặt truyền tới, thanh âm mơ hồ, tựa như có người không kịp chuẩn bị mà ghé vào tai thì thầm nói nhỏ.
Thật vất vả đi đến cạnh bàn, tim Trình Tiểu Minh thịch một cái, lại quỳ xuống.
"Ngài đây tới tìm quản gia tiên sinh sao?" Thanh âm kia lại hỏi.
Âm Hi khép hờ mắt, từ khóe mắt mơ hồ thoáng thấy khuôn mặt của một người phụ nữ đang nằm nghiêng.
Người phụ nữ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu khách nhân đáng yêu đến vậy.
Đôi mắt của tiểu khách nhân thanh triệt rõ ràng, thoạt nhìn khá ướt át, đại khái là do quá sợ hãi cho nên mí mắt hơi phiếm hồng, trên đó còn có một nốt ruồi nhỏ trong rất đáng yêu.
Lông mi của tiểu khách nhân khẽ run, nói: "Không phải."
"Vậy chính là tới tìm Hoàng Hậu điện hạ?" Khóe miệng người phụ nữ không được may tốt kéo dài đến tận mang tai. "Nhưng mà quản gia tiên sinh phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Hậu điện hạ, ngài vẫn phải chờ quản gia tiên sinh."
Âm Hi nắm lấy góc áo.
Từ thị giác của cậu, có thể thấy khuôn mặt người phụ đang cười ngoét miệng để sát vào cổ cậu, tựa như đang tìm vị trí để hạ miệng xuống, khuôn mặt người phụ nữ thong thả nhấc lên, như là chưa từng có việc gì.
Âm Hi nhìn thoáng qua cánh cửa, đột nhiên hỏi: "Quản gia ở sau cửa sao?"
"Đúng vậy, khách nhân thân mến." Người phụ nữ không hề phòng bị "Quản gia đang nghỉ ngơi."
Âm Hi lại hỏi: "Nếu quản gia bị giết, Hoàng Hậu có xuất hiện hay không?"
Người phụ nữ theo bản năng đáp: "Tất nhiên----"
Từ từ.
Ai bị giết? Quản gia bị giết? Ai muốn giết quản gia???
"......"
Người này quá không hợp lẽ thường rồi.
Nguyên bản căn phòng đầy yên ắng dần dần vang lên tiếng sột soạt kỳ dị, trong không khí bỗng bốc lên một trận tanh tưởi.
Người phụ nữ bắt đầu gào lên, từng lớp da trên mặt đột ngột kéo căng ra, hướng người trước mặt đánh tới!
Âm Hi lui về phía sau vài bước.
Nhóc đáng thương này sợ đến lợi hại như vậy, vẻ mặt khi bị cắn chết nhất định rất đáng thương.
Sắc mặt người phụ nữ như có điều suy tư.
Giây tiếp theo.
Nhóc đáng thương thuận tay kéo rèm cửa trong tay xuống, chuẩn xác không sai sót che mặt nó lại. Không đợi nó từ rèm cửa chui ra, nhóc đáng thương đã dẫm lên rèm cửa thắt một cái nút chết, sạch sẽ lưu loát ném xuống mặt đất.
Người phụ nữ: "...."
Nó có mắt như mù
Tiếng vang phía sau ngày càng lớn, nữ thi mơ hồ có động tĩnh, từng khuôn mặt một chầm chậm quay đầu qua, yên lặng nhìn chăm chú vào hai người Âm Hi.
Âm Hi hướng ra sau ra dấu.
Trình Tiểu Minh một bên khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, một bên mò lung tung trong túi móc điện thoại ra, tiếp tục tháo ốp lưng điện thoại xuống, dựa theo phương pháp cũ mở ra thẻ bài, nhanh chóng đem điện thoại ném tới chỗ thi thể.
Âm Hi thuận tay nhặt một cây xà beng, đạp lên khuôn mặt người phụ nữ nhảy qua bàn gỗ.
