Chương 6
Edit: Pinkie
Tháng tư năm nay, Tứ Nguyệt cũng vẽ một bức tranh xuân | sắc. Nhưng mà trong tranh chỉ có một một cậu bé mặc áo sơ mi giản dị.
Cảnh xuân của cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một người…
Thời gian trôi rất nhanh, chưa gì đã đón cơn mưa đầu mùa, mưa dầm triền miên. Toàn bộ Hoài Xuyên dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, mang đến cảm giác huyền ảo, không thực. Tứ Nguyệt không thể chịu được thời tiết ẩm ướt như vậy, cảm giác toàn bộ ngôi nhà cổ cũng ẩm ướt, không khí có mùi ẩm mốc.
Hôm nay, hiếm khi trời trong, Tứ Nguyệt tổng vệ sinh nhà cửa. Vi Vi qua đây giúp cô dọn dẹp, cùng nhau lấy tất cả sách trên kệ xuống đem ra ngoài sân phơi nắng một chút. Lúc nghỉ ngơi, Vi Vi sẽ kể cho cô nghe một số chuyện thú vị xảy ra ở trường học. Cô cẩn thận lắng nghe, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở cuốn sách trước mặt mình ra.
Đến buổi tối, Tứ Nguyệt giữ Vi Vi ở lại ăn cơm, “Lần trước chưa làm món măng xào dầu điều cho em, trưa nay chị Tứ Nguyệt sẽ làm rau diếp hầm cá diếc cho em nhé?”
Sáng sớm, cô đi chợ và chọn được một con cá diếc rừng rất tươi, thịt mềm hơn cá nuôi. Rau diếp trị bệnh thấp khớp rất tốt, mùa này ăn là thích hợp nhất.
Vi Vi gật đầu, “Em tới phụ rửa rau.”
“Không có nhiều món, chị có thể tự làm là được rồi. Em đi nghỉ ngơi một chút đi, đến phòng sách lên mạng đọc tin tức cũng được.” Tứ Nguyệt cười, đẩy Vi Vi ra khỏi phòng bếp.
Cá diếc đã được người bán làm sạch, cô chỉ cần cạo sạch vảy cá, rửa sạch 2 lần với nước ấm là được.
Trước khi chiên cá, Tứ Nguyệt thả gừng vào đáy nồi, như vậy nước cốt trong gừng sẽ tạo thành một lớp màng bảo vệ trên mặt nồi, khi chiên cá sẽ không bị nát. Cho cá vào nồi, đợi sau khi ráng vàng hai mặt thì đổ hai chén nước nhỏ vào và đun với lửa lớn. Trong lúc đang nấu cá thì cô chuẩn bị chế biến món tiếp theo.
Đều là những món thích hợp để ăn trong mùa mưa dầm này.
Hầm cá xong, trước khi thả rau diếp vào thì cô nêm thêm một ít muối và các gia vị khác. Cuối cùng, vặn nhỏ lửa để tránh mất nước rồi cho ra đĩa.
Tứ Nguyệt rửa tay xong, cô định gọi Vi Vi ăn cơm thì mới vừa mở cửa phòng bếp đã thấy Vi Vi đang cúi đầu đứng ngoài cửa, không nhìn rõ được mặt em ấy lúc này như thế nào.
“Làm sao vậy, Vi Vi?” Cô cúi đầu hỏi.
“Chị Tứ Nguyệt!” Vi Vi không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ là thấp giọng nói với cô, “Em xin lỗi!”
“Vừa rồi em đang lướt internet trong phòng sách thì cửa tủ sách chưa đóng. Em… Em có nhìn thấy bức tranh ‘Xuân | Sắc’ và dòng chữ trong bức tranh đó.”
Tứ Nguyệt giật mình, trong nhất thời không biết phải nói cái gì… Nói tại sao em lại lật xem đồ đạc của mình, nhưng đó cũng là do bản thân cô bỏ lung tung. Hơn nữa Vi Vi cũng có ý tốt giúp cô đóng cửa tủ sách lại, cũng không biết trên bức tranh có bức thư.
Và đó cũng không hẳn là một bức thư, vì cô chỉ viết tất cả sáu chữ.
Giản Trăn, anh đang ở đâu?
Trầm mặc một lúc, Tứ Nguyệt mỉm cười, “Không sao đâu, Vi Vi, em đừng quá để ý. Chị Tứ Nguyệt biết em không cố ý.”
Cô xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn, ánh đèn vàng dịu nhẹ chíu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng không chiếu rõ được trái tim đã thay đổi từ chờ đợi thành dày vò.
Anh hơn cô năm tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học cảnh sát thì anh gia nhập vào tổ điều tra trọng án của Trung đội hai. Khi đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, sau khi quen biết anh, cô bắt đầu hiểu công việc của anh, chỉ cần nghĩ đến những vụ án giết người đẫm máu và li kì, những tên tội phạm coi giết người là nghệ thuật, cô đã ớn lạnh và sợ hãi.
Sau khi cô trở lại thành phố Giang Lâm, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng anh lại chuyển công tác đến thành phố Giang Lâm. Bọn họ giống như khi ở Hoài Xuyên, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, anh sẽ mang một cốc trà sữa đậu đỏ đến trường cho cô hoặc đưa cô đi chơi ở ngoại thành khi có thời gian nghỉ phép.
Việc chung đụng của bọn họ luôn ở mức vừa phải, không gần cũng không xa.
Bây giờ anh ‘mất tích’ đa hai năm, không có bất kỳ tin tức gì. Cô thực sự không sợ chờ đợi, thậm chí vĩnh viễn không gặp mặt anh cũng không sao, chỉ cần để cho cô biết anh đang ở đâu, có bình an hay không là được rồi.
Giản Trăn, rốt cuộc thì anh đang ở đâu?
Tháng tư năm nay, Tứ Nguyệt cũng vẽ một bức tranh xuân | sắc. Nhưng mà trong tranh chỉ có một một cậu bé mặc áo sơ mi giản dị.
Cảnh xuân của cô vĩnh viễn chỉ thuộc về một người…
Thời gian trôi rất nhanh, chưa gì đã đón cơn mưa đầu mùa, mưa dầm triền miên. Toàn bộ Hoài Xuyên dường như bị bao phủ bởi một tầng sương mỏng, mang đến cảm giác huyền ảo, không thực. Tứ Nguyệt không thể chịu được thời tiết ẩm ướt như vậy, cảm giác toàn bộ ngôi nhà cổ cũng ẩm ướt, không khí có mùi ẩm mốc.
Hôm nay, hiếm khi trời trong, Tứ Nguyệt tổng vệ sinh nhà cửa. Vi Vi qua đây giúp cô dọn dẹp, cùng nhau lấy tất cả sách trên kệ xuống đem ra ngoài sân phơi nắng một chút. Lúc nghỉ ngơi, Vi Vi sẽ kể cho cô nghe một số chuyện thú vị xảy ra ở trường học. Cô cẩn thận lắng nghe, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở cuốn sách trước mặt mình ra.
Đến buổi tối, Tứ Nguyệt giữ Vi Vi ở lại ăn cơm, “Lần trước chưa làm món măng xào dầu điều cho em, trưa nay chị Tứ Nguyệt sẽ làm rau diếp hầm cá diếc cho em nhé?”
Sáng sớm, cô đi chợ và chọn được một con cá diếc rừng rất tươi, thịt mềm hơn cá nuôi. Rau diếp trị bệnh thấp khớp rất tốt, mùa này ăn là thích hợp nhất.
Vi Vi gật đầu, “Em tới phụ rửa rau.”
“Không có nhiều món, chị có thể tự làm là được rồi. Em đi nghỉ ngơi một chút đi, đến phòng sách lên mạng đọc tin tức cũng được.” Tứ Nguyệt cười, đẩy Vi Vi ra khỏi phòng bếp.