Mặt không cảm xúc mở cánh cửa làm bằng đồng ra, ném rèm cửa đang buộc chặt người phụ nữ vào, sau đó đứng bất động canh giữ trước cửa, dùng xà ben chống vào mép cửa.
Hoàng hậu không có khả năng ngoan ngoãn ở trong phòng chờ bọn họ, người hầu bình thường cũng không thể nào cách phòng ngủ của Hoàng Hậu gần như vậy, sở dĩ ở tại chỗ này, khả năng là có dụng ý khác.
Muốn tìm được Hoàng Hậu, chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường.
Âm Hi ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối, đôi mắt đen thanh triệt trống rỗng vô hồn.
Trong nháy mắt.
Từ sâu trong bóng tối, đột ngột vang lên một hai tiếng chuông, nữ thi phía sau đang muốn động đậy lập tức dừng lại.
Người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, vừa lúc đụng phải tầm mắt của cậu.
Người này có lẽ vừa mới đánh nhau xong, trên tay chảy máu, lúc đưa tay lên dụi mắt không cẩn thận quệt vào mặt.
Chiếc áo thun đen tuyền càng làm tôn lên nước da nhợt nhạt của anh ta, chiếc quần yếm bộ đội màu xanh bó sát đến mắt cá chân, khi anh ta quay đầu nhìn sang, nhướng mày hỏi: "Nghe nói có người muốn giết quản gia?"
Âm Hi nhìn chằm chằm anh ta, không lên tiếng.
"Tiểu Hi, vẻ mặt cậu như vậy là sao?" Trình Tiểu Minh phát hiện nguy cơ nữ thi bên kia đã được giải trừ, liền thở ra một ngụm khí lớn, khi lực chú ý chuyển đến bên này, vừa lúc thấy cảm xúc vi diệu trong mắt của Tiểu Hi.
Tình huống hiện tại là sao?
"Cậu biết anh ta?" Trình Tiểu Minh tò mò hỏi.
Âm Hi nhìn vào cổ anh ta lại không tìm thấy sợi tơ hồng, tâm tình có thể nhìn thấy được bằng mắt thường dần lạnh nhạt xuống, "Không quen biết". Cậu thuận tay giơ cây xà beng lên, hướng mũi nhọn vào cổ của đối phương, chỉ kém một chút liền đâm qua.
"Hoàng Hậu ở chỗ của anh." Âm Hi nói.
"Chậc." anh ta vừa cười vừa lẩm bẩm: "Tính tình vẫn như vậy."
Âm Hi: "Anh nói cái gì?"
Người đàn ông khẽ nhướng mày, đáp: "Hoàng Hậu đã bị tôi trói lại."
Đứng ngoài quan sát đang ăn dưa Trình Tiểu Minh?????
Trói ai cơ?
"Nếu cậu muốn chuộc nàng, thì phải cho tôi 50 điểm giá trị may mắn." Người đàn ông đem lục lạc đặt ở bên tai, dưới ánh mắt cực kỳ nguy hiểm của cậu lắc vài cái. "Thế nào, có muốn làm ăn không?"
Âm Hi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm gã.
"Ừ! Nói về đoạt chính là không sánh bằng mày!" Kẻ cơ bắp ngồi bên tủ thả lỏng tay ra, trên trán vết thương to bằng nắm đấm đang rỉ máu, chửi: "Đéo ai dám so với mày, đồ khốn!"
Mạnh Trùng hỏi: "Mày có ý kiến?"
"Sách tranh là do Đổng Nguyệt phát hiện! Là Đổng Nguyệt tự nguyện đưa sách tranh cho tao! Mẹ nó cùng mày có quan hệ sao?" Kẻ cơ bắp chỉ vào em gái trốn trong một góc "Đổng Nguyệt! Cô nói có phải hay không?"
Em gái tên Đổng Nguyệt đã bị dọa phát khóc, sau một lúc lâu nghẹn ngào nói không ra tiếng.
"Vậy, vậy chú Lý?" Trình Tiểu Minh mơ hồ đoán ra được cái gì "Chú Lý chết như thế nào?"