Cá diếc đã được người bán làm sạch, cô chỉ cần cạo sạch vảy cá, rửa sạch 2 lần với nước ấm là được.
Trước khi chiên cá, Tứ Nguyệt thả gừng vào đáy nồi, như vậy nước cốt trong gừng sẽ tạo thành một lớp màng bảo vệ trên mặt nồi, khi chiên cá sẽ không bị nát. Cho cá vào nồi, đợi sau khi ráng vàng hai mặt thì đổ hai chén nước nhỏ vào và đun với lửa lớn. Trong lúc đang nấu cá thì cô chuẩn bị chế biến món tiếp theo.
Đều là những món thích hợp để ăn trong mùa mưa dầm này.
Hầm cá xong, trước khi thả rau diếp vào thì cô nêm thêm một ít muối và các gia vị khác. Cuối cùng, vặn nhỏ lửa để tránh mất nước rồi cho ra đĩa.
Tứ Nguyệt rửa tay xong, cô định gọi Vi Vi ăn cơm thì mới vừa mở cửa phòng bếp đã thấy Vi Vi đang cúi đầu đứng ngoài cửa, không nhìn rõ được mặt em ấy lúc này như thế nào.
“Làm sao vậy, Vi Vi?” Cô cúi đầu hỏi.
“Chị Tứ Nguyệt!” Vi Vi không ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ là thấp giọng nói với cô, “Em xin lỗi!”
“Vừa rồi em đang lướt internet trong phòng sách thì cửa tủ sách chưa đóng. Em… Em có nhìn thấy bức tranh ‘Xuân | Sắc’ và dòng chữ trong bức tranh đó.”
Tứ Nguyệt giật mình, trong nhất thời không biết phải nói cái gì… Nói tại sao em lại lật xem đồ đạc của mình, nhưng đó cũng là do bản thân cô bỏ lung tung. Hơn nữa Vi Vi cũng có ý tốt giúp cô đóng cửa tủ sách lại, cũng không biết trên bức tranh có bức thư.
Và đó cũng không hẳn là một bức thư, vì cô chỉ viết tất cả sáu chữ.
Giản Trăn, anh đang ở đâu?
Trầm mặc một lúc, Tứ Nguyệt mỉm cười, “Không sao đâu, Vi Vi, em đừng quá để ý. Chị Tứ Nguyệt biết em không cố ý.”
Cô xoay người đi vào phòng bếp bưng thức ăn, ánh đèn vàng dịu nhẹ chíu trên khuôn mặt xinh đẹp của cô, nhưng không chiếu rõ được trái tim đã thay đổi từ chờ đợi thành dày vò.
Anh hơn cô năm tuổi, sau khi tốt nghiệp đại học cảnh sát thì anh gia nhập vào tổ điều tra trọng án của Trung đội hai. Khi đó cô chỉ mới mười sáu tuổi, sau khi quen biết anh, cô bắt đầu hiểu công việc của anh, chỉ cần nghĩ đến những vụ án giết người đẫm máu và li kì, những tên tội phạm coi giết người là nghệ thuật, cô đã ớn lạnh và sợ hãi.
Sau khi cô trở lại thành phố Giang Lâm, cứ nghĩ rằng sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa. Nhưng anh lại chuyển công tác đến thành phố Giang Lâm. Bọn họ giống như khi ở Hoài Xuyên, thỉnh thoảng khi rảnh rỗi, anh sẽ mang một cốc trà sữa đậu đỏ đến trường cho cô hoặc đưa cô đi chơi ở ngoại thành khi có thời gian nghỉ phép.
Việc chung đụng của bọn họ luôn ở mức vừa phải, không gần cũng không xa.
Bây giờ anh ‘mất tích’ đa hai năm, không có bất kỳ tin tức gì. Cô thực sự không sợ chờ đợi, thậm chí vĩnh viễn không gặp mặt anh cũng không sao, chỉ cần để cho cô biết anh đang ở đâu, có bình an hay không là được rồi.
Giản Trăn, rốt cuộc thì anh đang ở đâu?