Bầu không khí nháy mắt rơi vào trạng thái kỳ lạ.
Loại trạng thái này lạnh lẽo khiến người ta cảm thấy không khỏe, so với ma quỷ xuất hiện còn muốn làm người sởn tóc gáy.
"Tên đó chảy nhiều máu như vậy, sống cũng chỉ là gánh nặng." Mạnh Trùng thản nhiên nói: "Nên tụi tao hạ quyết tâm, tiễn nó đi trước một bước rồi."
Trình Tiểu Minh đột nhiên trừng lớn mắt.
Thiếu niên nghiêng đầu nhìn Âm Hi, ý đồ biểu đạt sự tức giận của mình, nhưng đối phương lại phảng phắt như không nghe thấy. Đáy mắt của Âm Hi không gợn một chút cảm xúc gì, bình tĩnh đến đáng sợ.
"Hơn nữa từ lúc bắt đầu tao đã sớm nói qua rồi, cho dù bất luận chuyện gì cũng phải nghe lời tao, khi đó đã đồng ý rồi, thì hiện tại không có quyền nói tao." Mạnh Trùng nhổ ra một ngụm máu, đáy mắt hiện rõ vẻ đắt ý.
Gã quơ quơ sách tranh màu đen trong tay, "Thứ này vốn là của tao."
Kẻ cơ bắp trong giây lát không thể đứng dậy nổi.
Em gái trốn ở trong một góc hận không thể chui xuống dưới nền đất, căn bản không có năng lực cùng gã tranh đoạt.
Càng không cần phải nói hai đứa trẻ trước mặt vẫn còn đang học cấp ba. Mạnh Trùng nghĩ, chỉ cần bản thân mau chóng thông quan, trong trò chơi nắm giữ trước tiên cơ, đến lúc đó tự nhiên sẽ không thể thiếu cơ hội cướp đoạt thẻ SSR.
Gã nhìn chằm chằm Âm Hi đứng không xa.
Mũi Âm Hi vẫn còn đỏ ửng, mấp máy môi không lên tiếng, tựa như chỉ cần không phát ra tiếng động thì quỷ sẽ không tìm tới cửa vậy.
Trong lòng Mạnh Trùng thầm tặc lưỡi một cái.
Thằng nhóc này trừ bỏ lớn lên xinh đẹp, tự bế không thích nói chuyện ra, chắc không còn ưu điểm nào khác đâu nhỉ?
"Chỉ còn lại mười phút!" Trong phòng chợt vang lên tiếng bé trai, tựa như đang nóng lòng muốn nếm thử lần cuối cùng tàn sát đến chết. "Bảo mẫu Hi Tư! Sách tranh đã tìm được chưa?"
Mạnh Trùng lên tiếng đáp lại.
Bé trai cười khanh khách nói: "Vậy tôi phải ra kiểm tra rồi~"
Không biết từ nơi nào vang lên tiếng bước chân của trẻ con, kèm với đó là một bài ca dao được cậu bé ngân nga khe khẽ, mùi máu tanh hòa quyện vào làn gió lạnh lẽo khiến người ta sởn tóc gáy.
Mọi người trợn to mắt, người đổ đầy mồ hôi.
Tiếng bước chân cuối cùng ngừng ở trước mặt Mạnh Trùng
Mạnh Trùng đem sách tranh màu đen trong tay đưa về phía trước.
"Hử?" Bé trai nói: "Sách tranh này--"
Mạnh Trùng thu tay lại, chờ đợi hệ thống thông báo bản thân hoàn thành nhiệm vụ.
Đột nhiên không kịp chuẩn bị, một cơn gió lạnh thổi qua mặt gã.
Sau lưng Mạnh Trùng chợt căng cứng lại, dường như ý thức được cái gì, nhưng chờ gã phản ứng lại, lật đật từ trong túi lấy di động ra, phía trên tai phải đã rách ra một đường vết thương đáng sợ.
"Không! Không--" Mạnh Trừng trừng lớn mắt, cảm nhận được lỗ tai của chính mình từng chút từng chút bị cắt bỏ, máu nóng theo sườn mặt chảy xuống, cảm giác đau đớn vô cùng chân thật.
"Đừng cắt! Cầu xin ngài!" Mạnh Trùng đau đến độ lời nói ra đều không rõ ràng, chật vật ngã xuống đất, gã ấn vào thẻ bài trong di động, nhưng lúc lâu sau không có phản ứng.
Mọi người trợn mắt há mồm, nhìn màn lội ngược dòng này.
"Chẳng lẽ thứ kia không phải sách tranh thật?" Kẻ cơ bắp xem đến hãi hùng khiếp vía, nhưng bức họa kia xác thực là xé từ quyển sách tranh này xuống! Lúc đó thằng nhóc kia cũng đã thừa nhận!
Kẻ cơ bắp nghiêng đầu nhìn Âm Hi, thấy Âm Hi không chớp mắt nhìn chằm chằm cảnh máu me trước mặt, như là sợ bỏ lỡ chi tiết nào đó.
Lát sau Âm Hi nhỏ giọng nói: "Không biết."
Toàn bộ tai phải đã bị cắt xuống hoàn toàn, Mạnh Trùng thở hổn hển vì đau đớn, tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.
Ngay sau đó, tiếng cười của bé trai lại lần nữa phát ra.
Khí lạnh quen thuộc tiến tới mắt phải, Mạnh Trùng liều mạng muốn trốn, cuối cùng vẫn bị một cỗ lực lượng nắm chặt chân. Gã siếc chặt di động, khàn giọng nói: "Giúp tao."
Màn hình di động lóe lên ánh sáng xanh lam, trên màn hình dần dần trồi lên một tấm thẻ bài.
Màu sắc khác nhau nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người
"Thẻ R: Lưỡi hái quỷ."
Dường như có dao găm đâm vào mắt phải của Mạnh Trùng, trong lúc gã liều mạng giãy giụa thì một đoàn sương trắng từ bên trong thẻ bài bay ra, chắn trước mặt gã.
Đoàn sương mù mơ hồ hình thành một khuôn mặt người, chỉ có hai hốc mắt trống rỗng cùng khuôn miệng cười dữ tợn. Một cánh tay từ mặt sau đưa ra ngoài, giơ lưỡi hái lên cao, đột ngột hạ xuống.
Đột nhiên, trong phòng vang lên một âm thanh sắc bén như sắp xuyên qua cả màng nhĩ.
Trong nháy mắt, âm thanh biến mất không thấy tâm hơi, tiếng chân trẻ con cũng hoàn toàn chìm trong yên lặng.
Mạnh Trùng ngã vào bên trong vũng máu, hôn mê bất tỉnh.
Sương trắng lóe qua vừa rồi cũng chui vào trong thẻ bài, tựa như chưa từng xuất hiện.
"Vãi nồi! Gã có thẻ R?" Kẻ cơ bắp sửng sốt một lúc lâu mới kịp phản ứng, liền mắng: "Mẹ kiếp có thẻ R còn không chịu lấy ra sớm? Nếu lấy ra sớm hơn thì đâu có xảy ra chuyện."
"Có thể là do gọi không ra " Trình Tiểu Minh trút ra một hơi thở nhẹ nhõm, sợ chết khiếp nói.
"Chắc vậy rồi" Kẻ cơ bắp cười nhạo "Vừa rồi sắp chết cũng không thể gọi quỷ ra tới, ngay cả quỷ cũng không thích gã."
Âm Hi toàn bộ quá trình đều không lên tiếng.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ? Tiểu quỷ kia bị thương, chúng ta không phải chỉ cần nghĩ biện pháp..." Kẻ cơ bắp còn chưa nói hết lời, đỉnh đầu chợt vang lên âm thanh máy móc.
[Chúc mừng người chơi Âm Hi hoàn thành nhiệm vụ một: Sách tranh của hoàng tử. Thành công giải khóa cốt truyện sau---]
[Hàng ngàn, hàng vạn người dân sinh sống tại vương quốc cố tích này. Họ có chung một quốc vương, hoàng hậu cùng hoàng tử. Hoàng tử thích vẽ tranh, mỗi một bức tranh vẽ xong sẽ hết sức phấn khởi giao cho người kia. Nhưng trước đây không lâu, quyển sách tranh này đã bị trộm bởi một số kẻ ác!]
[May mắn là có một vị khách nhân tôn quý đã giúp ngài tìm được sách tranh.]
[Hiện tại ngài cũng đã tìm được sách tranh của mình, vị khách nhân nào có thể giúp ngài tìm được người kia?]
[Thời hạn nhiệm vụ: Lần này nhiệm vụ có ba lần cơ hội, mỗi lần có ba giờ.]
[Người chơi Âm Hi bởi vì đã hoàn thành nhiệm vụ một, có thể thu được: 10 điểm giá trị may mắn, một manh mối ẩn.]
Âm Hi cảm nhận được điện thoại trong túi động một chút, chắc hẳn đã thu được tin tức.
Âm thanh máy móc hạ xuống, trong phòng toàn bộ lâm vào tĩnh mịch.
"Hả! Sao có thể?" Kẻ cơ bắp nhảy mắt đánh mất năng lực tự hỏi, "Sao có thể là cậu? Cậu khi nào đã xong nhiệm vụ rồi? Sao tôi lại không biết?"
Âm Hi mở to mắt, hai tay xuôi bên người khẽ nắm chặt góc áo.
Kẻ cơ bắp nhìn bộ dạng khiếp sợ đầy vô tội của cậu, càng cảm thấy hoang đường, quay đầu lại hỏi Trình Tiểu Minh: "Nhóc không phải vẫn luôn đi theo cậu ta sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì??"
Trình Tiểu Minh nháy mắt sửng sờ.
Thiếu niên theo bản năng quay đầu nhìn Âm Hi, vô tình đối diện với đôi mắt đen thanh triệt sạch sẽ của đối phương..... Cả người Trình Tiểu Minh đột ngột phát run.
Nhóc vẫn còn muốn sống.
"Không, cũng không rõ lắm." Trình Tiểu Minh lắp bắp nói: "Chắc là nhặt được?"
Kẻ cơ bắp bị câu trả lời này tức đến sắp ngất đi "Nhặt được?"
Mi lừa ai vậy?
"Đúng! Là nhặt được" Trình Tiểu Minh vội vàng bổ sung "Vận khí của cậu ta cực kỳ tốt, bằng không làm thế nào lại rút ra SSR? Vừa rồi tôi cùng cậu ta đi tìm, cậu ta không cẩn thận giẫm lên một vật, cuối đầu liền thấy. Ôi wao! Sách tranh!"
Kẻ cơ bắp: "............"
"Vận khí kém không thể trách người khác." Trình Tiểu Minh yếu ớt bổ sung thêm.
Sắc mặt kẻ cơ bắp ngày càng khó coi, đại khái là không thể nghĩ đến khả năng này.
Bằng không đâu, còn có thể là như thế nào?
Mạnh Trùng gọi một thẻ R đã gay go như vậy, càng không cần đề cập đến thiếu niên này, dù cho gọi ra được SSR, kẻ chết đầu tiên nhất định sẽ là cậu ta.
"Khả năng bởi vì đây là trò chơi rút card, tương đối coi chừng vận khí?" Đổng Nguyệt liếc nhìn Âm Hi, thử hỏi: "Giá trị may mắn của cậu chắc là rất cao đi?"
Âm Hi nhớ tới chính mình vì gánh vác giá trị may mắn liền gật đầu.
"Quên đi, nói những cái này cũng vô dụng" Kẻ cơ bắp không kiên nhẫn nói: "Mau mau, còn có nhiệm vụ phía sau."
Đổng Nguyệt đột nhiên nói: "Vừa nảy tôi nhìn thấy một quyển nhật ký."
Âm Hi nghiêng đầu nhìn cô.
Đổng Nguyệt không kịp phòng ngừa bất ngờ chạm mắt cậu, trong lòng giật mình một cái. "Hẳn là nhật ký làm việc của quản gia, mặt trên nói mỗi đêm Hoàng Hậu đều kể chuyện xưa cho Hoàng Tử nghe, Hoàng tử rất thích Hoàng Hậu."
Tiếng nói chuyện của cô ngày càng nhỏ "Bé trai vừa rồi, chắc hẳn là Hoàng Tử."
Nhận ra được mọi người đang hoài nghi cô, Đổng Nguyệt liền lấy quyển nhật ký ra.
Kẻ cơ bắp ngờ vực nhận lấy xem, phát hiện nửa phần trước đã bị xé xuống vài tờ, Đổng Nguyệt vội vàng giải thích: "Lúc tôi tìm được nó đã như vậy rồi."
Hiện tại cũng không có manh mối khác.
Nội dung quyển nhật ký xác thực giống như lời Đổng Nguyệt nói: Phòng của Hoàng Hậu ở lầu hai, trên tay vịn trước cửa phòng còn treo lục lạc mà Hoàng Tử thích nhất.
Kẻ cơ bắp cắn chặt răng, căng da đầu hướng trên lầu đi.
Cầu thang lâu đài rất dài, vòng quanh một cái trụ đá điêu khắc hướng lên trên, hơn nữa cầu thang hai bên không có ánh đèn, toàn bộ cầu thang gần như chìm vào hắc ám.
Âm Hi đi lên cầu thang, dựa vào ánh sáng màn hình dị động để thấy rõ dưới chân.
"Tiểu Hi, tớ có thể túm áo cậu không?" Trình Tiểu Minh dè dặt năn nỉ.
Âm Hi không lên tiếng.
Trình Tiểu Minh không dám động, chỉ có thể nói chút chuyện phiếm cho mình thêm chút can đảm: "Tiểu Hi, cầu thang ở đây có phải hơi cổ quái không? Đổng Nguyệt bọn họ đi trước chúng ta có vài bước, làm sao hiện tại không thấy người nào?"
Âm Hi: "Không biết."
Cậu chỉ cuối đầu leo cầu thang, leo lên được tới phần cuối.
So với lầu một thì lầu hai còn yên tĩnh hơn một chút.
Hai người Đổng Nguyệt đi trước họ vài bước, dường như bốc hơi khỏi không khí, trên hàng lang không có một bóng người. Âm Hi liếc mắt nhìn qua, rất dễ dàng tìm được cánh cửa có treo lục lạc trên tay cầm.
Chiếc lục lạc đỏ như máu hơi run nhẹ, nhưng lại không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Âm Hi lập tức đi phía trước cảnh cửa, nhìn chằm chằm lục lạc vài giây.
"Muốn đi vào sao?" Trình Tiểu Minh của theo ánh mắt nhìn vào lục lạc, phả vào mặt là một mùi máu tanh kích thích phía sau lưng thoáng lạnh toát, cả người run cả lên.
Âm Hi không có đáp lại cậu ta.
Cậu nghiêng đầu nghìn phía bên cạnh cửa.
So với cửa phòng Hoàng Hậu rõ ràng nhỏ hơn không ít, trên cửa treo một thẻ "Phòng người hầu", đột nhiên Âm Hi xoay người đi đến trước cảnh cửa kia, không chút do dự mở ra.
Trình Tiểu Minh chậm nửa nhịp, luôn có cảm giác muốn khóc nhưng khóc không ra nước mắt.
Thiếu niên theo sát Âm Hi đi vào phòng, vừa mới quay đầu, đã bị cảnh tượng trong phòng dọa tới chân mềm nhũn---
Hàng trăm thi thể nữ nằm ngay ngắn trong căn phòng trống rộng lớn, mỗi bộ thi thể nữ đều bị dây nhỏ buột chặt, cả người là máu.
Cũng không dám la lên, sợ làm phiền đại lão.
Trình Tiểu Minh dùng hết sức bình sinh để kìm lại không cho bản thân la lên.
Ở giữa phòng có bày một cái bàn vuông, trong ngoài hai bên đều đặt một chiếc ghế gỗ, phía sau ghế gỗ bên trong là một cánh cửa bằng đồng, trên cửa loang lổ vết máu cùng các loại ký hiệu quái dị được vẽ lên.
Lúc Âm Hi đi đến trước bàn, chiếc ghế gỗ bỗng nhiên bị kéo ra.
"Khách nhân thân mến."
Đột nhiên một giọng nữ từ chiếc ghế trống trước mặt truyền tới, thanh âm mơ hồ, tựa như có người không kịp chuẩn bị mà ghé vào tai thì thầm nói nhỏ.
Thật vất vả đi đến cạnh bàn, tim Trình Tiểu Minh thịch một cái, lại quỳ xuống.
"Ngài đây tới tìm quản gia tiên sinh sao?" Thanh âm kia lại hỏi.
Âm Hi khép hờ mắt, từ khóe mắt mơ hồ thoáng thấy khuôn mặt của một người phụ nữ đang nằm nghiêng.
Người phụ nữ vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy tiểu khách nhân đáng yêu đến vậy.
Đôi mắt của tiểu khách nhân thanh triệt rõ ràng, thoạt nhìn khá ướt át, đại khái là do quá sợ hãi cho nên mí mắt hơi phiếm hồng, trên đó còn có một nốt ruồi nhỏ trong rất đáng yêu.
Lông mi của tiểu khách nhân khẽ run, nói: "Không phải."
"Vậy chính là tới tìm Hoàng Hậu điện hạ?" Khóe miệng người phụ nữ không được may tốt kéo dài đến tận mang tai. "Nhưng mà quản gia tiên sinh phụ trách sinh hoạt hằng ngày của Hoàng Hậu điện hạ, ngài vẫn phải chờ quản gia tiên sinh."
Âm Hi nắm lấy góc áo.
Từ thị giác của cậu, có thể thấy khuôn mặt người phụ đang cười ngoét miệng để sát vào cổ cậu, tựa như đang tìm vị trí để hạ miệng xuống, khuôn mặt người phụ nữ thong thả nhấc lên, như là chưa từng có việc gì.
Âm Hi nhìn thoáng qua cánh cửa, đột nhiên hỏi: "Quản gia ở sau cửa sao?"
"Đúng vậy, khách nhân thân mến." Người phụ nữ không hề phòng bị "Quản gia đang nghỉ ngơi."
Âm Hi lại hỏi: "Nếu quản gia bị giết, Hoàng Hậu có xuất hiện hay không?"
Người phụ nữ theo bản năng đáp: "Tất nhiên----"
Từ từ.
Ai bị giết? Quản gia bị giết? Ai muốn giết quản gia???
"......"
Người này quá không hợp lẽ thường rồi.
Nguyên bản căn phòng đầy yên ắng dần dần vang lên tiếng sột soạt kỳ dị, trong không khí bỗng bốc lên một trận tanh tưởi.
Người phụ nữ bắt đầu gào lên, từng lớp da trên mặt đột ngột kéo căng ra, hướng người trước mặt đánh tới!
Âm Hi lui về phía sau vài bước.
Nhóc đáng thương này sợ đến lợi hại như vậy, vẻ mặt khi bị cắn chết nhất định rất đáng thương.
Sắc mặt người phụ nữ như có điều suy tư.
Giây tiếp theo.
Nhóc đáng thương thuận tay kéo rèm cửa trong tay xuống, chuẩn xác không sai sót che mặt nó lại. Không đợi nó từ rèm cửa chui ra, nhóc đáng thương đã dẫm lên rèm cửa thắt một cái nút chết, sạch sẽ lưu loát ném xuống mặt đất.
Người phụ nữ: "...."
Nó có mắt như mù
Tiếng vang phía sau ngày càng lớn, nữ thi mơ hồ có động tĩnh, từng khuôn mặt một chầm chậm quay đầu qua, yên lặng nhìn chăm chú vào hai người Âm Hi.
Âm Hi hướng ra sau ra dấu.
Trình Tiểu Minh một bên khóc đến nước mắt nước mũi giàn giụa, một bên mò lung tung trong túi móc điện thoại ra, tiếp tục tháo ốp lưng điện thoại xuống, dựa theo phương pháp cũ mở ra thẻ bài, nhanh chóng đem điện thoại ném tới chỗ thi thể.
Âm Hi thuận tay nhặt một cây xà beng, đạp lên khuôn mặt người phụ nữ nhảy qua bàn gỗ.
Mặt không cảm xúc mở cánh cửa làm bằng đồng ra, ném rèm cửa đang buộc chặt người phụ nữ vào, sau đó đứng bất động canh giữ trước cửa, dùng xà ben chống vào mép cửa.
Hoàng hậu không có khả năng ngoan ngoãn ở trong phòng chờ bọn họ, người hầu bình thường cũng không thể nào cách phòng ngủ của Hoàng Hậu gần như vậy, sở dĩ ở tại chỗ này, khả năng là có dụng ý khác.
Muốn tìm được Hoàng Hậu, chỉ có thể dùng thủ đoạn không bình thường.
Âm Hi ngẩng đầu nhìn về phía bóng tối, đôi mắt đen thanh triệt trống rỗng vô hồn.
Trong nháy mắt.
Từ sâu trong bóng tối, đột ngột vang lên một hai tiếng chuông, nữ thi phía sau đang muốn động đậy lập tức dừng lại.
Người đàn ông từ trong bóng tối đi ra, vừa lúc đụng phải tầm mắt của cậu.
Người này có lẽ vừa mới đánh nhau xong, trên tay chảy máu, lúc đưa tay lên dụi mắt không cẩn thận quệt vào mặt.
Chiếc áo thun đen tuyền càng làm tôn lên nước da nhợt nhạt của anh ta, chiếc quần yếm bộ đội màu xanh bó sát đến mắt cá chân, khi anh ta quay đầu nhìn sang, nhướng mày hỏi: "Nghe nói có người muốn giết quản gia?"
Âm Hi nhìn chằm chằm anh ta, không lên tiếng.
"Tiểu Hi, vẻ mặt cậu như vậy là sao?" Trình Tiểu Minh phát hiện nguy cơ nữ thi bên kia đã được giải trừ, liền thở ra một ngụm khí lớn, khi lực chú ý chuyển đến bên này, vừa lúc thấy cảm xúc vi diệu trong mắt của Tiểu Hi.
Tình huống hiện tại là sao?
"Cậu biết anh ta?" Trình Tiểu Minh tò mò hỏi.
Âm Hi nhìn vào cổ anh ta lại không tìm thấy sợi tơ hồng, tâm tình có thể nhìn thấy được bằng mắt thường dần lạnh nhạt xuống, "Không quen biết". Cậu thuận tay giơ cây xà beng lên, hướng mũi nhọn vào cổ của đối phương, chỉ kém một chút liền đâm qua.
"Hoàng Hậu ở chỗ của anh." Âm Hi nói.
"Chậc." anh ta vừa cười vừa lẩm bẩm: "Tính tình vẫn như vậy."
Âm Hi: "Anh nói cái gì?"
Người đàn ông khẽ nhướng mày, đáp: "Hoàng Hậu đã bị tôi trói lại."
Đứng ngoài quan sát đang ăn dưa Trình Tiểu Minh?????
Trói ai cơ?
"Nếu cậu muốn chuộc nàng, thì phải cho tôi 50 điểm giá trị may mắn." Người đàn ông đem lục lạc đặt ở bên tai, dưới ánh mắt cực kỳ nguy hiểm của cậu lắc vài cái. "Thế nào, có muốn làm ăn không?"